Chương 8 : Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Vương Hiểu Giai vốn tưởng rằng tối hôm qua Tưởng Vân cảm xúc dao động lớn như vậy, sáng nay hẳn là sẽ không sớm qua đây làm bữa sáng, không nghĩ tới chờ nàng từ phòng ngủ đi ra, đã thấy hắn cười tủm tỉm cùng nàng chào hỏi, "Thiên Thảo, chào buổi sáng."

"Ừ chào ~" Vương Hiểu Giai ôn nhu trả lời, thấy Vương Lạc Nhiên còn không có rời giường, liền đi phòng con gái kêu bé rời giường.

Tiểu cô nương vốn đang làm nũng không chịu rời giường, không nghĩ tới Tưởng Vân lòi đầu hô một câu, liền ngoan ngoãn dụi mắt ngồi dậy. Vương Hiểu Giai câm nín 3 giây đồng hồ, đem quần áo ném cho Vương Lạc Nhiên, nói: "Tự mình mặc."

"Ngao." Tiểu cô nương chớp chớp mắt to, tự mình ngoan ngoãn thay quần áo, lại để cho Tưởng Vân ôm bé đi đánh răng rửa mặt. Vương Hiểu Giai lại sửng sốt 3 giây, đứa nhỏ này thật sự là tuyệt không dính mình??? Quên đi, coi như làm biếng một hồi. Nàng cũng không quản hai tên hi hi ha ha kia nữa, tự mình ngồi vào bàn ăn ăn trước. Tối hôm qua bởi vì ăn quá muộn liền cố ý ăn thiếu điểm, không nghĩ tới hôm nay sáng sớm liền đói bụng.

Bất quá còn chăm chú hồi tưởng một chút hai ngày này, Tưởng Vân cư nhiên đem Nhiên Nhiên chiếu cố tốt như vậy, hoàn toàn không cần nàng động thủ, trước kia Kỳ a di không phải nói hắn không thích con nít nhất sao?

Chờ ba người đều dùng xong bữa sáng, Tưởng Vân tự giác thu thập bát đũa đi phòng bếp, Vương Hiểu Giai phái Vương Lạc Nhiên tự mình sang một bên chơi đùa, cùng Tưởng Vân nói: "Buổi chiều anh giúp tôi đưa cho Tiểu Tư phần văn kiện, nhìn ra được anh có ý với cô ấy, nhưng mà anh nếu thật lòng liền tử tế mà truy, còn nếu muốn vui đùa một chút thì tôi không tha cho anh đâu."

"Hả?" Tưởng Vân nhất thời có điểm phản ứng không kịp, hắn đối Tư Tư có ý? Được rồi, nhìn từ góc độ ngoại nhân, đúng là như vậy... Hắn còn không hảo giải thích, chỉ có thể đáp trả một tiếng.

Vương Hiểu Giai cấp Tưởng Vân an bài nhiệm vụ sau liền cùng con gái chơi đùa. Tưởng Vân ở trong thư phòng đối mặt một đống số liệu làm hắn đau đầu, lại nghe bên ngoài Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu ha ha ha cười, quả thực nội tâm phức tạp. Hắn vỗ vỗ mặt mình, đem lực chú ý tập trung đến văn kiện, thật vất vả một cái buổi sáng thêm nửa buổi chiều mới làm xong. Hắn duỗi người, Vương Hiểu Giai vừa lúc này vào được, trêu ghẹo nói: "Làm xong rồi? Còn nhanh hơn tôi nghĩ ~ khẩn cấp gặp mỹ nhân đúng không?"

Tưởng Vân sầu mi khổ kiểm ai u một tiếng, "Thiên Thảo a, văn kiện cũng quá khó đọc rồi, tôi nhìn đến đau cả đầu. Nhưng mà nói thật ra thì, sao không phải là nhanh vì năng lực của tôi cao chứ? Tôi muốn nhìn mỹ nhân mắc gì chạy đến nơi xa xôi, trước mắt không phải có sẵn đấy thôi?"

"Hô?" Vương Hiểu Giai nhướn nhướn lông mày, "Tuy rằng anh nói là sự thật cơ mà sao tôi nghe cứ thấy kỳ cục thế nào ấy nhỉ?"

"Kỳ cục cái gì chứ" Tưởng Vân lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm, "muội muội tôi đẹp thế này còn không cho khen sao ~ "

"Anh đủ rồi, đừng xàm nữa" Vương Hiểu Giai đem văn kiện ném cho Tưởng Vân, "Chạy qua nhanh đi, buổi tối tôi mang Nhiên Nhiên ra ngoài cùng tiểu thư Thẩm gia ăn cơm, không ở nhà, anh tự mình giải quyết nhé, không cần làm cơm cho chúng tôi."

"Hả? À..." Tưởng Vân bĩu môi, không tình nguyện đáp trả một tiếng. Hắn còn muốn cùng tiểu cô nương chơi một hồi mà.

"Được rồi, đừng một bày ra cái bộ dạng tôi vứt bỏ anh nữa đi, thuận tiện hẹn Tiểu Tư ăn bữa cơm, chẳng lẽ còn muốn tôi dạy cho sao?" Vương Hiểu Giai không chút khách khí trở mình cái xem thường, đi ra ngoài.

Tưởng Vân quả thật ủy khuất, hắn mới không nghĩ muốn tán Tư Tư đâu. Bọn họ chính là tình cảm cách mạng thuần khiết được không. Vương Lạc Nhiên tiểu bằng hữu vui vẻ chạy vào, cười hì hì nói với hắn: "Ba ba tạm biệt ~" liền lại chạy, Tưởng Vân giờ thì thật sự ủy khuất, sao mới không đến một ngày tiểu cô nương này đã không thích mình rồi? Thẩm gia vị kia lực hấp dẫn lớn như vậy sao...

Tưởng Vân liên hệ Trần Tư, quả nhiên, nàng ở. Tưởng Vân đi ôtô qua, chỉ thấy nàng im lặng ở chỗ cũ ngồi vẽ.

"Hi, đang vẽ tân phẩm quý tiếp theo sao?" Tưởng Vân cười chào hỏi, lập tức ngồi xuống đối diện nàng.

Trần Tư thấy Tưởng Vân lại đây, mỉm cười chào hắn, đồng thời thu thập bút vẽ tán loạn trên bàn. Chỉ là trong nụ cười kia có quá nhiều mỏi mệt, làm cho Tưởng Vân xem đến đau lòng.
"Làm sao vậy? Có cái gì phiền lòng sao?" Kết quả, Tưởng Vân vẫn là nhịn không được, mở miệng.

Trần Tư có chút vô lực cười cười, giải thích: "Trong nhà có chút chuyện."

Thực buồn cười, phụ thân của nàng, người đã 50 tuổi, đêm qua thế nhưng vì tiểu tam mà cùng nam nhân khác đánh một trận. Trần Tư ngày hôm qua tối khuya chạy đến bệnh viện thời điểm thấy hắn cùng cái người hắn cái gọi là chân ái kia, quả thực không biết nên dùng biểu tình gì. Nàng nguyên bản gia đình hạnh phúc mỹ mãn, chính là khi nàng học đại học năm hai năm ấy đại biến. Nàng cùng hắn hàn huyên rất nhiều lần, một chút dùng đều vô dụng. Gần đây, sau khi nàng về nước, hắn lại kiên quyết, muốn ly hôn.

Bất quá việc này hiển nhiên không tiện nói với ngoại nhân như Tưởng Vân. Tưởng Vân có thể nghe nàng oán giận, an ủi nàng, đã mất rồi.

Trần Tư lắc lắc đầu, như muốn đem những chuyện không tốt tạm thời quên, nàng hút sâu một hơi, cho mình khôi phục thành bộ dáng có sức sống, đối Tưởng Vân nói: "Tôi mời anh ăn cơm tối nhé, lần trước nói rồi mà."

"Được, tôi đi cùng cô." Tưởng Vân biểu tình trước sau như một ôn hòa, hắn chưa bao giờ biết cự tuyệt Trần Tư.

"Ăn đồ Nhật không? Tôi biết một nhà hàng cũng không tệ lắm, Tưởng thiếu gia không cần chê bai nga ~" Trần Tư thu thập đồ vật, chuẩn bị đứng dậy.

Tưởng Vân nhún nhún vai, thuận tay giúp Trần Tư cầm lấy trang giấy Nhật, nói giỡn: "Có kém mấy cũng không tệ bằng mì udon tôi mời lần trước đâu"

Trần Tư xì một tiếng nở nụ cười, đi theo lên xe Tưởng Vân.

Lúc này đúng giờ cơm, phụ cận quán Nhật kia không dễ đỗ xe, Trần Tư vốn đang có chút lo lắng tìm không thấy bãi dừng xe, kết quả không ngờ Tưởng Vân chẳng bao lâu đã đem xe đỗ tốt lắm.

"Chúng ta vận khí thật tốt ~ bên này rất khó đỗ xe ~" nghĩ đến rất nhanh sẽ được ăn ngon, mê ăn hàng Trần Tư tâm tình tốt.

Tưởng Vân cười mà không nói, hắn mới không nói ba năm Trần Tư không ở hắn đã đem khu này mò đến thấu triệt đâu.

Quán ăn Nhật này đều là phân từng gian phòng, trang hoàng thực tinh xảo, đồ ăn cũng tốt lắm, quả thực làm cho Trần Tư muốn ngừng mà không được. Nàng đem thực đơn đến trước mặt Tưởng Vân, hào phóng nói: "Tùy tiện gọi ~ bổn cô nương không thiếu tiền ~ "

Tưởng Vân bị chọc cười vui vẻ, hắn một tay chống cằm, nghiêng đầu nói: "Thật sự? Tôi gọi gì cũng được?"

"Tùy tiện gọi tùy tiện gọi ~" Trần Tư khoát tay, làm ra một bộ thổ hào. Tưởng Vân nhớ rõ, Trần Tư lần đầu tiên kiếm tiền, lúc mang nàng đi ăn cơm, chính là cái dạng này.

Tưởng Vân ranh mãnh gọi một chuỗi đồ ăn, Trần Tư vừa nghe, đều là mình thích ăn, cười càng vui vẻ, "Thật trùng hợp nga, hai chúng ta thích ăn đều giống nhau ~ lại đến một lọ sake ~ "
Ăn cơm với cậu nhiều năm như vậy, không rõ cậu thích ăn cái gì tôi đúng là ngốc tử được không? Tưởng Vân yên lặng phun tào, lại lấy thêm một bầu rượu. Điểm ấy ngược lại làm Tưởng Vân có chút kinh ngạc, bởi vì Trần Tư chưa bao giờ cùng người không quen uống rượu, huống chi, hắn bây giờ còn là một nam nhân.

Đồ ăn rất nhanh liền đưa lên. Trần Tư một bên bảo Tưởng Vân nhanh ăn, một bên rót rượu cho mình, bắt đầu tự rót tự uống. Tưởng Vân lái xe, nàng cũng không cho hắn cùng uống. Ăn không sai biệt lắm 40 phút, Trần Tư đã uống có chút nhiều.

"Tôi phía trước nói với anh là trong nhà có chuyện nhỉ, là ba tôi muốn ly hôn với mẹ tôi. Hắn nói hắn tìm được chân ái, thực buồn cười, chẳng lẽ lúc kết hôn với mẹ thì không phải hắn chân ái?" Trần Tư một tay chống đầu, một tay lại rót cho mình một chén rượu.

Thì ra, đã nháo ly hôn. Tưởng Vân đau lòng ngăn lại Trần Tư, nói: "Nếu nói như vậy, ba cô cũng sẽ không nghe khuyên, dứt khoát ly hôn đi."

Trần Tư bỏ qua tay Tưởng Vân ngăn đón, một ngụm rượu, cười nhạo nói: "Tôi cũng nói như vậy a, nhưng mà mẹ tôi nói bà nuốt không trôi cục tức này, ngày hôm qua ba tôi vì tiểu tam kia đánh nhau với người khác một trận, tối về nhà cư nhiên thiếu chút nữa động thủ đánh mẹ tôi."

Tưởng Vân dịch đến một bên Trần Tư, đem bình rượu bày đi rất xa, không cho nàng lấy. Hắn một tay ôm vai Trần Tư, hống nói: "Không uống nữa được không? Uống tiếp sẽ khó chịu đó, tôi đưa cô về nhà được không?"

"Không cần!" Trần Tư không chút do dự lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không muốn về nhà!" Nàng đột nhiên vươn tay ôm cổ Tưởng Vân, cười nói: "Thật kỳ quái nga, tôi vì sao lại kể với anh mấy chuyện này... Tôi chỉ kể với Vân Vân tử, nhưng Vân Vân tử cũng không còn nữa..." Nàng hai tay bưng đầu Tưởng Vân, nhìn thẳng hắn, ngẩn người nói: "Anh và Vân Vân tử của tôi thật giống nhau nga... Anh nói, cậu ấy liệu có thể giống tiểu thuyết viết như vậy hay không, xuyên qua rồi đó? Hay là, anh chính là Vân Vân tử của tôi, hm?" Trần Tư thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thẳng gục xuống trong lòng Tưởng Vân.

Tưởng Vân kêu người bán hàng đến thanh toán hóa đơn, tiếp đó đau lòng ôm lấy Trần Tư, nàng còn có chút giãy dụa, Tưởng Vân chỉ cúi đầu bên tai nàng nói: "Tư Tư ngoan, mình mang cậu về nhà nga." Trần Tư liền bất động, ngoan ngoãn oa ở trong lòng Tưởng Vân cọ cọ, chỉ có Vân Vân tử của nàng mới kêu nàng Tư Tư, ngữ khí đối nàng cưng chìu như vậy. Nàng ôm chặt cổ Tưởng Vân, nỉ non nói: "Vân Vân tử... Mình rất nhớ cậu..."

Tưởng Vân ôm Trần Tư lên xe, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mang nàng về nhà mình. Trần Tư ở trên xe liền ngủ mất, thời điểm Tưởng Vân ôm nàng xuống xe, nàng cũng chỉ ở trong lòng hắn cọ cọ, không có tỉnh lại. Tưởng Vân tâm tình phức tạp, còn may hắn là nàng, nếu đổi người khác, nàng còn có thể an toàn như vậy sao? Nàng từ khi nào thì không cảnh giác như vậy? Cư nhiên ở trước mặt một nam nhân không quen uống rượu, còn ngoan ngoãn như vậy?

Tưởng Vân suy nghĩ một chút, vẫn là không giúp Trần Tư thay quần áo. Tuy rằng Trần Tư một thân mùi rượu, các nàng trước kia nên xem không nên xem cũng đều xem qua, nhưng mà hắn hiện tại không muốn bị xem như lưu manh. Hắn đem Trần Tư phóng tới trên giường, hơi hơi đắp chăn, có chút khó khăn: Trần Tư hóa trang, không tháo khẳng định không được. Vốn là một cô gái luôn yêu quý chính mình, tuy rằng bây giờ là nam nhân, hắn vẫn mua không ít đồ dưỡng da vân vân. Nước tẩy hóa trang tẩy kem chống nắng cũng có, nhưng tẩy xong rồi thì làm sao bây giờ? Không có đồ dưỡng da cho nữ dùng a... Hắn rối rắm nửa ngày, vẫn là quyết tâm, đi gõ cửa cách vách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro