91-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 91 : Phong vân trở mình (7)

Edit : Chikinni

Beta : Sumire

**************************************

Lưu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý Hiên Viên Triệt ôn nhu thân mật, một bên thì thào nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Không có việc gì là tốt rồi, Hiên Viên Triệt của nàng không có việc gì là tốt rồi.

Khóe miệng tươi cười vẽ nên vẻ yêu mị cực kì, Hiên Viên Triệt hôn càng lúc càng sâu.

Nhất địa thi thể, nhất địa nồng nặc mùi máu tươi, nhưng mà ngay tại nơi như vậy, kia thiết huyết kiếm, kia ôn nhu hôn, lại như kỳ dị nở rộ đóa hoa, hương thơm phác mũi.

Không có ồn ào đao kiếm, không có dữ tợn sát khí, lúc này, hết thảy đều tĩnh lặng lại, chỉ có thanh âm gió thổi qua , chỉ có thanh âm ngọn cây chớp lên, cùng thanh âm thương binh hơi hơi rên rỉ .

Đứng ở bên cạnh không có ra tiếng, Mộ Dung Vô Địch lúc này mới có điểm phục hồi tinh thần lại, nhìn trước mắt ngang dọc chất đầy thi thể, nét mặt già nua cũng hơi hơi nhăn lại.

Thật là lợi hại, kiếm sứa biến như vậy, một kích bị mất mạng, một kích bị mất mạng.

Tay khẽ run rẩy, kiếm này nếu đâm vào chính hắn, hắn có thể hay không chống cự lại? Mi tâm gắt gao nhăn lại, không thể, cái loại này hoàn toàn quỷ dị , cái cách giết chóc lợi hại này không có cách nào ngăn cản , hắn, cũng không thể né tránh nổi.

Thái dương xẹt qua một tia mồ hôi lạnh, Mộ Dung Địch âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo, bọn họ phát hiện ra nàng, hoàn hảo, bọn họ lựa chọn đứng về phía nàng, nếu không. . . . . .

Đầu hạ viêm phong, thổi phi một mảnh huyết tinh phi múa.

Bên ngoài rừng rậm, Độc Cô Dạ lạnh lùng xem màn trước mắt, trong mắt chợt lóe mà qua một tia khiếp sợ, gió nhẹ làm phất lên áo bào trắng, trông như xuất trần.

“Vương phi thật là lợi hại.” Kinh nghi qua đi Thu Ngân đám người lập tức hưng phấn cực kỳ nhìn Lưu Nguyệt, Vương phi của bọn họ, quả nhiên lợi hại.

Lưu Nguyệt còn chưa nói, Hiên Viên Triệt ôm lấy tấm thân nhỏ bé của Lưu Nguyệt bên mình , đắc ý vạn phần nói: “Kia đương nhiên.”

Lưu Nguyệt nghe vậy không khỏi mỉm cười, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua phía sau lục y thích khách, tức giận một lần nữa trở lại: “Bọn họ là ai?”

“Không biết, không phải người của tả tướng, cũng không phải người của Độc Cô Dạ.” Hiên Viên Triệt cũng đang mầu lên, đè thấp thanh âm.

Những thích khách này thân thủ cực kỳ lợi hại, so với những điều bọn họ biết đến về người của tả tướng , không biết cao hơn nhiều ít, nhưng là nếu cùng người của Độc Cô Dạ so sánh lại thua kém ba phần, bởi vậy không phải tả tướng, cũng sẽ không là Ngạo Vân thái tử Độc Cô Dạ.

“Không phải này hai nhóm nhân, vậy là ai?” Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, còn có ai có chủ ý hãm hại Hiên Viên Triệt ?

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 92 : Phong vân trở mình (8)

Edit : Chikinni

Beta : Sumire

*****************************************

Hôm nay xem ra, thứ những người này thực sự muốn không phải mạng của hoàn đế Thiên Thần quốc Hiên Viên Dịch mà là đầu của Hiên Viên Triệt.

“Làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, không phải người Thiên Thần quốc.” Thu Ngân vạch khăn che mặt của tử thi, quỳ xuống trầm giọng nói.

Thiên Thần quốc trong nước tuy rằng phổ biến nhiều dạng người, cũng không có người cao lớn như vậy, dáng người vừa thấy đã biết không phải người Thiên Thần quốc, mặt khác trong lục quốc lại rất phổ biến.

Không phải người Thiên Thần quốc, chẳng lẽ là người của các nước khác? Lưu Nguyệt nhất thời mày đại mặt nhăn, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt.

Tuy nhiên Hiên Viên Triệt cũng không phản ứng nhiều lắm, thấy Lưu Nguyệt nhìn mình, lập tức giương lên mi cười lạnh một tiếng nói: “Thiên hạ này người muốn mạng của ta quả thực rất nhiều.”

Lời này vừa nói ra, Lưu Nguyệt nhất thời sáng tỏ, Hiên Viên Triệt rất xuất sắc , một cái Độc Cô Dạ có thể trong vài năm biến Ngạo Vân quốc cư nhiên trở thành đệ nhất đại quốc, một cái Hiên Viên Triệt cũng có thể quật khởi Thiên Thần quốc, tiến đánh các nước xung quanh mở mang bờ cõi.

Đây là một cái nguy hiểm quá lớn, chính mình không thể dùng, như vậy cũng chỉ có thể hủy đi.

Thiên Thần quốc có thể tồn tại bất luận kẻ nào, duy độc không thể tồn tại Hiên Viên Triệt, người này đối với chư quốc chung quanh đã trở thành uy hiếp quá lớn.

Cho nên, hôm nay là một cơ hội tốt, Thiên Thần quốc tổ chức săn bắn ở chư quốc cũng không phải một bí mật.

Thân thủ ôm lấy đầu Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhất ngửa đầu nói: “Không sợ.”

Hiên Viên Triệt nghe vậy nhất thời cười ha hả, đồng dạng cuồng vọng cực kỳ nói: “Ta nếu sợ, ta sống không đến hôm nay.” Phóng nhãn thiên hạ, hắn Hiên Viên Triệt sợ quá tới ai.

“Tốt lắm, tam hoàng tử điện hạ, chúng ta đi về trước rồi nói.” Họ Mộ Dung Địch dù sao cũng lão luyện thành thục, lập tức ra tiếng nói.

Nếu là ám sát Hiên Viên Triệt, kia nơi này sẽ không an toàn.

Hiên Viên Triệt gật gật đầu, kéo qua Lưu Nguyệt, thuận tay đỡ theo một cấm vệ quân đang bị thương rất nghiêm trọng không di chuyển đươc.

Chung quanh Thu Ngân chờ cũng bắt đầu chuẩn bị.

“Sưu.” Ngay tại lúc này, trong rừng rậm tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, những thiết cầu lớn nhỏ như nắm tay trẻ em hướng tới Hiên Viên Triệt phóng tới như tia chớp.

“Bên trong có độc yên, bế khí, cẩn thận.” Mộ Dung Địch liếc mắt một cái tảo chi nhất thời biến sắc, rống to ra tiếng.

Cùng thời gian Hiên Viên Triệt cũng nhận ra vũ khí, sắc mặt trầm xuống, thuận tay cầm lấy kia cấm vệ quân cùng Lưu Nguyệt , thân hình chợt lóe liền hướng lui về phía sau đi.

Hắn căn bản đang đứng ở phía trên vách núi, một bước lui xuống, lập tức liền gần sát mép núi.

Một bước cũng không thể lui tiếp, cấm vệ quân đang bị trọng thương kia, đột nhiên sống lưng chuyển động, một chưởng leền đánh vào ngực Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, song chưởng tối đen, nội kình cùng độc công hỗn loạn hùng hậu cực kỳ.

Gian tế.

Ba người vốn khoảng cách gần đây, một chưởng này lực có thể phá núi, nếu đánh trúng. . . . . .

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 93 : Nguy cơ lớn (1)

Edi : Chikinni

Beta : Sumire

********************************

Biến cố xảy ra, bất ngờ không kịp phòng.

Chung quanh mọi người nhất thời quá sợ hãi.

Hiên Viên Triệt cũng không phải người thường, lập tức sắc mặt trầm xuống, biến chiêu kì mau, biến trảo vi chưởng, một chưởng liền hướng người trước mặt đánh đến.

Cùng thời gian, Lưu Nguyệt sát khí nhất chích, phản thủ một kiếm liền phóng tới.

Phịch một tiếng trầm đục đột nhiên vang lên, Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy một cỗ khí lực mạnh mẽ vọt mạnh tới, cho dù là hắn cũng đứng vững không được, lảo đảo lui về phía sau.

Người này quả thực nội lực vô cùng hùng hậu.

Một bước lui xuống, chân liền đạp đến vách núi đen.

Hiên Viên Triệt trong lòng dự cảm không tốt, giận không thể phát hết sức, tay phải liền dùng sức ném Lưu Nguyệt trong ngực về phía trước , chính mình hướng vách núi đen rơi xuống.

Cùng khắc, gian tế bị Hiên Viên Triệt một chưởng chống lại , một ngụm máu tươi cuồng phun mà ra, thân hình liền phi vụt về phía sau.

Chỉ thấy một đạo máu tươi cùng với hắn lui về phía sau bắn ra, hiện tại sớm đã nổi lên thành một vệt đỏ trên bùn đất, thân thể cường tráng ở giữa không trung, rồi đột nhiên chia thành hai nửa, ngã xuống dưới.

Một kiếm chặn ngang, Lưu Nguyệt phân thân hắn làm đôi.

Sắc mặt lạnh như băng, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới gian tế phía sau bị nàng chặn ngang chém, từng bước hướng tới vách núi đen phóng đi, không chút nghĩ ngợi theo sát sau Hiên Viên Triệt nhảy xuống.

Thân ảnh nhỏ bé nhất thời biến mất ở trên vách núi.

Hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt, đám người Mộ Dung Địch cùng Thu Ngân cơ hồ còn chưa kịp phản ứng, tất cả đều rơi vào trạng thái hoang mang, trên vách núi đá này trong chốc lát họ mất cả Vương gia và Vương phi .

Kia sương trắng trên miếu độc yên lượn vòng, một mảnh tịch liêu.

“Vương. . . . . .” Tiếng rống vang vọng quanh quẩn ở toàn bộ vách núi phía trên.

Dưới vách núi, Lưu Nguyệt mãnh phác hướng Hiên Viên Triệt đuổi theo, mãnh lực gian đầu hướng tầm tay Hiên Viên Triệt mà rơi xuống.

Hiên Viên Triệt mắt như muốn nổ tung nhìn đuổi theo Lưu Nguyệt mà rống lên: “Nàng điên rồi.”

Hắn thật vất vả mới đem nàng ném quay về vách núi đen, nàng lại còn đi theo nhảy xuống.

“Ta không điên.” Lưu Nguyệt so với hắn thanh âm đáp trả còn lớn hơn vài phần, một bên cổ tay vừa động nơi đó vẫn đeo một cái bao cổ tay không giống bao cổ tay mà cũng không phải dùng để bảo vệ tay, mạnh mẽ cứng rắn, hô một chút khiêu khai, bên trong một vật dài nhỏ thẳng hướng phía trên mà phóng đi.

Hiên Viên Triệt còn không có thấy rõ ràng đó là cái gì, thân thể đột nhiên dừng giữa không trung, lắc qua lắc lại không rơi xuống nữa .

Hiên Viên Triệt hai mắt trợn to, khiếp sợ vạn phần nhìn theo Lưu Nguyệt cùng vật kia, một cây dài nhỏ thiên tàm ti.

(Thiên Tằm Ti: một loại tơ tằm trong truyền thuyết, vừa chắc vừa dẻo dai, không sợ nước, lửa.)

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 94 : Nguy cơ lớn (2)

Edit : Pracell

******************************

Hắn nhớ rõ trong bảo khố của hắn có mấy thứ này, nhưng đã sớm đưa chìa khóa cho Lưu Nguyệt, tùy nàng quản lý, bất quá hắn chưa từng nghĩ đến thiên tàm ti còn có thể dùng như vậy.

Hai mắt kinh ngạc nhìn sợi thiên tàm ti thật mỏng manh, nhưng lại có sự mềm mại dẻo dai ngay cả kiếm cũng không chém đứt, Hiên Viên Triệt chậm rãi, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lưu Nguyệt.

Đáy mắt chậm rãi hiện lên một chút ấm áp ôn nhu, Hiên Viên Triệt thấp giọng nói: “Nàng thật ngu ngốc.”

Cúi đầu mắng, nhưng bên trong lại đầy tình cảm nhộn nhạo thắm thiết.

Lưu Nguyệt một tay nắm chặt lợi kiếm, một tay nắm lấy Hiên Viên Triệt phía dưới, không hành động dư thừa, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt của nàng, mặt đường đường chính chính nói: “Ta không ngu ngốc, ta chỉ biết hạnh phúc của mình phải do mình tự nắm giữ, nếu chàng là hạnh phúc của đời ta, vậy ta cũng sẽ tuyệt không buông xuôi từ bỏ, ai cũng không thể cướp đoạt chàng khỏi tay ta, cho dù là thần chết cũng không thể.”

Càng nói càng nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, kiếp trước nàng không thể kiếm được tình cảm như vậy, kiếp này nếu đã có, vậy tuyệt sẽ không buông tay.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh kiên định, cả người đầy chấp nhất và quyết tuyệt.

Lập tức, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng khẽ nói: “Con ngốc này.”

Lưu Nguyệt lần này không phản bác Hiên Viên Triệt nữa, chỉ trừng mắt nhìn hắn, trong mắt ngập tràn kiên định.

Không nói một lời, trong lòng nhộn nhạo, hai người nhìn nhau.

Trong mắt ta có chàng, trong mắt chàng có ta.

Trừ thân ảnh của nhau phản chiếu trong mắt, còn lại tuyệt đối không có gì khác nữa.

Gió núi vù vù thổi qua, quất vào vạt áo hai người, một bên đỏ sẫm, một bên xanh biếc, khung cảnh mờ ảo lâng lâng.

Hai tay đồng thời nắm chặt, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đồng thời nở nụ cười, quang mang trong mắt có thể so với nhật nguyệt trên trời cao.

Lướt qua mắt, Lưu Nguyệt nhìn xuống bên dưới Hiên Viên Triệt.

Còn khoảng cách khá xa, thiên tàm ti của nàng không đủ dài.

Nếu ở hiện đại còn có thể dùng vũ khí bằng hợp kim tiên tiến, giờ trong tay chỉ có thiên tàm ti, chiều dài lại không đủ, không thể làm gì được.

“Đưa kiếm cho ta.” Đang suy nghĩ cách, Hiên Viên Triệt đột nhiên lên tiếng, đưa tay còn rảnh ra.

Lưu Nguyệt nhìn bàn tay kia một mảng đã hóa đen, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng không nhiều lời, năm ngón tay lập tức buông lỏng, nhuyễn kiếm liền rớt xuống trong tay Hiên Viên Triệt.

Cầm chắc nhuyễn kiếm, Hiên Viên Triệt quay đầu lại, cắm mũi kiếm vào vách đá, chỉ thấy trường kiếm cứ như đâm vào đậu hũ, lún sâu vào đất đá, Hiên Viên Triệt tựa lực vào kiếm, Lưu Nguyệt lập tức thấy sức nặng cả người được buông lỏng một chút.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 95 : Nguy cơ lớn (3)

Edit : Pracell

********************************

Nhướng mày, Lưu Nguyệt nhất thời buông Hiên Viên Triệt vừa bám vào được vách núi, đế hài (đế giày) dày dưới chân, đột nhiên lòi ra một lưỡi dao mỏng manh sắc bén, cắm sâu vào vách núi, cổ tay vung lên, tàm ti rút lại vào tay.

“Con nhóc quỷ sứ này, trên người rốt cục còn giấu bao nhiêu thứ loạn thất bát tao (linh tinh lộn xộn) như vậy nữa hả?” Dùng kiếm chống đỡ, Hiên Viên Triệt nhìn động tác của Lưu Nguyệt, nhất thời nhướng mày, nhìn nàng, nhếch miệng nói.

Tiểu Vương phi của hắn, hằng ngày nhìn thật bình thường, nhưng mỗi khi tới thời điểm mấu chốt thì cả người đều là vũ khí.

“Đây là tiền cược cho tính mạng đó.” Lưu Nguyệt cực kỳ tự nhiên trả lời.

Hiên Viên Triệt nghe vậy hơi nhíu mày, cũng không định đi hỏi Mộ Dung tướng quân phủ, liệu có cần phải trang bị chỉnh tề cả người như vậy để giữ mạng hay không, lập tức vươn tay hướng Lưu Nguyệt, nói: “Đi nào.”

“Ta cõng chàng.” Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt, trầm giọng nói.

Một chưởng trên vách núi kia, Hiên Viên Triệt đã bị trúng độc, giờ phải vận dụng nội lực, sẽ không tốt lắm. Nàng cõng hắn, tuy chậm một chút, nhưng tuyệt đối có thể khiến hai người an toàn hạ xuống mặt đất.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, chậm rãi nở nụ cười, thân thế rướn lên cầm lấy tay Lưu Nguyệt, khẽ thầm cười bên tai: “Ta còn chưa có vô dụng đến mức đó, đi theo ta.”

Một tay ôm chặt Lưu Nguyệt, trường kiếm rút ra, Hiên Viên Triệt ôm nàng thả người rơi xuống, chân đạp liên tục vào vách núi đá lởm chởm, từ từ phi thân xuống.

Vạt áo đỏ sậm phất phới, như một hắc ưng tung hoàng trời đất.

Nghênh đón gió thổi, tóc đen tung bay.

Lưu Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy, biết khinh công thật tiện lợi, nếu nàng cũng có thể luyện khinh công đến trình độ như Hiên Viên Triệt, thì thật là tuyệt vời.

Một thân nhẹ nhàng, Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt đứng vững tại chân núi.

Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, lúc này chỉ còn một điểm nho nhỏ mờ mờ khuất sau làn mây.

Lưu Nguyệt nhướng mày, quả nhiên nhanh hơn nàng nhiều, lòng nghĩ vậy, tay liền cầm lấy tay hiên viên viên triệt, màu đen, toàn bộ cánh tay đã chuyển sang màu đen.

Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hiên Viên Triệt, đôi môi vốn đỏ mọng giờ cũng tái đi, hơi chuyển đen, đây là do liều mạng dùng nội lực sau cú chưởng kia.

“Không chết được.” Hiên Viên Triệt thấy vậy, khẽ cười với Lưu Nguyệt một cái.

Lưu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt, một mũi kim chừng lóng tay đâm vào đầu ngón tay hắn, chỉ thấy một dòng máu đen đặc chảy ra.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 96 : Nguy cơ lớn (4)

Edit : Pracell

******************************

“Ăn cái này.” Lưu Nguyệt thấy vậy, tay lấy một viên thuốc màu trắng bên hông, đưa tới miệng Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt nhìn mắt Lưu Nguyệt, dù nàng không nói nhiều nhưng bên trong đầy lo lắng, lập tức hé miệng nuốt viên thuốc, chẳng cần biết nó là giải dược hay độc dược, khoanh chân ngồi tại chỗ, cười nói với Lưu Nguyệt: “Cho ta nửa canh giờ.” (1 canh giờ = 2 tiếng)

Chừng này độc hắn không để vào trong mắt, nhưng hắn không muốn khiến Lưu Nguyệt lo lắng.

Lưu Nguyệt thấy vậy, cũng không nói nhiều, cầm lấy trường kiếm trong tay Hiên Viên Triệt, cũng ngồi xuống bên cạnh, thủ hộ cho hắn bức độc.

Mấy bụi cỏ ở đây, cái nào cái nấy cao gần bằng người, hai người ngồi xuống, nhìn từ xa như không có ai, chỉ có cỏ dại trải dài tít tắp.

Không gian tràn ngập hơi thở thơm mát của thiên nhiên, trời thật xanh, mây trắng trôi lửng lờ, hôm nay thời tiết thật đẹp.

Lưu Nguyệt ôm trường kiếm ngồi bên người Hiên Viên Triệt, nhìn máu đen từ trên đầu ngón tay hắn từng giọt từng giọt chảy ra, cả người không nhúc nhích, như một pho tượng đá.

“Rắc.” Một tiếng động rất nhỏ, con rắn xanh biếc nhỏ xíu, nhìn lướt qua rất khó thấy, đã bị mũi kiếm đâm dính trên mặt đất, cả người giãy đành đạch, rồi ngưng hẳn.

Mũi kiếm rút lên, trở về, vô thanh vô tức.

Một chút cũng không quấy rầy đến Hiên Viên Triệt đang bức độc kế bên.

Vẫn ngồi như một pho tượng, Lưu Nguyệt chống cằm quan sát Hiên Viên Triệt, thật là đẹp mắt, càng nhìn càng thấy đẹp, thực thích.

“Vèo.” Một tiếng chạy qua rất nhỏ, Lưu Nguyệt vốn trầm tĩnh như một pho tượng, đột nhiên tai khẽ động, hai mắt đang nhìn Hiên Viên Triệt quan sát bốn phía.

Ngoài tiếng gió thổi qua bụi cỏ, không còn thanh âm nào khác, thực tĩnh, thực tĩnh lặng.

Hai mắt hơi nheo lại, Lưu Nguyệt cầm trường kiếm lên, trong mắt hiện tia huyết tinh, đây không phải tiếng gió, chung quanh có người.

Cái loại hơi thở này, không lừa được nàng.

Khoé miệng chậm rãi mỉm cười, một nụ cười thiết huyết máu tanh nở rộ, năm mười tuổi, nàng đã xưng vương trong rừng rậm Amazon rồi, cả vùng toàn cỏ dại này, chính là địa bàn thân thuộc của nàng, dám tại đây dùng chiêu đó đùa với nàng à.

Thân hình lặn yên không một tiếng động rời đi, Lưu Nguyệt như một con báo, lặng lẽ, chậm rãi, không một tiếng động dần biến mất trong bụi cỏ cao ngất.

Không thể để cho những người này tới gần Hiên Viên Triệt, nếu dám quấy rầy hắn bức độc, dù cho các ngươi toàn bộ xuống địa ngục hết, ta cũng không hết giận.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 97 : Nguy cơ lớn (5)

Edit : Pracell

******************************

Vạt áo xanh biếc, như hòa nhập với màu cỏ cây thành một thể, Lưu Nguyệt quỳ trong bụi cỏ, thong thả lạnh lùng nhìn phía trước, là một cao thủ che dấu tung tích đang tiến tới, càng lúc càng gần chỗ nàng.

Trường kiếm trong tay có kịch độc, lưỡi kiếm ẩn hiện ra màu hồng đen, có thể thấy đã phết lên không ít độc dược.

Xem ra những người này đã sớm có chuẩn bị, ở nơi này chờ bọn họ.

Cũng phải, có thể trà trộn vào cấm vệ quận, có thể hợp lực đánh bọn họ xuống vách núi đen, sao không thể phái người giăng bẫy bọn họ ở chốn này, thật là cực kỳ chu đáo chặt chẽ.

Khóe miệng lạnh lùng cười mỉm, Lưu Nguyệt đột nhiên vung tay chế trụ người phía trước, lục y nhân kia không kịp kháng cự, đã bị nhuyễn kiếm xẹt qua cổ họng, không kịp kêu một tiếng nào ngã xuống.

Buông lục y nhân đã chết ra, Lưu Nguyệt lại xoay người biến mất trong bụi cỏ.

“Vù vù.” Tiếng gió rất nhỏ vang lên.

Ngân quang chợt lóe, tiếng gió khi nãy chợt đứt, chỉ còn máu bắn ra.

“Thần thì, thầm thì.” Trong bụi cỏ, phát ra âm thanh.

Ngân quang chớp động, lục y nhân hai mắt trừng trừng nhìn mũi kiếm xuyên qua yết hầu, trong mắt đầy kinh hãi.

“Kêu không thật tí nào.” Lưu Nguyệt không một tiếng động, làm cái khẩu hình, cười lạnh rút kiếm ra.

(khẩu hình: nói mà không phát ra tiếng, có thể nhìn môi đoán được nội dung.)

Từng chút từng chút một, Lưu Nguyệt như một con độc xà, vô thanh vô tức tới gần con mồi, thời điểm con mồi cứ nghĩ mình là thợ săn, liền bị nàng cắn nuốt vào bụng.

Ngân quang lóe lên, một kiếm một mạng, huyết sắc dần phủ lên các bụi cỏ cao bằng người này.

Vạt áo xanh biếc, xuất quỷ nhập thần.

Mười một người, Lưu Nguyệt lau mũi kiếm trên áo tử thi, thân hình lại chợt biến mất vào bụi cỏ.

Tiếng gió thổi khi nãy đã không còn, tiếng “thần thì” biến mất, cả tiếng bụi cỏ dao động cũng im bặt, hết thảy đều trở nên tĩnh lặng, giống như từ trước đến giờ vốn là như vậy.

Lục y nhân cuối cùng kinh hãi, mặc cho hắn phát ra tín hiệu thế nào, những người khác đều giống như đá rớt vào đại dương, một tiếng phản ứng cũng không có, giống như đã tiêu thất trong không khí.

“Hô, hô…….” Không có, vẫn là không có.

Phía sau lưng đã muốn mồ hôi ướt đẫm, đây là chuyện gì? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Chung quanh không có sát khí, không có thanh âm, cái gì cũng không có, giống như không có người vậy, những người khi nãy đã đi đâu, đi đâu rồi?

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 98 : Nguy cơ lớn (6)

Edit : Pracell

********************************

Chẳng lẽ còn có cao thủ cao tay hơn bọn họ trong lĩnh vực ẩn dấu này?

Lông tơ cả người nháy mắt dựng lên, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Dực Vương Thiên Thần quốc Hiên Viên Triệt, là cao thủ, nhưng hắn tuyệt đối không có kỹ năng này, người chưa từng trải qua huấn luyện chuyên môn, không có khả năng một tia hơi thở cũng không lộ ra, đây rốt cục là ai?

Gió chợt nổi lên, hây hẩy một mảng cỏ.

Mùi máu tươi dày đặc chậm rãi phiêu lãng trong gió.

Lục y nhân còn lại càng thêm hoảng sợ, mùi máu tươi, chẳng lẽ…..chẳng lẽ là…….

“Thầm thì, thầm thì.” Bên người đột nhiên truyền đến tín hiệu trả lời của đồng bạn, lục y nhân nhất thời mừng rỡ, lập tức quay đầu hướng tới chỗ vừa phát ra tiếng.

Trong bụi cỏ, một lục y nhân khác cúi đầu ngồi, quay lưng lại phía hắn.

Hắn thấy kỳ lạ, từ từ tiến lên, vỗ vai người kia một cái.

Người kia nhất thời quay đầu lại, chỉ thấy cổ họng hắn tét ra, vết cắt rất sâu, đầu lặc lìa, đong đưa qua lại, dính bằng một miếng thịt nhỏ, máu chảy ròng ròng, hai mắt trợn trắng, đờ đẫn nhìn lại, thè lưỡi ra, cười hềnh hệch.

Lục y nhân nhất thời cả kinh, không kịp xoay người phòng bị, một kiếm đã quét qua, máu từ cổ họng nhỏ giọt xuống.

Muốn nói, không nói nên lời, muốn gọi, cũng gọi không được.

Lục y nhân mở to mắt quay đầu nhìn, Lưu Nguyệt chính là đang ngồi xổm bên người, lưỡi liếm liếm môi, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp thị huyết, khiến người ta lạnh thấu xương.

Không phát hiện ra, cho dù Lưu Nguyệt có ngồi trước mặt, hắn cũng không phát hiện ra được, giống như nàng chính là người vô hình, không, nàng là một linh hồn, một bóng ma không một tí hơi thở trần gian.

Yết hầu hơi động, kinh hoảng trong mắt phóng lớn, thân thể từ từ ngã ra sau.

Bọn họ sai lầm rồi, bọn họ đã sai lầm lớn rồi, nơi này, khó đối phó nhất không phải Hiên Viên Triệt, mà chính là tiểu cô nương bé nhỏ kia, chính là nàng.

Đáng tiếc, khi nhận ra thì đã quá muộn rồi, chỉ còn cách xuống dưới địa ngục phân trần cho Diêm vương nghe thôi.

Chậm rãi lau sạch vết máu trên kiếm, Lưu Nguyệt lạnh lùng cười, đứng dậy, đi đến chỗ Hiên Viên Triệt.

Cây cối yên tĩnh, chính là nơi nàng thích nhất.

Bước vài bước tới chỗ Hiên Viên Triệt, thấy hắn đã mở mắt, sắc mặt hồng nhuận, một tia dị sắc cũng không có, nhưng bụi cỏ xung quanh, bị máu đen thẩm thấu, héo rũ đi.

“Sao mùi máu tươi lại nồng như vậy?” Hiên Viên Triệt ngửi ngửi, mùi vị thấp thoáng trong không khí, đứng lên, đi tới bên Lưu Nguyệt, nói.

“Vài con gián mà thôi.” Lưu Nguyệt nói, vân đạm phong khinh.

Hiên Viên Triệt nghe vậy nhíu mày, mấy con gián, Lưu Nguyệt thật đúng là cái gì cũng nói được.

“Nơi này cũng không sạch sẽ?” Hiên Viên Triệt hơi thấp giọng nói.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 99 : Nguy cơ lớn (7)

Edit : Pracell

**********************************

“Có thể trà trộn vào cấm vệ quân, không bại lộ thân phận, nếu ta không cùng chàng tới tử địa này, xem chàng sao giải quyết được bọn họ đây.” Lưu Nguyệt ném trường kiếm trong tay cho Hiên Viên Triệt.

Nàng không thích sử dụng kiếm, so với kiếm, nàng thích dùng chủy thủ hơn. (chủy thủ: dao găm.)

Đến cấm vệ quân mà cũng dám chơi, chuyện này chắc chắn không chỉ có các vị cao tầng Thiên Thần quốc tham dự, mà còn liên thủ với thế lực ngoài, nếu Hiên Viên Triệt còn sống trở về, không biết bọn họ còn dám bày ra cái gì nữa.

“Sợ không?” Hiên Viên Triệt nắm kiếm, thuận tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Lưu Nguyệt, xinh đẹp cười hỏi.

“Chàng nói gì cơ?” Lưu Nguyệt nhất thời nghiêng đầu, hai tay khoanh trước ngực, mười phần lãnh khốc kiêu ngạo.

Hiên Viên Triệt thấy vậy cười thật tươi, kéo tay Lưu Nguyệt, ngửa đầu nói: “Hảo, vậy chúng ta cùng đi.”

“Đi nào.” Lưu Nguyệt cũng nắm lại tay Hiên Viên Triệt, chỉ cần hắn ở bên cạnh, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng xông vào, nơi có thể ngăn cản nàng, phóng mắt khắp thiên hạ này cũng không có.

Cây cỏ rậm rạp, gió thổi, trời xanh, mây trôi.

Ánh sáng mặt trời sáng lạng chiếu rọi, nhưng không khí nơi đây lại cực kỳ âm lãnh.

Từng bước từng bước trèo lên một quả đồi, Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn phía trước, chỉ thấy rừng rậm xanh rì trải dài, lông mày nhíu nhíu.

“Không còn đường khác?”

“Không có.”

Câu hỏi ngắn gọn, câu trả lời cũng không kém.

Rừng rậm trước mặt, bẫy rập dày đặc, thực tinh diệu mà cũng thực bí mật, nhưng đối với Lưu Nguyệt mà nói, sơ hở nhiều lắm, nàng liếc mắt qua cũng có thể thấy được trong rừng này ẩn dấu không ít cơ quan bẫy rập.

Nhưng mà, quá nhiều, tiếp nối nhau, tầng tầng lớp lớp, động một cái là tất cả sẽ cùng khởi động, không có cách nào tháo dỡ từng cái một được.

Mà bọn họ không có nhiều thời gian như vậy, rừng rậm này rất tươi tốt, thời tiết vào hè lại khô hanh, rất dễ phát lửa, đến lúc đó bọn họ có mọc cánh cũng không thoát ra được.

“Đi vào?” Lưu Nguyệt quay đầu lại nhướng mày, mang găng tay bạc vào.

“Đi vào.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng trả lời, một tay ôm chặt Lưu Nguyệt, dưới chân khinh công, bay vào trong rừng rậm trước mắt.

Xông vào, không cần kỹ xảo hoa chiêu, chỉ cần tốc độ cùng thực lực.

Bởi vậy, Lưu Nguyệt cũng không có phản đối Hiên Viên Triệt ôm lấy nàng, ngược lại còn ôm chặt lấy hắn.

Phi nhanh mà đi, Hiên Viên Triệt từng bước xâm nhập rừng rậm.

“Vút.” Dưới chân đột nhiên mềm nhũn, Hiên Viên Triệt nhất thời rùng mình, lập tức tre trúc xung quanh, theo bốn phương tám hướng bắn đến, mũi được vót nhọn, mà trên đại thụ đột nhiên một khúc cây quét xuống, trên thân cắm đầy mũi nhọn, mỗi cái dài hơn nửa trượng.

Vương phi mười ba tuổi.

Chương 100 : Nguy cơ lớn (8)

Edit : Pracell

***********************************

“Phía trên….”

Hoàn toàn không chờ Lưu Nguyệt nhắc nhở, Hiên Viên Triệt dưới chân điểm một chút, thân hình như đại bàng phóng vụt lên cao, hướng tới trên đỉnh đại thụ.

Vừa mới nhảy lên, trúc tre từ bốn phương bắn tới kia cùng thân cây, phập một tiếng đâm vào nhau, răng nhọn lỉa chỉa hung hăng cắm vào, nếu chậm một chút, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ chỉ còn một bãi huyết tương bầy nhầy.

Phi thân nhảy lên ngọn cây cao cao, còn không đợi Hiên Viên Triệt đến nơi, đại thụ đột nhiên động.

Vô thanh vô tức, trên đỉnh đầu hai người, hé ra một cái lưới úp xuống, bên trong đầy mũi nhọn, mũi nhọn kia dưới ánh sáng mặt trời, lóe ra ngân quang âm lãnh, cùng tiếng gió rít, rơi xuống cực nhanh.

Lưu Nguyệt được cõng trên lưng Hiên Viên Triệt , thấy vậy, hàn quang trong mắt chợt lóe, bàn tay liều chụp hướng lưới kim loại kia.

Cái lưới dưới ánh sáng mặt trời, lóe ra quang mang bạc bạc, nếu nàng không nhìn lầm, nó là do chỉ bạc đan lại mà thành, mấy thứ này rất hiếm có, nhưng mà, không ăn nhằm gì với nàng.

Găng tay bạc rất nhanh chụp lấy tâm cái lưới đang phủ xuống kia, năm ngón tay cử động, tấm lưới dày đặc mũi nhọn, nhẹ nhàng bị Lưu Nguyệt túm vào trong tay.

Bàn tay mang găng rất nhanh vung lên, sức của nó có thể khiến đá tảng lủng lỗ, tấm lưới cũng nhanh chóng bị xé thành một nùi chỉ bạc.

Nhanh chóng nhét vào trong ngực, đây là hàng tốt.

Mà Hiên Viên Triệt đang ôm nàng, cước bộ cũng không dừng lại, thấy vậy chỉ mỉm cười.

Hai người vừa đáp xuống đất, mặt đất vốn nhìn như bằng phẳng, đột nhiên trầm xuống, Hiên Viên Triệt nhất thời thầm kêu không tốt, nơi này không có chỗ đặt trọng tâm để hắn phóng lên.

Nơi này thật đúng là cơ quan liên hoàn, một cái tiếp một cái, chồng chất.

“Trống không.” Cảm giác được cả người đột nhiên trầm xuống, Lưu Nguyệt hiểu được, cổ tay duỗi, thiên tàm ti bắn ra, quấn lấy đại thụ bên cạnh.

Lưu Nguyệt không cần nhắc nhở, Hiên Viên Triệt lập tức mượn lực, phi thân vọt lên.

Mà ngay tại nơi hai người vừa rời đi, mặt đất hoàn toàn lún xuống, bên trong lỉa chỉa xiên sắc nhọn.

Hàn quang loé ra loè loè, mặt trên còn bôi chất độc giống như thứ trên kiếm của các lục y nhân khi nãy, toàn bộ đều là kịch độc nguy hiểm, đừng nói rơi xuống bị nó đâm thủng, thậm chí chỉ cần bị xước qua một chút, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt sẽ khó gắng gượng nổi, đây là nhắm vào bọn họ.

Trong lòng còn không kịp nghĩ nhiều, đại thụ bị Lưu Nguyệt dùng thiên tàm ti quấn lấy, đột nhiên phát ra tiếng răng rắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro