Chương 1: tay cháu bẩn lắm(Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cơ thể người rơi xuống nướ trông cũng chỉ nhẹ bẫng như thế. Phương Tri Vy mỉm cười, cầm cây chổi bước đến ven bờ hồ. Ngũ di nương trông thế mà cũng biết bơi chút ít, quẫy đạp phành phạch trong nước. Nước lạnh như băng, khuôn mặt ả đã Sdlanh tới tái xanh, ả gần như cóng đến nỗi kêu không ra hơi, mà hình như cũng biết Phương Tri Vy sẽ không cứu mình, đành ra sức đạp về phía bờ hồ.
Phượng Tri Vy ngồi xổn về phúa bờ, ình tĩnh nhìn ả. Nơi đây vốn vắng bóng người, sáng sớm nhà trước có việc bận lại không ai tìm đến, Ngũ di nương bỗng dưng nổi khùng đi qua đây, đúng là tự đâm đầu cào chỗ chết.
Ngũ di nương ướt như chuột lột bơi lại gần, khi những ngón tay run rẩy sắp chạn vào bờ, thì cây chổi trong tai Phượng Tri Vy nhẹ nhàng gạt một cái đẩy ả ra xa.
" Cái gạt này là vì mẹ."
Năm ấy mẹ đưa tỉ đệ nàng vào Thu Phủ, quỳ gối ba ngày ba đêm trước cửa Phủ. Ngày thứ ba cửa mở,một chậu nước rửa chân hất ra đánh"rào" một tiếng, người bưng chậu nước ra đứng ngoài cửa chính là tỳ nữ của Ngũ di nương này. Hôn ấy cũng là một ngày tuyết rơi dày, còn lạnh hơn cả gôm nay. Nàng quỳ gối sau lưng mẹ, tận mắt thấy nước rửa chân kết thành từng hạt từng hạt băng trên tóc mẹ, thế rồi mẹ cô đã sốt suốt ba ngày ba đên, suýt thì lìa đời.
... Ngũ di nương lại bơi vào một lần nữa,hồ nước dậy sóng. Đông tác của ả chậm đi rất nhiều, ngón tay cứng đờ, muốn. Ám vào tảng đá bên bờ hồ.
Cây chổi trong tay Phương Tri Vy với dài, đẩy Ngũ nương đi ra xa.
Cái đẩy này, vì bản thân nàng.
Lưu quản sự là bà con họ hàng xa của Ngũ di nương, từ lâu đã vừa mắt nàng, ban đầu lão xin cưới vợi kế cho mình, bị từ chối lão lại xin cưới nàng làm vợ cho đứa con đần độn của lão, rõ ràng muốn xài chung vợ với con. Mẹ vì chuyện này mà làm ầm lên trước mặt cậu, cha con kia mới chịu yên đi một chút.Nhưng mấy ngày trước, Lưu quản sự nhốt nàngtrong một gian phòng cũ không một người đến thăm, nếu nàng không mang kéo kè kè theo người thì bây giờ không biết Phượng Tri Vy làm vợ chung cho cha con nhà kia, hai là bị đuổi ra khỏi Thu Phủ vì tội thất tiết.
... Ngũ di nương lần thứ ba bơi vào bờ, tính tình ả đàn bà này hoá ra có phần hung hãn. Ả không định bám vào những tản đá ven hồ nữa, mà đột ngột túm chặt cây chổi, ôm trọn lấy nàng rồi hùng hổ kéo xuống.
"Tõm!"
Phượng Tri Vy bất ngờ chẳng kịp đề phòng, bị ả kéo tụt xuống hồ!
Nước hồ lạnh lẽo thấu xương, nháy mắt đã bao trùm thân thể. Nàng rùng mình nghĩ bụng,"Chả mấy chốc mà mình cũng bị đông cứng. Nhưng khi cảm giác ban đàu lạnh giá ban đầu đã qua đi, luồng nhiệt cứ quanh quẩn trong cơ thể nàng đột ngột tuôn trào, gặp làn nước lạnh toát đóng băng bên ngoài cơ thể, chúng trở nên trung hoà vừa phải như nước trong suối nước nóng, mang lại cho nàng cảm giác ấm áp và thư thái như đang ngâm mình trong bồn nước ấm .
Phương Tri Vy vừa bất giác,vừa sờ tay lên ngực. Thưở nhỏ nàng hay bị mắc chứng nóng trong người, không rõ là bệnh gì, lúc nào cũng cáu bẳn, người nóng như lửa đốt, cực kì ham lạnh. Dại phu quả quyết nàng sống không quá 20 tuổi, trong mắt mọi người nàng chính là kẻ hấp hối chờ chết.
"Chứng bệnh này... có lẽ đã trở nặng rồi chăng?" Sao nàng rơi vào hồ nước mùa đông cũng không thấy lạnh?"
Da đầu đột ngột căng lên, ả đàn bà bên cạnh túm lấy tóc nàng. Phượng Tri Vy vừa ngoảnh đầu , đã thấy khuôn mặt toát ra nở một nụ cười nhợt nhạt, hung ác, ngón ty ả cuốn lấy mái tóc nàng như ngững sơi dây leo muốn kéo nàng xuống đáy nước cùng mình.
Phượng Tri Vy nghiêng đầu, cười với ả.
"Xoẹt."
Tia nắng phản chiếu từ cây kéo của nàng loé lên trên mặt hồ màu xanh biếc, một ít tóc đen chầm chậm rơi xuống mặt nước, trôi đi từng sợi từng sợi một.
Ngũ nương với tay vào khoảng không, cuối cùng không thể cầm cự thêm nữa, ngoi mặt lên lần cuối rồi dần dần chìm xuống hồ nước sâu.
Phương Tri Vy đạp một cú lên đầu ả khiến cho ả chìm sâu thêm một đoạn nữa - nếu đằng nào cũng chết, thì nên chết sớm hơn một chút.
Nương theo phản lực nàng nhảy vọt lên , đưa tay vén lại mái tóc ướt đẫm- ngâm trong nước hồ này, cảm giác khô nóng trong cơ thể đã tan đi hết. Nàng thấy thân thể nhẹ nhàng tinh thần thư thái đến độ không muốn lên bờ
Thế là nàng ngâm mình dưới nước, suy tính phương án thu dọn hậu quả của vụ này - làm sao để che những vết tích để lại bên bờ hồ, làm sao để giải thích với mẹ lý do tóc mình bỗng dưng ngắn đi một đoạn và y phục ướt sũng.
Mấy chuyện này đều không thành vấn đè với nàng. Một lúc sau nàng đang định đưa tay bám vào tảng đá ven bờ, chợt khoé mắt vô tình lướt qua mặt nước, thân thể lập tức cứng đờ.
Một bóng người thanh mảnh, tay áo tung bay phấp phới đang phản chiếu trên mặt hồ sáng như gương.
Phượng Tri Vy vẫn nhìn đăm đăm bóng dáng ấy.
Quan mão bằng ngọc bích, cẩm bào màu nguyệt bạch in chìm hoa văn bạc, nhưng dung nhan người ấy còn rực rỡ hơn, cứ mọi cảnh đẹp trên thế gian này được cô đọng lại, rồi kết lại thành một dung nhan người.
Hàng mi tinh tế congcong như có một bàn tay đẹp đẽo gọt tỉ mỉ, đôi mày tuyệt đẹp khẽ nhướng lên như cánh chim, song các nét đẹp ấy đề phai mờ khi đôi mắt như châu ngọc ẩn dưới hàng mi lặng lẽ xoay chuyển.
Cơn gió đong cuốn theo vụn tuyết thổi qua ven bờ hồ bay vút qua hồ băng xanh biếc như ngọc vỡ vụn trong vạt áo tung bay của y. Khiến cảnh vật mùa đông thoáng chút đơn điệu lập tức trở nên đẹp như tranh vẽ.
...
~( Continue chapter 1) ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro