Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Người kia xem như là tình địch sao?

Hai người ăn tối xong trở về cũng đã gần sáng. Vừa vào cửa, Tưởng Vân liền cảm thán

"Vẫn là ở nhà tốt nhất"

Vương Hiểu Giai cười cười

"Chị còn phải làm việc sao?"

"Không có. Tắm một chút liền đi ngủ sớm thôi!"

Hai người thu thập xong, tựa sát vào nhau nằm ở trên giường. Vương Hiểu Giai ngủ không được, trong lòng nàng luôn canh cánh chuyện vừa rồi, không biết có nên hỏi hay không, đang lúc rầu rĩ không biết làm sao, bên tai truyền đến thanh âm có chút khàn khàn của Tưởng Vân

"Đang suy nghĩ gì?"

"Chị còn chưa ngủ?"

Tưởng Vân điều chỉnh tư thế một chút, để Vương Hiểu Giai nằm được thoải mái hơn, nhắm mắt lại nói

"Có việc gì đừng tự mình rối rắm, nói ra sẽ dễ chịu hơn"

"Chị sẽ trả thù vị chủ nhiệm kia sao?"

"Tạm thời sẽ không"

"Vì sao?"

"Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt của việc hợp tác, trước đó chị đã hạ uy phong của hắn một lần. Bậy giờ không thích hợp lại làm vậy, nếu không sẽ làm cho cả hai bên khó xử. Đợi đến lúc mọi chuyện vững vàng, chị sẽ trừng trị hắn sau."

Vương Hiểu Giai cảm giác được mỗi lúc Tưởng Vân nhắc đến tên chủ nhiệm kia, cả người luôn mang theo một cỗ tàn nhẫn. Đây có lẽ là điều thương trường không thể thiếu, nhưng Vương Hiểu Giai lại có chút bận tâm, nàng lo Tưởng Vân vì vậy mà bị tổn thương.

Nhưng Vương Hiểu Giai nghĩ kĩ lại, trên thương trường lúc nào cũng là "mưa máu gió tanh", nếu Tưởng Vân không phải đã từng trải qua tất cả thì làm sao có thể đạt được vị trí hiện tại. Nghĩ như thế, Vương Hiểu Giai bất giác sinh ra cảm giác tự hào. Nàng nắm chặt tay Tưởng Vân, trở mình ôm eo cô, mặt cọ xát vào cổ Tưởng Vân, chuẩn bị đi ngủ.

Tưởng Vân cười nói

"Em hôm nay là cố ý hay vô tình câu dẫn chị nhiều lần như vậy, em có biết không hiện tại chị đang đè nén lửa nóng hừng hực a!"

Vương Hiểu Giai nghe xong, thân thể cứng đờ, không dám động đậy. Tưởng Vân bật cười, bất đắc dĩ nói

"Không trêu chọc em nữa! Tranh thủ thời gian ngủ sớm đi"

Sáng ngày thứ hai, Tưởng Vân bị mùi cơm chín đánh thức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, mới 7 giờ sáng. Tưởng Vân mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, cô đã rất lâu rồi không có giấc ngủ ngon như vậy.

Những năm nay, Tưởng Vân đã hình thành thói quen ngủ trễ, bởi vì áp lực công việc quá lớn, chất lượng giấc ngủ ngày càng không tốt. Thế nhưng ôm lấy Vương Hiểu Giai cùng nhau ngủ, cả một đêm cô ngay cả mộng đều rất ít.

Tưởng Vân còn chưa có ngủ dậy, Vương Hiểu Giai xem xét thời gian liền đi vào phòng ngủ gọi Tưởng Vân rời giường

"Rainbow?"

Vương Hiểu Giai khẽ đẩy người đang còn cuộn mình trong chăn, không có động tĩnh

"Rainbow, rời giường nhanh lên, một lúc nữa chị còn phải đi làm"

Vẫn không có động tĩnh, Vương Hiểu Giai dùng sức vỗ vỗ "cuộn bánh tét" đang nằm lì trên giường kia

"Tưởng Vân! Mau dậy đi!!!"

Tưởng Vân bất đắc dĩ thò đầu ra ngoài, ánh mắt mông lung, nhìn thấy Vương Hiểu Giai, cũng không nói chuyện.

Vương Hiểu Giai bị bộ dạng lúc này của Tưởng Vân chọc cười, nàng xoa xoa tóc cô

"Tiểu động vật! Dậy ăn điểm tâm"

Tưởng Vân nháy mắt mấy cái, không nhúc nhích. Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương, Tưởng Vân đột nhiên lên tiếng

"Gâu! Gâu!"

Vương Hiểu Giai cười to không ngừng, ngã xuống giường. Tưởng Vân nhìn thấy Vương Hiểu Giai cười ra nước mắt, cúi đầu dùng cái mũi cọ cọ nàng, lầu bầu

"Không đùa với em nữa!"

Vương Hiểu Giai còn đang bận cười Tưởng Vân, cô không để ý đến nàng, đứng dậy đi rửa mặt

"Ừm, rất ngon!"

Bên trong miệng Tưởng Vân nhét đầy thức ăn, lời nói ra đều không rõ ràng. Vương Hiểu Giai cười nhìn cô, nói

"Ăn từ từ, đâu có ai giành với chị"

Tưởng Vân lại uống vào mấy ngụm cháo

"Chị thích nhất là mỗi buổi sáng ăn một chén cháo nóng hổi như vậy!"

"Vậy sau này mỗi buổi sáng em sẽ đều nấu cháo, sau đó nấu thêm một số món khác nữa"

Tưởng Vân cười ngước mắt nhìn Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai bị nhìn có chút không hiểu được, nhịn không được hỏi

"Thế nào?"

Tưởng Vân lắc đầu

"Nói như vậy chúng ta đây là bắt đầu ở chung một nhà rồi!"

"Có lợi cho chị rồi!"

Tưởng Vân cũng không để ý, vui sướng tiếp tục ăn sáng. Trong lòng Vương Hiểu Giai thực sự rất ấm áp, giờ phút này nàng xác định mình rất thích ở cùng một chỗ với Tưởng Vân.

"Đúng rồi, thứ hai em có chuyến bay nào không?"

"Không có!"

"Vậy em cùng chị đi dự một bữa tiệc nhé?"

"Tiệc gì vậy?"

"Tiệc sinh nhật của Viên Vũ Trinh"

"Là tiệc cá nhân sao?"

"Ừm"

"Em đi có thích hợp hay không?"

"Em đi là thích hợp nhất! Lúc đầu để Ngô Triết Hàm thay mặt chị tham gia. Nhưng bây giờ nàng ấy đang nằm bệnh viện, liền để nàng hảo hảo điều trị thân thể, em nếu thuận tiện thì đi cùng chị nha"

"Ừm, cũng được"

"Gần đây em sắp xếp lịch công tác như thế nào vậy?"

"Cùng đồng nghiệp khác điều chỉnh một chút, ngày mai bay. Ban đêm ngày chủ nhật có thể về đến nhà"

"Ừm, thứ hai em ngủ thêm một chút đi. Buổi chiều chị để A Thành đưa em đi mua quần áo. Ngày mai chị ở thành phố A, xế chiều thứ hai có thể trở về, chúng ta hẹn gặp nhau ở hội quán. Thế nào?"

"Hội quán nào?"

"Chị quên tên rồi, là Ngô Triết Hàm giới thiệu cho chị. Một lúc nữa đưa cho em danh thiếp"

"Ừm"

"Chị sẽ sớm sắp xếp tốt, em qua đó sẽ có người tiếp đãi em"

"Được"

Tưởng Vân nghĩ nghĩ lại hỏi

"Ngày mai mấy giờ thì em đi?"

"Vẫn như mọi khi, năm giờ thì xuất phát"

"Ha, chị 9:40 bay, vậy trước tiên chị đưa em đi"

"Không cần đâu, tự em có thể đi được. Chị tranh thủ ngủ thêm một lúc đi!"

"Không cho phép tước đoạt quyền lợi chị có thể ở bên cạnh em nhiều hơn một chút"

Vương Hiểu Giai bật cười, trả lời

"Ai muốn cùng chị ở cùng một chỗ nhiều hơn."

"Vương tiếp viên trưởng đúng là khẩu thị tâm phi"

Vương Hiểu Giai mím môi cười. Bỗng nhiên nghĩ đến Ngô Triết Hàm, hỏi

"Có muốn em hôm nay đi bệnh viện thăm Ngô Triết Hàm không?"

"Chị buổi chiều sẽ đi, chúng ta có thể cùng nhau đi. Lúc đó em ở đâu chị sang đón em"

"Ừm, cũng được. Chiều có hẹn cùng Thiên Y, đến lúc đó điện thoại cho chị"

"Em ấy biết chúng ta cùng một chỗ sao?"

"Em vừa nói với em ấy. Còn bị thẩm vấn một hồi nữa!"

Tưởng Vân mỉm cười nhìn Vương Hiểu Giai một lát, sau đó nắm hai tay của nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp

"Cám ơn em cho chị cơ hội"

Vương Hiểu Giai ánh mắt ôn nhu như nước, mỉm cười thản nhiên

Tưởng Vân đi làm, đầu tiên Vương Hiểu Giai đem trong ngoài phòng quét dọn một lần, nàng đột nhiên cảm thấy nơi này thật sự có cảm giác của nhà. Nhìn thời gian không sai biệt lắm, nàng đem quần áo cần đem đi giặt của Tưởng Vân gói kỹ lại, một hồi đi ngang qua tiệm giặt quần áo dưới lầu vừa vặn mang đi giặt.

Đến nhà hàng cùng Tạ Thiên Y hẹn gặp mặt, Tạ Thiên Y còn chưa đến. Vương Hiểu Giai tìm một chỗ yên tĩnh hẻo lánh ngồi xuống, trong lúc nhàm chán, bỗng nhiên chơi tâm nổi dậy, dùng di động chụp phong cảnh xung quanh gửi cho Tưởng Vân. Rất nhanh, tin nhắn trả lời của Tưởng Vân trở lại, cũng là một tấm hình, là một bàn công tác tràn đầy tài liệu.

Vương Hiểu Giai mỉm cười, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc

"Ui! Ai lại có bản lãnh khiến băng sơn mỹ nhân của chúng ta vui vẻ như vậy a!"

Tạ Thiên Y vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Vương Hiểu Giai, trêu tức nói

"Em tới rồi! Gọi món ăn đi, chị thật đói"

"Chị đã làm gì a?"

"Lao động tới trưa"

Tạ Thiên Y trừng to mắt nhìn chằm chằm Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai nhìn bộ dáng của cô, liền biết nha đầu này nhất định nghĩ sai. Vội vàng giải thích

"Quét dọn trong nhà"

"Há, làm em giật cả mình"

"Trong đầu của em có thể hay không đừng nghĩ những việc ly kì cổ quái như vậy?"

Hai người gọi món ăn, Tạ Thiên Y hai tay cầm ly cà phê, cắn ống hút, trong mắt loé ra tia "bát quái", nhìn chằm chằm Vương Hiểu Giai không hề chớp mắt. Vương Hiểu Giai lườm nàng một cái, im lặng

"Thiên Thảo! Nói một chút đi!"

"Nói cái gì?"

"Cùng Tưởng Vân ở chung như thế nào?"

"Vẫn tốt"

"Chị ấy biết chị đã đọc được cuốn tạp chí rồi hả?"

"Ừm"

"Chị ấy nói thế nào?"

"Chị ấy nói không có ấn tượng với Viên Vũ Trinh, ngay cả hình tốt nghiệp cũng đã lật ra tìm, suy đoán có thể là khi đó cùng người kết thù, hiện tại người ta đến để đòi nợ"

Vương Hiểu Giai đem sự việc thời đại học của Tưởng Vân đơn giản kể qua một lần

"Đòi nợ? Đòi nợ tình sao?"

"Tưởng Vân lúc trước hoàn tất bàn bạc thu mua một số kỹ thuật tân tiến, nhưng lại bị Viên Vũ Trinh đoạt trước"

"Thương nghiệp em không hiểu lắm, bất quá hai người bọn họ không phải vì vậy gặp nhau có chút nhiều a?"

"Cái này chị cũng không rõ"

"Thiên Thảo! Chị cần có chút ý thức đề phòng! Dạng người như Tưởng Vân là cực phẩm, chị cho rằng có thể gặp được dễ dàng như vậy sao? Em xem như gặp qua vô số người, có thể chọn trúng chị ấy, đã nói lên chị ấy cũng không phải người bình thường"

"Em đây là khen chị ấy hay là khen chính mình đây?"

"..."

"Được rồi, em đừng trừng chị, chị tin tưởng Tưởng Vân"

"Đây không phải là việc chị có tin hay không tin. Đồ tốt ai nấy đều muốn! Nghe chị nói vậy, thời đại học Tưởng Vân không coi ai ra gì, còn có trao đổi sinh viên coi trọng, chị nói chị ấy tốt nghiệp nhiều năm như vậy, lại có thể đạt đến vị trí hiện tại, có bao nhiêu người làm được a! Năm đó đều nhớ mãi không quên, hiện tại làm sao có thể buông xuống? Viên Vũ Trinh người này em đều nhìn thấy, gọi là Bạch Phú Mỹ a! Tướng mạo, dáng người cũng không tệ, gia thế cũng đều tốt, có thể đoạt đồ trên tay Tưởng Vân cũng có thể gọi là cao tay! Lại thêm là người kế nghiệp tương lai của Tân Nguyên cái này hào quang chiếu vào, đây là đối thủ cạnh tranh số một a!"

"Của em thì liền là của em, không phải của em có miễn cưỡng cũng không được. Dù cho có tiêu tốn bao nhiêu sức lực cùng tâm lực đi tìm bền vững, cũng là người trong lòng không có em, tội gì phải vậy?"

"Thiên Thảo! Chuyện tình cảm tuyệt đối không nhường được! Đừng nói em không nhắc nhở chị"

"Vậy em nói xem, Tưởng Vân người như vậy, chị nhìn được điểm nào?"

"Vậy phải xem chị làm sao nắm bắt"

"Chị đã đáp ứng cùng một chỗ với chị ấy, thì chị sẽ toàn tâm toàn ý. Còn đối mặt với dụ hoặc, trước khi quen biết chị, chị ấy không phải gặp qua không ít sao, chị ấy cũng chưa từng động tâm."

"Ừm, cho dù là như thế nhưng có thể là do sức chiến đấu khác biệt"

"Cái gì sức chiến đấu?"

"Ví dụ như một con chim sẻ cùng một con phượng hoàng, dù là ai cũng sẽ chọn phượng hoàng"

"Dù sao cũng có người, 3,000 Nhược Thủy, chỉ lấy một gáo nước*."

*đây là câu ví von của người Trung Quốc, ý nói trong 3,000 con sông trải khắp Trung Quốc cũng có những người chỉ chọn lấy một gáo nước. Ý chỉ những người chung thủy.

"..."

Tạ Thiên Y trừng mắt Vương Hiểu Giai, người này là xảy ra chuyện gì? Nhắc nàng chú ý cẩn thận, làm sao lại trưng ra dáng vẻ không xem trọng a! Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tạ Thiên Y, Vương Hiểu Giai nhu hoà cười, gắp cho nàng cục thịt, nói

"Chị hiểu rõ ý tứ của em. Thế nhưng em cũng biết tính tình của chị, không có khả năng cùng người khác tranh giành người yêu. Chị ấy trân trọng chị, tự nhiên sẽ hiểu chị. Nếu đã là không trân trọng, chị có làm cái gì cũng vô dụng, đúng không?"

"Được rồi! Chuyện của hai người tự hai người biết. Em chính là lo lắng cũng vô dụng"

"Haha, rất rất tốt! Vất vả cho em, vì chuyện của tụi chị mà phí công tốn sức, mau ăn nhiều một chút!"

"Chị mới nên ăn nhiều một chút! Thật dài dòng mà"

"Kì thật, Tưởng Vân người này cho người ta cảm giác thật an tâm. Chị đáp ứng chị ấy cũng bởi vì chị ấy có thể cho chị cảm giác an toàn"

"Người có nội tâm cường đại đều có thể khiến người khác cảm giác an toàn"

"Hôm qua trợ thủ của chị ấy tiếp khách hàng uống rượu, uống đến xuất huyết dạ dày. Đưa đi bệnh viện, chị cũng đi theo. Thời điểm đó trong mắt Tưởng Vân đều lộ ra một luồng lệ khí. Lúc ấy chị đã cảm thấy người này chắc chắn là một người nghĩa khí, xem ra thủ hạ của chị ấy đối với chị ấy cũng rất trung thành"

"Chị nói sao nghe giống như là Đại Tỷ a!"

"Không phải nói đùa đâu, chị ấy ở trước mặt thủ hạ rất có phong phạm"

"Chị có nhớ chúng ta bị tuyết lớn ngăn lại ở phi trường ngày đó, Tưởng Vân dẫn theo một đám người đi tới a! Em mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy rất sống động, giống như trên phim ảnh a!"

"Kỳ thật lúc đó chị đối với chị ấy không có cảm giác gì cả"

"Vậy chị khi nào thì có cảm giác với Tưởng Vân?"

"Ừm - - - hình như là lúc ở phi trường chị bị người ta xô ngã, lúc trẹo chân. Không nghĩ đến chị ấy sẽ xuất hiện, sau đó lại dùng kế đem mấy người kia đuổi đi. Lúc đó cảm thấy chị ấy thật thông minh, có thể ngay lúc đó cảm thấy chị ấy có chút khác biệt "

"Tưởng Vân rất ưu tú, em cảm thấy hai người có thể ở cùng một chỗ thật tốt"

"Cám ơn em, Thiên Y"

"Không cần chị cám ơn em, chị là chị gái của em mà. Muốn cảm ơn cũng phải là chị ấy!"

"Haha, được! Để cho chị ấy cảm ơn em thật tốt"

Hai người cơm nước xong xuôi thì đi dạo phố. Phụ nữ lúc mua sắm đều như phê thuốc kích thích, Vương Hiểu Giai cũng không ngoại lệ. Tiếp điện thoại Tưởng Vân là lúc trong tay Vương Hiểu Giai và Tạ Thiên Y đã tràn đầy túi mua sắm, Tạ Thiên Y thật đi không nổi, mệt mỏi đi đến khu nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro