chương 01, 02, 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



chap 01: CƯNG CHIỀU BẢO BỐI:
Một căn nhà sang trọng khang trang,được trang trí bằng kính thủy tinh trong suốt làm thành tường, căn nhà được chia làm ba phần mỗi phần đều có 5 tầng,xung quanh căn nhà có đầy đủ các loại hoa cây cảnh quí hiếm, được chăm sóc và cắt tỉa cẩn thận.An ninh rất nghiêm ngặt và chặt chẽ,xung quanh căn nhà đều có hộ vệ canh giữ 24/24, cho thấy được chủ căn nhà này là người không tầm thường.
Trong một căn phòng lớn ở tầng ba giang nhà giữa,căn phòng được trang trí bằng gam màu trắng làm chủ đạo, cùng phối thêm màu hồng cánh sen nhìn vào rất đáng yêu,cho thấy được chù căn phòng này là nữ.
-Bảo bối! còn ngủ sao?_Một nam nhân cao lớn vóc dáng căn đối,dung mạo tuấn dật, mỗi một nét trên mặt đều rất hoàn mĩ,lông mi dày và cong cong anh hôn lên má cô gáu đang nằm trong chăn còn đang say ngủ dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi."Đàm Dịch Dương: chủ tịch tập đoàn Ánh Dương,một tập đoàn lớn nhất hiện nay trong mọi lĩnh vực kinh doanh,anh còn là chủ nhân của một tổ chức ngầm lớn mạnh rất có uy quyền và quyền lực, tổ chức Ảnh"
Ưm! người ta còn đang muốn ngủ thêm tí xíu nữa!_Cô bé trong chăn kêu lên một tiếng giọng còn đang ngáy ngủ nói,thoạt nhìn cô bé độ tấm nhỏ tuổi nhưng dung mạo xinh đẹp đáng yêu."Hạ tử Du:17 tuổi, còn vài tháng nữa cô sẽ tròn 18 tuổi, xinh đẹp đáng yêu lại vô cùng hoạt bát thân thiện,bản tính lại rất lương thiện"
-Bảo bối! đã trễ giờ ăn sáng của em, em cũng sắp muộn học rồi!_Dàm Dịch Dương hết sức dịu dàng,ánh mắt yêu thương sủng nịch nhìn cô nói."Anh được người đời kính sợ vì danh tiếng hừng hực của anh, anh có tiếng lạnh lùng vô cảm nhưng lạt hết sức dịu dàng với cô bé trong chăn"
-Em dậy là được chứ gì?_Hạ Tử Du ngồi dậy ánh mắt còn mơ hồ vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ,cô nói với giọng trẻ con.
-Ngoan!_Đàm Dịch Dương thương yêu hôn lên má cô cái nữa hái lòng mỉm cười nói.Hạ Tữ Du ngoan ngoãn xuống giường,vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu,lạt có dáng vẻ của thiếu nữ trưởng thành.Trước đây cô được anh đem về chăm sóc,khi ấy cô chỉ là cô bé mồ côi bẩn thỉu 10 tuổi, 7 năm qua anh hết lòng thương yêu chiều chuộng cô như một bảo bối, không phải nói là bảo bối của anh.Hạ Tử Du ngày càng lớn trong vòng tay bảo bộc của anh,cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người,anh là một người đàn ông trưởng thành,thành đạt lại rất có gia thế anh đã bị cô thu hút,anh cũng có thất tình lục dục,mỗi lần anh gần cô đều có phản ứng,thế nhưng anh đã kiềm chế để không làm tổn thương cô.Đàm Dịch Khiêm có rất nhiều phụ nữ quay quanh, phụ nữ đối với anh chỉ là để anh giải quyết nhu cầu sinh lý,một khi đã chán ghét thì anh sẽ tàn nhẫn từ bỏ,ai day dưa với anh sẽ bị anh trừng phạt.Trên thương trường anh luôn có kế sách để đạt được mục đích mà anh muốn,anh chưa bao giờ thất bại.Bên ngoài anh rất lạnh lùng vô cảm,khí thế bức người của anh luôn làm người khác rung sợ chỉ đứng nhìn ở một khoảng cách,nhưng khi ở trước mặt Hạ Tử Du anh hết sức dịu dàng và ôn nhu,cưng chiều cô gái nhỏ bé này hết mực,phải nói cô là tất cả của anh là sinh mệnh của anh.Song anh không muốn để cô biết con người khác của anh,vì cô là cô bé hết sức lương thiện trong sáng nên anh luôn tạo cho mình ở trước mặt cô là người hoàn mĩ dịu dàng.Hạ Tử Du không hề biết anh là ai?chỉ biết anh là người cô yêu là người chồng tương lai cô muốn gả cho anh khi cô trưởng thành.
-Anh không đi làm sao?_Hạ Tử Du ngạc nhiên ngước nhìn đồng hồ,đáng lí ra giờ này anh đã đến công ty rồi,mọi khi gọi cô dây nhìn cô ăn sáng và uống hết ly sữa anh mới an tâm rời đi.
-Hôm nay anh đưa em đi học sau đó sẽ đến công ty._Đàm Dịch Dương rất ích khi đưa cô đến trường vì anh không muốn cô là mục tiêu của bọn hắc ám chú ý và làm hại cô.Hạ Tử Du mỉm cười gật đầu,rất hiếm khi cô được anh đưa đi nên cô rất vui vẻ,cô cũng không hỏi tại sao?Đàm Dịch Dương yêu thương sao đó rất dễ dàng kéo cô và nhắc bổng cô ngồi lên đùi mình.Thân hình nhỏ nhắn của cô gọn gàng ngồi trên đùi anh,cô rất tự nhiên còn đung đưa hai chân ty nghịch khuy áo của anh,đây là thói quen anh tạo cho cô,một tay khác cô lấy bánh sanwich lên và ăn,tay nghịch khuy áo của anh cũng dừng lại để lấy ly sữa kế bên,thế nhưng không giống mọi ngày cô uống hết ly sữa mà chỉ hóp một chút rồi bỏ xuống.
-Dì Lưu! đem đun lại sữa khác cho Tử Du_Đàm Dịch Dương rất hiểu cô liền lên tiếng phân phó cho đầu bếp là dì Lưu..
-Vâng thưa thiếu gia._Dì Lưu liền nhận lệnh không dám chậm tr64,mọi khi thì dì sẽ không sợ hãi như vậy,thế nhưng hôm nay cô tiểu thư bé bỏng đáng yêu nầy dậy muộn nên khiến sữa nguội.
-Lần sau hãy chú ý hơn,tiểu thư không uống được sữa nguội!_Đàm Dịch Dương lạnh giọng không vui nói.
-Vâng...thiếu gia!..._Dì Lưu rung sợ đáp.
"Dịch Khiêm! anh không được giận"_Hạ Tử Du lấy bàn tay bé nhỏ của mình vuốt hàng mi đang nhíu lại của Đàm Dịch Khiêm nói.
"Được! anh không giận!"_Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nói,cô gái nhỏ này anh nâng niu yêu chiều vô hạn,sỡ dĩ anh đưa cô đến trường là vì anh phát hiện trong cặp của cô mỗi khi đi học về đều có một khối giấy thư tình,anh biết cô rất nỗi bậc rất nhiều người theo đuổi nên đã hạn chế giao tiếp của cô. Anh muốn cho bọn họ biết cô là của anh không được ai đụng vào cô,anh ghen rất ghen.
"Được rồi! Em chuẩn bị xong chưa?anh đưa em đi?"_Đàm Dịch Khiêm ôn nhu cưng chiều hỏi
"Đã xong!lên đường!"_Hạ Tử Du hưng phấn vòng tay qua cổ anh,anh rất phối họp ôm cô ra ngoài xe,theo sau là quản gia và người gíp việc cầm áo khoác ,cặp sách và bình giữ nhiệt của anh và cô.Sau khi chào tạm biệt cô anh đợi cô vào trường rồi mới rời đi,cũng vừa lúc này Hạ Tử Du gặp giáo sư nói là cô được cử đi shingapo học khóa huấn luyện 1 tuần,nếu thành tích cô đủ tiêu chuẩn sẽ dễ cho tương lai cô sao này.Tối hôm đó cô đã năng nĩ anh rất nhiều nhưng anh một mực không đồng ý,chính vì vậy cô đã nhốt mình trong phòng khóc cả buổi.
"Tử Du! mở cửa cho anh! cả ngày em không ăn cũng khóc nhiều rồi!"_Đàm Dịch Khiêm đang đứng trước phòng cô nhỏ giọng khuyên cô,anh luôn vẫn rất dịu dàng với cô.
"Híc! không! tãi sao anh lại phản đối việc em đi shin chứ?đó là cơ hộu tốt của em,cả trường chỉ có mình em là được đi cơ mà?"_Hạ Tử Du khóc thúc thích giọng giận dỗi nói.
"


Chap 02: cô chứng kiến anh cùng người phụ nữ khác.
Cứ thế Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn đứng trước cửa phòng của Hạ Tử Du dỗ dành cô, nghe tiếng cô vì khóc mà bị khan giọng lòng anh đau đớn.
- Được rồi! A đồng ý cho em đi, giờ thì ra mở cửa cho anh đi, em khóc cả buổ rồi. _ Đàm Dịch Khiêm đành thỏa thuận theo ý của cô, ai bảo cô là trái tim của anh làm gì?
"Cạch" - Thật khỏ? Anh không được nuốt lời đâu đấy! _ Hạ Tử Du vui mừng xuống giường chạy đến mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn thắm đẫm nước mắt của cô, giọng nói cũng khàn giờ cô mới phát hiện cổ họng mình có cảm giác đau. Nhìn cô như vậy anh càng đau lòng, bảo bối của anh sao lại bướng bỉnh như vậy, có phải chăng vì anh đã cưng chiều cô quá hay không? Nhưng anh không ngừng cưng chiều cô được.

c trong lòng cảm xúc dâng trào, anh đã chờ đợi cô 7 năm, cũng chờ đợi khi cô trưởng thành, câu nói yêu cô anh cũng không dám nói sợ rằng cô còn nhỏ sẽ cười anh và cũng sợ cô không chấp nhận anh.
- Em nói đợi em trưởng thành em muốn gả cho anh!_Không phải bồng bọt mà thổ lộ cũng không phải vì anh đồng ý để cô đi shin mà là điều cô luôn muốn cho anh biết từ rất lâu.
- Bảo bối anh cũng yêu em rất yêu!_Nụ cười trên môi anh giờ đây càng rực rỡ hơn, cô thậm chí còn chủ động dâng tặng anh một nụ hôn, Đàm Dịch Khiêm vì không kiềm chế được, cơ thể anh luôn có phản ứng mỗi khi gần cô, nhưng vì cô anh đành khắc chế dục hỏa, nhưng hôm nay lại nghe được chính miệng cô nói anh đã không chịu được mà điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ mộng, Hạ Tử Du và anh cũng đã từng hôn rất nhiều lần nhưng sự điên cuồng của anh lần này khiến cô sợ hãi.

chương 02: Cô chứng kiến anh cùng người phụ nữ khác thân mật
Sự sợ hãi trong cô giờ lớn dần khi anh bắt đầu dùng tay di chuyển trên người cô, anh nhấc bổng cô lên ép cô vào tường mà hôn, hôn môi rồi anh di chuyển dần đến xương vai và dần đi xuống.
- Dịch...Dịch Khiêm! đừng mà...!_Hạ Tử Du sợ hãi run rẫy mà kêu lên âm thâm nức nở vì sợ hãi, Đàm Dịch Khiêm dường như đã lấy lại được lí trí lập tức buông cô ra, Hạ Tử Du sợ hãi lùi lại phía sau ôm ngực sợ sệt nhìn anh.
- Tử Du! thực xin lỗi!_Nhìn hành động đề phòng của cô anh đau lòng buồn bã nói xong liền xoay người bước đi, anh đang làm gì, cô là bảo bối của anh, một tay anh cưng chiều bảo hộ, anh hối hận khi có hành động không kiểm soát của mình. Hạ Tử Du giờ đây mới bừng tỉnh, cô lại phản ứng mạnh như vậy? chẳng phải muốn gả cho anh sao? Trước sau gì cô cũng thuộc về anh, nhưng hành động điên cuồng của anh từ trước đến nay chưa từng có thì lại khiến cô không kịp thích ứng được. Suốt cả đêm hai người đều không ngủ được, bên ngoài lại có mưa to sấm chớp dữ dội, Hạ Tử Du sợ hãi chui rúc vào chăn, muốn chạy đi tìm anh nhưng chân lại không thể bước xuống giường, lúc này đây Đàm Dịch Khiêm mới chợt tỉnh trong cơn say và nghĩ ngay đến bảo bối của anh, dưới chân anh là vỏ chai rượi đã bị anh uống hết. Anh liền chạy ngay sang phòng cô.
- Tử Du!_Đàm Dịch Khiêm mở cửa và đèn lên ánh mắt dáo dát tìm hình bóng của bảo bối, một hình bóng mảnh khảnh liền nhào vào lòng anh, thân thể cô run lên kịch liệt.
"huhu!"- Dịch Khiêm! anh đừng bỏ rơi em, xin anh đấy!_Hạ Tử Du khóc nức nở nói, cô ôm anh rất chặt, run run vì sợ.
- Ngốc! Em là bảo bối của anh sao anh lại bỏ rơi em được!_Đàm Dịch Khiêm dịu dàng ôm lại cô, nhỏ giọng cưng chiều nói. Bỏ rơi cô sao? Anh nghĩ cả đời anh cũng không làm được? Anh thà mất đi tất cả cũng không để mất cô.
- Dịch Khiêm! em xin lỗi!_Hạ Tử Du ngước nhìn anh bằng đôi mắt tràn ngập nước giọng nói ủy khuất nói.
- Em không sai, người sai là anh, anh xin lỗi._Đàm Dịch Khiêm ôn nhu lau nước mắt cho cô nói, anh còn nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Tối đó anh ôm cô ngủ, vì có anh nên cô dễ dàng đi vào giấc ngủ. Phải từ trước đến nay cô luôn được anh bảo hộ như vậy,được an toàn trong vòng tay của anh, luôn nở một nụ cười trong sáng ngây thơ trong thế giới của anh.
Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào chiếc giường có một cô gái xinh đẹp còn đang say giấc.
- Dịch Khiêm!_Hạ Tử Du gặp một cơn ác mộng tỉnh lại không thấy Đàm Dịch Khiêm cô hốt hoảng kêu lên rồi nhảy nhanh xuống giường chạy đi tìm anh.
Trong phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm:
- Phải! Không cho phép ai lơ là phải đảm bảo an toàn cho cô ấy 24/24, nếu để cô ấy mảy may bị gì thì tôi sẽ không bỏ qua._Đàm Dịch Khiêm nói chuyện qua điện thoại với thuộc hạ của mình, anh khác với một Đàm Dịch Khiêm dịu dàng trước mặt Hạ Tử Du, giờ đây anh hoàn toàn biến thành con người của anh, lạnh lùng vô tâm, giọng nói lạnh băng của anh dù truyền qua điện thoại cũng khiến người nghe cũng rùng mình.Sau khi nói chuyện xong anh liền gác máy, lúc này thân ảnh bé nhỏ của Hạ Tử Du đã nhào vào ngực anh.
- Bảo bối! em sao vậy?_Đàm Dịch Khiêm khẳng trương hỏi cô.
- Không cho phép anh đi khi em chưa tỉnh._Hạ Tử Du cảm nhận được hơi ấm của anh liền thở phào nhẹ nhổm cô ngẩn đầu lên đôi mắt to đẹp nhìn anh, giọng điệu trẻ con ra lệnh cho anh.
- Được!_Đàm Dịch Khiêm mỉm cười nhấc cô lên ngồi trên bàn đáp.
- Dịch Khiêm! hôm nay anh không đến công ty có được hay không?_Hạ Tử Du cúi đầu nhỏ giọng yêu cầu, cô biết công ty đối với anh rất quan trọng, nhưng từ nhỏ đến giờ nếu là yêu cầu của cô anh đều hấp nhận.
- Được! bảo bối nói gì anh đều nghe!_Đàm Dịch Khiêm thương yêu hài lòng với đề nghị này của cô, đây là lần đầu tiên cô yêu cầu anh ở bên cô, trong lòng anh thầm mừng rằng vị trí của anh trong tim cô là quan trọng.
- Hay quá!_Hạ tử Du vui vẻ ôm cổ anh tặng cho anh một nụ hôn lên má rồi cô hài lòng cười khanh khách. Suốt cả buổi hai người luôn quấn lấy nhau không rời, ví dụ như; anh ngồi trên bãi cỏ xanh cô ngồi trong lòng anh ngâm nga bài hát cho thích cho anh nghe, ví dụ như; anh đang cùng cô ngồi trên ghế sô pha xem phim mà cô thích nhất, ví dụ như; anh và cô nằm trên giường của anh, anh đọc truyện tranh cho cô nghe.....
- Dịch Khiêm! khi em tỉnh dậy anh phải chơi xếp hình với em!_Hạ Tử Du leo lên người anh ngồi, giọng điệc trẻ con nói.
-Được!_Đàm Dịch Khiêm luôn dùng nụ cười và giọng nói ấm áp nói chuyện với cô.Hạ Tử Du cười cười rồi dựa vào vai anh từ từ chìm vào giấc ngủ. Đàm Dịch Khiêm chịu đựng đến khi cô ngủ say nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, mồ hôi anh nhỏ giọi, thân thể anh như có hàng ngàn con kiến bu lại rất khó chịu. Đàm Dịch Khiêm luôn phản ứng mạnh khi gần Hạ Tử Du,anh nhân lúc bảo bối ngủ chạy đến chỗ của Đan Nhất Yên là tình nhân của anh để anh giải quyết nhu cầu sinh lí."Đan Nhất Yên là một bác sĩ tâm lí trẻ tuổi nhất, gia đình cô cũng thuộc dạng có máu mặt, nhưng cô tình nguyện vì anh mà làm tình nhân bí mật của anh. Cô gặp anh lúc ở bệnh viện vì bị thu hút bởi anh nên cô đã theo anh hơn 2 năm, tính ra cô là tình nhân theo anh lâu nhất."
-Anh phải đi sao?_ Đan Nhất Yên nhịn không được lên tiếng hỏi khi thấy Đàm Dịch Khiêm đang mặc lại quần áo.
- Ừm!_ Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lên tiếng.
- Anh không thể ở lại với em thêm được sao?_ Đã lâu anh mới đến tìm cô, vì khao khát muốn ở cạnh anh mà cô lớn mật lên tiếng đề nghị.
- Đan Nhất Yên! Em đã quên thân phận của mình rồi sao?_ Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày lạng giọng nói, anh không muốn bất kì một người phụ nữ nào đòi hỏi anh những yêu cầu của họ, ngoại trừ Hạ Tử Du ra anh sẽ không đáp ứng yêu cầu của người khác. Đan Nhất Yên sợ hãi cúi nữa câu cũng không dám hé miệng.
- Ngoan! Khi khác tôi lại đến tìm em!_ Đàm Dịch Khiêm nói xong thì rời đi cũng không liếc nhìn cô thêm lần nào nữa.
Đàm Dịch Khiêm về đến nhà cũng vừa vặn đến giờ Hạ Tử Du thức giấc.
- Dịch Khiếm! Em biết anh sẽ không bỏ đi mà._Hạ Tử Du vui vẻ cọ đầu vào khuôn ngực rộng lớn của anh giống như con mèo nhỏ chui rúc trong lòng chủ nhân.
- Bảo bối của anh ngủ thì sao anh lại bỏ đi._Đàm Dịch Khiêm vốn dĩ không để cho cô biết mối quan hệ của anh ở bên ngoài, anh không muốn cô đau khổ, đã giấu thì anh sẽ giấu đến cùng, ai hé miệng muốn tiếc lộ cho cô biết anh sẽ không nễ tình mà ra tay trừng trị.
-Yêu nhất Dịch Khiêm!_ Hạ Tử Du nở một nụ cười câu cửa miệng của cô luôn nói ra câu này với anh. Đàm Dịch Khiêm thương yêu hôn lên má cô một cái rồi lấy ra một bộ xếp hình 3D cực lớn đưa cho cô, anh không quên điều này. Hai người cùng chơi xếp hình vui vẻ với nhau, tối đến họ ăn tối cùng nhau rồi cùng nằm trên giường của Đàm Dịch Khiêm, lúc này đây Hạ Tử Du đang nằm trong lòng anh nghe anh nói chuyện, Hạ Tử Du chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau Đàm Dịch Khiêm đưa cô ra sân bay, theo sau là dì Lưu và hai nữ giúp việc khác được Đàm Dịch Khiêm phân phó đi theo chăm sóc cô, anh còn đặc biệt chuẩn bị nhà cho cô, ngoài ra anh còn hạ lệch cho thuộc hạ của mình trong tổ chức Ảnh theo ngầm bảo vệ cô.
Tấm thoát thời gian trôi qua nhanh, chỉ mới ba ngày mà anh nhớ cô da diết muốn bay sang đó mà ôm cô hôn cô nhưng anh lại không muốn cô phải khó xử, những ngày không có Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm đều tìm đến Đan Nhất Yên để lắp đầy nỗi nhớ nhung bảo bối của anh. Về mặt Hạ Tử Du cô cố gắng học tốt tiếp thu bài rất nhanh, cuối cùng cô cũng hoàn thành bài luận án sớm hơn dự định. Hạ Tử Du muốn cho Đàm Dịch Khiêm một sự bất ngờ nên đề nghị mọi người giữ bí mật lộ trình của cô, ngay cả thuộc hạ của anh theo bảo vệ cô cô cũng biết và nài nỉ họ giúp cô, tất nhiên lời của cô bé này cũng giống như mệnh lệnh của anh họ chỉ biết tuôn theo. Ngày thứ sáu trong lần cô ra nước ngoài anh dùng công việc để bới nhớ cô, cũng chính lúc này Hạ Tử Du đang ở sân bay của thành phố H, Hạ Tử Du không về nhà mà kêu tài xế lái xe đưa cô đến tập đoàn Ánh Dương để gặp Đàm Dịch Khiêm.
Tập đoàn Ánh Dương:
- Hạ tiểu thư!_ Cô tiếp tân ngạc nhiên khi thấy Hạ Tử Du đến đây, cô rất có ấn tượng với Hạ Tử Du lại vô cùng ngưỡng mộ cô bé này được tổng tài của cô thương yêu cưng chiều hết mực, cô bé vừa xinh đẹp động lòng người vừa vui vẻ hòa đồng.
- Chào chị! Em đến gặp Dịch Khiêm, chị không cần thông báo._ Hạ Tử Du cười ngọt ngào nói, sau đó cô đi lên tầng 99 là tầng cao nhất của tòa nhà, cũng nhờ mọi người đừng nói cho Đàm Dịch Khiêm biết cô đến, họ cũng vui vẻ đáp ứng. Hạ Tử Du vào phòng tổng giám đốc chờ anh, vì cô nghe nói anh đang họp, mọi thứ trong phòng anh vẫn không thay đổi, cách trang trí trẻ con là do cô trang trí, nhưng hình của cô và một quyển album hình khá dày được đặt trên bài làm việc của anh, Hạ Tử Du tò mò mở ra xem, cô ngạc nhiên vì trong album đều là hình ảnh của cô năm cô 11 tuổi, hình cô sinh hoạt hằng ngày, hình cô đến trường, hình cô ăn kem và cả hình cô đang ngủ đến khi cô 17 tuổi. Hạ Tử Du mỉm cười gấp quyển album lại, cô nghe tiếng động ngoài cửa nghĩ chắc là anh đã họp xong liền chạy vào trong phòng nghĩ của anh, cô nắp vào tủ vào áo chỉ để hở mộy ít để nhìn ra ngoài, thế nhưng điều cô thấy là Đàm Dịch Khiêm cùng một người phụ nữ khác day dưa với nhau đến khi trên người họ không còn một mảnh vải che thân, người phụ nữ kia tự động leo lên người anh và cử động. Hạ Tử Du cắn vào tay mình cố nén không cho tiếng khóc phát ra, cô cắn vào tay đến nỗi máu tung ra rất nhiều từ vết cắn của cô.
- Dịch Khiêm! Tử Du khi nào thì về?_ Đan Nhất Yên lúc này đang nằm trong ngực của Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng hỏi.
- Hai ngày nữa!_ Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói. Đan Nhất Yên cũng không dám hỏi nữa sợ lại làm anh không vui, Đan Nhất Yên rất tò mò về Hạ Tử Du cô ganh tị, cô hâm mộ Hạ Tử Du có được tình yêu của Đàm Dịch Khiêm.
"Soạt!" Trong tủ liền phát ra tiếng động khiến Đàm Dịch Khiêm đề phòng, anh choàng áo vào đi tới tủ quần áo, sau khi mở cửa ra thấy Hạ Tử Du nước mắt đầm đìa tay còn đang rỉ máu anh đứng chôn chân tại chỗ không thể tin vào mắt mình, bảo bối của anh tại sao lại ở đây? Hôm nay Đan Nhất Yên lại đến tìm anh, cô ta còn chủ động quyến rủ anh, vì nỗi nhớ bảo bối anh kiềm lòng không được mà xảy ra quan hệ.

Chương 03: Anh là đồ bẩn thủi! Cút.
Hạ Tử Du thật sự bị sốc người cô yêu lại cùng người phụ nữ khác làm ra loại chuyện này.
- Tử Du! Em..em sao lại ở đây?_ Đàm Dịch Khiêm lắp bắp hỏi, anh không ngờ lại để cô trông thấy chuyện này. Hạ Tử Du không nói một lời đẩy mạnh anh ra và điên cuồng chạy, ra đến cửa vô tình đụng phải cô thư ký đang bưng một ly sữa nóng, sữa nóng bắn vào người Hạ Tử Du nhưng cô không quan tâm mà cứ cắm đầu chạy, cô thư ký còn đang thất thần cô cư nhiên lại làm bỏng bào bối của tổng tài đại nhân cô sắp bị đuổi việc sao? Cô còn đang nom nớp lo sợ thì thấy tổng tài của mình vừa vội vàng mặc lại quần áo vừa chạy đuổi theo không ngừng gọi Hạ Tử Du. Ra đến cổng anh đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Tử Du nữa, anh lập tức gọi cho hộ vệ đi tìm cô, anh gần như phát điên cử toàn bộ hộ vệ và thuộc hạ đi tìm bảo bối của anh. Đàm Dịch Khiêm biết cơ thể của Hạ Tử Du, cô vốn gầy thân thể mảnh khảnh, dù anh có bồi dưỡng có cho cô uống loại sữa dinh dưỡng cô vẫn không bị béo, lại nói có thuộc nhóm máu hiếm, nếu lỡ bị thương khó mà tìm được loại máu phù hợp với cô, Hạ Tử Du lại có chứng băng huyết tức là máu đông, nếu để bị thương máu sẽ không ngừng rỉ ra. Về mặt Hạ Tử Du cô khóc không ngừng, trong đầu luôn có hình ảnh anh cùng người phụ nữ kia thân mật, cô ngã quỵ xuống đất chân và tay đều bị thương và đang chảy máu, cô khóc đến ngất đi.
Tại nhà của Đàm Dịch Khiêm:
Trong phòng của Hạ Tử Du bỗng chốc trở nên xôn xao, bảo bối của tổng giám đốc Đàm cư nhiên bị thương, dù là vết thương trên người không nặng nhưng máu không cách nào cầm được, các bác sĩ phải dùng liều thuốc mạnh nhất để cầm máu cho cô. Ở tay là vết thương sâu nhất của cô, vết thương này giống như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim của Đàm Dịch Khiêm, anh còn nhớ rõ như in, Hã Tử Du cắn tay mình đến nỗi tua ra máu, khoảng khắc lúc cô tức giận giống như toàn bộ thế giới đều ngưng lại.
- Giám đốc Đàm! Cô Hạ tạm thời đã được cầm máu, tình trạng cũng đang dần ổn định, nếu phát hiện cô Hạ sốt cao lập tức phải đưa vào bệnh viện, giám đốc cũng biết nhóm máu của cô Hạ..._ Bác sĩ Dư là bác sĩ nữ của Đàm Dịch Khiêm đặc biệt mời riêng cho Hạ Tử Du, bà rất hiểu tình trạng sức khỏe của Hạ Tử Du.
- Được rồi! hôm nay chị hãy ở lại, nếu Tử Du có chuyện gì cũng dể bề ứng phó.
- Dạ!_ Bác sĩ Dư cúi đầu cung kính, đáp xong liền đi cùng người giúp việc. Đây không phải lần đầu bà ở lại đây, lúc trước Hạ Tử Du có lần bị thương nhưng máu không có cách nào cầm được về sau khi xét nghiệm mới biết cô thuộc nhóm máu hiếm lại còn có hiện tượng băng huyết, có nghĩa là máu đông và không ngừng chảy. Kể từ lần đó Đàm Dịch Khiêm hết sức cẩn thận cân nhắc cô sợ cô bị thương.
Cả đêm Hạ Tử Du sốt liên tục, bác sĩ đã phải lên tiếng khuyên Đàm Dịch Khiêm đưa cô đi bệnh viện.
Tại bệnh viện trung ương lớn nhất, có uy tín và các thiết bị hỗ trợ đầy đủ ở thành phố A, trong phòng bệnh đặc biệt Hạ Tử Du nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt xanh xao, đôi mắt cô nhắm nghiền, Đàm Dịch Khiêm luôn túc trực bên cô một bước cũng không rời.
- Dịch Khêm! Cuộc họp cổ đông hôm nay cần có cậu, Tử Du đã có bác sĩ chăm sóc cậu đừng lo._ Cảnh Nghiêu lên tiếng khuyên can Đàm Dịch Khiêm, anh là trợ thủ đắc lực của Đàm Dịch Khiêm, cũng là thành viên có máu mặt trong tổ chức Ảnh. Thật ra từ lúc biết Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du về, chứng kiến từng ngày cô lớn lên anh cũng giống Đàm Dịch Khiêm đã đem lòng yêu Hạ Tử Du. Thế nhưng cô lại yêu Đàm Dịch Khiêm, Cảnh Nghiêu chỉ biết ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc của cô với người bạn thân của mình.
- Ừm! Cho người bảo vệ cô ấy!_ Đàm Dịch Khiêm lên tiếng mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người Hạ Tử Du vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh. Cảnh Nghiêu chỉ gật đẩu đáp ứng, ánh mắt yêu thương vẫn không kiềm được mà nhìn Hạ Tử Du. Cảnh Nghiêu phân phó hộ vệ cùng một vài y tá đặc biệt chăm sóc cho Hạ Tử Du. Đến tầm chiều tối, người của anh báo là Hạ Tử Du đã tỉnh, Đàm Dịch Khiêm nghe tin không khỏi khẳng trương mà bỏ cuộc họp hội đồng giữ chừng chạy vào bệnh viện để xem bảo bối của anh.
- Cút! đồ bẩn thỉu. Tôi không muốn nhìn thấy anh. Cút! Cút!_ Bên trong không ngừng phát ra tiếng đỗ vở tiếng la hét khàn giọng của Hạ Tử Du, cứ nghĩ đến việc anh cùng người phụ nữ kia thì cô ấm ức không thể kiềm nén mà bộc phát ra ngoài.
- Tử Du! Em bình tĩnh nghe anh nói được không!_ Đàm Dịch Khiêm không kiềm được sự đau lòng khi cô bài xích xua đuổi anh, lại thấy kim truyền dịch cấm vào tay cô có máu chảy ngược lên anh lo lắng hóa thành giận mà lớn tiếng với cô, hạ Tử Du giật mình mở to mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô. cảnh Nghiêu đứng bên cạnh cũng đau lòng không kém
- Anh là đàn ông, anh cũng có phản ứng, đúng vậy anh và cô ấy có quan hệ. Tử Du anh tôn trọng em nên không dám đụng vào em, anh muốn em có thời gian để chấp nhận anh. Tử Du! Anh yêu em hơn cả bản thân mình._ Lúc này anh mới hạ giọng nói, anh thừa nhận tất cả.
- Không cấn! Không muốn nghe! Không muốn..._ Hạ Tử Du ôm đầu thống khổ nói, máu liên tục chảy ngược lên kiêm truyền dịch.
- Tử Du! Em bình tỉnh lại đi, mọi chuyện đều có cách giải quyết._ Cảnh Nghiêu lúc này mới lên tiếng, hai tay anh giữ lấy bả vai không ngừng run rẫy của co.
- Buống! Anh cũng thế đúng không? anh cũng giống anh ta lừa gạt tôi? Tôi là con rối, là trò đùa của các người sao?_ Hạ Tử Du nước mắt đầm đìa oán hận nhìn anh nói.
- Không! Anh..._ Cảnh Nghiêu đang cố muốn giải thích thì cô liên tục lắc đầu phản khán lại còn dùng sức nên nhất thời ngất đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro