Chương 44: Hắc tuyết liên hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Y Cầm theo lời hẹn gặp nhau với Mộ Dung Cửu, nàng cùng Diệu nhi một trước một sau đi đến phía Nam thành Trường An. Diệu nhi tay cầm một hộp gỗ tinh xảo, bên trong là chút bánh hoa quế cùng trà tiên hưởng, thêm một vài món ngọt để ăn nhẹ, tay nàng quấn một dải băng màu trắng, cầm lên hộp gỗ màu sậm có vẻ đặc biệt phi thường chói mắt.

Vừa tỉnh dậy ngồi ở mép giường để Diệu nhi hầu hạ rửa mặt,  Tố Y Cầm đã để ý đến vết thương đỏ sẫm kia, mặc dù Diệu nhi đã cố gắng che giấu nhưng mỗi lần nhìn đến vẻ mặt khẽ nhăn lại vì đau khi chạm đến vết thương của nàng, Tố Y Cầm muốn làm ngơ cũng không được. Đánh trừng mắt nhìn Diệu nhi :

-Tay của ngươi bị thương?

Diệu nhi cắn cắn môi, bộ dáng xoắn xít  không biết làm sao. Đến khi Tố Y Cầm nhìn đến nỗi lột một lớp da trên người nàng, Diệu nhi mới nhỏ giọng kể : "Hôm qua lúc tì nữ tắm rửa, có một hắc y nhân nhảy vào từ cửa sổ, dụng ý đồ xấu...nên nô tỳ mới động thủ..." Diệu nhi tránh ánh mắt dò xét của Tố Y Cầm, khó khăn nói ra.

Tố Y Cầm vân đạm phong khinh nhìn nàng, chung quy vẫn cảm giác Diệu nhi che giấu gì đó, sắc mặt nàng hồng hồng rất khả nghi, chẳng lẽ là động tâm với hắc y nhân ca ca kia rồi??? Tố Y Cầm cũng làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng liếc qua cây trâm mà Diệu nhi lén giấu ở ống tay áo vô tình lộ ra. Trâm cài tóc của nam nhân? Tốt tốt xem ra hôm qua ở gian bên cạnh diễn ra một đoạn phim đặc sắc mà nàng đã bỏ lỡ rồi a.

Con gái lớn như bát nước đổ đi ....

Tố Y Cầm không quan tâm nữa, dặn dò Diệu nhi trị liệu cho tốt, liền dẫn nàng ra ngoài gặp Mộ Dung Cửu. Chuyện của Hoàng Lãng đã hoàn thành, giống hệt nàng suy đoán, sáng sớm nay Hoàng Lãng ra lệch cho hộ vệ đào ba tấc đất của thành Trường An lên tìm các nàng. Đường Thanh Phong sau khi xong việc hướng Tố Y Cầm cười đầy thâm ý sau đó tiêu soái rời đi, trước khi đi còn không quên dặn "Tố tiểu thư, lần này người thiếu Dạ Ảnh một cái ân tình". 

Bản thân nàng cùng Diệu nhi về tẩy rửa một phen, lại ăn vận y phục sang trọng, phần ngọc mày ngài, làn da trắng nõn như sứ, trên người còn toát ra vẻ băng thanh ngọc khiết, Tố Y Cầm còn cố tình vẽ giữa trán  nàng một đóa sen nhỏ, bộ dáng tiểu thư yếu ớt cần Diệu nhi đỡ, làm Hoàng Lãng dù đi ngang qua vẫn không dành cho nàng một cái liếc mắt, dù sao Trường An này cái gì cũng có thể thiếu chứ tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ chắc chắn không.

Lần này nàng nợ Tư Đồ Dạ Ảnh một lần, sau này nàng chắc chắn sẽ trả...

Mắt thấy phía trước tụ tập không ít người, còn xếp thành một hàng dài, nháo nhào đòi những người phía trước nhanh lên, Tố Y Cầm thả chậm cước bộ, Mộ Dung Cửu đứng cạnh một quầy nhỏ bán kẹo hồ lô, nàng vẫy vẫy tay với Tố Y Cầm. Mộ Dung Cửu hớn hở chạy đến bên Tố Y Cầm, nhanh chóng đưa hai bọc giấy nóng hôi hổi cho nàng, trên mặt thiếu điều khắc hàng chữ "cầu được khen~".

Tố Y Cầm tay run run nhận lấy bọc giấy, xúc cảm mềm mại trên tay làm nàng không nhịn được run lên càng dữ dội, miệng lưỡi khô khốc hỏi "Cửu nhi, đây là?" Mộ Dung Cửu vui vẻ, nhanh chóng đáp "Bánh bao nổi tiếng nhất Trường An, ta nghe tiểu nhị tửu lâu ta nói, hương vị nó đặc biệt thơm ngon, phần thịt thơm ngon, phần bánh mịn màng, độc nhất vô nhị..."

Mộ Dung Cửu càng nói càng hứng khởi, không có để ý tay Tố Y Cầm bấu chặt bọc giấy, thiếu chút nữa nghiền nát nó.

"Ngươi không biết đâu, mỗi ngày ông chủ chỉ bán một trăm cái, ta phải xếp hàng từ sớm mới mua được đấy"

Thịt thơm ngon đặc biệt? Mỗi ngày bán một trăm cái? Hahaha, vì nó vốn làm từ thịt người. Nếu bán số lượng quá lớn không đủ thịt cung ứng, số lượng thiếu nữ mất tích càng nhiều sẽ bị người khác để ý...

Mộ Dung Cửu lúc này mới phát giác sắc mặt của Tố Y Cầm, nhịn không được huơ huơ tay trước mặt nàng, lo lắng hỏi "Cầm nhi, ngươi sao thế?"

Hàng người xếp hàng dài chán nản nhìn ông chủ sạp bánh bao kéo tấm biển gỗ xuống, hùng hồn tuyên bố "Đã hết một trăm cái, mời các vị ngày mai quay lại". Không để ý đám người gào khóc hò hét, sau một lúc cũng chán nản cất bước dời đi. Tố Y Cầm bị một phụ nhân hậm hực vì không mua được bánh bao va phải, lúc đó mới kéo hồn của nàng trở về.

Nàng nhíu mày nhìn Mộ Dung Cửu, chuyện thịt người này vẫn nên giấu nàng thì hơn, dù sao mấy ngày nữa cũng bại lộ ra thôi. Không hiểu sao lúc này Tố Y Cầm không muốn vấy bẩn sự trong sáng cùng nhiệt huyết của nàng, đành thở dài một tiếng 

"Lúc nãy ta thấy một đám cái, trông bọn chúng rất đáng thương, ta lại không thích ăn bánh bao, Cửu nhi, đem mấy cái bánh này cho bọn chúng đi, ta đãi ngươi ăn ngon"

Mộ Dung Cửu vốn không nghi ngờ gì Tố Y Cầm, lại suy nghĩ một chút, bánh bao có ngon thế nào thì sau này các nàng vẫn có thể ăn, đám khất cái kia có lẽ đói sắp chết rồi, Tố Y Cầm lại mời nàng ăn cơm đền bù, nàng nhường một lần cũng không tính là thiệt.

"Được, nghe theo ngươi"

Các nàng tìm một tửu lâu to lớn, cấu trúc bố trí theo hình chữ Tĩnh, hoa viên liền bố trí đình nghỉ mát, bốn góc cây liễu rủ xuống, gió thổi thoang thoảng, tiếng chuông gió đinh đang đinh đang, vừa thưởng thức mỹ thực vừa nhìn mỹ cảnh, đúng là làm tâm người khác thỏa mãn đến cùng cực. Sau khi ăn uống no đủ, Tố Y Cầm tao nhã lau miệng, hướng Mộ Dung Cửu dò hỏi "Ngươi tìm được Hạ Phong rồi?"

Mộ Dung Cửu gật đầu "Đã tìm được, ta cũng tìm được Cố Chính. Chiều nay hai người họ sẽ hẹn gặp nhau ở Hồng Miên lâu"

Tố Y Cầm nhướn mày "Hai người họ quen nhau trước sao?"

"Không phải, Cố Chính muốn trị bệnh cho muội muội, nàng trúng phải một loại độc kì lạ, Cố gia mời hết đại phu lớn nhỏ Trường An cũng không kết luận được nàng trúng độc gì. Hắn liền dán cáo thị tìm đại phu, Hạ Phong là người gỡ tờ giấy cáo thị xuống"

Vậy ra hai người đó chưa gặp mặt, tốt, thật là đúng ý của nàng...

Nhưng làm sao trị trì hoãn thời gian của Cố Chính được đây?

Mộ Dung Cửu thấy nàng im lặng, nhún vai, im lặng ngồi bên cạnh. Qua một lúc lâu sau, Mộ Dung Cửu như sực nhớ ra gì đó, lấy đóa sen đá lúc trước lấy từ mật thất ra đặt trên bàn gỗ. Tố Y Cầm nhìn chằm chằm đóa hoa sen, cảm giác nó có gì đó không giống trước. Cảm giác nó như được sống lại, tỏa ra ánh sáng cùng hương thơm mê người.

Độc vật cùng máu của nàng đang sôi trào!!! Đây là có chuyện gì...

"Hôm trước tay ta vô tình bị chảy máu, ta lại không để ý cầm nó lên, hình như nó có phản ứng với máu của ta, hấp thu xong liền tỏa sáng như thế này"

Lấy máu nhận chủ? Nhìn nó cũng không giống nạp giới...

"Ta thấy lạ liền chạm vào cánh hoa, không ngờ nó rơi xuống ngay, sau đó vết thương trên tay ta tự động biến mất, một dấu vết cũng không có"

Tố Y Cầm ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Cửu, sẽ không phải như nàng suy đoán chứ? lúc trong mật thất đã cảm giác nó không tầm thường, thực sự là bảo vật hiếm thấy sao? Tố Y Cầm vươn tay bẻ một góc cánh hoa của nó xuống. Tay nhẹ nhàng vận chuyển linh lực công kích mãng xà kịch độc đang quấn quanh eo nàng, độc vật rục rịch hoang mang, mãng xà tránh công kích, cắn lên eo nàng một cái.

[Kí chủ bị trúng độc, sau một canh giờ sẽ tử vong. Lựa chọn tự động điều trị. Tốn 200 điểm tích lũy. Có/Không?]

200 điểm tích lũy là cái quỷ gì? Nàng có điểm tích lũy khi nào? 

Nhìn vào bảng thông tin của bản thân, Tố Y Cầm giật mình phát giác hóa ra nàng cũng có điểm tích lũy...

Điểm tích lũy : 12

Tố Y Cầm "..."

Lật bàn!!!

[Điểm tích lũy là thế nào?] 

[Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ phụ tuyến, nhiệm vụ phụ, nhiệm vụ liên hoàn...tùy vào độ khó của nhiệm vụ mà nhận được điểm tích lũy. Điểm tích lũy dùng để đổi vật phẩm trong cửa hàng]

[Cửa hàng đâu?]

[Kí chủ quá phế...khụ khụ quá yếu, cấp bậc không đủ, không thể mở cửa hàng]

Tố Y Cầm đem hệ thống ra xả bồn nước tám trăm lần, cắn răng đáp "Không"

Sắc mặt nàng nhanh chóng trắng bệch, môi tím lại, vành mắt hóa đen. Mộ Dung Cửu cùng Diệu nhi hoảng sợ, tiểu thư đang yên đang lành bỗng dưng trúng độc? Đồ ăn này có vấn đề sao? Diệu nhi phát hỏa, đứng hắt dậy tìm ông chủ ở đây tính sổ, còn Mộ Dung Cửu tay chân luống cuống phát ra ánh sáng màu xanh chữa trị cho nàng. Tố Y Cầm đem góc hoa vừa lấy được ngậm vào miệng. Độc tính tức khắc biến mất vô tung, mặt của nàng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy trở về trạng thái ban đầu.

-Tiểu thư...

-Cầm nhi...

Quả nhiên là vậy!!!

Tố Y Cầm mâu quang chợt lóe, đóa hoa sen này là giải dược cấp cao. Có phải trị được bách độc không thì nàng không chắc. Nhưng nhớ lại bảng số liệu toàn ??? lúc trước nàng đã chắc chắn tám chín phần mười. Hơn nữa nó còn cần máu của Mộ Dung Cửu nuôi sống nữa, quả là một thứ tà ma đáng sợ...

Tố Y Cầm vừa nhận định xong, trong đầu đột nhiên nhảy ra một bảng thông tin.

Tên                 : Hắc tuyết liên hoa.

Thể loại        : Dược thảo ( Thần cấp)

Tuổi thọ       : ???

Công dụng  : Chữa trị cao cấp, bách độc bách xâm...

Tố Y Cầm "..."

Admin đâu, ở đây có bug!!!

Đù má, đâu cần bàn tay vàng có , đâu khó có bàn tay vàng!!!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro