Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Xa lạ

"Người đàn ông đưa em về là ai?"

Giọng nói Tưởng Vân có chút buồn bực hỏi.

Vương Hiểu Giai có chút sững sờ, cô ấy không phải đã ngủ rồi sao!

"Chị không phải đã ngủ rồi hả?"

"Chị là một lòng vui vẻ trở về, kết quả lại phải đối diện với căn phòng tối đen không một bóng người." Giọng nói Tưởng Vân có chút uất ức phát ra.

"Chị đã ăn cơm chưa?"

Tưởng Vân không nói chuyện. Trong lòng cô bây giờ chua xót, vừa rồi đi đến ban công đứng một lát lại vừa vặn trong thấy Vương Hiểu Giai đi xuống từ một chiếc xe lạ, theo xuống còn có một người đàn ông, hai người lại đứng trò chuyện trong chốc lát.

Thật ra Tưởng Vân không muốn nghĩ loạn lên, lý trí luôn nói rằng cô phải kiên nhẫn cho Vương Hiểu Giai thời gian để đưa ra câu trả lời, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được chua xót. Bản thân vì không muốn dùng thái độ không tốt đi đối mặt với Vương Hiểu Giai nên dứt khoát đi ngủ.

Nhưng khi Vương Hiểu Giai đi đến gần giường, Tưởng Vân ngửi được mùi hương đặc biệt trên người nàng, bao nhiêu tưởng niệm, nhung nhớ đều không kiềm chế được, mở mắt nhìn Vương Hiểu Giai đang gần trong gang tấc, không cần suy nghĩ nhiều liền kéo người kia ôm thật chặt vào lòng.

Vương Hiểu Giai thở dài, giải thích:

"Buổi chiều sau khi đưa Thiên Y về nhà, em tiện thể đi dạo phố, vô tình lại gặp phải Hứa tổng và em họ của anh ta, người ta mời cơm em không từ chối được. Sau đó, cô em họ kia được bạn đến đón đi, Hứa tổng mới vì vậy mà đưa em về"

"A.."

"Chị không phải ngày mai mới trở về sao? Mọi việc đã giải quyết ổn thỏa rồi?"

"Không phải sáng mai em phải bay sao. Chị nôn nóng về gặp em"
...

Giờ phút này Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân có chút đau lòng. Vừa về nhà phát hiện Tưởng Vân trở về, cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng lan tràn. Lúc này đây lại bị cô ôm lấy, nghe thấy giọng nói cô có chút ủy khuất, trong lòng lập tức mềm nhũn. Vương Hiểu Giai cũng ôm lấy Tưởng Vân, hỏi:

"Chị có mệt không?"

"Ừm"

"Mấy giờ thì về đến? Đã ăn cơm chưa?"

"Hai giờ thì về đến, vẫn chưa ăn gì"

"..."

Vương Hiểu Giai phát hiện thật ra bản thân đang cố áp chế suy nghĩ nhớ nhung Tưởng Vân. Tạ Thiên Y đã nói trúng tâm ý của nàng – với đặc thù công việc của cả hai, thời gian gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, điều này vô thanh vô thức khiến Vương Hiểu Giai lo lắng về quan hệ của cả hai. Thế nhưng ngay tại giờ phút này, Tưởng Vân rõ ràng đang ở trước mặt, ôm lấy mình, Vương Hiểu Giai bất luận như thế nào cũng không thể tiếp tục lừa gạt bản thân nữa, nàng muốn vì chính mình mà mạo hiểm một lần.

Nàng nhẹ nhàng buông Tưởng Vân ra, hai người nhìn nhau, Vương Hiểu Giai muốn chủ động làm gì đó nhưng lại không biết làm sao mới đúng, cuối cùng có chút thẹn thùng nói:

"Em đi làm chút gì cho chị ăn"

Vừa muốn đứng lên đã bị nụ hôn mang theo hương vị quen thuộc tập kích, như chiếm lấy Vương Hiểu Giai. Tưởng Vân hôn có chút bá đạo, có chút vội vàng, nhưng vẫn mang theo một phần cẩn thận.

Cô hôn môi Vương Hiểu Giai, như đang thưởng thức chiếc bánh ngọt ngon lành, không nỡ buông ra. Thời gian dần trôi qua, hô hấp của cả hai có chút gấp rút, nhiệt độ trong phòng cũng theo vậy tăng cao, Vương Hiểu Giai không biết phải làm sao, cũng không tài nào khống chế được nhịp tim của mình. Tưởng Vân sốt ruột dần dần mất đi khả năng khống chế lý trí, Vương Hiểu Giai tựa ở trong ngực Tưởng Vân, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Hương vị của Vương Hiểu Giai khiến cho Tưởng Vân càng ngày càng mê luyến, thậm chí đã lâu cũng chưa từng có cảm giác xúc động như vậy. Tưởng Vân tỉ mỉ cạy mở hàm răng Vương Hiểu Giai, tìm tới chiếc lưỡi thẹn thùng đáng yêu kia, nhiệt tình mời gọi nó cùng nhảy múa.

Thời gian dần trôi qua, cảm giác khô nóng ập tới, hai người hôn càng ngày càng nhiệt liệt, giống như bao nhiêu nhớ thương cả một ngày một đêm không gặp đều được bù đắp lại tại giây phút này. Tưởng Vân nhịn không được, tay bắt đầu trên người Vương Hiểu Giai mà hoạt động. Từ vạt áo duỗi tay vào. Cảm xúc trơn mịn, làm cho người ta nhung nhớ. Tưởng Vân nhu hòa vuốt ve phía sau lưng, vòng eo tinh tế của Vương Hiểu Giai, khiến nàng kêu lên một tiếng nhưng lại không có chút khí lực để phản kháng.

Tưởng Vân không dám làm quá nhanh, sợ Vương Hiểu Giai sẽ hoảng hốt. Cô thả chậm lại tốc độ, trên tay hơi dùng lực, tại lưng Vương Hiểu Giai không ngừng vuốt ve, du ngoạn.

Nụ hôn sâu làm cho đầu óc Vương Hiểu Giai có chút hỗn loạn. Bàn tay phía sau lưng lại như mang theo dòng điện, mơn trớn qua địa phương nào đều khiến nàng có chút cảm giác dễ chịu lại khó chịu. Vương Hiểu Giai cảm thấy mình giờ phút này mẫn cảm cực kỳ, thậm chí nhịn không được có chút phát run.

Tay Tưởng Vân vì dây lưng của Vương Hiểu Giai cảm giác có chút trở ngại. Cô liền nhẹ nhàng đẩy ra dây lưng, để bàn tay thuận lợi hoạt động, cực kỳ thoải mái

Tưởng Vân một bên hôn, một bên nhẹ nhàng đem Vương Hiểu Giai đặt lên giường, Vương Hiểu Giai phối hợp vòng tay ôm lấy cổ Tưởng Vân. Tay Tưởng Vân ở bên hông Vương Hiểu Giai cũng thuận thế vuốt ve, phần eo luôn luôn mẫn cảm khiến Vương Hiểu Giai không nhịn được lần nữa rên thành tiếng.

Tưởng Vân chậm rãi dời tay lên phía trên, thả lỏng nội y của nàng. Ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, cảm giác được thân thể Vương Hiểu Giai có chút cứng ngắt, tay Tưởng Vân lại rời đi, chuyển hướng sang nơi khác.

Vương Hiểu Giai cảm nhận thân thể đã giống như không còn là của mình, toàn bộ giác quan đều tập trung tại cái tay đang vuốt ve trên thân mình kia, trong mơ hồ có chút chờ mong.

Tưởng Vân dần dần dừng tay lại, chăm chú hôn Vương Hiểu Giai, đầu lưỡi xẹt qua từng vị trí trong miệng nàng. Vương Hiểu Giai nhịn không được run rẩy. Tưởng Vân đột nhiên luồn tay vào phía trong nội y, bàn tay dán sát vào nơi mềm mại trước ngực Vương Hiểu Giai, cố ý vô tình dùng ngón cái đảo qua đỉnh.

"Ừm ~~~"

Như có một dòng điện chạy qua, Vương Hiểu Giai toàn thân run lên, sự mẫn cảm này khiến trong lòng Tưởng Vân mừng rỡ không thôi. Tưởng Vân lập tức nắm chặt toàn bộ khoả tròn trịa đầy đặn. Vương Hiểu Giai thân thể phi thường đẫy đà, một tay căn bản nắm giữ không hết.

Cảm xúc mềm mại khiến Tưởng Vân phải lên tiếng thở dài. Vương Hiểu Giai nhịn không được nâng thân mình, khiến cho bàn tay dán vào càng chặt chẽ hơn.

"Rainbow"

Có lẽ không ai trong lúc ý loạn tình mê có thể vượt qua được thanh âm gọi tên mình đầy quyến rũ từ trong miệng người yêu thoát ra. Tưởng Vân lập tức cảm thấy nhiệt tình như ngọn lửa được châm ngòi bừng cháy, cô rời đi môi Vương Hiểu Giai, hôn mặt nàng. Tay cũng không rãnh rỗi lập tức đẩy áo nàng lên cao, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế, Tưởng Vân hướng xuống phía dưới, cẩn thận hôn phần bụng Vương Hiểu Giai, tại xung quanh cái rốn không ngừng lưu luyến. Bỗng nhiên, duỗi ra cái lưỡi liếm một chút cái rốn nhỏ tinh xảo.

"A...."

Vương Hiểu Giai giật mình, lập tức tỉnh táo. Nàng run rẩy đè xuống bả vai Tưởng Vân:

"Đừng.."

Tưởng Vân ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hiểu Giai, phát hiện Vương Hiểu Giai gương mặt đỏ bừng, thở hào hển, tóc có chút tán loạn, cả người đều gợi ra một cỗ gợi cảm.

Thế nhưng sóng mắt lưu động lộ ra một loại lo âu và sợ hãi, điều này khiến Tưởng Vân rất đau lòng. Cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là không nỡ, đứng dậy ấn xuống trán nàng một nụ hôn, giúp nàng sửa soạn lại quần áo, sau đó lại tìm cái tư thế thoải mái đem người kéo nhẹ vào lòng trấn an.

Vương Hiểu Giai dần dần trầm tĩnh lại, nàng cảm thấy mình có chút thích điệu bộ quan tâm này của Tưởng Vân. Thật ra vừa rồi nàng quá khẩn trương, không nghĩ nhanh như vậy thì Tưởng Vân đã có thể nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình của mình. Vương Hiểu Giai cảm thấy thân thể ngày càng không thể khống chế, thậm chí chờ mong còn nhiều hơn, ý nghĩ muốn phóng túng một lần doạ nàng hoảng hốt.

Loại nhiệt tình này đối với Vương Hiểu Giai là quá xa lạ, nàng không ngờ rằng mình cũng có lúc tâm tình chập chờn, thân thể cũng sẽ có thời điểm nhạy cảm như vậy. Khi hết thảy tất cả kém chút nữa bị nhen lửa thì trực giác Vương Hiểu Giai lại muốn rút lui.

Nàng và Tưởng Vân nhìn nhau, ánh mắt cô như hồ nước thâm trầm, bên trong một mảnh đen kịt nhưng lại mang tới cho người đối diện cảm giác như có loại cảm xúc nào đó sắp thoát ra khỏi mặt nước. Ánh mắt như vậy luôn làm Vương Hiểu Giai hãm sâu vào, nhưng lần này lại có chút sợ hãi.

Vương Hiểu Giai biết chỉ cần một khắc do dự, hết thảy đều không phát sinh. Nàng xem hiểu cảm xúc biến hoá bên trong ánh mắt Tưởng Vân: đầu tiên là mờ mịt, sau đó là quan sát, cuối cùng chỉ còn đau lòng.... Khi cô hạ xuống nụ hôn trên trán mình, Vương Hiểu Giai bỗng nhiên không kiềm chế được tâm động.

"Rainbow, cảm ơn chị" Vương Hiểu Giai nhỏ giọng nói.

"Đồ ngốc" Tưởng Vân nhắm mắt lại trả lời.

"Chị còn đói không? Em đi làm cái gì cho chị ăn nha?"

"Thật ra không đói lắm, không muốn ăn. Em đi tắm rửa, ngủ sớm một chút đi, sáng mai không phải muốn dậy sớm sao?"

Vương Hiểu Giai ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Vân, cảm giác được động tác người trong ngực, Tưởng Vân mở to mắt nhìn Vương Hiểu Giai, hai người đều không nói chuyện, cứ như vậy nhìn nhau.

"Em cứ nhìn chị như vậy chị sẽ không nhịn được" Tưởng Vân vừa cười vừa nói.

Vừa rồi Tưởng Vân từ chối dùng bữa, lại khuyên mình đi tắm, Vương Hiểu Giai có chút lo lắng không biết cô có phải hay không bị mình chọc giận. Nhưng là không, nhìn trong ánh mắt Tưởng Vân tất cả chỉ có sự cưng chiều. Vương Hiểu Giai hướng mặt Tưởng Vân cọ cọ.

Rất hiếm khi Vương Hiểu Giai có được động tác nhu thuận như vậy, khiến cho lòng Tưởng Vân mềm nhũn. Cô hiểu được sự lo lắng cùng bối rối trong ánh mắt Vương Hiểu Giai, lòng không tự chủ được có chút đau xót. Nhìn nàng luôn là một người lạnh lùng nhưng lại bỏ ra bao nhiêu tâm trí quan tâm đến cảm xúc của mình.

Tưởng Vân chân thành nói ra:

"Ở trước mặt chị, em không cần cẩn thận từng li từng tí, cũng không cần phải lấy đại cục làm trọng, chỉ cần thả lỏng mình là tốt rồi. Không cần lo lắng là chị có tức giận hay không, có thất vọng hay không. Bây giờ chị nói cho em biết, những loại tâm tình này tất nhiên sẽ có, nhưng tất cả cộng lại cũng không bằng sự quan tâm và tình yêu chị dành cho em. Chỉ cần nhìn thấy em cười, chị cảm thấy mọi thứ đều tốt lên. Chị chỉ một lòng muốn đối tốt với em, cưng chiều em và che chở cho em."

Nghe Tưởng Vân nói ra miệng những lời kia, Vương Hiểu Giai có chút muốn khóc. Đã bao lâu rồi không có người nói với nàng những lời ôn nhu, tình cảm như vậy? Mình một mực khát vọng một loại tình cảm, chính là như vậy, có thể được người che chở yêu thương, có thể thay mình che mưa chắn gió, có thể thấu hiểu lòng mình, dù cho người này có là một người phụ nữ, nhưng là, giờ phút này Vương Hiểu Giai cảm thấy chuyện này không còn quan trọng, người nàng mong đợi hiện đang ở trước mắt. Vương Hiểu Giai cảm thấy mình hẳn nên lấy dũng khí đáp lại tình cảm của Tưởng Vân, ít ra cũng phải để cô biết mình không có thờ ơ.

"Rainbow, em từng chờ mong có thể có một người chủ động làm hết thảy những điều chị vừa nói, những năm qua em gặp rất nhiều người, nhưng cảm giác với họ đều không đúng. Em không nghĩ đến chị lại đột nhiên xuất hiện, đột nhiên tiến vào cuộc sống của em, em một mực lo lắng mọi chuyện tiến triển có chút nhanh, em sợ suy nghĩ của mình vẫn chưa rõ ràng. Không phải em đối với chị không có cảm giác. Thật ra là có, một ngày một đêm chị không có ở đây, em kiềm chế không cho mình nhớ đến chị, cố gắng phân tán lực chú ý, thậm chí không dám nhìn đến điện thoại, không liên lạc với chị. Thế nhưng khi vào cửa, trong nháy mắt đó nhìn thấy chị đã về, em cảm thấy tất cả kiềm chế của mình đều vô dụng, thì ra trong vô thức em đã luôn nghĩ về chị, nhớ đến chị."

Tưởng Vân ôm sát Vương Hiểu Giai, hôn một cái lên tóc nàng.

"Cám ơn em đã nói cho chị biết những điều này"

Vương Hiểu Giai thật sự yêu thích một số động tác thân mật của Tưởng Vân, để cho người ta cảm giác được sự che chở.

Vương Hiểu Giai đứng dậy đi tắm rửa. Lúc đi ra phát hiện Tưởng Vân không có trong phòng ngủ. Trên giường bày ra một cái hộp quà, bên trong là một chiếc vòng tay. Vương Hiểu Giai cầm qua vòng tay, nhìn một chút liền thích. Bốn khối đá quý màu sắc rực rỡ sắp xếp không đối xứng, ở giữa khảm một viên kim cương nhỏ, dây đeo được làm từ đá quý màu xanh, lộ ra được một cỗ khí chất quý phái, cực kỳ đặc biệt. Vương Hiểu Giai đeo lên tay, càng nhìn càng ưa thích.

Tưởng Vân vào phòng vừa lúc thấy một màn này, Vương Hiểu Giai đang nhìn chằm chằm cổ tay của mình, vẻ mặt đắc ý nhìn vòng tay. Tưởng Vân không nhịn cười nổi, bình thường Vương Hiểu Giai đều khiến người ta cảm thấy là một người trầm ổn, bây giờ nhìn thấy có quà lại trưng ra dáng vẻ của một đứa trẻ.

Tưởng Vân đi tới, từ phía sau ôm lấy Vương Hiểu Giai, hỏi

"Thích không?"

Vương Hiểu Giai gật gật đầu, nâng cổ tay lên.

"Nhìn đẹp không?"

"Đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy liền quyết định mua, rất thích hợp với em"

Vương Hiểu Giai xoay người đối mặt Tưởng Vân, nghịch ngợm nháy mắt nói:

"Rainbow, chị dường như rất giỏi dụ dỗ người khác vui vẻ"

Tưởng Vân buồn cười nắm nhẹ cái mũi Vương Hiểu Giai

"Em a"

"Cảm ơn, em rất thích"

"Vậy, có cái gì thưởng cho chị không?"

"Có thể được em tán thưởng là phần thưởng lớn nhất rồi, chị nên mừng rỡ mới đúng!"

"Đúng đúng, chị hiện tại trong lòng không muốn vui cũng không được a"

"Ha ha..."

Đùa giỡn trong chốc lát, vì sáng mai Vương Hiểu Giai phải dậy sớm, hai người quyết định nghỉ ngơi sớm một chút. Hiện tại có Tưởng Vân bên cạnh, Vương Hiểu Giai cũng không còn cảm thấy sợ tối. Tắt đèn, chui vào lồng ngực Tưởng Vân, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Vương Hiểu Giai hài lòng, khoé môi đều mang theo ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro