171-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 171: Võ lâm đại hội (16)

Edit: Pracell

*****************************

“Đúng vậy, tin tức truyền đến đây nói thế, hắn từ hướng Đông hải đến, đi qua Triệu quốc, đến Hậu Kim quốc của chúng ta, chỉ có một người hầu.” Thành chủ Nghi Thủy thành thấp giọng nói.

Trung niên nhân nghe vậy gật gật đầu nói: “Bối cảnh ra sao?”

“Không biết, còn chưa tra ra, tối hôm qua phái người đi, một câu còn chưa hỏi được đã bị giết chết, xem ra, hoặc là lai lịch không nhỏ, hoặc là bối cảnh thế lực gì cũng không có.” Thành chủ Nghi Thủy thành nhíu nhíu mày.

“Tra, phải tra cho được.”

“Vâng.”

Ánh mặt trời sáng lạn, hương hoa phảng phất, đại hội võ lâm cực kỳ náo nhiệt.

Hai ngày tiếp theo, không có trận của Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng không xuất môn, đành đứng nhàn nhã ở đại sảnh khách điếm.

Rất nhiều người cầm danh thiếp, nghĩ muốn gặp nàng bàn chuyện, đều bị Vân Triệu chắn ngoài cửa, giống như hắn thực thành huynh đệ của Lưu Nguyệt, lên tiếng đại diện thay nàng vậy.

Lưu Nguyệt cũng không hỏi qua, không tức giận, cứ để tùy ý Vân Triệu muốn làm gì thì làm.

Vân Triệu này cũng thực có bổn sự (tài năng), hai ngày này cánh cửa của khách điếm cơ hồ muốn bị người đạp phá tanh bành, nhưng thực sự không một ai có thể đi vào gặp Lưu Nguyệt.

“Lưu huynh, đối thủ ngày mai của huynh, huynh cần phải cẩn thận chút.” Ánh trăng sáng tỏ, Vân Triệu tay cầm chiết phiến, tựa vào cây ngô đồng trong hậu viện khách điếm, hướng phía Lưu Nguyệt đang ngồi trong chòi nghỉ mát, nói.

Ánh trăng chiếu vào Lưu Nguyệt một thân áo bào màu nguyệt bạch, càng khiến nàng trở nên trong trẻo, lạnh lùng mà cao quý, vẻ tuấn mỹ kia quả thực có thể cùng vầng trăng trên cao tranh nhau tỏa sáng.

Vân Triệu trái tim nhảy loạn vài nhịp, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt.

Đã sớm biết rõ Lưu Nguyệt tuấn mỹ khôn cùng, không nghĩ tới càng nhìn càng muốn xem lâu hơn, nếu là một nữ tử, hắn khẳng định không nói hai lời, không dối gạt gì, lập tức thú (cưới) về, bất quá thật đáng tiếc, lại là một nam nhân.

Bất quá một nam nhân lại khiến cho hắn nhìn mê say thất thần, thực con mẹ nó chết tiệt.

Lưu Nguyệt cảm giác được ánh mắt của Vân Triệu, vẫn thờ ơ như trước, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, trong mắt không có nghi vấn gì, chỉ có trong trẻo, lạnh lùng cùng cao ngạo.

Vân Triệu nhìn thấy vậy, mày nhíu nhíu, vẻ trong trẻo lạnh lùng của Lưu Nguyệt, cũng là thể hiện sự tự tin tuyệt đối, thật cuồng ngạo, nam nhân này khiến Vân Triệu thật muốn chân chính thần phục trước nhuệ khí bức người của hắn, thật là……

Rối rắm suốt nửa ngày, Vân Triệu rốt cục gõ thật mạnh lên cây ngô đồng bên cạnh, bước đến đặt mông ngồi xuống bên người Lưu Nguyệt.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 172: Võ lâm đại hội (17)

Edit: Pracell

******************************

Hắn định đánh tan nhuệ khí của nàng, nhưng mà, nhìn thấy một thân khí khái này, thực luyến tiếc, đúng vậy, là luyến tiếc, thật không biết là cảm giác từ đâu toát ra nữa.

Luyến tiếc mài mòn cuồng ngạo của nàng, luyến tiếc diệt đi một thân khí khái này.

Cư nhiên lại sinh ra luyến tiếc với một nam nhân, hắn sau này phải thành tâm đi kính Phật mới được, thật là ma quỷ ám hại mà.

“Đối thủ ngày mai của huynh, là Lương Thành từ Triệu quốc, bề ngoài là người nước Triệu, nhưng kì thực là đệ nhất ngự tiền ám vệ của Nam Tống quốc, một thân bổn sự tuyệt đối không thấp hơn đám người Trầm Mộc, Phong Thành, về thủ đoạn, chỉ sợ còn hơn xa hai người họ, chính huynh phải cẩn thận, đừng quá khinh suất.

Ngồi bên người Lưu Nguyệt, Vân Triệu vừa cầm chiết phiến gõ gõ vào lòng bàn tay, vừa chậm rãi nói.

Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng, rồi thản nhiên quay đầu, nhìn Vân Triệu nói: “Chuyện này có quan hệ gì với ta?”

Vân Triệu nhất thời bị hố, hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Nguyệt, người này cư nhiên lại không hỏi vì sao hắn biết chuyện, ngược lại còn hỏi có quan hệ gì với mình, Lưu Nguyệt phản ứng như thế thật sự ngoài dự tính của hắn.

Bất quá, uổng phí một mảnh hảo tâm của hắn, Lưu Nguyệt cư nhiên không cảm kích một tí ti.

“Thắng được ta thì lên, không thắng được thì phải chết, vô luận là kẻ nào cũng thế.” Lưu Nguyệt chậm rãi ném một câu, đứng dậy đi vào gian phòng nghỉ ngơi.

Bóng dáng cực kỳ cao ngạo, cực kỳ kiêu ngạo.

Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt rời đi, hơi hơi nhướng mày, quyết tuyệt cùng sắc bén như vậy, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, cùng đối địch với tất cả mọi người, theo phương diện này, hắn có lẽ không phải người của bất kỳ một thế lực nào.

Chiết phiến trong tay nhẹ huơ, Vân Triệu chậm rãi lộ một tia mỉm cười.

Nếu không thuộc về một thế lực nào, vậy hắn…….

Bóng đêm tĩnh lặng, nhưng không một ai bình tĩnh, tâm tình sóng gợn mãnh liệt.

Đại hội võ lâm của Hậu Kim quốc, như thế nào có thể là một cái đại hội võ lâm bình thường.

Ánh mặt trời lộ dần phía chân trời, trời xanh mây trắng, cây cỏ ngát hương, khiến làm người ta say lòng.

Vạn người vây xem lại một mảnh yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người trên lôi đài.

Một người áo trắng phiêu phiêu, tuấn mỹ như trăng rằm.

Một người diện mạo bình thường, nhưng hơi thở kinh người.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 173: Võ lâm đại hội (18)

Edit: Pracell

*****************************

Tám người còn lại, chia ra cứ hai người một trận, hàng ngàn cao thủ qua mấy ngày nay đã bị đào thải hết, chỉ còn lại tám người này, phân làm bốn trận, toàn là những trận cam go.

Đứng trên lôi đài, Lưu Nguyệt lãnh đạm nhìn thoáng qua Lương Thành đối diện, cả người sát khí ẩn mà không giảm, kiếm quang giấu thật sâu, đệ nhất ngự tiền ám vệ Nam Tống quốc, xem ra không giả.

“Thỉnh.” Lương Thành vẻ mặt bình tĩnh, hướng Lưu Nguyệt chắp tay.

Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Lương Thành, cả người kiêu ngạo, khí chất cuồng ngạo trời sinh, được Lưu Nguyệt cố ý phát ra, lại càng cuồng vọng không ai bì nổi, giống như cả thế gian này, bất luận kẻ nào, cũng không xứng đáng để hắn đặt trong mắt.

Cuồng ngạo như vậy, trong mắt người có ý đồ, lại càng khiến họ nhận định, đây chỉ là một tiểu tử mao đầu (nhỏ tuổi), chưa trả qua thế sự, chưa hiểu chuyện đời, chỉ có một thân võ công không tồi, một tên ngốc chính hiệu.

Gió, chậm rãi thổi qua.

Năm ngón tay đặt trên dây đàn.

Một người đứng một góc võ đài, ánh mắt lạnh lùng thanh thuý, lướt qua đám đông, dừng ở trên người Lưu Nguyệt, băng lãnh, mà thanh tao, thật quen thuộc.

Chân như gió, lướt trên mây.

Phía trên lôi đài, hai người đột nhiên đồng thời cử động.

Lưu Nguyệt lui một bước, năm ngón tay cùng khẩy đàn, dây đàn lập tức kéo căng.

Mà cùng lúc đó, Lương Thành nhanh như chớp, đột nhiên tới gần, trường kiếm trong tay vụt đâm ra, không phải nhắm ngay Lưu Nguyệt, mà là cây đàn trong tay nàng, cả người trong nháy mắt như xuyên qua trước ngực Lưu Nguyệt.

Cầm huyền có thể công kích khoảng cách xa, vậy cận chiến, nhất định là yếu điểm của nó.

Kiếm thế như rồng cuộn, nhanh như sét đánh.

Dây đàn Lưu Nguyệt vừa mới nhướng lên, kiếm kia đã khảm tới bề mặt.

Chỉ nghe một tiếng gãy “phịch” rất nhỏ, Lưu Nguyệt mắt lạnh, dây đàn trong tay đã bị chặt đứt.

Mọi người chung quanh mở to mắt, thấy được màn này, mặt mày không khỏi nhăn lại, liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, cũng có tia sâu không lường được.

Dây đàn đã đứt, phong nhận không thể phát ra.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 174: Cái đích cho mọi người chỉ trích (1)

Edit: Chikinni

************************************************

Lưu Nguyệt thoạt nhìn cường hãn cực kỳ, nguyên lai cũng chỉ có như thế.

Dây đàn đã đứt, không thể điều khiến được gió, lúc này việc đối phó với Lưu Nguyệt trở nên vô cùng dễ dàng.

Khách quý ngồi trên khán đài có một số người quay đầu không dám nhìn Lưu Nguyệt, người lớn lên xinh đẹp như vậy nay lại phải chết trước mắt bọn họ, quả thực không nỡ.

Lưỡi dao sắc bén đưa lên cao, Lương Thành vừa thấy Lưu Nguyệt trong tay cầm huyền đã gãy, trên mặt phát ra một tia lạnh như băng, phản thủ một kiếm liền hướng cổ Lưu Nguyệt chém tới.

Đã không có phong nhận khả phát, kẻ không có nội lực như Lưu Nguyệt, chính là không chịu nổi một kích.

Mà cách đó không xa, Vân Triệu mặt mày liền biến sắc, một tiếng đứng lên, trong tay chiết phiến nhất hoành, nhìn như muốn lao ra.

Ngay trong lúc nguy cấp trùng trùng này..

Lưu Nguyệt sắc mặt không thay đổi đột nhiên lạnh lùng cười, tay vung lên, bắt lấy mảnh dây đàn bị đứt, toàn thân chợt lóe một tia quỷ mị, không hề có ý định né tránh kiếm của Lương Thành, ngược lại, còn khẩy dây đàn trong tay.

Ánh mặt trời chói mắt, hào quang bắn ra bốn phía.

Đem hết thảy trên mặt đất chiếu rọi rõ ràng.

Nhưng mà trong giờ khắc này, không ai thấy Lưu Nguyệt di động như thế nào, không ai thấy Lưu Nguyệt là như thế nào liền đứng phía sau lưng Lương Thành.

Cái loại tốc độ này không nhanh, nhưng cách thức lại tuyệt đối quỷ dị.

Giống như đang xem một pha quay chậm, rồi đột nhiên chỉ trong chớp mắt biến hóa trở nên tốc độ cực nhanh, dĩ nhiên không có bất luận kẻ nào thấy rõ ràng.

Trên lôi đài, Lưu Nguyệt đứng phía sau Lương Thành, ôm dao cầm ở tay trái, tay phải lại để lên trước đôi môi đỏ sẫm, một sợi ánh bạc lóe lên trong tay nàng, rất nhỏ, rất sáng, đó là một sợi dây đàn đã đứt.

Lương Thành đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, trên mặt thần sắc không chút thay đổi, thậm chí không có vẻ kinh ngạc hay kinh sợ, trong tay, kiếm đưa lên đã mất đi mục tiêu.

Thân thể đứng thẳng tắp đột nhiên hơi ửng đỏ, một màu đỏ như máu, từ đỉnh đầu chậm rãi tuôn ra, khiến bộ quần áo màu lam nhuốm đầy sắc thái quỷ dị.

Một sợi dây đàn thật nhỏ, màu bạc, quấn quanh đầu hắn, ấn sâu vào da thịt.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 175: Cái đích cho mọi người chỉ trích (2)

Edit: Chikinni

********************************************

Lãnh khốc trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngón tay bắn ra, dây đàn màu bạc lập tức từ cố Lương Thành bắn ngược trở về, dao cầm trên tay không ngừng rung động.

Huyết châu nhè nhẹ rung động, một khối dao cầm bằng gỗ lim nay đã bị nhuộm đỏ bởi huyết sắc.

Chung quanh một mảnh tĩnh lặng, ngay trong sự tĩnh lặng này, Lương Thành chậm rãi ngã xuống.

Gió nhẹ thổi mảnh áo trắng bay phất phơ, trong nháy mắt vừa lãnh khốc lại vừa đẹp đẽ kinh người.

“Tốt.” Trong không gian đang tĩnh lặng, bỗng vang lên tiếng hô cực kì hưng phấn, Vân Triệu thần tình vui sướng chạy đến, liên tiếp kêu lớn.

Biểu tình kia giống như kẻ thắng vừa rồi là hắn.

Lưu Nguyệt ôm trong tay dao cầm, lạnh lùng nhìn thoáng qua thi thể vừa ngã xuống, thản nhiên ném một tiếng hừ lạnh.

Kiêu ngạo cực kỳ.

Thanh âm hạ xuống, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn về góc đại hội, không ai, vừa rồi cảm giác như có ánh mắt quen thuộc đã biến mất.

Ánh mắt kia, vô cùng sắc bén cùng lạnh như băng, chẳng lẽ là. . . . . .

Mặt mày khẽ nhúc nhích, Lưu Nguyệt thu hồi lại ánh mắt.

“Thực quá hoàn hảo, Lưu huynh.” Vân Triệu đứng ở dưới lôi đài, trong tay chiết phiến gõ đến cả lòng bàn tay đều đỏ ửng, thần tình vô cùng hưng phấn cùng đắc ý.

Đám người tĩnh lặng xung quanh , lúc này giống như mới tìm lại tiếng nói của chính mình, âm thanh trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên, cơ hồ muốn náo động cả đại hội.

Mắt lạnh đảo qua Vân Triệu cùng những kẻ phía sau hắn, tất cả tâm tư của bọn họ đều thể hiện trong đáy mắt.

Ngoài sự khiếp sợ cùng kinh hãi nếu xem kĩ còn có một tia tham lam, đối với cầm huyền của nàng thèm muốn.

Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi lạnh lùng cười, tay đột nhiên vung lên

“ Phanh” cầm huyền trong tay liền bị nện xuống mặt đất, dao cầm bằng gỗ lim lập tức bị vỡ tan tành, văng ra tứ phía.

Chung quanh, mọi người nhất thời kinh hãi, kinh ngạc cực kỳ nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt không nói một tiếng, xoay người nhảy xuống lôi đài, vạt áo màu trắng vung lên, phiêu diêu rời đi.

“Lưu huynh, ngươi làm cái gì vậy? Sao lại làm chuyện điên rồ như vậy, cầm tốt như vậy, bị hủy thật đáng tiếc.” Vân Triệu ánh mắt kinh ngạc, thần tình không đồng ý liền nhảy lên lôi đài thu lấy những mảnh dao cầm bị vỡ.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 176: Cái đích cho mọi người chỉ trích (3)

Edit: Chikinni

********************************************

Vừa lẩm bẩm nói: “Phải sửa như thế nào đây a.”

Những người khách quý xung quanh, nhất thời đều tập trung ánh mắt tại người Vân Triệu, vẻ thâm sâu không hề che giấu.

“Bỏ đi.” Đúng lúc này, Đỗ Nhất dưới lôi đài lạnh lùng ném một câu.

Vân Triệu vừa nghe, nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Nhất vừa xoay người đuổi theo sau Lưu Nguyệt, kinh ngạc nói: “Vì sao lại bỏ?”

“Đồ vật đã nhơ nhuốc, chủ nhân nhà ta sẽ không dùng nữa.” Đỗ Nhất lạnh lùng trả lời một câu, nhấc chân đi phía sau Lưu Nguyệt.

Mọi người chung quanh tâm tư khó lường, đều nhất tề chau mày, bỏ đi?

“Nhưng đây là vũ khí của Lưu huynh, huynh ấy nếu không có vũ khí, sau này……” Vân Triệu trừng mắt nhìn dao cầm trên mặt đất.

“Chỉ là một cây dao cầm bình thường mà thôi, chỉ cần có gió, chủ nhân nhà ta vẫn còn vũ khí.” Thanh âm lạnh như băng của Đỗ Nhất xa xa truyền đến, lãnh khốc mà nghiêm túc.

Chấn động ngây ngẩn một đám người.

Chỉ là một cây dao cầm bình thường mà đã có uy lực như thế, chuyện này……

Chỉ cần có gió, là còn vũ khí, đây rốt cuộc là cảnh giới gì? Người này là ai?

Mọi người đều chấn kinh rồi, những người ngồi trên ghế khách quý lập tức châu đầu ghé tai lại thì thầm, thần sắc trong mắt đã thâm đến không thể thâm hơn.

Vân Triệu khóe miệng co rúm, nhìn dao cầm vỡ vụn trên mặt đất, tay sờ qua một cái, quả nhiên chỉ là một món đồ bình thường.

Lúc đầu cứ nghĩ, cây đàn Lưu Nguyệt sử dụng này, không phải tuyệt phẩm cũng là cực phẩm, khẳng định cất giấu bí mật kinh thiên, mới có thể phóng ra uy lực lớn như thế này.

Giờ xem ra, chuyện không phải một hồi đơn giản như thế.

Chậm rãi đứng lên, trong mắt Vân Triệu chợt lóe qua rung động, chỉ cần có gió, mấy đồ vật linh tinh như vậy liền trở thành vũ khí, Lưu Nguyệt này…..

Mặt mày rất nhanh biến đổi, Vân Triệu đột nhiên nở một nụ cười sáng lạn, quơ chiết phiến trong tay, tủm tỉm cao giọng nói: “Lưu huynh, chờ ta với.”

Vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước.

Gió nhẹ thổi qua, đầu xuân dù sao cũng không nóng đến vậy.

Trong gió, lưu lại một mảng tâm tư khó lường.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, bốn trận đấu vừa qua, đã chọn ra bốn vị cao thủ cuối cùng.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 177: Cái đích cho mọi người chỉ trích (4)

Edit: Pracell

********************************************

Không có Trầm Mộc, cũng không có Phong Thành, chỉ có bốn cái tên chưa ai từng nghe qua, trong đó, Lưu Nguyệt được một ghế.

“Lưu huynh, ba ngày sau là trận cuối cùng, bốn người đồng thời đấu với nhau, ai có thể trụ đến cuối, chính là đệ nhất.” Trong hậu viện khách điếm, Vân Triệu ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Tứ đại cao thủ đồng thời ra tay, lấy một chọi ba, quy tắc vô tiền khoáng hậu, huyết tinh kích thích sục sôi.

Lưu Nguyệt thản nhiên nhìn Vân Triệu một cái, tùy ý gật đầu.

Vân Triệu thấy vậy nhất thời mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt, mặt đầy tươi cười nói: “Năm nay thật sự vận khí (vận may) quá tốt, cư nhiên có thể ở cùng một chỗ với Lưu huynh, ta tin tưởng thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về huynh.

Lưu huynh, hắc hắc, tiểu đệ ta không có yêu cầu gì, chỉ có khi Lưu huynh đạt danh hiệu đệ nhất, có thể cho ta liếc xem qua cái Huyết Thiềm Thừ kia là tốt rồi, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ngay cả nhìn vật đó cũng chưa được, thật sự rất tiếc nuối.”

Vân Triệu cười thật sáng lạn, tuyệt không câu nệ hình thức, coi Lưu Nguyệt trước mặt thật sự là huynh đệ của hắn vậy.

“Huynh liền khẳng định vậy à.” Lưu Nguyệt thưởng thức chén trà trong tay, tà tà liếc nhìn Vân Triệu một cái.

Vân Triệu thần tình tươi cười: “Đó là tất nhiên, ta xem huynh là hảo huynh đệ, ta nói……..”

“Phanh.” Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cắt ngang lời nói của Vân Triệu.

Vân Triệu quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, Đỗ Nhất một thân lãnh khốc đang kéo một thi thể tái xám, ném ra phía ngoài.

Vân Triệu thấy màn này, nhíu mày, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt trên mặt không hề có một tia biểu tình gì, bình tĩnh cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vân Triệu trừng mắt nói: “Mười ba con gián.”

“Mùa xuân tới, nên đông.” Lưu Nguyệt uống một ngụm trà, chậm rãi nói.

Vân Triệu vừa nghe nhất thời cười ra tiếng, tựa vào tảng đá trên bàn, cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Huynh thật sự là vô cùng đặc biệt, ai ra giá cũng không theo, cả thế giới này chỉ có huynh độc nhất vô nhị.” 

(các thế lực khi thấy có cao thủ xuất hiện, thường sẽ cho người đến ra giá để mua về phe mình.)

“Có ý kiến gì à.” Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Vân Triệu.

Vân Triệu chỉ thấy màu mắt đen kia, cơ hồ như muốn hút hắn vào thật sâu, thật sâu, vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 178: Cái đích cho mọi người chỉ trích (5)

Edit: Chikinni

********************************************

Vân Triệu không khỏi hít vào một hơi, lắc đầu, lấy lại bình tĩnh nói: “Đương nhiên không có.”

Lưu Nguyệt nghe vậy chỉ cười, cũng không biểu hiện gì nhiều.

Vân Triệu cả người tựa vào bàn nhìn Lưu Nguyệt khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thật kĩ vài lần sau đó lẩm bẩm nói:

“Thực chưa thấy khi huynh cười thoải mái, phong tư như vậy, nếu là có biểu tình sinh động (nhiều cảm xúc, vẻ mặt), không biết. . . . . .”

Nói đến đây liền bị Lưu Nguyệt mắt lạnh đảo qua, lập tức ngừng bặt.

Thoải mái cười, từng có, đó là khi ở bên người Hiên Viên Triệt, chỉ cần có Triệt ở bên người, nàng tự nhiên sẽ cao hứng, Triệt không ở đây, nàng không biết là có cái gì buồn cười , có chuyện gì có thể làm cho nàng động dung.

Không phải không có biểu tình sinh động, chính là vì người kia không có ở đây.

Đầu ngón tay xoay tròn chén trà, Lưu Nguyệt nhìn lên bầu trời.

Triệt, bao lâu mới về, quả thật nhớ chàng.

Trong tay nắm chặt chén trà, nếu Triệt còn không trở về, chờ đến khi nàng đem thu thập Hậu Kim, cho dù phải tìm kiếm trên từng cái đảo ở Đông hải, nàng cũng nhất định phải mang Hiên Viên Triệt cấp tìm ra.

Nàng không nghĩ phải chờ đợi như vậy, thật sự làm người ta khó chịu.

Triệt là của nàng, mãi mãi thuộc về nàng.

Vương bát đản, chính vì Hậu Kim quốc này một đàn hỗn đản, nếu không phải bọn họ, Hiên Viên Triệt tuyệt đối sẽ không cùng nàng ly biệt nhiều … thế này năm, chỉ có đôi câu vài lời tin tức lui tới.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Lưu Nguyệt đột nhiên bóp chặt chén trà trong tay.

“Phanh.” Chén trà lập tức bị bóp nát thành nhiều mảnh, nước trong chén trà liền theo tay Lưu Nguyệt chảy xuống dưới.

Trên áo bào màu nguyệt bạch liền xuất hiện những vết nhem nhuốc.

Vân Triệu thấy vậy hơi hơi sửng sốt, vừa rồi trên người Lưu Nguyệt chợt lóe ra sự phẫn nộ, mặc dù nhanh cơ hồ chỉ lướt qua, nhưng hắn vẫn thấy thấy rõ ràng.

Phẫn nộ, Lưu Nguyệt vì cái gì mà phẫn nộ?

Trong lòng suy đoán, nhưng không nói ra, nhướng mày nói: “Đây là làm sao vậy, chẳng lẽ chén trà chọc giận huynh ?”

Vung tay ném những mảnh vỡ bay ra, Lưu Nguyệt mặt không chút biến sắc đứng lên, trong ánh mắt chợt lóe lên quang mang cực kì lợi hại, chăm chú lạnh lùng nhìn vào màn đem tối đen.

“Lăn ra đây.” Một tiếng quát lạnh, Lưu Nguyệt mặt mày lộ vẻ sát khí.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 179: Cái đích cho mọi người chỉ trích (6)

Edit: Chikinni

********************************************

Vân Triệu giật mình, lăn ra đây? Cái gì lăn ra đây? Hắn không cảm giác được có. . . . . .

Ý niệm trong đầu còn chưa rõ ràng, Vân Triệu đột nhiên khóe mắt nhướng lên, có người, chung quanh đây có người.

Mắt liền đảo hướng, Vân Triệu thật sâu nhìn Lưu Nguyệt thần tình sát khí , trong mắt lóe lên khiếp sợ cùng hoảng sợ.

Hắn từ đầu đến cuối không hề nhận thấy được bên ngoài có người, Lưu Nguyệt này một chút nội lực cũng không có, như thế nào nhận thấy được chung quanh có mai phục ?

Không đợi Vân Triệu nghĩ xong, hắc y nhân liền rời khỏi bóng đêm, chậm rãi tiêu sái đi ra.

Một thân màu đen, không có chút nhân khí, giống như cả người dung nhập vào đêm tối, năng lực che dấu tung tích này quả thật rất cao tay.

“Chủ nhân nhà ta cho mời.” Chỉ lộ ra hai hắc y nhân, lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt trầm giọng nói.

Lời vừa nói ra, vài cái góc ở hậu viện khách điếm nhất tề lòe ra vài cái hắc y nhân, không hề che dấu tung tích, sát khí phát ra bao vây lấy cả tiểu viện, âm trầm mà lạnh như băng.

Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới hắc y nhân xung quanh, hai mắt híp lại, dám uy hiếp nàng: “Không đi.”

Trảm đinh tiệt thiết hai chữ, so với hắc y nhân còn muốn lạnh lùng hơn.

Hắc y nhân trong mắt chợt lóe sát khí: “Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”

Tiếng nói vừa dứt, hắc y nhân vây quanh toàn bộ hậu viện khách điếm lập tức nắm lấy vũ khí, lợi kiếm liền hướng Lưu Nguyệt mà lao tới.

“Không khách khí, ta muốn nhìn xem các ngươi như thế nào là không khách khí.”

Lưu Nguyệt vừa nãy trong lòng nghĩ đến Hiên Viên Triệt, hỏa khí trong người còn chưa có chỗ phát ra, đám người này chính là tự đưa thân đến cho nàng làm chỗ phát hỏa.

Lời vừa nói xong, năm ngón tay liền nắm lại, ôm lấy dao cầm trên bàn, ngón tay khẽ chạm vào dây đàn, nhất thời một vài âm thanh thanh thúy liên tiếp vang lên, phong nhận cũng không chút tiếng động bắn ra.

“Bang bang phanh. . . . . .” Âm thanh nặng nề va chạm lập tức liên tiếp vang lên.

Một âm phát ra liền lấy đi tính mạng.

Phong là không có phương hướng , phong nhận càng thêm không có quy tắc.

Chỉ cần đầu ngón tay chuyển động đến bất kì chỗ nào, phong nhận liền hướng về chỗ đó phóng đến.

Phong nhận chính là võ công tốt nhất để lấy một địch nhiều.

Sát khí ở hậu viện khách điếm văng khắp nơi.

Tiếng đàn cùng tiếng binh khí vang lên, tấu vang toàn bộ bầu trời đêm.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 180: Cái đích cho mọi người chỉ trích (7)

Edit: Chikinni

********************************************

Lão bản của khách điếm tránh ở lò sưởi đặt đầu giường, run run co rúm người.

Vốn nghĩ là trúng mánh lớn, ai dè lại là mời một tên sát thần tới, trời ạ, nếu cứ vậy, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được.

“Phanh.” Một tiếng vật bay qua, hắc y nhân như bị đấm một phát trúng ngực vậy, toàn bộ bị bắn ngược ra sau, bay ra ngoài, đập thật mạnh vào cây ngô đồng trong sân.

Đồng thời, toàn bộ hắc y nhân, phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn té xuống đất.

Máu từng giọt từng giọt tí tách, rơi trên mặt đất, nhuộm màu bãi cỏ xanh.

Một chiêu tung ra, tứ tử tam thương. (tứ tử tam thương: bốn kẻ chết, ba người bị thương, ý nói toàn bộ không chết thì cũng bị thương.)

Vân Triệu ngồi trên tảng đá, nắm chiết phiến trong tay, mắt chớp chớp.

Hắc y nhân khi nãy nói chuyện, mắt thấy mọi người vừa nãy còn đứng đây, giờ chết gần hết, lập tức hô lên, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Đồng thời, bắn một vật về phía Lưu Nguyệt.

Độc yên đạn, ngày ấy trong buổi săn bắn mừng thọ yến Hoàng đế Thiên Thần Hiên Viên Dịch, thứ bức nàng cùng Hiên Viên Triệt nhảy xuống vách núi đen chính là nó.

Sát khí trong mắt Lưu Nguyệt chợt bùng lên, thân hình lóe lên, cũng không để ý tới độc yên đạn kia, nhảy lên cao cao, đuổi theo hắc y nhân vừa đào tẩu trong màn đêm.

“Phanh.” Độc yên đạn tràn ngập toàn bộ hậu viện.

Vân Triệu vội vàng che miệng, mũi, lắc mình một cái, rất nhanh đuổi theo sau Lưu Nguyệt.

Khói trắng lượn lờ, Đỗ Nhất nãy giờ vẫn không xuất hiện, lạnh lùng từ trong góc khuất xuất hiện, cả mặt mày đều lạnh như băng, thân hình chợt lóe, cũng đồng thời biến mất trong đêm tối.

Qua nhiều con phố, Lưu Nguyệt vẫn đuổi theo hắc y nhân chạy như điên kia.

Nàng không biết khinh công, nhưng khứu giác lại cực kỳ mẫn tuệ sâu sắc, giỏi theo dấu, cho dù là Hiên Viên Triệt năm đó, nàng cũng truy ra được, đừng nói là hắc y nhân này.

Hắn y nhân sớm đã biến mất trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.

Nhưng mà, phương hướng Lưu Nguyệt truy theo lại không hề sai.

Thân ảnh thoáng qua bóng trăng, nếu lúc này có người thấy được, chắc chắn sẽ nghĩ mình gặp quỷ.

Đỗ phủ phía đông Nghi Thủy thành.

“Động thủ? Kết quả thế nào?” Đại sảnh bên trong phủ, một lão nhân tóc đều đã bạc trắng, mặt bình tĩnh nhìn hắc y nhân bị thương chạy về.

“Một chiêu, tứ tử tam thương.” Hắc y nhân cung kính quỳ gối trước mặt lão nhân, nói nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro