Chương 74: Làm Cái Gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Uống không, uống không?"

Thi Lạc ợ một cái, hai má đều phủ một tầng đỏ ửng, môi cũng vì rượu mà đỏ lên, cộng với ngữ khí nũng nịu. Vệ Tông Hi nhìn nàng, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc thấp thỏm.

Vệ Tông Hi nhíu mày, đẩy ra: "Ta không uống."

-"Ngươi không uống thì ta uống, rượu này thật ngon."

Thi Lạc lại uống thêm một chén, nói: "Ngươi thật nhàm chán, vẫn là Diêu chưởng quỹ thú vị, biết rất nhiều chuyện, lại còn biết làm điểm tâm."

Vệ Tông Hi ngạc nhiên.

Thi Lạc đang nói đến Lão Tam?

Nam nhân phúc hắc nham hiểm đó thú vị?

Vệ Tông Hi lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ tiểu cô nương thật đơn giản, chưa nhìn thấy bộ dạng của hắn ta và Lão Tứ giết người rồi.

Trước kia Vệ Tông Hi dưỡng binh trong quân đội, giết người cũng chỉ trên chiến trường. Lão Tam và Lão Tứ là hộ vệ của Vệ phủ, cũng là ám vệ, chuyên làm những chuyện trong bóng tối, bọn họ còn làm rất giỏi những chuyện này...

Vệ Tông Hi nghĩ đến đây, Thi Lạc đã ra sân nhảy múa. Năm đó mẹ nàng vì muốn nàng có dáng người, khí chất đẹp nên đã cho nàng học múa ba lê vài năm, vì vậy Thi Lạc múa cũng không tệ. Nhưng hiện tại, nàng loạng choạng đứng không vững, nàng vừa múa vừa hát. Còn hát cái gì, Vệ Tông Hi chưa từng nghe qua, có chút cổ quái, nhưng lại rất hay.

Hắn đang định ngăn lại thì nghe thấy tiếng động ở mái nhà bên cạnh, hắn yên lặng hừ nhẹ.

Thi Lạc không quan tâm, nàng vừa nói vừa múa xung quanh Vệ Tông Hi.

-"Vệ Tông Hi, ngươi đến đây, ta dạy ngươi múa."

-"Thi Lạc, trở vào đi ngủ." Vệ Tông Hi nghiêm túc nói.

Đôi mắt Thi Lạc lơ mơ đi đến cạnh Vệ Tông Hi, đột nhiên nâng cằm hắn lên: "Vệ Tông Hi à, tại sao ngươi lại đẹp như vậy."

Vệ Tông Hi gạt tay nàng ra: "Mẫu phi ta là đệ nhất mĩ nhân Đại Chu."

-"Vậy ngươi là đệ nhất mĩ nam Đại Chu?" Thi Lạc nói xong, còn định nói gì đó, Vệ Tông Hi đã không quan tâm nàng nữa, quay người trở về phòng.

Thi Lạc thấy Vệ Tông Hi đi rồi, nàng loạng choạng vài bước, bỗng ngã sụp xuống đất không động đậy.

Vệ Tông Hi nhìn qua khe cửa ra ngoài, thấy Thi Lạc ngã trên đất, đầu hình như bị sứt rồi, không còn động tĩnh.

Vệ Tông Hi nắm chặt bàn tay, vì tầm nhìn hạn chế, hắn không nhìn thấy tình hình trên mái nhà kia.

Rất lâu sau đó, sau phòng có tiếng động, Lão Tam đi vào từ phía sau, thấy Vệ Tông Hi ngồi cạnh cửa sổ.

-"Người đi rồi?" Vệ Tông Hi hỏi.

-"Đi rồi, là người của Tuệ Ninh công chúa."

Vệ Tông Hi căm hận nheo mắt: "Bọn họ đến nhanh như vậy."

-"Tấn Vương vẫn ở kinh thành, là Tuệ Ninh công chúa đến trước." Lão Tam không nói tiếp, ý tứ rất rõ ràng, có lẽ Tuệ Ninh công chúa đến là vì Vệ Tông Hi.

-"Trước tiên mang Thi Lạc vào đã." Vệ Tông Hi nói.

Lão Tam ngạc nhiên, lập tức nhìn ra ngoài, đang định đi ra.

-"Bỏ đi, ta tự đi." Vệ Tông Hi đứng dậy, thực ra chân của hắn sớm đã khỏi, chỉ là năm đó vết thương quá nặng nên khi đi có vẻ hơi nghiêng.

Rất nhanh, hắn ra khỏi cửa, nhìn Thi Lạc đang nằm trên đất, hắn ôm nàng vào trong phòng.

Đang định đi, đột nhiên cánh tay bị Thi Lạc giữ lại: "Vệ Tông Hi..."

Vệ Tông Hi quay đầu, thấy Thi Lạc chỉ đang nói mơ, hắn mới thầm thở phào.

Sau khi trở lại, Vệ Tông Hi hỏi: "Lão Tứ trở về chưa?"

Lão Tam gật đầu, cười nói: "Sau khi đi một vòng, hắn nói Lang Sơn có không ít loại đá đó."

Lão Tam không giấu được vui sướng: "Quán của chúng ta cũng rất nhanh sẽ khai trương rồi."

Vệ Tông Hi nhìn Lão Tam: "Ngươi rất vui?"

Lão Tam sững lại, cảm thấy dường như hôm nay chủ tử có vẻ không thuận mắt với mình, chỉ là tại sao vậy? Quán khai trương hắn không nên vui sao?

Lão Tam hơi lo lắng.

-"Vâng..."

Lẽ nào vui là không đúng sao?

Vệ Tông Hi gật đầu: "Nghe nói ngươi còn biết làm điểm tâm?"

-"Phải..."

Trên đầu Lão Tam toát mồ hôi lạnh, biết làm điểm tâm thì sai chỗ nào sao? 

Vệ Tông Hi không tiếp tục nói nữa, Lão Tam mới thở phào nói: "Chủ tử, thuộc hạ thấy Thi Lạc có rất nhiều cách hay, rất thực tế. Nếu thành công mở quán rồi, chúng ta có thể để nàng thử làm cái khác."

-"Thi Lạc?"

Vệ Tông Hi thầm nhắc hai chữ này, cũng không nói thêm điều gì.

Lão Tam kinh ngạc, gọi tên cũng là sai rồi? Trước kia không phải thường gọi như vậy sao?

Thông minh như hắn, lập tức liền hiểu chủ tử nhà mình không vui về điều gì rồi, hắn vội vàng thay đổi: "Tiểu Vương phi."

Vệ Tông Hi không phản đối mà nói: "Bảo Lão Tứ trông giữ kĩ Lang Sơn, Lí Tông Diên sắp tới rồi, chúng ta phải cẩn thận. Mấy ngày này Thi Lạc không được đến quán điểm tâm."

-"Thuộc hạ đã hiểu."

Vệ Tông Hi trầm mặc một lát, lại hỏi: "Phía mấy người Liên thúc vẫn chưa có tin tức sao?"

Lão Tam lắc đầu.

Hai người đều im lặng, nói như vậy, tình hình của Vệ Tông Hi không lạc quan cho lắm, loạn trong giặc ngoài. Tiểu Thất đã đi vào trong binh đoàn rồi, nhưng lực lượng của một mình Tiểu Thất có hạn, Liên thúc đi tìm ngoại viện, đến nay vẫn chưa có tin tức.

Gia sản của Vệ gia đã bị niêm phong phần lớn, đúng như tính toán của Thi Lạc, Vệ Tông Hi rất thiếu tiền.

-"Chủ tử, sẽ tốt thôi." Lão Tam không nhịn được nói.

-"Ta lo thời gian của ta không nhiều nữa." Đối với việc Lí Tông Diên đến, Vệ Tông Hi không đoán được là làm gì, không biết ý của Hoàng đế là gì.

Lão Tam nói: "Chủ tử người đừng nói như vậy, chúng ta vẫn còn quán, vẫn còn tiền."

Vệ Tông Hi nhìn hắn, Lão Tam không nói nữa, thực ra không đáng bao nhiêu tiền. Vệ Tiêu để lại một chút tiền đó, ba năm này Lão Tam dùng để làm việc đã tiêu bớt đi không ít rồi.

-"Là lỗi của ta." Vệ Tông Hi bỗng nói.

Lão Tam sững sờ.

Ba năm trước khi Vệ gia vừa xảy ra chuyện, Vệ Tông Hi vẫn còn nhỏ tuổi, cộng với đôi chân bị gãy, hắn đã suy xụp rất lâu, đến một năm sau, hắn mới phấn chấn lên, nhưng tiếc rằng lúc đó đã qua giai đoạn tốt nhất để tụ tập thế lực của Vệ gia rồi.

-"Chủ tử, người đừng nói như vậy..."

-"Không sao." Vệ Tông Hi nói xong liền cười: "Những nhóm cũ còn lại bao nhiêu?"

Lão Tam nói: "Đã liên lạc rồi."

-"Được."

Sau khi Lão Tam đi, Vệ Tông Hi nhìn ánh trăng bên ngoài. Hiện tại quân Tây Bắc cũng không hi vọng nhiều, hắn chỉ có thể phát triển binh lính cũ, năm đó cũng có không ít người rời khỏi binh đoàn về nhà. Bọn họ đều là người Tây Bắc, phân tán khắp nơi trên Tây Bắc, cũng tính là một lực lượng lớn. Nhưng trước khi Vệ Tông Hi tập hợp bọn họ lại thì vẫn phải có một khoản tiền lớn, dù gì bọn họ cũng đã về quê sống an nhàn rồi, ai nguyện ý muốn cùng hắn tiếp tục đánh giết nữa chứ?

Vệ Tông Hi nhìn sang phòng của Thi Lạc, hắn luôn cảm thấy Thi Lạc sẽ cho hắn kinh ngạc lớn.

...

Ngày thứ hai, đầu Thi Lạc đau không chịu được, cả người yếu ớt vô lực.

Đột nhiên một ly nước được đưa đến, Thi Lạc nâng lên uống, sau khi uống xong, nàng mới cảm thấy không đúng, quay đầu ra, thấy Vệ Tông Hi ở bên cạnh nàng.

-"Ngươi..."

Thi Lạc hoảng sợ, nhìn Vệ Tông Hi vài cái.

-"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng hỏi xong thì nâng chăn lên nhìn lại mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Tông Hi nhìn những hành động của nàng, hỏi: "Thi Lạc à, có phải ngươi nghĩ ta sẽ làm gì đó với ngươi?"

Thi Lạc kinh ngạc, khuôn mặt đỏ lên: "Làm...làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro