VÌ EM VÀ CON XỨNG ĐÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cũng thế, Khánh Vân sau giờ học chở Kim Duyên trở về nhà, để nàng trước cửa, cô vẫy vẫy tay định rời đi để về ăn cơm rồi kịp giờ làm ở quán cafe thì lại nghe tiếng nàng réo :
- Vân, em muốn ăn miến gà.
- Tí Vân mua sang cho em. - Khánh Vân gấp gáp nói. Dường như cô không muốn chậm trễ thêm một giây nào.
Kim Duyên cự nự. - Em muốn chị chở em đi. - Nàng khoanh tay giận dỗi, chở đi ăn mới vui, chứ mua qua thì còn ý nghĩa gì nữa.
- Không được, trời nắng lắm, không tốt cho hai mẹ con, vào nhà đi, Vân mua qua cho em.

Kim Duyên hậm hực, hễ nàng đòi cái gì thì cô lại lấy lí do không tốt cho hai mẹ con, bắt nàng ở nhà. Nàng thật sự không hiểu Khánh Vân cố tình bỏ nàng ở nhà hay cô bận thật ? Ơ mà bận cái gì ? Khánh Vân đã hứa không chơi game nữa rồi mà. Không lẽ có người khác....?
Trong khi nàng còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì cô đã đề máy, vẫy tay rồi vụt đi như một cơn gió, làm nàng không kịp nói thêm lời nào. Kim Duyên nhìn theo bóng lưng gấp gáp ấy, đã xảy ra chuyện gì ?



Quả nhiên trưa hôm ấy sau khi dùng cơm với ba mẹ, Khánh Vân ghé tiệm mua cho nàng bịch miến gà thơm phức, đem đến tận nhà nàng, nhờ Kim Duy đem lên cho nàng chứ cô cũng không dám xuất hiện,Kim Duyên kì kèo một hồi là trễ làm cho xem.
Cô chạy tọt tới quán cafe, đeo tạp dề vào, bắt đầu công việc của mình. Thật sự mà nói công việc này không quá kham khổ, nhưng đối với " công tử bột " từ trước tới giờ chỉ ăn không ngồi rồi, cha mẹ cưng chìu, sủng tới trời xanh, thì việc này quả nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nhưng phải cố, vì hai mẹ con Kim Duyên , Khánh Vân phải cố.
Khánh Vân làm đến 5h chiều thì có tiếng điện thoại rung, cũng may quán đã khá yên tĩnh và ít người, cô chạy vào một góc, bật lên, liền nghe một giọng nói sụt sùi :
- Hức......Vân....
- Em ơi, đừng khóc, Vân không có đi chơi game, Vân thề đó. -Khánh Vân ngay lập tức lên tiếng, sợ rằng nàng nghĩ mình chơi game, nàng sẽ tủi thân, sẽ nghĩ bậy bạ, sẽ khóc.
- Hức....vậy chị đi đâu ? Chị có người khác đúng không ?
- Không có mà. - Khánh Vân kêu trời không thấu, đúng là oan ức, đi làm kiếm tiền nuôi mẹ con em, em lại nói người ta đi với người khác, thật khổ mà.
- Hức.....- Vẫn chỉ nghe tiếng thút thít vang lên, dường như nàng cần một câu trả lời khẳng định là cô đang làm gì, ở đâu, với ai.
- Vân......Vân đi chơi với bạn tí thôi, tối Vân sẽ ghé chỗ em nhé ? - Khánh Vân trấn an nàng thông qua một chiếc điện thoại, thôi thì hôm nay tranh thủ ghé qua bên đó một tí cho nàng an tâm.
- Có thật là chỉ đi chơi với bạn không ? - Kim Duyên cũng không phải kiểm soát gì cô, nhưng Khánh Vân trước nay vốn hiền lành, lại không thích đi chơi với bạn, ngoại trừ đi chơi game. Bây giờ bỏ game mà lại đi cafe với bạn, làm nàng có chút nghi ngờ.
- Thật mà, Vân chỉ thương có mình ên em thôi.
Thế là thành công dụ dỗ được con mèo đó, Khánh Vân vui vẻ tắt máy, tiếp tục làm việc.

Tan giờ làm, cô điện cho mẹ, nói mình mới bắn cá xong, không ăn cơm, sẽ đi ăn với Kim Duyên
Ông bà mặc dù cũng lo lắng cho đứa con gái này lắm, sắp thi rồi mà cứ đi chơi suốt. Nếu thích đi chơi, vậy tại sao lại bán hết đĩa game ? Khó hiểu. Nhưng tính tình Khánh Vân từ nhỏ đã thế rồi, chỉ biết đi học, ăn cơm, uống sữa, chơi game. Vả lại nghe cô nói ở chung chỗ với Kim Duyên, ông bà liền không có ý kiến gì.

Cô chạy tới khu chợ, mua ít trái cây, chia thành hai bịch hẳn hoi. Một bịch gồm táo, nho, lê, sầu riêng cho ba mẹ và chị hai nàng. Bịch còn lại gồm xoài, quýt, cam, nho cho Kim Duyên và con.
Cô sau khi làm mọi " nghi thức " chào hỏi gia đình nàng, cô lon ton đem bịch trái cây lên phòng.

Kim Duyên mở cửa, còn tưởng là mẹ, nhưng sau khi thấy cô, nửa muốn ôm một cái, nửa muốn đá một cái ra khỏi tầm mắt, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài rồi đi vào trong, ngồi ở góc phòng.
Khánh Vân ngó cái bộ dạng đó, biết tỏng là ai kia đã giận, nên nhanh chóng đi vào trong, đặt bịch trái cây xuống bàn, rồi ôm người ta vào lòng, xoa xoa lưng cho người ta bớt giận :
- Em đừng giận, Vân hông có làm gì bậy bạ hết, Vân thề đó.
- Vậy tại sao lại không dẫn em đi theo....?
- Vân đi chơi với bạn mà, em ở nhà cho con nó khỏe. - Cô vừa nói vừa xoa xoa cái bụng có hơi nhô ra một chút của nàng.
- Người ta nói phụ nữ mang thai đi ra ngoài thường xuyên mới tốt cho em bé. - Kim Duyên chu chu cánh môi lên.

Khánh Vân thôi, không nói nữa, bóc quýt cho nàng ăn. Làm sao giấu nàng suốt mấy tháng đây, chắc chắn sẽ lộ cho coi.Kim Duyên tinh ý như vậy mà, cô lại quá khờ khạo.

*****

Khánh Vân hôm nay có 3 tiết buổi chiều, nàng thì không.
Kim Duyên đứng ở một góc khuất của trường, đợi cô ra, nhất định sẽ bám tới cùng. Cô mà đi đàn đúm với đám bạn, nàng sẽ cho cô một trận, sẽ giận luôn cho coi. Còn nếu cô có người khác thì.....thì.....
Kim Duyên xoa cái bụng của mình, lỡ cô có người khác thì sao ? Nàng không biết nàng có đủ khoan dung để tha thứ hay không ? Hay nàng sẽ cùng con tự vẩn cho cô hài lòng ?

Ngay vừa lúc thấy Khánh Vân, Kim Duyên ngay lập tức bắt một chiếc taxi đuổi theo.
Đập vào mắt nàng là một quán cafe kiểu mới, Kim Duyên xuống xe, nép vào một góc mà xem xét. Cô gặp bạn sao ? Những câu hỏi dần lấp đầy suy nghĩ của nàng.....
Nhưng rồi, khi chính mắt nàng nhìn thấy người mình yêu, cha của con nàng đang mặc vào bộ đồng phục nhân viên, bưng từng li cafe cho khách, thì bao nhiêu tuyến phòng thủ của nàng đều sụp đổ.
Nàng bật khóc, tại sao cô phải đi làm thêm ? Cô đâu phải thứ dân ăn chơi mà cần tiền ? Nên chỉ còn một lí do, là vì mẹ con nàng. Vậy là dẫn nàng đi khám thai, mua sữa, thức ăn tối, trái cây, bánh ngọt, tất cả những gì cô dành cho nàng, đều là do cô đi làm mới có tiền sao ?
Tại sao cô phải làm như thế ? Một đứa con cưng của một vị bác sĩ và một bà chủ shop, bây giờ phải ở đây bưng bê phục vụ cho người ta, là vì mẹ con nàng sao ? Tại sao phải hạ mình vì mẹ con nàng ? Sao không nói cho nàng biết ? Để nàng chia sẻ, để nàng không nghi ngờ. Tại sao cứ ôm đồm mọi thứ, cam chịu tất cả ?

Kim Duyên không muốn, nàng bước vào trong, gạc dòng nước mắt, không thể để người yêu mình ở đây vì mình mà làm việc quần quật như thế.

Khánh Vân đang đứng ở bàn chờ khách chọn món, chợt nghe mùi hương quen thuộc, ngó lên, cô như đứng tim. Làm sao Kim Duyên biết chỗ này ? Cô còn ngây ngốc nhìn nàng thì đã bị nàng lôi đi ra ngoài, khiến cô chỉ biết ú ớ.
Lôi cô ra một góc khuất, Kim Duyên đánh mạnh vào bả vai cô rồi ôm chầm lấy người con gái nàng thương, khóc rống lên :
- Tại sao.....tại sao phải làm như vậy ? Hức....hư hư hức, tại sao ?
Khánh Vân mỉm cười, xoa xoa đầu nàng, hôn lên đỉnh đầu đó một cái rõ kêu rồi nâng mặt nàng lên, đưa bàn tay vuốt nhẹ mi mắt nàng. Sau đó mới từ tốn trả lời :
- Vì em và con xứng đáng.
- Hức.....đồ ngốc, không cho chị làm nữa, về nhà, tiền tiết kiệm của em còn, em cũng có thể tự lo cho em và con.
- Nhưng.....- Khánh Vân gãi gãi đầu, trưng ra bộ mặt bất mãn.
- Không nhưng nhị gì hết, chị mà còn làm, em sẽ méc mẹ chị cho coi. - Nàng xụ mặt, nhất định không để chị làm ở cái chỗ này nữa, tuy không làm gì bậy bạ, nhưng nàng xót muốn chết. Nàng thì ở nhà hưởng thụ, chỉ nằm ền ra đó, còn cô thì phải đâm đầu vào làm việc.
Khánh Vân không dám cãi, đi vào trong thay đồ, nhận tiền lương rồi xin nghỉ việc, thôi, tìm cách khác vậy, đi làm bỏ bê nàng hoài cũng tội nghiệp.

Cô chở nàng trên chiếc xe máy, cảm nhận Kim Duyên dần xiết lấy vòng eo mình liền mỉm cười.
- Hôm nay nhân dịp Vân lãnh lương, đưa hai mẹ con đi ăn hải sản, đồng ý không ?
Kim Duyên ở phía sau cười khúc khích, áp mặt vào lưng người ta. Ai nói 17 tuổi thì trẻ con ? Khánh Vân đúng là tính khí hơi con nít, nhưng mọi suy nghĩ và hành động đều rất chính chắn, cô làm nhiều hơn nói. Lúc nào cũng đặt nàng và con lên hàng đầu.
Có " ông chồng " 17 tuổi như thế này, nàng còn thích hơn mấy ông chồng làm tổng giám đốc mấy chục tuổi.
Nàng xoa bụng mình, bảo bối, ba của con, rất giỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro