Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Vù vù vù...
Đêm tối, từng cơn gió thổi vi vu, len lỏi vào ngõ ngách, lượn qua từng dãy nhà, thổi bay một đám bụi lên không trung, rồi từ từ đáp xuống mặt đất. Trong con hẻm nhỏ vắng lặng, tiếng bước chân đều đều vang lên.

"Đứng lại!" Tiếng thét chói tai mang giọng điệu đầy uy hiếp của một nữ tử. Tiếp ngay sau đó, một tốp người không biết từ đâu chui ra, vây lấy người đang đứng cách đó không xa. Từ trong bóng tối, tiếng giày cao gót nện vào mặt đất càng ngày càng rõ, một bóng đen hùng hổ đi ra, hông cong lên lắc qua lắc lại rất uyển chuyển. Trên tay nàng ta cầm một cây gậy bóng chày, đầu gậy đập đập nhẹ vào tay còn lại.

"Tiểu Mạc à! Em còn nhớ chị đây là ai không?" Nữ nhân cầm gậy làm ra tư thế rất bá đạo hỏi.

Nữ tử bị bao vây thong thả nhìn một lượt từ trên xuống dưới nữ nhân cầm gậy, nhàn nhạt nói:"Không nhớ."

Nữ nhân cầm gậy mặt khẽ biến:"Tiểu Mạc à, trí nhớ của em thật kém quá đấy, em không thấy chị giống với con bé mà hôm qua em ĐÁNH sao?" Từ đánh được nhấn thật mạnh.

Con người tên "Tiểu Mạc" kia vẫn rất lười nhác đứng yên, mồm tóp tép nhai kẹo cao su, tay cầm cặp vắt lên vai, áo khoác buộc lỏng lẻo trước eo. Hơi hơi cau mày, có vẻ đang nhớ lại điều gì đó.

"A?" Bỗng nhiên "Tiểu Mạc"  thốt lên: "Nhìn lại có vẻ rất giống, nhưng bất quá là giống ai? Hôm qua tôi có đánh nhiều người lắm!" Mang theo một tia châm chọc, "Tiểu Mạc" vừa hỏi lại nữ nhân kia, vừa nhếch mép cười.

"Mày..." Nữ nhân cầm gậy mặt đen sì, hét lớn: "Tiểu Mạc, mày dám quên việc mày đã đánh em tao sao? Mày có biết sau khi bị mày đánh nó đã không ăn uống được gì suốt mấy ngày hôm nay rồi không? Bây giờ trông nó người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, chỉ ru rú ở trong phòng, ai gọi cũng không ra. Thế mà mày vẫn nhởn nhơ ở đây vui vẻ được sao?"

"Tiểu Mạc" cười khẩy, đảo mắt một lượt xung quanh rồi dừng lại trên người nữ nhân cầm đầu: "Có ai lại để một tên vô dụng vào mắt không? Hơn nữa, trên đời  này có biết bao khuôn mặt làm sao tôi nhớ hết từng người được?..."

"... Còn nữa, cái tên "Tiểu Mạc" không phải là để cho cô gọi." Ba chữ cuối cùng được nhấn mạnh, tỏ ý không hài lòng.

Nữ nhân kia có chút rùng mình, trán hơi ướt mồ hôi, chân vô thức lùi lại một bước. Nhưng chỉ một lúc sau liền hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, lấy hết dũng khí hướng về phía "Tiểu Mạc" gào to:"Mày...mày đừng tưởng những đứa khác sợ mày thì tao cũng sợ mày. Hôm...hôm nay tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ lại mày." Dứt lời liền giơ gậy lao về phía "Tiểu Mạc" đang đứng.

Nàng vẫn bình chân như vại, đứng im bất động. Ánh mắt mang theo chút khinh bỉ nhìn nữ nhân kia đang lao đến rồi thoáng lóe lên. Đến khi cây gậy tưởng chừng sắp trụ trên đầu "Tiểu Mạc", lúc này nàng mới hơi di chuyển thân thể sang một bên tránh đòn. Tay đồng thời cầm cặp đập mạnh vào lưng nữ nhân kia. Theo quán tính, nàng ta lao thẳng về phía trước với tốc độ tối đa, va mạnh thân thể ẻo lả vào bức tường gần đó với tư thế ếch vồ mồi rồi từ từ tụt xuống.

"Tiểu Mạc" nhẹ nhàng xoay người lại phía nữ nhân kia, tay xoa xoa cằm, miệng không ngừng lẩm bẩm:"Oa, tư thế đẹp a. Chấm bi à?? Chậc..chậc...không tệ, không tệ."

Xung quanh phát ra vài tiếng cười nhỏ.

Nữ nhân cầm gậy giận quá hóa thẹn, vội vàng đứng dậy, tay chỉ thẳng vào "Tiểu Mạc": "Con khốn. Mày...mày...Đồ tiểu nhân không cha không mẹ..."

Sau khi chửi xong, nàng ta mới giật mình nhìn lại. "Tiểu Mạc" lúc này bộ mặt đã không còn cười cợt nữa. Ánh mắt trở nên sắc lạnh. Một cỗ sát khí từ từ bốc lên.  Bỗng nhiên thân ảnh mờ đi một cái, "Tiểu Mạc" đã đến đứng trước mặt nữ nhân kia, tay túm lấy cổ áo, lạnh lùng nói: "Thử nói lại câu đó một lần nữa?"

Nữ nhân cầm gậy mồ hôi tuôn như mưa, người run bần bật, mắt trợn tròn nhìn "Tiểu Mạc" rồi liếc sang lũ bè phái xung quanh cầu cứu: "Chúng...chúng mày...mau...xông lên đi."

Đám người còn lại dè chừng nhìn nhau, không hẹn mà đồng thời gật đầu một cái, tất cả vứt hết gậy gộc vũ khí xuống, chạy tán loạn. Mọi người đều biết đối địch với "Tiểu Mạc" không có kết quả tốt đẹp gì, chỉ không nghĩ rằng nàng ta lại bá đạo đến độ như vậy.

Nữ nhân kia mặt xám ngoét. Đồng bọn của ả cư nhiên biến hết trong phút chốc, bỏ lại một mình ả. Với nhiều người còn chưa chắc đã làm ăn được gì, giờ chỉ có một mình ả, chắc chắn không sống sót được qua đêm nay.

Nghĩ đến đây, nữ nhân cầm gậy không khỏi sợ hãi, mồ hôi tiếp tục tuôn ra hàng chậu, nàng ta nuốt nước bọt ừng ực rồi mở lời nịnh nọt: " Tiểu...Tiểu Mạc, chị...chị xin...lỗi, chẳng qua... ÁÁÁ..." Lời còn chưa ra hết, "Tiểu Mạc" đã dần cho nàng ta một trận nhừ tử. Trước khi đi còn để lại lời hăm dọa khiến cho nàng ta xỉu luôn tại chỗ.

Sau khi xả cơn tức giận xong, nàng liền mặc kệ khí chất, một bước thẳng tiến đến cửa hàng tiện lợi xin đi vệ sinh nhờ... Lúc chiều ăn quá no, lại không thể kịp về bằng đường chính nên nàng mới đánh liều đi đường tắt. Ai ngờ lại cho lũ tiểu nhân này cản trở việc giải toả của nàng.

Đêm muộn nàng mới về được đến nhà. Một cố chán ghét dâng lên trong người, chuyển hoá thành sự bực dọc. Cánh cửa vững chãi bị nàng đóng mạnh một cái. Sau đó ngồi phịch xuống, tháo giày ném trên mặt đất.

Từ trong phòng khách ló ra một cái đầu: "Mày không nhẹ nhàng được một tí à? Cái cửa sắp bị mày làm hỏng rồi đấy!"

"Tiểu Mạc" không nói gì, chỉ hơi quay lại đảo mắt nhìn một thoáng rồi tiếp tục đi thẳng lên phòng, quăng túi đồ xuống ngay sau đó nhảy phóc vào bàn máy tính.

Vừa cầm táo ăn, vừa bấm máy tính nhoay nhoáy. Bỗng có một tin nhắn của "Tiểu Yêu Tinh" gửi đến:

Tiểu Yêu Tinh:"Bạn thân yêu à, vừa đi đâu về thế?"
Đại ma nữ:"Đánh nhau"
Tiểu Yêu Tinh: "Ây chà, lại có đứa nào gây sự với cậu à, thế chúng nó sao rồi, vào bệnh viện hết rồi chứ?"
Đại ma nữ: "Chạy hết rồi, còn để lại một đứa hả giận. Giờ cũng chưa chắc đã lết về đến nhà."
Tiểu Yêu Tinh: "Hắc hắc, Thiên Mạc à, càng ngày cậu càng oách rồi đó nha ^^"

Nàng thở dài một hơi.

Đúng vậy, thật ra tên thật của nàng là Lí Thiên Mạc. Cái tên "Tiểu Mạc" có lẽ chỉ là tên gọi "yêu" trước đây mà  bạn bè dùng để gọi Thiên Mạc. Nhưng khi nàng biết được sự thật thì đã không còn ai dám gọi nàng bằng cái tên đó nữa.

Từ khi còn nhỏ, nàng đã không có cha mẹ, nên phải sống ở nhà cô chú. Thật không may là hai cái con người này không hề tốt chút nào, họ lúc nào cũng chỉ coi nàng như con bé vướng víu ăn nhờ ở đậu nhà mình. Nàng biết vậy nên cũng không hề tỏ ra thân thiết, bấu víu gì nhiều vào họ. Đã thế, từ nhỏ nàng thấy nhan sắc của mình thật là có hạn. Tại sao ông trời lại cứ dồn hết những cái gì gọi là "thất bại của tạo hóa" vào nàng? Ở trường bạn bè cũng không hề tôn trọng nàng, sở dĩ chúng đặt cho nàng cái tên "Tiểu Mạc" vì chúng thấy nàng thật xấu xí và nhỏ bé, thật dễ bắt nạt. Nàng hận, hận cha mẹ đã sinh ra mình xấu xí, hận lão thiên. Chính vì vậy, nàng đã quyết định trở nên mạnh mẽ để không ai có thể bắt nạt mình.

Nhưng có lẽ cái cách thể hiện cá tính mạnh mẽ của nàng lại hơi thái quá. Năm lên 7 tuổi, nàng đòi cô chú mình cho đi học võ, có khi còn trốn cả một buổi học để luyện võ. Vì vậy nên khi lên 9 tuổi, nàng đã thông thạo tất cả các môn võ cơ bản và gây ra một số vụ lùm xùm trong trường. Lên 10 tuổi, Thiên Mạc càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh mẽ, nên tiếng tăm của nàng đã bay xa hơn khi gây ra vài vụ đánh nhau to  có liên quan đến các đàn chị khóa trên. Đỉnh điểm của thời kì này là khi Thiên Mạc bắt đầu vào trung học phổ thông, nàng đã liên tiếp gây ra các vụ đánh nhau quy mô lớn, liên quan đến tất cả các băng trùm xã hội đen, côn đồ trong thành phố. Tiếng tăm lừng lẫy của nàng vang xa khắp nơi, hỏi đến tên nàng không ai là không biết. Chính vì thế nên đã lôi kéo rất nhiều băng đến thách đấu với Thiên Mạc nhưng nàng chưa từng một lần thua, cùng lắm là chỉ bị chấn thương nhẹ.

Có lời đồn rằng, nàng đã một mình hạ gục 100 tên trong băng "Mắt Gấu Trúc", một băng có tiếng tăm lừng lẫy. Lại có lời đồn rằng, khi nàng đánh nhau, mỗi chiêu thức nàng tung ra đều rất chính xác, chỉ cần một chưởng là có đến cả mấy chục tên bị hạ. Lại có lời đồn rằng nàng không phài người bình thường nên nàng mới có thể làm ra những việc đó...(tóm lại là nhiều không kể xiết) Vì thế nên người đời đã đặt cho nàng cái tên "Đại ma nữ". Sau này, khi nhắc đến "Đại ma nữ", không ai là không biết đến cô gái dáng người cao lớn với mái tóc ngắn nhuộm nâu đỏ, trên người luôn mặc bộ quần áo học sinh mang đầy sát khí với tấm thẻ học sinh mang tên Lí Thiên Mạc.

Thực sự thì Thiên Mạc cũng không quan tâm đến mấy cái lời đồn vớ vẩn này, mọi thứ đều được phóng đại lên quá mức. Tỉ như nàng không phải hạ gục 100 tên mà chỉ có khoảng 20 tên là cùng. Tỉ như nàng không hề biết tung chưởng mà chỉ biết vung nắm đấm thôi. Tỉ như nàng không phải là quỷ mà là người...và còn rất nhiều cái tỉ như nữa. Nhưng cái tên Đại ma nữ dù sao cũng làm cho nàng thích, hơn nữa cũng lười giả thích bới từng người nên nàng mạnh mẽ lấy luôn nó là tên thương hiệu cho mình.

"Chít...Chít...chít"
Sau khi hồi tưởng lại đoạn kí ức cũ, đang định nhắn tin trả lời "Tiểu yêu tinh" thì bỗng nhiên có tiếng động lạ phát ra dưới gầm bàn cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Mạc. Nàng ngồi suy ngẫm, cố nghĩ xem đó là tiếng con gì. Như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng bật dậy, chạy cách xa 5m.

Đời này nàng sợ nhất là chuột!!!

Im ắng một hồi, tưởng chừng mọi chuyện đã êm xuôi thì một con chuột đen sì, to bằng cổ tay từ trong gầm bàn lao ra, đứng đối diện với Thiên Mạc. Nàng mắt mở to, trợn trắng lên, trán đầm đìa mồ hôi, nhìn chằm chằm vào con chuột. Nàng chuột kia cũng không biết điều chạy đi mà còn gan lì đứng im đó nhìn Thiên Mạc, mắt to trừng mắt nhỏ.

Thiên Mạc lùi một bước, con chuột tiến một bước, lùi hai bước nó lại tiến hai bước. Đến lúc này, Thiên Mạc đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, nàng cắm đầu  cắm cổ chạy, khiến cho một màn "chuột đuổi người" diễn ra hết sức kì lạ.

Bất chợt, Thiên Mạc vấp phải chân ghế, mất cân bằng, người nàng ngã thẳng về phía trước. Đầu đập đập vào cạnh bàn cái "Cốp". Nàng choáng váng, xung quanh xuất hiện rất nhiều sao trăng quay mòng mòng. Rồi ngay sau đó từ từ ngã xuống. Trước khi mê man bất tỉnh nàng còn nghe thấy tiếng con chuột kia kêu liên hồi như đang chế nhạo nàng. Hừ, con chuột chết tiệt...đợi cô nãi nãi của ngươi tỉnh dậy, ta sẽ cho ngươi biết tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro