Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Tưởng Vân bắt đầu phản công

Tưởng Vân vừa xuống máy bay, ra xe đỗ cạnh phòng tổng hợp chờ Vương Hiểu Giai. Nàng cầm điện thoại lên, bấm gọi điện thoại A Tả.

"Mọi việc bên kia thế nào rồi?...... Phân tích tài chính thì sao?...... Ừ, được rồi, mau chóng gửi cho tôi. Tôi đã về thành phố T rồi....... Ừm, chuẩn bị tốt việc thu xếp sau đó, tuyệt đối không thể đả thảo kinh xà. Còn có, ngày mai giúp tôi hẹn giờ gặp lãnh đạo, tôi tự mình đi."

Cúp điện thoại, Tưởng Vân một tay chống trên cửa xe, một tay xoay điện thoại chơi. Ánh mắt nhìn về phía xa, bỗng nhiên khóe miệng hiện ra một tia cười, Viên Vũ Trinh, hình như tôi làm gì đều có lợi cho cô.

Buổi tối hai người nằm ở trên giường kể về nhớ nhung trong nhiều ngày qua, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tưởng Vân rất nhanh tiếp.

"Ừm...... Tôi đây liền nhìn...... Chuyện ngày mai sắp xếp xong rồi sao?...... Nha? Nàng đêm nay cũng đến?...... Bị huỷ bỏ? Chuyện khi nào?...... Này cũng không phải chuyện tốt. Bên đại học T nói thế nào?......"

Tưởng Vân nhẹ nhàng đứng dậy, đem chăn đắp kín Vương Hiểu Giai, hôn gò má của nàng, nhẹ giọng nói: "Em ngủ trước đi", liền đứng dậy đến phòng khách nói chuyện điện thoại.

Vương Hiểu Giai lúc này tham luyến mùi hương người kia lưu lại trong chăn. Vương Hiểu Giai biết công việc Tưởng Vân gần đây gặp rắc rối không nhỏ, chỉ là thời điểm Tưởng Vân ở cùng nàng, qua tin nhắn hay gọi điện đều rất ít đề cập tới. Không biết tại sao, trong đầu của nàng bỗng nhiên thoáng qua hình dáng Viên Vũ Trinh, là người phụ nữ kia sao?

Vương Hiểu Giai lăn qua lộn lại không ngủ được, liền đứng dậy đi nhà bếp pha trà cho Tưởng Vân. Tưởng Vân vẫn còn đang gọi điện thoại, Vương Hiểu Giai chỉ nghe nàng nói "Tân Nguyên" nhiều lần, quả nhiên lại là Viên Vũ Trinh. Đang lúc suy tư, trên người bỗng nhiên ấm áp, Tưởng Vân khoác một cái áo trên người nàng, lập tức kéo nàng vào cái ôm quen thuộc.

"Chị đánh thức em?"

"Không có, em ngủ không được. Giúp chị pha chén trà."

Tưởng Vân hôn tai Vương Hiểu Giai một cái,

"Những việc này chị tự làm được rồi. Em nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Vương Hiểu Giai lắc đầu một cái, xoay người đối mặt Tưởng Vân thật lòng nói:

"Chị bây giờ không còn một mình nữa, phải chú ý thân thể. Em không hy vọng xa vời đến mức đại phú đại quý, em chỉ hi vọng hai người có thể khỏe mạnh hạnh cùng nhau đi đến cuối đời."

Tưởng Vân mỉm cười gật đầu,

"Chị sau này tận lực hạn chế thức đêm. Có được hay không?"

Vương Hiểu Giai nghiêng đầu nhìn Tưởng Vân,

"Chị toàn nói, nói xong cũng không làm."

Tưởng Vân cười hắc hắc không lên tiếng. Vương Hiểu Giai do dự một chút, nói rằng:

"Là bởi vì Tân Nguyên sao?"

Tưởng Vân gật đầu,

"Ừm. Chị tựa hồ cũng đã nhân nhượng nhiều lắm. Hiện tại chị phải để Tân Nguyên biết, việc gì cũng có giới hạn, nếu vượt qua ranh giới đó, với người với ta cũng không tốt."

Vương Hiểu Giai không nói nữa, Tưởng Vân nắm tay kéo nàng vào chăn, bật đèn ở đầu giường, vỗ nhè nhẹ dỗ Vương Hiểu Giai ngủ. Nhiều ngày đi lại bôn ba cũng làm cho Vương Hiểu Giai cảm thấy cơ thể sắp không chống đỡ được nữa, trước khi rơi vào trạng thái ngủ say, nàng còn nghĩ ngày mai phải làm đồ ăn cho Tưởng Vân bồi bổ thân thể.

Nhẹ nhàng hôn mắt Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân đứng dậy trở lại phòng khách. Mở ra máy tính bảng tìm đọc thư, thấy bảng excel Amy gửi tới, Tưởng Vân nở nụ cười.

Ngày hôm sau, Tưởng Vân vừa đến công ty, Amy liền nâng một chồng giấy tờ đi vào để ký tên. Ngô Triết Hàm cũng xuất viện, mang theo đồ ăn sáng gõ cửa đi vào. Tưởng Vân giương mắt nhìn về phía nàng, hai người đều nở nụ cười.

"Gia Vân nói cậu ở Đài Bắc như bị Diệt Tuyệt sư thái nhập vào người, ngày ngày mọi người gặp đều phải né."

Tưởng Vân vui vẻ, không lên tiếng.

"Ăn sáng trước đi, cơm nước xong rồi ký!"

Tưởng Vân ngừng bút, theo Ngô Triết Hàm đi tới ghế sofa, ăn điểm tâm.

"Ngày kia đấu thầu cậu sẽ tự mình đi sao?"

"Đương nhiên."

"Mang thêm ai?"

"Amy, A Tả, cậu, bốn người chúng ta."

"Buổi trưa giúp cậu hẹn Vương chủ nhiệm cùng Trương trưởng phòng."

Tưởng Vân gật đầu,

"Dạ dày cậu thế nào rồi?"

"Đã sớm không sao rồi. Các người chỉ chuyện bé xé ra to."

"Phải chăm sóc tốt mới được, buổi trưa cậu mang trợ lý đi cùng đi, chính mình uống ít rượu thôi."

"Tiếp viên trưởng xinh đẹp của cậu đâu?"

"......"

"Nói một chút đi mà, đừng nhỏ mọn như vậy!"

"......"

Ngô Triết Hàm vừa định tiếp tục trêu ghẹo, Amy đi vào, nói Viên Vũ Trinh của Tân Nguyên gọi đến, muốn gặp Tưởng Vân, nói có chuyện muốn nói. Tưởng Vân khẽ mỉm cười, gật đầu. Bên cạnh Ngô Triết Hàm không nhịn được rùng mình một cái. Nhiều năm hiểu rõ, chỉ cần Tưởng Vân lộ ra vẻ mặt này, chính xác là chuyện không tốt. Ôi, Viên Vũ Trinh sao phải nhất định trêu chọc Tưởng Vân đây? Đừng xem Tưởng Vân mặt ngoài một bộ mặt lạnh nhạt, kỳ thực rất phúc hắc a!

"Cậu chắc bận rồi. Mình đi trước. Hôm nào mang tiếp viên trưởng của cậu ra gặp mặt nha."

Tưởng Vân gật đầu, nói với Amy:

"Chuẩn bị một phòng họp nhỏ, gọi A Tả đến luôn."

Khi Vương Hiểu Giai thức dậy, bên người đã sớm không còn ai. Nàng đứng dậy thu thập sửa sang một chút, ra khỏi nhà đi siêu thị. Nghĩ đến đôi mắt thâm quần của Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai đau lòng. Từ lúc hai người ở cùng nhau, Tưởng Vân nhiều lần đi làm về sớm, Vương Hiểu Giai biết rõ, cô nhất định là làm việc tăng ca vất vả để về nhà sớm. Hơn nữa mấy ngày không gặp, lúc ôm Tưởng Vân cảm giác gầy đi trông thấy, vì lẽ đó Vương Hiểu Giai quyết định làm đồ ăn ngon để tẩm bổ Tưởng Vân một chút.

Nàng mua một ít nguyên liệu cùng một con gà ác. Tưởng Vân không thích canh xương, nhưng đối với canh gà thì còn có thể ăn. Đây là do đêm đó Ngô Triết Hàm nằm viện, lúc hai người đi ăn tối Vương Hiểu Giai đã thầm ghi nhớ. Vương Hiểu Giai nhìn một lúc, vui vẻ chọn nguyên liệu nấu ăn. Từ khi Tưởng Vân vào ở đến nay vật dụng hàng ngày trong nhà đều được chuẩn bị đầy đủ, Vương Hiểu Giai rất vui vẻ. Cảm thấy càng ngày càng giống một tổ ấm, hai người phân công rõ ràng, đều suy nghĩ vì nhau, chuyện có thể làm đều cố gắng làm tốt. Kỳ thực hạnh phúc thật sự rất đơn giản, chính là có một người đồng ý chịu trách nhiệm với mình, có thể cưng chìu che chở mình. Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, Vương Hiểu Giai nhìn thấy số điện thoại của nhà, có chút bất ngờ.

"Alo? Mẹ?"

"Tiểu Thảo, đang làm gì thế?"

"Con mua đồ ở siêu thị. Có chuyện gì không mẹ?"

"Không có chuyện gì, chính là muốn gọi con. Sắp tới năm mới, con khi nào trở về?"

"Nha, bên này còn phải xem sự sắp xếp của công ty. Thế nhưng nếu trước năm mới có thời gian, con định đi về một chuyến....... Con có chút nhớ ba mẹ."

Đầu điện thoại bên kia có im lặng một chút, sau đó là nghe tiếng mẹ cười,

"Vậy thì trở về thăm, mẹ cho con ăn canh cá."

"Được! Con theo dõi tình hình công việc bên này, xác định được rồi liền nói cho mẹ biết."

"Ừm, đến lúc đó mẹ với cha đi đón con."

"Ha ha, tốt."

Hai mẹ con hàn huyên một lúc thì cúp điện thoại. Vương Hiểu Giai trong lòng hơi bất ngờ, mẫu thân rất ít gọi điện thoại đến, hơn nữa cũng không giỏi về biểu đạt tình cảm. Tính tình của mình giống mẹ, vì lẽ đó hai mẹ con ở trong điện thoại rất ít khi nói chuyện dịu dàng. Là mình thay đổi hay là mẹ thay đổi? Nhưng dù sao, cảm giác này rất tốt. Suy nghĩ muốn về nhà trước đây vì mẫu thân điện thoại đột nhiên trở nên hơi gấp gáp hơn rồi.

Amy đưa Viên Vũ Trinh đang đợi mang tới phòng họp nhỏ, liền dẫn Tưởng Vân đến đây.

Nhìn Tưởng Vân đối diện nói chuyện chậm rãi, tâm tư Viên Vũ Trinh có chút mơ hồ. Nhiều ngày không gặp, Tưởng Vân ngoại trừ gầy đi một ít, tựa hồ không có thay đổi gì lớn.

"Người bên cạnh tôi chính là bộ trưởng phụ trách dự án hạng mục, Tả Hạng, Tả tổng."

Tả Hạng là bạn Tưởng Vân thời đại học, là một trong những bạn bè thân thiết hiếm có của Tưởng Vân ở đại học. Hai người gặp nhau lúc thi biện luận, cũng từ đây "tâm đầu ý hợp", sau đó trở thành bạn bè tốt. Hai người quá thân nhau, thậm chí đồng hóa giới tính đối phương. Như Tả Hạng nói vừa là một đôi bạn gay tốt vừa là chị em gái. Lúc còn chưa tốt nghiệp đại học Tả Hạng liền tuyên bố đời này cùng Tưởng Vân kề vai sát cánh, hắn rất có năng lực, thế nhưng tính cách theo đuổi tự do quá mức, không thích hợp làm cho công ty cũng không thích hợp tự làm chủ. Hắn tin tưởng Tưởng Vân, hiểu rõ Tưởng Vân, Tưởng Vân cũng tin tưởng hắn, hiểu rõ hắn. Lúc tốt nghiệp, Tưởng Vân hỏi Tả Hạng có muốn cùng làm việc với cô hay không, Tả Hạng không chút do dự liền gật đầu đồng ý. Thế nhưng điều kiện là phải tiếp tục chấp nhận sự tùy tính của hắn, Tưởng Vân lúc đó cho hắn một cước, trong miệng lẩm bẩm mắng hắn thích ra vẻ ta đây, nhưng cánh tay lại quàng vai Tả Hạng, giống như trước kia, hai người tiếp vừa đi vừa hát hò nghêu ngao.

Những năm gần đây, hai người giúp đỡ lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, cảm tình đã sớm thăng hoa đến tình thân rồi. Tả Hạng là người rất coi trọng tình nghĩa, quan hệ bạn bè rất rộng. Thế nhưng cũng thường xuyên sẽ gặp rắc rối, ỷ vào chính mình tướng mạo năng lực cũng không tệ, lưu luyến tình trường không ít. Tưởng Vân nhiều lần phê phán hắn lạm tình, thế nhưng vô dụng. Tả Hạng kỳ thực trong lòng vẫn thích Ngô Triết Hàm, thế nhưng đánh chết cũng không dám nói. Tưởng Vân đã sớm nhìn ra gian tình giữa hai người bọn họ, tuy rằng vừa thấy mặt đã làm phiền, nhưng thật ra Tả Hạng luôn bảo vệ Ngô Triết Hàm nhất.

Như ngày đó Ngô Triết Hàm dạ dày xuất huyết nằm viện, buổi tối hôm sau Dương Văn Thành đã bị người đánh gãy hai cái xương sườn, mặt xưng phù như đầu heo nhìn không ra người. Tưởng Vân âm thầm thở dài nhưng là cũng hết cách rồi, nàng đã cố ý gạt Tả Hạng, nhưng là vẫn để cho hắn biết được.

Kỳ thực Dương Văn Thành bị đánh, đối với sự tiến triển của dự án không có chỗ tốt nào cả, nên mọi người đều không rõ rốt cuộc là do ai làm.

Tối hôm qua trong điện thoại Amy nói Dương Văn Thành thương thế còn chưa điều trị tốt, đã bị chuyển đến một thành phố khác,thay thế chức vụ là Phó Hiệu Trưởng đại học T. Bởi vậy, cho dù lãnh đạo đại học T không nói, cũng gây phản cảm rất lớn. Đây không phải là hành động ỷ thế hiếp người sao! Bởi vậy việc phát triển dự án sau đó gặp vấn đề, Lưu Gia Vân tìm lãnh đạo hợp tác, người ta cũng chỉ cử mấy người lại đây hỗ trợ tượng trưng, cũng không bỏ công bỏ sức hỗ trợ.

Chuyện Dương Văn Thành bị đánh tuy rằng Tưởng Vân cảm thấy gay go, thế nhưng nàng cũng có thể đối phó. Nàng hiểu rõ Tả Hạng, cũng thật sự đau lòng Ngô Triết Hàm bị bắt nạt. Bởi vậy dù Cao Lam hỏi, Tưởng Vân cũng cắn răng tuyệt không thừa nhận. Ngô Triết Hàm sau khi biết, lôi Tả Hạng ra mắng cho một trận, sau đó cũng tránh mặt không gặp.

Tả Hạng một mình ảo não, nghe nói Dương Văn thành bị điều đi, hắn mới ý thức được chuyện thật sự phức tạp. Chuyện Dương Văn Thành, hăn lại bị đẩy vào một vị trí khó xử bị động, làm kẻ thế mạng. Thêm vào đó dự án chậm chạp không có tiến triển, còn có scandal trên tạp chí trước đây, hiện tại, tập đoàn cùng tình huống bên này cực kỳ bất lợi cho Tưởng Vân.

Tả Hạng nghiêm túc suy nghĩ đầu đuôi sự tình, cảm thấy rất có thể là Tân Nguyên từng bước đào hố. Như vậy mục đích của bọn họ đúng là Tưởng Vân sao? Tưởng Vân từ đầu đến cuối không có hỏi Tả Hạng, hai người thậm chí đều không có nói một chữ về chuyện này. Dù sao nhiều năm đã sớm hiểu ý nhau rồi.

Cũng may Tưởng Vân có chuẩn bị, khoảng thời gian này Tả Hạng vẫn buồn bực làm theo sự giao phó của Tưởng Vân. Cuối cùng cũng xong, sắp có màn hay để coi rồi.

Hắn đã nói qua a! Tưởng Vân sao có thể bởi vì quen bạn gái mà trở nên lương thiện! Cô chính là người phúc hắc nhất hắn từng gặp! Lại như hiện tại, Tưởng Vân cười giới thiệu mình, kỳ thực ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Viên Vũ Trinh đây.

Tả Hạng đối với Viên Vũ Trinh cũng không ấn tượng. Sau chuyện scandal, Tưởng Vân gọi điện thoại kêu hắn điều tra chuyện Viên Vũ Trinh ở đại học A, hắn phí đi không ít sức lực, tìm lại trưởng phòng giáo vụ năm đó để có được những tư liệu kia.

Mỗi lần Tưởng Vân giao Tả Hạng làm cái gì, hắn liền đặc biệt hưng phấn. Hắn giải thích là do mỗi lần như thế hắn đều có loại cảm giác kích động cùng niềm tự hào mãnh liệt khi được tổ chức thừa nhận năng lực và trao cho nhiệm vụ quan trọng cơ mật, Ngô Triết Hàm mỗi lần đều nói hắn chính là kẻ biến thái.

Tả Hạng đối với Viên Vũ Trinh không có ấn tượng, nhưng Viên Vũ Trinh đối với Tả Hạng lại có hiểu biết không nhỏ. Lúc đi học, Tả Hạng khôi ngô đẹp trai, có tài, học giỏi, lại mang dáng vẻ lưu manh cà lơ phất phơ, năm đó cũng coi như là nhân vật nổi tiếng trong trường. Nàng từng tưởng Tả Hạng là bạn trai Tưởng Vân, bởi vậy tốn không ít công sức điều tra hắn. Sau đó biết hai người bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết, lúc này mới coi như thôi. Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, mọi người lại gặp mặt.

Tả Hạng luôn rất biết nịnh nọt phụ nữ, đặc biệt là mỹ nữ. Hắn ngồi đối diện Viên Vũ Trinh nói chuyện một chút, rất nhanh đã bàn về vấn đề chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro