Chương 55: Chúng Ta Là Phu Thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nàng bưng mì ra thì đã không thấy Vệ Tông Hi đâu.

Nàng tưởng rằng hắn vào phòng rồi nên nàng bưng bát vào phòng mình, nhưng trong phòng nàng cũng không thấy hắn, lúc này lửa giận trong lòng nàng đã không kìm được nữa mà bùng phát ra.

Nàng nổi giận đùng đùng vào phòng của Vệ Tông Hi, thấy hắn đang ngồi ở một chỗ không bị dột nước, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Thi Lạc vừa giận vừa đau lòng.

-"Vệ Tông Hi, ngươi có ăn hay không?"

Vệ Tông Hi nâng mặt nhìn nàng: "Ta ăn bánh đậu đỏ no rồi."

-"Vậy sao?"

-"Phải."

Thi Lạc cười nhạt rồi đi ra ngoài.

Vệ Tông Hi thở dài, hắn cũng không muốn tính toán với Thi Lạc. Nhưng trận mưa ngày hôm nay khiến tâm trạng hắn vô cùng tệ, cộng với căn phòng bị dột, rất nhiều chuyện trước kia Thi Lạc làm với hắn đều hiện ra. Nhìn thấy khuôn mặt kia, hắn lại giận cá chém thớt.

Thi Lạc đạp cửa rất mạnh rồi vào phòng. Nàng mang mì vào phòng của Vệ Tông Hi, ngồi bên cạnh hắn rồi bắt đầu ăn.

Vệ Tông Hi: "..."

Vệ Tông Hi bị sự vô sỉ của Thi Lạc làm hoảng sợ rồi, nhìn bát mì đơn giản nhưng thơm ngon kia, Vệ Tông Hi không nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng. Nhưng tiểu Vương gia có sự tôn nghiêm của bản thân, hắn biết bản thân hiện tại không được mềm lòng.

Hắn quay mặt đi.

Thi Lạc thích ăn mì, hơn nữa nàng còn cảm thấy mì rất thần kì, nó có thể được làm bằng nhiều cách. Ví dụ như mì sợi kéo này, chỉ có làm một cách thô bạo mới có mùi vị.

Đây là hương vị tuổi thơ của Thi Lạc, mẹ nàng cũng là người Tây Bắc, bà rất biết làm những món đơn giản cho gia đình, tuy đơn giản nhưng rất có hương vị của quê nhà.

Thi Lạc ngồi ăn, nhớ đến mẹ nàng, khóe mắt nàng lại đỏ lên.

Thi Lạc nghĩ nếu bản thân có thể trọng sinh đến nơi này, vậy mẹ nàng cũng có thể đã trọng sinh đến thời đại nào rồi.

Nghĩ đến đây, nàng không cảm thấy buồn nữa.

Thi Lạc ăn rất ngon lành, sau khi cho hết bát mì nóng hổi vào bụng, cả cơ thể như được sống lại. Nhưng sắc mặt Vệ Tông Hi ngày càng khó coi.

Thi Lạc đứng dậy, vỗ vỗ bụng: "Vệ Tông Hi, ta..."

Vẫn chưa nói hết, nàng liền nhìn thấy một con chuột lông lá màu xám đang ở dưới chân nàng.

Sau khi đứng hình vài giây, Thi Lạc hét lên một tiếng.

-"Vệ...Vệ Tông Hi."

Nàng leo thẳng lên người Vệ Tông Hi, Vệ Tông Hi không bị con chuột dọa mà là bị Thi Lạc dọa một trận, hơn nữa...

Hắn nhìn khuôn mặt hoảng sợ đến biến sắc của Thi Lạc, hắn cảm thấy có vài phần hứng thú. Hai tay hắn ôm chặt lấy nàng, sau đó nhìn Thi Lạc: "Thi Lạc, ngươi ngày càng vô liêm sỉ rồi, loại chuyện giả vờ ôm ấp yêu thương này mà ngươi cũng có thể làm ra."

Lúc này Thi Lạc mới ý thức được điều gì đó, nhưng nàng sợ chuột, chỉ có thể mặt dày bất động. Quay đầu lại nhìn phát hiện chuột đã biến mất, có lẽ bị nàng dọa chạy mất rồi.

Nàng muốn thoát khỏi vòng tay Vệ Tông Hi, nhưng hắn lại càng ôm chặt nàng, nàng nhăn mày: "Vệ Tông Hi, buông ta ra."

Vệ Tông Hi nhìn chiếc bát rỗng trên nền đất, hắn hơi giận nói: "Ta đã thành như thế này rồi ngươi vẫn còn hạ thủ được?"

Thi Lạc ngạc nhiên, rất nhanh liền hiểu ý hắn đang nói đến điều gì. Nàng vung tay đẩy hắn ra rồi đứng dậy.

Vệ Tông Hi nhìn nàng, trông bộ dạng vừa tức vừa ngại của nàng cũng khá thú vị ấy chứ.

Thi Lạc trừng mắt liếc hắn: "Có bản lĩnh thì ngươi ngồi đây một đêm đi." Nói xong liền đạp cửa ra ngoài.

Sau khi về phòng, nhìn bát mì trên bàn, cuối cùng cũng không nỡ nhẫn tâm, nàng mang đến trước mặt hắn: "Có ăn hay không?"

Vệ Tông Hi nhìn bát mì bốc khói ngùn ngụt, hắn cười vô lại, cuối cùng cũng nhận lấy.

Một trận mưa kéo dài từ trưa đến tối, khi Thi Lạc ngủ dậy thì trời đã tối.

Ở bên Vệ Tông Hi, Lão Tứ đội mưa chạy tới. Nhìn thấy phòng của Vệ Tông Hi, lại thấy hắn đang ngồi ở một góc, ông hận đến nghiến răng.

-"Chủ tử."

Lão Tứ là một người đàn ông to lớn, nhưng lại khó chịu đến đỏ mắt rồi.

-"Ả độc phụ đáng chết kia sao có thể đối xử với người như vậy chứ." Lão Tứ tức giận nói.

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Không sao, không phải do nàng."

Thực ra nếu không phải do hắn tìm Lão Tứ có việc thì hắn đã sang phòng Thi Lạc trú tạm rồi.

-"Ta gọi ngươi đến là có việc khác." Vệ Tông Hi lấy một viên đá tiêu ra, đặt vào một cái chậu hứng nước mưa.

Lão Tứ không hiểu gì, nhưng rất nhanh ông đã kinh ngạc mở to mắt.

-"Tiểu Vương gia, đây..." Ông ngạc nhiên đến nỗi quên cả gọi từ "chủ tử".

-"Thứ này còn có nhiều công dụng, hơn nữa còn không có độc." 

-"Chủ tử, sao người phát hiện ra cái này?" Lão Tứ ngạc nhiên, có thể làm ra băng, chẳng phải cũng đồng nghĩa là sẽ phát tài sao? Hiện tại chủ tử đang thiếu tiền, có tiền rồi, bọn họ xử lí chuyện cũng rất thuận tiện.

-"Thi Lạc phát hiện ra."

-"Nàng ta?"

Lão Tứ không có hảo cảm với Thi Lạc, nếu không phải sợ hỏng kế hoạch của Vương gia, ông sớm đã giết chết nàng rồi.

-"Lang Sơn ở phía bắc có, ngươi cho người đi xem xem. Nếu là thật, Lão Tam sẽ biết phải làm thế nào."

Vệ Tông Hi phân phó.

-"Thuộc hạ đã hiểu." Lão Tứ nhận lấy đá tiêu, không nén được kích động.

-"Lần sau nếu Thi Lạc lại đến Diêu Kí, ngươi bảo Lão Tam nghĩ cách để hợp tác với nàng."

-"Hợp tác thế nào?" Lão Tứ vô cùng coi thường Thi Lạc. Ngay cả việc phát hiện ra đá chế tạo băng hôm nay, ông cũng chỉ cho rằng nàng là mèo mù vớ được cá rán thôi.

-"Để Lão Tam nghĩ cách làm."

Vệ Tông Hi nghĩ đến món lạnh mà mình đã ăn không lâu trước đó, cộng thêm việc Thi Lạc vô cùng hưng phấn nói về việc mở quán. Hắn cảm thấy nếu nàng có thể khiến Tụ Tiên Lâu nổi tiếng thì làm những cái khác chắc chắn là không thành vấn đề.

Lão Tứ vô cùng bất mãn với Thi Lạc, nhưng chủ tử đã phân phó thì ông cũng đành phải nghe theo.

-"Vệ Tông Hi."

Hai người vừa nói xong, bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Thi Lạc.

-"Chủ tử, thuộc hạ đi trước, người nhớ phải cẩn thận." Lão Tứ nói nhỏ.

Ông sợ ở lâu thêm nữa sẽ giết mất Thi Lạc.

-"Được." Vệ Tông Hi gật đầu.

Sau khi Lão Tứ nhảy ra ngoài từ cửa sổ, Thi Lạc đã đẩy cửa bước vào, nàng thấy Vệ Tông Hi vẫn ngồi yên như vậy: "Ngươi định ngồi như vậy cả đêm?"

Vệ Tông Hi không nói gì.

Thi Lạc hơi do dự: "Trước kia là ta không tốt, không phải ngươi nói sẽ cho ta một cơ hội sao?"

Ai bảo nàng nợ hắn chứ, xin lỗi thì xin lỗi.

Vệ Tông Hi nâng mặt nhìn nàng, hắn có thể nhìn thấy sự ủy khuất của nàng.

-"Chỉ là ta cảm thấy cô nam quả nữ ở cùng nhau không tốt lắm."

 Nói xong hắn mới thấy lí do này thật vô nghĩa, thời gian bọn họ ở cùng nhau còn ít sao?

-"Thì ra là nguyên nhân này sao." Thi Lạc thở phào: "Ta cũng không phải là một đại khuê nữ, sợ gì chứ."

Nói xong nàng mới ý thức được là không đúng, vội vã nói: "Ý của ta là, chúng ta đã là phu thê, ở cùng phòng cũng không sao."

Vệ Tông Hi nhướn mày nhìn nàng.

Thi Lạc cười khan: "Ta...ý ta là..."

-"Không sao, ta hiểu." Vệ Tông Hi nói: "Đi thôi."

Thi Lạc biết hắn đã đồng ý rồi, nàng nhanh chân chạy đến, sợ hắn lại đổi ý.

Vệ Tông Hi có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn nói: "Cơ thể ngươi không khỏe, ta sẽ tự qua đó."

-"...Được rồi."

Thi Lạc chỉ còn cách nghe theo hắn.

Rất nhanh Vệ Tông Hi đã đến phòng Thi Lạc, Thi Lạc mang ghế ra cho hắn. Hắn nhìn một lượt quanh phòng nàng, thấy hoàn toàn khác ngày trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro