Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người Thái Đại nương rời đi, Thi Lạc tiến vào, mang hết đồ đến trước mặt Vệ Tông Hi khoe: "Tối nay chúng ta ăn gà được không !"

Người thông minh như nàng, chắc chắn nhìn ra Vệ Tông Hi không vui, nhưng nàng không hiểu tại sao hắn lại giận.

Vệ Tông Hi hừ lạnh: "Hành động khác thường chắc hẳn sắp gây ra chuyện lớn, ngươi muốn làm gì ?"

Thi Lạc vừa tức vừa buồn cười: "Hạ độc ngươi, sau đó tái giá được không ?"

Vệ Tông Hi giật mình, rất nhanh liền nở nụ cười: "Ngươi đã sống cùng với Vệ Tông Hi ta, muốn tái giá e là quá khó rồi, đời này của ngươi không thể lật mình !"

Nói xong hắn còn bổ sung thêm: "Ta nghe nói tên tú tài kia định hôn rồi, ngươi có thể chết tâm rồi đấy !"

Thi Lạc giật mình, tìm tòi trong trí nhớ một lát mới nhớ ra tên tú tài này. Nguyên chủ vì người này nên mới nhảy sông, muốn Vệ Tông Hi bỏ mình, rồi tái giá.

Thi Lạc tặc lưỡi, nguyên chủ thật là nông cạn.

-"Đúng, đúng, đúng, là ta chết tâm rồi, như vậy chẳng phải sẽ cùng ngươi sống tốt sao !"- Thi Lạc nói xong không nhịn được mà quan sát Vệ Tông Hi.

-"Nhìn cái gì ?"

Vệ Tông Hi đối với những người nhìn chằm chằm chân mình rất không thoải mái, nhưng những năm này suốt ngày bị Thi Lạc chửi mắng thì đã không còn yếu đuối như vậy nữa.

Thấy Thi Lạc nhìn mình như vậy, đoán chừng lại chuẩn bị sỉ nhục hắn.

Không ngờ Thi Lạc lại hỏi: "Làm sao ngươi có thể bò ra đây vậy? Tay đã bị thương như thế này mà không biết sao ?"

Vệ Tông Hi ngạc nhiên, thấp giọng trả lời: "Còn không phải tại ngươi sao !"

Tại ta bắt ngươi bò ra ngoài ?

Thi Lạc lười tính toán với hắn thêm nữa, nàng sắp đói chết rồi, bát cháo lúc trưa ăn sớm đã tiêu hoá hết. Lúc này nàng cảm tưởng có thể ăn hết một con bò.

Cả cái tên Vệ Tông Hi này nữa, nàng bây giờ thực sự không còn sức để đỡ hắn vào phòng nữa.

Thật may, khi nàng vừa nghĩ xong thì tên người làm ở quán đồ tre kia cũng mang ghế đến.

Thi Lạc hướng dẫn hắn đặt ghế ở trong viện tử, trả thêm một chút tiền, người này rất nhanh liền rời đi.

Vệ Tông Hi nhìn chiếc ghế, không tỏ ra cảm xúc gì, dường như không quan tâm điều gì hết.

Thi Lạc cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, bằng cách nào cũng phải khiến hắn có tinh thần cầu tiến mới được.

Nàng chuyển chiếc ghế xuống dưới mái hiên, nhìn Vệ Tông Hi: "Ngươi có thể ngồi dậy không ?"

Vệ Tông Hi cười lạnh: "Ngươi lại muốn giở trò gì ?"

Thi Lạc có chút không nói lên lời, Vệ Tông Hi hiện tại giống như một con nhím, toàn thân đều phòng bị, chỉ cần nàng động đậy một chút thì hắn đều cho là chuẩn bị hại hắn.

-"Nền đất lạnh, ngươi ngồi lâu sẽ dễ bị bệnh, đến lúc đó ta lại phải chăm sóc ngươi !"

Vệ Tông Hi hừ lạnh: "Ngươi chăm sóc ta khi nào chứ ?"

Thi Lạc nghẹn lời, thực sự, nguyên chủ có lúc nào chăm sóc Vệ Tông Hi chứ.

-"Ngươi đó, ngươi chết rồi, ta sẽ tái giá !"
-"Ngươi....."

Vệ Tông Hi nén giận, cuối cùng cũng dùng tay chống dậy, chuẩn bị bò lên trên ghế.

Thi Lạc thấy tay hắn lại rỉ ra máu tươi, bộ dạng rất chật vật, nàng không nhịn được liền đi đến, không quan tâm hắn có đồng ý hay không mà đỡ hắn ngồi lên ghế, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

-"Không được rồi, ta đói chết rồi. Đi nấu đồ trước đã, ăn mì có được không? Ta đã mua một ít bột mì."

Vốn dĩ định hầm thịt gà nhưng Thi Lạc đã quá đói rồi, đợi gà hầm xong thì nàng đã sớm chết đói rồi. Nên đầu tiên ăn chút mì lót dạ, còn gà thì để mai hầm.

Vệ Tông Hi không nói gì.

Thi Lạc không quản hắn, mang rau mua từ chỗ Thái Đại nương về, mì gạo và một số thứ khác mang đến phòng bếp.

Hôm nay nàng đã mua không ít đồ, gia vị tất cả đều không thiếu. Ở hiện đại, cửa hàng Thi Lạc mở là nhà hàng ẩm thực, nàng cũng là một người sành ăn. Đối với nàng, đồ ăn giống như ông trời vậy, con người phải ăn uống ngon thì mới có sức làm việc khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro