Chương 70: Mua Quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc đứng dưới mái hiên, Vệ Tông Hi vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Tông Hi thu lại cảm xúc, nhưng lại không có vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa.

-"Ngươi vẫn chưa ngủ sao?" Thi Lạc cảm thấy nên nói gì đó.

-"Ta không ngủ được." Vệ Tông Hi nói.

Thanh âm của hắn có vẻ trầm thấp.

Cộng với bộ dạng ban nãy, khiến Thi Lạc mềm lòng một chút.

Nàng đi đến cạnh cửa sổ: "Ngươi hôm nay làm sao vậy? Có thể nói với ta không?"

Nói xong nàng lại bổ sung: "Có một số chuyện nếu cứ giấu mãi trong lòng sẽ không tốt, có lẽ ngươi nói ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Vệ Tông Hi trầm mặc.

Thi Lạc tưởng hắn sẽ không nói, khi đang định rời đi, Vệ Tông Hi đột nhiên mở miệng: "Hôm nay là sinh thần của ta."

Thi Lạc sững sờ.

Nàng cẩn thận nghĩ lại, trong kí ức của nguyên chủ không hề có ngày sinh thần của Vệ Tông Hi. Cũng phải, có lúc nào nguyên chủ chú ý đến Vệ Tông Hi chứ?

Thi Lạc ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngươi đợi ta một chút."

Nàng chạy vào phòng bếp, ôm bánh điểm tâm còn thừa ra, lại lấy thêm một cây nến mới.

-"Ta có thể đi vào không?" Nàng hỏi.

Vệ Tông Hi không biết nàng định làm gì, nhưng hiện tại hắn thật sự không muốn ở một mình, hắn gật đầu.

Thi Lạc chạy vào, thổi tắt ngọn đèn trong phòng hắn, cả căn phòng tối đen.

Đột nhiên Thi Lạc thắp nến lên, Vệ Tông Hi nhìn thấy một cây nến được cắm trên bánh điểm tâm.

Thi Lạc cười hì hì đến trước mặt hắn: "Nào, Vệ Tông Hi, chúc ngươi sinh thần vui vẻ, ước một điều sau đó thổi nến đi."

Vệ Tông Hi nhướn mày, nhưng nhìn biểu cảm chờ đợi của Thi Lạc, hắn thuận theo nàng một lần cũng được.

-"Chắp hai tay lại, nghiêm túc ước đi." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi cảm thấy quá ấu trĩ rồi, nhưng hắn vẫn làm theo, ước một điều...

Vệ Tông Hi nhìn Thi Lạc.

Sau khi ước xong, Vệ Tông Hi thổi tắt nến, Thi Lạc lúc đó mới thắp đèn trên bàn lên.

Thi Lạc cắt điểm tâm ra một miếng, đưa cho Vệ Tông Hi: "Ăn đi."

Vệ Tông Hi nhận lấy, chỉ là vài điều đơn giản, nhưng hắn lại cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên.

-"Ngươi không nói sớm, ta không chuẩn bị được quà." Nói xong Thi Lạc ảo não.

Vệ Tông Hi ăn điểm tâm trong tay, đôi mắt hơi cụp xuống, cũng không biết đang nghĩ gì.

Thi Lạc bỗng đứng bật dậy, đập tay lên trán: "Đúng rồi, mì trường thọ."

Nói xong không đợi Vệ Tông Hi phản ứng, nàng đã chạy vào trong bếp.

Sau khi làm hết các công đoạn chế biến, Thi Lạc bưng mì vào phòng Vệ Tông Hi, đưa cho hắn: "Mì trường thọ."

Vệ Tông Hi nhìn nàng, Thi Lạc vô cùng chân thành, thấy hắn không nhận, nàng nhíu mày: "Vệ Tông Hi, ta sắp bỏng chết rồi."

Lúc này Vệ Tông Hi mới nhận lấy, cầm đũa lên ăn.

Thi Lạc ở bên cạnh suy nghĩ, nên tặng Vệ Tông Hi món quà gì?

Thi Lạc rất thích quá trình chuẩn bị quà sinh nhật cho người khác, cả cảm giác ngày đó ăn bánh kem, ăn một bữa no nê nữa.

Nàng cảm thấy cảm giác vui vẻ đó sẽ lan truyền, nàng tặng quà sinh nhật cho người khác, nhìn vẻ vui mừng của người đó, nàng cũng cảm thấy vui lây.

Vệ Tông Hi gắp một miếng trứng gà cho vào miệng, chầm chậm thưởng thức. Sơn hào hải vị hắn đã từng ăn qua, nhưng hắn lại chưa cảm thấy món nào ngon hơn món mì đơn giản này.

Sau khi Vệ Tông Hi ăn xong, Thi Lạc mang bát vào trong phòng bếp.

Nàng định về phòng mình.

-"Thi Lạc."

Vệ Tông Hi bỗng gọi nàng.

Thi Lạc nghi hoặc nhìn hắn: "Còn có chuyện gì sao?"

Vệ Tông Hi do dự một chút rồi hỏi: "Ngươi không hận ta sao? Ta đã từng suýt bóp chết ngươi."

Thi Lạc cười: "Lúc đó ta thực sự hận đến mức muốn hạ độc ngươi. Nhưng nghĩ kĩ lại, ta cũng từng đối xử không tốt với ngươi, vậy là công bằng rồi."

Vệ Tông Hi trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu: "Phải, công bằng rồi."

Thi Lạc liền cười: "Được rồi, ngủ sớm đi."

-"Ừm." Vệ Tông Hi rất dịu dàng đáp một tiếng.

Thi Lạc quay người về phòng.

Vệ Tông Hi nhìn nàng đóng cửa, rồi lại nhìn căn phòng của mình, dường như mọi thứ đều trở lên thuận mắt rồi.

Thi Lạc trở về phòng, lén nhìn từ khe cửa ra ngoài, thấy cửa sổ phòng Vệ Tông Hi đã đóng, lúc nàng nàng mới vuốt ngực.

Vệ Tông Hi đáng chết, cái khuôn mặt đẹp. Bình thường thì lạnh băng, đột nhiên lại dịu dàng với nàng, đúng là dọa lão nương một trận mà.

Trái tim Thi Lạc đập nhanh hơn một lát, sau đó mới bình tĩnh lại.

Sau khi lên giường cũng không thể ngủ nổi, cứ nhắm mắt đều là Vệ Tông Hi.

Cuối cùng nàng thở dài.

Nam sắc đúng là hại người.

Nàng rõ ràng tức giận như vậy, hận Vệ Tông Hi đến mức không muốn nhìn mặt. Nhưng người ta chỉ cần biểu lộ ánh mắt bi thương, nàng lại làm cho hắn thứ này thứ nọ.

Thi Lạc vỗ mặt mình, nhìn ra hướng phòng Vệ Tông Hi. Nàng lại nói với bản thân một lần nữa, Vệ Tông Hi là người làm việc lớn, nàng chỉ là một con sâu nhỏ, hai người cuối cùng cũng phải phân khai. Hiện tại như vậy chỉ là bồi thường cho hắn mà thôi.

...

Thi Hoa gáy rất đúng giờ.

Thi Lạc rất không vui đạp cửa ra ngoài, giận dữ cảnh cáo sẽ hầm nó.

Thi Hoa vươn cổ lên, liếc nhìn Thi Lạc một cái rồi ngủ.

-"Trưa nay, hôm nay lão nương muốn ăn gà đĩa to."

Sau khi cảnh cáo Thi Hoa, Thi Lạc vệ sinh cá nhân xong, nhìn phòng của Vệ Tông Hi không có động tĩnh gì, chắc là vẫn chưa dậy.

-"Vệ Tông Hi, ta đi vào trong thôn." Thi Lạc nói xong liền đi, nàng muốn mua cho Vệ Tông Hi một món quà, nhưng xem một vòng cũng không biết nên mua gì.

Nói ra mới nhớ, lâu như vậy nàng vẫn không biết Vệ Tông Hi thích gì.

Nhớ lại chiếc trâm gỗ, Thi Lạc liền quyết định mua cho hắn một chiếc trâm ngọc.

Thi Lạc đi vào một quán bán ngọc gần đó, đi một lượt liền nhìn thấy một chiếc trâm. Thi Lạc không hiểu về ngọc lắm, nhưng nàng thích kiểu dáng của chiếc trâm đó, rất chắc chắn, giống một cành trúc, phần đầu trâm có khắc hình lá trúc, phần thân có từng khúc một như cành trúc, vô cùng đẹp.

-"Chủ quán, trâm này giá bao nhiêu?" Thi Lạc hỏi.

Chủ quán nhiệt tình chạy lại cười: "Cô nương thật có mắt nhìn, nhưng trâm này đã có người đặt trước rồi, không bán ra ngoài."

Thi Lạc hơi thất vọng.

Chủ quán cười: "Còn có mẫu khác, cô nương xem xem, trâm của tiệm chúng ta rất đáng tiền, mỗi loại đều không tệ, cô muốn mua cho ai?"

Ánh mắt Thi Lạc lưu luyến lướt qua chiếc trâm, sau đó từ bỏ, đời người sao có thể như ý được chứ. Thứ ngươi muốn chưa chắc đã có được.

Nàng an ủi bản thân xong liền đi xem cái khác, nhưng so sánh, nàng xem cái khác cũng không ưng ý.

Chủ quán nhìn thấy tâm tư của nàng, nói: "Nếu muốn mua cho người trong lòng, cái này cũng không tệ."

Thi Lạc nhìn một chút, là một cây trâm bạch ngọc, chế tác rất tốt.

Thi Lạc cầm lên hỏi: "Giá thế nào?"

Chủ quán nói: "Năm lượng."

Thi Lạc gật đầu: "Gói lại cho ta."

-"Được." Chủ quán không ngờ nàng lại quyết định nhanh như vậy, nhanh chóng đi gói lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro