Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Vương Hiểu Giai quá mê người, nên kéo qua hôn nồng nhiệt một lần!

Hai người ăn mỳ xong, cùng bà chủ chào hỏi mấy câu rồi ra về. Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai vừa tản bộ vừa đi đến siêu thị.

"Em không biết lái xe sao?"

"Không biết."

"Tại sao em không học?"

"Bay tới bay lui em thấy đủ mệt rồi, trở về mặt đất không muốn lại phí sức lái xe."

"Em đang ám chỉ là người yêu của em sẽ phụ trách lái xe đúng không?"

"Ha ha, em không có ý như vậy!"

"Chị biết lái xe."

"Chị tự lái sao?"

"Ừm, ngoại trừ thời gian công tác, thời gian còn lại chị đều tự mình lái. Tình tình chị đặc biệt thích tự do, không thích bị ràng buộc."

"Chị đang ngụ ý người yêu của chị không nên lo lắng chuyện của chị à?"

"Ha ha, miệng lưỡi em thật sắc bén! Trước kia tại sao chị không phát hiện ra đây?"

"Hiện tại phát hiện cũng chưa muộn!"

"Đúng vậy. Chị rất thích!"

"......"

Vương Hiểu Giai thật sự nói không lại Tưởng Vân, da mặt cũng không dày bằng cô!

Hai người tới siêu thị, Tưởng Vân tự giác đẩy xe đi bên cạnh Vương Hiểu Giai. Hai người cười nói huyên thuyên giữa các kệ hàng, đột nhiên truyền đến một tiếng hô:

"Thiên Thảo?"

Hai người dừng bước quay đầu nhìn lại, là Nghiêm An.

Nghiêm An rất bất ngờ khi nhìn thấy Vương Hiểu Giai ở đây, anh ta cùng mẹ đi siêu thị mua đồ. Nghiêm An là người rất hiếu thảo, chỉ cần có thời gian không bay, đều sẽ ở nhà cùng mẹ. Kỳ thực anh ta từ nhỏ đã phi thường nghe lời, đặc biệt là lời của mẹ. Cho dù lớn rồi, có việc gì vẫn bàn bạc với mẹ, bởi vậy ý kiến của mẹ đối với anh ta mà nói vô cùng quan trọng.

"Đúng là em rồi! Lúc đầu anh còn không có chắc chắn. Em cùng bạn đi dạo siêu thị sao?"

Vương Hiểu Giai khôi phục khí chất lạnh lùng bình thường, cười nhạt gật đầu một cái, coi như trả lời "Đúng vậy" Sau đó liền không nói chuyện nữa.

Nghiêm An lại bị đông lạnh tại chỗ. Rõ ràng vừa nãy nhìn thấy Vương Hiểu Giai cùng cô gái bên cạnh nói chuyện vẻ mặt ôn nhu, còn lộ ra ý cười. Tại sao vừa nhìn thấy anh liền đổi thành dáng vẻ lạnh như băng đây.

"Tiểu An, gặp bạn hả con?"

Tưởng Vân nhìn người phụ nữ trung niên vừa nói chuyện, trông bà rất giống Nghiêm An, vừa nhìn đã biết là hai mẹ con. Mặc dù bà đang mỉm cười khi nói, thế nhưng giọng nói vẫn lộ ra sự nghiêm khắc.

"Mẹ, con giới thiệu cho mẹ một chút. Đây là tiếp viên trưởng của hãng chúng con, vô cùng tài giỏi, Vương Hiểu Giai. Người bên cạnh là bạn của cô ấy." Giọng nói của Nghiêm An tràn đầy sức sống và sự phấn khởi.

"Chào bác gái!"

Vương Hiểu Giai mỉm cười chào hỏi với mẹ Nghiêm An

Bà đánh giá Vương Hiểu Giai từ trên xuống dưới một hồi, trong mắt lộ ra tia yêu thích, ngữ khí cũng nhu hòa rất nhiều.

"Vương tiểu thư thực sự xinh đẹp."

"Cám ơn bác khen tặng."

"Nhân lúc gặp nhau, không biết Vương tiểu thư tối nay có bận gì hay không? Nếu rảnh rỗi chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi."

"Thật ngại quá, con cùng bạn tí nữa có việc, không dám làm phiền bác cùng Nghiêm phó rồi."

Vương Hiểu Giai cười nhạt từ chối. Mẹ của Nghiêm An nghe xong có chút không vui, liếc Nghiêm An một cái.

"Thiên Thảo, ngày mai không phải em rảnh sao? Chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi!"

Hỏi trắng trợn như vậy! Tưởng Vân trong lòng hơi kinh ngạc, động vật giống đực bây giờ là quá mức tự tin, hay là thật sự ngốc nghếch nên không thể hiểu được tâm lý phụ nữ ngày nay đây? Đừng nói người được mời là núi băng Vương Hiểu Giai, dù đổi thành nha đầu Tạ Thiên Y kia, có khả năng cũng sẽ cho anh mất mặt!

"Thật không tiện, ngày mai tôi có hẹn rồi. Chúng ta hẹn lại lần sau được chứ?"

Thấy chưa? Bị cự tuyệt ngay lập tức! Ngay ở trước mặt mẹ mình và bạn của người ta mà mời theo phong cách "doạ dẫm" này, đúng là cách dễ bị ghét nhất! Tưởng Vân ở trong lòng không ngừng chà đạp Nghiêm An, nhưng ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, giữ vững dáng vẻ hiểu biết và lịch sự.

Nghiêm An nghe xong trong mắt đầy vẻ mất mác nhưng không thể làm gì khác hơn là nói:

"Ừm, vậy cũng được. Lần sau có cơ hội sẽ mời em ăn cơm."

Vương Hiểu Giai không trả lời, chỉ là mỉm cười nói với bà Nghiêm:

"Bác gái, vậy cháu cùng bạn đi trước. Bác cùng Nghiêm phó cứ tiếp tục đi dạo. Tạm biệt."

Nói xong nàng gật đầu chào hỏi Nghiêm An, rồi quay người rời đi. Tưởng Vân cũng gật đầu chào mẹ con Nghiêm An, quay người đuổi theo Vương Hiểu Giai. Tưởng Vân không hỏi người đàn ông này là ai, Vương Hiểu Giai cũng không có giải thích gì, hai người hiểu ngầm nhau như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Chị thích ăn thịt không?"

Vương Hiểu Giai đi về hướng khu thịt tươi hỏi.

"Không có đồ ăn gì mà chị không thích cả."

Vương Hiểu Giai quay đầu nhìn vóc người của nàng,

"Dáng người chị cũng rất cân đối, không mập."

"Chị vận động để khống chế cân nặng"

"Ăn thật nhiều, sau đó sẽ nỗ lực hoạt động để tiêu hao?"

"Đúng vậy."

"Sinh hoạt thật không có quy luật."

"Nguyên nhân sâu xa của chuyện này chính là do không ai chăm sóc cuộc sống của chị."

"Chính mình phải biết tự chăm sóc bản thân chứ!"

"Chị phụ trách kiếm tiền, làm sao có thời giờ chăm sóc bản thân?"

"Đây cũng được tính là lý do sao?"

"Đây là chị vì em tìm lý do đó!"

"Em mới không thèm quản chị."

"Chị là một người tự giác, không cần phải quản đâu! Có người làm đồ ăn cho chị là được. Như thế nào? Yêu cầu không cao đi?"

"Vậy chị có thể tìm bảo mẫu nấu ăn."

"Bảo mẫu có thể lên giường không?"

"Lưu manh!"

"Không được sử dụng từ ngữ có tính chất công kích!"

Hai người mua một ít nguyên liệu, Tưởng Vân kiên quyết đòi trả tiền.

"Chị đã nói là chị sẽ phụ trách kiếm tiền!"

"Lẽ nào em phải phụ trách nấu cơm?"

"Em phụ trách xài tiền!"

Hai người cười nói đi về nhà.

Trên đường, Tưởng Vân nhận được điện thoại của Tư, hỏi cô đang ở đâu. Tưởng Vân nói mình ở thành phố T. Tư hỏi cô lúc nào về thành phố A? Tưởng Vân nói trong thời gian ngắn sẽ không về, thành phố T mới mở một dự án đang trong giai đoạn chuẩn bị, rất bận. Hai người lại tùy tiện nói vài câu liền cúp điện thoại.

Vương Hiểu Giai không hỏi Tưởng Vân người đó là ai, thế nhưng biết hẳn là người rất thân thuộc. Giọng điệu Tưởng Vân có chút tùy tiện, nhưng chính bởi sự tuỳ tiện này mới thể hiện sự thân thiết của hai người.

Vương Hiểu Giai tự nhận mình không phải là người thích quản chuyện của người khác, nàng kỳ thực rất sợ phiền phức. Cho dù đối tượng là người yêu, Vương Hiểu Giai cũng cảm thấy không nên dò trước đoán sau. Nếu đối phương đã thay lòng, thì tự nhiên sẽ không ngừng nói dối, muốn cũng không đề phòng được. Bởi vậy đối phương đã không nói, nàng cũng sẽ không hỏi. Do rộng lượng như vậy mà nàng đã mất đi bạn trai mối tình đầu. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy khi hai người đã ở bên nhau, nếu như mỗi người không có khả năng tự chống lại sự cám dỗ từ bên ngoài, như vậy dù đề phòng cẩn thận cũng vô dụng.

Về đến nhà, hai người thay phiên nhau đi tắm, một người ngồi trên ghế sô pha đọc sách, một người cầm máy tính làm việc. Tưởng Vân lúc làm việc vô cùng chăm chú, vô tình Vương Hiểu Giai sẽ ngẩng đầu nhìn cô một chút, thấy cô lúc thì cau mày, lúc thì ánh mắt quyết đoán. Tưởng Vân như vậy hoàn toàn như một người khác so với cái người da mặt dày trước kia, hay nói huyên thuyên, có thể dỗ người. Sự trầm ổn, giỏi giang, bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra tuổi tác thực của cô.

Nàng kỳ thực không thích người có sự nghiệp lớn, người như vậy thường coi trọng lợi ích, cũng rất bạc tình. Ít nhất sẽ không muốn tốn quá nhiều thời gian chăm sóc người yêu, chăm sóc gia đình.

Đối với người yêu, Vương Hiểu Giai yêu cầu cũng không tính là cao. Hai người thu nhập trung bình, sống ở mức trung lưu, hàng năm có thể cùng nhau du lịch một lần. Trong ngày thường có thể dành thời gian ngồi cùng nhau, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, mua sắm, sinh hoạt, như vậy là được rồi.

Kỳ thực nghề nữ tiếp viên hàng không này đòi hỏi phải bay tới bay lui, rất khó chăm sóc tốt gia đình như những phụ nữ bình thường khác. Tuy vậy, Vương Hiểu Giai vô cùng thích nghề này, nhưng nàng cũng mong muốn có thể cùng người yêu trải qua sinh hoạt gia đình bình thản, hạnh phúc. Vương Hiểu Giai vẫn một mực chờ đợi người kia. Nếu như gặp phải, Vương Hiểu Giai tin tưởng cho dù muốn nàng từ bỏ nghề tiếp viên hàng không này, nàng cũng sẽ không chút do dự. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vương Hiểu Giai phải yêu người này.

Vương Hiểu Giai thừa nhận nàng rất thích Tưởng Vân, cũng rất thích mỗi khi cô ôm ấp nàng, hơn nữa còn yêu thích cảm giác an toàn Tưởng Vân mang cho nàng. Chỉ là, đây được xem là tình yêu sao? Tình cảm này tới quá bất ngờ, đột nhiên khiến Vương Hiểu Giai không rõ đây có phải là tình yêu hay không?

Tưởng Vân chăm chú tìm phương án mới cho dự án, rốt cục giải quyết xong một vấn đề. Cô để máy tính xuống, vươn người một cái. Động tác bất ngờ này đánh thức Vương Hiểu Giai từ trạng thái suy tư.

Nàng âm thầm thở dài, quyết định tạm thời ngừng suy nghĩ về vấn đề này, cứ tới đâu hay tới đó đi. Nhớ lại, trên đường về hai người có đi mua trà, Vương Hiểu Giai liền đứng dậy đi pha trà cho Tưởng Vân.

Tưởng Vân nhìn dáng người uyển chuyển của Vương Hiểu Giai, cảm thấy có chút không dời tầm mắt ra được. Thấy nàng ở nhà bếp pha trà, lòng Tưởng Vân bất chợt nảy sinh cảm giác đầy chân thực. Phảng phất như nơi này chính là nhà của hai người, Vương Hiểu Giai là người vợ dịu dàng, đang dụng tâm vì cô pha trà, sau đó bồi ở bên cạnh. Hai người, một người đọc sách, một người làm việc. Dù cả hai đều không nói lời nào, nhưng lại có cảm giác hạnh phúc.

Vương Hiểu Giai cảm giác được tầm mắt nóng rực đặt trên mình, dù cách nàng hơi xa, nhưng cũng không có cách nào lờ đi được. Trong lòng hơi khác thường, có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong. Nàng hít sâu mấy lần, tự nói với mình chớ suy nghĩ lung tung, sau đó bưng trà trở lại phòng khách, đặt nhẹ ở trên bàn nhỏ.

"Cám ơn." Tưởng Vân nói.

Vương Hiểu Giai nở nụ cười quyến rũ, nụ cười làm lòng Tưởng Vân bắt đầu ngứa ngáy. Vương Hiểu Giai mặc áo tắm, tóc tùy ý buộc lên, lưu lại vài sợi buông xuống bên tai. Lộ ra cần cổ khiêu gợi, đặc biệt là xương quai xanh tinh xảo... Tưởng Vân đột nhiên cảm thấy cổ họng rất khô, toàn thân khô nóng.

Tưởng Vân không nghĩ nhiều nữa, tay hơi dùng sức kéo Vương Hiểu Giai vừa ngồi xuống vào lòng, nghe thấy một tiếng la bất ngờ của đối phương. Vương Hiểu Giai còn chưa kịp lấy lại tinh thần, môi đã bị Tưởng Vân hôn lên. Cô mút khẽ môi Vương Hiểu Giai, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác hoạ theo hình dạng môi nàng, nhẹ nhàng ôn nhu, lay động lòng người.

Môi Vương Hiểu Giai mềm mại, hôn cực kỳ thoải mái. Tưởng Vân từ từ thưởng thức, giống như đang nhấm nháp một món ăn ngon miệng. Vương Hiểu Giai từ lúc mới bắt đầu còn choáng váng, sau đó từ từ tập trung. Sự ôn nhu của Tưởng Vân khiến cả người nàng vô lực, nhưng nàng không định đẩy ra.

Dần dần, Tưởng Vân muốn càng thâm nhập sâu hơn, muốn nụ hôn này sâu sắc thêm. Vương Hiểu Giai mới vừa bắt kịp tiết tấu nhẹ nhàng, chưa kịp phát hiện ý đồ Tưởng Vân đã bị cô không nhẹ không nặng cắn môi dưới một cái, khiến Vương Hiểu Giai hô khẽ một tiếng. Sau đó, lưỡi Tưởng Vân liền thuận lợi trượt vào, không đợi nàng phản ứng, lại dùng sức cạy ra hàm răng của nàng, trong nháy mắt quấn lấy cái lưỡi còn đang ngượng ngùng, triền miên qua lại.

Vương Hiểu Giai nhịn không được khẽ rên một tiếng. Nụ hôn có chút bá đạo khiến tim Vương Hiểu Giai đập rất nhanh, rồi lại mang theo một cảm xúc khó nói làm nàng mê hoặc, khiến lòng nàng có chút mê muội.

Đầu óc Vương Hiểu Giai giờ khắc này trống rỗng. Tưởng Vân gắt gao ôm nàng vào lòng, đầu lưỡi nàng bị xâm chiếm, xung quanh tràn đầy mùi hương của Tưởng Vân, vẫn là mùi trà quen thuộc. Vương Hiểu Giai cảm thấy cơ thể đang không ngừng tuôn ra cảm giác khô nóng, nàng bắt đầu rụt rè đáp lại. Dần dần, Vương Hiểu Giai có chút thở không nổi, bắt đầu né tránh.

Động tác giãy dụa của Vương Hiểu Giai thức tỉnh Tưởng Vân. Cô chậm rãi buông Vương Hiểu Giai ra, nhìn đôi môi của nàng hồng nhuận, không nhịn được lại hôn thêm mấy lần, sau đó mới hoàn toàn thả ra. Vương Hiểu Giai dựa trên người Tưởng Vân thở dồn dập, Tưởng Vân nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro