Phụ thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ thể

Có nhiều người chúng ta [đã nghe] về những chuyện trong

giới tu luyện về phụ thể [là] những thứ liên quan đến động vật,

cáo chồn quỷ rắn v.v. Đó thực ra là gì? Có người giảng rằng

luyện công khai phát công năng đặc dị; thực ra không phải là

khai phát công năng đặc dị; công năng đặc dị ấy chính là bản

năng của con người. Chẳng qua vì thuận theo sự phát triển tiến

bộ của xã hội nhân loại, con người ngày càng theo những thứ

hữu hình ở trong không gian vật chất trước mắt chúng ta, ngày

càng phụ thuộc vào những công cụ hiện đại hoá của mình, nên

bản năng của con người chúng ta ngày càng thoái hoá; cuối

cùng những chủng bản năng ấy bị làm cho tiêu mất hoàn toàn.

Muốn có công năng, thì phải trải qua tu luyện, [phải] phản

bổn quy chân, nó mới tu xuất lai được. Nhưng động vật không

có tư tưởng phức tạp như thế; do đó nó câu thông với đặc tính

của vũ trụ, nó có bản năng tiên thiên. Có người giảng rằng động

vật biết tu luyện, rằng cáo biết luyện đan, rằng con rắn này biết

tu luyện v.v. Không phải [là] chúng biết tu luyện; ban đầu

chúng cũng chẳng hề biết [đến tu] luyện là gì hết; chính là vì

chúng có cái chủng bản năng tiên thiên ấy. Vì vậy dưới một

điều kiện đặc định, dưới một hoàn cảnh đặc định, sau thời gian

lâu có thể phát huy tác dụng; chúng có thể đắc công, có thể xuất

hiện công năng.Như vậy, chúng có bản sự; trong quá khứ chúng ta giảng là

'đắc linh khí', 'có bản sự'. Từ người thường mà xét, thì động

vật kia thật lợi hại, có thể chi phối con người dễ dàng. Thật ra

tôi nói rằng không lợi hại; trước mặt người tu luyện chân chính

thì nó không là gì hết; chư vị đừng coi nó tu cả 800 năm, cả

1000 năm, chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.

Chúng tôi giảng động vật có bản năng tiên thiên như vậy, nó có

thể có bản sự. Nhưng trong vũ trụ này của chúng ta còn có một

[Pháp] lý: chính là không cho phép động vật tu thành. Vì vậy

mọi người xem những sách cổ thấy viết rằng mấy trăm năm cần

giết chúng một lần, có đại kiếp tiểu kiếp. Đến một thời gian

nhất định nếu động vật tăng công, thì phải tiêu diệt chúng, sét

sẽ đánh chúng, v.v. không cho phép chúng tu luyện. Bởi vì

chúng không được trang bị bản tính con người, chúng không

thể tu luyện như con người, không có đặc điểm con người; nếu

tu thành thì đảm bảo chúng sẽ thành ma; nên không cho phép

chúng tu thành; do đó trời giết chúng; chúng cũng biết điểm

này. Tuy nhiên như tôi đã giảng, xã hội nhân loại hiện đang

trượt trên dốc lớn, có cả những kẻ không điều ác nào mà không

làm; đã đến trạng thái như thế, hỏi xã hội nhân loại chẳng phải

nguy hiểm là gì?

Vật cực tất phản! Chúng tôi phát hiện rằng vào mỗi lần chu

kỳ huỷ diệt khác nhau của xã hội nhân loại tiền sử, đều phát

sinh tình huống là đạo đức của nhân loại đã hết sức bại hoại.

Hiện nay tại không gian mà nhân loại chúng ta [đang] sinh tồn

cũng như nhiều không gian khác, mọi nơi đều ở trong hoàn

cảnh vô vàn nguy hiểm; tại các không gian khác của tầng này

cũng lại như thế; chúng cũng muốn mau chóng thoát thân,

chúng cũng muốn lên tầng cao hơn; đề cao tầng thì chúng

tưởng rằng có thể trốn thoát được. Nói sao dễ dàng vậy! Muốn

tu luyện, thì cần phải có thân thể người; do đó xuất hiện [tình

huống có] người luyện công bị phụ thể [nhập vào], [đó] là một

[trong những] nguyên nhân.

Có người nghĩ: 'Nhiều Đại Giác Giả, nhiều sư phụ công phu

cao như vậy, vì sao không quản [việc này]?' Trong vũ trụ này

của chúng ta còn một [Pháp] lý: bản thân chư vị cầu gì, chư vị

muốn gì thì người khác không muốn can thiệp. Ở đây chúng tôi

dạy mọi người theo đường chính, đồng thời giảng rõ Pháp cho

chư vị, để cho chư vị tự mình ngộ; còn học hay không là vấn đề

ở bản thân chư vị. Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân.

Không ai cưỡng bách hay bức bách chư vị phải tu; tu hay

không là vấn đề riêng của cá nhân chư vị; nghĩa là, chư vị theo

đường nào, chư vị muốn gì, chư vị mong được gì, không ai can

thiệp chư vị hết; chỉ có thể khuyến Thiện.

Có người mà chư vị thấy họ luyện công, thật ra toàn cho phụ

thể được [công]. Vì sao chiêu mời phụ thể? Những người luyện

công trên toàn quốc, hỏi bao nhiêu người mà đằng sau có phụ

thể? Nếu nói ra thì rất nhiều người sẽ không dám luyện công, vì

con số ấy làm người ta phát sợ! Vậy vì sao lại xuất hiện tình

huống này? Nó đang là cái hoạ loạn xã hội người thường; hỏi

tại sao hiện tượng nghiêm trọng này xuất hiện? Cũng là vì nhân

loại tự mình chiêu mời chúng đến, bởi vì nhân loại đang bại

hoại, đến đâu cũng có ma. Nhất là những khí công sư giả đều

mang phụ thể trên thân; họ truyền công chính là truyền những

thứ ấy. Trong lịch sử nhân loại không hề cho phép động vật

[gắn] lên thân thể người; hễ [gắn] lên là bị giết; ai thấy được

đều không cho phép. Tuy nhiên tại xã hội chúng ta ngày nay có

người cầu chúng, muốn chúng, cúng [thờ] chúng. Có người

nghĩ: 'Tôi đâu có cầu chúng một cách minh xác!' Chư vị không

cầu chúng, nhưng chư vị [có thể] cầu công năng; các Giác Giả

của [môn] tu luyện chính Pháp liệu có thể cấp [công năng] cho

chư vị? [Truy] cầu chính là một chấp trước nơi người thường;

tâm ấy phải bỏ. Vậy ai có thể cấp? Chỉ có ma tại các không gian

khác và động vật mới cấp thôi; vậy chẳng phải tương đương với

cầu chúng đến là gì? Chúng liền đến.

Có bao nhiêu người mang cách nghĩ đúng đắn đến luyện

công? Luyện công đòi hỏi [coi] trọng đức, làm việc tốt, hành

Thiện; ở đâu làm gì đều tự yêu cầu bản thân như vậy. Tại công

viên luyện cũng vậy, ở nhà luyện cũng vậy, hỏi có mấy người

suy nghĩ như thế? Có những người mà thật không hiểu nổi họ

luyện là công gì, khi đang luyện, khi đang chuyển động, thì

miệng họ chẳng dứt: 'A! Mấy cô con dâu nhà này chẳng có hiếu

với tôi; mẹ chồng của tôi sao mà quá tệ!' Có người bình luận từ

chuyện đơn vị cho đến quốc gia đại sự, không gì là họ không nói

đến; điều gì không phù hợp với quan niệm cá nhân của họ là

[họ] bực bội khó chịu. Chư vị gọi đó là tu luyện được không?

Còn có người khi luyện công luyện trạm trang, chân mỏi run cả

lên, vậy mà não của họ chẳng có nghỉ: 'Mọi thứ bây giờ đắt đỏ,

vật giá leo thang, đơn vị mình lại chưa trả tiền lương; tại sao

mình luyện vậy vẫn chưa được công năng? Mình luyện thành

công năng rồi; mình cũng làm khí công sư; mình cũng phát tài;

mình cũng coi bệnh cho người ta để kiếm tiền'. Một khi họ thấy

người khác xuất hiện công năng, thì họ rất sốt ruột, họ nhất

mực truy cầu công năng, truy cầu thiên mục, truy cầu khả năng

trị bệnh. Mọi người thử nghĩ xem: điều này sai biệt quá xa so

với đặc tính Chân Thiện Nhẫn trong vũ trụ chúng ta! Hoàn

toàn trái ngược. Nói nghiêm trọng một chút: họ đang luyện tà

pháp! Ấy vậy mà họ chẳng tự biết. Họ càng suy nghĩ như thế, ý

niệm xuất phát ra lại càng xấu. Những người này chưa hề đắc

Pháp; họ không biết [coi] trọng đức; [họ] tưởng rằng luyện

công thông qua thủ pháp thì có thể luyện xuất ra công; họ nghĩ

rằng mong muốn điều gì thì cũng có thể truy cầu được; họ

tưởng như vậy.

Chính vì tư tưởng của bản thân là bất chính, nên [họ] mới

chiêu mời những thứ xấu. Con động vật kia nhìn thấy rồi: 'Vị

này muốn luyện công phát tài; vị kia muốn nổi danh, muốn đắc

công năng. Được lắm, thân thể hắn cũng khá, những thứ mang

trên thân cũng rất tốt; nhưng tư tưởng của hắn quả là tệ; hắn

truy cầu công năng mà! Có thể hắn có sư phụ; dẫu hắn có sư

phụ ta cũng không sợ'. Nó biết rằng sư phụ của [môn] tu luyện

chính Pháp [cũng] thấy được họ truy cầu công năng như thế;

càng truy cầu càng không được cấp; đó chính là tâm chấp

trước phải vứt bỏ. Họ càng nghĩ như vậy, thì càng không cấp

công năng cho họ, họ lại càng không ngộ được; càng truy cầu

thì cách nghĩ càng tệ hơn. Cuối cùng sư phụ thở dài thất vọng,

thấy rằng cá nhân này không còn hy vọng, nên không chăm sóc

cho vị ấy nữa. Có người không có sư phụ, nhưng có [sư phụ]

qua đường quản một chút. Bởi vì các Giác Giả tại các không

gian khác rất nhiều; Giác Giả thấy vị này, coi thử một chút,

theo họ một hôm thì thấy vị này không được, [Giác Giả] bèn bỏ

đi; hôm sau lại có một [Giác Giả khác], đến coi một chút thấy

cá nhân này không được, liền bỏ đi.

Con động vật biết rằng, vị này có sư phụ cũng vậy, có sư phụ

qua đường cũng vậy, sư phụ của họ không thể cho họ những

thứ họ truy cầu. Bởi vì [con] động vật không thấy được không

gian nơi các Đại Giác Giả ở, nên nó cũng không sợ, nó cứ dùi

sâu vào chỗ sơ hở này. Trong vũ trụ chúng ta có một [Pháp] lý,

rằng tự mình truy cầu gì, tự mình mong muốn gì, người khác

thông thường không thể can thiệp; nó dùi sâu vào sơ hở ấy:

'Hắn ta muốn thế, ta giúp hắn; ta giúp hắn nào có sai gì?' Nó

cấp [cho vị này]. Mới đầu nó chưa dám gắn lên [thân thể vị ấy];

trước tiên nó cấp cho vị ấy một chút công để thử. Một hôm vị

này đột nhiên thật sự thấy công mà mình truy cầu đã đến, lại có

thể trị bệnh. Nó thấy thế quả là tốt, giống như chơi khúc nhạc

dạo đầu: 'Ý nguyện của hắn muốn thế, vậy ta sẽ gắn lên [hắn],

gắn rồi cấp được nhiều hơn, cấp được thoả thích hơn. Chẳng

phải ngươi cầu thiên mục? Kỳ này ta sẽ cấp đủ cho ngươi', thế

là nó gắn lên [thân thể vị kia].

Tư tưởng truy cầu của vị ấy, chính là truy cầu những điều

này, thì thiên mục khai mở, lại có thể phát công, còn được một

chút công năng nhỏ bé. Vị ấy vui mừng quá đỗi; vị ấy tưởng

rằng mình cuối cùng cũng truy cầu được điều ấy rồi, luyện xuất

ra rồi; kỳ thực vị ấy chẳng luyện ra gì cả. Vị ấy cho rằng mình

có thể thấu thị nhân thể, có thể thấy được thân thể con người có

bệnh ở đâu. Thực ra thiên mục vị này hoàn toàn chưa khai mở;

[mà] là con động vật đã khống chế đại não của vị ấy, nó lấy con

mắt của nó để nhìn, rồi phản ánh lên đại não vị kia; [vậy nên] vị

kia tưởng rằng thiên mục của mình đã khai mở. Phát công,

ngươi cứ phát công đi, hễ vị ấy duỗi tay ra phát công, thì những

móng vuốt con động vật kia cũng từ sau lưng vị ấy cũng chìa

ra; khi vị ấy phát công, thì cái đầu rắn thè ra cái lưỡi [chẻ đôi],

mà vươn đến chỗ có bệnh, chỗ sưng kia, rồi dùng đầu lưỡi mà

liếm liếm. Loại này rất nhiều; phụ thể của những người ấy đều

là bản thân họ cầu mong mà đến.

Bởi vì vị này truy cầu, vị ấy muốn phát tài, muốn nổi danh.

Tốt quá, công năng kia cũng có, còn có thể trị bệnh, thiên mục

lại nhìn được; như thế thật là ưng ý. Con động vật liền thấy

ngay: 'Ngươi chẳng phải muốn phát tài? Tốt, ta sẽ cho ngươi

phát tài'. Khống chế đại não của một người thường thật là việc

quá dễ dàng. Nó có thể khống chế rất nhiều người đến tìm vị

này để coi bệnh, rất nhiều [người] đến. Được lắm, bên này vị ấy

đang trị bệnh, bên kia con động vật chỉ thị phóng viên báo chí

đăng bài tuyên truyền. Nó khống chế người thường làm những

việc như thế; nhưng người đến coi bệnh mà trả ít tiền quá thì

không được, [nó] sẽ làm chư vị đau đầu; thế nào chư vị cũng

phải đưa nhiều tiền. Danh lợi đều được: đã phát tài lại nổi

danh; cũng đã được làm khí công sư. Thông thường những

người này không giảng tâm tính, điều gì cũng dám nói; trời là

thứ nhất, họ là thứ nhì. Họ dám nói họ là Vương Mẫu Nương

Nương, là Ngọc Hoàng Thượng Đế giáng trần; họ còn dám nói

họ là Phật. Vì họ chưa thật sự trải qua tu luyện tâm tính, nên

họ luyện công truy cầu công năng; kết quả [họ] đã chiêu mời

phụ thể [là] động vật.

Có người có thể nghĩ: 'Như thế có gì xấu đâu; dẫu sao kiếm

tiền, phát tài là được rồi, lại có thể nổi danh nữa'; có không ít

người suy nghĩ như vậy. Tôi bảo với mọi người, thật ra [con

động vật ấy] nó có mục đích, nó không hề giúp chư vị một cách

vô duyên vô cớ. Trong vũ trụ này có [Pháp] lý, gọi là 'bất thất

giả bất đắc'. Nó được gì? Chẳng phải tôi vừa đề cập đến vấn đề

này sao? Nó muốn được một điểm tinh hoa của thân thể chư vị

để tu thành hình người; nó sẽ ở trên thân thể người mà thu

thập tinh hoa của con người. Mà tinh hoa của thân thể người

chỉ có một phần ấy; nếu muốn tu luyện, thì chỉ có phần ấy thôi.

Nếu chư vị để nó lấy mất, thì chư vị đừng nghĩ đến tu luyện

nữa; chư vị còn tu luyện gì nữa đây? Chư vị chẳng còn gì nữa,

thì chư vị hoàn toàn không tu luyện được. Có người có thể nói:

'Tôi cũng không muốn tu luyện; tôi chỉ muốn phát tài; có tiền

là được rồi; lo gì!' Tôi nói với chư vị, chư vị muốn phát tài, tôi

giảng đạo lý này ra cho chư vị, thì chư vị sẽ không nghĩ như thế

nữa. Vì sao? Nếu nó ly khai khỏi thân chư vị từ sớm, thì chư vị

sẽ tứ chi vô lực. Từ đó trở đi, cả đời sẽ như thế; bởi vì tinh hoa

con người đã bị nó lấy đi quá nhiều; [còn] nếu nó rời khỏi thân

chư vị muộn hơn, thì chư vị chính là một người thực vật; nửa

đời về sau chư vị chỉ nằm dài trên giường hít thở mà thôi. Chư

vị có tiền liệu có thể tiêu? Có danh liệu chư vị có thể hưởng

thụ? Có đáng sợ không?

Sự tình ấy trong những người luyện công hiện nay rất nổi

cộm, có rất nhiều. [Động vật] không chỉ [làm] phụ thể, [nó] còn

[có thể] giết nguyên thần của con người, nó chui vào nê hoàn

cung của người ta, ngụ ở đấy. Nhìn bề ngoài thì là một người,

nhưng nó không phải là người; hiện nay đã xuất hiện tình

huống này. Bởi vì chuẩn mực đạo đức của nhân loại đã phát

sinh biến hoá; có người làm điều xấu, nếu chư vị nói với họ

rằng họ đã làm điều xấu, họ chẳng hề tin. Họ cho rằng kiếm

tiền, truy cầu tiền, phát tài, đó là điều hết sức hợp lý, là điều

đúng đắn; vì thế mà làm hại người khác, làm thương tổn người

khác, vì kiếm tiền mà không việc ác nào không làm, điều gì họ

cũng dám phạm. [Con động vật ấy] nó không mất, thì nó không

được; nó giúp chư vị phải chăng là vô cớ? Nó muốn đoạt những

thứ trên thân chư vị. Tất nhiên như tôi đã giảng, người ta đều

vì quan niệm của mình chẳng ngay, tâm nơi mình chẳng chính

mà [tự] rước lấy rắc rối.

Chúng tôi giảng Pháp Luân Đại Pháp. Tu luyện pháp môn

này của chúng tôi, chỉ cần chư vị giữ vững tâm tính, nhất chính

áp bách tà, thì chư vị không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Chư vị

nếu chẳng giữ vững tâm tính, chư vị truy cầu điều này, truy cầu

điều khác, chắc chắn sẽ chiêu mời rắc rối. Có người chẳng dứt

bỏ được những thứ đã luyện trước đây; chúng tôi giảng luyện

công phải chuyên nhất, tu luyện chân chính phải chuyên nhất.

Chư vị chớ coi các khí công sư viết sách; tôi nói với chư vị rằng

trong những cuốn sách ấy thứ gì cũng có, và giống như những

thứ họ luyện; đó là rắn, đó là cáo, đó là chồn. Chư vị đọc những

cuốn sách đó, [thì] những thứ ấy sẽ từ trong chữ mà nhảy ra.

Tôi đã giảng, những khí công sư giả ấy đông hơn khí công sư

chân chính rất nhiều lần, chư vị không phân biệt được rõ; do

đó mọi người nhất định phải giữ vững [tâm tính]. Ở đây tôi

không nói chư vị nhất định phải tu luyện Pháp Luân Đại Pháp;

chư vị tu môn nào cũng được. Trong quá khứ có một câu:

'Nghìn năm chẳng được chính Pháp, còn hơn một ngày tu thiền

cáo hoang'. Do đó, nhất định phải giữ vững [tâm tính]; tu luyện

chính Pháp một cách chân chính, không trộn lẫn bất kể thứ gì

vào tu, ngay cả ý niệm cũng không được thêm vào. Pháp Luân

của một số người bị biến hình; vì sao biến hình? Họ nói: 'Tôi có

luyện công nào khác đâu?' Nhưng mỗi khi luyện công, ý niệm

của họ [lại] thêm vào những thứ họ từng [luyện] trước đây;

chẳng phải là mang thêm chúng vào là gì? Vấn đề phụ thể,

chúng tôi chỉ giảng đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro