Quyển 1: Thái Uyên Nổi Gió - Chương mở: Mộ thất thổi đèn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại, trong huyệt này sao u ám vậy? Hơi có tà khí nữa đấy, hôm nay ra cửa có coi ngày không?" Trong mộ thất tối đen có vài bóng dáng tối đen lấm lem bụi đất di chuyển, trong đó có một người vừa lau mồ hôi vừa chồm nửa người gọi vào trong mộ.

"Nhìn nè". Mạnh Phù Dao ngậm cây đèn pin nhỏ trong miệng, hơi quỳ dưới đất, chẳng thèm ngẩn đầu lên, vừa quét đi lớp bụi trên quan tài đá xanh khổng lồ trông mộ vừa nói năng rõ ràng hiếm thấy: "Hôm nay là ngày tốt, thích hợp với nhập liệm, xả tang, di cữu... Cậu xem, di cữu chính là dời quan tài, thật khéo, đều liên quan đến chết cả".

"Khiếp, chị có thể nói chút chuyện may mắn không vậy?" Tên mập lúc nãy kêu Mạnh Phù Dao trợn mắt lên, vừa hay khi ngẩng đầu thì nhìn thấy bức bích họa hình dáng thân người đầu trâu quái dị khắc trên vách đá, ánh đèn tờ mờ khiến bút pháp sống động trở nên rùng rợn hơn, dường như quái thú trên đá ấy có thể bước xuống bất cứ lúc nào, khiến hắn không khỏi hoảng sợ, bất giác co rúm lại.

Mạnh PHù Dao dửng dưng mặc kệ hắn, chuyên tâm làm việc của mình. Bụi bặp dần dần được quét sạch, hiện ra vật tổ dị thú 3 đầu, 2 chân, 1 sừng, lưng mọc 2 cách, mắt trợn trừng dữ tợn. Trong mắt Mạnh Phù Dao, vẽ đẹp dữ tợn của thánh vật văn minh cổ và vẻ đẹp tục tằng của giấy bạc tiền mặt, chẳng khác gì nhau.

Mạnh Phù Dao hớn hở vuốt ve vật tổ, với tay ra:

- "Xà beng"

Ai đó vội vàng đưa ra xà beng.

"Mập, đến đây, chào hỏi thân thiết với quan tài Hoàng đế đi." Mạnh Phù Dao kéo tên mập qua, "Cậu bên kia, tôi bên này, một, hai, ba, cùng nhau nạy nào".

"Đừng mà lão đại, vì sao chị lại tóm lấy tôi không tha chứ?" Tên mập Tiểu Viên liều mạng giằng co.

"Bởi vì cậu là gà con." Mạnh Phù Dao nhe răng cười với hắn, "Gà con là để cho dân Pro chà đạp, đừng kì kèo, nhanh lên chút đi, mau chóng làm cái mộ này cho xong, tiền viện phí hai năm nay của mẹ tôi sẽ không đáng lo nữa."

"Bà điên, cuồng công việc, mới 22 tuổi đã đào một đống mộ. Đáng tiền, không đáng tiền, cận đại, cổ đại, không chất lượng, không nguyên tắc, không lựa chọn, chỉ cần là mộ thì đào. Kẻ đào mộ ba không như chị tồn tại quả thật là sỉ nhục cho các tiền bối khai mồ quật mả Mạc Kim Giáo Úy..." Tên mập lầm bầm, cánh tay cũng không dám bớt sức từ từ nạy ra nắp quan tài. Sau đó, câu tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng.

"Ôi, nhìn kìa!"

"Nhìn kìa"

Mọi người xung quanh tụ lại, chỉ trong khoảnh khắc nhất thời, mắt họ liền bị ánh sáng từ bảo vật tỏa ra, đập mạnh vào tròng mắt.

Trong quan tài bằng đá màu xanh, còn có một quan tài tử kim, bên ngoài bọc một lớp áo trân châu xa hoa.Mỗi viên trân châu to như ngón cái, tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa khiến người ta hoa cả mắt.

Những thứ khác không nói, chỉ lớp áo trân châu này thôi đã cực kì có giá trị rồi. Nếu như có thể lấy ra nguyên vẹn, hình dung bằng từ giá trị vô giá, cũng chẳng quá đáng tí gì.

Phát tài rồi! Phát tài rồi!

Mộ thất này lai lịch thần bí, xem xét các họa tiết và thiết kế trong mộ cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. Tất cả mọi người cho rằng đây chỉ là một mộ thất bình thường, có đáng giá hơn thì cũng là mộ sĩ phu phong kiến, không đủ tiêu chuẩn mộ của vương hầu, không ngờ lại đạt được thu hoạch to như vậy.

Vẫn là lão đại sáng suốt, luôn hết sức mình phản bác lại ý kiến thối lui của mọi người, kiên trì đến như điên. Kẻ hăng hái bướng bỉnh hiếm có này ép buộc mọi người phải đi theo, không nghĩ đến thế mà mèo mù vớ phải cá rán!

Mọi người vui mừng cùng hít vào một hơi, âm thanh vang vọng trong mộ thất rộng lớn. Chỉ có Mạnh Phù Daonhư đang bị mất hồn bỡi ánh sáng tỏa ra từ những viên trân châu, mắt híp lại, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Tên mập lại gần lắng tai nghe lõm, nghe được tiếng thì thầm lẩm bẩm: "Hóa trị mỗi ngày một nghìn tám... viện phí mỗi ngày ba trăm... thay thận một trăm ba mươi nghìn..."

Tên mập bĩu môi, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi mà phong trần mệt mỏi của Mạnh Phù Dao, muốn chế nhạo vài câu chê bai kẻ này tham tiền quá mức, song, lời đến miệng thì ngừng lại, thay bằng một tiếng thở dài âm thầm.

Hai mươi hai tuổi, vốn phải chuyên tâm học hành ở đại học chuyên ngành khảo cổ, hoặc là làm công viêc nghiên cứu, tiền lương không cao nhưng sang trọng nhàn nhã ở sở nghiên cứu khảo cổ. Nhưng cô đã tạm nghỉ học từ sớm, 17 tuổi đã đeo ba lô lên núi xuống biển, hết mình xông pha vào lòng đất nguy hiểm, ăn bữa hôm lo bữa mai, trở thành người trẻ tuổi nhất trong bộ tộc trộm mộ Mạc Kim. Trốn tránh cảnh sát đuổi bắt, vất vả sống sót khi vượt qua những giây phút sống chết trong đường tơ kẻ tóc, 5 năm luân chuyển từ đội này sang đội khác, từ vô danh đến danh tiếng nổi như cồn rồi đảm đương cả một đội, tuổi còn rất trẻ mà đã là tay trộm mộ lão luyện tiếng tăm trong giới trộm mộ.

Cô gái cuồng trộm mộ này nổi tiếng tham tiền như mạng, ngôi mộ nào cũng phải rảo qua 3 vòng, 1 viên gạch cũng phải nhặt đem rao bán ngoài chợ đen. Vì thế, trong giới ngầm chế giễu là kẻ đói bụng ăn quàng. Nhưng mà chỉ bọn họ mới biết, người gánh trách nhiệm nặng nề kéo dài sinh mạng của người thân mình, không có quyền lựa chọn.

Hôm nay gặp được 1 món hời lớn như vậy, cũng coi như khổ tận cam lai. Tên mập nhếch miệng cười, thầm nghĩ nếu còn có thứ gì quý giá nữa thì áo châu này cho một mình lão đại lấy hết, để cô mau chóng trút bỏ được gánh nặng trên người, giải nghệ cho xong. Con gái gì mà lại làm nghề này chứ? Cả ngày hung dữ đè đầu người khác, mau sớm giải nghệ về nhà lấy chồng cho rồi.

Mạnh Phù Dao không biết tên mập đang oán thầm mình, cô chú tâm tính toán thu hoạch lần này, mặt mày hớn hở vỗ con thú đá đặt trước quan tài, đột nhiên bốn bề chấn động, dấy lên bụi mù.

Nghĩ đến bệnh của mẹ, Mạnh Phù Dao khẽ bần thần, không nhân ra được vừa rồi mình vỗ lên đầu con thú đá đã làm cho đáy quan tài phát ra tiếng động nặng nề, thanh âm xuyên thẳng qua hầm mộ dài u tối, rồi lại dội ngược về từ cửa mộ phía đằng xa, dư âm vang vọng kéo dài não nề, tựa như tiếng bước chân đi loạng choạng của người khổng lồ thừ thời viễn cổ, trở về sau giấc ngủ ngàn năm trong lòng đất.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lông tóc đều dựng đứng lên hết thảy.

Lần này họ đến vùng biên thùy phương Bắc, trộm ngôi mộ to lớn vô danh, nghe nói còn sớm hơn cả mộ Tào Tháo hơn cả trăm năm này. Vừa bắt đầu đã không ngừng xảy ra chuyện xui xẻo. Đầu tiên là ăn nhầm rau dại trong núi, mọi người đều bị tiêu chảy, đến mức người trước ngã xuống, người sau đứng lên, cung cấp miễn phí bao nhiêu phân bón quý giá đến từ thành phố phồn hoa cho vùng đất đai cằn cõi quanh năm bao phủ đầy tuyết trắng. Tiếp theo là đội viên Tiểu Lý, mới buổi sớm mai vừa chui ra khỏi lều, không hiểu vì sao bị một con rắn độc không ngủ đông canh giữ ngay cửa, cắn phập một cái. Tồi tê hơn là sáng nay khi mở mộ, Tiểu Vương dẫn đường chỉ giúp đưa công cụ, hoàn toàn không có dự tính đi xuống, đang sống sờ sờ thì lại bị một tảng đá rơi vỡ đầu, vinh quang ôm đầu ngã xuống.

Sự tình phát triển đến mức này, căn cứ theo quy tắc của kẻ trộm mộ là điềm gỡ, không nên tiếp tục thăm dò nữa.

Đáng tiếc từ trước tới nay, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, huống chi dẫn đội chính là đại tiểu thư Mạnh Phù Dao - "Cuồng trộm mộ". Vị đại tiểu thư này cái gì cũng tốt, có thể nói là nhân vật trộm mộ tiêu biểu, có đầu đủ chuẩn mực của thanh niên tài năng dưới cờ đỏ thời đại mới: Đức - Trí - Thế. Khuyết điểm duy nhất chính là: đầu óc hơi không được bình thường.

Dĩ nhiên, điều không bình thường ấy chính là sự hăng hái đến điên cuồng khi cô khai quật mộ của người khác, và cách giải quyết không chút bình thường khi gặp rủi ro.

Nói tóm lại, Mạnh đại tiểu thư nhất định sẽ không vì những sự kiên mang tính xác suất như tiêu chảy, rắn cắn, đá rớt vân vân... mà không còn hăng hái với sự nghiệp đào bới của mình . Đối với kẻ phi nhân loại, từng ôm xác chết đầu tiên mình đào lên, mừng hớn hở ngủ đến một ngày, thì điều này thật sự... không có gì đáng để bàn cả.

"Xà beng, cuốc. Trước tiên nâng quan tài lên tránh đè hư trân châu, cẩn thận đừng làm bong thân quan tài, đó là tử kim, tử kim đó!" Mạnh Phù Dao hớn hở hất mái tóc đỏ lên, nhất thời trong không gian đen tối ánh lên một sắc màu rực rỡ. Mạnh Phù Dao xoa tay, ánh mắt như ngọn lửa bất diệt sáng ngời trên trời cao vời vợi.

Nhưng tay ra đến mỏi mà chẳng thấy đồ nghề đâu. Mạnh Phù Dao chau mày quay đầu lại, nhìn thấy ai cũng đang run lẩy bẩy, chẳng dám bước lên.

"Khiếp, sợ à? Đừng nói với tôi, mỗi người ở đây từng chui vào ít nhất là 3 mộ phần để trộm rồi, mà lần này lại đột nhiên nhát gan đến thế nhé. Cậu, cậu, câu." Cô chỉ tay một lượt ba người, "Lão Tứ một phát bửa đôi thỏi vàng, Đầu Sắt một búa đập chết cương thi, Trộm Nhị Đại của trộm mộ thế gia tài năng xuất chúng, mới bị tiêu chảy vài ngày đã bị tiêu tán mất giấc mộng làm giàu đầy ắp trong bụng các người rồi hả?"

Cô đùng đùng sải bước đi qua, lục tung ba lô lấy ra vài cây nến, Mạnh Phù Dao vỗ tay bôm bốp, cười hi hi nói: "Các người đã nói là có ma, tôi đành phải nghe theo. Ừ, nếu như cây nến tắt chúng ta sẽ rút lui, sao hả?"

"Thật sao?" Ánh mắt tên mập gian xảo nhìn cây nến kia... Đợi khi cởi ra lớp áo châu, thì lén thổi tắt nến là xong...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro