2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Lần đầu gặp mỹ phụ 1,881 Chữ 16:37 02/11/2018

"A!". Nữ nhân bị hắn bỗng nhiên đụng vào lui về phía sau mấy bước, cuối cùng mới ổn định được thân thể.

"Ách, thật xin lỗi." Diệp Hi vội vàng nói xin lỗi, bất quá khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân trước mắt bị mình đụng phải, ánh mắt của hắn nhất thời cứng lại!

"Con...".Hắn không dám nhìn Hàn Tuyết đang có chút tức giận cùng xấu hổ, không khí vô cùng ám muội.

"Con có chút không thoải mái, đi vào phòng rửa tay một chút."Diệp Hi trong lòng quýnh lên, vội vàng quay thân chạy trốn. Chẳng qua cảm giác mềm mại mà co dãn vừa nãy vẫn còn lưu lại nơi tay, thật là cực phẩm a! Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Hi bỗng nhiên lộ ra nụ cười dâm tà, bất quá rất nhanh liền biến mất.

"Cầm thú!" Tự trách mắng mình, Diệp Hi đưa bàn tay của mình tự tát mình một cái.

"Cha mẹ nó, tại sao phòng rửa tay không có bồn tiểu thế này?" Làm Diệp Hi đi vào trong phòng vệ sinh, vừa định móc tiểu tử ra thoải mái một phen liền ngây người.

"Cái này, nhà vệ sinh nam không phải bình thường đều có sao?" Diệp Hi cả người run lên, bỗng nhiên có một dự cảm không hay. Tựa hồ... Nơi này thật giống như không phải là nhà vệ sinh nam.

"Ực ực." Hắn hung hăng mà nuốt nước bọt, vừa muốn xoay người rời đi liền phát hiện phía ngoài đang vang lên âm thanh giày cao gót!

Hỏng bét! Diệp Hi trong lòng nhảy dựng, hắn lập tức trốn vào một cửa phòng, hắn cũng không hy vọng nhìn thấy báo chí ngày mai giật cái tít ở trang nhất: "Công tử thị trưởng biến thái đầu nhập phòng vệ sinh nữ " để làm trò cho cả thành phố.

"Khanh khách..." Tiếng vang thánh thót làm cho Diệp Hi càng thêm khẩn trương, lúc nữ nhân này đi qua cửa phòng Diệp Hi đang trốn, hắn thậm chí còn ngửi thấy từng đợt hương thơm nhẹ của hoa lan. Mùi thơm thoang thoảng phảng phất cả phòng, Diệp Hi liền biết nữ nhân này sử dụng nước hoa giá trị không rẻ!

"Không biết nữ nhân này trông như thế nào?" Diệp Hi trong lòng nghĩ ngợi, tuy nhiên hắn cũng không có tinh trùng thượng não mà thò đầu ra khỏi cửa để ngó. Chẳng qua là hắn vẫn ảo tưởng chủ nhân của mùi thơm đến tột cùng là dạng nữ nhân gì?

Bất quá, đây cũng không phải là thời điểm rình coi, hắn xác định chung quanh không thấy người nào mới từ từ đi ra ngoài, vội vàng xoay người chạy về hướng cửa ra vào! Chẳng qua lão Thiên tựa hồ rất thích đùa giỡn Diệp Hi, khi hắn mới vừa chuẩn bị bước ra phòng vệ sinh, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nói chuyện của hai nữ nhân.

"Chuyện quái gì thế này!" Diệp Hi trong lòng buồn bực! Nhưng là hắn cũng không dám cứ như vậy tùy tiện đi ra ngoài, chỉ đành lui về sau! Lúc này hắn mới phát hiện, mình mới vừa núp ở bên cửa thật ra chính là một sai lầm! Bởi vì, từ phía gương đối diện có thể hoàn toàn phát hiện mình!

May mắn là nữ nhân vừa rồi không có nhìn gương! Nếu không nhất định sẽ lập tức hô to! Dưới tình thế cấp bách, Diệp Hi không quản được nhiều như vậy, hắn liền hướng bên trong chạy vào! Lại thấy cửa nào cũng bị đóng lại!

"Di, còn có một cái!" Diệp Hi liền không do dự tiến vào!

"A! ngươi, làm sao ngươi —— "Bỗng nhiên, bên tai chợt vang lên tiếng nói thánh thót vô cùng dễ nghe.

"Hư, đừng nói chuyện!"Diệp Hi trong lòng nhảy dựng, không nghĩ tới nơi này lại có người, bất quá hắn vẫn nhanh tay che miệng của nữ nhần trước mắt! Nga, mùi thơm này, Là mùi hương lúc nãy! Diệp Hi trong lòng kích động, nhưng không có quên đem cửa phòng khóa lại!

Nhìn nữ nhân trước mắt, Diệp Hi bỗng nhiên hiện lên một tia cảm giác kinh diễm! Trước mắt là một mỹ thiếu phụ nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này nàng cũng đang khiếp sợ nhìn Diệp Hi.

Khi nàng đang đánh giá Diệp Hi, Diệp Hi đã ở đồng thời đánh giá nàng!

Mỹ thiếu phụ trẻ đẹp, là dễ hấp dẫn nam nhân nhất! Nữ nhân này có mái tóc ngắn bắt mắt, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, trước ngực thiết kế cổ thấp để cho Diệp Hi hai mắt tỏa sáng! Bộ ngực trắng hồng mãnh liệt kích thích ánh mắt của hắn.Lúc này, bàn tay Diệp Hi đã bưng kín cái miệng nhỏ nhắn của đối phương!

"Ngươi đừng lên tiếng, ta không phải người xấu!" Diệp Hi lúc nói lời này cũng thấy quái dị, hắn vừa xông vào trong phòng vệ sinh nữ, cùng người ta tiếp xúc nhạy cảm, lại nói cho người ta hắn không phải người xấu?

"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Nữ nhân này vội vàng lui về sau một bước, trên lưng chạm phải vách tường, nàng tiếng nói cố ý đè thấp, thật đúng là sợ ngườii cách vách nghe được!

"Ta... Ách, ta vào nhầm nhà vệ sinh nữ!" Diệp Hi trên mặt có một chút đỏ ửng, nhìn qua chính là một tiểu nam hài xấu hổ. Thân thể của hắn chỉ cao hơn mỹ thiếu phụ này một chút, trên khuôn mặt non nớt mang nụ cười lúng túng để cho trong lòng mỹ thiếu phụ giảm đi sự cảnh giác một chút. Dù sao, nữ nhân này vẫn thấy Diệp Hi chỉ là một hài tử mà thôi!

"Ta không muốn biết ngươi là ai, ngươi mau mau đi ra ngoài cho ta!" Nữ nhân trên mặt có điểm tức giận, nhưng cũng không dám nói quá lớn! Nếu tin tức mình chung đụng với một đứa bé trai trong phòng vệ sinh nữ truyền đi, danh tiếng của mình sẽ bị phá hủy hết mất!

"A, ta... Thật giống như ,,, thấy ngươi quen quen." Diệp Hi bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

"Thối lắm." Nữ nhân nhất thời gắt một cái, lửa giận trong hai mắt đã mơ hồ có một chút bộc phát: "Đừng có dùng những thứ này làm cái cớ! Lập tức cho ta đi ra ngoài! Nếu không, ta —— "

"Nếu không ngươi sẽ như thế nào?" Diệp Hi bỗng nhiên cười tà nói. Hắn cũng không tin, nữ nhân này dám ở chỗ này hô to! Loại chuyện này, nếu là truyền ra ngoài, tổn thất của nữ nhân so với nam nhân muốn lớn hơn nhiều! Huống chi, Diệp Hi lại chỉ là một hài tử! Có khi người ta còn coi nữ nhân này đang câu dẫn tiểu hài tử đâu!

"Ngươi dám?" Nghe được tiểu nam hài nói, trong hai mắt mỹ phụ đã có chút giận dữ, không biết lấy được can đảm ở đâu mà tiến sát về phía Diệp Hi!

"Có cái gì không dám?" Diệp Hi cũng tức giận, nữ nhân này thật sự là không nói đạo lý a! Mặc dù mình sai trước nhưng cũng không cần phải như vậy chứ?

Hắn tiến về phía trước một bước nhỏ. Phòng này vốn là không gian cũng không lớn, hiện tại hai người đồng thời tiến về phía trước, thân thể của bọn họ lại càng đụng chạm! Diệp Hi thậm chí còn cảm giác được trên lồng ngực bị hai khối nhục cầu mềm mại ma sát.

"Phi!" Cảm giác được trước ngực va chạm, mỹ phụ lúc này mới ý thức động tác của mình có chút quá đáng! Nhưng mà tiểu nam hài này cũng không tránh khỏi quá mức làm càn sao? Vừa nghĩ tới mình đường đường là một cục trưởng phu nhân, thế nhưng dưới loại tình huống này, bị ăn hiếp, trong nội tâm nàng lại càng tức giận, bàn tay không nhịn được dùng sức đẩy tiểu nam hài một cái!

"Ơ, quân tử động khẩu không động thủ a!" Diệp Hi một phát bắt được cổ tay của nàng.

"Buông tay!" Mỹ phụ có chút bối rối muốn rút bàn tay của mình về, nhưng là mình bị hắn nắm rất chặt, căn bản là rút không được! Dưới tình thế cấp bách nàng dùng một cái tay khác, lại muốn muốn hung hăng cho Diệp Hi một bạt tai!

"Đã nói tất cả đừng động thủ!" Diệp Hi phản ứng khá nhanh, hắn vươn tay đem tay khác của nàng bắt được!

"Ngươi —— "

"Hư, đừng nói quá lớn, sẽ bị người khác nghe được!" Diệp Hi lúc này trên mặt vẻ mặt thật giống như đang đóng vai ác, khuôn mặt lộ vẻ dâm tà dữ tợn! Đơn giản là, lúc này hai tay hắn bắt được hai cổ tay của mỹ phụ, thân thể của hắn lại áp lấy thân thể của nàng. Vốn nàng đã dựa vào vách tường nàng, lập tức bị Diệp Hi áp chặt lên cơ thể!

"Ưm." Mỹ phụ chỉ cảm thấy sau lưng của mình hơi đau, nhưng hai tay lại bị tiểu nam hài này khóa cố định, thậm chí, bầu vú rất tự hào của mình cũng bị lồng ngực của hắn nặng nề đè xuống. Hơn nữa, để cho nàng cảm thấy cảm thấy hổ thẹn chính là, hai chân của mình cảm thấy một cây dị vật nóng bỏng chỉa thẳng vào vùng cấm địa của mình!

"Ôi!" Bỗng nhiên, Diệp Hi cảm giác được bàn chân đau xót, thì ra bị nữ nhân này dùng đôi giày cao gót giẫm hắn một cước. Cảm giác đau đớn để cho Diệp Hi cũng hít một hơi lạnh!

"Nhanh cút ngay cho ta!" Nữ nhân này xem ra thật sự tức giận rồi! Bên trong đôi mắt đẹp đã hừng hực lửa như muốn thiêu đốt Diệp Hi thành tro bụi!

"Ta cho ngươi giẫm ta này!" Diệp Hi bị đau rút chân về, đem mỹ phụ hai tay buông ra, nhưng là ma trảo lại lấy khí thế sét đánh bóp lên bộ ngực của nàng!

Á! Rất mềm mại, cảm giác rất thoải mái, để cho Diệp Hi có chút không muốn buông tay! Chẳng qua là, ở nơi này hắn cũng chỉ dám sờ nắn song nhũ một cái, ngay lập tức liền quay người chuồn mất!

"Tên khốn kiếp này!" Mỹ phụ giận đến mặt trắng bệch, nhưng là đồng thời vậy nổi lên tia thẹn thùng đỏ ửng. Vừa nghĩ tới mình bị một đứa bé trai đùa giỡn khinh bạc, trong nội tâm nàng cảm giác xấu hổ vô cùng!

Chẳng qua, mới vừa bị một trảo kia, loại kia cảm giác khác thường, thật giống như vẫn lưu lại dấu tay trên vú, tê tê dại dại, làm cho nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên!

Chương 7: Cục trưởng phu nhân 1,877 Chữ 16:40 02/11/2018

"Thối lắm!". Mỹ thiếu phụ bỗng nhiên sắc mặt nổi giận mà nghiến răng nghiến lợi: "Nếu để cho ta bắt được xú tiểu tử kia, ta nhất định phải hung hăng dạy dỗ hắn!". Mình cư nhiên bị một đứa bé trai cho khinh bạc!

"Hô." Hít một hơi thật sâu, bộ ngực phập phồng cao ngất của Lam Thục Nghi lúc này mới từ từ ổn định, lửa giận trong lòng nàng cũng dần được áp chế xuống.

"A, ta ở chỗ này đã lâu rồi a!". Lam Thục Nghi bây giờ mới phát hiện mình đã ở chỗ này thời gian không ngắn!

"Không biết người ta đợi có quá lâu không!". Vừa nghĩ tới nữ nhân kia là lãnh đạo trực tiếp của lão công, Lam Thục Nghi cũng không khỏi tăng nhanh bước chân, lập tức trở về căn phòng.

"Chết tiệt, lại không biết gian phòng đó ở đâu!". Diệp Hi vừa đi vừa buồn bực mà lẩm bẩm, mình vừa mới rời đi vội vàng quên mất không hỏi mẫu thân chọn gian phòng nào! Bất quá, trong lòng hắn vẫn có chút không dám đối mặt. Nếu là bây giờ trở về, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mình mới vừa sờ chỗ đó một chút...

"Ực ực..." Nghĩ đến cảm giác mềm mại mà tràn đầy co dãn, tiểu đệ đệ của Diệp Hi kìm lòng không được mà trở nên kiên quyết.

"A!". Bỗng nhiên, hắn tự tát mình một cái, trong lòng thầm mắng: "Diệp Hi a Diệp Hi, ngươi thật đúng là một đầu cầm thú a! Suy nghĩ tà ác như vậy ngươi lại cũng dám nghĩ!".

Trên mặt có chút rát, Diệp Hi bỗng nhiên vươn tay vuốt ve mặt của mình, thấp giọng tự nhủ nói: "Thật ra thì... Cầm thú so với không bằng cầm thú thì vẫn tốt hơn một chút sao? Ha hả...". Nói xong lời cuối cùng, hắn lại bỗng nhiên ngây ngốc cười.

Thật vất vả tìm được người phục vụ, hỏi rõ ràng gian phòng, Diệp Hi lúc này mới đi tới phòng mà Hàn Tuyết đã chọn.

"Bang bang, bang bang."Lúc Diệp Hi chạm tay vào cánh cửa, lại bỗng nhiên dừng lại, nếu là mẹ vẫn tức giận thì làm sao bây giờ?

"Chắc không sao đâu?". Diệp Hi trong lòng thầm nghĩ, mình trước kia khi còn bé cũng không phải đã bú sữa mẹ sao? Huống chi, mình cũng không phải cố tình, nghĩ vậy làm hắn mạnh dạn hơn một chút, nhẹ nhàng mà đẩy cửa vào.

Trong phòng chung, chỉ có một người. Chính là Hàn Tuyết đang ưu nhã uống trà! Tư thế ngồi của nàng thập phần tự nhiên, nhưng lại đánh sâu vào thị giác của Diệp Hi. Vóc người cao gầy cho dù là ngồi, vẫn ưu mỹ như vậy!

"Trở lại rồi?" Hàn Tuyết trên mặt hiện lên một tia khác thường, nàng bỗng nhiên nhìn nhi tử, nói: "Mặt của ngươi sao vậy? Tại sao lại có một dấu bàn tay?"

"Ách... Không có chuyện gì không có chuyện gì!". Diệp Hi chột dạ khoát tay áo, "Mới vừa có con muỗi ở trước mắt ta bay tới bay lui, ta một phát liền đập chết nó."

"Ngươi a, nói dối cũng phải tìm một cái lí do đứng đắn một chút chứ!" Hàn Tuyết kéo cái ghế bên cạnh để cho nhi tử ngồi xuống, một bên khẽ cười nói: " Con gọi thức ăn đi."

Nếu nhi tử không muốn nói, nàng làm mụ mụ cũng sẽ không hỏi tới. Dù sao, nàng cho là nhi tử cũng phải có chút ít bí mật.

"Ân, con muốn một con heo sữa quay!". Diệp Hi hăng hái bừng bừng mà cầm thực đơn. Hàn Tuyết theo tay của con trai cầm lấy thực đơn, tùy tiện chọn vài món ăn.

"Lại có khách nhân?" Diệp Hi lúc này mới phát hiện, trên bàn để ba bộ bát đũa."Là ai a?"

"Là lão bà của Lưu cục trưởng, không biết ngươi gặp qua chưa." Hàn Tuyết nói.

"Lão bà của Lưu An?" Diệp Hi nhất thời liếc mắt một cái: "Ta làm sao quen lão bà của hắn được!". Hắn trong lòng thầm nói: trừ phi ta cùng lão bà hắn có một chân. Hai mẹ con sau khi báo thức ăn cho người phục vụ sau, cửa phòng lại bỗng nhiên bị gõ hai tiếng, sau đó là tiếng mở cửa vang lên. Theo cửa phòng mở ra, Diệp Hi lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người!

"Là ngươi?" Nguyên lai, thiếu phụ này đúng là nữ nhân bị hắn khinh bạc trong phòng vệ sinh nữ!

"Ân? Là ngươi ..."

Lam Thục Nghi vừa định giận dữ mắng mỏ hắn, lại bỗng nhiên dừng lại! Bởi vì ánh mắt của nàng rơi vào nữ tử bên cạnh Diệp Hi: "Ách, Hàn thị trưởng, đây là nhi tử của ngươi?".

"Ân, đúng vậy!" Hàn Tuyết gật đầu, nhưng ngay sau đó lại hướng về phía nhi tử nói: "Hi nhi, còn không mau chào Lam a di!".

"A, Lam a di hảo!". Diệp Hi bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, lưng hướng về phía mẹ của mình, lại nhìn Lam Thục Nghi chớp chớp mắt, vẻ mặt này thật đúng là để cho Lam Thục Nghi phát điên!

"Hàn thị trưởng thật đúng là có phúc khí, có một nhi tử đáng yêu như thế!". Lam Thục Nghi trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không giả bộ nở nụ cười khen ngợi.

Hàn Tuyết nói: "Được rồi! Đừng kêu thị trưởng này thị trưởng nọ, nơi này không có người khác, ta hơn ngươi năm tuổi, ngươi gọi ta một tiếng Tuyết tỷ là được rồi!"

"Ha hả. Tuyết tỷ, ta nếu từ chối thì bất kính." Lam Thục Nghi rất hảo cảm đối với vị nữ thị trưởng trong truyền thuyết này, ai nói là nàng lãnh nhược băng sương không thể tới gần?

"Ngồi xuống trước rồi nói sau." Hàn Tuyết gật đầu.

"Lam a di, uống trà." Diệp Hi bưng lên bình trà rót một chén trà thơm cho nàng, nhưng ánh mắt nhìn nàng có điểm khác thường! Trái phải đều là tuyệt sắc mỹ thiếu phụ, Diệp Hi trong lòng kích động không thôi! Hàn Tuyết vóc dáng cực kỳ gợi cảm thướt tha, mái tóc dài lộ ra vẻ phiêu dật, hơn nữa từng động tác giơ tay nhấc chân luôn toả ra một loại khí chất cao ngạo thanh nhã nhưng không kém phần phong tình mê người. Mà Lam Thục Nghi lại hoàn toàn khác biệt, nàng giống một phu nhân thành thục, mái tóc ngắn bắt mắt lại làm cho người ta một loại cảm giác nàng rất thông minh trí tuệ.

Bất quá, cho dù không phải là hình mẫu cao gầy, vóc dáng của Lam a di vẫn khiến cho nữ nhân ghen ghét! Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, đôi hào nhũ trước ngực tuyệt đối không nhỏ! Diệp Hi thậm chí còn chứng kiến dấu vết nịt vú bên trong in nhẹ lên áo!

Gian phòng này phục vụ rất được, món ăn đã nhanh chóng được bưng lên.

"Này Tiểu Trư nướng thật thơm quá a!". Diệp Hi một tay nhấc bắp đùi lợn sữa, bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói, hắn cũng đang đói bụng, hiện tại đã hơn chín giờ mà vẫn chưa ăn cơm đâu!

"Hi nhi, có ai ăn như con không?". Thấy nhi tử như vậy, Hàn Tuyết không khỏi cau mày.

"Ha hả, không có chuyện gì, Tuyết tỷ chị cứ để hắn thoải mái! Xem ra hắn là đói bụng lắm rồi!". Lam Thục Nghi trên mặt mỉm cười làm cho người ta có cảm giác như được tắm gió xuân êm ái, động tác của nàng thập phần ưu nhã dùng dao nĩa cắt một khối nhỏ thịt, chậm rãi mà ăn. Mà Hàn Tuyết cũng từ từ ăn, động tác kia, vẻ mặt kia, vô cùng hoàn mỹ. Tư thái ưu nhã như vậy, vừa nhìn liền biết là là một vị tiểu công chúa sống trong thượng tầng xã hội.

"Con nhìn con a! Thật chẳng ra làm sao!". Hàn Tuyết cầm giấy lau, giúp hắn lau dầu mỡ ở khóe miệng, không quên trách cứ hắn: "Nếu để cho gia gia ngươi thấy được, hắn nhất định sẽ tức giận!".

"Cắt, quản hắn khỉ gió! Lão đầu tử lại kể lể một trận dài dòng cho xem!" Diệp Hi bĩu môi.

Thật đúng là ban ngày không nói người, buổi tối không nói quỷ! Lúc này, điện thoại Hàn Tuyết bỗng nhiên vang lên. Nàng có chút kỳ quái cầm lấy điện thoại di động, lại theo bản năng mà liếc nhi tử và Lam Thục Nghi một cái, lúc này mới thấp giọng nói: "Uy, ba ba, có chuyện gì sao?"

Điện thoại bên kia, truyền đến một âm thanh của nam nhân. Cũng không biết đối phương nói cái gì, Hàn Tuyết bỗng nhiên mặt liền biến sắc, gật đầu đáp: "Ta biết rồi, chờ một lát ta trở về đi xem một chút!"

Đối diện Lam Thục Nghi không nghe được điện thoại nói cái gì, nhưng Diệp Hi lại nghe được cái thanh âm kia, bỗng nhiên nói: "Là Lão đầu tử sao?"

Hàn Tuyết nhất thời gõ đầu hắn một cái:" Không được gọi gia gia như vậy!" Vừa nói, nàng đem điện thoại đưa tới.

"Tiểu tử, có phải hay không lại muốn lão đầu tử ta cho ngươi biết một chút về cái gọi là huấn luyện quân đội?"

Thanh âm Diệp lão gia tử tràn đầy uy nghiêm, cho dù hắn đang nói đùa, vẫn có một loại áp lực vô hình!

"Ách... Ta nói gia gia, ta đang dùng cơm a!"

"Ta biết. Ai, tiểu tử, ngươi chừng nào lên Bắc Kinh đây?" Diệp lão gia tử đột nhiên hỏi.

"Có lẽ là 1000 năm nữa!" Vừa nghĩ tới mình từng bị thủ hạ của gia gia hành hạ hai năm thống khổ không chịu nổi, hắn hiện tại vẫn thấy cả người tê dại mà suýt thốt ra khỏi mồm câu nói như vậy!

"Mới vừa vặn tựu trường, sau này hãy nói người không có chuyện gì nữa thì cháu treo máy!" Lại cùng gia gia của mình càm ràm mấy câu, Diệp Hi liền tắt điện thoại.

"Tốt lắm, mẹ tạm thời có chút việc muốn rời đi trước." Hàn Tuyết bỗng nhiên đứng lên, hướng về phía Lam Thục Nghi nói: "Nhi tử của chị có thể phiền em đưa trở về được không."

"Tuyết tỷ yên tâm đi, em nhất định sẽ không bán bảo bối nhi tử của chị đâu!" Lam Thục Nghi trêu ghẹo nói.

"Ân, vậy ta đi trước."Hàn Tuyết thản nhiên cười, đứng ở bên ngươi nhi tử, hơi khom lưng giúp hắn sửa sang lại cổ áo, lúc này mới xoay người rời đi.

"Thơm quá..." Tâm hồn Diệp Hi nhảy nhót, âm thầm thở dài nói.

Chương 8: Mập mờ nhân thê 1,398 Chữ 16:43 02/11/2018

Chẳng qua Diệp Hi hắn không dám nghĩ, cũng không được phép nghĩ như vậy!

"Hiện tại, chỉ có hai người chúng ta!"

Một bên Lam Thục Nghi bỗng nhiên nói: "Nói, mới vừa rồi tại sao... làm như vậy với ta!".

Nàng nói chuyện giọng nói rất nhẹ, phảng phất như không hề tức giận nhưng trên mặt lại nổi lên rặng mây đỏ như tố giác nàng! Mặc dù vẫn canh cánh trong lòng, nhưng lúc này Lam Thục Nghi cũng không dám tức giận! Nếu mình đắc tội hắn, con đường quan lộ của trượng phu sẽ gặp nguy hiểm a! Hơn nữa nhìn Hàn Tuyết lại thương yêu nhi tử này như vậy!

"Ách... Mới vừa rồi...".

Diệp Hi không nghĩ tới nàng bỗng nhiên trực tiếp hỏi mình như vậy, cười khổ nói: "Ai bảo Lam a di dùng sức giẫm ta a! Thật đau chết ta!"

"A?". Lam Thục Nghi nhất thời ngẩn ra, chẳng lẽ hắn bóp bộ ngực của mình bởi vì mình giẫm hắn một cước? Thân thể đứng thẳng lên, Lam Thục Nghi nhìn chằm chằm tiểu nam hài trước mắt như muốn phát hiện sơ hở trên khuông mặt hắn.

Không thể không nói, niên kỷ của Diệp Hi còn chưa đủ để nàng coi là nam nhân. Nhưng thân hình của hắn so với bạn bè cùng lứa cũng không lùn, dù trên mặt vẫn tràn đầy non nớt nhưng Lam Thục Nghi vẫn có thể phát hiện một tia giảo hoạt từ trên mặt của hắn.

"Ta ăn no rồi, hiện tại có thể đi sao!" Diệp Hi vỗ vỗ bụng.

"A? Ân, vậy đi thôi!"

"Chúng ta còn không có tính tiền đâu!". Lam Thục Nghi bỗng nhiên nói.

Diệp Hi lại cười nói: "Mẹ của ta khẳng định đã tính tiền! Yên tâm đi!"

"Làm sao ngươi biết?". Lam Thục Nghi bỗng nhiên tò mò hỏi.

"Bởi vì, nàng không thích thiếu nhân tình của người khác." Diệp Hi thản nhiên nói.

"Nha." Lam Thục Nghi gật đầu, trong lòng đối với Hàn Tuyết lại kính sợ thêm mấy phần. Dù sao, bằng vào một nữ tử có thể đứng trên vị trí cao như vậy, thật sự không đơn giản!

Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Diệp Hi chỉ cảm thấy xe chạy rất êm, hắn mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

"Đứa nhỏ này!" Lam Thục Nghi nhìn Diệp Hi ngủ say, cười nói: "Ngủ nhanh như vậy!"

Vào giờ khắc này, nàng cảm thấy đứa bé trai này tựa hồ cũng không phải quá hư hỏng. Dù sao, hắn chỉ là một hài tử! Bất quá, Lam Thục Nghi lại bỗng nhiên khẽ cười, nàng cảm thấy Diệp Hi lớn lên anh tuấn như thế, giống như búp bê đáng yêu khả ái, làm cho nàng không nhịn được muốn hôn một cái.

Dọc theo đường đi, không có chút trở ngại nên Lam Thục Nghi nhanh chóng lái xe trở lại bãi đậu xe.

"Hô!". Tắt động cơ, Lam Thục Nghi thở một hơi, đem cửa xe mở ra, trên mặt nàng nhìn có chút mỏi mệt. Vừa về tới nhà, nàng liền cảm thấy như bị đè nén! Không biết tại sao, gần đây luôn xảy ra mâu thuẫn với trượng phu, cuộc sống vợ chồng cuộc sống cũng không có hưởng thụ qua.

Lam Thục Nghi hơi nghiêng thân đi, thân thủ muốn tháo dây an toàn của Diệp Hi.Cũng là nàng không có chú ý tới, có một chiếc xe con đang từ từ chạy lại gần!

"Tiện nhân!" Ở trong xe, không ngờ là lão công của Lam Thục Nghi, cục trưởng cục công an thành phố Hoa Hải Lưu An! Lúc này hắn thấy lão bà của mình nghiêng ngươi hôn người nam nhân nhìn không rõ kia!

Lưu An lửa giận trong lòng đại thịnh, cũng không có quản phải trái, vội vàng dừng xe, đẩy cửa xe ra sải bước mà chạy tới hướng xe của lão bà.

"Lam —— " Lưu An nổi giận đùng đùng, vừa định chửi ầm lên, ánh mắt lại rơi tiểu nam hài đang ngủ say.

Đây không phải Diệp Hi sao?

"Này, này là chuyện gì xảy ra?" Lưu An giọng nói nhất thời dịu xuống, nhỏ giọng hỏi.

Nhưng lúc này cục trưởng phu nhân bỗng nhiên thấp giọng một tiếng: "Hừ, ngươi có phải cho là ta mang nam nhân về nhà?"

"Ha hả, lão bà ngươi đừng nói giỡn." Lưu An chỉ vào Diệp Hi, nói: "Nhi tử của Hàn thị trưởng tại sao ở trong xe của ngươi thế?"

Cục trưởng phu nhân dùng ánh mắt u oán liếc trượng phu một cái, rồi mới lên tiếng: "Mới vừa rồi ta gặp Hàn Tuyết, tựu ngồi xuống ăn một bữa cơm. Chẳng qua nàng tạm thời có việc gấp, cho nên ta liền đưa nhi tử của nàng trở lại."

"Nguyên lai là như vậy a!" Lưu An bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng nói: "Tên tiểu tử này cũng không đắc tội được a! Có thể leo lên chức cao hay không còn phải dựa vào Diệp gia!"

"Thối lắm!" Đối với trượng phu, Lam Thục Nghi cũng không thể trách: "Cả ngày đều nghĩ đến chuyện lợi dụng quan hệ quyền thế, ngươi a, thật đúng là không có một chút khả năng!"

"Ngươi một cái nữ nhân biết cái gì!"

Lưu An nhất thời liếc mắt khinh thường: "Ngươi có biết lão gia tử của tiểu tử này là ai không?"

"Gia gia của hắn?"

Lam Thục Nghi chợt nhớ tới Hàn Tuyết vừa nhận được cú điện thoại kia, "Chẳng lẽ, thế lực rất khổng lồ?"

"Nói nhảm!"

Lưu An đối với thê tử không biết gì liền cảm thấy bất đắc dĩ, "Ngươi cả ngày chỉ biết đi du lịch tiêu khiển, làm sao sẽ biết được những chuyện này! Mụ mụ của hắn là thị trưởng thành phố Hoa Hải, ngươi đã biết! Nhưng ba của hắn, đây chính là tập đoàn IT toàn Trung Quốc Diệp Ngạo Dương!"

"Hắn chính là nhi tử của Diệp Ngạo Dương?" Lam Thục Nghi kinh ngạc nhìn Diệp Hi, Diệp Ngạo Dương cái tên này, cơ hồ toàn Trung Quốc không người nào không biết! Chỉ cần dùng đến Computer hay thiết bị điện tử đều phải nhận thức được hắn!

Lưu An bỗng nhiên cười nói: "Gia gia của hắn, càng thêm lợi hại! Hắn là một trong mười Đại Nguyên soái cả nước! Hiện tại tùy tiện đạp một cước, cả nước cũng muốn run rẩy ! Quân ủy phó chủ tịch!"

"Này ngươi có phải hay không muốn bám vào Diệp gia?" Lam Thục Nghi ghét nhất cái vẻ mặt này của trượng phu!

"Hắc hắc, hiện tại Phó thị trưởng làm ra một công trình bã đậu, chỉ cần kẻ thù chính trị của hắn dùng chút thủ đoạn, nhất định có thể kéo xuống! Đến lúc đó..."

"Vậy ngươi tiếp tục giấc mộng tưởng hão huyền đó đi!" Lam Thục Nghi trợn mắt nhìn trượng phu một cái, lại khom lưng muốn đem Diệp Hi gọi.

"Đừng gọi hắn dậy a!"

Trượng phu Lưu An lập tức ngăn cản, "Như vậy đi, trước tiên đem hắn mang về trong nhà của chúng ta để cho hắn ngủ một lát, ta sẽ gọi điện cho mụ mụ của hắn." Lưu An tựa hồ rất muốn Hàn Tuyết thiếu hắn một cái nhân tình, nụ cười trên mặt quả nhiên giống như ánh mặt trời rực rỡ!

"Hừ!" Lam Thục Nghi mặc dù rất không thích trượng phu hành động như vậy, nhưng cũng không muốn hủy tiền đồ của hắn, không thể làm gì khác hơn là theo lời mà nhẹ nhàng đem Diệp Hi bế lên.

"Nặng quá." Lam Thục Nghi ôm Diệp Hi cảm giác có chút cố hết sức. Nhưng là vào lúc này, bộ ngực của mình lại bỗng nhiên va chạm phải cái gì đó!

Nguyên lai, đầu Diệp Hi đã nằm sâu vào trong đôi mỹ nhũ cao ngạo! Bầu vú đầy đặn cao ngất bị khuôn mặt hắn đè ép biến dạng, từng đợt nhiệt khí theo lỗ mũi Diệp Hi phun ra làm cho nàng cảm nhận được từng đợt gió nóng rực!

Chương 9: Nữ nhân thần bí 1,043 Chữ 17:42 02/11/2018

"Ngươi —— " Lam Thục Nghi vừa định muốn lớn tiếng trách cứ hắn lại bỗng nhiên dừng lại, nếu để cho trượng phu của mình phát hiện cũng không được! Chẳng qua Diệp Hi bị nàng ôm trong ngực thật đã ngủ sao?

Lam Thục Nghi không xác định, nhưng nàng lại cảm giác được, bộ ngực của mình bị hơi thở nóng rực không ngừng mà phà lên, từng trận tê dại làm cho nàng cảm thấy cả người giống như bị nghìn vạn côn trùng cắn xé! Thậm chí nàng còn cảm giác được đầu vú của mình đang dần đần trở nên cứng rắn!

"Kỳ quái! Điện thoại không gọi được?"Trượng phu đứng bên cạnh vẫn hồn nhiên không phát giác ra tình huống của thê tử, lúc này hắn còn đang gọi điện thoại di động cho mẹ của Diệp Hi!

"Ta... Trước ôm hắn về phòng!" Đối với trượng phu, Lam Thục Nghi xem thường hắn từ đáy lòng! Chẳng qua hắn dù sao vẫn là nam nhân của mình.

Ôm Diệp Hi, nàng đi về phía căn phòng chỗ mình ở. Lộ trình không xa, nhưng Lam Thục Nghi lại cảm giác được vào giờ khắc này thời gian như trôi qua đặc biệt chậm!

Tiểu nam hài trong ngực thật đã ngủ sao? Nhưng tại sao Lam Thục Nghi lại cảm giác được cánh tay hắn vẫn ôm lấy vòng eo của mình?

"Diệp Hi! Ngươi đừng giả bộ ngủ!" Lam Thục Nghi thấp giọng nhẹ nói, nhưng Diệp Hi lại vẫn không có nửa điểm phản ứng!

Thật sự là đã ngủ sao?

Dù sao hắn vẫn chỉ là đứa bé thôi? Lam Thục Nghi đối với hắn phòng bị cũng không lớn.

"Ngươi chờ một chút nữa gọi lại không được sao? Hắn rất nặng a, ngươi tới ôm hắn đi!" Lam Thục Nghi vào giờ khắc này muốn lập tức rời khỏi Diệp Hi, bộ ngực bị mặt của hắn đè ép ma sát cảm giác thật sự là quá mức kích thích, hạt anh đào cho dù được che chở bởi nịt vú vẫn trở nên cứng rắn như đậu đỏ.

"Chờ một chút, chỉ là một đứa bé nha, ngươi cứ ôm một lúc đi!" Lưu An không yên lòng hồi đáp. Đối với ánh mắt tràn đầy u oán của thê tử coi như không thấy.

"Hừ! Vậy ngươi cứ gọi điện thoại của ngươi đi!" Lưu Thục Nghi nói một câu như vậy rồi cố hết sức độ ôm Diệp Hi đi về phía trước, trong nội tâm nàng đối với hành động của trượng phu cực kỳ khinh thường. Nhưng nàng vẫn không có cách nào khác.

Làm một người cục trưởng, Lưu An cũng có một phòng ốc riêng, mặc dù so ra kém căn hộ của nhà Diệp Hi nhưng cũng rất rộng lớn!

Thật vất vả đem Diệp Hi đặt trên ghế sa lon, Lam Thục Nghi lúc này đã đổ mồ hôi ướt đẫm áo."Tên tiểu tử này thật nặng!"

Nàng trợn mắt nhìn Diệp Hi một cái, mà lúc này trượng phu cũng mang vẻ mặt cười hì hì đi tới. Đối với trượng phu nàng coi như khồng thèm liếc mắt một cái. Thở dài một tiếng, nàng lắc lắc bờ mông to tròn đi vào trong phòng.

Cũng không biết Diệp Hi thật sự có ngủ thiếp đi hay là đang giả bộ ngủ, Lam Thục Nghi vừa rời đi hắn liền tỉnh lại.

"Ha hả, tiểu Hi ngươi đã tỉnh a!" Lưu An nhìn thấy hắn mở hai mắt ra vội vàng đi tới.

"Ân." Diệp Hi gật đầu, mà Lưu An lại liên tiếp nịnh nọt, quả thực chính là biến tướng của chiêu vuốt mông ngựa.

"Người này thật phiền!"Một bên cùng Lưu An lảm nhảm, trong lòng Diệp Hi đã đem hắn mắng như máu chó xối đầu! Diệp Hi thật sự là không muốn cùng hắn nói nhảm, người này thật là chán ghét quá đi!

Ở trong bóng đêm mịt mờ, tồn tại rất nhiều bí mật không muốn cho người khác phát hiện.

Lúc này, ở trong một tửu điếm thuộc thành phố Hoa Hải, hai nam nhân vẻ mặt cung kính mà ngồi đối diện trước mặt một nữ nhân.

"Chuyện chính là như vậy! Sợ rằng, chuyện này nếu như muốn điều tra rõ ràng, còn cần dùng đến lực lượng chính phủ." Một nam nhân nói.

Mà hai nam nhân này, dĩ nhiên là hai kẻ Diệp Hi từng nghe lén!

Lúc này, nữ nhân đang bắt chéo hai chân, trên mặt lạnh như băng nghiêm túc nói: "Chuyện này, phía trên đã thông báo như vậy, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không cho phép chính phủ tham dự!"

Mái tóc dài buộc thành một cái đuôi ngựa, nữ nhân này thoạt nhìn thành thục chững chạc, làm cho người ta thấy một loại áp lực vô hình. Chính là hai người đối diện lúc này có cảm giác như đang ngồi trên thảm châm.

"Chúng ta... Đã dựa theo phân phó của ngài làm cho Hàn Tuyết chú ý, kế tiếp khá khó làm a! Người đàn bà kia chúng ta cũng không biết nàng trốn ở địa phương nào! Bất quá, có hồi báo nói đối phương rất có thể trà trộn vào trường trung học Hoa Long! Bởi vì một thời gian ngắn trước đây, trung học Hoa Long đã tuyển mộ mấy chục công nhân viên. Hơn nữa, lúc ấy người đàn bà kia lại hoạt động ở phụ cận, chúng ta có phải hay không nên vào điều tra một chút?"

"Cái này các ngươi không cần lo, chuyện điều tra ta sẽ đích thân đi!"

Nữ nhân gật đầu, "Nhiệm vụ kế tiếp của các ngươi, chính là giám thị thành phố Hoa Hải, có động tĩnh gì đó, nhất định phải trước tiên cho ta biết!"

"Phanh."

Diệp Hi đã rời khỏi nhà Lưu An, trong lòng lúc này mới thở dài."Nha, thật phiền phức!"

Nhìn bóng đêm chung quanh, Diệp Hi hướng nhà mình đi tới. Biệt thự lớn như thế, vẫn lạnh lẽo không có một bóng người.

Chương 10: Tâm tư thục nữ 972 Chữ 17:43 02/11/2018

Một tiếng sấm từ trên trời giáng xuống phá tan đêm đen yên tĩnh.

Một đêm mờ mịt, nhất định vẫn có người vui kẻ buồn.

"Cuộc sống như thế, thật là vô vị."

Lam Thục Nghi hướng về phía trong gương mình, nhìn gương mặt thành thục diễm lệ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy tịch mịch. Trượng phu của mình, thậm chí ngay cả đêm cũng đi ra ngoài, cũng không biết hắn đi đến địa phương nào. Nhưng Lam Thục Nghi biết, hắn nhất định sẽ luôn vì của địa vị của bản thân mà bận rộn!

"Ai..."

Lam Thục Nghi lắc đầu, cố gắng bài trừ mấy thứ hỗn loạn trong đầu. Lấy từ trong tủ treo quần áo một bộ quần áo lót màu hồng phấn, Lam Thục Nghi lúc này mới rời phòng, đi vào phòng tắm đi.

Đêm khuya yên tĩnh là lúc nàng cảm thấy tịch mịch nhất. Đáng tiếc không có ai phụng bồi nàng!

Nàng giơ bàn tay trắng nõn lên, chậm rãi đem y phục trên người cởi xuống.

Cho dù đã hơn ba mươi, nàng vẫn duy trì được nét thanh xuân thiếu nữ cùng thân hình duyên dáng thon thả. Bật vòi nước, nàng để mặc cho nước từ trong vòi sen chảy từ trên đầu xuống, thấm ướt thân thể thành thục.

Một làn nước mát mẻ khoái cảm để cho Lam Thục Nghi không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.

Mỗi khi tịch mịch như vậy, nàng luôn khát vọng nhận được thỏa mãn. Nhưng thân là cục trưởng phu nhân nàng cũng không có suy nghĩ hồng hạnh xuất tường.

Bất quá, cái này cũng không đại biểu nàng không có dục vọng! Ngược lại, trong lý trí của nàng luôn cố ý đè nén nó, dục niệm trong nội tâm nàng còn mãnh liệt hơn phần lớn nữ nhân khác!

Ba mươi như lang bốn mươi như hổ, những lời nói này tuyệt không có sai! Nhưng là nàng có thể làm sao bây giờ? Nàng không phải là một nữ nhân phóng đãng, nhưng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Thời gian dài đè nén dục hỏa khiến cho nó âm ỉ càng ngày càng kịch liệt! Hiện tại thậm chí có dấu hiệu bộc phát!

Cắn môi dưới thật chặc, Lam Thục Nghi không kìm lòng được đưa một tay lên xoa nắn bầu vú to tròn, thủ pháp có chút vụng về.

Ai nói chỉ có nam nhân mới có thể "thẩm du"? Nữ nhân tại thời điểm cần thiết cũng sẽ làm như vậy.

Mà lúc này, Lam Thục Nghi khẽ nhắm mắt lại, trên mặt đỏ ửng, mũi ngọc xinh xắn thở dồn dập, tỏa ra hơi thở nóng rực!

Bất quá, nàng vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra! Bởi vì, mới vừa rồi, ở trong đầu của nàng nghĩ đến một nam nhân, lại dĩ nhiên là...

"Vô sỉ!" Một âm thanh vang lên, Lam Thục Nghi không ngờ tự tát mình một cái!

Đêm đen càng thêm tịch mịch, chỉ còn lại tiếng thở dốc của mỹ phụ xinh đẹp.

Tối qua, Diệp Hi cơ hồ cũng là trằn trọc trở mình, căn bản là không cách nào ngủ. Cho đến lúc bình minh lên thì hắn mới bước vào giấc ngủ say.

Thành thị phồn hoa nhất bắt đầu nghênh đón mới một ngày!

Ngoài cửa sổ mặt trời thập phần này chói mắt, Diệp Hi chỉ ngủ một hai canh giờ, mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, cửa phòng lại bỗng nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ. Một dáng người gợi cảm nhất thời hiện ra trước mắt Diệp Hi đang mê mê mang mang.

Ánh mắt hướng về phía trước, hai mắt Diệp Hi lập tức tỏa sáng!

Chỉ thấy trước mắt hắn chính là vị mẫu thân đang mặc một cái váy màu trắng liền thân! Chiếc váy mỏng màu lan trắng dựng nên phong thái rất đẹp, tràn đầy một cảm giác đặc thù ý nhị. Hàn Tuyết vóc dáng rất tốt, gợi cảm nhỏ nhắn mềm mại, không mập cũng không gầy. Đường cong linh lung mê người không một chút bị che dấu. Y phục bó sát khiến song nhũ trước ngực càng thêm cao vút, đầy đặn. Mái tóc dài nhẹ nhàng xõa xuống hai vai, che đi đôi tai nhỏ nhắn.

"Con heo lười, mau rời giường!"

"Mau dậy đi, muốn tới trễ rồi!"

"Ân... Để cho ta ngủ một lát nữa thôi!"

"Được rồi, mụ mụ phải đi làm. ngươi nhanh lên một chút, nếu không lại tới trễ." Hàn Tuyết nhẹ nhàng mà gõ trán của hắn hạ, lúc này mới xoay người rời đi.

Mấy phút đồng hồ sau, hắn lúc này mới chậm rãi mà bò dậy. Mặt trời lên cao, lúc này Diệp Hi một mắt hai mí cơ hồ đã nhắm tịt lại. Rửa mặt, cho dù tới trễ hắn vẫn quyết định đi học, nếu không ở nhà một mình quá nhàm chán.

Trung học Hoa Long, trường học quý tộc nổi tiếng nhất Hoa Hải, học sinh bên trong cơ hồ không phú thì quý.

Lúc này Diệp Hi nhìn cổng trường đóng lại, vẻ mặt cười khổ: "Đây không phải là buộc ta leo tường sao!"

"Diệp Hi!"

Đang lúc hắn chuẩn bị động thủ, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hừ lạnh: "Ngươi muốn làm gì!"

"Ông." Diệp Hi cả người run lên, bất đắc dĩ mà xoay người lại. Khi ánh mắt của hắn rơi vào mỹ phụ phía sau, lại ngây ngẩn cả người.

"Cái kia... Hiệu trưởng đến thật sớm a." Ánh mắt của Diệp Hi khẽ đảo qua bộ ngực sữa mềm mại của Lâm Vãn Tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon