Chương 1: Giật tiền cướp sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Cực Quốc, Chính Ninh năm thứ 15, mùa đông.

Biên giới phía Nam Vô Cực, núi Hoàng Thạch.

Dãy núi trùng điệp nhấp nhô, trải dài vô tận nơi xa tít mù nào đó thẳng đến bình nguyên Hoàng Thạch thì kết thúc, tựa như lưỡi đao bị đứt đoạn.

Nơi ngọn núi kết thúc như bị gió cắt tan nát thành từng mảnh nhỏ, rơi từ trên cao xuống, tạo thành một dốc núi lởm chởm đá, đứng ở trên này dõi mắt nhìn về chân trời phía đằng xa, sẽ thấy một tòa thành nguy nga tráng lệ.

Đô thành Trung Châu của nước Vô Cực tọa lạc trung tâm Năm châu đại lục, cũng là trung tâm chính trị của đại lục này.

Tuy nhìn từ rất xa nhưng vẫn cảm giác được sự đồ sộ hùng vĩ của tòa thành, tường thành kiên cố như sắt, diện tích rộng lớn khiến người ta không khỏi thán phục, nhìn từ nơi này thôi cũng không thể không hít một hơi rồi nín lặng, hiển lộ vẻ sùng bái đại thành nổi nhất Năm châu đại lục này.

Thình lình có một tiếng sói tru vang lên, phá vỡ sự trang nghiêm yên tĩnh.

"Cho ta một nam nhân đi! Để cho ta vui vẻ sảng khoái ôm về nhà..."

Trên đỉnh núi cao có một người nào đó đang đứng hóng gió, lồng ngực căng tràn, vẻ mặt say sưa há miệng hát vang :" Vui vẻ sảng khoái ôm về nhà...."

Diêu Tần ở phía sau đau khổ khốn cùng bịt hai tai lại, lại thêm một lần nữa trào dâng ý nghĩ muốn phản bội con sói kia.

Nghe hát thì đâu có gì phải sợ, sợ nhất là nghe ai đó gào khóc, nếu muốn sống thọ thì nên tránh xa Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao vừa gào khóc xong liền phủi y phục, nói với tiểu đệ có một không hai của mình, "Ôi, mặc dù Trung Châu ở ngay trước mặt nhưng để đến được đó còn phải đi xa lắm, lộ phí của chúng ta đã xài hết rồi, để đi mượn chút ít đi."

"Nơi hoang dã thế này đi đâu mượn đây?" Diêu Tần bày vẻ mặt đưa đám nói:" Chẳng lẽ tỉ trộm của đệ rồi đệ trộm lại của tỉ."

"Xì!" Mạnh Phù Dao phun nước bọt, đột nhiên mắt sáng rỡ khi nhìn xuống núi, " Nhìn thấy chiếc xe kia không?Đi, chúng ta đi ăn cướp đi! Tỉ cướp sắc, đệ giựt tiền!"

Nàng cột chặt bao đồ vào người, bôi nước nghệ vàng lên mặt y như cũ, bịt mặt bằng tấm vải đen, trượt xuống núi:

"Núi này do ta mở...."

Trên con đường dài ngoằn nghèo, Mạnh Phù Dao vừa đứng chống nạnh vừa gân cổ hét to để tạo sự chú ý, Diêu Tân - thành viên còn lại của tổ cướp giật hai người thì lén lút mon men tới phía sau xe ngựa.

"Núi Hoàng Thạch này đã có từ rất lâu. Xưa kia, khi Hoàng đế Thần Võ nước Vô Cực giao chiến với hoàng đế Vũ Liệt nước Tuyên Cơ đã đi qua ngọn núi này, bị ngọn núi này ngăn cản, hoàng đế Thần Võ đã hạ lệnh phá núi mở đường nghênh địch, tám mươi vạn tướng sĩ đã khai phá ngọn núi này suốt một tháng ròng. Thế cho nên, núi này không phải do ngươi mở.

Tiếng nói phát ra từ trong xe ngựa, bình thản, nhã nhặn, phảng phất chút cách xa, lạnh nhạt.

Mạnh Phù Dao bị sặc nước miếng, lại hét vang:" Cây này do ta trồng...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro