Chương 26: An Quận Vương nhìn đã mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta đi phòng cách vách nghỉ ngơi!” Trầm Ly Tuyết trừng mắt nhìn Nam Cung Khiếu liếc mắt một cái, nàng tiêu hao quá nhiều tinh lực rồi, đầu óc hôn mê, bước chân mệt nhọc, nhu cầu cấp bách là nghỉ ngơi. Làm sao còn có thể chờ đến năm, sáu canh giờ sau mới đi ngủ chứ.

“Này cũng miễn cưỡng có thể!” Nam Cung Khiếu không chút để ý phe phẩy chiết phiến, thỉnh thoảng hung hăng trừng An Quận Vương hôn mê bất tỉnh vài lần, hắn bệnh phát thật là đúng thời điểm!

“Ta sai Thu Hòa truyền thiện!” Sau khi trở lại Tướng phủ, đầu tiên là đi hiến tế Lâm Thanh Trúc, sau An Quận Vương lại phát bệnh ngất đi, Trầm Ly Tuyết, Lâm Nham bọn họ đều còn chưa có dùng cơm trưa, vừa mệt vừa đói.

“Ly Tuyết, không cần vội!” Nhìn Trầm Ly Tuyết biểu tình mỏi mệt, ánh mắt ảm đạm, tinh thần thật không tốt, Lâm Nham không nghĩ lại làm cho nàng thêm mệt nhọc, lôi kéo Nam Cung Khiếu hướng ra phía ngoài: “Nam Cung thế tử, ta mời ngươi đi Túy Tiên Lâu uống rượu.”

Túy Tiên Lâu là tửu lầu lớn nhất ở kinh thành Thanh Diễm, đồ ăn cao quý, hương vị lại rất độc đáo, Nam Cung Khiếu động tâm tư, đáy mắt hiện lên một tia quang mang tà mị: “Bổn thế tử muốn uống rượu nữ nhi hồng hai mươi năm ……”

Có người mời mình uống rượu, tự nhiên muốn uống loại tốt nhất, nữ nhi hồng hương thuần ngon miệng, dư vị vô cùng, thích hợp nhất là uống lúc này, đến nỗi giá cả sao, tự nhiên cũng là rượu quý trong các loại rượu.

“Không thành vấn đề!” Lâm Nham tiếng cười trầm thấp, chỉ cần có thể đem Nam Cung Khiếu từ Trúc Viên lôi đi, ngay cả hắn muốn uống quỳnh tương ngọc dịch (Ý chỉ rượu quý), Lâm Nham đều sẽ đáp ứng.

“Đây là ngươi nói, hôm nay không say không về……” Nam Cung Khiếu cuộc đời có hai thứ yêu thích nhất, mỹ nhân, rượu ngon, mỹ nhân dùng để thưởng thức, rượu ngon sao, tự nhiên là dùng để nhấm nháp, uống rượu, liền nhất định phải uống tận hứng……
Lâm Nham, Nam Cung Khiếu nhẹ nhàng nói chuyện với nhau rất nhanh liền không thấy bóng dáng, Trầm Ly Tuyết vì An Quận Vương đắp chăn đàng hoàng, dùng sức tách ngón tay của An Quận Vương.

An Quận Vương rõ ràng đang hôn mê, lại giống như có tri giác, khẩn trương nắm chắt tay Trầm Ly Tuyết nhất quyết không buông, Trầm Ly Tuyết càng tách, hắn càng nắm chặt, cổ tay trắng nõn hiện ra các vệt bầm xanh tím, cổ tay nhỏ bé trắng nõn tay cũngtrở nên trắng bệch không chút huyết sắc.

Trầm Ly Tuyết lại bất đắc dĩ tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Quận Vương một cái, không tách ngón tay của hắn ra nữa, nàng căn bản không có biện pháp đi vào phòng khác nghỉ ngơi.
Ánh mắt trầm trầm, Trầm Ly Tuyết cầm lấy một cây trường châm tinh tế, nhanh chóng đâm xuống cổ tay An Quận Vương. An Quận Vương ăn đau, quả nhiên thu hồi tay, tay nhỏ đạt được tự do, Trầm Ly Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhẹ vỗ cổ tay bị bầm tím, đang muốn rời đi, lại bi ai phát hiện, cổ tay kia của nàng bị An Quận Vương bắt được!

An Quận Vương khuôn mặt bình tĩnh, vẫn còn ngủ rất bình yên, đối với sự việc phát sinh, không chút nào cảm kích, Trầm Ly Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt toát lên lửa giận quay cuồng, An Quận Vương đời trước khẳng định cùng nàng có thù oán!

Cổ tay bị nắm, Trầm Ly Tuyết đi không được, lại không thể mang theo An Quận Vương cùng đi phòng khách nghỉ ngơi. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể ngồi ở mép giường, dựa vào thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trước cứ nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ khôi phục tinh thần lại tách ngón tay của An Quận Vương.
Trẩm Ly Tuyết ban ngày bôn ba mệt nhọc, thật sự mệt mỏi, ngồi ở mép giường mềm mại, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Trong phòng ánh mặt trời dần dần nhạt đi, ánh trăng trong trẻo tràn vào qua cánh cửa sổ chạm khắc.

Trên giường An Quận Vương đang hôn mê chậm rãi mở mắt, khung cảnh lạ lẫm lạc vào mi mắt, An Quận Vương trong mắt toát ra một đạo ám quang, đang muốn xoay người ngồi dậy, ánh mắt chợt thấy Trầm Ly Tuyết đang ngồi ở mép giường.

Thẩm Li Tuyết thân dựa vào thành giường, hương vị có chút ngọt ngào, lông mi thật dài hơi hơi rung rung theo gió, giống như cánh bướm, môi anh đào mấp máy, hô hấp đều đều, bình yên, điềm tĩnh ngủ làm cho người khác không đành lòng khinh nhờn.
An Quận Vương tròng mắt đen dần dần ngưng trọng, khi hắn phát bệnh, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn sao?

“Đại tiểu thư!”
Thu Hòa cố tình đè thấp giọng nói, tiếng gọi từ ngoài cửa truyền đến, Trầm Ly Tuyết lông mi run rẩy, bỗng nhiên mở mắt.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngời, Trầm Ly Tuyết xoa xoa cái trán, đã trễ thế này, nàng ít nhất đã ngủ bốn, năm canh giờ rồi đi.

“Chuyện gì?”

“Đại tiểu thư, ngài có muốn ăn khuya hay không?” Trầm Ly Tuyết từng phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào nội thất. Thu Hòa đứng bên ngoài, cách một chuỗi hạt mành, nhẹ giọng dò hỏi. Trầm Ly Tuyết không ăn cơm trưa, cũng không ăn bữa tối, Thu Hòa lo lắng nàng sẽ đói, cố ý từ phòng bếp bưng đồ ăn khuya tới.

“Đặt ở trên bàn bên ngoài đi!” Thu Hòa nói chưa dứt lời, nàng (Thu Hoà) vừa nói, Trầm Ly Tuyết mới phát giác, chính mình đã hai bữa không ăn cơm, đói tới mức trước ngực dán lại phía sau lưng.
Trên giường, An Quận Vương nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng, ngủ thực bình yên, Trầm Ly Tuyết sờ sờ trán hắn, nhiệt độ bình thường, không có phát sốt.

Hít sâu một hơi, Thẩm Li Tuyết dùng sức tách ngón tay hắn ra, ngón tay hắn không cố chấp như nàng tưởng, cư nhiên tách nhẹ liền ly khai.

Trầm Ly Tuyết nghi hoặc liếc mắt nhìn An Quận Vương một cái, kỳ quái, lần này như thế nào dễ dàng tách ra như vậy? Hắn còn chưa tới thời gian tỉnh a……

“Đại tiểu thư, đồ ăn đã dọn xong!” Tiếng bẩm báo cung kính của Thu Hòa vang lên, Trầm Ly Tuyết không nghĩ nhiều, đáp lại một tiếng, vì An Quận Vương đắp chăn đàng hoàng, bước nhanh đi ra nội thất.

Trên bàn gỗ lim bày hai món rau, một chén cháo, một đĩa nhỏ điểm tâm, Trầm Ly Tuyết ưu nhã nhanh chóng dùng bữa xong, ghé mắt nhìn sang ánh trăng sáng ngời trên cao, nhẹ giọng phân phó:

“Thu Hòa, đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”

Tướng phủ các vườn đều có tắm phòng riêng, Trúc Viên cũng không ngoại lệ, Thẩm Li Tuyết thích sạch sẽ, có thói quen tắm gội trước khi ngủ, dùng xong cơm khuya, Trầm Ly Tuyết rời khỏi phòng, đi đến phòng tắm tắm gội.
Phòng tắm có phòng ngủ lớn nhỏ, bên trong có một bể tắm nhỏ, khí nóng lượn lờ, sương khói tràn ngập gian, Trầm Ly Tuyết cởi quần áo, đi vào trong hồ nước, phiến cánh hoa cánh phù với mặt nước, từng trận hương khí phiêu tán, Thẩm Li Tuyết nhắm mắt, tùy ý để nước ấm mang đi hết mỏi mệt trên người.

Bóng đêm đã thêm đậm, hạ nhân Tướng phủ đều nghỉ ngơi, Trầm Ly Tuyết không cần lo lắng sẽ có người tới quấy rầy!

Giữa phòng ngủ, An Quận Vương mở to mắt ngồi dậy, dưới thân là đệm chăn, trên người chăn gấm đều là tân, lại đều là thứ đẳng tơ lụa khâu vá mà thành, màu lam nhạt trướng màn là trung đẳng lụa mỏng sở chế, tinh oánh dịch thấu rèm châu cũng thực bình thường, trên tường quải danh gia đan thanh, toàn bộ đều là đồ dỏm, tủ quần áo, bàn trang điểm, bàn tròn đều là bình thường đầu gỗ bao một tầng gỗ đỏ da.

An Quận Vương màu đen tròng mắt sâu thẳm tựa đàm, xốc lên chăn xuống giường, chậm rãi hướng ra phía ngoài đi đến: Lương bổng của Trầm Thừa tướng mua đồ dùng cho nữ nhi thân đều không đủ sao?
Bóng đêm dần dần bao trùm thêm nữa, trong Trúc Viên im ắng, không thấy nửa bóng người, An Quận Vương chậm rãi đi quanh hành lang khắc hoa, nhíu mày, Trầm Ly Tuyết đi nơi nào?
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng nước vang vọng như có như không, An Quận Vương nương theo thanh âm bước nhanh đến trước một gian phòng, phòng phổ thông, cùng phòng ngủ, phòng khách không có gì khác nhau: Bên trong có người, sẽ là Trầm Ly Tuyết sao?
An Quận Vương hơi hơi ngưng mi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhiệt độ cùng hương thơm lập tức ập vào trước mặt, trong phòng tràn ngập hơi nước, làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ, một trận gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng phiêu tán, trong hồ nước, một đạo thân ảnh yêu điệu như ẩn như hiện……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro