Chương 24: Đang quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Đang quan tâm tới ba sao?

—oOo—

Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ vật, đi tới căn phòng mà Andy xuất hiện.

Không ngờ tới trong căn phòng nhìn như bình thường này lại ẩn giấu một con đường. Andy mở ra một ngăn ẩn ấn xuống một nút bấm, ngăn tủ liền di chuyển sang một bên, lộ ra lối vào mật đạo.

"Con đường này dẫn đi đâu?" Sử Đông cẩn thận hỏi.

Andy thành thực đáp, "Căn cứ nghiên cứu của bọn tôi."

Đoàn người tiến vào bên trong. Từ bên ngoài nhìn vào hành lang này tối đen sâu hun hút, nhưng ở trên vách tường lại được gắn đèn cảm ứng, khi người đi tới sẽ sáng lên. Có điều ánh đèn rất yếu, chỉ có thể chiếu rõ một chút lối đi dưới chân

"Anh có thể đưa đồng hồ đeo tay cho tôi không? Đây là vật mẹ tôi để lại cho tôi." Andy lấy dũng khí nói với Sử Đông.

Sử Đông liếc xéo hắn một cái, không để ý tới hắn.

"Đó là di vật của mẹ tôi, khi tôi còn rất nhỏ bà đã mất, chỉ để lại một thứ là nó, đối với anh mà nói thì không đáng giá gì, thế nhưng đối với tôi lại có ý nghĩa phi phàm, vì thế nên tôi mới không để tâm tới tính mạng mà quay lại tìm nó. Mẹ tôi rất đẹp, mái tóc màu vàng xinh đẹp, da rất trắng, trong trí nhớ của tôi..."

"Đưa đồng hồ đeo tay cho hắn! Phiền chết đi được!" Bùi Thiên Hành nhịn không được lên tiếng.

Sử Đông bất đắc dĩ móc đồng hồ đeo tay ra ném cho Andy, lại chỉ chỉ Bùi Thiên Hành, ý nói cậu nợ tôi một lần.

Vào lúc Bùi Thiên Hành cảm thán bên tai rốt cục cũng yên tĩnh thì Andy lại quay sang phía Bùi Thiên Hành, "Cảm ơn anh, cho dù tôi có chết cũng sẽ nhớ tới anh."

Bùi Thiên Hành liếc hắn một cái.

Andy vừa đi vừa nhìn chằm chằm quan sát đôi mắt của Bùi Thiên Hành, bởi vì ánh sáng quá yếu nên có chút nhìn không rõ, nhưng sự tò mò của hắn quá mạnh, cứ như thế nhìn chằm chằm không chớp mắt cho đến khi nào nhìn ra mới thôi.

Sử Đông phát hiện mắt hắn đã sắp thêu lên mặt Bùi Thiên Hành, đánh một cái lên sau đầu hắn, "Anh nhìn cái gì! Đi lên phía trước dẫn đường!"

Andy bị hắn đánh một cái suýt chút nữa té ngã. Hắn vuốt sau gáy, vẫn cố chấp mà nhìn Bùi Thiên Hành, ánh mắt nóng bỏng, "Anh là dị hóa Huyết tộc đúng không? Có thể khống chế máu, hấp thu tinh hoa trong máu tươi, thực sự là quá hi hữu, xác suất dị hóa thành Huyết tộc rất thấp rất thấp! Hiện tại anh đã đạt tới trình độ nào rồi? Khi sử dụng sức mạnh thì có cảm giác gì, có thể miêu tả một chút không? Còn có con thú nuôi này nữa! Chủng loại sinh vật này tôi chưa từng gặp, nhất định là tiến hóa từ gien cổ đại mà sinh ra rồi! Anh thấy nó ở đâu?"

Cảm giác bị coi làm đối tượng thí nghiệm mà chất vấn vô cùng khó chịu, ánh mắt của Bùi Thiên Hành dần dần lạnh lẽo.

"Gào ——" Hưu kêu gào giống như đang thị uy.

Nhưng Andy đã sớm chìm đắm trong sự vui sướng khi thấy thành phẩm của thí nghiệm, hoàn toàn quên mất sợ hãi là cái gì, lại chuyển hướng sang những người khác, "Phương hướng tiến hóa của các anh là gì? Hẳn là không giống nhau nhỉ? Nhìn bề ngoài của mọi người đều không thay đổi gì cả, vậy là đều thuộc về cường hóa chủng tộc sao? Xin mọi người nói cho tôi đi mà."

Những người còn lại mặc dù hết sức tò mò đối với biến hóa của bản thân, cũng rất muốn biết nguyên do, thế nhưng lại đều không muốn quan tâm tới cái tên lắm mồm này.

"Vì sao lại xây dựng một con đường như thế?" Bùi Thiên Hành đột nhiên hỏi, "Căn cứ nghiên cứu của mấy người được xây ở đâu, tại sao tôi đứng ở chỗ cao cũng không nhìn thấy nó?"

Andy do dự không biết có nên nói cho y biết không, ánh mắt Bùi Thiên Hành lại quét tới, lúc này hắn cảm thấy vết thương trên mặt mơ hồ lại đau nhói, chỉ đành ngoan ngoãn trả lời, "Căn cứ nghiên cứu xây ở bên trong núi, bề ngoài các anh nhìn vào chỉ thấy nó là một ngọn núi nhưng thực tế bên trong nó đã cơ bản bị đào rỗng để xây dựng căn cứ, vừa lợi dụng địa hình, vừa tạo một lớp phòng hộ ngụy trang thiên nhiên. Trên mặt đất có vài tòa nhà đều là để kết nối với nhau, ngoài ra còn có rất nhiều công trình dưới lòng đất, kết nối thông suốt bốn phía."

"Nói như vậy thì, đường hầm này còn có thể đi về ngục giam giam chúng tôi lúc trước?" Sử Đông hỏi.

"Có thể."

Sử Đông suy tư, Bùi Thiên Hành nhìn hắn một cái thật sâu.

Điền Nhạc Tâm đi tới tham gia vào, trong mắt chứa đầy hiếu kỳ, "Động vật tiền sử ở trên đảo, còn có cả khủng long nữa, đều là các anh làm ra?"

"Đương nhiên rồi!" Andy kiêu ngạo nói, "Đây vẫn chưa tính là cái gì. Nghiên cứu về sinh vật tiền sử đã là hạng mục của năm ngoái, không còn nhiều ý nghĩa nữa."

Điền Nhạc Tâm kích động nói, "Các anh làm thế nào thế? Chúng nó đều đã tuyệt chủng mấy chục triệu năm rồi!"

"Giống loài sẽ không diệt vong." Andy nghiêm túc nói, "Chỉ là gien của chúng đang ngủ say, chỉ cần phá vỡ lớp vỏ bao kín ở bên ngoài thì chủng gien cổ đại mà hùng mạnh sẽ thức tỉnh."

"Có ý gì? Ngủ say cái gì, lớp vỏ cái gì cơ? Phá vỡ là làm cái gì?" Điền Nhạc Tâm truy hỏi. Nếu như không phải là họ gặp nhau dưới cái tình huống này thì e rằng Điền Nhạc Tâm sẽ cực kỳ sùng bái Andy.

Andy vừa muốn nói tiếp, Sử Đông đã lên tiếng, "Thảo luận học thuật có thể dừng rồi, tôi có lời muốn hỏi anh."

Tay hắn cầm đèn pin chiếu qua chiếu lại. Đèn pin là của Andy, Sử Đông sau khi lục soát người xong liền tự nhiên như không mà chiếm lấy để mình dùng, "Các anh còn sót lại bao nhiêu người?"

"Tôi cũng không rõ, sau khi giáo sư bỏ lại chúng tôi thì căn cứ lập tức rơi vào hỗn loạn. Thuyền tổng cộng chỉ có vài cái, e rằng rất nhiều người sẽ không đi được."

"Khó trách." Sử Đông sờ sờ cằm, "Các anh nghiên cứu sinh vật khủng bố như vậy không thấy sợ sao? Nếu như bọn nó cắn các anh thì các anh sẽ làm gì?"

"Sẽ không." Andy kiêu ngạo mà ưỡn ngực, "Chúng tôi có biện pháp vô cùng đáng tin và an toàn, tất cả sinh vật đều bị hạn chế hoạt động trong một phạm vi nhất định, chỉ cần dựa vào quy trình thao tác thì tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm gì."

Sử Đông mỉa mai, "Kinh nghiệm nói cho tôi biết rằng, cứ là biện pháp an toàn đáng tin gì đó thì thường thường đều là không đáng tin."

Mặt Andy đỏ bừng lên, "Nói bậy!"

Sử Đông xoay đèn pin, vòng sáng cố định ở trên tường, vị trí bị chiếu tới thình lình xuất hiện hai bàn tay máu.

Mọi người kinh ngạc thốt lên một tiếng, lùi về sau một bước.

"Chuyện này... Chuyện này..." Andy vừa sợ hãi vừa kinh hoảng.

Bùi Thiên Hành dùng ngón tay chấm lên vết máu trên vách tường, vừa ẩm vừa dính, hiển nhiên là mới dính lên không lâu. Y hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi máu tanh từ sâu trong hành lang bay tới.

Bọn họ lại đi tiếp thêm một đoạn về phía trước, mùi máu tanh đã nồng tới mức những người khác cũng có thể ngửi thấy được, khiến cho người đều thấy buồn nôn.

Sử Đông dừng bước lại, nhận ra có vấn đề, "Chúng ta cần cân nhắc một lần nữa xem có nên tiếp tục đi về trước hay không."

Cho dù có người bị thương thì cũng không thể tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc đến thế, phải chết đến bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu mới có thể tạo ra mùi vị buồn nôn đến vậy?

Bùi Thiên Hành nhìn về phía bóng tối, dựa vào thị lực không giống với người thường mà nhìn thấy một vài thứ đáng sợ.

"Lùi về sau!"

Nhưng y nói được câu này thì đã chậm. Đèn pin cầm tay trên tay Sử Đông đã chiếu qua, ánh sáng của đèn pin này còn chiếu vô cùng rõ, mấy chục mét đường phía trước đều bị rọi sáng.

Thi thể từng cái từng cái ngã ngang dọc tứ tung trên mặt đất, một đám khủng long đuôi dài nhỏ to bằng lòng bàn tay đang gặm rỉa thi thể của bọn họ, máu tươi chảy đầy đất.

Ánh sáng chiếu tới trên một thi thể, một con khủng long nhỏ đứng thẳng người, mở đôi mắt nhỏ như hạt châu mà nhìn bọn họ, trong miệng còn ngậm một khối thịt vừa bị nó xé ra. Đầu nó vẩy một cái, khối thịt trơn tru mà tiến vào cổ họng của nó. Thi thể trước mặt nó đã bị gặm gần hết, xương trắng hếu có thể nhìn đến rõ ràng.

Hình ảnh kia đẫm máu tới cực điểm, Điền Nhạc Tâm ôm cổ họng mà nôn khan một tiếng.

"Chi chi!" Âm thanh của con khủng long cũng lanh lảnh vô cùng.

Điền Nhạc Tâm bỗng trợn to hai mắt, "Chạy mau! Nó đang gọi bạn tới!"

Mấy người không chút nghĩ ngợi, quay đầu liền chạy.

"Chi chi! Chi chi!" Tiếng khủng long kêu càng lúc càng nhiều.

Đặng Thất quay đầu nhìn lại. Không nhìn thì còn đỡ, vừa nhìn liền suýt chút nữa sợ đến mức té ngã, mấy chục con khủng long nhỏ nhảy ra từ trong bóng tối đuổi theo phía sau họ. Kích thước của chúng nó tuy nhỏ, nhưng nhảy một cái lại cao lên tới hơn một mét, cực kỳ linh hoạt.

"Bọn nó đuổi theo!"

"Đừng nhìn! Chạy mau!"

"Cẩn thận đừng chạy phân tán ra!"

Sử Đông giao đèn pin cho Bùi Thiên Hành, quay đầu lại phất tay một cái. Một bức tường lửa nhanh chóng xuất hiện phía sau bọn họ, hơi lửa nóng bỏng phả vào mặt.

Vài con khủng long nhỏ chạy ở phía trước không kịp đề phòng bị ngọn lửa đốt cháy toàn thân, rít gào ngã trên mặt đất. Nhưng chuyện này không cách nào ngăn cản nổi cả một đàn khủng long, những con ở sau trực tiếp nhảy qua tường lửa, tiếp tục đuổi theo.

Đặng Thất đang chạy bỗng nhiên lại nhận được một lượng lớn tin tức hỗn loạn tràn vào trong đầu. Hắn hơi ngẩn ra liền phản ứng lại, "Phía trước cũng có rất nhiều! Chúng ta bị bao vây rồi!"

Bùi Thiên Hành bắt đầu lo lắng, nhìn thấy phía trước có một lối rẽ, "Đi về hướng này!"

May là bọn họ có đèn pin, trong bóng tối có thể dẫn dường. Bùi Thiên Hành mở đường, Sử Đông bọc hậu, một đường chạy trốn.

Bùi Thiên Hành vừa chạy vừa không quên quan sát hoàn cảnh xung quanh, mắt thấy khủng long đuổi tới càng lúc càng gần, càng ngày càng nhiều, phía trước bên tay phải lại xuất hiện một căn phòng, cửa đẩy một cái liền mở ra.

"Trốn vào!"

Bùi Thiên Hành đè lại cửa, để bọn họ từng người đi vào một. Đi cuối là Sử Đông, trong chớp mắt hắn lách vào trong cửa liền đóng chặt cửa lại.

Đám khủng long từng con từng con va lên cửa, may mà cái đầu nhỏ của chúng nó không có chút sức mạnh nào, Sử Đông tựa ở một bên khác của cánh cửa mà thở dốc, nghe tiếng vang tùng tùng tùng phía sau lưng.

Đặng Thất và Điền Nhạc Tâm hợp lực đẩy một cái tủ thấp tới, ngăn chặn lại cửa.

Mới đầu đám khủng long còn luẩn quẩn ở trước cửa không đi, cố gắng phá cửa, nhưng sau một thời gian chúng nó không còn kiên trì, dần dần tản đi.

Hồi lâu sau, khi xác nhận ngoài cửa không còn tiếng kêu hỗn loạn nữa, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại tránh được một kiếp, bốn người nhất thời còn chưa kịp trở lại trạng thái bình thường, yên tĩnh không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Bùi Thiên Hành vì muốn hòa tan bầu không khí nặng nề, thuận miệng hỏi một câu, "Anh không bị cắn đấy chứ?"

Sử Đông vốn đang vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó, nghe y hỏi như thế, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười vô lại, "Ơ, đang quan tâm tới ba sao?"

Bùi Thiên Hành quăng một ánh mắt như dao găm sang, lại quan sát bốn phía.

Căn phòng này là một căn phòng chứa đồ, trên các giá đựng xếp chồng các đồ dùng dùng mấy ngày nay.

Andy cúi thấp đầu ngồi dưới đất, hiển nhiên là còn sợ hãi không thôi.

Bùi Thiên Hành tiến lên đạp hắn một cái, "Tiếp tục, đường kia không dễ đi, chúng ta đổi đường khác."

Andy ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhăn nhó mà nhìn Bùi Thiên Hành, "Tôi, bình thường tôi sang bên kia đều chỉ dùng con đường này..."

"Có ý gì?" Từ đáy lòng Bùi Thiên Hành dâng lên dự cảm không tốt.

"... Đường hầm dưới lòng đất vô cùng phức tạp, vừa nãy chạy như thế, phương hướng của tôi đều đã hỗn loạn..."

Sử Đông cũng đi tới, mặt âm trầm từ trên cao nhìn xuống hắn, "Muốn nói gì nói thẳng đi!"

"Tôi không biết chúng ta đang ở đâu." Giọng Andy nhỏ như muỗi kêu, "Chúng ta đại khác là bị lạc đường rồi."

– Hết chương 24 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ