Chương 2: Giống Như Biến Thành Một Người Khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Hưu thư ta sẽ không viết, nếu ngươi muốn bất cứ khi nào cũng có thể chết, sống là người Vệ gia, chết là ma Vệ gia !"- Vệ Tông Hi lạnh nhạt nói.

Thi Lạc cười gượng một tiếng, hiện tại nàng không thể rời khỏi Vệ Tông Hi. Mặc dù hoàn cảnh Vệ Tông Hi có chút khó khăn, nhưng một nữ tử bị chồng bỏ yếu ớt như nàng ra ngoài kia chỉ có một con đường chết. Trước mắt chỉ có ở bên Vệ Tông Hi mới có đường sống.

Thời gian sau, khi nàng có đủ năng lực, muốn rời khỏi Vệ Tông Hi cũng chưa muộn.

-"Ta sẽ không đi nữa, ở lại đây chăm sóc ngươi. "- Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi nheo mắt biểu hiện không tin, để xem nàng ta còn bày ra những trò xảo trá gì nữa.

Thi Lạc biết rõ trước kia tính cách của nguyên chủ (Tam tiểu thư) vô cùng xấu, Vệ Tông Hi chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng. Hơn nữa nàng sợ nếu biểu hiện quá nhiều, Vệ Tông Hi càng thêm hoài nghi, nên nàng không muốn nói nhiều.

-"Vậy thì tốt, hãy nhớ lấy thân phận của mình !"- Vệ Tông Hi nói xong liền di chuyển xe lăn, muốn rời khỏi đây.

Động tĩnh của hắn quá lớn, khiến Thi Lạc khó mà không chú ý đến.

Nàng nhíu nhíu mày.

Chiếc ghế lăn của Vệ Tông Hi rất đơn sơ, được làm từ vài mảnh gỗ, bánh ghế cũng được làm bằng gỗ. Nếu là mặt đất bằng phẳng thì không sao, nhưng hiện tại trên mặt đất đều là những thứ mà nguyên chủ trước đó ném vỡ kẹt vào bánh ghế. Vệ Tông Hi đẩy vài cái chiếc ghế lăn vẫn không động đậy, hắn bực bội dùng lực đẩy một lần nữa. Chiếc ghế lăn chênh vênh, nghiêng về một bên đổ xuống.

Khi Thi Lạc ngoảng lại nhìn, đã thấy Vệ Tông Hi bị lật xuống đất, bàn tay bị một mảnh chén vỡ cứa thành một đường, máu tươi tuôn ra......

Thi Lạc giật mình, không nghĩ thêm điều gì liền chạy đến cầm lấy tay hắn.

Ngón tay Vệ Tông Hi vừa trắng vừa thon dài nhưng trong lòng bàn tay lại có rất nhiều vết chai, đều là do trước kia cầm nắm binh khí và hiện tại đẩy ghế lăn mà thành.

Lúc này trong lòng bàn tay hắn lại bị cắt thành vết thương dài một tấc, mảnh chén vỡ vẫn còn găm bên trong, lộ ra phần da hồng hồng.

-"Tránh ra !"- Vệ Tông Hi chán ghét rút tay về. Vì lực mạnh nên đau đến mức mặt đều trắng lại. Giống như Thi Lạc là một tai hoạ gì vậy.

Thi Lạc cũng không quản hắn, từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm vải rách, rót thêm một bát nước sạch đi đến bên cạnh Vệ Tông Hi. Ngồi xuống, một lần nữa lại cầm lấy tay Vệ Tông Hi trầm giọng nói: "Đừng động đậy !".

Không biết tại sao, Vệ Tông Hi thật sự không động đậy.

Thi Lạc nói: "Có lẽ sẽ rất đau, nhịn một chút ".

Vệ Tông Hi không trả lời, chỉ nheo mắt nhìn nàng.

Thi Lạc không rảnh mà để ý ánh mắt của hắn, nàng nhổ mảnh vỡ ra, dùng nước sạch rửa vết thương, sau đó băng bó cẩn thận vết thương cho Vệ Tông Hi. Lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sâu thẳm của Vệ Tông Hi nhìn chằm chằm nàng.

-"Ta đỡ ngươi dậy !"- Thi Lạc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Vệ Tông Hi không từ chối, ngược lại hắn muốn biết nàng ta lại muốn bày ra chiêu trò gì.

Vệ Tông Hi cao gần một mét chín, cơ thể rắn chắc, nhìn có vẻ gầy, nhưng trọng lượng tuyệt đối không nhẹ.

Thi Lạc dùng sức lực lớn mới đỡ hắn lại ghế lăn, rồi lại nhíu mày.

Chiếc ghế lăn đơn giản kia bị đổ biến dạng rồi, chắc chắn không thể dùng được nữa.

Thi Lạc thở dài một hơi, lau mồ hôi trên mặt nói: "Ghế bị hỏng rồi, ngươi ngồi trên giường một chút đi !".

Vệ Tông Hi không nói gì.

Thi Lạc không quản hắn, sau khi đã đỡ hắn đến giường, nàng đã mệt mỏi thở hổn hển.

Qua một lát, nàng mới hỏi: "Vệ Tông Hi, có đồ gì ăn được không ?"

Từ vừa rồi đến bây giờ, Vệ Tông Hi luôn quan sát Thi Lạc, hắn luôn cảm thấy nữ tử này sau khi tỉnh lại khác hẳn lúc trước. Bất kể là hành vi, động tác, hay ánh mắt, đều giống như biến thành một người hoàn toàn khác.

Nếu là ngày trước, nàng ta mở miệng khép miệng đều gọi hắn là tên què chết tuyệt, như vậy chẳng khác gì xát muối vào vết thương của Vệ Tông Hi. Không chỉ vậy, nàng ta trước giờ đều không cho Vệ Tông Hi chạm vào người, càng không nói đến xử lí vết thương. Có một lần Vệ Tông Hi nấu canh bị bỏng, nàng ta liền đứng nhìn cười châm biếm hắn là tên phế vật, không làm được việc gì hẳn hoi. Bị bỏng là đáng đời.

Nếu không phải vì lo nàng ta chết rồi lão Hoàng đế lại phái người khác đến, so với con người không có não như Thi Lạc, nhỡ đâu lại phái đến một người nhiều chuyện phát hiện ra điều gì thì Vệ Tông Hi sớm đã giết chết nàng ta rồi.

Thi Lạc không chú ý Vệ Tông Hi nghĩ gì, nàng đã đói tới mức ngực đằng trước dính lại với lưng rồi, trong đầu đều nghĩ đến đồ ăn.

-"Phòng bếp có "- Vệ Tông Hi cuối cùng cũng lên tiếng.

Nàng vui mừng đứng bật dậy đi ra ngoài, thu vào tầm mắt là cái sân nhỏ với một đống đồ rách nát. Hướng Đông, Tây mỗi bên đều có một căn phòng nhỏ, phía Đông là phòng bếp, phía Tây là phòng chứa đồ. Hai gian chính phòng, một gian là Thi Lạc ở, một gian là Vệ Tông Hi ở.

Thi Lạc đến phòng bếp ở phía Đông, khóc không ra nước mắt, trong gian bếp vô cùng đơn sơ. Có một chiếc nồi lớn, vài chiếc bát mẻ, một vại nước, và còn 2 chiếc vại bị vỡ, ngoài ra không có bất cứ thứ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro