Chương 72: Sao Mà Khóc Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc cầm lấy những mảnh trâm vỡ, nàng đi một vòng trên đường nhưng vẫn không tìm được nơi sửa lại trâm, chỉ còn biết về nhà.

Từ sớm Vệ Tông Hi đã không thấy nàng, tưởng nàng đã đến Diêu Kí rồi. Không ngờ đến gần trưa mới thấy nàng về.

Đối với búi tóc mới của nàng hắn chỉ hơi ngạc nhiên, sự chú ý của hắn đã chuyển vào đôi mắt nàng.

-"Sao mà khóc rồi?" Vệ Tông Hi thấy đôi mắt Thi Lạc đỏ lên.

Vốn dĩ tâm trạng Thi Lạc đã không tốt, hiện tại lại bị hắn hỏi một câu, phút chốc toàn bộ uất ức đều tuôn trào.

Vệ Tông Hi sợ nhất là nữ nhân khóc, nàng khóc, hắn không biết nên làm thế nào.

-"Làm sao vậy? Ai ức hiếp ngươi, ngươi nói một câu đi." Vệ Tông Hi nhíu mày.

Thi Lạc không hé môi, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Vệ Tông Hi không còn cách nào khác, hắn nhíu mày nhìn nàng rất lâu, đợi khi nàng không khóc nữa, hắn mới thầm thở phào: "Bây giờ có thể nói ra chưa?"

Thi Lạc cầm chiếc hộp ra, nức nở nói: "Tên khốn nạn Châu Tư Ý, quà sinh thần ta mua cho ngươi bị hắn làm vỡ rồi."

Vệ Tông Hi sững sờ, mở chiếc hộp ra, nhìn thấy chiếc trâm ngọc bị vỡ thành ba mảnh, hắn hơi mềm lòng: "Vì cái này mà khóc?"

Hỏi xong, Vệ Tông Hi cảm thấy bản thân dịu dàng quá mức rồi.

Thi Lạc gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Cũng không phải, ta chỉ là cảm thấy ấm ức."

Vệ Tông Hi nghĩ, tên khốn nạn này, xem ra hắn không chỉ đang mắng Châu Tư Ý, e là còn mắng cả bản thân.

Vệ Tông Hi chưa nói gì, Thi Lạc đã nói tiếp: "Ta nghĩ quà chúc mừng bị vỡ sẽ không may mắn, tìm một nơi sửa nhưng không có."

Vệ Tông Hi ngắm chiếc trâm, chất liệu có thể nói không tệ, chỉ là bị vỡ thành thế này...

-"Lão Tam biết sửa." Hắn nói.

Mắt Thi Lạc sáng lên: "Thật sao?"

Vệ Tông Hi gật đầu: "Thật."

Trong giây lát tâm trạng Thi Lạc tốt hơn rất nhiều, nàng thu lại trâm, quay người liền đi.

Vệ Tông Hi nói: "Ta vẫn chưa ăn sáng."

Thi Lạc quay đầu nhìn hắn: "Ta mang trâm đưa cho Lão Tam, thuận tiện mua chút nguyên liệu, hôm nay chúng ta sẽ ăn món Thiên Hương Lâu bị phá bảng hiệu."

Vệ Tông Hi gật đầu.

Sau khi Thi Lạc đi, Vệ Tông Hi cười bất lực, sao lại giống trẻ con thế này.

Hắn lắc lắc đầu, khuôn mặt hắn đều là vẻ dịu dàng và nuông chiều mà hắn không hề phát hiện.

Thi Lạc vừa mới đi, đằng sau, tên sai vặt của Châu Tư Ý đã tới. Thấy trong sân chỉ có Vệ Tông Hi, hắn ló đầu vào: "Xin hỏi, Thi Tiểu thư sống ở đây sao?"

Vệ Tông Hi hừ lạnh: "Ngươi tìm nàng có việc gì?"

Tên sai vặt thấy Vệ Tông Hi ngồi trên ghế lăn liền biết chân hắn không tiện, hơn nữa nơi ở tại đây cũng rất rách nát. Nhưng người này rất đặc biệt, dường như có uy thế bức người, khiến hắn ta có chút căng thẳng.

-"Công tử nhà ta làm vỡ trâm của Thi Tiểu thư, đã đặc biệt mang đến bồi thường một cái." Tên sai vặt khá khẩn trương nói.

Vệ Tông Hi cười lạnh: "Không cần, nói với công tử nhà ngươi, nếu không muốn rước thêm phiền phức thì tránh bọn ta ra xa một chút."

Tên sai vặt cầm chiếc trâm đi không được, ở lại cũng không xong.

Cuối cùng Vệ Tông Hi cúi đầu không định để ý hắn ta nữa, hắn mới ủ rũ đi về.

Thi Lạc cầm trâm nhanh chóng đến Diêu Kí, Lão Tam cũng vừa mới trở về, hôm nay ông đi tìm thợ thủ công sửa chữa, bận rộn vừa mới về nhà.

Thấy Thi Lạc, ông nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"

Thi Lạc đưa đồ cho ông: "Hắn nói ông biết sửa?"

Lão Tam nhận lấy hộp, mở ra xem xét: "Cái này..."

-"Quà sinh thần của hắn, không cẩn thận bị vỡ rồi."

-"Vì vậy cô đã khóc rồi?" Lão Tam khá cạn lời.

Thi Lạc trừng mắt một cái: "Có phải ông chưa từng thành thân?"

-"Chưa từng, cô hỏi cái này làm gì?" Lão Tam không hiểu.

-"Chẳng trách..."

-"Cái gì?" Lão Tam nhíu mày.

Thi Lạc giảo hoạt nói: "Ta làm vỡ trâm của hắn, nếu không khóc, hắn mà tức giận thì sao? Bây giờ ta khóc, hắn sẽ mềm lòng."

Nàng cố ý nói vậy, không ngờ Lão Tam liền tin là thật, ông gật đầu tán đồng: "Nữ nhân mấy người thật có tâm cơ, đánh chết ta cũng không đoán được."

Thi Lạc gật đầu: "Vậy nên ông vẫn lẻ loi một mình."

Nói xong nàng hỏi: "Khi nào có thể sửa xong?"

-"Ngày mai."

-"Vậy mai ta quay lại lấy."

-"Ừ."

Sau khi Thi Lạc đi, Lão Tam nhìn trâm ngọc bị gãy kia, nghĩ đến Vệ Tông Hi, cuối cùng lắc đầu bất lực.

Xong rồi, nữ nhân giảo hoạt này có lẽ thật sự có thể kiểm soát được chủ tử rồi.

Sau khi Thi Lạc từ Diêu Kí đi ra, nàng đi đến chợ. Mua vài thứ thịt gà, thịt dê... Hôm nay nàng sẽ làm hai món mà chủ quán Diêu vẫn chưa mua kia, coi như để bù cho sinh nhật Vệ Tông Hi.

Ôm lấy túi lớn túi nhỏ, cuối cùng Thi Lạc cũng về đến nhà. Vừa vào cửa liền hăng hái vào bếp bận rộn.

Vệ Tông Hi đói đến mức da ngực dính vào da lưng, đợi đến chiều, Thi Lạc mới làm xong.

Là món mì trộn, dưa trộn, gà đĩa lớn, canh thịt dê, thêm một chút rau xào.

Từng đĩa bày ra đầy ắp trên bàn.

Thi Lạc còn mua một hũ rượu, rót cho Vệ Tông Hi một chén, rồi rót cho mình một chén.

-"Vệ Tông Hi." Thi Lạc đắc ý nhìn Vệ Tông Hi, trên mặt vẫn như cũ dính lên hai chữ: Khen ta.

Vệ Tông Hi đói gần chết rồi, hận không thể một miếng ăn hết, làm gì có tâm trạng khen nàng? Chỉ là...

Vệ Tông Hi nhìn Thi Lạc, hiện tại nàng hưng trí bừng bừng. Nếu không khen nàng, nàng không cho hắn ăn thì phải làm sao?

Vậy nên hắn phải thuận theo: "Ngươi rất hiền huệ."

-"Còn gì nữa?"

Thi Lạc rõ ràng chưa thỏa mãn.

-"Đảm đang."

Thi Lạc nhíu mày, thể hiện không vui: "Chỉ có như vậy?"

Bộ dạng của nàng giống như đang nói nếu nàng không vừa ý sẽ không cho Vệ Tông Hi ăn vậy.

Nếu bình thường hắn cũng không thể nhẫn nại được như vậy. Nhưng hiện tại, cả người hắn như toát ra hơi thở dịu dàng.

-"Người đẹp khéo tay, vừa hiền huệ vừa đảm đang."

Thi Lạc bĩu môi: "Cũng tính là tạm được đi."

Vệ Tông Hi buồn cười: "Bây giờ có thể ăn chưa?"

-"Ta vẫn chưa nói lời chúc nữa."

-"Nói."

Mùi hương món ăn bay vào mũi Vệ Tông Hi, hắn nuốt nước miếng. Không muốn nghe lời chúc của Thi Lạc một chút nào, nhưng hắn không thể nói thẳng ra, lo Thi Lạc không vui sẽ không cho hắn ăn, chỉ có thể thuận theo nghe nàng nói.

-"Chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, càng ngày càng tốt hơn." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi: "..."

-"Còn nữa không?" Vệ Tông Hi hỏi.

Thi Lạc lắc đầu: "Cứ như vậy đi, ngươi không định nói gì sao?"

-"Ta đói rồi." Vệ Tông Hi nói.

Lời của hắn vừa nói xong, bụng đã truyền đến vài tiếng kêu.

Thi Lạc đang định cười nhạo hắn thì bụng nàng cũng lại kêu.

Hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cầm đũa lên ăn.

Bên ngoài, Châu Tư Ý đi đến cổng, nhìn qua khe cửa hết tất cả. Hắn nhăn mày, sắc mặt u ám, đáy lòng vô thức nhen lên lửa giận.

Tên sai vặt đi cùng không dám nói một câu, im lặng đứng một chỗ, ngay cả hô hấp cũng nhè nhẹ.

Khi Châu Tư Ý thấy Thi Lạc gắp đồ ăn cho Vệ Tông Hi, hắn phất tay rời đi.

Vệ Tông Hi đang ngồi ăn cơm trong này nhìn ra phía cổng, hơi hơi nheo mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro