4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26: Diễm mẫu bỗng nhiên suất hiện 1,418 Chữ 21:29 02/11/2018

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi? Ngươi còn xin lỗi?" Lam Thục Nghi cực kỳ tức giận mà chỉ vào Diệp Hi.

Chẳng qua Diệp Hi vẫn cúi đầu không đáp làm cho Lam Thục Nghi quả thực tức chết! Nàng thật muốn dùng sức bóp chết tiểu tử này.

"Diệp Hi, ngươi nghe kỹ cho ta."

"Quên mất chuyện tối ngày hôm qua, hãy coi đó chỉ là một giấc mộng thôi!"

"Lam a di..."

Thấy Diệp Hi vùa muốn mở miệng lại không nói lời nào, Lam Thục Nghi bỗng nhiên hói: "Chuyện gì?"

"Ách... Cái kia... Ân ta sẽ quên chuyện tối ngày hôm qua, vậy ta có thể mời a di một điệu nhảy được không!".

Nghe được lời này, Lam Thục Nghi hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại bỗng nhiên nói: "Ngươi lại muốn đánh cái chủ ý gì nữa?"

"Ta chỉ đơn thuần muốn mời a di nhảy mà thôi, không có ý tứ khác! Được chứ?".

Nhìn Diệp Hi trên mặt đỏ bừng, Lam Thục Nghi bỗng nhiên cảm giác được một cảm xúc khác thường nổi lên. Mà Diệp Hi lại đưa tay lên trước mắt ra dấu mời: "Có được hay không?"

"..."

Lam cục trưởng phu nhân không nói gì, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào mà đem bàn tay nhỏ xinh của mình nắm lấy tay của hắn. Có lẽ, đây là một lần cuối cùng đi? Lam Thục Nghi trong lòng lặng yên suy nghĩ. Tựa hồ, tiểu nam hài này, vậy cũng không phải quá mức hư hỏng! Diệp Hi hơi dùng sức kéo, thân thể thành thục của Lam Thục Nghi vô tình dán lên lồng ngực hắn!

"Hảo mềm mại, hảo co dãn."

Diệp Hi rõ ràng cảm giác được đôi hào nhũ co dãn kinh người đang nặng nề đè xuống.

"Anh..."

Cảm giác được hai chân của mình trong lúc này chạm phải nhục bổng cứng rắn, Lam Thục Nghi trên mặt trắng bệch: "Ngươi tên tiểu tử ngu ngốc kia!"

Thân làm người vợ, nàng tự nhiên biết chân mình đụng phải vật gì. Tối ngày hôm qua, tình cảnh mình uyển chuyển hầu hạ hắn vẫn rõ mồn một trước mắt! Bất quá, nàng thật sự không nghĩ tới, Diệp Hi còn nhỏ tuổi lại hùng vĩ như vậy, thật sự làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, nghĩ đến cái kia của trượng phu, Lam Thục Nghi lại bi ai phát hiện nếu như so sánh với Diệp Hi, trượng phu quả thực chính là con giun nhỏ!

Tối hôm qua cái cảm giác phong phú, thân thể bị nhét đầy làm cho nàng bất giác run rẩy! Đối mặt với mỹ thiếu phụ, Diệp Hi lại có chút lúng túng nói: "Cháu, cháu không biết... cháu khống chế không được, chúng ta, hay là đi xuống đi, không nên nhảy nữa. Như vậy... Rất khó chịu."

"Đây là... Một lần cuối cùng."

"Sau này, ngươi coi như chuyện gì cũng không có phát sinh qua!"

"Lam a di ngươi đẹp quá!"

Diệp Hi bỗng nhiên si ngốc nói, hai tay kìm lòng không được mà từ từ ôm chặc, đem thân thể gợi cảm duyên dáng áp chặt lấy cơ thể mình.

"Có chừng có mực! Nếu không ta liền tức giận."

Lam Thục Nghi tùy ý để hắn ôm lấy bờ eo của mình, trên mặt lại giả trang ra một vẻ tức giận.

"Nha."

Diệp Hi nhẹ nhàng hồi đáp,hai người nhẹ nhàng mà ôm lấy nhau, cước bộ theo tiết tấu âm nhạc mà đung đưa, phiêu dật. Vào giờ khắc này Lam Thục Nghi bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác tội lỗi.

"Mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?"

Mà Diệp Hi, cũng cố gắng mà làm bộ như một chính nhân quân tử, hai tay thập phần an phận mà ôm ấp vòng eo thon thả của cục trưởng phu nhân, theo bước tiến của nàng mà chuyển động.

"A?"

Bỗng nhiên, hai mắt Diệp Hi trợn lên, ánh mắt nhìn về phía lối đi vào của sàn nhảy.

"Chuyện gì?"

Lam Thục Nghi nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn, cả người run lên! Dĩ nhiên là trượng phu của nàng, cục công an cục trưởng Lưu An đang mặc một thân cảnh phục, hắn tạo sao lại xuất hiện ở nơi này?

"Này..."

Diệp Hi thấp giọng nói: "Chúng ta... Hay là rời đi, nếu không bị lão công của a di thấy được, thật đúng là bị hiểu lầm!"

Hắn thật giống như cố ý cúi đầu, ghé vào bên tai mỹ phụ thấp giọng nói. Vốn là Lam Thục Nghi trong lòng có một chút áy náy, hiện tại bên tai truyền đến từng trận hơi thở nóng rực, hơn nữa nghe được hai chữ "Lão công ", trong nội tâm nàng giống như càng thêm đau nhói!

Chẳng qua là, cảm giác vụng trộm tối qua một làn nữa lại hiện lên trong đầu để cho người vợ xinh đẹp bỗng nhiên trở nên lớn mật, nàng dán người lên lồng ngực Diệp Hi, hai vú bị đè ép, hơn nữa, hai tay chủ động mà ôm lấy cổ của hắn, đem thân thể của mình cơ hồ hoàn toàn rúc vào trên người của Diệp Hi. Bất tri bất giác bị nàng ôm chặt, tiểu huynh đệ của Diệp Hi lập tức cứng ngắc, tà ác mà chĩa vào dưới bụng của mỹ thiếu phụ!

"Diệp Hi!".

"Đừng động tay động chân "!

"Ta... Là người ôm cháu trước!".

Diệp Hi có chút dở khóc dở cười mà nhìn thiếu phụ, hai tay vẫn ôm thật chặt vòng eo của nàng, hạ thân lại càng đẩy lên bụng của nàng.

"Vậy ngươi đừng động nữa."

Lam Thục Nghi hiện tại thật hối hận muốn chết. Mình tại sao nhất thời lửa giận công tâm làm ra chuyện tình này! Hơn nữa đối phương lại là một tiểu nam hài mười sáu mười bảy tuổi!

"Chúng ta... Hay là rời đi! Chồng của dì, thật giống như đang phá án?"

Nhìn về trượng phu của nàng, Diệp Hi trong lòng bỗng nhiên vừa động, hai cánh tay của hắn đem Lam Thục Nghi ôm càng chặc hơn!

"Ngươi làm gì a! Xiết ta đau quá!"

Lam Thục Nghi nhẹ nhàng mà vuốt lồng ngực Diệp Hi, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng lưu ý trượng phu. Trừ cảm giác thẹn thùng cùng sợ hãi, Lam Thục Nghi lại sinh ra một loại cảm giác thập phần kỳ quái. Cái này giống như có một chút hưng phấn, có một chút kích thích! Cảm giác, giống như, mình thật sự phản bội trượng phu!

"Cháu, cháu thật khó chịu a!"

"Ngươi cử động nữa! Ta sẽ giết ngươi!"

Lam Thục Nghi đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ như vậy, đừng động."

"Nha."

Diệp Hi ứng tiếng nói: "Nhưng như vậy rất khó chịu a."

"Khó chịu cũng phải nhịn!"

Lam Thục Nghi lúc này thật rất muốn đẩy tiểu nam hài ra! Nhưng là lão công lại làm cho nàng không thể không cùng hắn thân mật một chỗ.

Chẳng lẽ tựu chỉ cho phép trượng phu vụng trộm?

Trong nháy mắt này, Lam Thục Nghi hiện lên ý niệm hồng hạnh xuất tường một lần nữa! Nàng muốn nam nhân khác chà đạp thân thể của mình để báo thù trượng phu bất trung! Nếu mình đã ... Một lần, vậy tới một lần nữa thì như thế nào?

Chẳng qua là, đạo đức người vợ khiển trách lại làm cho nàng thủy chung làm không được! Bất quá, hiện tại ở giữa hai chân nàng đang có một cây gậy nóng rực cứng rắn làm cho nàng cảm nhận được từng đợt say mê! Mình đã lâu không có hưởng thụ khoải cảm của tình dục rồi? Tối ngày hôm qua bị Diệp Hi tiến vào làm cho nàng căn bản là khó có thể quên! "Lam Thục Nghi! Ngươi đây là một dâm phụ! Làm sao ngươi có thể sinh ra tà niệm đối với một đứa bé trai!"

Đột nhiên, Diệp Hi vốn đang bị dục hỏa bao phủ, lại thoáng cái dập tắt!

"Mẹ?"

Bời vì Diệp Hi bỗng thấy Hàn Tuyết đột nhiên xuất hiện làm cho hắn sợ hết hồn, tiểu huynh đệ suýt nữa liệt dương mà xong đời!

Chương 27: Nữ thị trưởng thành thục 1,427 Chữ 21:31 02/11/2018

Ách... Cái kia, Lam a di, chúng ta hay là trước tiên tách ra!"

"Vậy ngươi buông tay!"

Lam Thục Nghi trên mặt lộ ra vẻ tức giận, tránh thoát đi ra, xoay người rời khỏi sàn nhảy. Đi giày cao gót quả nhiên bất tiện, dưới chân nàng hơi vấp một chút, Lam Thục Nghi bỗng nhiên mất đi thăng bằng ngã về phía trước. Mắt thấy mỹ phụ nhân sắp ngã xuống, Diệp Hi tay mắt lanh lẹ, bước lên phía trước muốn đở lấy nàng, nhưng là bàn tay không biết có phải là vô tình hay cố ý, thế nhưng thoáng cái ôm lấy nhũ phong đầy đặn!

"Ba!"

Lam Thục Nghi theo bản năng vung tay hung hăng mà tát lên mặt nam nhân! Chỉ nghe tiếng "Ba " một cái, trên mặt Diệp Hi đã hiện rõ một dấu bàn tay!

"Ta —— "

Diệp Hi che mặt không giải thích được nhìn thiếu phụ, mình mới vừa rồi chỉ là muốn đỡ nàng, không hề muốn làm gì khác!

"Ngươi, ta... Thật xin lỗi!"

"Không sao!"

Diệp Hi vuốt vuốt má đang đau rát, cười mỉa nói: "Bất quá từ nhỏ đến giờ không có bị nữ nhân đánh qua! Thật đúng là có một chút đau!"

"Làm sao sẽ bỗng nhiên phát sinh chuyện như vậy?"

Phía xa, Hàn Tuyết vẻ mặt xanh mét trừng mắt nhìn người phụ trách một cái, "Trước tiên rời khỏi nơi này, ta nghĩ ngươi cũng cần hướng ta giải thích một lần."

Cục trưởng Lưu An có điểm lúng túng: "Chuyện này, ta đã an bài đội hình cảnh đến đây điều tra. Bất quá, nơi này thật không dễ nói chuyện."

Hai người vừa rời đi khỏi đại sảnh, Hàn Tuyết liền lên tiếng.

"Hiện tại, các ngươi ai tới nói cho ta biết, mọi chuyện từ đầu đến cuối?"

Hàn Tuyết nhìn về Lưu An: "Bị khóa ở trong phòng, uống lượng thuốc ngủ số lượng lớn mà chết? Đây chính là bước đầu của kết quả của điều tra?"

"Trước mắt, là như vậy."

Lưu An cũng không dám nói lớn, có chút chậm rãi nói: "Chuyện phát sinh năm giờ trước, bởi vì người phục vụ đưa bữa ăn tối vào liền phát hiện khách nhân kêu bữa ăn tối vẫn không có đáp lại, cho nên mới tìm quản lý. Nhưng bọn hắn lại phát hiện khách nhân từ đầu đến cuối căn bản cũng không có rời phòng! Cho nên mới phải mạnh mẽ mở cửa phòng."

"Kế tiếp, để ta nói."

Quản lý gật đầu, nói: "Chúng ta thấy được khách nhân nằm trên ghế sa lon, đầu ngửa mặt lên trời, hơn nữa, hô hấp cũng ngưng lại! Phát giác không đúng, chúng ta lập tức báo cảnh sát."

"Cửa phòng thật sự bị khóa từ bên trong?"

Trong lòng Hàn Tuyết bỗng nhiên có một loại bất an dự cảm. Vụ án như vậy vốn không tới phiên nàng để ý. Chẳng qua là, lần này người bị chết lại chính là người mà nàng đang hạ lệnh điều tra!

Sợ tội tự sát chăng?

Bốn chữ này chợt lóe lên, bất quá rất nhanh liền bị nàng vứt bỏ. Có thể vì một món đồ như vậy mà tự sát sao? Cho dù hắn chống án thất bại, tối đa cũng chỉ phải bồi thường một số tiền lớn và mấy năm ăn cơm tù, việc gì phải tự sát?

"Hàn thị trưởng có ý kiến gì không?"

"Đợi nghiệm thi cặn kẽ rồi nói sau."

Hàn Tuyết gật đầu, nói: "Lúc trước, khách nhân không có từ trong phòng đi ra ngoài, các ngươi có camera ghi lại sao?"

"Có."

Quản lý nói: "Ở đầu các hành lang chúng ta đều cài đặt camera. Ta sẽ cho người mang đến ngay bây giờ."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?"

Diệp Hi thấy Lam Thục Nghi bỗng nhiên đi vào trong đám người, hơi phiền não mà muốn rời khỏi tầng lầu này đi tìm Dương Ngọc Linh! Nhưng cửa lại bị cảnh sát phong tỏa!

"Thật xin lỗi, bởi vì ra có chút ít sự cố, cho nên hiện tại các ngươi vẫn không được rời đi."

Một nhân viên cảnh sát đứng chắn trước cửa nhẹ nhàng nói với Diệp Hi.

Hình như có cái gì không đúng. Mẹ buổi tối hẳn là ở nhà a. Tại sao lại bỗng nhiên đi tới nơi này? Hơn nữa lão công Lam Thục Nghi cũng tới, còn mặc một thân cảnh phục.

"Gọi điện thoại cho cục trưởng các ngươi, ta muốn nói chuyện với hắn." Diệp Hi đột nhiên hỏi.

Chẳng qua tên cảnh sát lại bĩu môi: "Một tiểu hài tử còn muốn nói chuyện với cục trưởng? Đi đi đi, đi qua bên kia chơi đi !".

Phía sau, lại bỗng nhiên vang lên thanh âm Lam Thục Nghi: "Ngươi dẫn hắn đi đi, nếu không cấp trên của ngươi sẽ trách tội ngươi."

"A? Chị dâu, ngài sao lại ở đây?"

"Lam a di người còn chưa đi?".

"Không đi."

Lam Thục Nghi không nhìn Diệp Hi, lại nói với tên cảnh sát kia: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nga, không cần phải nói, ta không muốn biết, chẳng qua là, ta bây giờ có thể rời đi được chứ?"

"Chị dâu, xin mời, ha hả."

Nhìn Lam Thục Nghi rời đi, ánh mắt của Diệp Hi lưu luyến mà thu hồi, hơi thờ nhẹ một hơi rồi quay đầu lại nói với nhân viên cảnh sát: "Hiện tại dẫn ta đi gặp cục trưởng của các ngươi được chưa?."

Ở phòng quan sát, lúc này Hàn Tuyết đang chăm chú nhìn thẳng vào màn ảnh, tựa hồ sợ bỏ lỡ dấu vết.

"Ngươi có ý kiến gì không?"

Hàn Tuyết bỗng nhiên quay đầu nhìn về Lưu An. Chẳng qua Lưu cục trưởng cũng không nói cái gì, hơi suy đoán nói: "Ta cảm thấy được..."

Hắn lời còn chưa nói hết, Hàn Tuyết bỗng nhiên hạ giọng: "Là bị giết!"

"Ân, tuyệt đối là bị giết!"

Lưu An gật đầu: "Khả năng tự sát không lớn. Dù sao có nhiều chỗ sơ hở lắm. Mặc dù hiện tại tìm không được chứng cớ, nhưng bằng nhiều năm phá án, ta suy đoán rất có thể là bị mưu sát! Về phần chứng cớ nha, ta tin tưởng nghiệm thi sẽ lấy được kết quả. Nhưng nếu quả thật là bị giết, tội phạm tại sao phải làm như vậy? Người nam nhân kia, rốt cuộc đắc tội người nào? Ta nghĩ, ta cần phái người hảo hảo điều tra —— "

"Khanh khách..."

Lưu An đang muốn nói tiếp, ngoài cửa lại bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Ta không phải nói không cho người nào tới quấy rầy sao?"

Lưu An trong lòng một trận tức giận! Đây cũng là cơ hội để mình biểu hiện với Hàn Tuyết a, tại sao có thể để cho người ta quấy rầy được! Bất quá, khi hắn thấy được Diệp Hi đi vào lại ngây ngẩn cả người.

"Tiểu Hi? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Hàn Tuyết bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.

"Ta không phải đã nói rồi a, tối nay đi sinh nhật một đồng học, ta đến tham gia!" Diệp Hi trong giọng nói có một tia oán giận. Mình rõ ràng đã nói qua với nàng nhưng mà nàng lại quên mất.

"Nga, như vậy."

Hàn Tuyết gật đầu, nhưng bây giờ không phải là lúc cùng nhi tử nói chuyện, cho nên liền nói ra: "Con đi về trước đi, cái dạ vũ kia cũng đừng có tham gia. Mẹ hiện tại bề bộn rất nhiều việc, những chuyện này không cần con biết."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cái này cùng con không liên quan, con hiện tại lập tức rời khỏi nơi này!"

Hàn Tuyết đi tới trước mặt nhi tử, mang một chút vẻ giận: "Mẹ tìm người đưa con về nhà, đừng có chạy lung tung!"

"Nha."

Ánh mắt của Diệp Hi khẽ quét qua hai bầu vú phập phồng trước ngực, cuối cùng gật đầu nói: "Hảo, con đi về nhà là được chứ gì?"

"Đứa nhỏ này! Nghe lời."

Hàn Tuyết thật giống như thấy mình hơi quá lời, bỗng nhiên mỉm cười rồi khom lưng hôn nhẹ lên trán của Diệp Hi một cái.

hương 28: Dã ngoại trộm tình (1) 1,729 Chữ 21:34 02/11/2018

Đêm tối thật yên tĩnh.

"Hô."

Trở lại ở lại khu dân cư, Diệp Hi lại bỗng nhiên thở dài, hắn không biết mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu vẫn phảng phất thân ảnh cấm kỵ của mẫu thân.

"Ân? Là Lam a di."

Vốn còn đang tự trách, Diệp Hi chợt thấy từ bãi đậu xe phía xa hiện ra thân ảnh Lam Thục Nghi, xem ra nàng vừa mới trở lại, trên người vẫn mặc bộ váy ngắn khi nãy. Nhìn nàng bước đi, tà niệm của Diệp Hi lại bùng lên, hiện tại lão công của nàng không phải là đang ở Hân Hoa tửu điếm sao?

Như vậy, nàng tối nay không phải là chỉ có một mình...Diệp Hi không hiểu bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đi theo phía sau cục trưởng phu nhân, đi theo nàng tới trước cửa căn biệt thự, mắt thấy bốn bề vắng lặng, Diệp Hi một bước xông ra, ôm thật chặt lấy cục trưởng phu nhân!

"A!"

Lam Thục Nghi bỗng nhiên căng thẳng, chỉ cảm thấy thân thể của mình bị hai cánh tay ôm lấy thật chặt, trong lòng nàng cả kinh, lập tức bật thốt lên: "Ngươi là ai! Mau buông tay!"

"Lam a di, là ta."

Diệp Hi đã ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, miệng lại tiến tới bên tai của nàng nhẹ nhàng mà thổi một ngụm nhiệt khí.

"Ưm."

Lam Thục Nghi cả người run lên nhưng biết là tiểu nam hài liền trầm xuống."Diệp Hi, ngươi muốn làm gì, mau buông tay!"

"Ực ực..."

Diệp Hi chỉ cảm thấy cổ họng của mình trở nên khô khốc! Trong ngực ôm một cục trưởng phu nhân thành thục, khí chất thuỳ mị nhục cảm để cho hắn cảm nhận được kích thích vô cùng hưng phấn!

"Lam a di, chớ lộn xộn."

Diệp Hi kéo thân thể của nàng ra khổi lồng ngực, đẩy nàng lên cánh cửa vào biệt thự "A di, người có phải hay không còn đang giận cháu? Hay là, ai di đang giận Lưu cục trưởng? Hận hắn ở bên ngoài nuôi gái?".

"Nói loạn!"

Lam Thục Nghi chớp mắt, trong lòng một trận chua xót, rõ ràng là bị Diệp Hi nói trúng tâm sự. Đúng vậy a, lão công của mình thật để cho mình quá thất vọng rồi. Tối ngày hôm qua, Lam Thục Nghi suy nghĩ thật lâu thật lâu, trong đầu cũng đã xuất hiện suy nghĩ muốn li dị rất nhiều rất nhiều lần.

"Ngươi còn nhỏ tuổi biến thái như vậy, nhìn thế nào cũng không phải là một người tốt!" Lam Thục Nghi bỗng nhiên ngưng giãy dụa, hai mắt không nhúc nhích mà nhìn tiểu nam hài, hờn dỗi nói. Nàng đương nhiên biết Diệp Hi nói như vậy không hề có ý tốt nào cả.

"Ai bảo Lam a di đẹp như vậy đâu!" Nhìn vưu vật trước mắt đang tức giận mà trở nên càng thêm quyến rũ mị hoặc, ánh mắt của Diệp Hi bắt đầu trở nên nóng rực.

Mà Lam Thục Nghi vốn đang đau xót, lại nhớ chuyện tối hôm qua mình bị tiểu nam hài này chà đạp, bị hắn tiến vào mật huyệt của mình, cảm giác chặt khín vẫn còn lưu lại hai chân, Lam Thục Nghi bỗng nhiên trở nên giận dữ,!

Nàng ôm cổ Diệp Hi, dùng thân thể của mình ma sát trên người hắn, một cái tay nhỏ thế nhưng theo hông của hắn trượt xuống trên đùi, cố gắng nắm lấy Thần Long!

"Không —— "

Diệp Hi vừa muốn lên tiếng ngăn cản, tuy nhiên hắn phát hiện mình đã bị cầm, hơn nữa còn bị nắm rắt chặt!

"Khanh khách, tiểu tử, ngươi sợ cái gì a, ta còn không có sợ chứ!"

Lam Thục Nghi lúc này gương mặt đỏ rực, bàn tay nhỏ bé run rẩy bắt được tiểu Diệp Hi. Cây gậy nóng bỏng tay, to lớn cứng cáp, quả thực để cho Lam Thục Nghi cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc! Diệp Hi lại chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi a! Hắn thế nhưng... Thật quá lớn?

"Đừng, đừng quá dùng sức a!"

Diệp Hi thân thể căng thẳng, không dám lộn xộn sợ nàng tức giận mà hủy luôn tương lai của mình, hai tay chỉ đành dùng sức mà ôm vòng eo nàng, nhưng hắn cảm giác tiểu đệ đệ cũng không đến nỗi bị nàng bẻ gẫy. Thậm chí hắn còn cảm giác vô cùng thư thái! Bị bàn tay mềm mại không xương cầm nắn, hắn cảm thấy một loại sảng khoái đang cuồn cuộn kéo tới!

"Ngươi nói, a di ta xinh đẹp không? Nếu không nói... "

Lam Thục Nghi hình như còn muốn đùa giỡn Diệp Hi, trên tay bỗng nhiên hơi dùng sức nắm chặt, nhất thời khiến Diệp Hi đầu đổ mồ hôi lạnh: "Đừng, cháu nói còn không được sao?"

"Vậy ngươi nói, ngươi có phải hay không thích thân thể của ta?"

Lam Thục Nghi trong lòng tức giận, nhưng là trên mặt vẻ mặt càng mị hoặc phóng túng. Lúc này bị Diệp Hi thân mật ôm ấp, nàng lại cảm thấy thật kích thích! Quan trọng nhất là trượng phu còn đang ở nơi cực khổ làm việc! Còn mình lại bị một tiểu nam hài mười mấy tuổi thân mật mà ôm ấp, mà mình lại càng không xấu hổ mà cầm lấy cây đồ đằng của tiểu nam nhân đó!

"A di thân thể của người... Rất mê người! Nhưng cháu cũng muốn... Muốn trái tim a di."

"Thật?"

Lam Thục Nghi lúc này mới nới lỏng tay, dường như còn nhẹ nhàng mà vuốt ve, thủ pháp mới lạ vô cùng, hiển nhiên nàng chưa từng có kinh nghiệm làm chuyện này, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên từng đợt rặng mây đỏ, mũi ngọc khép mở, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.

Thiếu phụ phong tình vạn chủng thật để cho Diệp Hi mê say!

"Thật là đẹp, thật... thật là đẹp!"

Ánh mắt của Diệp Hi có chút si ngốc mà chăm chú nhìn thiếu phụ mỹ lệ, đôi môi đã từ từ tiến về phía môi hồng gợi cảm của nàng.

"Bang bang, bang bang..."

Tiếng tim đập kịch liệt để cho thân thể của hắn bắt đầu run rẩy!

"Hắn thật muốn hôn tới, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Diệp Hi từng điểm từng điểm mà nhích tới gần lại bỗng nhiên ngừng lại! Bởi vì, một bàn tay trắng nõn đã chặn bờ môi của hắn.

"Không được."

Lam Thục Nghi có chút xấu hổ lắc đầu, mới vừa rồi mình bị lửa giận làm váng đầu, hiện tại hơi tỉnh táo lại nàng tại sao có thể làm tiếp chuyện đồi phong bại tục như vậy!

Huống chi, Diệp Hi lại chỉ là một đứa bé a!

"Lam a di..."

Thanh âm Diệp Hi trở nên khàn khàn, đột nhiên miệng của hắn vượt qua bàn tay nhỏ nhắn, thoáng cái hôn lên đôi môi người vợ xinh đẹp. Diệp Hi chỉ cảm thấy môi của mình khẽ tiếp xúc với hai mảnh mềm mại mà thơm ngát! Từng làm hương thơm của cơ thể thiếu phụ truyền tới thật sâu kích thích khứu giác thần kinh của hắn!

Không nhịn được!

Hai tay hắn kìm lòng không được mà ôm chặt lấy thân thể thành thục động lòng người, để cho thân thể mềm mại của nàng càng thêm thân mật dán lên lồng ngực của hắn!

"Nha..."

Lam Thục Nghi lấy hai tay ôm cổ Diệp Hi, vốn là muốn đẩy Diệp Hi ra, nàng chỉ cảm thấy mình thật giống như không thể cự tuyệt, không ngờ lại nhiệt liệt nghênh hợp với hắn! Môi anh đào mở ra, để cho đầu lưỡi Diệp Hi đắc ý thuận lợi mà xông vào miệng nhỏ, cái lưỡi đinh hương lại càng mềm mại ngọt ngào, chủ động thẩm thấu ở trong miệng của tiểu nam nhân.

Thật lâu thật lâu!

Diệp Hi cứ như vậy ôm lấy cục trưởng phu nhân, tất cả suy nghĩ ưu tư không biết đã bay tới phương nào!

"Ân..."

Cuối cùng, cho đến khi mỹ nhân trong ngực truyền đến tiếng nức nở, Diệp Hi lúc này mới lưu luyến không rời mà đem cục trưởng phu nhân buông ra, lại thấy nàng trong khi hôn hít đã rơi lệ đầy mặt, mỹ nhân như hoa như ngọc khi rơi nước mắt càng làm cho nàng thêm kinh diễm, xinh đẹp !

"Ta..."

"Buông ra!"

Không biết tại sao, Lam Thục Nghi cảm thấy tâm tình áy náy trước nay chưa từng có xông lên đầu, nàng đẩy Diệp Hi ra, sải bước về phía bãi đậu xe.

"Lam a di, ngươi muốn đi đâu?" Diệp Hi thấy nàng không nói không rằng đi mất liền vội vã chạy theo.

"Ngươi không cần để ý!"

Không biết tại sao, Lam Thục Nghi lúc này trong lòng mặc dù vô cùng xấu hổ, nhưng một loại cảm giác khác làm cho nàng cảm thấy dục niệm đang từ từ lớn mạnh.

"Nha."

Diệp Hi sợ nàng nóng nảy mà làm liều thì không biết có hậu quả gì xảy ra nữa, nghĩ vậy nên hắn nhanh chóng đi theo. Nữ nhân đầu óc không tỉnh táo thật vô cùng đáng sợ a. Hai người rời khỏi khu dân cư, nhanh chóng hướng bãi đậu xe đi tới. Chẳng qua là, Lam Thục Nghi lại đang không ngừng mà run rẩy. Mỗi một bước, nàng luôn là dừng lại một chút xuống, khiến cho Diệp Hi không biết nên làm thế nào cho phải.

"Cái kia, a di, người không sao chớ?" Diệp Hi cùng nàng sóng vai mà đi.

"Đừng nói gì!" Lam Thục Nghi nghiến răng nghiến lợi đáp.

Nhìn thiếu phụ xinh xắn đang run rẩy không ngừng, tiểu Diệp Hi càng thêm run run, dục hỏa vốn đã cố ý áp chế lại điên cuồng tiêu thăng!

"Diệp Hi!"

Trên mặt Lam Thục Nghi đã tái nhợt, trong hai mắt tràn đầy một loại thân sắc hết sức phức tạp nhìn hắn!

Chương 29: Dã ngoại trộm tình (2) 1,583 Chữ 21:36 02/11/2018

"A di?" Diệp Hi có chút không được tự nhiên đi tới bên cạnh nàng, nhưng không biết phải nói cái gì cho tốt.

"Lên xe!"

Lam Thục Nghi chỉ vào một chiếc Ferrari màu đỏ, thanh âm lạnh như băng: "Nhanh lên một chút!"

"Ách, nhưng là —— "

Diệp Hi còn muốn nói gì nữa, chẳng qua là lời vừa muốn nói đành nuốt xuống. Trong lòng Diệp Hi đang bị dục hỏa hoành hành, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, chỉ thấy khóe miệng của hắn cong lên một tia cười gian, theo lời ngồi lên chiếc Ferrari.

"Ngồi cho vững!"

"Chúng ta muốn đi đâu?"

Diệp Hi ngồi ở ghế kế bên tài xế, nhưng ánh mắt lại rơi vào trước ngực mỹ phụ, nhìn song nhũ tràn đầy sức hấp dẫn đang liên tục phập phồng.

"Đừng nói chuyện!"

Lam Thục Nghi không nhìn ánh mắt của Diệp Hi, luôn luôn chuyên tâm nhìn về phía trước. Diệp Hi không biết mình bị nàng dẫn tới địa phương nào. Thời điểm xe ngừng lại, ánh mắt của hắn vẫn như cũ nhìn chăm chú vào bộ ngực đầy đặn!

Mà Lam Thục Nghi lại bỗng nhiên mở cửa sổ xe ra, nghiêng đầu đi, nhìn khung cảnh phía ngoài đến ngẩn người, đối với ánh mắt của Diệp Hi, nàng không phải là không rõ ràng, nhưng vào giờ khắc này nàng thế nhưng không muốn ngăn trở.

Mệt mỏi! Quá mệt mỏi!

Sống như vậy thật quá mệt.

"Lam a di, ngài sẽ cho ta sờ một chút bộ ngực chứ! Một chút mà thôi!"

Ánh mắt của Diệp Hi rơi vào khuôn mặt nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch, bờ vui khẽ run nhưng vẫn tràn đầy sự hấp dẫn say lòng người. Thấy nàng không nói gì, hắn cả gan đưa hai tay tới, run rẩy hướng vào trước ngực cục trưởng phu nhân! Nhìn mỹ phụ liếc về mình, thế nhưng không có mở miệng ngăn cản, Diệp Hi tim đập thình thịch! Nàng có phải hay không đã ngầm đồng ý hành vi của mình?

Gần! Rất gần! Càng thêm gần!

Mấy centimet mà thôi!

Chỉ cần tay hắn vươn ra một chút, liền có thể chạm vào đôi nhũ phong đã khiến thần hồn mình phải điên đảo kia! Sờ một chút thôi! Cũng đã đến tình trạng này rồi thì sờ thêm một chút cũng không sao a!

"A di..."

Trong miệng khẽ gọi cục trưởng phu nhân, Diệp Hi cắn răng một cái, năm ngón tay thoáng cái nắm lấy bầu vú cao ngạo!

"Ân..."

Âm thanh vô cùng mê người phát ra từ bờ môi mọng kiều diễm! Diệp Hi suýt sợ hết hồn! Trên bàn tay tràn đầy nhục cảm, tuyết phong tràn đầy co dãn khiến hắn kìm lòng không được mà gia tăng độ mạnh yếu! Bộ ngực truyền đến cảm giác hơi đau đớn, Lam Thục Nghi khẽ nhíu mày! Bất quá nàng vẫn không có trách cứ hoặc là có ý tứ ngăn cản! Xúc cảm đầy đặn tràn đầy co dãn để cho Diệp Hi không muốn bỏ tay ra, một tay sờ cảm nhận sự mềm mại nhưng lúc này đầu óc hắn đã bay lên chín tần mây rồi!

"Píp píp... Píp píp..."

Đang lúc Diệp Hi hưởng thụ lão bà của người khác thì điện thoại di động để ở ghế sau lại vang lên!

"A di,... Điện thoại?"

"Ân..."

Trong miệng khẽ rên một tiếng, Lam Thục Nghi khép hờ hai mắt, cũng không để ý điện thoại của ai, nàng căn bản là thờ ơ. Diệp Hi dùng một ma trảo vẫn không bỏ được bộ ngực sữa dời đi, một cái tay khác cầm lấy điện thoại di động! Khi hắn nhìn thấy người gọi cũng bị dọa cho một trận!

"Ách, a di, phải.. Là chồng của người?"

Diệp Hi có chút run rẩy cầm lấy điện thoại di động, mình tay khác vẫn sờ nắn bộ ngực sữa! Trời ạ! Nếu để cho Lưu An biết mình hiện tại khinh bạc lão bà của hắn, không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào đâu! Nghĩ tới đây, ma trảo của Diệp Hi bệnh hoạn không khỏi mạnh thêm! Thật đúng là thú tính a!

"Á..."

"Ngươi nhẹ tay một chút!"

Lam Thục Nghi trừng mắt liếc hắn một cái, vẫn không có ngăn cản!

Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Diệp Hi không biết tại sao nàng có thể ngầm đồng ý mình làm loạn như vậy. Nhưng điện thoại vẫn đang vang lên! Lại là lão công của nàng!

Nghe hay là không nghe?

"Này điện thoại... A di người có nghe hay không?"

Diệp Hi tay vẫn hành động, bỗng nhiên dùng sức ngắt nhũ phong một cái, dù cách một lớp nịt vú nhưng vẫn tràn đầy co dãn!

"Không nghe!"

Lam Thục Nghi cắn răng, trên mặt rặng mây đỏ một trận đón một trận. Trượng phu gọi điện thoại, tựa hồ làm cho nội tâm nàng áy náy, nhưng càng làm cho cơ thể nàng dâng lên khoái cảm vô tận! Phản bội trượng phu, trả thù trượng phu không ngờ lại làm cho nàng cảm nhận được hưng phấn và kích thích chưa từng có!

"Không nghe... Sao?"

Diệp Hi khóe miệng hơi nhếch, cuối cùng quỷ thần xui khiến thế nào mà nhấn xuống nút trả lời! Mà một cái tay khác vẫn không kiêng sợ mà xoa nắn bầu vú! Cảm giác mềm mại co dãn khiến cho hắn yêu thích không buông tay!

"Uy, lão bà! Có chuyện anh muốn hỏi em một chút, lão tổng của tập đoàn kiến trúc thành phố, có phải em quen hắn hay không?"

Trời ạ!

Mình phải nói sao?

Diệp Hi một bên xoa nắn bộ ngực ngạo nhân, nhưng trong lòng thì như đang có thiên nhân giao chiến! Mình làm như vậy, rốt cuộc có đúng hay không? Đây cũng là một nữ nhân đã có chồng a! Mà mình lại đang làm gì thế này?

"Ách, cái kia... Lưu thúc thúc, là cháu a! Diệp Hi a!"

Diệp Hi cuối cùng vẫn là hướng về phía điện thoại nói chuyện! Điện thoại bên kia nghe được Diệp Hi cũng hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền cười nói: "Diệp Hi? Tại sao là cháu nghe điện thoại đâu! Không phải là đã đưa cháu về nhà sao? Điện thoại của vợ chú tại sao lại ở trên tay của cháu?"

"Lam a di nàng... Ách, mới vừa ở khu dân cư nàng liền ra vườn hoa tản bộ. Hiện tại nàng đi vào phòng rửa tay rồi!"

Diệp Hi trong lòng bỗng nhiên cực độ hưng phấn! Mình một bên cùng hắn nói chuyện, nhưng là bên kia cũng khinh bạc vợ của hắn, sờ sờ nắn nắn bộ ngực thê tử của hắn!

"Như vậy a! Nếu nàng không có ở đây, vậy coi như xong! Một chút nữa chú gọi lại!"

Nam nhân này rõ ràng không biết thê tử của mình bây giờ đang bị đại nam hài xâm phạm! Mặc dù tối ngày hôm qua chuyện mình bao nuôi tình phụ bị thê tử phát hiện, nhưng là hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Hiện tại hắn đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, nếu mà hắn biết được còn không tức chết!

"Nga!"

Diệp Hi gật đầu, đóng điện thoại, nhưng kích thích vụng trộm lại làm hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người! Nghĩ đến mình mới vừa rồi hôn đôi môi mềm mại quyến rũ kia, tiểu huynh đệ giữa hai chân càng trở nên dữ tợn ngẩng đầu lên! Diệp Hi vào giờ khắc này cảm giác được trong thân thể của mình tiềm ẩn vô tận dục hỏa!

"Ực ực!"

Lại một lần nữa nuốt nước bọt, Diệp Hi dùng một tay từ từ hướng hai chân cục trưởng phu nhân sờ soạn! Bắp đùi thon dài đẫy đà không sờ thì không biết, vừa mới sờ Diệp Hi liền bốc lên dục hỏa! Nguyên lai cục trưởng phu nhân mặc tất chân khiêu gợi màu da!

Sờ lên có chút thô thô, nhưng lại càng có cảm giác câu hồn đoạt phách! Hai chân nhỏ nhắn mềm mại trắng mịn, đường cong nhu hòa, quả nhiên là cực phẩm! Hai chân thon dài nếu kẹp lấy bên hông, tư vị như vậy thì tiêu hồn cỡ nào?

"Thật... Nóng..."

Đang bị Diệp Hi khinh bạc, thiếu phụ lúc này lại bỗng nhiên nói một câu như vậy! Trên mặt phong tình vô hạn, đôi mắt hồ thu như được bao một làn hơi nước, lúc này trên gương mặt cũng như cơ thể nàng đã chảy đẫm mồ hôi, không biết là do trong xe nóng nực hay là cơ thể nàng bị dục hỏa thiêu đốt! Lam Thục Nghi thân thể lay động, lại bỗng nhiên tránh thoát Diệp Hi, đẩy cửa xe đi xuống.

Ở trong bóng đêm, thân ảnh nhỏ bé của nàng cô đơn lạc lỏng, nàng đang hoảng sợ, nàng đang run rẩy.

"Ta không ngờ... thế mà..."

Lam Thục Nghi từ từ đứng lại, hai tay ôm thân thể của mình, nhẹ nhàng nức nở khóc: "Ta không ngờ thật sự mê luyến cảm giác vụng trộm này!"

Chương 30: Dã ngoại trộm tình (3) 2,009 Chữ 21:39 02/11/2018

Bi thương! Mới vừa rồi nàng cũng một mực nhẫn nhịn để cho Diệp Hi khinh bạc. Sau khi cùng hắn quan hệ, lại bị hắn sờ qua một chút, nàng chỉ muốn biết rốt cục cảm nhận thật sự của mình là như thế nào, rốt cuộc đâu mới là con người thật sự của nàng!

Đến tận lúc này, nàng mới đau đớn phát hiện mình thế nhưng lại thích phản bội trượng phu!

Nhìn người vợ xinh đẹp, Diệp Hi từng bước từng bước tiến về phía nàng!

"A di..."

Thanh âm của hắn đang run rẩy, thân thể cũng run rẩy theo, từ từ đi tới bên người Lam Thục Nghi!

"Ngươi..."

Lam Thục Nghi hơi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn tiểu nam hài, lúc này Diệp Hi muốn làm gì, nàng như thế nào lại không biết!

"Mau tránh ra, đừng đi qua đây!"

"Không, ta muốn ngươi! Lam a di, a di cho ta đi!" Diệp Hi bỗng nhiên nhào tới ôm chặt lấy tấm lưng của Lam Thục Nghi.

"Ầm!"

Bầu trời đen âm u lại bỗng nhiên đánh xuống một đạo thiểm điện! Mà thân thể cả hai đồng thời trở nên run rẩy! Cảm giác... Giống như sắp có một đại sự sẽ phát sinh.

"Này..."

Lúc này tại Hân Hoa tửu điếm chỉ còn thị trưởng Hàn Tuyết và bên cạnh là quản lý tửu điếm, Lưu An đã đi ra ngoài, cửa phòng được đóng chặt lại.

Lúc này, nữ thị trưởng tao nhã mê người đang tập trung tinh thần mà nhìn màn ảnh. Trong clip, nam tử tiến vào phòng "tổng thống", sau đó cửa phòng luôn luôn đóng. Trong lúc đó cũng không có bất kỳ người nào ra vào. Mà ước chừng mấy giờ sau, một người phục vụ gõ cửa, tuy nhiên hắn không thấy ai trả lời. Người phục vụ chờ mấy phút đồng hồ rồi rời đi. Tiếp theo, người phục vụ dẫn theo quản lý tiến đến phòng, người quản lý hạ lệnh mạnh mẽ khai mở gian phòng, dẫn theo mấy người phục vụ, hắn là người đầu tiên vội vàng mà tiến vào. Sau đó, liền truyền đến tiến la của hắn: "Tại sao có thể như vậy, hắn, hắn đã chết!".

Hàn Tuyết chau mày thật chặt. Chẳng qua nàng không có chú ý tới tròng mắt vị quản lý kia, cặp mắt kia bỗng nhiên hiện lên một tia sát cơ! Nhìn đồng hồ, trong lòng Hàn Tuyết hơi mất mát, đã hơn mười giờ. Xem ra tối nay mình thật sự phải thức đêm, nàng còn chuẩn bị tối nay cùng nhi tử hảo hảo nói chuyện một chút bởi lúc nãy nàng hơi nặng lời với hắn. Chính vì chuyện đó mà đến bây giờ trong lòng nàng vẫn không thấy yên tâm.

Diệp Hi là tất cả đối với nàng!

Nếu nhi tử chẳng may có chuyện gì, như vậy Hàn Tuyết thật không thể tha thứ cho bản thân mình! Vào giờ khắc này, lòng của nàng luôn luôn có chút căng thẳng, tựa hồ có dự cảm bất an nào đó. Bất quá, vào lúc này, điện thoại trong tay nàng lại bỗng nhiên vang lên! Hàn Tuyết vừa nhìn tên người gọi, trái tim không khỏi vui vẻ, là nhi tử gọi đến.

"Tiểu Hi, con hiện tại sao rồi?"

Vừa bắt điện thoại, Hàn Tuyết liền hỏi tới.

Bất quá, làm cho trái tim đang căng thẳng của nàng liền giãn ra: "Mẹ, con có thể có chuyện gì? Con bây giờ đã về đến nhà rồi! Thật mệt chết!".

Trong lúc nói chuyện, Hàn Tuyết thậm chí còn nghe được tiếng nhi tử thở dốc, tựa hồ như minh chứng hắn vừa về nhà!

"Về nhà là tốt rồi! Về nhà là tốt rồi!"

Hàn Tuyết thở một hơi, một bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ bộ ngực phập phồng, lo lắng bất tri bất giác mà tan thành mây khói.

"Con a, lại ngủ trễ như vậy, lúc nghỉ ngơi thì cần phải nghỉ ngơi!"

"Biết rồi! Mẹ cứ yên tâm đi! Con cũng không còn nhỏ, tự biết chiếu cố mình! Mẹ cũng đừng quá mệt mỏi, sớm trở về ngủ một chút, nếu không sẽ sinh nếp nhăn đó!".

"Tiểu tử thúi, hiện tại ngại mẹ già rồi có phải hay không?"

Nghe nhi tử giọng hơi khàn khàn trả lời, Hàn Tuyết nhất thời cười kiều diễm như hoa, tóm lại, nhi tử không có chuyện gì thì mọi chuyện đều tốt!

"Ai nói mẹ già rồi!"

Diệp Hi nhất thời phản bác: "Mẹ của ta là nữ thần xinh đẹp nhất trên đời này! Mấy nữ sinh mới lớn kia căn bản cũng không có bằng một nửa mẹ a!"

"Được rồi! Cũng biết nói ngọt! Mẹ nào có xinh đẹp như vậy đâu!"

Hàn Tuyết trên mặt lộ ra thân sắc vui mừng, dù là được nhi tử khen nàng cũng càng cao hứng, khuôn mặt hơi thẹn thùng mà đỏ bừng, diễm lệ bức người, thành thục hấp dẫn!

"Ân, biết rồi. Con đi ngủ, tắt điện thoại nga!"

"Ngủ ngon!"

Chẳng qua là, lúc này Hàn Tuyết cũng không biết, thời điểm gọi điện thoại cho mình, nhi tử đang đứng trước mặt thê tử của người khác, dục hỏa để cho hắn nhất trụ kình thiên!

Diệp Hi đem điện thoại trong tay vứt sang một bên, cười nói: "Hình như cũng đặc biệt kích thích!"

Lúc này trước mặt của hắn, Lam Thục Nghi đang chống hai tay xuống đất, cái mông tuyết trắng vểnh lên. Mà Diệp Hi còn đang ôm lấy bờ eo của nàng! Nếu như lúc này Lưu An biết lão bà của mình đang giống như là một mẫu cẩu tùy ý để Diệp Hi giày xéo thân thể thành thục của mình, không biết hắn thân làm trượng phu có thể hay không bị sôi máu mà chết?

Cái nón xanh lớn như thế chụp vào đầu, có thể thấy được Lưu An thật sự là nam nhân nổi bật nhất năm nay rồi! Hiện tại thê tử của Lưu An đang nóng rực như hoả thiêu! Bởi vì Diệp Hi theo phía sau ôm lấy thân thể của nàng, một tay thế nhưng nhẹ nhàng chui vào làn váy!

Không!

Lam Thục Nghi ở trong lòng kêu cứu, nhưng cũng không có người nghe được. Nàng cũng không dám la lên, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà thừa nhận tiểu nam hài trêu chọc! Nàng bỗng nhiên cảm giác được, thân thể của mình mới bị Diệp Hi đụng chạm đã bắt đầu xuất ra dâm thủy! Có lẽ là do mình đã sớm thất thân cho hắn sao.Vụng trộm kích thích sau lưng trượng phu, đột phá trói buộc của người vợ làm cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt!

"Lam a di,, hai tay chống ở phía trước!" Diệp Hi từ phía sau cắn lỗ tai nàng, để cho hai tay của nàng chống xuống mặt giường, vểnh cao cái mông!

Tư thế này thật sự là xấu hổ muốn chết! Lam Thục Nghi muốn phản kháng, nhưng vô luận như thế nào cũng đánh không lại Diệp Hi. Cuối cùng nàng cắn răng kìm nén dục hỏa trong lòng, bỗng nhiên xoay người lại đối mặt với Diệp Hi, dùng một tay nắm chặt nhược điểm của hắn.

"Ngươi cử động nữa, ta liền bẻ gảy nó!"

"Hô..."

Diệp Hi cũng hít một hơi khí lạnh, chỗ sơ hở của mình bị cầm thật sự là đòn trí mạng! Nhưng hai cánh tay của hắn vẫn không buông mỹ phụ đang không ngừng giãy dụa, cuối cùng hất một tay đem làn váy của nàng vung lên, thoáng cái liền kéo quần lót xuống!

Không nên! Lam Thục Nghi thật sự hoảng loạn rồi, nàng ra sức giãy dụa, mái tóc dài tán loạn vô cùng thảm hại nhưng hai má ửng hồng càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm. Bắp đùi thon dài bị tiểu nam hài nâng lên mà tách ra, bởi vì Lam Thục Nghi mặc váy nên khi Diệp Hi hất váy lên liền làm lộ ra một cái áo ngực màu trắng! Hai tòa tuyết phong trắng mịn, một đạo rãnh sâu giữa hai vú lại càng mãnh liệt kích thích thị giác Diệp Hi!

Trời ạ!

Diệp Hi nhanh muốn điên mất rồi! Hắn ôm vòng eo Lam Thục Nghi, chuẩn bị phát ra công kích nguyên thủy nhất đối với nàng!

Lam Thục Nghi trong lòng cuồng loạn!

"Xì " một tiếng, Lam Thục Nghi đang bị Diệp Hi ôm lấy eo bỗng nhiên cảm giác được sự phong phú giữa hai chân! Bởi vì nhục bổng của Diệp Hi lúc này đã nhét kín mật huyệt của nàng!

"A..."

Hai tay của Diệp Hi giữ bắp chân cục trưởng phu nhân, dán chặt thân thể đút vào, rút ra làm cho nàng thở hổn hển, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Diệp Hi.

"Ngô... Ân... Đừng... A... A... Thật sâu nha... Ân..."

Bên tai nghe được dâm thanh rên rỉ của người vợ xinh đẹp, Diệp Hi kìm lòng không được mà dùng thêm sức nhấp xuống, cự long ở trong âm đạo của nàng một vào một ra càng thêm nhanh chóng liên tục. Làn da trắng như tuyết của cục trưởng phu nhân đã dần biến thành màu phấn hồng.

"A di, ngươi thật dâm đãng nga!"

Diệp Hi bỗng nhiên cúi đầu, hôn hạt anh đào đang không ngừng đung đưa. Đầu vú bị cái lưỡi của Diệp Hi không ngừng bú liếm từ từ trở nên đỏ ửng cứng ngắc. Mà nhục bổng của Diệp Hi vẫn rút ra đẩy vào không ngừng nhục bích. Bất chợt quy đầu to lớn mạnh mẽ đụng chạm phải tử cung nàng!

"Lại đội lên nữa à... A... Thật giỏi... A... Tiểu hỗn đản... Ân... Dám làm chết ta... A..."

Hai tay cục trưởng phu nhân bắt được cánh tay tiểu nam hài, đầu ngửa về phía sau, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống tán loạn điểm xuyết trên thân thể trắng muốt như bạch ngọc.

Nàng bị Diệp Hi đút vào mãnh liệt càng cố gắng mà giãy dụa vươn thẳng cái mông lên, kịch liệt nghênh hợp với côn thịt của tiểu nam hài! Dâm thủy chảy mỗi lúc một nhiều, nhục bổng của Diệp Hi không ngừng mà chuyển động. Khi hắn đâm xuống, Lam Thục Nghi liền cố nhếch mông hướng về phía trước để cho thân thể của bọn họ kết hợp được càng thêm chặt chẽ!

"A... Ta... Không được... Ân... Thật không được... Nha... A... Thả ta ra... A... Muốn chết a..."

Bị nhục bổng của Diệp Hi đội lên tử cung, cục trưởng phu nhân liều mạng vặn vẹo thân thể, thật chặt mà ôm lấy lưng Diệp Hi, hai khối nhục cầu đè ép lên ngực Diệp Hi bị biến dạng liên hồi. Dâm thủy bốn phía khiến cục trưởng phu nhân như tiến vào mê võng, càng thêm phóng đãng!

Ở vùng ngoại ô, từng đợt thở gấp kèm theo tiếng va chạm liên tiếp của hai thân thể văng vẳng mãi không dứt!

Mà ở Hân Hoa tửu điếm, Hàn Tuyết vẫn không biết nhi tử lại làm ra chuyện tình vi phạm đạo đức xã hội như vậy! Vụng trộm lão bà người khác, tất bị sét đánh!

Oanh!

Hình như thật sự ứng với câu này, giữa đêm đen mù mịt đột nhiên xuất hiện một đạo kinh thiên thần lôi từ trên trời giáng xuống, hào quang chói mắt!

Chẳng qua, tiểu tử vụng trộm cùng vợ người khác là Diệp Hi lại vẫn hồn nhiên vô sự!

Xem ra, câu nói người tốt có hảo báo, ác nhân có ác báo cũng không chính xác a!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon