Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Định Chi tách hai người ra, đưa tay kéo áo choàng của cậu lên, thắt chặt dây đai trên áo choàng, đảm bảo gió không lọt qua được, đi về phía Lăng Nguyệt Phúc Địa, để lại một chuỗi dấu chân thẳng tắp trên tuyết. ..

Vừa bước vào cửa, một cỗ hơi thở ấm áp ập vào mặt, Bách Lý không nhịn được mà dụi mặt vào trong ngực Diệp Đỉnh Chi.

Anh định đặt người đó lên giường, nhưng người trong tay anh ôm chặt cổ, không chịu buông ra dù thế nào đi nữa.

"Đông Quân"

"buông ra."

"Ta không!"

Anh dừng lại, nhìn vào đôi mắt kiên trì của Bách Lý, gần đến nỗi chỉ cần di chuyển về phía trước một chút là có thể chạm vào. Một lúc sau, thấy cậu không có ý định buông tay, anh xoay người ngồi xuống, Bách Lý tự nhiên ngồi vào lòng anh.

"Ngươi khó chịu vì tin tức hôm nay đúng không?" "Ta cũng không vui vì tin tức đến từ Bắc Ly ngày hôm nay."

Diệp Đỉnh Chi lập tức nhận ra cậu đã hiểu lầm. Tin tức phi tần của vua Minh Đức sinh con hôm nay quả thật đã truyền đến tai anh, nhưng hôm nay anh không để tâm chút nào. Người trước mặt anh hay nghĩ lung tung quá rồi.

Vốn dĩ muốn nói lời gay gắt, nhưng nhìn vào ánh mắt ngây thơ của người trong lòng, đành phải mím môi không nói gì.

Nhìn lại thì thấy mắt cậu rưng rưng.

Anh xoay người trong vòng tay mình, để cậu ngồi lên đùi mình, đối mặt nhau, giống như vô tình đưa tay ra chặn tầm mắt của người đó, sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện một cảm giác ẩm ướt và nóng hổi, ​​chính là của Bách Lý.

Anh không muốn cậu khóc, chỉ là Tiểu Bách Lý của anh dễ khóc quá rồi.

Đôi mắt Bách Lý đột nhiên tối sầm, chưa kịp phản ứng đã bị xoay người lại.

Bách Lý mạnh dạn đưa tay đặt lên ngực Diệp Đỉnh Chi, trái tim vốn luôn bình tĩnh ổn định trong lồng ngực đang đập rất nhanh.

Sau đó Diệp Đỉnh Chi liền nằm xuống, vừa mới ngồi vững chắc Bách Lý nhất thời không có trọng lượng liền ngã lên người Diệp Đỉnh Chi.

Nhưng lúc này Bách Lý hình như không ổn lắm, trên trán cậu vì căng thẳng mà chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, hốc mắt ngấn nước, khóe mắt có một chút phiếm hồng.

Cậu chắc chắn đã nhận ra sự bất thường của Diệp Đỉnh Chi, anh nhìn chằm chằm vào cậu như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi. Cậu cảm thấy tai và mặt mình như đang bị bỏng nặng.

Diệp Đỉnh Chi đứng lên, để Bách Lý một mình ngồi.

"Bách Lý, ngươi phải nhìn rõ lòng mình, đừng lặp đi lặp lại cùng một sai lầm."

"Ta đã nhận ra nó từ lâu rồi."

Diệp Đỉnh Chi mím môi, tiếp tục nói: "Ta chỉ là một kẻ sắp chết!"

Câu nói này khiến Bách Lý sợ hãi, túm chặt lấy tay áo Diệp Đỉnh Chi, bất kể thế nào cũng không chịu buông ra nữa.

"Ta sẽ chết cùng với ngươi."

Diệp Đỉnh Chi nhìn đôi mắt đẫm lệ của cậu, ngay cả thân thể cũng run lên.

"Bách Lý, ngươi vì một kẻ như ta mà làm vậy thực sự không đáng. Ta đã nói, sau khi ta làm việc nên làm, ngươi sẽ được tự do, ngươi muốn làm gì thì làm, cưới người ngươi thích..."

"Nhưng ta không muốn, ta tin không ai có thể rơi vào mắt ta, dù ngươi có nguyện ý hay không, ta cũng đi theo ngươi, chúng ta sẽ cùng ngươi làm những gì ngươi muốn, tệ nhất là chúng ta sẽ cùng chết."

Diệp Đỉnh Chi hung hăng xoay người: "Ngươi!"

Bách Lý nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi đang chuẩn bị bỏ đi, liền xua tay đóng cửa lại.

"Đã gọi ta là phu nhân thì không có lý do gì mà không ngủ với thê tử của mình cả."

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Bách Lý vẻ mặt nghiêng sang chỗ khác, chứng tỏ hắn đang mất bình tĩnh.

Diệp Đỉnh Chi bất đắc dĩ lắc đầu: "Bách Lý, đừng nháo..."

"Ai nói ta gây chuyện? Ngày mai ta sẽ đi Càn Đông thành, Tuyết Nguyệt thành viết sách, nói cho mọi người biết ta đã kết hôn với tông chủ Thiên Ngoại Thiên. Hôn lễ sẽ sớm được tổ chức. Đến lúc đó tất cả sẽ biết ta là Bách Lý Đông Quân thuộc về Diệp Đỉnh Chi, nếu ngươi không thừa nhận, ta sẽ truyền bá ngươi ở khắp nơi. . . "

Diệp Đỉnh Chi bị lời nói của Bách Lý làm cho bật cười. Người này luôn có thể tạo ra một số trải nghiệm kỳ lạ cho chính mình.

"Ta là gì?"

"Ngươi là một kẻ khốn nạn và một kẻ vô tâm, ngươi bỏ rơi vợ con, ngươi thật vô liêm sỉ..."

Diệp Đỉnh Chi vội vàng ngăn cản, Bách Lý nhà anh sao ngày càng ngông vậy: "Chờ đã chờ đã, ngươi nói cái gì? Bỏ vợ? Bỏ con?" Anh cười khúc khích nói tiếp: "Chúng ta cũng không có." Nhóc con này nghĩ gì liền nói như vậy à.

Sau đó anh  nhìn chằm chằm vào bụng Bách Lý, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi có thể sinh con sao?"

"Ta...Ngươi quan tâm làm gì, nếu ta thật sự sinh ra ngươi, ngươi..."

"Dù sao ta không quan tâm, hai tháng nữa rượu sẽ  đào ra, ngươi có muốn trốn cũng không thoát được. Ta, Bách Lý Đông Quân hôm nay sẽ để ngươi yên. Nếu ngươi không làm như vậy."
"Làm gì...hửm."
"Nếu không cưới ta, ta sẽ bắt cóc ngươi."
"Nếu đồng ý, ngươi có thể trở thành con rể của thành Càn Đông!"
"Vậy....ngươi thật sự nỡ bắt ta sao, Đông Quân."
"Ta..."

Diệp Định Chi mím môi, xua tay thổi tắt ánh nến trong phòng.

Đó là lần đầu tiên hai người ngủ chung.

Khi Bách Lý tỉnh dậy vào buổi sáng, Diệp Đỉnh Chi đã rời đi, cậu cứng đầu đến mức thuốc Lãng Quả đưa đến cũng không thèm uống.

Sau đó cậu liền uống đến say khướt, nếu để Diệp Đỉnh Chi thấy chắc chắn bị mắng một trận.

Nhưng những điều kiếp trước và kiếp này cộng lại luôn khiến cậu khó thở.

"Bạch phu nhân đâu...?" Diệp Đỉnh Chi đột nhiên đổi ý, anh vẫn luôn không muốn nhìn thấy Bách Lý mất mặt, cho dù là tự xưng.

"Phu nhân ra lệnh cho ta không được vào phục vụ ngài ấy, hôm nay cũng không uống thuốc."

Diệp Đỉnh Chi nghe vậy, xua tay ra hiệu cho Lãng Quả đi xuống.

Vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc xộc vào người, khiến anh hơi khó chịu.

Bách Lý nằm ở trên bàn, trong tay cầm chai rượu, không ngừng lẩm bẩm, không biết mình đang nói cái gì.

Diệp Đỉnh Chi đến gần, cầm lấy chai rượu trong tay người cậu "Đừng uống nữa, tại sao không uống thuốc?"

Bách Lý theo bản năng ngẩng đầu lên, không phân biệt được kiếp này với kiếp trước, nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi , cậu chống tay đứng dậy, nhào vào trong ngực Diệp Đỉnh Chi.

"Vân...Vân ca, đúng là huynh, Vân ca, Vân ca, Đông Quân nhớ huynh quá..."

Bách Lý Đông Quân say rượu, mếu máo làm loạn trong lòng anh.

Diệp Đỉnh Chi không đành lòng nhìn vào đôi mắt đang khóc của cậu, vươn tay ôm lấy Bách Lý Đông Quân, dùng bàn tay to lớn xoa lưng cậu an ủi: "ngoan, đừng khóc"
"Ngươi mấy ngày nay đều không gặp ta..."

Bách Lý bướng bỉnh vùng ra khỏi vòng tay của Diệp Đỉnh Chi, trợn to mắt nhìn anh. "Thả ta ra, đồ đáng ghét."

Bỗng anh kéo cậu lại rồi hôn vào môi cậu, trái tim bị đè nén bấy lâu của anh lúc này dâng trào.

Diệp Đỉnh Chi cuối cùng cũng rơi nước mắt, đưa tay gạt đi mấy sợi tóc trên trán Bách Lý "Ngoan, ngủ đi"

Sau khi dỗ Bách Lý ngủ, anh liền ngồi xuống uống rượu một mình, nghĩ lại vừa nãy hôn cậu, mặt anh có chút đỏ. Vì uống quá nhiều, anh có chút say, tiến tới giường rồi đè lên ngươi cậu.

Sáng hôm sau.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diepbach