Chương 31: Ngư ông đắc lợi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A ~" ô ô ~ sưng quá?

La Thành ngồi ở khu chờ , khiêu đản bên trong tao huyệt đột nhiên lại nhảy dựng lên , "rừ rừ" đánh vào thành nội vách. Bởi vì không có chú ý nên một tiếng rên rỉ nho nhỏ bật ra từ khoé miệng , làm cho những người xung quanh nhìn y với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

"Cái tên đại hỗn đản này~" La Thành căm hận mắng một tiếng, trên trán chảy đầy mồ hôi hột . Bên trong tao huyệt cái khiêu đản lớn nhất liên tục va chạm vào hai tiểu khiêu đản kia , làm cho hai tiểu khiêu đản không ngừng chen vào hành lang chật hẹp phía trước . Khiêu đản chạy bằng điện có thể điều khiển từ xa , mà điều khiển lại nằm trong tay La Húc . Nhất định là tên khốn kia mở công tắc điều khiển từ xa.

"A ~ Uhm ~" lại là một tiếng rên rỉ động tình không thể nghe ngăn nổi thoát ra , La Thành cũng không nhịn được nữa những ánh mắt quái dị của những người chung quanh với khiêu đản không ngừng nhảy nhót bên trong tao huyệt .

Bây giờ y phải tìm nơi nào trái lời đem khiêu đản lấy ra, hoặc là cũng con cả làm một trận. Nghĩ tới đây , La Thành liền ủy khuất ướt viền mắt, mấy thằng con láo toét , lần nào cũng trêu chọc y đến động tình rồi lại mặc kệ không hỏi han gì , thật không biết bọn họ cố ý hay cố tình nữa !

Thận trọng đứng lên nhưng khiêu đản vẫn chui vào sâu hơn một chút, ngay cả cái kẹp ở trên tiểu âm thần cũng theo đượt sóng tao mà trượt vào trong vách hang.

"Xin hỏi, toilet ở chỗ nào?" La Thành kéo một tiểu cô nương trẻ tuổi lại hỏi.

"Từ chỗ thang cuốn bên kia đi lên , rồi quẹo trái hai lần là đến!"

"Cám ơn nhiều, tiểu cô nương!" La Thành nói tiếng cám ơn, liền đạp giày cao gót khập khễnh chạy về hướng tiểu cô nương chỉ .

"Giọng nói của người này to thế, vóc dáng ghê gớm thật, một chút cũng không giống con gái!" Tiểu cô nương nhìn bóng lưng của La Thành lẩm bẩm, nhưng mà vẫn không suy nghĩ nhiều, liền rời đi.

Bởi vì chạy hơi nhanh, nên La Thành cũng không nhìn rõ đường, mới không chú ý một chút là leo nhầm lên thanh cuốn đi xuống . Bởi vì La Thành đang muốn đi lên , thân thể nghiêng ngả ngược chiều với đám người đi xuống. Trong lúc không chú ý liền đụng trúng một người , người kia không sao còn y thì bị ngã lăn lộn mấy vòng từ trên thang cuốn xuống.

"A! ! !" Cái mông như muốn nứt ra! La Thành kêu lên , lăn lộn mấy vòng đầu trở nên mê muộn , may mà mình ngã từ chỗ không cao lắm chứ không đúng là đi đời nhà ma.

Là người nào không có mắt thế ! ! La Thành ở trong lòng phỉ báng, thờ phì phò, đau chết tôi rồi . Ngẩng đầu lên, vừa định tìm người nọ lý luận, chỉ là trong nháy mắt khi đã nhìn rõ người kia là ai , bản thân liền ngây người.

"Mày đi đường không có mắt đúng không !Chen lên làm gì! Mắt mù đã mù mà chân lại còn quàng !" Nhân viên quản lý toà nhà thấy bên này phát sinh tình huống, vội bật người chạy tới, đến chỗ La Thành đang ngã soài trên nền lớn tiếng quở trách. Sau đó lại chân chó chạy đến trước mặt Lăng Hi Thái, khom lưng xin lỗi: "Ngài Lăng, thực sự không có chuyện gì, đối với chuyện phát sinh tình huống này tôi thật lòng xin lỗi . Tôi sẽ cho người xử lý chuyện này ! Xin lỗi! Xin lỗi!"

Lăng Hi Thái không thèm để ý tên đó , hắn đang nhìn chằm chằm La Thành, ánh mắt sâu thăm thẳm.

"Ngẩng đầu lên!" Thanh âm trầm thấp giàu từ tính vang bên tai, Lăng Hi Thái từ trên cao nhìn xuống La Thành đang ngã trên nền. Tuy giọng điệu là mệnh lệnh giọng điệu, nhưng lại khó nén nổi kích động trong giọng nói.

La Thành vẫn cúi đầu, chiếc quần tất mặc trên chân đã bị rách một lỗ to, trên là da tuyết trắng đang nhỏ ra tơ máu, mái tóc giả xoã loà xoà chen hơn nửa khuôn mặt nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của y. Y dùng tay xoa viết thương đang chảy máu trên chân , liên tục xoa đi xoa lại giống như là rất đau nhưng không có chút cảm xúc nào.

Lăng Hi Thái ngồi xổm xuống , niết lấy cằm của y , kéo lên bắt y phải nhìn thẳng mình.

"Ngươi tên là gì?"

La Thành xoay mặt đi, nhìn về nơi khác. Thủy chung không dám nhìn mặt người kia bởi vì y sợ.

"Nói, ngươi tên là gì ?" Lăng Hi Thái lại lập lại một lần nữa, lực đạo trong tay gia tăng.

La Thành vẫn im lặng, không lên tiếng.

Một lúc sau , Lăng Hi Thái mới buông y ra , từ mặt đắt đứng lên , trong mắt một mảnh u buồn , trong khoảng khắc không ai chú ý đến cười khổ một tiếng : không phải là cậu ấy.

Đợi bóng Lăng Hi Thái khuất xa , La Thành vẫn bảo trì tư thế như cũng ngồi ngây ở chỗ đó.

Một giọt nước mắt theo sợi tóc nhỏ lên đôi tất , hoà với máu ở chỗ trên da thịt bị thươn, lan nhanh tạo thành một đoá hoa yêu dã.

Có người từng nói ,trong thế giới này dù có người rời bỏ ta mà đi thì trái đất vẫn cứ quay. Hoá ra là sự thật , người đó đã bỏ rơi y nhiều năm như thế nhưng thế giới của y vẫn cứ quay đều chỉ là nó đã chệch đi quỹ đạo ban đầu rồi.

Cứ tưởng rằng , cái thứ chết tiệt trong lồng ngực kia đã chết lặng rồi nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người kia thì nó vẫn cảm giác đau đớn . Hoá ra là do mình đã cố lãng quên đi sự tồn tại của nó , trên thế giới này thật sự có thứ tồn tại vĩnh viễn.

Từ dưới đất đứng lên, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, khẽ cười một tiếng.

Thứ vĩnh viễn không thuộc về mình thì mình nên từ bỏ , càng níu kéo càng làm thương tổn mình hơn . Đây là lần cuối cùng y tự làm tổn thương mình từ nay về sau , không chắc chắn kể từ giờ phút này nếu có gặp lại người kia thì hai chúng ta chỉ là người xa lạ.

Ngồi ở trong xe, Lăng HI Thái nhắm mắt lại, vẻ mặt lười nhác , hắn day day mi mắt , lại phát ra một tiếng thở dài cười khổ.

Lúc nãy còn cứ tưởng rằng cô gái có vóc dáng cao cao kia là cậu ấy ! Đôi lông mi kia , đôi mắt kia hình như đều đúc ra từ một khuôn , nhưng tất cả chỉ là giống mà thôi . Tuy rằng kết cấu thân thể của La Thành có chút bất thường nhưng chung quy lại thì vẫn là một nam nhân.

Hơn 20 năm !

Cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở nơi nào , sống như thế nào , bây giờ ra sao rồi.

Nhắm mắt lại, đem sự hối hận và niềm nhung nhớ trong mắt chôn dấu ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng. Khi mở mắt ra , sự sợ hãi trong mắt đã lặn mất tăm , lại quay trở về là một Lăng Hi Thái hùng bá trong hai giới hắc bạch.

"Lão Vương, đem xe chạy đến toà nhà ở ngoài ngoại ô thành phố !"

Chiếc xe trải qua một con đường nhỏ uốn lượn gồ ghề, cuối cùng cũng tới toà nhà mà Lăng HI Thái chỉ định. Đó là một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng , nằm ngoài khu ngoại ô thành phố H , cũng có chút niên đại rồi , tất cả những thứ trang hoàng bên trong nhà đều rất đơn giản , vách tường trắng tinh cũng hiện lên những vết ố

Người hầu trong nhà thấy Lăng Hi Thái đến vội vàng chạy tới , kêu một tiếng lão gia , Lăng Hi Thái chỉ vẻn vẹn gật đầu mọt cái rồi đi đến căn phòng phía trong.

Người hầu kia hình như công tác làm ở chỗ này cũng gần 20 năm rồi . Bởi vì không có con cái cho nên mọi sinh hoạt đều ở chỗ này , công việc mỗi ngày chỉ là lau chùi và quét dọn , công việc rất nhàn hạ . Nhưng nhắc tới thì càng cảm thấy kì quái , từ khi bà nhận lời mời đến chỗ này là việc , cả toà biệt thự không có một bóng người , mà chỉ có mỗi mình bà là người hầu ở trong này.

Lão gia nói , chỉ việc quét dọn vệ sinh nơi này nhưng đối với từng ngọn cỏ, thậm chí vị trí của cái bàn cũng không thể tuỳ ý thay đổi, tất cả mọi thứ phải duy trì dáng dấp của 20 năm trước.

Lão gia sẽ thường xuyên một mình tới nơi này ngủ một đêm . Mỗi khi tâm tình không tốt đều đến đây rồi sáng ngày hôm sau lại lái xe rời đi.

Rèm cửa vẫn là màu tím nhạt , từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy một khoảng không gian rất rộng . Nhớ kỹ trước đây La Thành từng nói , từ nơi này có thể nhìn thấy một gốc cây hoè già cỗi ở dưới chân núi , lúc đó cậu ấy còn hưng phấn kêu hắn tới xem . Nhưng lúc đó hắn không bao giờ để tâm đến lời nói của cậu ấy , mà bây giờ muốn nhìn lại không nhìn được.

Lúc đầu khi sống chung cùng với La Thành , chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ . Cậu ấy vô cùng xinh đẹp , mặc dù là nam nhân nhưng thân thể lại có cấu tạo của nữ tính , thân thể vừa mềm dẹo lại vừa cứng cáp . Vô luận ở trên giường bị hắn chơi đùa bao lâu cậu ấy đều biết phối hợp với mình để làm mình vui. Quang trọng hơn là cậu ấy yêu hắn , sung bái hắn , cơ hồ còn coi mình như thần thánh , vì chỉ muốn nhìn mặt mình mà trong một tiết học đi toilet ba lần , thi thoảng sẽ trốn một góc len lén nhìn trộm hắn , khi tan học ở trên đường chờ mấy tiếng đơn giản vì hắn thi thoảng sẽ đi qua con đường nhỏ đó.

Lúc hai người mới quen lúc đầu còn có ham muốn kích tình , nhưng từ khi bắt đầu làm quá nhiều thì sự kích tình đã tiêu thất hầu như không còn , thử hỏi những thứ còn lại sau ái tình là gì?.

Hắn bắt đầu chán ghét La Thành , bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận lúc trước trong mắt hắn lúc đó trở thành khúm núm , không có một chút chủ kiến nào , những thứ trước kia cho rằng cậu ấy chỉ là lớn mật làm dáng nhưng trong mắt lúc đó lại trở thành dâm đãng vô sỉ.

Kỳ thực, tất cả những cái đó hắn đều có thể nhịn được . Nhưng chính ngày đó vẻ mặt hạnh phúc của La Thành khi cầm tờ xét nhiệm nói với hắn là cậu đã mang thai đã làm cho tất cả mọi thứ đầu thay đổi , những thứ chán ghét tích lỹ trước đó đã đạt tới cảnh giới ghê tởm.

Mang thai? Một người đàn ông mà lại có thể mang thai được , hơn nữa cái thai đó chính là con của hắn , giống như con lũ làm vỡ đập không thể vãn hồi được gì.

Cảm xúc mà hắn đối với La Thành lúc đó đã biến thành buồn nôn và ghê tởm . Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó thôi đã đủ làm hắn buồn nôn rồi , cứ giống như tình nhân của mình bao nhiêu năm, hàng đêm ôm ấp nhau ngủ bỗng một đêm biến thành con chuột. Mà con chuột kia còn là một con chuột nhu nhược, nó căn bản không ý thức được là người khác vô cùng chán ghét nó , ngày nào cũng cười hì hì dán lấy hắn , cứ thao thao bất tuyệt mặc sức tưởng tượng đến một tương lai tốt đẹp. Khoảng thời gian đó , hắn không biết tại sao mình lại có thể trải qua được, mỗi ngày đều phải sống cùng một người mà mình cảm thấy buồn nôn , ngẩng đầu lên cũng là khuôn mặt ghê tởm kia . Đương nhiên lúc đó hắn không biết cũng khoảng thời gian đó làm sao La Thành chịu đựng nổi , bị người mình yêu sâu đậm chán ghét , chỉ có thể thận trọng khổ sở lén lút rơi lệ . Mỗi ngày đều cố gắng làm tốt hơn nữa , không dám uổng phí một phút giây nào , mỗi ngày đối với y đều như ngày cuối cùng sống trên thế giới này, từng giây phút hai người ở cùng với nhau đối với y đều vô cùng quý giá, mỗi ngày đều sống bằng những kỉ niệm tươi đẹp lúc trước vì ở hiện thực lúc đó không thể tìm ra .

Lá cây bên ngoài cửa sổ vẫn còn sắc màu xanh nhạt, Lăng Hi Thái nhớ rõ thời điểm La Thành rời đi cũng là mùa này.

Ngày đó, hắn vẫn nhớ như in, La Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay , hai cánh tay áo rộng lộ ra mảnh thịt trắng nõn , cậu ấy vẫn luôn được mình nuôi dưỡng trong nhà thời điểm rời đi nét non nớt trên mặt trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.

Em vẫn còn thế còn anh! La Thành nói như vậy.

Sau đó hắn nói cái gì, hắn cũng không nhớ được nữa ,chỉ biết đó là một lời thề, một câu hứa hẹn với La Thành.

Nằm ở trên giường, dùng chăn kín bản thân lại , chiếc chăn vẫn như nguyên từ 20 năm trước nhưng mùi hương mà cậu ấy lưu lại đã không còn , khoé mắt lành lạnh, giống như có cái gì đó chảy ra , lăn vào khoé miệng , mặn mặn , hoá ra chỉ là giấc một , ở trong mơ cậu ấy nói với mình cậu ấy rất thích biển.

đọc đoạn cuối mà thương La Thành kinh khủng , cứ nghĩ đến cảnh em nó sống trong toà nhà đó mấy năm không được ra ngoài nửa bước , người mình yêu thì lạnh nhạt , chán ghét mình . Còn mình thì phải cố gắng sống vui vẻ , yêu chiều người yêu hơn nữa để níu kéo người đó. Hàng ngày chỉ ngắm nhìn thế giới thông qua cửa sổ , chắc là em nó khao khát nhìn xa hơn nữa để nhìn thấy biển .

Lăng Hi Thái là tra công ...... còn La Thành là tiện thụ nên bà con yên tâm cuối cùng Lăng Hi Thái cũng có một chân ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro