Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đông Quân" Diệp Đỉnh Chi hôm nay trở về sớm hơn mọi lần, trên tay còn cầm thứ gì đó. Thấy cậu không đeo găng tay, anh đưa đồ cho Lãng Quả rồi đi đến bên cậu "Sao không đeo găng tay vào, tay lạnh hết rồi." Anh nắm lấy tay cậu rồi xoa nó.

Bách Lý lắc đầu, lúc này cậu ở gần như vậy, mắt, má, chóp mũi đều đỏ bừng vì lạnh, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Vân ca, sao huynh về sớm vậy?"

"Vậy đệ không nhớ ta sao...hửm." "Ta...ai nói ta không nhớ huynh." "Được rồi, chúng ta vào trong thôi." Nói xong, anh dẫn người vào nhà, hơ tay gần bếp lửa giúp tay cậu ấm lên.

Anh đem bánh tới trước mặt Bách Lý, nói: "Đệ ăn thử đi."

Bách Lý cắn một miếng bánh ngọt trong tay Diệp Đỉnh Chi, có vị mềm và dẻo, quan trọng nhất là hương vị rất quen thuộc.

"Mẹ ta đã làm nó sao?"

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười đặt bánh ngọt xuống "Đúng vậy, là chú... Không, là mẹ chúng ta làm, sai người mang tới đây. Bà còn nói khi nào có thời gian về nhà gặp bà ấy."

"Sao mẹ ta biết ta ở đây?" Cậu nhét nửa miếng còn lại vào miệng và nói không mạch lạc.

"Ta dù sao cũng là tông chủ, chuyện lớn như hôn nhân sao có thể không có tin tức?"

Rốt cuộc cậu đã lâu không về nhà, đương nhiên là mẹ cậu rất lo lắng, nhất thời quên gửi thư cho mọi người ở Trấn Tây Hầu.

"Mấy ngày nữa ta cùng đệ trở về." Diệp Đỉnh Chi ôm cậu vào lòng nói.

"Thật sao? Nhưng thân phận của huynh..."

Diệp Đỉnh Chi tựa cằm vào vai Bách Lý, đưa tay ra trước xoa xoa bụng cậu: "Chúng ta cứ im lặng quay về đi, đừng lo lắng, phu quân đệ lợi hại như vậy, sợ cái gì?"

Mấy tháng qua Bách Lý mở quán rượu nhỏ dưới chân núi, không ngờ may mắn lại gặp được Quân Ngọc, đại sư huynh của cậu.


Bây giờ trong Thiên Ngoại Thiên cũng không còn không khí muốn trả thù, mọi thứ đều rất yên bình. Anh đang nghĩ nếu tìm được nơi ấm áp hơn nhất định sẽ đưa cậu đến đó, dù sao sức khỏe của cậu mới là quan trọng nhất

"Vân ca, ngươi nhìn quán rượu của ta ngày nào cũng chật ních khách có tuyệt không?"

"Tất nhiên, phu nhân của ta giỏi như vậy, rượu cũng rất ngon, có nhiều khách là chuyện bình thường."

Bách Lý trợn mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi, tức giận nói: "Huynh học đâu kiểu giữ người vậy chứ, mọi người đều đang nhìn kìa."

Anh đưa tay ôm người vào lòng, nhất thời cảm thấy có chút xúc động "Bách Lý, nếu như ta không muốn chiến tranh, cũng không muốn làm tông chủ, ta chỉ muốn tìm một nơi làm Diệp Tiểu Phàm, mỗi ngày chặt củi cày đất, làm người bình thường có được không?"

"Huynh nói cái gì đều là như vậy."

Ngày qua ngày, ba tháng đầu tiên ăn gì cậu cũng nôn ra. Chỉ có điểm trên bụng đang dần lớn lên. Diệp Đỉnh Chi rất lo lắng, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi cách nấu mỗi ngày để làm ra những món phù hợp với cậu.

Ban đầu thấy cậu nôn mà không ăn gì được, anh liền để thái y đến khám, thì ra là cậu mang thai. Anh có chút bất ngờ, sau đó liền vui mừng đi đến ôm cậu đặt lền đùi, không ngừng xoa bụng cậu. "Lúc trước chỉ nói đùa, vậy mà đệ thật sự mang thai. Đệ nói xem có phải ông trời cũng muốn chúng ta bên nhau không."

Cuối cùng cậu cũng vượt qua được ba tháng đầu và được coi là ổn định. Chỉ là cho Tiểu Bách Lý, mười tháng không uống được rượu mà thôi.

Diệp Đỉnh Chi rõ ràng là tông chủ nhưng anh lại bận rộn cả ngày trong bếp, lúc này anh ấy bước vào phòng với một khay đĩa và đặt từng món lên bàn. Anh không chỉ chú ý đến mùi vị mà còn về hình thức bên ngoài, giống như nó là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

"Đông Quân, đệ tới thử xem thế nào?" Nói xong anh đi tới giường đỡ cậu đi lại bàn.

Bách Lý Đông Quân sờ sờ cái bụng tròn trịa của mình, đồ ăn cậu ăn vào buổi trưa còn chưa tiêu hóa xong, trời đã tối mà lại ăn như vậy.



Sau khi ăn xong anh liền đưa cậu ra ngoài đi dạo.

Diệp Đỉnh Chi giữ một cánh tay và một tay khác giữ vai cậu, bước đi trong tuyết xung quanh.

"Vân ca, huynh còn chưa tìm được Nguyệt Khanh sao? Ta vẫn luôn lo lắng..."

"Yên tâm, cô ta không thể tự mình làm ra việc gì cả. Khi  đệ sinh ra đứa trẻ này, ta sẽ giải quyết mọi chuyện trong giáo phái. Sau đó chúng ta sẽ rời đi."

"Được."

Chỉ là những ngày này quá thoải mái, cậu luôn cảm thấy chúng không có thật, trước đây tâm nguyện của cậu quá nhỏ bé, cậu chỉ muốn Diệp Đỉnh Chi sống thật tốt, nhưng bây giờ cậu đã có được nhiều hơn.

Đột nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng bên ngoài, Diệp Đỉnh vô thức ra tay chắn trước cậu. Sau đó anh nghe thấy bên ngài đang hỗn loạn. Bạch Phát Tiên kịp thời xuất hiện, quỳ một chân xuống trước mặt Diệp Đỉnh Chi: "Tông chủ, không ổn rồi, bên ngoài có người đang kích hoạt trận pháp."

"Là ai?" Diệp Đỉnh Chi trong mắt hiện lên hung tợn.

"Là... Nhị tiểu thư!"

Xương cốt của Diệp Đỉnh Chi kêu răng rắc, biết vậy ngày đó nên tát chết cô ta rồi, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Có bao nhiêu người?"

Bạch Phát Tiên nuốt nước miếng, trong lòng có chút nghẹn ngào: "Chúng ta còn chưa nhận được tin tức, vừa có người tới báo cáo, quân số rất lớn."

Diệp Định Chi bắt tay Bách Lý Đông Quán, nhắm mắt lại, chậm rãi rút ra: "Mang người canh cửa, để Tử Y Hầu sơ tán mọi người."

"Vâng!"

"Đợi đã, bắt Nguyệt Thanh... và xử tử cô ta ngay tại chỗ!"

Diệp Đỉnh Chí không nói một lời, ôm Bách Lý trở lại trong phòng, đỡ cậu ngồi xuống, nói: "Đệ bình tĩnh, đừng ra ngoài, đợi ta trở về."

Nói xong anh đang định rời đi, Bách Lý đưa tay nắm lấy cổ tay Diệp Đỉnh Chi, vẻ mặt đầy lo lắng: "Huynh phải cẩn thận, số lượng lớn quân không thể bị Nguyệt Khanh điều động, có lẽ bọn họ đã giao dịch." "Cẩn thận một chút."

"Được rồi, đừng lo lắng."


Lúc Diệp Định Chi xông tới trước trận pháp, trận pháp đã bị phá vỡ, Nguyệt Khanh biết rất rõ bố cục của Thiên Ngoại Thiên, nhưng điều mà Diệp Đỉnh Chi không ngờ tới là Nguyệt Thanh thật sự sẽ chế nhạo người của mình.

"Diệp Đỉnh Chi, hôm nay ngươi phải chết!" Nguyệt Khanh nhìn Diệp Đỉnh Chi và hét lên rồi nghiến răng nói "Ta sẽ khôi phục lại Bắc Khuyết." "Ta thích ngươi, đối xử với ngươi nhiều đến mức không ngần ngại để cho cha ta chết, nhưng còn ngươi thì sao! ..."

"Câm miệng!"

"Bách Lý Đông Quân đối với ngươi là gì? Tại sao hắn lại có được tình yêu của ngươi? Hắn không phải..."

"Ta bảo ngươi câm miệng!" Diệp Đỉnh Chi di chuyển đến trước mặt Nguyệt Khanh, bóp cổ nữ nhân trước mặt.

Nhưng Nguyệt Khanh vẫn không bỏ cuộc, cười nhạo nhìn Diệp Đỉnh Chi "Giết ta, giết ta, quân Bắc Ly sẽ sớm tới...đây."

"Những kẻ coi mạng sống con người không là gì cả, đáng chết!"

Anh dùng tay bóp chặt cổ người trước mặt sang một bên, cô ta liền phun ra một ngụm máu đen. Nội lực bên trong của cô ta đang hỗn loạn.

Đúng lúc Diệp Đỉnh Chi chuẩn bị tiến lên, ba ngươi mặc áo tím bay xuống, sợ trong triều không có người dẫn đầu, phái ba tên thái giám đến ngăn cản Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn cũng không thấy người mình muốn gặp, xem ra hoàng đế còn chưa thuyết phục được đám người Tiêu Nhược Phong.

"Công công Trọc Thanh, ngươi cũng tới."

"Ừ, vốn dĩ không đến lượt ta, nhưng ngươi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu ngươi cùng ta quay lại, ta sẽ thả người của ngươi đi, lẽ ra ta có thể cứu được mạng ngươi, nhưng võ công của ngươi cần phải bãi bỏ, nếu không người trong cung sẽ không yên tâm."

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu mỉm cười, sau đó dừng nụ cười lại, chỉ còn lại gương mặt lạnh lẽo "Diệp Đỉnh Chi trước kia có lẽ không đánh lại ngươi, nhưng hiện tại ta có thể cho các ngươi chết không có chỗ chôn."

Nói xong, anh giơ kiếm lên, nhanh chóng bước về phía trước. Diệp Đỉnh Chi di chuyển qua nhanh, Trọc Thanh không thể nhìn thấy hướng đi của anh.

Phía trước, Bắc Ly và Thiên Ngoại Thiên đang chiến đấu quyết liệt.

Diệp Đỉnh Chi vững vàng đáp xuống đất, nhìn lại đám người của Trọc Thanh, họ đã không chịu được mà ngã xuống đất, chỉ có Trọc Thanh còn đứng vững.

"Diệp Đỉnh Chi, trận chiến này là cuộc chiến sinh tử, ta khuyên ngươi nên đầu hàng!"

Diệp Đỉnh Chi cười hai tiếng, rút ​​kiếm đứng thẳng: "Còn không biết ngươi sẽ chết hay ta sẽ chết, cho nên đừng nói lung tung!"

Hôm nay mọi việc diễn ra quá nhanh và khẩn cấp khiến anh không kịp chuẩn bị.



Diệp Đỉnh Chi một tay cầm kiếm, một tay khống chế tất cả, nếu không muốn sống yên ổn thì tất cả đều chết.

"Ta một năm trước có thể không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hiện tại, chỉ cần một cái vung tay, kẻ nào tới đây ta giết kẻ đó!"

Anh quay đầu lại và nheo mắt lại. Đôi mắt anh xuyên qua không khí bẩn thỉu và rơi vào Nguyệt Khanh đang nằm trên mặt đất. Anh nhếch miệng lên và cười khẩy. Hướng ánh mắt về phía ba tên thái giám: "Không muốn sống tốt thì đi chết đi!"

Nói xong giơ tay chém xuống, người gần đó duy nhất còn sống là Trọc Thanh.
Anh dùng một tay hất Trọc Thanh ra xa vài mét "Trở về nói cho hoàng đế của ngươi biết hôm nay có bao nhiêu người chết ở Thiên Ngoại Thiên của ta, chờ ta đi tới Bắc Ly, người chết tiếp theo sẽ là hắn."

Trọc Thanh dẫn những binh lính Bắc Ly còn lại rút lui, còn Bạch Phát Tiên được Tử Y Hầu băng bó ở bên trong. Thương vong trong giáo phái không nhiều, nhưng bọn họ dù sao cũng vô tội.

Bách Lý Đông Quân do dự đi tới chỗ Diệp Đỉnh Chi, nhưng anh liên tục bảo cậu không nên đi, cửa mở ba lần lại đóng lại, hài tử trong bụng cậu cũng không ngừng động đậy, tựa hồ hôm nay cậu cảm nhận được nguy hiểm, cậu đưa tay xoa bụng và an ủi đứa trẻ.

Cuối cùng, khi mở cửa lần thứ tư, cậu nhìn thấy bóng dáng của Diệp Đỉnh Chi, một tay cầm kiếm, tay kia ôm khung cửa, cơ thể bị vướng vào làn khí đen kịt. Lúc này mặc dù anh còn chút tỉnh táo nhưng cơ thể vẫn không trụ được.

Bách Lý đưa tay đỡ người vào ngồi xuống, sau đó đưa tay giúp Diệp Đỉnh Chi trấn áp lại khí trong cơ thể nhưng anh đưa tay ngăn cản.

Bách Lý thấy không thể giúp được gì, hai tay nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi, cầm lấy hộp thuốc cẩn thận bôi thuốc cho anh, lau sạch bụi bẩn và vết máu khô trên mặt, cẩn thận để không làm tổn thương anh.

"Đông Quân, nếu như ta xuất quân tiến về phía đông, đệ sẽ làm thế nào..." Diệp Đỉnh Chi còn chưa hỏi lời tiếp theo, nhưng Bách Lý đã biết anh muốn nói gì.

Cậu vòng tay qua eo Diệp Đỉnh Chi, cẩn thận ôm anh vào lòng, xoa xoa lưng anh, khí tức của anh dường như giảm đi một chút "Ta sẽ ở bên cạnh huynh, huynh hãy làm bất cứ điều gì mình muốn."

Diệp Đỉnh Chi hít sâu một hơi, đưa tay xoa xoa bụng Bách Lý: "Không hiểu..."

Bách Lý ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy đau đớn, trong đầu hiện lên cảnh tượng Diệp gia bị tự vẫn năm đó.

Cậu dùng thanh âm run rẩy, vỗ đi vỗ lại Diệp Đỉnh Chi lưng: "Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa..."
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu: "Chỉ cần đệ không muốn, ta sẽ không đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diepbach