VI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt ấy, chúa tôi đóng cửa không nhìn mặt tôi hết cả ngày, tối đến cũng không cho tôi chui vào cùng ngủ.

Nẫu hết cả ruột, tôi mếu máo đi tìm cụ trưởng hỏi cho ra cớ sự. Cụ nhìn tôi lắc đầu một hồi rồi bảo.

"Trăng ơi là Trăng, đàn bà trái có nết na, phải có tiết hạnh, mày giờ đã theo hầu ông lớn thì là người của ông, phải biết ý tứ giữ gìn vì ông chứ? Đến cả sờ tay thằng khác mày cũng không được làm nữa là, nói chi đến... phối giống. Bảo sao mà ông lớn lại giận mày, chưa bỏ mày đã may!"

Tôi mếu máo. trong lòng hốt hoảng. Hóa ra làm thú cưỡi của mấy ông hoàng bà chúa không những không thể để người khác cưỡi lên, mà còn kiêng luôn đụng chạm?

"Ơ... thế nào lại đến nỗi phải bỏ con ạ?"

Cụ trưởng thở dài, đập phạch quạt lên phản ý bảo tôi ngồi, đoạn xẵng giọng dạy dỗ về các thói lề tiết hạnh của đàn bà nơi trần thế. Cụ bảo, tuy đấy là thói phàm, nhưng ít nhiều cũng từ cõi thần cõi tiên mà ra, dân đen Địa phủ chúng tôi dẫu chẳng mấy xem trọng, các bậc vương chúa lại rất mực để ý, huống hồ ông lớn chúng tôi lại là kẻ quý yêu lễ giáo phàm trần. Cứ xem cách ông ăn mặc, hành xử là thấy, nói là thầy đồ nhân giới cũng có khối đứa gật gù tin tưởng.

Loay hoay cả buổi với mớ lễ giáo vừa được cụ trưởng nhồi vào đầu, tôi thút thít mò ra suối tắm rửa, đoạn chạy ào về buồng ông lớn vừa đập cửa vừa rấm rứt khóc.

"Ông ơi, Trăng giờ đã hiểu rồi, hóa ra ông thích người trong trắng sạch sẽ, từ giờ con sẽ tắm mười bận mỗi ngày, cũng không cho đứa nào động vô mình nữa, ông đừng bỏ Trăng, ông nha...!"

Nói rồi để chứng mình lời mình, tôi liền bắt đầu lột áo, lột yếm.

"Ông xem, bên trong của con rất sạch rồi đây..."

Váy vừa rơi xuống thì xung quanh đột nhiên có khói đen bao bọc, phụt một cái tôi liền đứng trước mặt ông lớn nhà mình. Cúi đầu nhìn thân rồi lại nhìn gương mặt hầm hầm của ông, tôi nức nở kết thúc lời đang nói.

"... cũng rất trắng nữa."

Chớp mắt, liền được ôm vào lòng vỗ về an ủi.

"Thôi, không khóc nữa..." ông vừa thở dài vừa vỗ nhẹ đầu tôi. "Không phải lỗi của Trăng, là lỗi của ông, già đầu còn đi so đo với đứa tý tuổi, chỉ tại cái cái thói ghen tuông dở người của lũ phàm tục ập đến quá bất ngờ, ông mày chẳng kịp trở tay, chứ ông nào nỡ bỏ mày..."

Tôi nấc cụt, ngẩng đầu nhìn ông. "Ghen tuông ạ?"

"Ừ, ghen."

"Thế... làm sao mới không cần ghen nữa ạ?"

Ông nhíu mày suy nghĩ rất lung, đoạn nghiêm túc đáp. "Trăng đừng gần ai nữa, ông cũng không việc gì phải ghen."

Tôi cắn cắn móng tay nhớ đến lũ ngựa cái cùng cãi vã hằng ngày, ừ thì chúng có bắt nạt tôi thật, nhưng  đã mấy trăm năm lớn lên cùng nhau, giờ đột nhiên nghỉ chơi thì cũng buồn lắm.

"Thật là không có cách nào khác để... không ghen nữa ạ?" tôi rụt rè hỏi nhỏ, đầu hơi dịch ra để quan sát biểu tình của người đương ôm ấp mình.

Ông ngẩn ra nhìn tôi một lúc, đoạn cười rất hiền, hiền đến độ gần như buồn bã mà nói, ông mà mệt quá không ghen nữa, là cũng hết thương mày rồi con ạ.

Mãi rất lâu rất lâu về sau, khi sông đã cạn, đá đã mòn, vạn vật chìm vào quên lãng, nằm bên cạnh kẻ kia dưới sáu tấc đất dày, tôi mới biết đấy chẳng qua chỉ là một lời nói dỗi, và cái sự ghen tuông của đức ông kia chỉ thật sự chấm dứt khi đã nhắm mắt xuôi tay.

Cơ mà đấy là rất lâu sau này, còn ở lúc bấy giờ, mấy chữ đó đã trở thành ma chướng suốt một quãng dài tồn tại.

Hôm ấy là Lễ tế máu ngàn năm có một của U Minh giới, cửa thành Phong Đô theo lệ lại được mở ra để đón chào ma quỷ khắp nơi tụ về dự hội. Vốn dĩ tôi nghĩ ông lớn thế nào cũng được vời xuống chầu đế, tôi là thú cưỡi nên cũng được theo hầu, trong lòng mừng rỡ không thôi. Nào ngờ đứng chờ cả buổi, lại chỉ thấy ông ung dung nhàn nhã nằm chống tay ngủ trưa trên chõng, đến cái áo cũng chẳng buồn thay. Hỏi ra mới hay vì ông là diêm chúa Nhất điện, càng cần phải ở lại trấn giữ Địa Ngục Môn trong những lúc âm khí giảm sút thế này.

Rầu rĩ trong lòng, tôi chán chường ra suối ngồi ném đá, mắt ngó lom lom bầu trời đen kịt mà thở dài từng trận. Nghe bảo ở Phong Đô đó còn có mặt trăng màu đỏ, có cỏ màu đen, có núi đồi cốt xương và gió tanh mưa máu! Cảnh đẹp như thế ngàn năm mới được thấy một lần, bỏ lỡ thì thật tiếc quá đi...!

Đang bức bối thì lũ con Phượng xúng xính quần là áo lượt đi võng ngang qua, trông thấy tôi liền hạ võng bu tới, tay thi nhau phe phẩy mấy tấm thiếp vàng óng ánh có con dấu của quỷ quan trấn giữ thành Phong Đô.

Ả cười nhăn nhở khoe ra hàm răng hô xinh đẹp tuyệt trần. "Sao rồi? Cô Trăng nhà chúng ta không dự hội tế máu, khoe ra phong tư tuyệt đại để một bước lên cây hóa phượng hoàng à? Đại đế chúng ta đang chờ cô đến nẫu hết ruột rà ra đấy cô Trăng ạ."

Tôi lườm chúng nó, đã toan quay đi không để ý, hôm nay âm khí giảm sút, bà đây không có hứng đánh nhau với chúng mày. Dè đâu thấy tôi nhường, chúng lại càng lấn lưới, bảo tôi khoác lác đã đành, còn nhạo tôi núp bóng Tần Quảng Vương, cả hai cùng rụt đầu rụt cổ như cặp rùa già khọm.

"Bà bảo mày nhá, bà giờ sắp gả vào nhà quỷ vương Đông Thanh rồi, đến lúc ấy chồng bà chức còn cao hơn ông lão diêm chúa Thập điện nhà mày gấp mấy mươi lần, đừng có mà ở đấy vênh váo vờ ngây thơ, bà mà giận lên, bà đạp luôn chủ mày còn được ấy!"

Nhắc đến chủ mình, đầu tôi liền phực lửa, giơ tay toan tát vỡ mồm con ả điêu ngoa, ai ngờ tay vừa hạ xuống liền tát bay luôn đầu ả.

Tôi kinh dị ngó tay mình, đám ngựa cái kia kinh dị ngó tôi, lát sau liền túa ra tháo chạy, đến cả cái thân cụt đầu của con Phượng cũng nháo nhào lượm thủ cấp chạy mất, dọc đường còn vấp cỏ té liền mấy chập...

Hôm nay là lễ tế máu, âm khí cả cái U Minh giới này suy giảm nghiêm trọng, cớ gì tôi lại mạnh mẽ đột xuất thế này?

Ngó thấy tấm thiếp vàng ả ngựa đen đánh rơi trên cỏ, tôi lập tức đá bay vấn đề đang thắc mắc ra sau ót. Có vật này rồi, tôi chẳng cần theo hầu ông lớn cũng vào được Phong Đô! Bụng vui như mở cờ, tôi ngoái nhìn về phía cái thân cụt đầu vấp ngã liên miên ở đằng xa, do dự một lúc rồi xoay người bay vèo xuống Thập điện.

Chỉ cần ngồi lên hậu vị của Phong Đô, mặt mày tha hồ mà rạng rỡ, phú quý tha hồ mà hưởng thụ, cái đám quỷ cái loi nhoi kia cũng đừng hòng nói năng hỗn xược với ông lớn nhà mình! Lẽ nào thành bà hoàng rồi mà thổi gió bên tai chồng lại thổi không ra nổi một cái chức quỷ vương cho chủ?!

Tấm thiếp vừa đưa đến tay tên thủ thành thì tôi bỗng chững lại.

Thổi gió bên tai... có nghĩa là phải ngủ chung.

Mà ngủ chung... nghĩa là phải nằm thật gần...

Thế thì chúa tôi sẽ ghen mất!

Tôi cảm thấy bối rối vô cùng, hai tên quỷ sai thủ thành đã mở cửa mời vào, thế mà tôi vẫn nghễnh ra đó ngó trân trân giày mình.

Tôi nhớ giày này... là mấy hôm trước ông lớn may đấy, sáng nay thức dậy còn ngồi xổm trên sàn mang vào cho tôi.

Cụ trưởng nói, ông chịu làm đến thế là vì thương tôi đó.

Tôi mà làm ông ghen mãi phát mệt, đến lúc không ghen nữa... có phải như lời nói ra ngày ấy, ông cũng hết thương tôi không?

Đau quá, không ăn gì bậy mà đau đến quặn ruột thế này?

Thấy tôi ôm bụng quay ngoắt người tung cánh bay đi, đám quỷ sai phía sau lập tức nhốn nháo xì xào, lẫn vào đó là âm thanh trống đồng vang dội bốn phương tám hướng báo hiệu lễ tế máu bắt đầu. Đại đế Phong Đô kia, giờ này hẳn đã bước một chân lên nấc đầu tiên của đài tế máu.

Chừng đến hồi trống thứ mười, tôi đã về đến Nhất điện, túm váy chạy xuyên qua dãy hành lang dài thượt, tôi ào vào buồng ông lớn, khéo thay ông cũng vừa lúc ra đến ngõ dang tay đón tôi ôm vào lòng.

Tôi thở không ra hơi nói với chúa mình, ông ơi, con không làm vợ Đại đế nữa, ông đừng bỏ con...!

Ông ừ một tiếng rất đanh chắc, đoạn bế xốc tôi lên đưa vào trong.

"Không làm vợ Đại đế nữa, thế sau này mày biết làm gì?"

Tôi rúc đầu vào ngực ông nói đầy quyết tâm. "Vậy thì con làm vợ ông!"

Tôi thấy ông dừng một chút rồi đặt tôi ngồi lên sập, mắt như phủ một lớp sương mù nhìn thẳng vào tôi, bàn tay vuốt ve bên má trái lấm tấm mồ hôi rồi kéo xuống vai, xuống ngực...

"Trăng có biết làm vợ là như thế nào không?"

Tôi chớp mắt nhìn ấn ký đỏ thẫm đang từ từ hiển lộ giữa trán ông lớn, đầu óc như mị như mê lắc lắc vài cái.

Tiếng trống Phong Đô đột nhiên ngưng bặt, cửa buồng cũng tự động đóng sập, tôi hoang mang nhìn họa chú đỏ như máu đang từ từ kéo ngang sổ dọc trên mặt sập, bản thân lại trần trụi nằm giữa trung tâm họa chú đó, cảm giác cả người sắp biến thành món đồ hiến tế cho các đấng yêu thần thủy tổ.

Tôi run rẩy chống tay lên vòm ngực trần của cái vị đang rúc đầu vào cổ hôn hít không ngừng. Những năm nay dẫu rằng mấy việc thân mật thân gan này làm cũng không ít, song chưa lần nào ông lại tự lột sạch như vầy. Thịt da tung hoàng tiếp xúc như này khiến tôi cảm thấy bất an và lạ lẫm vô cùng, phải run run hỏi ra thành tiếng.

"Ông lớn, ông... đang làm gì thế này..?"

Làn môi âm ấm miết từ cổ lên tới tai tôi rồi chầm chậm rót vào hai chữ.

"Làm chồng."

Cái nghề chó má gì thế này? Đau muốn chết!

Thấy tôi khóc lên thành tiếng đòi đừng lại, ông vuốt đi mồ hôi trên trán mình, áp mặt xuống dịu giọng dỗ dành.

"Ừ, ông không làm chồng nữa."

Va một cái tôi xây xẩm mặt mày, đức ngài ấy khàn giọng tiếp lời.

"Để Trăng làm vợ vậy."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro