281-290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phi 13 tuổi

Chương 281 : Ăn miếng trả miếng (12)

Edit : Tử Dương

**************************************

Tây Hán một mảnh tĩnh mịch, nhưng trong Phiêu Kị tướng quân phủ lại náo nhiệt vô cùng.

“Nhất bái thiên địa.” Pháo nổ vang trời, Thừa tướng Hậu Kim quốc cất cao giọng xướng.

Lưu Nguyệt lôi kéo hỉ cầu đỏ thẫm (cái mà tân lang cùng cầm với tân nương đó, chắc ai cũng biết rồi), quay đầu cùng Thập thất công chúa cúi lạy thiên địa.

“Nhị bái cao đường.”

Xoay người mỉm cười, Lưu Nguyệt nhìn Hậu Kim quốc chủ đang ngồi trên ghế cao cao tại thượng, cười toe toét, khóe miệng hơi giơ lên chút ý cười, chậm rãi cúi lạy Hậu Kim quốc chủ.

Nàng từ hải ngoại đến, bên người chỉ có một hạ nhân duy nhất là Đỗ Nhất, cao đường (hình như là bố mẹ thì phải) của Thập thất công chúa cũng chính là cao đường của nàng thôi.

Khóe miệng mỉm cười, Lưu Nguyệt chậm rãi quỳ xuống.

Hậu Kim quốc chủ cao cao tại thượng nhìn Lưu Nguyệt cùng Thập thất công chúa cúi lạy phía dưới, thần tình tươi cười, rất là vui vẻ.

Đứng bên trái là thái tử Thần Phi, cũng là tươi cười không dứt, chắp tay sau lưng, đứng phía trước thất đường cùng lục đường đường chủ.

Tất cả tân khách cũng đều là mỉm cười vui mừng.

Đầu gối chậm rãi hạ xuống, chưa kịp quỳ, giữa tiếng sáo trúc ồn ã, đột nhiên kiếm quang chọt lóe, vô số lợi kiếm cắt qua không khí, từ ngoài đại điện bay vào, hướng tới đám người Hậu Kim quốc chủ.

Kiếm lướt qua trong không trung, bay tới hung mãnh dị thời.

“Để mạng lại.” Tiếng rống giận lạnh như băng xé rách ti trúc tao nhã, linh nhân đứng bên ngoài điện, lúc này biến hóa nhanh chóng, thành những người giết người như ngóe, sát khí phá không.

“Có thích khách.”

“Vương thượng nguy hiểm.”

“Cứu mạng.”

Xảy ra biến cố trong chớp mắt, trong sảnh mọi người náo loạn.

Kiếm quang bay tới, ánh sáng bạc lóe ra âm hàn, gào thét mà đến, thẳng tới Hậu Kim quốc chủ.

Hậu  Kim quốc chủ sắc mặt khẽ biến, nhưng cũng đã sống nhiều năm, cũng không bối rối vì không thể làm gì, ngược lại khá bình tĩnh lui ra sau.

Cùng lúc đó, thất đường đường chủ đứng cạnh Thần Phi gầm lên giận dữ, song chưởng mạnh mẽ vung lên, nhắm thẳng vào lợi kiếm đang bay tới.

Mà lúc này, Lưu Nguyệt vẫn đang nửa quỳ nửa đứng, nhún chân trên mặt đất một cái, nhảy dựng lên, tới bên cạnh Hậu Kim quốc chủ đang cách nàng gần nhất, lớn tiếng nói : “Quốc chủ cận thận.”

Vương phi 13 tuổi

Chương 282 : Ăn miếng trả miếng (13)

Edit : Tử Dương

************************************

Chuyển động thân mình, thất đường chủ cùng Lưu Nguyệt, một người lao về phía thích khách đang phóng tới, một người chạy đến bên Hậu Kim quốc chủ.

Kiếm quang phi tới, gầm lên giận dữ, thất đường chủ giơ lên độc sa chưởng, phóng tới thích khách kia.

Phía sau, Lưu Nguyệt lăn nhanh trên mặt đất đến bên Hậu Kim quốc chủ, nhanh chóng nâng hắn sắc mặt khó coi đứng dậy.

Đám ngự tiền thị vệ ứng biến cực nhanh, đao kiếm mở ra, toàn bộ xông lên phía trước, đem Lưu Nguyệt và Hậu Kim quốc chủ bảo vệ ở trung tâm.

Động tác đồng nhất, vạn phần ăn ý.

Vòng bảo vệ hoàn thành trong khoảnh khắc, đao kiếm rút ra, chỉa hết ra ngoài, mà trong vòng phòng hộ chỉ có Lưu Nguyệt và Hậu Kim quốc chủ.

Hết thảy, chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Kiếm quang bên cạnh lóe ra, thích khách theo bốn phương tám hướng mà đến.

Thét chói tai, kêu thảm, lập tức tràn ngập cả đại sảnh.

Tất cả văn võ bá quan, quan to hiền quý, đều bối rối.

Nhóm quan văn hiền quý không có võ công, lúc này phải chịu nhiều mũi nhọn hướng đến như vậy, tất cả đều thất kinh, phản ứng theo bản năng chạy trối chết, tiếng thét cứu mạng chói tai, vô cùng lộn xộn.

Mà nhóm quan võ, bình tĩnh rút kiếm nghênh địch.

Ám sát. Đầu năm nay, chuyện như vậy lại nhiều hơn, bọn họ cũng không phải lầ đầu gặp.

Nhưng ai ngờ, cư nhiên có người dám làm vậy trước mặt bao nhiêu người, động thủ trong khi Hậu Kim bọn họ phòng thủ nghiêm mật như thế.

Cũng không nghĩ đến, bọn họ cùng Tây Hán, thêm cả đám người Lưu Nguyệt, cũng không ngồi không.

Khoảnh khắc, toàn bộ đại sảnh kiếm quang bắt đầu khởi động, vừa rồi còn một mảnh vui sướng, ngay sau đó lại là hoa đường nhuốm máu.

Thập thất công chúa che hỉ khăn, sớm đã bị dọa ngất.

“Lưu Nguyệt, bảo vệ phụ vương cho tốt.”

Đứng ở một bên – thái tử Thần Phi, lúc này sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng không hề biến sắc, được lục đường chủ bảo hộ phía trước, quay đầu hô một tiếng với Lưu Nguyệt.

Có Lưu Nguyệt võ công cao cường bảo hộ, an nguy của phụ vương hắn thật sự là không cần lo lắng nhiều.

Thần Phi thực yên tâm về điều này.

Cùng lúc đó, lục đường chủ rít một tiếng, tiếng huýt gió rất nhanh truyền ra ngoài.

Những người bảo hộ Hậu Kim quốc chủ cùng Thần Phi của Tây Hán lẩn khuất trong đám đông, lập tức từ bốn phương tám hướng vọt ra.

** Hehe, ta xin thông báo chương này ta dùng post tự động đó. Mọi người thấy hay không? Nếu thích thì sau này ta chơi kiểu này thì sau này ta sẽ chiến luôn. Ta về chỉ việc xem người ta tranh giành nhau, hoho :) **

Vương phi 13 tuổi

Chương 283 : Ăn miếng trả miếng (14)

Edit : Tử Dương

***********************************

Đao kiếm bay múa, một mảnh hỗn loạn.

“Dám can đản ám sát bổn vương, bắn.” Đứng lên, Hậu Kim quốc chủ thần tình xơ xác tiêu điều, nhìn lứt qua tình thế hỗn loạn trong đại sảnh, quát lớn.

Vương thượng, nơi này giao cho chúng thần, ngài cùng Phò mã mau đến hậu đường nghỉ ngơi.” Thất đường chủ một bên chống lại thích khách võ công không hề thua kém, một bên quay đầu nói.

“Đúng vậy, phụ vương, chúng ta đến hậu đường trước đi.”

Thái tử Thần Phi nghe vậy, cũng gật gật đầu theo, quay đầu nói với phụ vương.

Một bên hộ vệ hắn, lục đường chủ liền tiến lại gần Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ.

Hồng trù trải rộng trên đài cao, lúc này chỉ có Lưu Nguyệt cùng Hậu Kim quốc chủ đứng thẳng, màu vàng hòa trộn cùng màu hồng, óng ánh. Giữa mảnh sát khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ.

Ngự tiền thị vệ trước người làm thành vòng tròn, sát khí đằng đằng.

Hậu Kim quốc chủ vẻ mặt xơ xác tiêu điều, ánh mắt tất cả đều là uy nghiêm.

Mà Lưu Nguyệt bên cạnh hắn khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, vẻ tươi cười làm cho lòng người run sợ.

Dưới tình thế như vậy, Lưu Nguyệt lại có thể cười?

Lưu Nguyệt khi nào có thể cười sáng lạn như vậy? Người này đãng lẽ không thể cười mới phải chứ?

Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, Thần Phi rùng mình một cái. Lưu Nguyệt cười rất đẹp, cơ hồ làm tim hắn hoảng lên.

Một tòa băng sơn, lại đột nhiên xuất hiện cảnh xuân tươi đẹp như vậy, hắn có chết cũng cam lòng.

Nhưng là trong mắt hắn, lại làm cho hắn thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).

Không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy không tốt, nụ cười này…

“Lưu Nguyệt, còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi.” Thần Phi trong lòng hoản không nói lên lời, không để ý đến thích khách chung quanh, bước nhanh tới bên Lưu Nguyệt.

“Lưu Nguyệt, cùng bổn vương…” Hậu Kim quốc chủ không nhìn thấy nụ cười của Lưu Nguyệt, lúc này xoay người nhìn Lưu Nguyệt, mới nói một nửa, đột nhiên im lặng, vẻ mặt Lưu Nguyệt….

“Vậy thần sẽ tiễn quốc chủ một đoạn đường.” Khóe miệng hơi cong lên, Lưu Nguyệt nhìn thẳng vào Hậu Kim quốc chủ, tươi cười lại càng khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng ẩn sâu trong vẻ mặt ấy lại là một mảnh băng tuyết.

** Bây giờ ta chợt nhận ra, Lưu Nguyệt tỷ rất hay cười đểu người khác, trừ Triệt ca **

Vương phi 13 tuổi

Chương 284 : Ăn miếng trả miếng (15)

Edit : Tử Dương

*****************************************

Còn chưa dứt lời, Lưu Nguyệt nghiêng tay, chủy thủ lạnh lẽo trong ống tay áo trượt ra, nháy mắt nằm gọn trong tay Lưu Nguyệt.

“Ngươi….” Hậu Kim quốc chủ nhướng mày, Lưu Nguyệt có ý gì.

“Vương thượng…” Nhưng vào lúc này, một tiếng rống cực kì hoảng sợ phá tan không trung, cơ hồ muốn thủng màng nhĩ, nhuốm đầy vẻ sợ hãi.

Trong tiếng hô, Phỉ Thành Liệt cầm lấy Phỉ Nghiêm phá cửa xông vào, hé ra khuôn mặt đỏ lên vì nghẹn, ngực không ngừng phập phồng, liếc mắt cũng biết là liều mạng chạy tới.

Lời vừa nói ra, Hậu Kim quốc chủ cùng Thần Phi trong đại sảnh đều quay đầu nhìn hắn.

Thất đường cùng lục đường chủ trong lòng nhất thời cả kinh, Hán chủ tại sao lại tới đây? Sao lại gấp như thế, xảy ra chuyện gì?

“Vương thượng, nguy hiểm, mau tránh ra, nàng phải…. nàng phải…. A…”

Một ngón tay chỉ vào Lưu Nguyệt, mắt Phỉ Thành Liệt như muốn lồi ra, khí đều không thuận, hét to về phía Lưu Nguyệt.

Lời nói sợ hãi vừa nói được một nửa, Phỉ Thành Liệt đột nhiên biến sắc, một phen ôm lấy cổ mình. Giọng nói…. Giọng nói của hắn đâu…

“A a…” Mở rộng miệng, câu nói kế tiếp toàn bộ đều biến thành âm thanh đơn độc a a, cổ giồng như bị người bóp chặt, không nói lên lời.

Sao lại thế này? Sao lại thế này?

Giọng nói của hắn?

Ánh mắt hoảng sợ nhìn thẳng vào đôi mắt ngăm đen của Lưu Nguyệt, trong đôi mắt kia lạnh như băng cùng thị huyết, như hết thảy đều nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.

Làm cho Phỉ Thành Liệt đột nhiên hiểu ra, nàng hạ thủ với hắn.

Trong lúc hắn không biết đã hạ thủ với hắn, hắn đã bị nàng đả bại.

Thần tình lo lắng, miệng mở lớn, Phỉ Thành Liệt chỉ vào Lưu Nguyệt, trong mắt hoảng sợ cùng tuyệt vọng, cơ hồ làm cho hắn không thể chống đỡ.

Người bên ngoài không biết ý tứ của hắn, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại không biết.

Khóe miệng lại càng cong lên, nhìn có vẻ diêm dúa lẳng lơ nhưng sâu bên trong lại hàm chứa một tầng thiết huyết cùng phẫn hận. Nợ máu phải trả bằng máu.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ cùng ngón tay run rẩy chỉ vào Lưu Nguyệt, Thần Phi cùng Hậu Kim quốc chủ hai người sắc mặt nhất tề biến đổi.

“Phụ vương, mau lui lại.” Vẻ mặt Thần Phi hoảng sợ đến tái nhợt, rống to với quốc chủ.

**Thực ra ta rất là muốn post vào cái giờ mà tất cả đều đi ngủ hết rồi cơ !! Mình thật là BT =)) Nhưng mà như thế thì không đủ số chương trong một ngày, vậy nên để lần sau vậy **

Vương phi 13 tuổi

Chương 285 : Ăn miếng trả miếng (16)

Edit : Tử Dương

*************************************

Vẻ mặt Phỉ Thành Liệt như vậy, Lưu Nguyệt khẳng định có điều bất thường.

Cùng lúc đó, Hậu Kim quốc chủ cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Không nghĩ hắn nhanh, Lưu Nguyệt còn nhanh hơn.

Đôi mắt quét qua Phỉ Thành Liệt, cổ tay Lưu Nguyệt nhẹ nhàng vung lên, chủy thủ trong tay áo đã nhẹ nhàng đam vào ngực Hậu Kim quốc chủ.

Một mảnh máu đỏ, trong khoảnh khắc nổ rộ trên long bào màu vàng, đẹp đẽ vô song.

“Phụ vương…” Thần Phi còn đang ở giữa không trung, còn chưa kịp chạy tới, thấy vậy hai mắt trợn lên, điên cuồng hét lên, tiếng cơ hồ phá vỡ tròi xanh.

Người trong đại sảnh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Thần Phi, trong lúc nhất thời kinh hãi không hiểu nổi, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Trên đài cao, trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt.

Quốc chủ của bọn họ thần tình khó tin, một tay ôm ngực, máu không ngừng trào ra, thân hình cao lớn lung lay sắp đổ, một tay chỉ vào Lưu Nguyệt dung mạo hơn người đứng phía trước.

Mà Phiêu Kị tướng quân của bọn họ hôm nay đại hôn – Lưu Nguyệt, lại nắm trong tay một thanh chủy thủ nhuốm đầy máu, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười băng lãnh.

Như thế nào lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Triều thần Hậu Kim quốc trong lúc nhất thời đều ngây người, hoàn toàn không phản ứng nổi.

Mà vẫn bảo vệ Thần Phi – lục đường chủ, hồi phục nhanh nhất, vừa thấy Lưu Nguyệt đột nhiên quay về phía mình, lập tức nhanh chóng mạnh mẽ túm lấy Thần Phi kéo trở về.

Lưu Nguyệt là địch nhân, Thần Phi không có chút võ công, lúc này chạy qua, khẳng định chỉ có đường chết.

Hậu Kim đã không còn quốc chủ, không thể mất cả thái tử.

Lảo đảo lui hai bước, ngồi phịch trên mặt đất, Hậu Kim quốc chủ ôm lấy ngực, nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt tươi cười yêu mị, sắc mặt cực kì khó coi, nói : “Ngươi… rốt cuộc… là ai?”

Cổ tay Lưu Nguyệt vẩy nhẹ, vứt chủy thủ dính máu ra xa, trên mặt hiện lên sự thống hận, cười lạnh, đến gần từng bước, cúi người nhìn vẻ mặt khó tin của Hậu Kim quốc chủ : “Muốn biết ta là ai? Được thôi, dù gì ngươi cũng sắp chết, ta sẽ cho ngươi biết.”

Vương phi 13 tuổi

Chương 286 : Ăn miếng trả miếng (17)

Edit : Tử Dương

************************************

Tà mị cười lạnh, Lưu Nguyệt nói nhỏ vào tai Hậu Kim quốc chủ một câu.

“Ngươi… ngươi….” Hậu Kim quốc chủ nghe vậy, sắc mặt đại biến, đôi mắt như muốn nuốt chửng Lưu Nguyệt trước mặt, thần tình khiếp sợ, khó tin.

“Vương nhi, chú ý…. chú…..”

Ngón tay run rẩy chỉ vào Lưu Nguyệt, Hậu Kim quốc chủ cố gắng mở miệng, định nói cho Thần Phi biết hết chân tướng, nhưng mà, dưới sự áp chế của Lưu Nguyệt, hắn sao chống đỡ nổi.

Không cam lòng trợn mắt lên, mang theo phẫn hận, mang theo sự khiếp sợ vô cùng, lại mang thêm sợ hãi mà người ngoài không hiểu được, không thể mở miệng nổi.

Không phải cam lòng vì đến chết cũng biết được, mà chính là không cam lòng vì đến chết mới biết.

“Hậu Kim quốc chủ, ngươi cũng có ngày hôm nay.” Lời nói lạnh như băng hòa cùng thần sắc cực kì cuồng vọng, Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

“Khônggggggggg……..” Thần Phi bị lục đường chủ nắm chặt, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt điên cuồng.

“Vương thượng….” Trong nháy mắt, tình thế đảo ngược này đánh thức chúng thần Hậu Kim quốc bừng tỉnh, toàn bộ điên cuồng.

Vương của bọn họ bị ám sát.

“Lưu Nguyệt, ta giết ngươi.” Tiếng hét điên cuồng tràn ngập không gian, thất đường chủ hai mắt đỏ rực bay nhanh về phía Lưu Nguyệt.

“Ha ha ha ha ha.” Càn rỡ cười to như bão táp đi qua, Lưu Nguyệt hai tay túm lấy hồng hỉ bào trên người, xé mạnh, ném đi, lộ ra trường bào màu trắng bên trong.

“Cái ta muốn, chính là tìm ngươi.” Quay đầu mạnh ra sau, Lưu Nguyệt nhìn thất đường chủ đang dồn hết tinh thần đánh tới. Hắn không đối đầu với nàng, nàng cũng sẽ tìm hắn.

Mấy ngày trước không hạ thủ không có nghĩa là nàng không có cơ hội mà là nàng phải đường đường chính chính tiêu diệt bọn họ, giết chết kẻ hại Hiên Viên Triệt thê thảm – hai đại tông sư độc sa chưởng của Hậu Kim quốc.

Cứng đối cứng, ai sợ ai.

“Chủ nhân, nhận lấy.” Thanh âm lạnh như băng, mang theo một cây dao cầm bay trong không trung, hướng thẳng đến Lưu Nguyệt, Đỗ Nhất đã sớm chuẩn bị tốt.

Lộn mèo một cái về phía trước, năm ngón tay túm lấy dao cầm Đỗ Nhất ném tới, ngón tay Lưu Nguyệt lướt nhanh trên huyền cầm, ngây tức khắc, vô số phong nhận bắn ra bốn phía.

Vương phi 13 tuổi

Chương 287 : Ăn miếng trả miếng (18)

Edit : Tử Dương

************************************

Âm sắc nổi lên bốn phía, tóc đen tung bay, cởi bỏ mọi ngụy trang, chỉ còn lại ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng cừu hận.

Tiếng đàn mãnh liệt.

Một mảnh đằng đằng sát khí.

Đại khai sát giới.

Phỉ Thành Liệt đứng ở cửa đại sảnh, ôm chặt cổ, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt một mảnh tuyệt vọng.

Hắn tới chậm, hắn vẫn tới chậm.

Quốc chủ của bọn họ, vương Hậu Kim của bọn họ, ngã xuống ngay tại trước mặt hắn, màu hồng đẹp đẽ, màu vàng lóa mắt.

Đầu gối khụy xuống, Phỉ Thành Liệt không thể chống đỡ thân thể, quỳ gối trên mặt đất.

Là lỗi của hắn, hắn chấp chướng Tây Hán, chưởng quản nơi tin tức truyền ra, nhưng lại không tra thân phận thực của Lưu Nguyệt.

Là hắn đáng chết, vì đứa con yêu dấu bị Hiên Viên Triệt làm hại, làm hắn phân tâm.

Là hắn chưởng quản Tây Hán không tốt, là hắn, là hắn, hắn như thế nào gặp hai cái La Sát, sớm biết sẽ xó báo ứng hôm nay, ba năm trước đây thực không nên động thủ, thực không nên.

Một mảnh màu đỏ trước mắt, thân ảnh màu trắng kia giống hệt ba năm trước, sát phạt quyết đoán, dung nhân yêu kiều ít ai sánh bằng, sát khí lạnh như băng làm cho thần hồn người ta đều bay đi mất.

Cổ họng giật giật, hô hấp đột nhiên khó khăn, trong khoảnh khắc, Phỉ Thành Liệt run rẩy, ôm cổ, sắc mặt xanh mét.

“Cha, cha, cha làm sao vậy, cha !!”

Phỉ Nghiêm vẫn đứng cạnh Phỉ Thành Liệt, thấy vậy không khỏi hoảng hốt, hét lớn.

Không thể hô hấp, hoàn toàn không thể hô hấp.

Miệng mở to, giống như  cá mất nước, Phỉ Thành Liệt chỉ thấy sao Kim bay loạn trước mắt. Đây là lần đầu tiên tử thần ở gần hắn như thế.

“Đi mau.” Nói không nên lời, không thể hô hấp, bóng ma tử vong bao trùm, Phỉ Thành Liệt ngược lại thản nhiên, ngón tay trên mặt đất run rẩy viết hai chữ.

Sợ hãi ba năm, hôm nay rốt cuộc không cần sợ hãi, chỉ cần con hắn không có việc gì là tốt rồi.

“Cha, phải đi cùng nhau… A….” Phỉ Nghiêm còn chưa nói hết, một thanh lợi kiếm trong nháy mắt đâm tới ngực hắn, một linh nhân lạnh lùng đứng sau lưng hắn.

Vương phi 13 tuổi

Chương 288 : Ăn miếng trả miếng (19)

Edit : Tử Dương

*****************************************

Hai mắt đột nhiên trợn lên, vẻ mặt Phỉ Thành Liệt vặn vẹo chả khác gì quỷ, vươn tay muốn bắt lấy thân hình trước mắt nhưng làm thế nào cũng không bắt được.

Ngón tay cứng ngắc ở giữa không trung, nửa ngày rơi dần xuống.

Giữa một mảnh huyết sắc, Phỉ Thành Liệt ngã xuống.

Khóe mắt ẩn hiện một tia cười lạnh, Lưu Nguyệt không thèm quay đầu nhìn. Thời gian độc phát tác nàng tính thật chuẩn. Những ai thương tổn Hiên Viên Triệt, một người nàng cũng không bỏ qua.

Nợ máu phải trả bằng máu.

Tiếng đàn vang lên bốn bề, sát phạt ngập trời.

Hiên Viên Triệt phái tới toàn bộ đều là tinh anh, Hậu Kim quốc trừ bỏ thất đường cùng lục đường đường chủ, còn lại cũng chả có bao nhiêu tài năng.

Sau một hồi chém giết kịch liệt, nhất thời liền rơi xuống thế hạ phong.

“Gọi người Tây Hán về, mau.” Bị lục đường đường chủ bảo vệ sau người, Thần Phi một thân máu đầm đìa, nộ khí xung thiên, hai mắt đỏ rực, rống to ra tiếng.

Tiếng huýt gió, tiếng huýt gió bén nhọn cực kì.

Cổ họng lục đường chủ cơ hồ đều khô, nhưng chung quanh vẫn không ai đến. Sao mọi chuyện lại thế này, người Tây Hán đâu hết cả rồi? Tại sao còn không đến?

Ý niệm không tốt quay cuồng trong đầu lục đường chủ, vẻ mặt khó coi cực kì.

“Không cần gọi về, bọn họ không tới được.” Khóe miệng cười tà, Lưu Nguyệt thân hình tung bay, năm ngón tay bay nhanh trên dao cầm, một bên cười lạnh nói.

Lời vừa nói ra, tất cả người của Hậu Kim trong đại sảnh đều biến sắc. Tây hán, chẳng lẽ nói Tây Hán…

Mà lúc này, Tây Hán một mảnh âm trầm lại càng phát ra âm trầm.

Tiền tứ đường, hậu tam đường, người người ngã xuống, trong kiến trúc màu đen có vô số thi thể, cảm giác lạnh như băng giờ lại càng lạnh lẽo.

Mà những người chưa chết thì bị những Bạch y nhân khi nãy bỏ độc, truy sát đến vùng ngoại ô, chém giết thảm khốc.

Tây Hán trong nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ bị giết nhiều như bây giờ. Dám can đảm giết nhiều người của bọn họ bằng thuốc độc, tuyệt không buông tha.

Trong rừng vùng ngoại ô, một mảnh chém giết rung trời.

Không ai có thể nghe thấy lục đường chủ đang gọi về.

Cũng không ai ý thấy được có điềm không ổn.

Vương phi 13 tuổi

Chương 289 : Ăn miếng trả miếng (20)

Edit : Tử Dương

*************************************

Ngay giữa màn chém giết ác liệt, Tây Hán đen xì, Tây Hán do mấy đời đại vương Hậu Kim thành lập, vô thanh vô tức bị phóng hỏa, một mảnh hỏa hoa xinh đẹp nộ rộ.

Màu đen cùng màu đỏ, hai màu sắc đối lập nhau cùng giao hòa, ở dưới ánh sáng lấp lánh của ngày xuân, tản ra ánh sánh ngọc chói mắt.

Quyền uy tuyệt đối của Hậu Kim quốc.

Con át chủ bài giúp Hậu Kim xưng hùng trong thất quốc.

Tây Hán, ngập chìm trong đại hỏa.

Huyết sắc vẩy ra khắp nơi, Vân Triệu từ lúc hỗn loạn vẫn đứng ở bên ngoài nhìn chăm chú, lúc này, một người nhẹ nhàng đến gần bên tai, nói nhỏ vài câu.

Trong mắt Vân Triệu nhất thời sáng ngời, nụ cười sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt méo mó, bầm dập.

Nhìn Lưu Nguyệt một thân sát khí đứng giữa đám người, trong mắt cực kì vui vẻ.

Phất tay với người ở phía sau, thấp giọng phân phó hai câu, chiết phiến trong tay Vân Triệu lay động, lắc mình một cái hòa vào cùng dòng người đang chém chém giết giết.

Chiết phiến trong tay vung lên, chỉ để cho mặt quạt hơi hé ra, lướt qua cổ của mấy người Tây Hán đứng phía trước, huyết sắc vẩy ra, nhanh như lợi kiếm.

Gấp quạt lại, ngay cả một giọt máu tươi cũng không dính vào.

Áo lam bay bay, Vân Triệu thần tình tươi cười đi đến bên cạnh Lưu Nguyệt, vừa vung vẩy chiết phiến, vừa khẽ trở mình, một người cũng không lưu lại mạng.

Sạch sẽ lưu loát, cho dù không bằng Lưu Nguyệt một phát chết tươi, cũng không hề thua kém bao nhiêu.

Thân thủ lợi hại như vậy, nào có giống người mấy ngày trước vì đi tranh giành tình nhân với người ta mà bị đánh đến mặt mũi sưng vêu.

Huyền cầm trong tay khẽ xoay chuyển, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên sự uất giận. Ngón tay giật đứt một dây đàn, dây đàn màu bạc nháy mắt bắn ngược về phía thất đường chủ.

Dây đàn vụt bay, thân như quỷ mị.

Thất đường chủ còn không kịp thấy rõ Lưu Nguyệt đi tới như thế nào, hai cổ tay đột nhiên chợt lạnh, tay đang chém ra, chợt mất đi trọng tâm.

Huyết sắc văng ra bốn phía, ở đó còn có đôi bàn tay tối đen. Thất đường chủ mở mắt nhìn trừng trừng.

Nơi vốn có đôi bàn tay tạo nên thanh danh cho hắn, giờ chỉ còn lại sợi chỉ bạc mỏng manh, đôi tay đứt lìa khỏi cổ tay, trống không.

Vương phi 13 tuổi

Chương 290 : Ăn miếng trả miếng (21)

Edit : Tử Dương

**************************************

Rung động trong mắt còn không có hiện lên, trên cổ đã tê rần.

Lưu Nguyệt đã đứng ở phia sau thất đường chủ từ lúc nào, dây đàn trên đầu ngón tay thẳng tắp, từng giọt từng giọt máu nhỏ dần xuống đất.

Mở to mắt, thất đường chủ chậm rãi ngã về phía sau.

Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, ném cây huyền cầm đầy máu đi.

“Rất đẹp. Ta biết huynh không hề đơn giản như vậy.” Cầm huyền vừa ném ra, Vân Triệu đã nhanh chóng chạy lại, tươi cười đầy mặt nhìn Lưu Nguyệt. một bên chiết phiến trong tay vung vẩy, người Tây Hán chung quang không thể nào chạm tới người.

Lưu Nguyệt nghe vậy, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Triệu, đột nhiên nhướng mày cười nói : “Phải không ?”

“Giết Tây Hán bằng thuốc độc, ám sát Hậu Kim quốc chủ, không hổ là huynh đệ của ta, có khả năng.” Chiết phiến trong tay vừa lật, vung lên một cái liền ngăn được những mũi kiếm sắc nhọn, Vân Triệu cười nheo mắt lại, thoạt nhìn rất vui vẻ.

“Tây Hán cháy.” Lời nói còn đang phiêu đãng trong không trung, đột nhiên có người kinh hãi kêu lên.

Theo phương hướng ấy nhìn qua đại môn, có thể thấy rõ ràng nơi của Tây Hán, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa vàng dưới ánh sáng mặt trời, cực kì chói mắt.

Tây Hán cháy, nháy mắt, những người đang cố chống đỡ trong đại sảnh như bị dội một gáo nước lạnh, đầu mùa xuân tháng ba lại lạnh như trời đông.

Khó trách cứu viện của Tây Hán không có tới, hiện tại xem ra Tây Hán tự thân còn khó bảo toàn.

Là ai? Xuống tay ngoan độc như thế, tâm tư thâm sâu như thế, là ai?

“Thái tử điện hạ, đi mau.” Lục đường chủ thấy tình thế như vậy, trong lòng biết không ổn, nhất thời hô lớn một tiếng, trong đại sảnh, những người có thân thủ tốt nhất, nghe thấy hiệu lệnh đều nhất tề lui đến bên người Thần Phi để bảo vệ, chạy ra bên ngoài.

Mà lục đường chủ nhanh chóng xoay người, không đi ra ngoài cùng Thần Phi mà lại vọt ngược lại chỗ Lưu Nguyệt.

Thần Phi cũng là một nhân vật lợi hại, thấy vậy biết là lục đường đang kéo dài thời gian giúp hắn, trong lòng mặc dù đau, nhưng cũng không quay đầu lại, đi theo người của Tây Hán đi ra ngoài.

Một mảnh giết chóc, hết sức hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro