13. CHỈ CÓ THỂ BẢO VỆ BẰNG CÁCH NÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Jimin rời đi, Minjeong xụ mặt xuống, buồn hiu. Lại chọc nàng giận rồi, cô cũng đâu có muốn, nhưng nàng đang mang thai, cô không muốn nàng vì cô mà cãi nhau hay đánh nhau với đám Saeron.

Hai năm nay, Jimin toàn đứng ra bảo vệ cô, làm bọn Saeron cũng ghét nàng lắm, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Lỡ bọn chúng ghi thù, làm chuyện gì tổn hại đến nàng, Minjeong làm sao trở tay kịp ? Thôi, thà cô chịu thiệt một chút, không cần nàng bảo vệ, cô tự lo được.

Saeron sau khi thấy Jimin và Minjeong có phần căng thẳng với nhau, nên thôi, không thèm nhờ cô nữa, nó giật quyển vở lại, đi về chỗ ngồi, không chọc ghẹo cô nữa. Nhưng nó thật sự vẫn không ưa nổi Jimin, sao dạo này chị đại đó ít đi chơi, ít đánh nhau thế nhỉ ? Tu à ? Saeron cười nhạt. Giả vờ ngoan ngoãn thôi, chứ mấy thứ chơi bời đó, dễ gì thay đổi.

Minjeong lục trong cặp mình ra một hộp bánh ngọt, bình giữ nhiệt có sữa của nàng, thêm vài cái bánh socola. Cầm tất cả đem xuống lớp nàng.

Cô đứng trước cửa lớp nàng, thấy Jimin đang ngồi trong lớp ăn hộp cháo thịt bằm thì cũng an tâm, mỉm cười. Minjeong bước vào, đặt đồ ăn lên bàn cho nàng rồi mím môi, cúi mặt :

- Em.....ăn đi. Uống sữa nữa. Minjeong xin lỗi đã lớn tiếng với em.

- Lên lớp đi. - Jimin chỉ nói bấy nhiêu, rồi tiếp tục ăn cháo, không nhìn cô một giây nào.

Minjeong biết mình có lỗi, không dám cãi. Cũng muốn năn nỉ lắm, nhưng lại sợ bạn bè nàng dòm ngó, rồi sợ nói một hồi nàng giận thêm, nên thôi, cô nhìn nàng thêm một chút rồi đi lên lớp. Trước khi ra khỏi còn quay lại nhìn nàng thêm một cái, vẫn thấy nàng không đếm xỉa gì tới mình, liền phùng má lên, lủi thủi đi về lớp.

Hết giờ học, Minjeong nhanh chóng đi xuống lớp nàng, hy vọng nàng đừng vì giận hờn mà về trước nha. Cô guồng nhanh đôi chân một chút, lớp trống không, chỉ còn một thân ảnh gầy gò ngồi ở góc phòng, nằm dài trên bàn, hình như đang chờ cô.

Minjeong bước vào, ngồi bên cạnh nàng, không nắm tay cũng không ôm lấy nàng, một lát sau chỉ lên tiếng nhỏ nhẹ, mặt cũng phải đỏ ửng lên :

- Minjeong biết mình yếu đuối, không mạnh mẽ như bao người khác, nên Minjeong chỉ có thể bảo vệ mẹ con em bằng cách này. Minjeong thật sự không muốn tụi nó động đến mẹ con em.

Minjeong ngưng một lát, quẹt hàng nước mắt trên mi mình, hai cái má phúng phính cũng đỏ ửng lên mất, giọng nói nghẹn ngào :

- Minjeong là người yêu tệ, người ba tệ. Minjeong biết, biết mà. Minjeong thật sự có thể dùng hết tính mạng để đánh nhau với bọn nó, nhưng......Minjeong rất sợ bọn nó làm hại em. Em và con có chuyện gì, Minjeong sẽ sống không nổi.

Jimin ngước lên, từ bao giờ đôi má của nàng cũng đã ửng đỏ, từng dòng nước long lanh lại bao lấy khóe mi nàng, Jimin không biết tại sao bản thân mình lại dễ khóc như vậy, không biết là do mang thai hay do nàng quá cảm động. Nàng ngay lập tức ôm lấy người con gái bên cạnh mình, vùi sâu vào lòng ngực người ta.

Mỗi người sẽ có cách bảo vệ người bên cạnh khác nhau. Có người sẽ dùng vũ lực, có người sẽ dùng lời nói, nhưng Minjeong chọn cách im lặng, gánh chịu mọi thứ, Vì quân tử thì ít mà tiểu nhân thì nhiều, lỡ bọn chúng làm gì tổn hại nàng sau lưng cô, cô cho dù là thần thánh cũng không trở tay kịp. Cô thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng thấy hai mẹ con nàng gặp chuyện không hay. Chắc cô sẽ tự vẫn mất.

Minjeong xoa xoa tấm lưng của nàng rồi mỉm cười, người con gái này, cô hiểu rõ hơn ai hết. Tuy bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại mong manh dễ vỡ. Nàng có thể đánh nhau chảy máu vỡ đầu cũng không khóc, chỉ cần cô lạnh nhạt một chút là nàng liền có thể cho ra vô số nước mắt, thứ duy nhất làm Minjeong sợ nhất khi nhìn thấy.

- Em thương Minjeong lắm. Nhưng.....Minjeong đừng có hiền quá mức như vậy chứ.

Cô trưng ra khuôn mặt ngu ngơ, mở miệng cười. - Hề hề, không sao, Minjeong hiền lành, thì con sau này cũng hiền lành.

- Hừ, con hiền lành quá, lỡ bị bạn ức hiếp rồi sao ? - Jimin chu chu cánh môi lên tỏ vẻ bất mãn.

Minjeong thật không nghĩ tới hoàn cảnh này, bây giờ nghĩ lại cũng thấy lo lo, cô ngẫm nghĩ rồi nhìn nàng :

- Thì em bảo vệ hai ba con Minjeong.

- "......." - Nàng im lặng, thử hỏi trên đời có ai như Minjeong không ? Còn dám lớn tiếng kêu nàng bảo vệ hai ba con họ ?

Minjeong bật cười, giật lấy cái balo của nàng rồi đỡ nàng đứng dậy :

- Hê hê, đùa thôi. Về nhé, quá giờ cơm rồi, con sẽ đói đó.

Cẩn thận đội cho nàng cái mũ bảo hiểm, mặc thêm cho nàng cái áo khoác, mang khẩu trang vào cho không hít phải khói bụi. Cô chầm chậm chở nàng về nhà, đặt Jimin trước nhà, Minjeong vẫy vẫy tay :

- Em vô nhà đi, chiều Minjeong sẽ qua chỉ em làm bài nhé ?

- Bye, Minjeong nhớ ăn cơm, hạn chế chơi game lại đó. - Jimin vẫy vẫy cánh tay mình, nhận lại balo rồi đi vào trong.

Chiều ngày hôm đó, Minjeong thật sự có đem sách qua nhà nàng. Gặp ba mẹ nàng đang ngồi ở sofa liền cúi đầu, lễ phép vô cùng :

- Con chào hai bác ạ ! Con sang chỉ Jiminie làm bài.

Ông Yu gật đầu, nhìn đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo trước mặt mình. - Ừ, con bé chắc dậy rồi, a, kìa....Karomi, Minjeong qua này. - Ông reo lên khi thấy con gái mình cũng vừa lúc đi xuống lầu.

Jimin gật đầu một cái rồi thản nhiên đi vào bếp pha li sữa uống. Ba mẹ nàng cũng chả nghi ngờ gì vì bao bì đã được Minjeong tráo thành sữa tăng cân mà.

Mẹ nàng nhìn vào, lắc đầu :

- Dạo này mẹ thấy con mập ra đó nha.

Jimin hoảng hốt, nhìn lại mình, ừ thì..... Tuy cái bụng không to, nhưng nàng có da có thịt hẳn. Chết rồi, mẹ sao có thể tinh ý như vậy chứ ? Nàng hắng giọng rồi tiếp tục pha sữa.

- Tại con uống sữa tăng cân.

Mẹ nàng nhàn nhã nói một câu. - Coi chừng béo phì, không thằng nào thèm.

- Ai cần chứ. - Nàng khuấy li sữa cho đều lên. Nhìn khuôn mặt đang biến sắc của cục bột kia.

- Nói vậy mà nghe được, mẹ cũng chấm được mấy thằng cho con rồi, rảnh thì hẹn hò với người ta, cứ ru rú trong nhà. - Bà tiếp tục nói, mắt dán vào TV.

Minjeong xụ mặt thấy rõ, cô lật đật cúi đầu rồi đi lên phòng nàng, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Jimin tạch lưỡi nhìn mẹ mình, tự nhiên nói mấy vụ đó làm chi không biết,cục bột đó rất nhạy cảm đó. Nàng cầm li sữa đi lên phòng, đẩy cửa vào, quả nhiên có một cục bột bị nhúng nước nha, yểu xìu ngồi ở mép giường.

Jimin khóa cửa lại, đặt li sữa lên bàn, đi tới ngồi hẳn lên đùi cô, bắt cô phải ôm lấy mình, tay nàng thì câu qua cổ cô, cúi người thấp một chút hôn vào hai cái má đang phình ra, tỏ vẻ giận dỗi đó :

- Ngốc quá, em mang thai con Minjeong rồi, còn thằng nào dám để ý tới em sao ?

- Lỡ....lỡ mẹ me, biết chuyện này, rồi ghét Minjeong, rồi.....rồi gả em cho người khác....

Jimin cứ thế không đợi cô nói hết câu liền chen vào. - Em không lấy, em chỉ muốn gả cho Minjeong, có nuôi em nổi không ?

Minjeong gật đầu lia lịa. - Nổi mà, nổi mà......Minjeong nuôi em, nuôi cả con nữa, không bỏ đâu. Vậy em móc nghéo đi, gả cho Minjeong. - Cô nói xong giơ ngón út ra cho nàng, đôi mắt trông chờ.

Jimin lắc đầu, làm như còn nhỏ nhắn lắm vậy, nhưng thôi, để chiều ý cục bột này, nàng đưa ngón út của mình lên, xỏ vào tay cô.

Minjeong vui vẻ, dìu nàng lại bàn học, người ta hôm nay qua đây là để học hành chứ không phải chơi bời mãi đâu. Cô ngồi bên cạnh, chăm chú chỉ bài cho nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ít lâu sau, bên ngoài có tiếng động, có tiếng gõ cửa, Minjeong lật đật chạy ra mở, trên tay còn cầm theo quyển sách.

Bà Yu cầm đĩa trái cây trên tay đi vào, đặt trên bàn, thấy con gái mình đang làm bài cũng an tâm phần nào, bà dựa vào vách tường gần đó nhìn con gái mình, rồi nhìn Minjeong :

- Bên ngõ bên kia có con bé học lớp 12, mang thai, ba mẹ nó biết chuyện, trời đất.....con nít bây giờ thật là, hỉ mũi chưa sạch.....

Bà bỏ lửng câu nói rồi lắc đầu, cũng may con gái bà chỉ ham chơi một chú, nhưng lại không nghe nói nó qua lại với ai, chứ mà vác bụng bầu về cho bà thì tới số. Khi nãy cũng có ý định mai mối nó cho con của người bạn, nhưng thôi, bây giờ suy nghĩ lại rồi, phải giữ thân trong sạch cho nó tới năm 25 tuổi.

Minjeong nuốt khan, đôi tay cầm quyển sách run run, nhìn bà.

Jimin cầm bút cũng không muốn vững. Nhìn mẹ mình, ánh mắt nàng dao động, tim đập muốn banh lồng ngực.

Bà Yu trước khi ra khỏi đó còn dặn dò Minjeong :

- Con chơi thân với Karomi, canh chừng nó giùm bác, đừng để nó hẹn hò lung tung với thằng nào, nó mà vác bụng bầu về đây thì nó xác định.....

- Dạ.....dạ......

Minjeong gật đầu lắp bắp, mỗi lưỡi như dính lại, bác ơi, con canh chừng em ấy, không cho em ấy có bầu với thằng khác, mà có bầu với con được không vậy ? Huhu.....có ai đó khẽ khóc thầm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro