38. Lão O'nor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đắn đo chọn từ một chút, William cuối cùng cũng mở miệng.

"Thầy, con gặp được một tên nhóc rất khá. Mặc dù tuổi không còn nhỏ, học kiếm thuật cũng chỉ mới sáu tháng nhưng phản ứng cực tốt."

Lão già nghe vậy hơi ngừng lại động tác nhâm nhi râu mực rồi dùng lực cắn đứt luôn cọng râu mực trong miệng, một ngụm nuốt xuống.

"Làm sao? Muốn ta nhận hắn làm học trò? Ta nói, Will, thực lực của ngươi cũng không kém, bây giờ ngươi có nhận học trò cũng là ý kiến không tệ nha. Như vậy là ta có thể từ chức sư phụ bay lên chức sư tổ rồi."

William nghe vậy hơi gãi đầu.

"Thầy à, con còn kém lắm. Chút khả năng của con sao dám nhận người khác làm học trò."

"Kém? Con có chỗ nào kém? Là người vượt qua được khảo sát của Thánh kỵ sĩ, năm sau là chính thức trở thành Thánh kỵ sĩ rồi. Tuổi con còn trẻ nữa, lúc bằng tuổi con thì cái tên Lucas khỉ gió gì kia làm sao mạnh bằng con."

"..."

William nghe thầy của mình nói mỉa cha của mình chỉ biết im lặng. Biết giờ có nói gì cũng là sai hết, William đành bẻ lái câu chuyện về với mục đích ban đầu.

"Thầy à, con đã hẹn thằng nhóc đó đến đây rồi. Thầy xem hắn một chút, coi có tư cách làm học trò của thầy không."

Lão già kia nghe vậy cười cười, từ trước tới giờ hắn chỉ thu nhận qua hai học trò. Đứa thứ nhất ra chiến trường rồi chết mất xác, đứa thứ hai thì đâm đầu làm Thánh kỵ sĩ chó má gì đó. Nói thật là lão có chút nản chí không muốn nhận thêm học trò.

Có điều, nếu William đã khen tên nhóc kia như vậy thì gặp một lần cũng không tệ. Nếu thật sự rất khá vậy nhận hắn làm đứa học trò cuối cùng cũng không sao. Hai đứa kia tiền đồ hẩm hiu, đứa thứ ba chả lẽ còn có thể tệ hơn?

"Được, vậy ta nhìn xem."

Lão già gật đầu nhận lời, William thì thầm thở dài một cái. Sau hôm nay bất kể thành hay không, thầy hắn cũng nhất định lôi hắn ra đập cho một trận nhừ xương.

Will nhìn nhìn tháp đồng hồ xa xa, biết giờ hẹn sắp đến liền cúi đầu chăm chú cho ma thú ăn, bộ dạng vô cùng chăm chỉ.

Quả nhiên một lát sau, tiếng bước chân từ cổng vang lên. Nalayya cùng Ryan bước đến.

"O'nor các hạ."

Nalayya lễ phép chào hỏi, Ryan cũng học theo nàng cúi đầu chào.

Lão O'nor nhìn Nalayya rồi liếc tên học trò đang vờ cặm cụi cho ma thú ăn sau đó nói thẳng.

"Ta không thích phù thủy."

Sau đó hơi ngẫm nghĩ, lão lại nhìn vòng sắt ở cổ tay Ryan hỏi:

"Một nam nô, muốn làm kỵ sĩ? Lý do?"

"Ta muốn mình mạnh lên."

Ryan đơn giản trả lời.

"Há há há..."

Lão O'nor cười ngặt nghẽo rồi xổ một tràng dài.

"Mạnh lên? Mạnh lên để làm gì? Một nam nô thì cần gì mạnh lên? Muốn mạnh lên thì học làm kiếm sĩ đi, học cái gì kỵ sĩ?"

Nói xong, lão lại nhìn chằm chằm Nalayya.

"Phù thủy, sao nào, dắt nam nô của mình đến đây học làm kỵ sĩ? Rồi ngươi có định bắt tọa kỵ cho hắn luôn không?"

"Tất nhiên, O'nor các hạ."

Nalayya vẫn giữ lễ mỉm cười, câu trả lời lại khiến lão O'nor im lặng một hồi lâu.

"Ngươi, ngông cuồng."

Lão O'nor đánh giá Nalayya. Sau đó dùng giọng điệu gay gắt nói với nàng.

"Phù thủy, nhìn quần áo thì ngươi đang là học viên của Học viện Fyrana đúng không? Bạn học của Will đúng không? Thật là vật họp theo loài, cả đám ngông cuồng y như nhau. Ta sống đến giờ đã hơn bảy mươi năm, chỉ muốn nói một câu."

"Các hạ cứ nói."

"Lòng người là thứ rất dễ thay đổi, bất kể là ngươi hay là đối phương."

Lão O'nor nói, đến cuối câu lại chuyển sang nhìn Ryan. Ba người trẻ tuổi trong sân nhất thời im lặng, William cũng ngừng lại động tác trong tay.

Nalayya nhìn ánh mắt "thấy chưa?" của William lại nhìn thật kỹ ánh mắt "chủ nhân người giấu ta cái gì?" của Ryan, hơi thở dài.

Lão O'nor nhìn tất cả, tự nhiên nảy sinh tâm tình muốn xem trò vui. Lão lại cắn đứt một cọng râu mực khác mà nói.

"Chuyện của hai người thì đừng một mình chủ trương, hắn cũng nên biết những gì cần biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro