6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phi 13 tuổi

Chương 6 : Cái gì vậy?

Edit: chik

******************************

Hừ lạnh một tiếng, Lưu Nguyệt vung tay lên, trường tiên đột nhiên rút ra, con gái của tổng quản đang bị trường tiên chế trụ nháy mắt bị hất lên cao.

“Phanh.” Chỉ nghe một tiếng vang lớn,nữ nhân bị đánh tung lên kia giờ nằm bất động dưới đất.

‘Răng rắc” Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, mấy cái xương sườn khẳng định đã bị gãy.

“Ngươi cho rằng mình là ai, dám đối với ta hô to gọi nhỏ.” Thanh âm lạnh như băng mang theo chút bá đạo lủa Lưu Nguyệt vang lên.

Nhớ có lần, các chính khách quốc gia muốn nàng ra tay giúp bọn họ giết người, còn phải đối với nàng lễ nhượng ba phần. Vậy mà một cái thân phận nhi nữ tổng quản nho nhỏ cư nhiên dám đối với nàng hô to gọi nhỏ, Lưu Nguyệt nàng chắc chắn không bỏ qua.

“A. . . . . .” Lũ nô bộc lúc này mới phản ứng lại, xung quanh đột ngột nổi lên tiếng thét chói tai xen lẫn kinh hoàng.

Lưu Nguyệt mắt lạnh đảo qua, bị vẻ sâm nghiêm cùng lãnh mâu lướt qua tiếng thét chói tai lập tức ngừng bặt. Bọn hạ nhân dưới chân không ngừng run rẩy, chính là sợ hãi nhưng là không dám chạy, dưới ánh lắt của Lưu Nguyệt trở thành một lũ câm như hến.

“Lưu Nguyệt tiểu thư vốn vô dụng ở Mộ Dung gia, từ khi nào trở nên mạnh mẽ lợi hại như vậy?” Bọn họ đều thầm nghi hoặc.

Một tiên hạ xuống, khiến cả người Mộ Dung Thu đều là thương tích, lúc đầu thống khổ khóc thét vì bị thương nhưng rồi tiếng kêu thét cũng nhỏ dần rồi biến mất.

Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng hừ một tiếng, thu lại trường tiên trong tay, chậm rãi tiến lên một cước đặt lên tay phải của Mộ Dung Thu, dưới chân hơi dùng một chút lực, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, tay phải của Mộ Dung Thu sớm đã bị Lưu Nguyệt đánh gãy.

Một tiếng la hét cũng không có, Mộ Dung đầu nghiêng qua một bên, hoàn toàn ngất đi.

Về sau, nàng không bao giờ … có thể tập võ nữa.

Bọn hạ nhân xung quanh sớm đã bị dọa cho run rẩy, lúc này sắc mặt càng thêm trắng bệch.

“Ở trên địa bàn của ta, ta chính là quy củ.” Lạnh lùng ném ra những lời này, Lưu Nguyệt ném trả lại trường tiên cho Mộ Dung Thu lúc này vẫn bất tỉnh, xoay người chậm rãi liền hướng đi vào trong phòng .

Ở thế giới sát thủ mà nói, năng lực luôn được lấy làm đầu, Lâm_ với danh hiệu đệ nhất sát thủ chính là nàng, nàng chính là quy củ, quy củ của kẻ mạnh nhất chính là quy củ của cả giới sát thủ.

“Cút.” Tiếng quát lạnh băng kèm theo một tia mệnh lệnh.

Mộ Dung Thu_kẻ hại chết Mộ Dung Lưu Nguyệt, cái giá này nàng chính là phải trả, công đạo này xem ra còn rất rẻ.

Bọn hạ nhân lúc này còn đang nơm nớp lo sợ, vừa nghe Lưu Nguyệt quát lạnh, tựa như được giải phóng, lập tức đỡ Mộ Dung Thu đang ngất xỉu cùng nhi nữ của Ngô quản gia nhất tề bỏ chạy.

Tiểu viện bỗng chốc náo loạn lại trở về với sự yên tĩnh vẫn có.

.

.

.

Vương phi 13 tuổi

Chương 7 : Yêu nghiệt

Edit: chik

*********************************

Cất bước tiến vào phòng trong, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua hai tay, lắc đầu lẩm bẩm: “Vẫn không được.”

Thân là đệ nhất sát thủ, tinh thông mười tám loại vũ khí, việc nàng sử dụng được trường tiên cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, hôm nay tuy động thủ, nhưng lực đạo so với trước kia còn kém xa, điều khiển độ mạnh yếu cũng chưa đạt, vốn muốn phế đi của nữ nhi Ngô tổng quản bốn cái xương sườn, hiện tại cư nhiên chỉ được ba cái. Sai lầm như vậy , nếu là ở hiện đại,một lần cũng đủ vong mạng.

Thân thể này cần hảo hảo rèn luyện thêm.

Nắm chặt tay, Lưu Nguyệt quyết định thu dọn tư trang.

Hôm nay phế đi tay phải của Mộ Dung Thu, trừng phạt tiểu nhân, lão gia kia khẳng định sẽ tìm nàng để đòi công đạo. Nàng hiện tại phụ thân không lo bà ngoại không thương , ngay đến võ công cũng chưa khôi phục, khẳng định không thể chống lại địch thủ, đã vậy thì tốt nhất là nên tránh đi,bảo tồn cái mạng nhỏ.

Dù sao, Mộ Dung gia đối với nàng mà nói cũng không phải gia đình. Luc đầu nàng ở nơi này bất quá là vì rèn luyện thân thể để tăng khả năng bảo hộ bản thân, nay khả năng đó cũng có rồi, rời đi lúc này có lẽ cũng thích hợp.

Lưu Nguyệt cũng không có đồ vật gì đáng giá, chỉ có một khối ngọc bội tùy thân luôn mang bên mình, thuận tay nàng lấy thêm một ít quần áo.Xoay người, Lưu Nguyệt hướng cửa đi tới.

“Đánh xong bỏ chạy, đây phải chăng chính là quy củ ngươi nói?” Âm thanh lười biếng đột nhiên vang lên bên tai Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt trong lòng cả kinh, người nào, cư nhiên đến không một tiếng động, tiếp cận nàng lúc nào mà nàng cũng không hề hay biết?

Nhanh chóng xoay người lại, mặt trời tỏa sang rực rỡ, nam tử tóc đen một thân trường bào màu tím nhạt tiêu sái đi tới.

Phía sau hắn dường như phát sang tỏa ra thứ ánh sáng làm chói mắt kinh người.

Lưu Nguyệt khẽ nheo mắt.

Trong kim quang, hình dáng người đi đến dần hiện ra.

Đường nét gương mặt sắc sảo như điêu khắc, mi bay vào tấn, đôi ngươi đỏ thẫm mang theo sắc thái hủy diệt, làm cho người ta mê hoặc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi.

Ngũ quan nếu xem xét lần lượt thì cũng không quá xuất sắc, nhưng cùng nhau đặt trên gương mặt, lại đoạt hết phong tình của xuân hoa thu nguyệt, sự sắc bén của núi cao biển sâu.

Lãnh khốc cùng tà mị, vốn là có lẽ không thể dung chung một chỗ, vậy mà khuôn mặt kia dường như lại nhuần nhuyễn thể hiện chúng. Nam nhân quả thực yêu nghiệt, tuấn lãng làm người ta phải thở dài oán trách.

Lưu Nguyệt kiếp trước vốn gặp qua không ít mỹ nam tử,tuy nhiên người này vẫn là khiến nàng phút chốc không dời được ánh mắt.

Đây có lẽ là hợp thể hoàn hảo của quỷ vương cùng yêu tinh.

.

.

.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 8: Người tới.

Edit: chik

*******************************************

Người mới tới liền bước vào trong phòng, khoanh tay nhíu mi nhìn Lưu Nguyệt, áng chừng là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Chậm rãi buông tư trang trong tay, Lưu Nguyệt tiến đến trước mặt nam tử kia, người này có thể vô thanh vô tức tiêu sái đến gần nàng mà nàng không hề phát giác, mặc dù thân thể này chưa rèn luyện đạt đến trình độ trước kia của nàng, nhưng trước mắt nam tử này vẫn không thể xem thường.

“Ngươi có chuyện gì?” Lưu Nguyệt nhìn hắn.

Khóe miệng chậm rãi vẽ nên một tia cười yêu mị, người mới tới không chút để ý, tựa vào cạnh cửa mà nói: “Chuyện này không liên quan đến ta, bất quá ta cao hứng muốn quản, ngươi cũng có thể quan tâm chuyện của ta.”

Người này chắc cũng phải tới gây chuyện.

Lưu Nguyệt nhăn khẽ mày, này người trong trí nhớ không có xuất hiện qua, nàng không biết, như vậy sẽ không phải là người của Mộ Dung gia, nếu không phải, nàng cũng không cần để ý đến hắn.

Xoay người nắm túi hành lý, Lưu Nguyệt liền nhanh hướng cửa đi tới, vừa trầm giọng nói:

“Tránh ra.”

Nam tử kia nghe vậy vẫn như trước tựa vào cạnh cửa, không tránh ra cũng không ngăn trở, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.

Lưu Nguyệt thấy hắn cũng không ngăn trở chính mình, lập tức sát bên người mà qua, hướng tới ngoài phòng bước đi.

“Có người đến đây, ta nghe một chút, bốn mươi ba, bốn mươi bốn, bốn mươi lăm, tổng cộng bốn mươi lăm người, ha hả, ngươi nói xem họ là ai? Có thể hay không là người của Mộ Dung gia?” Cúi đầu tiếng cười vang lên, so với phong còn khinh trong lời nói, làm cho Lưu Nguyệt nhất thời dừng lại cước bộ.

Mộ Dung gia cho người đến , động tác thật đúng là mau.

Nàng, đi không được .

“Ta không ngại giúp ngươi lấy đồ vật này nọ.” Nam tử yêu mị cười bàn tay như bạch ngọc thân thủ chộp lầy tay nải của Lưu Nguyệt , một bên hông nhấn một cái, một thanh nhuyễn kiếm màu bạc lập tức xuất hiện trong tay của hắn.

“Cho ngươi dùng, nhưng đừng làm cho ta mất mặt.” Tùy tay cầm trong tay trường kiếm liền vứt cho Lưu Nguyệt, nam tử ý cười đầy mặt lui từng bước ngồi xuống ghế ở trong phòng, ung dung chuẩn bị xem kịch.

Cầm trong tay nhuyễn kiếm, Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày “Đừng cho hắn mất mặt”, hừ rốt cuộc nàng và hắn có quan hệ gì?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại không nói thêm gì, Lưu Nguyệt nắm nhuyễn kiếm tiến lên mấy bước đứng hiên ngang giữa sân trong tiểu viện, ánh dương chiếu lên trên người Lưu Nguyệt, một quần áo vải thô nhưng lại phát ra khí chất cao quý cũng lãnh ngạo làm người ta không dám đến gần.

Tiểu viện bỗng trở nên đông đúc, không gian bỗng chốc náo động.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Lưu Nguyệt lắng tai nghe , người tới cước bộ thực loạn, có nặng, có nhẹ, hiển nhiên cũng đều là võ công cao cường.

.

.

.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 9: Ai sợ ai?

Edit: chik

******************************************

Một, hai , ba . . . . . . Ba mươi bảy người.

Hơi hơi nhíu mày, Lưu Nguyệt chỉ nghe ra ba mươi bảy tiếng bước chân, mà nam tử kia lại nói có bốn mươi lăm người, còn có tám người nàng không hề nghe thấy tiếng bước chân.

Như vậy, tám người này võ công quả thật cao hơn nàng rất nhiều.

Chậm rãi mở mắt, hai ngón tay lướt nhẹ qua thân nhuyễn kiếm.

“Tiểu súc sinh, dám đánh chị họ. . . . . .” Tiếng rống to truyền đến, cúng theo đó một đám người vọt tiến vào.

Mâu quang chợt lóe, tay khẽ lướt qua thân kiếm làm nhuyễn kiếm bất chợt bắn ra, phát ra thanh âm “vù vù”, sắc bén cực kỳ.

Ánh quang màu bạc, dưới ánh mặt trời bỗng lạnh như hàn băng.

Đám người nhà Mộ Dung đang vọt tới thấy vậy đều ngưng cước bộ, nhìn vào trong viện Lưu Nguyệt một thân độc lập đang đứng chờ bọn họ, nàng toàn thân trầm tĩnh khí độ cùng hơi thở vô cùng sắc bén, làm cho người ta không dám đối diện, đây chẳng lẽ là Mộ Dung Lưu Nguyệt. . . ?

“Ngũ thúc, ai là súc sinh? “Ta, Mộ Dung Lưu Nguyệt cùng Tam ca đều một mẹ sinh ra, hay là, trong mắt Ngũ thúc dòng máu chảy trong người Tam ca cũng chính là dòng máu súc sinh?” Lưu Nguyệt thản nhiên mà hỏi, thanh âm kia mềm nhẹ theo gió thổi qua, vừa lúc rơi vào tai cha nàng Mộ Dung Kiên.

Nhìn như ôn đạm, kì thực bén nhọn cực kỳ.

Mộ Dung Kiên nghe vậy không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Mộ Dung Cương cũng đồng thời chau mày, mím chặt môi, lập tức lạnh lùng nói: “Tam ca ngươi trong người chính là mang dòng máu cao quý, luôn hiểu phép tắc lễ nghi, không bao giờ làm ra chuyện thị phi, không như ngươi tàn nhẫn đánh đập cả thân nhân mình, Mộ Dung gia có kẻ như vậy thật không bằng loại cầm thú.”

“Đúng vậy, ngươi đúng là nữ nhân tàn nhẫn độc ác, nữ nhi của ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi cư nhiên đánh nàng một thân thương tích, lại còn phế đi tay nàng, khiến con gái ta cả đời sẽ không luyện được võ công trở thành phế nhân, ta một ngày còn sông trong Mộ Dung gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.” Nương của Mộ Dung Thu hai bắt đầy huyết thù, hận không thể ăn tươi uống máu Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt ánh mắt lạnh nhạt đảo qua những người đi đến, có già có trẻ, rất nhiều người nàng không hề biết, hoặc cũng có thể thời gian làm họ thay đổi khiến nàng nhận không ra, bất quá, đối với nàng cũng không phải chuyện gì quan trọng .

Chậm rãi cầm nhuyễn trong tay, Lưu Nguyệt ngửa đầu nhìn Ngũ thúc cùng ngũ thẩm đang lửa giận bừng bừng, lạnh lùng gật đầu một cái rồi nói: “Hảo, không oán không thù, Mộ Dung Lưu Nguyệt ta ở nơi này tám năm, chưa từng bước ra ngoài nửa bước, xin hỏi Ngũ thúc Ngũ thẩm, ta là chạy đến chỗ nào phế đi tay của Mộ Dung Thu? Ta là ở chỗ nào ẩu đả cùng nàng?”

Một lời vừa nói ra, tràng diện thoáng chốc đều trầm mặc.

Mộ Dung Lưu Nguyệt vẫn là luôn ở nơi này, chưa từng đi ra ngoài quá nửa bước, nếu là hôm nay không phát sinh chuyện như vậy, bọn họ có lẽ cũng không nhớ nơi này còn có người mang họ Mộ Dung .

.

.

.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 10: Không phải dễ khi dễ.

Edit: chik

**************************************

Dường như mọi ánh mắt đều chuyển lên người Mộ Dung Cương , Lưu Nguyệt nếu không có rời đi, vậy thì là do Mộ Dung Thu tìm tới cửa,Mộ Dung Thu ngang ngược ở Mộ Dung gia trước nay ai cũng rõ.

Lập tức,cơn phẫn nộ của người nhà Mộ Dung sau đó cũng dần lắng xuống.

“Ta nữ thương cảm ngươi một mình cô đơn, thường thường chạy tới cùng ngươi làm bạn, thật uổng phí hảo tâm cảu nàng, ngươi cư nhiên dùng lòng dạ rắn rết mà đả thương nàng. Thật không biết phân biệt tốt xấu.” Mộ Dung Cương lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt nghe vậy liền cười nhạt, cặp mắt lại thêm phần tịnh lệ , con ngươi đen như nước hồ sâu càng nồng đậm ý châm chọc.

“Lòng dạ rắn rết ?, hảo, Mộ Dung Thu sở trường vũ khí là trường tiên, hôm nay cũng là do trường tiên đả thương, ta nơi này có hay không roi, nếu không tin có thể lục soát. Cùng ta tình cảm tốt , vậy trường tiên kia đem đến làm chi, giúp ta gãi ngứa hay đuổi muỗi? Hay nàng ta muốn ta đem trường tiên quất nàng?”

Lời vừa nói ra, trong đám người trẻ tuổi có cười khúc khích .

Mộ Dung Cương sắc mặt nhất thời một mảnh xanh trắng lần lượt thay đổi.

“Ngũ thúc, ngũ thẩm, ta Lưu Nguyệt cũng không phải dễ khi dễ , đánh ta còn muốn ta quỳ gối lấy lòng, ta làm không được, ngươi cũng không phải khinh người quá đáng, đám nô bộc đi theo nữ nhân của ngươi cũng không phải mù mà không biết chuyện xảy ra. Mộ Dung Lưu Nguyệt ta ngày hôm nay không còn là kẻ bị người ta uy hiếp mà phải ủy khuất nuốt nước mắt vào trong .”

Tiếng nói vừa dứt, Lưu Nguyệt đột nhiên vén lên hai cánh tay áo, lộ ra trong đó hay cánh tay trắng nõn nhưng chằng chịt những vết roi, một tháng nay tuy Lưu Nguyệt hết sức tĩnh dưỡng đã giảm đi không ít nhưng vẫn còn nhận rõ, kia đều là do trường tiên đả thương.

Đám người rơi vào im lặng, ánh mắt nhợt nhạt hết chăm chú lên người Lưu Nguyệt rồi lại chuyển sang người Mộ Dung Cương cùng phu nhân hắn.

“Ngũ đệ, nàng ở trong Mộ Dung gia không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Mộ Dung Kiên ta.” Mộ Dung Kiên trầm mặc ho khan một tiếng, quay đầu nhìn Mộ Dung Cương mà nói.

Mộ Dung Cương khẽ nhíu mày, chuyện nàng nữ nhân của hắn khi dễ này Lưu Nguyệt, không phải mới ngày một ngày hai, trước giờ không ai hỏi đến, mà Lưu Nguyệt kia cũng không dám lên tiếng phản bác, không nghĩ hôm nay lại đột nhiên lại phát sinh vấn đề, Lưu Nguyệt cư nhiên thay đổi tính cách, dám cúng hắn đối đầu, vết roi rõ ràng như vậy lại trước mặt bao nhiêu người, hắn quả thật khó xử không biết giải thích làm sao.

Dù thế nào, nàng ta vẫn là nữ nhân của Tam ca hắn.

Phu nhân của Mộ Dung Cương_Đỗ Quyên Như cũng là kẻ khôn ngoan vừa thấy mọi chuyện chuyển biến xấu lập tức ủy khuất hướng Mộ Dung Kiên kiên quyết nói: “Tam ca, Thu nhi đứa nhỏ này ngày thường tập võ sốt ruột, cũng có khi tìm Lưu Nguyệt tỉ thí, nàng từ sớm đã nói cho ta biết, ta vẫn làm chê cười chưa từng có hỏi qua, xem ra thật sự là như thế.Tam ca, bọn nhỏ tỷ thí có thương tích cũng là bình thường phải không nào? .”

Tỷ thí mang thương, lời này nói ra quả thật hợp tình hợp lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro