Phù sinh lục ký_Nam Khang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Phù sinh lục ký

Tác giả: Nam Khang

Người dịch: Yuuji

Nguồn: raw + QT

Link: http://hoanglac.wordpress.com/

Ta tìm đến “Phù sinh lục ký” sau khi đọc “Em đợi anh đến ba mươi lăm tuổi”, giống như xem một chuyện tình đã biết trước kết cục, vẫn không thể không cảm thán trước tình cảm của anh – Nam Khang. Một câu chuyện êm dịu như cơn gió mát giữa trưa mùa hạ, thanh lành và ngọt mát… nhưng, ai bảo yêu là không đau?!

.

.

.

 

 .

Hắn bất quá là một chính nhân quân tử, ta bất quá là một ích kỷ nam nhân. Có lẽ, thế gian này vẫn như trước, không có chỗ cho mỗi người chúng ta dung thân.

Nhưng là, vẫn nên có nơi cho hai người bình thường chúng ta dung hòa.

.

.

.

1. 

Ông xã đầu heo! Công tác chưa tới một năm đã tăng hai mươi mấy cân, uống nước lạnh thôi cũng có thể béo được!? Dáng người cao cao gầy gầy khi còn học đại học đã bị biến đổi nghiêm trọng, mấy cái ngấn bụng nho nhỏ cũng bắt đầu xuất hiện rồi kia.

Tôi buộc anh giảm cân, anh không muốn, còn nói đàn ông phải béo một chút mới có uy nghiêm. Tôi nói: “Em thích nhất anh mảnh dẻ như hồi đại học, hành động thanh thoát giống như cành liễu phất phơ trong gió, dáng đi đến chín phần là hoàn hảo, kiều diễm mê người. Mùa xuân mà dùng dây buộc ngang lưng anh, cũng có thể coi như thành con diều thả chơi được rồi. Chẳng như bây giờ, vừa đi thịt đã rung lên, hằng đêm chỉ trở mình cũng khiến giường kêu kẽo kẹt. Anh nếu như không chịu giảm béo, bụng ngày càng to, một ngày nào đó phình lớn như quả bóng, rồi sau đó sẽ bay đi.” Anh cười lớn, nghe tai nọ ra tai kia, vỗ vỗ mặt tôi nói giảm béo chính là tự hành hạ bản thân mình.

Tôi dọa anh sẽ chia tay, anh vừa xem bóng đá vừa ậm ừ ha ha nói: ” Chia tay thì chia tay, đồ đạc tiền bạc đều cho em cả, anh cái gì cũng không cần, chỉ cần khi đi em đừng quên mang theo anh là được.”

2.

Cuối cùng, dưới ‘chính sách sắt máu’ của tôi, ông xã rốt cuộc cũng phải chịu giảm cân, mỗi bữa chỉ  cho anh ăn hai chén. Để an ủi anh, tôi cũng cùng giảm, thế nên từ hai chén cơm giờ giảm xuống chỉ còn một chén rưỡi. Anh ăn nhanh, tôi ăn chậm, thường thường tôi chưa ăn xong một chén, anh đã xử lí xong phần của mình. Rồi sau đó anh ngồi ở bên bàn, vừa gõ gõ bát cơm vừa trừng mắt nhìn tôi ăn, không nói lời nào. Thật hại tôi ăn không nổi, nuốt không trôi, trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi… Cuối cùng  tôi đành đem chén cơm của mình san cho anh một nửa, anh vừa hỏi “sao em lại làm vậy?” liền đã vội ăn nhanh, ăn xong lại trừng mắt nhìn tôi lần nữa, thế là rốt cuộc nửa chén cơm kia cũng nhường lại cho anh.

Một tuần sau gặt hái thành quả, tôi cơ bản không thay đổi, còn anh làm sao lại tăng đến hai ký?!

3.

Bị đả kích, tôi quyết định mỗi ngày chỉ cho anh ăn hai bữa, bữa tối không có phần của anh (bữa trưa anh ăn ở căn tin của công ty). Ông xã thấy tôi cứng rắn cũng không còn ngồi ở bàn xem tôi ăn nữa. Ngồi trong phòng khách, anh cất giọng thê thảm hát oang oang:  ”Cải bắp a, đất vàng a…”  hại tôi ăn cơm cũng mắc nghẹn ở cổ họng.

Đêm hôm đó tỉnh giấc, ông xã đã không còn nằm ở bên cạnh, nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, tôi bèn đi ra ngoài, chỉ thấy ông xã đang ngồi trước tủ lạnh miệng rôm rốp gặm táo, tay còn cầm một quả cà chua. Đó đều là mấy loại trái cây trước đây anh không thích. Thấy tôi đi đến, anh ngại ngùng gượng cười: “Đánh thức em ah?”

Lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, bỏ lại quả cà chua về tủ lạnh, nấu cho anh tô mì rồi nhìn anh ăn như hổ đói.

Kế hoạch giảm béo thế là thất bại,  theo lời ông xã thì… anh còn đang trong quá trình phát triển, không thể chịu được đói!

4.

Ông xã ở công ty hành xử  khéo léo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Về đến nhà toàn thân liền buông lỏng, ngơ ngẩn, cứ thể thả người xuống ghế sofa, hai mắt tối sầm, hồn bay đi đâu mất.  Tôi thường nhân cơ hội này bắt nạt anh.

Một hôm, anh như  cũ ngồi ở sofa, tôi bèn đưa ra một bộ bài nói: “chúng ta chơi  ’Blackjack’, ai thua bị bạt tai, em cầm cái.”

“Cái gì?”

“Chơi ‘Blackjack’. Chính là chúng ta chia bài rồi so xem ai cao điểm hơn thôi.” Tôi chia cho mình hai lá bài, rồi lại cho anh hai lá. Vừa lật,  tôi mười bảy, anh mười. “Hiện tại điểm của em cao hơn, em có thể đánh anh”. Sau đó tôi liền lấy ra ba lá bài, nhanh nhẹn, hai tay cùng lúc cho anh hai cái tát.

Ông xã ngây ngốc “au” một tiếng.

Tôi khẽ cười thầm, lại chia cho mỗi người hai cây, lần này tôi vẫn cao điểm hơn. Tôi lấy bài thu hồi lại, chia ván khác, lần này điểm hòa. Tôi nói: “Hiện tại là điểm bằng nhau nên nhà cái thắng”. Liền sau đó anh lại ăn tiếp hai cái tát ngon lành.

Ông xã đã bắt đầu cao hứng, hỏi tôi: “Anh khi nào thì có thể đánh em?”

Tôi lại chia bài, lần này rốt cuộc anh thắng. Tôi hướng dẫn anh: “Hiện tại, điểm của anh cao hơn, anh có thể đánh em, giống như thế này…”_ sau đó lại cho anh nếm hai cái tát, tôi hỏi: “Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

“Hiểu rồi thì tốt, lần sau chơi tiếp đi. Giờ em phải đi nấu cơm.”

Chạy về phòng bếp, tôi còn cố ngoái đầu nhìn xem ông xã vẫn ngồi ở đó nghiến răng nghiến lợi.

5.

Lúc xem ti vi, ông xã há miệng ngáp một cái rõ to, bị tôi nhanh tay vơ cái lược trên bàn nhét vào miệng, cơn buồn ngủ liền lập tức hoàn toàn biến mất.

Trò này tôi đã chơi trăm lần mà chưa thấy chán, bất cứ lúc nào, ở đâu, chỉ cần ông xã mở miệng ngáp, tôi liền nhanh chóng đứng bật dậy vớ lấy cái gì đó nhét vào miệng anh.

Ông xã càu nhàu rằng ở cùng tôi khiến anh trở nên ngu ngốc, tôi mỉm cười lơ anh đi. Chúng tôi cũng đã thử  loại cuộc sống tinh tế của giới thượng lưu, đàm luận văn thơ, nói chuyện về bộ phim “French New Wave” [1]  mới nổi, tiếc là ông xã không chịu hợp tác, anh thà rằng nằm xem bóng đá. Tôi cũng thử  qua mấy lần nhưng rồi lại thấy bản thân quả thực không thích hợp cho lắm, cuối cùng mất hứng nên thôi.

Mỗi lần siêu thị có đợt giảm giá, chúng tôi thường rất cao hứng chen mua, nói: “haha, lại tiết kiệm được hai đồng rưỡi!”

Hai người chúng tôi cùng ăn thịt xiên nướng ven đường, ăn tới miệng muốn bốc hỏa vẫn luyến tiếc khó buông, nhưng lại đều không thích ăn món Tây bởi cảm thấy kia chính là loại lễ nghi nhàm chán, hơn nữa thịt còn vương cả tơ máu.

Khi đi xem phim, chúng tôi chỉ chọn những pha hành động ‘nóng’ nhất. Khi xem ca kịch thì, khi nữ nhân vật chính ở trên bắt đầu há miệng “Aaa”, chúng tôi ở dưới liền dùng kính viễn vọng soi lưỡi của nàng.

Hơi lạc đề một chút, ông xã thường nói: “Không thối sao gọi là đàn ông”, sau đó còn huơ huơ tất của chính mình nói: “Ngửi một cái, thông lỗ chân lông, run một cái, chấn hưng tinh thần!”. [viết ra mới thấy ==! Ác ~~]

Đúng lý hợp tình rồi còn gì, anh còn nhìn thẳng cuốn tạp chí nhăn mặt nhăn mũi nói: “Tao chính là tục thế đấy!”

6.

Có một lần nói đến duyên phận giữa người với người, tôi nói: “Thực đáng sợ! Anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc, em sinh ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa nhau những mấy ngàn dặm. Trung Hoa dân quốc có 1,3 tỉ người, vậy mà chúng ta lại cùng nhau học một trường đại học, ở cùng một ký túc xá. Tính ra một chút, xác suất thật đáng sợ, nhỡ may cả quá trình ấy có xảy ra một chút sai xót nào thôi, em liền không thể gặp được anh rồi.” Nói như vậy, bỗng cảm thấy số mệnh thật có nhiều điểm huyền bí. Nói rõ ràng ra, là phải hay không có một thế lực siêu nhiên, không thể giải thích như vậy dẫn dắt chúng ta? Hai vòng tròn số phận lần lượt thay đổi một chút, chúng ta liền gặp được nhau. Hoặc là, tất cả những điều kia chỉ là ngẫu nhiên?

Ông xã dúi đầu tôi một cái, cười tôi suy nghĩ kỳ quái. Rồi cũng tự tưởng tưởng một lát, anh vô tình cất tiếng: “Nếu không có em, anh cũng sẽ gặp gỡ người khác, không biết chừng người đó so với em còn hoàn hảo hơn.”

“Bốp” một tiếng, bầu không khí cảm động sầu não đã biết mất hết sạch. Tôi trừng mắt lên lườm anh, người ta vốn đang vô cùng xúc động, còn chuẩn bị liều mạng cũng phải  gìn giữ được tình yêu này.

7.

Nhưng mà ông xã cũng có lúc cảm tính, còn xác suất đó so với sự xuất hiện của sao chổi Halley[2] cũng không cách biệt là bao.

Khi học kỳ đầu nhanh chóng kết thúc, hai chúng tôi rõ ràng đều cảm nhận được sự hấp dẫn của đối phương, nhưng lại rụt rè, sợ hãi, không dám thể hiện ra ngoài, một bước tiến về phía trước. Chỉ ngẫu nhiên một ánh mắt giao nhau, trong lòng liền cảm thấy cuồn cuộn những sóng lớn, nhưng trên mặt lại vẫn điềm nhiên như chẳng hề có gì.

Kỳ nghỉ đông tới, anh về nhà còn tôi ở lại trường.

Có vài lần nhận điện thoại, ngữ khí vẫn rất thản nhiên, hai người đều cầm ống nghe đứng ngẩn người không biết phải nói gì, cũng luyến tiếc không đành lòng dập máy.

Khi kỳ nghỉ đông kết thúc, giữa đêm khuya tôi ra ngoài đón anh, không có xe bus, lại tiếc tiền bắt taxi, tôi đành đi bộ hơn hai giờ đồng hồ, gần ba mươi cây số tới ga tàu hỏa đón anh.

Khi thấy anh vừa ra khỏi cửa đã liền thẳng bước về phía tôi, bỗng nhiên lại cảm thấy thẹn thùng, cười trừ với anh không biết nên nói gì đây. Sợ anh có thể nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng của mình, tôi đành quay một góc bốn mươi lăm độ, chỉ cho anh thấy phía sau đầu tôi.

Ông xã cũng ngượng ngùng, miễn cưỡng nói vài câu, lắp bắp, lại chẳng mang nghĩa gì. Đến khi bắt một chiếc taxi về trường học, trong bóng tối, anh bỗng nhiên xoa xoa đầu tôi, trầm giọng nói: “Nhóc con! Nhớ anh rồi phải không?”

Trong chốc lát, khóe mắt tôi bỗng cay cay, muốn cười lại vừa muốn khóc.

Hơn hai tiếng đồng hồ, đường phố vắng hoe không một bóng người, gần ba chục cây số, gió lạnh,… tất cả đều đáng giá.

8.

Tôi đọc đủ loại sách, từ ngôn tình trinh thám, huyễn huyễn kỷ thực đến đam mĩ tình sắc, loại nào cũng không bỏ qua. Ngay cả mấy loại  tiểu thuyết xã hội lỗi thời từ những năm 1920, 1930 tôi cũng có thể tìm thấy điểm thú vị mà đọc, từ  ”Môn sinh” tới “Quan trường hiện hình nhớ” cùng đủ loại truyện sau được quy về tiểu thuyết xã hội, ký sự, kết cấu rời rạc, tản mạn có mức độ, đến cả chủ đề cũng không thống nhất, như thể nói chuyện phiếm rồi tùy tiện kể cho người ta nghe… Mà giống như lời ông xã nhận xét thì: “Toàn mấy thứ rác rưởi bỏ đi.”

Tôi thường giới thiệu cho ông xã, nói cho anh quyển nào có ý tứ mới mẻ, quyển nào vẫn theo cốt truyện cũ. Ông xã cũng giống như đại đa số nam sinh khác, đối với mấy loại tiểu thuyết mẫn cảm mau nước mắt thì rất đỗi khinh thường, đối với truyện của Quỳnh Dao thì xin miễn ngay lập tức.

Tôi cũng không thích, dù tự nhận thấy bản thân rất khoan dung, nhưng đối với tiểu thuyết của Quỳnh Dao thì đọc không vào, thấy là truyện của bà rất không thực tế, chân chính lương thiện tới mức khiến người ta bực mình. Nhưng mà, có một câu mà tôi rất thích: “Quá khứ của anh em không kịp tham dự, nhưng tương lai của anh, em nhất định sẽ không như vậy bỏ qua lần nữa.” Câu văn khiến người ta cảm thấy quá mức giả tạo, khi mới đọc qua còn cảm thấy răng va vào nhau, người rét run.

Về sau này gặp được ông xã rồi mới hiểu được, loại tâm tình này quả là có thực, đã bị Quỳnh Dao nhìn thấu viết trúng rồi.

Kết lại cũng chỉ trong bốn chữ: Tiếc duyên muộn gặp.

9.

Tháng sáu năm nay, tôi lấy danh nghĩa bạn học, cùng ông xã về quê anh – Thiên Thủy.

Vừa xuống xe lửa, liền đối với thành phố này có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ mà thân thiết. Trời xanh, mặt đất, dòng người, cao ốc, giống nhau đều mang hơi thở của ông xã. Bởi vì một người mà cảm thấy yêu thương cả thành phố này.

Nhưng mà, trong lòng không hiểu sao lại có chút ghen tỵ. Chúng ta hai mươi tuổi mới gặp được nhau, những ngày trước đó trống rỗng, anh không hề biết rằng trên đời này còn có một tôi đây tồn tại.

Tiếng cười, những giọt nước mắt của anh, thành công hay thất bại đều do người khác chứng kiến, không có phần của tôi, vì thế tôi ghen tỵ.

Nếu có thể sớm gặp nhau thật là tốt biết bao!

10.

Chúng tôi nói tới cái chết.

Hiện tại này, sức trẻ dồi dào, mỗi ngày vui vẻ, háo hức trải nghiệm những điều mới, kết giao bạn mới, biết được chuyện mới. Cái chết vẫn là một chuyện rất xa xôi.

Đôi khi nghĩ đến tình cảnh năm mươi năm sau, hai ông lão tóc bạc nương tựa vào nhau mà sống, cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện, kỳ lạ mong chờ. Tuổi già không đáng yêu, nhưng có thể làm ông lão đáng yêu mà.

Đối với tôi, cái chết đáng sợ nhất chính là: Con người chết đi rồi cũng giống như ngọn đèn đã tắt, không thể biết cũng không thể nhìn thấy được, tôi còn chưa nhìn ngắm ông xã đủ cơ mà. Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ khi chết đi rồi sẽ không còn có thể yêu anh như thế này được nữa.

Vì thế, tôi nói với ông xã: “Chúng ta nhất định phải cùng nhau sống thật thật thọ, thọ đến không thể đi được nữa. Sau đó chúng ta sẽ thay quần áo sạch sẽ, tay trong tay nằm ở trên giường, em nói: “Chết đi!”, chúng ta liền cùng nhau chết.”

Ông xã hôn tôi một cái, không nói gì, không biết là có đồng ý hay không.

11.

Năm 1999, tôi ngồi xe lửa xuống phía Nam, vì là lần đầu tiên rời nhà nên hưng phấn không thôi. Đại học trong lòng tôi vừa xa lạ lại vừa thần bí, giống như một tòa thánh điện.

Sau khi nhập học có được vài ngày rảnh rỗi, tôi tranh thủ khoảng thời gian này khám phá mọi ngóc ngách của ngôi trường. Chỉ có giữa trưa và buổi tối là ở trong ký túc xá. Khi đó, tôi tự khép mình lại, không biết phải ứng đối với người khác thế nào, đành trưng ra bộ mặt khó gần.

Tôi loáng thoáng biết được ông xã học khối khác, nhưng cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, tới hai tuần sau mới biết được: hóa ra anh học năm hai, nhưng bởi vì sơ suất của nhà trường mà phải ở tại ký túc xá này.

Còn nhớ rõ câu đầu tiên ông xã nói với tôi là: "Cậu nợ tôi hai mươi đồng."

12.

Bởi vì viết câu chuyện này, gần đây tôi thường hồi tưởng lại. Thế mới phát hiện, rất nhiều chi tiết khi cố nghĩ đến liền bị quên đi, giờ lại chầm chậm hiện lên trong tâm trí.

Sau khi nhập học ba ngày, người của công ty điện tín đến lắp điện thoại, nhà mạng 201, chi phí là một trăm sáu mươi đồng, mỗi người phải nộp hai mươi đồng, đúng lúc đó tôi lại không có ở đấy, ông xã liền thay tôi thanh toán trước.

Chuyện này, những lời này kỳ thật cũng không có ý gì sâu xa. Nếu không phải hôm nay được ở cùng ông xã, tuyệt đối không còn nhớ rõ. Nhưng mà đã lâu như vậy, giờ đây liên tưởng lại thật khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Tôi nói với ông xã: "Lần đầu tiên nói chuyện, anh đã muốn đòi tiền em, thật là thực tế quá đấy!"

Khả năng là anh đã không còn nhớ rõ.

13.

Tôi bình thường rất khó làm thân, để cùng một người từ xa lạ đến quen thuộc phải mất không ít thời gian. Hơn nữa, tôi lại tệ nhất việc ghi nhớ diện mạo người khác, khi gặp mặt, đại khái trong lòng có chút ấn tượng, lần gặp tiếp theo lại thấy người này sao không giống với suy tưởng của mình.

Tôi từng than thở với bạn học rằng: "Mỗi lần gặp cô giáo tiếng Anh đều không thấy cô không giống với lần trước, hoàn toàn thay đổi".

Chỉ là không hiểu sao, những tháng ngày bên nhau mãi về sau, lại có thể dễ dàng vẽ nên hình ảnh của ông xã từ tận trái tim mình.

Mái tóc ngắn, khuôn mặt hơi dài, sần sùi và có nhiều mụn cứ như bị đạn bom đánh phá. Đôi mắt nhỏ tình, một bên một mí bên hai mí, cái mũi không cao không thấp, miệng rộng cằm dài.

"Có thể nói là không xấu lắm" _ ông xã đã tự đánh giá mình như vậy.

14.

Sớm tối gặp nhau, không phải một ngày hai mươi tư giờ đều có thể gặp mặt. Thật ra chỉ có "sớm" và "tối" thôi.

Một ngày hai mươi bốn giờ, chín giờ đi làm, một giờ ngồi xe, tám giờ ngủ, lại phải trừ đi một ít thời gian làm mấy thứ việc lặt vặt sinh hoạt cá nhân, thời gian bên nhau thực sự còn không tới bốn tiếng, thực ngắn.

Nói chuyện, xem ti vi, đi dạo phố, thời gian qua đi rất nhanh, nhưng trong lòng vẫn là vô vàn hạnh phúc không cầu mong gì hơn nữa.

15.

Tivi quảng cáo, tôi nghiêng đầu nhìn ông xã, thở dài nói: "Anh không thể nhìn cô ấy mà học hỏi đi, gìn giữ thanh xuân không lưu mụn. Hại em muốn hôn anh mà không tìm được chỗ nào sạch sẽ cả.”

Ông xã trừng mắt liếc tôi một cái.

16.

Không giống tôi ngàn dặm độc hành không người đưa tiễn, ông xã là cùng anh trai đến trường nhập học.

Ba mươi tuổi, mặt mập mạp, khuôn mặt có vài phần mang bóng dáng của ông xã. Khi đó, không đoán được ông xã sẽ là ông xã nên tôi đối xử với anh trai anh như đối với thân nhân của bạn học thông thường, không nịnh bợ, giờ đây rất hối tiếc trong lòng.

Có một lần, khi đang cùng ông xã nói chuyện phiếm, anh bỗng nhìn tôi nở nụ cười, tôi hỏi anh cười cái gì. Anh đáp: "Anh của anh bảo 'Cậu bạn Nội Mông ở cùng ký túc xá với em kia rất trưởng thành, chững chạc'. "

"Anh trả lời thế nào?"

Anh bảo: "Anh nhìn người không chuẩn, cậu ấy rất tùy hứng, bướng bỉnh, tính tình trẻ con, vô luật không phép tắc, e là bảy mươi tuổi vẫn không lớn được."

Nhảy dựng lên, tôi đá tôi đạp tôi cắn!

17.

Mỗi loại ngôn ngữ chính là một môn nghệ thuật, nên có thể nói tế bào nghệ thuật của ông xã cực kỳ khiếm khuyết. Tiếng Anh học đi học lại vẫn không xong, anh còn nói: "Học sinh Cam Túc giỏi tiếng Anh chỉ được vài người, mỗi lần ôn luyện tiếng Anh quả thực giống mở hội đồng hương."

Thi tứ cấp ba lần đều không qua, đến lần thứ tư tôi giả mạo, thay anh đi thi. Không ngờ rất nhanh bị bắt ngay tại trận. Tôi là tòng phạm không tránh khỏi tội, còn ông xã bị giữ lại trường giám sát, bản kiểm điểm, đơn xin đều là do tôi ra tay viết thay.

Xét thấy thi cử ở  Trường Sa  này có vẻ nghiêm ngặt, chúng tôi bèn dời trận địa, chuyển về thi ở Thiên Thủy. Anh chị của ông xã đều biết anh thi không qua tứ cấp, nhưng cha mẹ lại không.

Ở trên xe lửa, tôi hỏi: "Em nên gọi mẹ anh là gì?"

"Gọi là 'dì', em còn muốn gọi thế nào?"

Tôi bĩu môi, rõ ràng ý của người ta là người cùng chung gối cơ.

Đến dưới nhà, anh trai ông xã ra đón, cười cười vẻ thần bí nói: "Anh nói với mẹ là em làm việc áp lực nên về thăm nhà vài ngày. Còn cậu bạn học này đã nói là theo em về chơi."

Cái gì mà "cậu bạn học này", tôi là người cùng chung gối!

Chúng tôi vẫn giữ quan hệ bí mật như cũ, thế nên một đôi tình nhân đành bị chia rẽ làm đôi, ông xã ở nhà của ba mẹ, tôi ở cùng với anh trai anh.

Tôi nhắn tin cho ông xã, nói là tôi nhớ anh. Nghe được anh trai anh nói điện thoại với anh rể anh rằng: "Ngày mai em về nhà, đừng nói chuyện 'tứ cấp'!"

Tôi ngồi trong phòng cười trộm, cảm thấy này quả thực là phiên bản của trò chơi gián điệp Trung Quốc.

Chúng tôi chơi trò tình nhân lén lút, bọn họ chơi trò kết bè đảng ngầm!

Hoàn cảnh lạ lẫm, ban đêm lại không có ông xã nằm bên cạnh, rất khó ngủ ngon. Mười giờ rưỡi mơi đi vào giấc ngủ, trời vừa rạng sáng một chút lại đột nhiên tỉnh dậy, sau đó không tài nào chợp mắt tới sáng.

18.

Làm xong bài thi 'tứ cấp' đi ra, tôi thấy ông xã đang cùng một người nói chuyện, anh bảo tôi đi về trước.

Sau đó, tôi được anh trai anh nói cho biết, người kia là bạn học thời trung học của ông xã. Buồn cười nhất là, hai người đều nói với người kia rằng chính mình đã thi qua 'tứ cấp', lần này ở trường thi gặp nhau là ngoài ý muốn, tình hình chỉ có thể thấy vô cùng xấu hổ.

Chuyện đời thật so với tiểu thuyết thường còn bi hài kịch tính hơn nhiều.

Bất quá ông xã may mắn hơn một chút, có thể nói với người kia là đến đợi tôi thi.

Nhưng tôi là không nghĩ đến, ngoại trừ anh chị ruột của mình ra, ông xã đối với ai cũng nói mình đã thi qua tứ cấp.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định không vạch trần anh, giúp anh giữ một chút tự tôn nho nhỏ này.

19.

Ngày hôm qua ông xã có buổi liên hoan, tôi vừa xem tivi vừa chờ anh, cảm thấy có chút mệt mỏi liền nằm ở sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng  nghe thấy có người mở cửa, thế rồi ông xã tiến vào ngồi bên cạnh nhẹ nhàng gọi tôi.

Tôi cố ý không trả lời, ông xã nhẹ giọng hỏi một câu: “Sao lại nằm ngủ ở đây?”. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy tôi hướng về phòng ngủ. Khi ông xã đã đặt tôi xuống giường, tôi nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng, ôm lấy thắt lưng anh. Ông xã cũng cười, nói: “Nhìn xem em thế này thật đẹp.”

20.

Ông xã ngày thường luôn miệng chửi thề, “fuck” “ngày” “sb” luôn dùng, có những khi tôi rất thích nghe anh nói tục, cảm thấy thế thực là đàn ông.

Nhưng thích nhất là anh dùng chút giọng bất lực cùng đầu hàng nói với tôi “Nhìn xem em thật đẹp”, “Nhìn xem em thật bận rộn”, “Nhìn xem em x”, từ  x này ông xã nói ra luôn dùng giọng mũi, đầy nhịp điệu.

Đi Thiên Thủy mới phát hiện, hóa ra nơi này giống như lời mọi người vẫn nói, là một thành phố vô cùng xinh đẹp. Trong lòng thấy thật may mắn đã không sớm đến đây, bằng không thích toàn bộ người Thiên Thủy thì biết làm thế nào bây giờ?

21.

Tôi thích xem “Hàng sáu người” [3], phim truyền hình Mỹ . Ông xã không xem, bởi vì có nhiều đoạn bi hài khúc chiết, anh xem không thể hội.

Có thể nào đời thực có cảnh xảy ra trùng khớp được như trong phim truyền hình.

Ngày đó đi tản bộ, đi qua một cửa hàng đồ cổ, cửa gỗ được trạm trổ hoa văn cổ kính, bên trong có mấy ông lão đang cùng sắp xếp hàng, thật đậm sâu dấu vết năm tháng.!.

Ở góc phòng sáng sủa có một chiếc ghế dựa, không thể nói rõ là từ niên đại nào, màu sơn đỏ thẫm, thực lạ mắt. Ông xã xoay người thưởng thức, bỗng nhiên cúi đầu gọi lớn một tiếng. Tôi không biết là chuyện gì nên chạy lại xem, thì ra quần anh bị mắc lại chiếc ghế, mới kêu tôi lại giúp anh đứng lên.

Hai mươi tuổi đầu đến nơi rồi, còn có thể như  vậy chẳng phân biệt được hoàn cảnh, chẳng phân biệt được thời gian mà cư  nhiên BQ (nghịch dại?), thật sự là cầm thú!

Tôi quét ánh nhìn qua lại giữa anh và cái ghế vài lần, giễu cợt nói: “Oa! Xem ra anh thực sự rất thích cái ghế dựa gỗ này đi~”

Ông xã giả như không nghe không biết gì.

22.

Lấy mỗi chuyện ông xã nói dối đã thi quá tứ cấp kia, tôi viết thành phân truyện rồi đưa anh xem. Anh đọc qua, sau đó hỏi lại một cách nghi hoặc: “Làm sao lại khiến cho người ta đọc thấy có điểm dường như không đúng sự thật?”.

Tôi hiểu được ý của anh, tôi viết thành truyện như vậy, cũng tự nhiên lại dùng tới tiểu xảo viết truyện, đối với chuyện ban đầu có cắt xén nọ kia, thêm mắm thêm muối, tự nhớ lại cùng với sự thật đan xen, tóm lại xem ra ngày càng giống sáng tác mà không phải kể lại sự thật.

Tôi nói: “Đương nhiên phải thêm thắt vài yếu tố mới mẻ rồi, không thì rất nhạt nhẽo sao?!… Nhưng mà anh xem, mọi phương diện viết ra đều đúng với sự thật nha!”

Ông xã tự kiêu tự đại nói: “Kia không quan trọng, không bằng để anh viết xem thế nào?”

23.

Thật nhanh đã đến Trung thu, mười lăm tháng tám năm trước, ông xã đi công tác, tôi ở một mình chán muốn chết. Ăn qua loa cho xong bữa tối, tôi nhanh chóng thay giầy ra ngoài ngắm trăng. Trên đường, khắp nơi đều là người người túm năm tụm ba thành từng đám, cũng có rất nhiều đôi tình nhân, tay trong tay hoặc là ôm ấp nhau, nhỏ giọng vui đùa. Chỉ có tôi cô đơn bóng chiếc.

Tự nhiên lại thấy nhàm chán, liền thơ thẩn về nhà. Tùy tay viết lên giấy vài dòng: “Quả là ngày tốt cảnh đẹp cũng không nghĩa lý gì, dù có ngàn loại phong tình, lòng cũng chỉ hướng tới một người mà thôi. Đêm nay rượu tỉnh nơi nao? Bên bờ liễu rủ, nguyệt phong phai tàn. [4]“

Nếu như đây là tiểu thuyết, như vậy đúng lúc tôi cô đơn dựa bên cửa sổ, bên tai sẽ có tiếng đập cửa vang lên, mở cửa ra, hóa ra ông xã đã không quản ngàn dặm xa xôi trở về bên tôi vui rằm.

Thật không may đây lại là thực tế, chẳng những tiếng đập cửa không vang lên, ông xã ngay cả điện thoại cũng không gọi về lấy một lần.

Thực là ngu ngốc!

24.

Khi còn ở Đại học tôi có một người bạn chơi khá thân, cùng thưởng thức kì văn, cùng đàm luận phân tích, bị tôi dụ chơi chung suốt rồi sau thành bạn tri kỷ đầu tiên trong đời. Một lần đọc tiểu thuyết của Murakakami: “Cướp bóc một tiệm bánh”, có một đoạn dùng cảnh tượng dòng nước gặp ngọn núi để so sánh với cảm giác đói bụng, tôi thấy rất mới lạ, liền chỉ cho cậu ấy xem.

Sau đó vài ngày, cậu ta bảo ban đêm đã đói bụng, nghĩ tới đoạn kia lại càng thêm đói. Tôi nghe xong thấy rất vui vẻ, tự hào như lúc nghe người ta ca tụng khi nhận được giải thưởng.

Cậu ấy là người duy nhất biết tôi cùng ông xã có mối quan hệ như vậy. Tôi vô cùng cảm kích cậu ấy, bởi vì khi nói cho cậu ấy biết chuyện, cậu tuy rằng không thể hiểu là vì sao, nhưng vẫn đối với tôi rất khoan dung cùng ủng hộ.

Tốt nghiệp xong, cậu ấy đến Viện Hàn Lâm Khoa Học Trung Quốc tại Thẩm Dương làm nghiên cứu sinh. Đôi khi gặp nhau nói chuyện trên mạng, cậu ấy đều hỏi thăm một câu: “Hai người bọn cậu vẫn ổn chứ?”. Tôi hiểu được ý của cậu, là cậu ấy nghĩ thay chúng tôi mà lo lắng.

Cuộc sống học đường tương đối đơn giản, hai người gần gũi với nhau một chút, mọi người cũng chỉ cho rằng chúng tôi là bạn tốt. Giờ ra xã hội, lòng người phức tạp, lúc nào cũng nhất thiết phải đắn đo suy nghĩ. Ở những nơi công cộng không thể hành động thân mật, chưa bao giờ tới cơ quan của người kia, trên đường gặp phải đồng nghiệp lại nói đấy là bạn từ thời đại học, thật cẩn thận tránh né ánh mắt soi kỵ của thế gian.

Tôi trả lời lại rằng “không bị ai biết được”, lòng thầm hướng cậu ấy cảm ơn sâu sắc.

25.

Cha mẹ tôi, cũng như cha mẹ của ông xã, đều rất cổ hủ, coi việc lấy vợ, xây dựng gia đình là nghiệp lớn cả đời.

Thế nên chúng tôi vẫn không dám thưa chuyện, bởi vì ba của anh và mẹ tôi đều bị cao huyết áp, không thể chịu được tức giận, chúng tôi không thể nào nóng vội.

Bị gia đình thúc giục hoài về chuyện có bạn gái, chỉ có thể tìm mọi lý do tạm thoái lui.

Tương lai liệu sẽ như thế nào? Không ai biết. Nhưng là vì có thể ở bên người này nên mới có dũng khí bước tiếp, dù là bất an, dù là hạnh phúc.

26. 

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với ông xã là vào mùa xuân năm 2000.

Quá học kỳ I một chút, có ngày sinh nhật của một người bạn. Chúng tôi tám người tương hết hai két bia. Sau khi tắt đèn, châm nến, cùng nhau uống rượu huyên náo nổ trời. Đến 3 giờ sáng, mọi người đều đã say mèm, ai nấy tự mò về giường mình ngủ.

Ỷ vào cảm giác của hơi men, tôi leo lên giường của ông xã, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai anh rồi dựa vào, an tâm phó mặc cho cảm giác từ dưới hạ thân truyền đến.

Một đêm kia ngủ thực sự hoan lạc…

27.

Từ  sau hôm đó, ông xã bắt đầu tránh mặt tôi.

Ngày thường luôn miệng cãi nhau ầm ĩ, ôm ôm ấp ấp, làm gì cũng có thể dùng danh nghĩa bạn học. Giờ muốn biểu hiện ra ngoài như trước kia, chỉ là hai chúng tôi ai cũng không dám.  Tôi hiểu được ngày một rõ ràng, mối quan hệ này cứ mỗi lúc một xa cách, chúng tôi không thể đối diện nhau vì chuyện xảy ra của một đêm kia, rốt cuộc, không thể nào quay trở lại như trước.

Mối quan hệ giữa hai người tự nhiên lại rơi vào thế giằng co bế tắc. Nhưng cả hai đều mờ mắt bởi thứ tình cảm xa lạ kia quá đỗi mãnh liệt, không tài nào cưỡng lại được. Cuối cùng, dù trong lòng cứ luôn khát vọng, lại vẫn ngang bướng liều mạng cự tuyệt, tôi quyết định rời xa anh.

Ra ngoài từ sáng sớm, buổi trưa ngủ tại phòng học, trước lúc đèn tắt mười phút mới chịu trở về ký túc xá, kết giao thật nhiều bạn bè mới, náo loạn vui vẻ, có lần tôi còn nghĩ tới việc thuê phòng trọ bên ngoài ở một mình, nhưng lại ngại những quy định rắc rối của trường học nên thôi.

Mấy tháng sau đó, thần trí đều mỏi mệt.

Chính là lúc đó, tôi lần đầu tiên nhận thức được thế nào là có bạn gái.

28.

Cô ấy với tôi học cùng một ngành nhưng không cùng khoá, mấy khóa được gộp lại học chung một lớp nên cơ hội gặp mặt là khá nhiều. Cô ấy rất xinh, cao ráo, mắt to tròn, da ngăm ngăm.

Tôi cố ý đánh cược với đám bạn, xem có thể hay không tán đổ cô nàng.

Vì thế trong một giờ vật lý, lén truyển cho cô ấy tờ giấy, ghi là: “Hôm nay em có muốn đi xem phim không?”

Còn cho cô ấy bốn lựa chọn:

A. rất sẵn lòng.

B. có thể.

C. dù sao cũng không có việc gì làm.

D. không muốn đi.

Cô ấy chọn phương án A.

Đúng sáu rưỡi,  cô ấy xuất hiện, cùng tôi xem ca phim lúc bảy giờ.

29.

Tâm tình vô cùng mâu thuẫn, vừa hy vọng đi chơi với người con gái kia có thể khiến ông xã ghen, lại hy vọng chính mình thật sự thích cô ấy để có thể từ bỏ tình cảm này, trở lại cuộc sống bình thường như trước.

Quên rồi, tất cả chuyện kia đều đã quên rồi.

Đã quên ngày hôm đó tâm trạng như thế nào, quên ngày hôm đó cô ấy trang điểm, ăn mặc ra sao đến gặp tôi, cũng quên cả hôm đó là cùng xem phim gì.

Chỉ nhớ rõ hôm ấy ngồi trong bóng tối, mỗi phút mỗi giây đều trôi qua hết sức khó khăn, chối bỏ suy nghĩ, chạy trốn cảm xúc, phân tán tư tưởng bằng cách cùng cô ấy nói chuyện phiếm.

Khi trở về ký túc xá, ông xã đang quét rác, thấy tôi bước vào, chỉ hỏi tôi một câu: “Dâm đãng xong rồi?”

Tôi ghét cái giọng điệu thờ ơ lạnh lùng đó!

30.

Lục tục đi chơi với cô ấy vài lần.

Không nắm tay, cũng chẳng hôn môi.

Buổi tối, hai người đi đến khuôn viên của giáo đường chính, bỗng dưng đèn lại tắt. Chúng tôi cũng nhân cơ hội ấy cúp học, đi hồ Bán Nguyệt hái trộm hai lá sen to đùng, đổ khấu ở trên đầu.

Khi đi học cũng ngồi chung với nhau, nhưng tôi mang nhầm sách giáo khoa vật lí thay cho sách tiếng phổ thông Liêu Ninh khiến cô ấy đọc to tiếng Quảng Đông, bị phạt đi ra ngoài. Mấy người bạn học nói rằng: “Hai người bọn cậu trông thế nào cũng chẳng giống như là một đôi đang yêu nhau, trông giống hai đứa trẻ có bầu có bạn hơn, kiểu như cậu chỉ đang tùy tiện uống rượu chơi với chủ nhà vậy đấy”.

31.

Chỉ còn nửa tháng nữa là năm đầu tiên ở trường Đại học kết thúc.

Sau khi tắt đèn, tôi lại gọi điện cho cô ấy, vẫn là kiểu nói nhảm chẳng có chút tình ý gì như thường lệ.

Nói tiếng “Bye” xong liền cúp máy, tôi leo lên giường mình ngủ.

Ký túc xá tĩnh lặng, tầm một giờ sáng, ông xã đột nhiên ngồi dậy, tới bên bàn châm một điếu thuốc.

Nhìn xuyên qua bức màn, bóng dáng anh cùng với khói thuốc lờ mờ sáng tối, nước mắt liền vô thanh vô tức chảy ra, không dám lên tiếng, tiếng nấc cứ mắc nghẹn ở cổ họng, vừa ủy khuất lại cùng thương tâm.

Ngày hôm sau, tôi và cô ấy chia tay.

32.

Lên năm thứ hai Đaị học, chúng tôi không cùng học chung một lớp nên cơ hội gặp mặt cũng ít đi, tình cờ gặp được ở căn-tin, cũng chỉ nói với nhau được hai câu, ba chữ “Anh xin lỗi” kia vẫn giữ trong lòng chưa thể thốt ra được.

Cô ấy thay bạn trai như thay áo, bạn bè đều nói việc như vậy đều là do bị tôi thương tổn. Sợ rằng sự thật đúng là như vậy, cũng không khỏi tự cười chính mình lại có thể đa tình thế kia.!.

Không ngờ sau khi tốt nghiệp, rất nhanh đã gặp lại cô ấy, còn đúng lúc cô ấy mới tìm được một công việc tốt ở Quảng Đông, tôi giúp cô ấy thu xếp đồ đạc, đóng gói hành lí chuyển đi, dường như đang cố bù đắp lại sai lầm trước đây.

Ông xã bảo chúng tôi như vậy là vì tình cũ chưa dứt, tôi trừng mắt lườm anh sắc lẻm, chẳng lẽ anh lại không nghĩ xem tất cả lỗi lầm kia đều là từ anh mà ra!?

Hơn nữa, ba năm sau mới ghen, thời gian đã trôi qua từ lâu lắm, tôi đã không còn muốn nghĩ lại chuyện xưa ấy nữa.

33.

Ngày hôm qua bỗng dưng nhớ tới ba chữ  ”Chưa vong nhân” (người bất tử), trong lịch sử chưa từng xuất hiện vị anh hùng, giai nhân nào tự tôn về mình đến vậy, hiện tại này cũng chưa có ai.

Thực triền miên xúc tích như ba chữ ấy, cuộc đời này luôn ẩn chứa vô vàn những chuyện vô hạn.

Chỉ có điều là tôi còn chưa chết mà thôi!

34.

Lên năm hai, ma mới đã thành ma cũ, mấy cái nội quy, quy định của nhà trường nhiều hay ít đều không còn quan trọng. Tôi quyết định thuê một căn phòng trọ nhỏ ở bên ngoài, chỉ có độc cái giường, bàn học và một máy tính, dài nhất cũng từng có ba tháng liền không trở về ký túc xá, nghĩ không muốn gặp anh.

Thói quen ‘ngày nhớ đêm mong’ chính là hình thành nên trong khoảng thời gian ấy, trong lòng nhớ thương da diết không bút văn nào tả xiết, còn thường xuyên thức trắng đêm, nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi xuống mái hiên, thầm nghĩ sao hôm nay bản thân lại rơi vào tình cảnh này.

Càng không gặp lại càng muốn thấy. Mà càng muốn thấy lại càng lo sợ.

35.

Trường Sa mùa đông lạnh lẽo và ẩm ướt, không chỉ mây đen mịt trời mà còn rả rích mưa rơi.

Một hôm tôi trốn học, giống tên trộm vặt lẻn về ký túc xá, một mình đứng giữa ký túc xá, không biết để làm gì nữa.

Có người gõ cửa, hóa ra là anh, bởi vì ngoài ý muốn mà gặp nhau, hai người cũng chỉ biết đứng ngẩn ra đó mà thôi.

Tôi mạnh dạn bước đến phía sau anh, vòng tay qua thắt lưng, đem mặt mình vùi vào tấm lưng vững chãi ấy, nói: “Thực muốn giết anh, sau đó cắt nhỏ thành trăm mảnh. Như vậy, dù cho đi đâu đều có thể mang anh theo rồi.”

Ông xã gỡ hai tay tôi, bỏ ra ngoài.

36.

Sáu tháng sau, các loại bệnh ùn ùn kéo đến: mất ngủ, cảm mạo, dị ứng, đau dạ dày,…  nhưng tôi không chịu đi bệnh viện.

Cảm giác nhớ nhung anh dần ít đi, đại đa số thời gian là nằm trên giường đánh vật với đám bệnh kia, chếnh chếnh choáng choáng. Cảm lạnh cả tháng vẫn chưa thấy chuyển biến tốt lên, thật vừa vặn đã bắt đầu dị ứng, rồi lại đau dạ dày. Đau đến mức không ngủ được, đứng lên ngồi xuống suốt đêm, rốt cuộc uống liền mấy viên thuốc giảm đau, quả nhiên có tác dụng, yên lành đi vào giấc ngủ.

Cơ thể tôi gầy rộc đi trông thấy, chiều cao 1m77, cân nặng chưa tới 60 kg.

Chúng bạn sợ hãi trước kiểu tự ngược đãi bản thân của tôi, bảy người kia cứ thế thay nhau quản lí, bắt tôi uống thuốc, nhất quyết lôi tôi đi bệnh viện.

Thôi thì sao cũng chẳng có gì quan trọng.

37.

Một lần tôi tỉnh lại, ông xã đã ngồi bên giường, vẻ mặt u ám, cả hai đều lặng thinh không nói gì.

Anh bỗng hỏi: “Không phải là muốn tìm đến cái chết đấy chứ?”.

Tôi còn có thể mỉm cười, nói: “Sống đang tốt như vậy, sao em lại muốn chết chứ!”.

Ông xã tức giận, hung tợn quát: “Mẹ kiếp, rõ ràng là muốn chết, có bệnh không chịu đi khám, uống thuốc bậy bạ, có ngày chết ở trong phòng cũng chẳng có cha đứa nào biết. Biến thái!”.

Khi đó tôi sợ nhất là nghe người ta nói hai chữ “Biến thái”, bởi vì tự nhìn lại mình thiết nghĩ có lẽ đúng thật.

Thế nên khi nghe anh nói như vậy, tôi giận đến run người, tay chân lạnh ngắt. Tôi biến thái? Tôi biến thái cũng là do anh. Vớ bừa cái gì đó trên giường làm loạn, thét lên: “Tôi biến thái anh còn không mau tránh xa tôi ra, cút đi!”  Bao nhiêu điều kìm nén ở trong lòng, nhưng lại nói không nên lời, người trước mắt tôi đây chính là người đã quan hệ với tôi, anh không hề có lỗi, cho dù đã nháo tới hôm nay, trở thành cái loại tình cảnh này cũng chính là do tôi tự tìm lấy, có thể trách ai?

Sau này ông xã bảo tôi rằng, ngày hôm đó, gương mặt tôi có thể hình dung qua bốn chữ: hoàn toàn tuyệt vọng.

Nghe được tiếng cửa đóng lại, tôi cũng không mở mắt. Chỉ nghĩ được, nếu có thể, không hề muốn bản thân mình thích anh. Đã từng hình dung bản thân tìm được một người con gái tốt, công khai tay trong tay thân mật trước mắt tất cả mọi người.  Nhưng là, có người đã không cho tôi cơ hội ấy, lần đầu tiên đem lòng thích một người, lại thích được bên anh.

Nếu sớm biết như thế này, tôi đã không đến Trường Sa, nhất định không để cho mình có cơ hội gặp được anh.

Nếu như,… một ngàn vạn cái nếu.

38.

Tôi trở lại ký túc xá, bởi thực tế là tôi còn phải tốt nghiệp đại học nữa, vậy nên phải bắt đầu học cách coi ông xã chỉ như một người bạn – không cần biết, không cùng nói chuyện, không để ý đến anh. Chuyện gì cũng đều không muốn nghĩ nữa, vì vậy đem trái tim mình đặt lại giữa thinh không, ép buộc bản thân phải quả quyết đoạn tuyệt.

Sau khi tắt đèn, tôi sẽ nằm ‘nấu cháo điện thoại’ để giải trí, một bên nói chuyện với bạn học, một bên tưởng tượng xem lúc đó anh đang làm gì. Có lúc dậy bước tới nhà tắm, phải đi qua ký túc xá của anh, hai tai sẽ vểnh lên, bất ngờ nghe được tiếng của anh từ bên trong vọng ra ngoài, mặc dù không rõ anh nói cái gì, vẫn thấy rất vừa lòng, vô cùng hạnh phúc.

Cũng sẽ có lúc cùng bạn bè nói chuyện vu vơ, lại giả như vô tình nhắc tới ông xã, nghe được người khác nhắc tên anh, trong lòng liền dâng lên một niềm vui rạng rỡ ẩn hoạt.

39.

Mấy hôm trước, tôi hỏi ông xã vì sao bỗng dưng khai thông tư tưởng, sẵn lòng đồng ý ở lại bên tôi.

Anh chỉ nói: “Em đúng là đồ độc ác! Nói đoạn tuyệt liền đoạt tuyệt, đi trên đường nhìn thấy anh mắt cũng không thèm chớp.”

Tôi bảo: “Sau đó anh lại đột nhiên nhận ra là không thể không có em? Anh thật đúng là x! Người ta theo đuổi anh, anh liền bỏ chạy không thấy bóng. Khi người ta đã quyết định dừng lại, anh lại bắt đầu kiếm tìm.”

“Cũng không phải là x, chỉ là nghĩ đã thông suốt thôi. Nhìn trái trông phải, bất quá là cả đời mãi đi tìm kiếm, vẫn thấy cái đã vuột khỏi tầm tay mới là cái đáng quý”, sau đó anh còn nói rõ, “Anh cũng không phải là theo đuổi em, chúng ta nhiều lắm tính là bước chung một nhịp.”

Lần đó là sinh nhật tôi khi học năm thứ ba, ông xã cũng có mặt, mọi người đều uống rất nhiều.

Tự trách chính mình sao không đứng luôn ở bên ngoài, đến khi trở lại bàn tiệc, lại cho anh cơ hội biểu hiện công khai thái độ hòa ái, thân mật.

Ông xã bước đến phía sau lưng tôi, đưa tay khoác lên vai…

Rất nhiều sự cố từ đó có một bắt đầu mới.

40.

Từng gần như rơi vào tuyệt vọng, đem từng khoảnh khắc được kề bên anh trân trọng nắm giữ, để về sau cảm thấy xứng đáng mỗi khi hồi tưởng lại những nhớ mong xưa cũ. Khi đó, nào dám mơ tưởng chi xa vời “thiên trường địa cửu”, hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào kia tưởng như chỉ chốc lát đã chết đi.

Cuộc sống không phải luôn được theo ý người ta mong muốn, chúng tôi đều thực bình thường, cũng giống như những đôi tình nhân bình thường ngày ngày bên nhau: cãi vã, giận hờn, quan tâm, ân ái,… vô luận đã xảy ra cái gì, chỉ cần hai người cùng nhau quyết tâm, liền có thể cùng bước xuống âm tào địa phủ.

Tôi thường nhớ tới mấy ý trong lời nói của Trương Ái Linh *, xét thấy cũng rất phù hợp với trường hợp của chúng tôi.

“Hắn bất quá là một chính nhân quân tử,  ta bất quá là một ích kỷ nam nhân. Có lẽ, thế giới vẫn như trước không có chỗ cho mỗi người chúng ta dung thân.

Nhưng là, vẫn nên có nơi cho hai người bình thường chúng ta dung hòa.

.

.

[HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro