Phũ phàng của một truyện tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mày biến ngay khỏi mặt tao, đừng lảng vảng ở đây nữa tao ko nói nhiều vs mày đâu…Đừng để t phải nói lặng lời vs mày…hay phải bảo công an gô cổ mày vào".Thúy chết lặng, mặt tái nhợt với câu nói phũ phàng của người cô từng yêu,từng hạnh phúc vs hắn. Hắn đểu giả, sở khanh quá… tại sao cô lại cứ bám diết lấy hắn…vì cái thai ấy ư…nó đã 5 tháng rồi…cái thai ấy đã đủ hiện lên 1 hài nhi nhỏ bé…chả lẽ nó sẽ ko có cha ư…Vì đứa con mà cô phải làm như thế này ư…nhục nhã quá…….Nhưng cô đã từng có ý định phá cái thai ấy đi nhưng cô ko muốn đứa bé sẽ phải hận cô suốt đời và cô sẽ ko phải sống trong dằn vặt…Cô giữ nó…

Thúy từ bé đã có một gia đình ko hạnh phúc, bố và mẹ li dị từ hồi cô học lớp 5, cô theo mẹ còn đứa em cô theo bố, tại bố cô lăng nhăng lên mẹ ko chịu được bỏ mà đi và cũng đi cặp bồ.2 chị e cô có lẽ vì thế mà thiếu tình yêu thương..mẹ cô bỏ bê cô vì thế cô ở vs bà ngoại mà bà thì già yếu ko quan tâm được đến Thúy. Thúy lại lao vào những trò chơi vô bổ rồi yêu đương từ sớm… Và cô đã gặp hắn, người đàn ông có vẻ ngoài hào hoa, phong nhã, cô chết mê vs vẻ bề ngoài ấy, nó hút hồn cô, và cô được biết Luân lại nhà ở mặt phố lớn, mẹ bán hàng đồ gỗ mĩ nghệ ở nhà. Cô đã từng mơ ước…sẽ có một chỗ đứng…1 nơi lương tựa vững chắc như thế này… Cô đúng là vẫn suy nghĩ lệch lạc quá, liệu ng ta có chấp nhận 1 người con gái như cô ko, 1 gia đình ko muôn đăng hộ đối vs họ thì sao họ chấp nhận…vậy mà cô vẫn cứ mơ hồ mà mong mỏi…

ảo quá đi mất….cô như mất phương hướng lao vào cuộc tình mà cô hi vọng cô mong chờ ngày hạnh phúc ngày cô là vợ của anh…. Cô cứ ảo tưởng mãi… Những ngày của tình yêu cô mơ màng, chàn chề sức sống màu hồng của tình yêu…cô đi theo tiếng gọi tình yêu lúc nào mà ko biết…những lời ong bướm, ngọt ngào của kẻ sở khanh mà cô đâu ngờ cô là nạn nhân thứ n của hắn… để rồi ngày từng ngày cái thai lớn dần…cô có cảm giác là lạ trong người, cô đi khám xét…Vâng thưa cô, cái thai đã 5 tháng rồi đủ hình hài của 1 đứa trẻ cô ko phá được đâu, nếu cô phá cái thai này đi cô sẽ ko giữ được tính mạng của mình…Mẹ khiếp, đời đắng cay quá…

Thúy đến nhà Luân báo tin cho anh ta biết, cô nhận lại đó là 1 cái tát…" mày ngu thế làm sao lại để dính hả" cô khóc và năn nỉ a… nhưng nhận lại chỉ là sự sỉ vả…tát và mắng cô… Hắn chửi cô nguyền rủa cô cũng giống như mẹ nó mà thôi….Từ cái ngày đó tình cảm hắn dành cho cô lạnh nhạt dần…cô tìm đến nhà hắn và bị hắn gọi người nhà hắn dọa nạt và đuổi cô đi…cô lặng lẽ đi… cô bước chân lặng lề và cúi gằm mặt xuống mà đi, sao cô ngốc thế, cô vừa khóc và cảm nhận sự nhục nhã mà cô ngu dốt trải qua…" Tại mày ngu chứ ko phải tao đểu"… Sao lại thế những lời ngọt ngào ấy đâu rồi…tan biến đi đâu mất rồi… sao nó lại như những bong bóng xà phòng thế…đập bộp 1 cái vỡ tan đi để lại những lại những gì đau đớn nhất…

Mỗi lần cô đến đều bị hắn gọi người xua đuổi, đã có lần cô bị người nhà nó dứt tóc lê lết ngoài đường nhục như 1 con chó…đã có lần cô bị nhà nó xét tóc, cắt nham nhở như thằng con trai…chân tay cô cũng toàn vết sẹo do người nhà nó đánh…Cô đã quá dầy mặt vs con đường ấy… con đường nhà hắn… ai cũng biết cô vì mỗi chiều tối cô đều quanh quẩn lởn vởn chỉ để nhìn mặt thằng khốn đã biến cô thành ra thế này…1 con quỷ mê muội vì cái tình, nó hận… hận người đã làm nó ra như thế này… nó quyết trả thù… Cô đứng từ xa nhìn về cái nhà ấy…cái nhà ác man hành hung nó…trông cô tàn tạ người chả người trông đúng hơn cô như con quỷ, con quỷ chỉ biết trả thù… Cô chấp nhận đẻ nó ra và đã có lần cô định vứt nó đi nhưng thấy tội nghiệp cô cho nó vào nhà trẻ tình thương SOS và viết cho nó một bức thư nhờ người nuôi nó giữ lại để mai này nó lớn nó biết ai đã làm mẹ con nó ra thế này… Cô cũng sợ nhìn thấy nó vì nó làm cô nhớ đến người đã làm cô như thế này.

Về phần cô, cô thành 1 con điên loạn vì muốn trả thù hắn…cô rình rập ở nhà hắn như 1 người khát máu. Cứ mỗi lần nhìn thấy hắn đi cùng đứa con gái nào cô đi theo sau và dọa nạt người con gái đó…Và cô đã vào tù vì tội cố tình làm gây thương tích cho người khác, tạt axit vào người ta làm tổn hại 60% sức khỏe…Cô cười như điên loạn, cảm giác trả thù dù ko phải là hắn nhưng cô cũng muốn cho hắn biết được rằng vì hắn cô có thể giết chết 1 ai đó – kể cả anh ta. Cái cảm giác vào tù ngồi bóc lịch hình như nó nhẹ như lông hồng cô chả sợ gì cả, tại cô đã đối mặt với tất cả buồn đau rồi…Dù trong thâm tâm Thúy cũng có chút ăn năn hối lỗi nhưng cũng chỉ là cơn gió thoảng qua mà thôi… Cô muốn tất cả ai đó bên người đàn ông ấy có kết cục như vậy. Cô ko muốn như mẹ cô,hahaha cô vẫn cười, cười như điên., và hình như là đúng… cô bị điên… mẹ cô biết chuyện và đến thăm cô, nói lời xin lỗi vì để cô như thành ra thế này tất cả là tại mẹ…

- Con ơi, cho mẹ xin lỗi vì mẹ mà 2 đứa con bé bỏng của mẹ phải ko có tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Mẹ muốn chuộc lỗi vs con, con muốn gì cũng được, con nói đi mẹ sẽ bù đắp cho con….

- Thúy cười : điệu cười xé tan sự yên tĩnh trong cái ngục tù đầy tội lỗi này, cô chỉ biết có cười, cười trong điên loạn, cô chẳng nói gì, mẹ cô khóc… khóc rất nhiều….

Còn hắn – Luân nó sợ, sợ đứa con gái đấy và nó thay đổi ko còn như trước nữa…ko yêu ai và tập trung vào công việc của nhà hắn…dường như cái kết cục ấy hắn ko muốn nhưng chính hắn là con người tạo lên cho người con gái khốn khổ ấy ra nông nỗi này… Hắn cũng sợ chính bản thân mình…tự ghê tởm mình… đó là cái giá phải trả…

………………………………………………………..

Còn cô 2 năm trong tù dường như cô vẫn chưa tĩnh tâm lại được…hết hạn tù rồi nhưng cô xin ở lại cô ko muốn ra ngoài… trụ sở công an ko cho ở lại… cô lang thang đi đâu ko biết…người thì nói cô bị điên và lang thang hết đường này đến đường khác ko ai nhận ra cô nữa… người thì nói cô vào chùa và xuống tóc đi tu… nhưng chả ai biết rõ là cô ở đâu cả…

Bố và mẹ cô gắng đi tìm nhưng chả có tin tức gì của cô………………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro