Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




          Tiểu Duy là hộ khẩu lậu... Phải, chính là cái từ này làm cho Tiểu Duy rối rắm đã lâu.

          Trên sổ sinh tử đã không còn tên của hồ tộc Tiểu Duy, ngay cả tên trên sổ nhân duyên đều bị Nữ Oa nương nương bỏ, hiện tại Tiểu Duy so khắp cả tam giới, ngay cả bản thân cũng không biết mình là cái sinh vật gì.

          Vì thế, nàng bảo Phù Sinh đi Nữ Oa thần điện hỏi một chút, cho dù là không thể tiếp tục làm hồ yêu, cũng không thể nào ngay cả cái hộ khẩu cũng không cho chứ? Mà Phù Sinh vừa trở về, mặt đã lạnh ngắt, trước sau vẫn bảo trì vẻ mặt như thể người khác thiếu hắn năm trăm vạn.

          "Sư tôn nói...chúng ta là bỏ trốn, không cho làm hộ khẩu."

          Một lần nhận thức này làm Tiểu Duy sụp đổ.

          Vốn là không tính toán quá đặt nặng vấn đề hôn lễ, thế nhưng đến khi Tiểu Duy nhìn Thải Tước cuối cùng cũng có thể hoành tráng phong quang gả cho Bàng Lang, bộ dạng chua xót lệ rơi một hồi làm Phù Sinh nhìn rất khó chịu.

          Đêm hôm đó Phù Sinh uống không ít rượu, vốn định giống như lần trước, mượn rượu giả điên, thổ lộ cầu hôn, nhưng hắn dại ở điểm là không uống say thật, cho nên nhìn đến Bàng Lang một bộ dạng tân lang cười tươi như hoa, thì lại càng xem càng khó chịu.

          Quay đầu xem Tiểu Duy, cư nhiên lôi kéo Vương Anh ở bên kia chơi đoán số, một bộ vô tâm vô phế thản nhiên ở ngay chỗ này hô người thua phải chui gầm giường Thải Tước nháo động phòng.

         Con hồ ly càng ngày càng ngốc này chẳng lẽ không có phát hiện Bàng Lang đang đen mặt đứng phía sau nàng và Vương Anh sao? Nghĩ đến đây, Phù Sinh theo bản năng vươn tay, bất đắc dĩ ôm trán.

          Trên đường về nhà, Phù Sinh ý đồ giả say, nhưng vẫn không cách nào để cho cặp mắt nhỏ của mình giả bộ mơ màng, cũng biết giấu không thoát ánh mắt của Tiểu Duy , cho nên luôn đều do do dự dự, không biết nói chuyện thành thân như thế nào.

          "Này..." Tiểu Duy thuận thế ngẩng đầu, chờ Phù Sinh mở miệng, bộ dạng vô tội nghi hoặc khó hiểu làm cho Phù Sinh cảm thấy mở miệng nói với nàng chuyện thành thân là một loại tội ác.

          Dọc theo đường đi, Phù Sinh nói từ chuyện khai thiên lập địa cho đến luyện đá vá trời, nói từ mối tình đầu của nguyệt lão đến bệnh sạch sẽ của sư tôn, nói từ tình yêu nam nữ tới nối dõi tông đường, tóm lại đến cuối cùng đều không có nhắc đến vấn đề chính.

          Tiểu Duy chỉ cảm thấy hôm nay đại nhân dài dòng một cách khác thường, trong ngày thường đều là Phù Sinh nói nàng lắm lời, nhưng lần này dọc đường đi, chính mình một câu cũng chưa nói, Tiểu Duy cảm thấy mình quá thiệt thòi rồi.

          Cho nên lúc vừa trở lại hàn băng địa ngục, đến khi Phù Sinh rốt cục không nói gì thêm nữa, Tiểu Duy kéo kéo Phù Sinh áo choàng có khâu hoa cúc nhỏ trên đó, mở miệng nói: "Đại nhân, chúng ta thành thân đi?"

          Một làn gió rét lạnh của hàn băng địa ngục thổi qua, đem biểu tình của Phù Sinh đông lạnh hóa, Phù Sinh ho nhẹ vài tiếng, miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Ừm... Được rồi, nàng đã cầu bản tôn đến như này thì, giờ bản tôn sẽ đi gọi người viết thiệp mời ."

          Tiểu Duy còn muốn cùng Phù Sinh thương lượng chi tiết, đã không thấy tung tích Phù Sinh đâu, trong đầu còn chẳng hiểu ra sao... Nàng cầu Phù Sinh lúc nào, Phù Sinh tính mang vẻ mặt khổ ải kia đi viết thiệp mời sao? "Đại nhân, loại việc thiệp mời nhỏ nhặt này để Băng Xà viết được rồi !"

          Từ chín tầng trời ẩn ẩn truyền đến thanh âm của Phù Sinh, "Chữ của Băng Xà nhăn nheo méo mó, còn ra cái thể thống gì..."

          Chỉ vài phút công phu, nguyệt lão đang mặc áo ngủ bị Phù Sinh kéo xuống hạ giới, bộ y phục đỏ thẫm rực lửa làm cho Tiểu Duy càng thêm khinh thường lão đầu tử nát rượu này. Nguyệt lão ngáp một cái, bộ dạng buồn ngủ mắt mông lung,

          "Ta nói các ngươi bỏ trốn thì bỏ trốn đi, còn cử hành hôn lễ cái gì nha! Chẳng lẽ muốn tặng lễ sao..."

          Phù Sinh đứng ở phía sau nguyệt lão, ánh mắt trước sau như một lãnh liệt, "Bản tôn nói mời ngươi sao? Viết thiệp mời của ngươi đi!"

          "Cái gì, ngươi không mời ta!" Nguyệt lão ánh mắt lập tức mở to hơn rất nhiều, nhảy dựng lên, "Được lắm tiểu tử! Đừng tưởng rằng ngài tuổi so với ta lớn thì muốn thế nào cũng được, ta đây trình báo lên cấp trên một cái, hai người các ngươi chờ mà ngồi lao đi!"

          Nguyệt lão đỏ mặt tía tai hướng phía bầu trời mà đi, Phù Sinh vẫn đứng ở một bên bất động, chính là nhìn Tiểu Duy, cười nói: "Sư tôn không biết gần đây thế nào , chúng ta hình như đã lâu không có đi bái kiến ..."

          Nguyệt lão bước chân chợt dừng...

          Thành thân ngày đó, toàn bộ hàn băng địa ngục lúc nhúc thật nhiều hồ ly to to nho nhỏ, Hồ Sanh một phen nước mắt nước mũi đưa Tiểu Duy giao cho Phù Sinh, chiếm được phần thưởng trình diễn xuất sắc nhất do toàn thể hồ tộc trao tặng.

          Thanh phu nhân kích động đứng phía sau Hồ Sanh, càng xem con rể càng thấy tốt, quả nhiên là mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng ưa thích, vì Tiểu Duy ngàn năm gái ế này cảm khái, đồng thời cũng vì Phù Sinh vạn năm xử nam này sâu sắc đồng tình...

          Bái cao đường cũng là cái vấn đề tàn khốc, Nữ Oa nương nương vốn là muốn đến, nhưng lúc ở trên mây nhìn xuống hàn băng địa ngục cả một biển hồ ly, nghĩ chính mình nếu đi, khó tránh khỏi sẽ làm mọi người gò bó, cho nên đem nguyệt lão ném đi xong liền lên đường hồi phủ .

          Hồ Sanh cùng Thanh phu nhân nào dám chịu đại lễ của Phù Sinh, không biết là tên nào nhiều chuyện trực tiếp hô một câu, "Trực tiếp đưa vào động phòng không phải xong rồi sao!"

          Phù Sinh đang muốn nói  không có quy củ như vậy khó tránh khỏi chê cười, lại không dự đoán được toàn bộ hồ tộc đều là một lũ càn rỡ bát nháo, một bên hô muốn trêu chọc cô dâu chú rễ, một bên lại hỏi gà nướng đi nơi nào ăn, mà ngay cả nhóm yêu nghiệt ở hàn băng địa ngục, cũng đều giương cặp mắt đỏ rực chờ Phù Sinh nhập động phòng.

          Loại này vấn đề quá mức xấu hổ... Đương nhiên cần phải để Tiểu Duy ra tay rồi.

          Đang lúc thời điểm loạn thành một đoàn, Thải Tước bên kia bỗng nhiên đánh qua một ánh mắt, lập tức Bàng Lang không biết ở nơi nào hô một câu, "Thiên binh thiên tướng đến tra hộ khẩu lậu ! ! !"

          Phù Sinh thấy thế, gạt qua ngàn nan vạn hiểm, từ trong đám người lôi ra Tiểu Duy một thân hồng trang đỏ rực hiếm thấy, chạy ra ngoài hàn băng địa ngục, Tiểu Duy cười tươi như hoa để cho Phù Sinh lôi kéo, một luồng gió lạnh phất lên vạt áo hai người, có vẻ càng thêm đẹp mắt.

          "Đây là có chuyện gì? Lại bỏ trốn..." Nguyệt lão vừa mới đứng ở đại môn của hàn băng địa ngục, chỉ cảm thấy trước mắt một trận gió thổi qua, chỉ thấy hai thứ gì đó màu lửa đỏ sát vai mà qua, làm lão liên tục bị đánh xoay vòng hai lần.

          Nhìn đến hàn băng địa ngục một đám chim bay cá nhảy như lang như hổ, đại khái liền hiểu được , nháo động phòng nha? Nhưng vậy cũng không đến mức đem tân lang tân nương đều dọa chạy chứ.

          Ẩn ẩn nghe được thanh âm của Phù Sinh xa xa truyền đến, "Bản tôn đời này cũng không muốn thành thân tiếp nữa đâu..."

          "Huynh dám thành thân tiếp? ! !" Tựa hồ là thanh âm của Tiểu Duy ...

Thật sự hoàn rồi, thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro