Dì mỹ nhân ! Làm Mama con đi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trương Thiên Hy


________________

      Cái cảnh tượng đứng trước mắt đây thật sự là quá đổi hường phấn đi . Thân ảnh nhỏ bế cục trắng trắng tròn tròn trên tay , đứng nhìn thân ảnh to lớn kia thật sự nhìn như một gia đình vậy a ~ 

  Doãn Kì hận trách vì không thể lấy điện thoại ra chụp vài bức cho đỡ ghen tị đây mà . 

  Vương Tuấn Hàn nhìn người trước mắt ,ngay lúc này ánh đèn chiếu rọi rõ ngũ quang mỹ kiều trê khuôn mặt cô . Lúc nãy hắn nhìn người trên giường ôm Bảo Bảo liền có chút gì đó quen thuộc , đến gần thì mới nhìn rõ là nữ nhân ban nãy câu dẫn hắn đây mà . Bar club lúc ấy mờ mờ ảo ảo ánh đèn , không nhìn rõ khuôn mặt của cô . 

 Bây giờ thì Tuấn Hàn hắn có thể thoải mái ngắm rồi , đôi chân mày đâm thanh tú , đôi mắt to cùg hàng mi cong , mũi cao cùng đôi môi kiều diễm đỏ mọng . Ánh mắt phượng khẽ lướt đến đôi chân dài trắng nõn dưới lớp váy mỏng như ẩn như hiện . 

 Quyến rũ tầm mắt hắn , so với mị dược , so với mấy loại đàn bà son phấn đầy mặt , ăn măc hớ hênh kia còn làm cho máu người ta sôi sục hết cả lên . Cảnh tượng lọt vào mắt Vương Tuấn Hàn chính là cảnh tượng đẹp đẽ đến vô hạn . Khiến cho hắn có một chút khó thở . 

 -" Bảo bối , con về với Appa con đi "_ Thiên Hy mỉm cười tươi tắn nhìn bé con trên tay . Bảo Bảo mong chờ đến mấy ấy thế mà cô lại buông lời lạnh lùng như vậy thật khiến bé thất vọng . 

 Bảo Bảo cũng vâng lời , vươn tay ôm lấy cổ appa mình còn không quên hôn vào má cô một cái rõ to . Thiên Hy không nhịn được véo vào má bé một cái . 

 -" Ở đâu ?"_ Tuấn Hàn ôm bé rồi hỏi cô . Ban đầu có chút ngạc nhiên sau đó cũng trả lời . 

 -" Tôi tự về cũng được "_ Trong lòng Thiên Hy biết rằng hắn muốn đưa cô về , nhưng cô đây không hề muốn dính líu gì đến hắn cả . Nhìn cách hắn ăn mặc là biết thuộc hạng thượng lưu rồi . 

 -" Cô đang từ chối Vương lão đại đó "_ Doãn Kì nghe cô nói mà giật mình . Cô từ chối hắn sao ? 

 Nhắc đến họ Vương gì đó khiến cô có chút quen quen . Trong trí nhớ của cô hình như có lưu vài khoảng khắc .. Khoan đã .. Chẳng phải là Vương Tuấn Hàn , đế vương của sứ sở Trung Hoa hay sao ? Chủ tịch kiêm lão đại nổi tiếng toàn cầu . Người mà trên ti vi mỗi buổi sáng luôn ciếm khoảng nữa phần tin tức . Người mà khiến phụ nữ cả trái đất này muốn qua đêm một lần trong đời , người mà chỉ cần một cái nhìn là thấu cả ngàn kiếp sau hay sao ?? 

 Thiên Hy thật tự muốn tán vài cái vào mặt mình đây mà . Đúng là chọc nhầm người rồi , bảo bối ơi , sao con lại là con của cái tên mặt liệt này chứ . Đen đủi hết chổ nói mà !! 

 -" Thứ lỗi , tiên sinh .. Tôi tự về được "_ Nhận ra hắn là ai rồi nên càng phải tránh xa . Tốt nhất là không nên gặp một lần nữa ! 

 Bảo Bảo thấy appa của mình bị từ chối một cách "thảm thương" , liền lấy giấy ra ghi ghi cái gì đó rồi đưa cho cô . 

  Thì ra là số điện thoại , Doãn Kì cảm thấy tự hào về đứa cháu quá đổ thông minh này . Tuấn Hàn nhìn sơ qua là biết đó là số điện thoại của hắn , có chút mừng thầm trong lòng . Đứa con này quả thật hiểu chuyện ! 

 -" Ta sẽ gọi .. Tạm biệt con bảo bối "_ 

 -" Anh hai cho cô mượn phòng , đồ lắc nữa sẽ mang đến "_ Doãn Kì mỉm cười nói . Sau đó 3 người bước đi . 

 -" À còn nữa .. Đừng đưa Bảo Bảo đến nơi như thế này , không tốt "_ Thiên Hy nói rồi tạm biệt 3 người . 

  Tuấn Hàn hắn nhếch mép , khoé môi tạo nên một nụ cười hoàn hảo . Miệng thốt lên một câu khiến Doãn Kì đơ vài giây . 

 -" Nghe theo em  "_ 

  Sau khi nhận đồ được mang đến , cô vào phòng tắm một lúc . Nghĩ lại thì cũng có chút may mắn , đỡ phả về cái ngôi nhà thối nát đầy ghê tởm đó . Cái ngôi nhà đầy nhữg con người khinh bỉ cô , Thiên Hy cô cũng khinh bỉ bọn họ thấu cả tâm can . 

 Đám người chết tiệc đó tin cô đi quyến rũ chồng sắp cưới của dì mình . Ai ngờ tên đó mới là người chết mê chết mệt vì cô , vì bị cô từ chối cho nên đâm ra uy hiếp cô còn nói cho bọn họ rằng cô quyến rũ , đòi lên giường với tên đó . Khiến cho cả một khu cô ở chẳng ai thèm đến gần cô , chỉ lăng mạ xúc phạm "Đồ yêu tinh" .. "Đồ hồ ly"...

  Đến giờ cô cũng quen rồi ! 

  Bất chợt nhìn đến tờ giấy nhỏ ghi số điện thoại kia nhịn không được lấy điện thoại bấm số . 

 ______

  Dinh thự gia tộc Vương

  Dinh thự phía Tây . 

  Bữa cơm tối diễn ra với nhiều món mỹ vị trước mặt . Vậy mà Bảo Bảo mắt vẫn cứ hướng đến cái điện thoại của appa không rời khiến cho mọi người cảm thấy có chút kì lạ .

  -" Bảo bối .. Con không ăn à ?"_ Vương An Di lên tiếng hỏi , khuôn mặt thể hiện sự phúc hậu dịu dàng . Bà nhận thấy đứa cháu nhỏ của bà hôm nay thật kì lạ cứ nhìn điện thoại suốt buổi , không ăn gì . 

 -" Mẹ cứ kệ Bảo Bảo đi .. Chỉ cần lác nữa có một cuộc gọi đến là nó sẽ ăn đấy mà "_ Doãn Kì miệng đang nhai , tay gắp thức ăn nhìn bà An Di nói . 

 Bà An Di cùng ông Vương Chung Quân có chút khó hiểu . Định hỏi thì đột nhiên điện thoại của hắn reo lên . Thấy làm lạ ai lại gọi thẳng vào số điện thoại của Tuấn Hàn . Số của hắn không ai ai cũng biết được ! 

 Bảo Bảo nhanh tay chộp lấy , vẻ mặt hí ha hí hửng bắt máy . Bên kia máy truyền qua âm thanh ngọt ngào khiến mọi người hoá đá tại chỗ . 

 -" Wei .. Bảo Bảo là ta đây , con đã ăn tối chưa ? Ta mới vừa ăn xong đây , thật tình thì mém nữa là ta quên gọi cho con . À .. Nhớ lần sa đừng theo Appa con đi đến những nơi như vậy nữa nghe không ! Tối rồi .. Bảo bối nhớ ngủ ngon nhé ! Tạm biệt "_ 

 Sau đó là cúp máy . Vì bật loa ngoài nên mọi người nghe hết , ngay cả quản gia người hầu cũng nghe mồm một từng câu từng chữ không sót . 

 Tuấn Hàn nghe thấy chất giọng đó , còn nghe thấy cô dặn dò nữa chứ . Bắt đầu cong cong khoé môi . 

 -" Tuấn Hàn !! Nói xem ... Là con nhà nào hả ???!!"_ 


  __Còn tiếp__ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro