Chương 51: Tại Sao Lại Từ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tu Viễn không ngờ rằng còn có chuyện như vậy. Ban đầu hắn chỉ biết Châu Tư Ý ngày đầu từ hôn với Thi Tam tiểu thư, ngày tiếp theo liền cầu hôn Thi Nhị tiểu thư. Mọi người đều nói hắn và Thi Nhị tiểu thư tâm đầu ý hợp nên mới như vậy, không ngờ sự tình lại như thế.

Bạch Tu Viễn nhìn lá trà xanh nhạt trong chén, khóe miệng hơi cong lên.

Hắn từng gặp Thi Lạc, nhưng không giống như lời Châu Tư Ý nói, có thể do sau này nàng thay đổi rồi.

Nhưng Thi gia Nhị tiểu thư - Thi Uyển, lần bị rơi xuống nước đó cũng quá trùng hợp rồi. Một thiên kim tiểu thư rơi xuống nước, trong phủ nhiều người như vậy, lại cần đến người ngoài như Châu Tư Ý cứu? Hơn nữa, vì chuyện này mà Thi Lạc đã trở thành trò cười trong giới quý tộc của kinh thành.

Bạch Tu Viễn cảm thấy chuyện này có quá nhiều điểm đáng nghi, nhưng hắn là người ngoài, không nên nói nhiều, chỉ nhàn nhạt an ủi: "Chuyện đã qua rồi, Thi Tam tiểu thư bây giờ sống cũng không tốt lắm, Châu huynh bỏ qua thôi."

Châu Tư Ý thở dài: "Ta cũng không muốn tính toán với nàng. Nhưng nàng ta quá đáng ghét, hôm nay nàng ta lại đến Tụ Tiên Lâu, nói rõ là muốn đối đầu với ta."

Bạch Tư Viễn nói: "Nói mới thấy, Thị Tam tiểu thư cũng thật có bản lĩnh."

-"Chỉ có vài tài vặt." Châu Tư Ý không đồng tình.

Bạch Tu Viễn không muốn nói về Thi Lạc nữa. Xem ra Châu Tư Ý rất có định kiến với Thi Lạc, hắn ngược lại lại cảm thấy Thi gia Tam tiểu thư rất đặc biệt.

...

Thi Lạc đào một miếng băng rồi ăn. Ăn một lát, cảm thấy cơ thể thoải mái nàng mới đi ra ngoài, Vệ Tông Hi đã về phòng rồi.

Nàng cũng trở về phòng, chuẩn bị ngủ trưa, nhưng chưa bước đến phòng đã cảm thấy đau quặn ở vùng bụng dưới. Thi Lạc cảm thấy không tốt, nàng đi vào phòng, bụng dưới càng đau mãnh liệt hơn.

Thi Lạc liền hiểu ra, có lẽ nàng đến nguyệt sự rồi.

Nàng quá đắc ý nên ăn hơi nhiều kem. Nàng định rót một ly nước ấm nhưng không thể, bụng càng ngày càng đau, giống như có người bóp lấy bụng càng rồi bẻ ra vậy.

Thi Lạc nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, nàng đau như chết đi rồi. Bản thân nàng trước kia không bị đau nhiều, không ngờ cơ thể nguyên chủ lại đau nghiêm trọng như vậy, Thi Lạc biết nguyên nhân có lẽ do ăn quá nhiều kem.

...

Vệ Tông Hi trở về phòng, hắn vẫn băn khoăn sự việc làm ra băng kia. Trong kinh thành có rất nhiều nhà giàu có dự trữ băng trong hầm băng, nhưng phải vô cùng giàu thì mới làm được, vì tốn nhiều thời gian, sức người.

Cũng do vậy mà đến mùa hè, giá của băng rất đắt. Nếu như có được cách làm ra băng giống như có được một con đường làm giàu lớn. Dưỡng binh dụng binh đều cần có tiền. Sau khi Vệ gia bị suy bại, gia sản đều bị tịch thu, số gia sản không bị phát hiện còn lại vô cùng ít, những năm này Vệ Tông Hi lại không thể ra ngoài, chỉ dựa vào mấy người thuộc hạ, vô cùng tốn sức. Nếu hắn có được cách làm ra băng thì sẽ có tiền, khi có tiền rồi hắn có thể làm được rất nhiều việc.

Vệ Tông Hi có chút hưng phấn trong lòng. Hắn một lần nữa lại cảm thấy Thi Lạc là do ông trời cảm thông với hắn, cảm thông với Vệ gia nên phái nàng xuống cứu hắn.

Vệ Tông Hi nghĩ đến đây liền chuẩn bị đi hỏi Thi Lạc, cùng lắm thì cho nữ nhân này đắc ý một chút cũng được.

Hắn ra ngoài, không nhìn thấy Thi Lạc. Có lẽ nàng ở trong phòng, hắn đến cửa phòng nàng, nghe loáng thoáng bên trong có tiếng hừ hừ.

-"Thi Lạc."

Vệ Tông Hi gõ cửa: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

Không có động tĩnh.

-"Ngươi không trả lời thì ta vào nhé." Vệ Tông Hi đẩy cửa liền thấy Thi Lạc nằm trên giường, cuộn tròn lại như con tôm, sắc mặt xanh xám, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn có vẻ vô cùng không thoải mái.

Trái tim hắn trầm xuống: "Thi Lạc, ngươi làm sao vậy?"

Thi Lạc đau đến gần hôn mê, mơ mơ hồ hồ. Nghe thấy giọng của Vệ Tông Hi, nàng mở mắt ra, thanh âm yếu ớt như sắp khóc: "Vệ Tông Hi, ta sắp đau chết rồi."

Vệ Tông Hi cũng hơi hoảng, hắn sờ trán nàng, không nóng. Nhìn thấy nàng đang ôm bụng, rồi có vài vết máu trên giường...

Vệ Tông Hi liền hiểu ra, hắn nhìn Thi Lạc ngại ngùng, nhưng bọn họ là phu thê nên chuyện này không có gì hết.

Thi Lạc không quan tâm hắn nghĩ gì, nàng thấy mình sắp đau chết mất.

Vệ Tông Hi nói: "Ngươi...ngươi đến nguyệt sự rồi..."

Nói xong hắn cũng đỏ bừng mặt.

Không biết Thi Lạc có nghe thấy hay không, nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt đau đớn.

Vệ Tông Hi không ngờ rằng nữ nhân đến nguyệt sự lại có phản ứng lớn như vậy. Sau lại giống như sinh một đứa bé vậy?

-"Ngươi nằm đó trước đi, ta đi rót cho ngươi ly nước nóng." Vệ Tông Hi không biết nên làm thế nào, chỉ biết là nên uống nước nóng.

Hắn dịch chuyển vào bếp, bất lực nhìn đôi chân của mình. Hắn đun nước nóng, nhớ loáng thoáng ngày trước những tỷ muội, nha hoàn trong phủ đều uống nước gừng và nước đường đỏ. Hắn lại tìm thêm gừng và đường đỏ, cho vào nồi, đun xong hắn cho vào một cái hũ. Đợi khi hắn vào được phòng Thi Lạc thì đã qua nửa giờ rồi.

Thi Lạc nằm trên giường không động đậy.

Vệ Tông Hi nghĩ chắc là chưa phải chết rồi chứ?

Hắn hoảng loạn, vội vã dịch chuyển đến giường, đưa tay gõ gõ đầu Thi Lạc.

Thi Lạc đột nhiên mở mắt, nghiến răng nói: "Ngươi muốn gõ chết ta à?"

Vệ Tông Hi nén thở phào: "Ngươi chết rồi thì cũng là người của Vệ gia."

-"Ta là của chính ta, liên quan gì đến Vệ gia các người."

Thi Lạc giống như giận dỗi.

-"Đau mà vẫn tranh cãi được, xem ra vẫn chưa đủ đau." Vệ Tông Hi đưa bát đến: "Uống đi, đừng có chết ở đây, ảnh hưởng đến phong thủy của viện tử."

Thi Lạc nhìn bát nước gừng bay khói, vật lộn quay người, hạ thân chợt tràn ra một chút... Nàng như nhớ ra gì đó, cúi đầu. Nàng cảm thấy thế giới này như tràn đầy ác ý với nàng.

-"Ngươi...ngươi ra ngoài..." Thi Lạc chợt gào to.

Vệ Tông Hi bị dọa một trận, tay hơi run, suýt chút thì làm rơi bát.

-"Ngươi lên cơn gì vậy?"

Thi Lạc nhận lấy bát, chỉ ra hướng cửa: "Ngươi đi ra ngoài, mau đi ra."

Lúc này Vệ Tông Hi mới để ý đến khuôn mặt nàng hơi đỏ, hắn cúi đầu nhìn, nhịn không bật cười: "Được được được, ta ra ngoài! Có lòng tốt chăm sóc ngươi, ngươi lại hung dữ như vậy. Đúng là có lòng tốt lại bị cho là có ý xấu."

Lần đầu tiên Thi Lạc lại cảm thấy miệng hắn lại giảo hoạt như vậy.

Đợi hắn ra ngoài, Thi Lạc bưng nước gừng và nước đường đỏ uống. Từng chút nước ấm chảy vào dạ dày, nàng đặt bát xuống. Sau đó lại nằm trên giường một lát mới thấy bản thân như dần dần sống lại.

Vệ Tông Hi ngồi ở bậc thềm bên ngoài, khóe miệng nâng lên, hắn chỉ cảm thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ mặt "thú vị" của Thi Lạc như vậy.

Vệ Tông Hi đang phơi nắng liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Vệ Tông Hi nghĩ một chút rồi dịch chuyển ra ngoài cổng, mở ra thấy có một dược đồng khác của Cung đại phu. Dược đồng nhìn thấy Vệ Tông Hi, không cảm thấy kì lạ mà chỉ gật đầu với hắn, đưa gói thuốc cho Vệ Tông Hi: "Sư phụ nói, đây là thuốc của Vệ phu nhân."

Nói xong liền lập tức rời đi.

Vệ Tông Hi cầm gói thuốc, hắn đương nhiên biết tác dụng của thuốc này. Những lời mà Cung đại phu và Thi Lạc nói hôm đó hắn đều nghe thấy. Chỉ là hắn không hiểu, Thi Lạc cần loại thuốc này để làm gì? Chắc chắn không phải để câu dẫn hắn.

Lẽ nào là Cổ tú tài?

Nhưng chẳng phải nàng đã là người khác rồi sao? Còn thích Cổ tú tài nữa ư?

Vệ Tông Hi bóp lấy gói thuốc, cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, một ngọn lửa giận không tên chợt bừng lên. Thi Lạc đáng hận, Cung đại phu cũng đáng hận, bọn họ cố ý đưa cái này cho hắn. Cung đại phu là muốn làm nhục nhã hắn, thê tử của mình lại mua Thúc Tình Dược, rồi lại muốn dùng nó với nam nhân khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro