Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Tiếng lòng của Hứa Phóng Nhân

Đêm nay, khi biết tin Tưởng Vân đến thành phố T, Vương Hiểu Giai đang ở một tiệm cơm Tây cùng Hứa Phóng Nhân.

Hứa Phóng Nhân nhìn Vương Hiểu Giai ngồi đối diện mình rất bình tĩnh, trong lòng cảm khái không thôi.

"Chuyện lần này anh sẽ nghĩ cách đè xuống"

"Vậy thật làm phiền anh"

Hứa Phóng Nhân không ngờ Vương Hiểu Giai lại dễ dàng chịu chấp nhận sự trợ giúp của mình. Quen biết nàng nhiều năm như vậy cho dù mình chủ động nói muốn giúp đỡ, Vương Hiểu Giai cũng đều lẩn tránh. Sự thật khi thăng chức lên tiếp viên trưởng, chính nàng nhờ vào sự cố gắng nỗ lực của mình mà đạt được. Đây cũng là lý do Hứa Phóng Nhân rất tôn trọng Vương Hiểu Giai. Vì người con gái này rất kiên cường, khiến người ta không thể không bội phục.

Nàng có rất nhiều điều kiện, có nhiều đường tắt có thể đi. Mặc dù đã từng nhìn qua nhiều mỹ nữ, Hứa Phóng Nhân cũng không thể không thừa nhận Vương Hiểu Giai rất đẹp, có thể kích thích lòng háo thắng của nam nhân.

Tình cảm của Hứa Phóng Nhân đối với Vương Hiểu Giai rất phức tạp. Vừa có thưởng thức, kiêu ngạo và cũng có ước ao cùng mơ tưởng. Anh hy vọng Vương Hiểu Giai có thể nhìn thấy mình là tốt và tiếp nhận mình. Nhưng nhiều năm qua, nàng một mực đối với mình vẫn giữ một khoảng cách, không xa, không gần. Hứa Phóng Nhân đang chờ đợi, anh thật sự có lòng tin.

Nhưng Tưởng Vân xuất hiện làm cho lòng tin của anh bị lung lay. Nhìn hai người ôm nhau vào hôm sinh nhật ngày ấy, lòng Hứa Phóng Nhân khẽ run lên. Chẳng qua anh giỏi che dấu cảm xúc nên không để lộ ra ngoài. Đêm hôm đó, anh mở mắt trằn trọc lăn lộn trên giường đến gần sáng.

Tin bài báo đến quá đột ngột. Khi biết được tin tức, Hứa Phóng Vân lúc đầu nghĩ Vương Hiểu Giai có thể không tiếp nhận được. Anh lo lắng Vương Hiểu Giai sẽ không để mình giúp, nàng sẽ sợ, và phẫn nộ. Nhưng khi điện thoại truyền đến âm thanh của nàng giống ngày thường, lạnh nhạt. Hứa Phóng Nhân đã có chút yên lòng nhưng lại thấy có chút mất mát.

Trong thế giới tình cảm của Vương Hiểu Giai có lẽ chỉ có một mình Tưởng Vân. Trước mặt Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai biến thành một người thích khóc yêu cười, như các cô gái khi đang yêu. Nhìn người mình yêu trong ánh mắt lộ ra vẻ không muốn rời xa. Những điều này, đêm sinh nhật hôm đó Hứa Phóng Nhân đã tận mắt nhìn thấy mà không quên đi được hình ảnh đó.

Ngoại trừ Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai chỉ dùng bộ mặt lạnh nhạt đối với những người khác, nàng không biểu lộ dư thừa một chút cảm xúc. Hứa Phóng Nhân cảm thấy Vương Hiểu Giai có chút tàn nhẫn với việc này.

Hứa Phóng Nhân tưởng rằng Vương Hiểu Giai sẽ cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, thế nhưng không ngờ nàng lại chịu chấp nhận, làm anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Nghĩ đến đây, Hứa Phóng Nhân cười khổ.

Vương Hiểu Giai miệng nhấp nước trái cây, buông xuống, dùng khăn giấy lau môi, nói ra:

"Anh nhất định rất ngạc nhiên vì sao em lại nhanh như vậy chịu chấp nhận sự giúp đỡ của anh?"

Hứa Phóng Nhân mỉm cười nhìn người con gái đẹp ngồi đối diện, gật gật đầu nói:

"Có ai nói cho em biết không, phụ nữ quá thông minh không đáng yêu nha!"

Hai người đều bật cười.

"Nói một chút ý nghĩ của em"

Hứa Phóng Nhân bưng cà phê lên nói ra.

Thấy hình ảnh này, trong nháy mắt Vương Hiểu Giai nhớ đến Tưởng Vân, cô ấy không thích uống cà phê. Lần trước ở nhà uống trà xong, lại phải làm việc. Tưởng Vân cố ý la Vương Hiểu Giai, ôm Vương Hiểu Giai ngồi ở trên ghế sofa, đầu chui vào trong ngực Vương Hiểu Giai, không ngừng cọ, Vương Hiểu Giai cười trốn tránh cũng không thoát.

Lúc sau nhớ tới trong nhà có cà phê hoà tan, nàng nói có biện pháp, liền đi thay cô pha cà phê. Tưởng Vân vừa ngửi được hương vị cà phê liền la hét, không thích, không uống. Vương Hiểu Giai mặc kệ cô, vào trong phòng, cô còn chạy theo giữ chặt nàng không buông. Sờ sờ chỗ này, xoa xoa chỗ kia, mắt thấy cô như vậy chắc chắn lửa khô liền sẽ được cháy lên, nhưng Vương Hiểu Giai không có cách nào ngăn cản, vội nhanh chóng đứng dậy. Tưởng Vân nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán, nàng ôn nhu cười một tiếng, ngậm một ngụm cà phê, chủ động hôn tới....

"Nghĩ gì thế?"

"Đang suy nghĩ trả lời anh thế nào a"

Hứa Phóng Nhân cười lắc đầu;

"Khẳng định không phải!"

Vương Hiểu Giai mỉm cười không nói chuyện.

"Nghĩ xem anh nhiệt tình giúp đỡ em trong vic này nhiều như vậy. có phải thừa nước đục lại thả câu hay không?"

"Không có a. Em thật không có biện pháp gì. Nghĩ không ra mục đích cụ thể là gì? Đem người ra nói vào nhưng lại nhìn không ra trọng điểm muốn nói ai. Như vậy có thể kết luận người viết thư là muốn bôi nhọ em. Đã như vậy, em ngoại trừ yên lặng, không có biện pháp gì khác không phải sao. Mà tin lại không thông qua anh, nhanh như vậy đã đưa đến Lưu tổng. Rõ ràng người này hiển nhiên quen thuộc cách làm việc nội bộ hành chính của hàng không, hoặc là có quan hệ với nội bộ hành chính hàng không. Sau đó, em cũng có thể tạm thời bị cắt chức để điều tra. Việc em có thể làm là chờ đợi."

"Thiên Thảo, có chuyện gì để em sợ hãi qua à?"

Vương Hiểu Giai nghĩ nghĩ rổi gật gật đầu.

"Có a. Thật ra có rất nhiều."

"Cho nên em mới khoá lại chặt chẽ như thế?"

Vương Hiểu Giai chỉ cười cười không nói chuyện. Có lẽ đã từng như thế, nhưng hiện tại uy hiếp lớn nhất là Tưởng Vân. Mỗi một việc làm của cô càng ngày càng ảnh hưởng đến lòng nàng, trong lúc lơ đãng, mà yêu sâu như vậy, Vương Hiểu Giai đôi lúc cảm thấy sợ hãi. Nhưng khi nghĩ đến người đó là Tưởng Vân, lại cảm thấy phía trước là con đường cạm bẫy rậm rạp đầy chông gai, cũng muốn nắm tay cô cùng nhau đi qua.

"Thiên Thảo, trong công tác anh rất thưởng thức và yên tâm về năng lực của em. Anh hy vọng sau này quan hệ của chúng ta là bạn bè ngang hàng bằng nhau."

"Chúng ta chính là như vậy a, không lẽ anh cảm thấy không phải sao?"

"Anh cảm thấy em đôi lúc đem mình khoá lại, quá nghiêm"

"Em cảm thấy đối với anh chưa đủ nghiêm!"

Hai người cười to.

Hứa Phóng Nhân cảm thấy Vương Hiểu Giai có một loại lực tiềm ẩn, khi nàng cùng người khác nói chuyện,

Hứa Phóng Nhân cảm thấy khi Vương Hiểu Giai cùng người khác nói chuyện, sẽ cho người ta cảm thấy nàng toàn bộ lực chú ý đều trên người mình, trong lúc bất tri bất giác mình liền sẽ lâm vào một cái thế giới tưởng tượng, nơi nào đó chỉ có Vương Hiểu Giai.

"Em và Tưởng Vân quen nhau như thế nào? Lần trước ở bữa tiệc của công ty Hành Nhất anh có gặp cô ấy, nhìn qua cô ấy không muốn chia sẻ với anh chuyện của hai em."

Vương Hiểu Giai cười,

"Chị ấy a, đôi khi giống như hài tử (em bé)."

Hài tử sao? Hứa Phóng Nhân nhớ đến bữa tiệc hôm đó nhìn Tưởng Vân tự tin, quả quyết, sắc bén đem so cùng với hình ảnh hài tử cảm thấy không hợp. Tưởng Vân rất có khí chất, cũng tự có mị lực đặc biệt. Đứng ở trong đám đông tuy ít nói nhưng lại nổi bật làm cho người khác khó có thể coi nhẹ.

"Hai em ở trên máy bay gặp nhau."

Hứa Phóng Vân trêu ghẹo nói:

"Rất có lề lối nha."

Vương Hiểu Giai gật đầu cười nói:

"Đúng vậy! Hơn nữa, lúc đó em căn bản không có để ý đến chị ấy. Là do Thiên Y"

"Thiên Y?"

"Em ấy thấy Tưởng Vân trước, khen người đó tốt cỡ nào. Thế nhưng căn bản là em nhìn không ra."

"Tưởng Vân lúc đó đang làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ ngồi đọc sách."

"Không làm gì mà được hai mỹ nữ trong hãng hàng không của chúng ta nhìn trúng! Thật không đơn giản a! Những nam nhân như chúng tôi phải làm sao a!"

Vương Hiểu Giai bật cười.

Hứa Phóng Nhân rất thích khi Vương Hiểu Giai cười, nàng cười rất ôn nhu. Trong lòng thấy có một chút ấm áp.

"Em nhớ rõ, Tưởng Vân và em coi như thật sự quen biết nhau vào hôm bão tuyết, bị ngừng bay kia."

"Lúc đó cô ấy làm gì mà có thể khiến em cảm động?"

Vương Hiểu Giai kể chuyện xảy ra lúc đó, Tưởng Vân mời nàng và người tiếp viên hàng không đi cùng ăn mì tôm. Khi kể chuyện ánh mắt Vương Hiểu Giai sáng lên như hai ngôi sao.

Trong hồi ức kia của Vương Hiểu Giai sự vui vẻ cùng hạnh phúc vĩnh viễn chỉ thuộc về giữa nàng và Tưởng Vân. Dù có kể cho người khác nghe cũng làm cho Hứa Phóng Nhân cảm thấy bất luận thế nào cũng không thể vào được thế giới của hai người bọn họ. Chỉ có thể làm người đứng ở một bên nhìn hai người cười và yêu nhau. Lúc này, Vương Hiểu Giai làm trong lòng Hứa Phóng Nhân có chút đắng chát, cảm thấy khoảng cách hai người rất xa.

"Có phải em không nói cho Tưởng Vân biết về chuyện bài báo đăng tin."

"Bên kia chị ấy đang gặp chút chuyện, em không muốn chị ấy bị chi phối. Hơn nữa, đây cũng là chuyện của bản thân mình. Có thể giải quyết đến đâu thì sẽ cố gắng giải quyết tốt. Thật sự không giải quyết được, có hậu quả gì thì tự mình gánh lấy. Công ra công, tư ra tư, em đều có phân biệt rõ ràng."

"Trước mặt cấp trên của em mà nói như vậy, hình như không được hợp lí lắm!

Vương Hiểu Giai mỉm cười nhìn Hứa Phóng Nhân nói:

"Đúng đó. Vậy ai là người nói muốn làm bạn bè?"

"À! Đúng đúng! Nói hay lắm!"

Tiếng báo có tin nhắn vang lên, Vương Hiểu Giai nhìn thoáng qua; là Tưởng Vân. Nàng vội mở ra xem:

"Phu nhân, đêm nay chị bay về thành phố T. Em tắm rửa thơm tho chờ chị nha!"

Vương Hiểu Giai nín cười, nhắn lại câu:

"Đen tối!"

"Được rồi, vậy không tắm thì không tắm, chị sẽ không chê."

Thực sự Vương Hiểu Giai không nhịn cười được nữa. Ngồi đối diện, Hứa Phóng Nhân cảm thấy nụ cười kia có chút chướng mắt, anh bưng ly cà phê lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mấy giờ đến?"

"9 giờ tối. A Thành đến đón chị."

"Được. Cẩn thận nhé."

"Phu nhân đang làm gì?"

"Đang cùng soái ca nói chuyện phiếm."

"Cái gì?!?!"

"Đang dọn đồ đạc rồi ra sân bay hả?"

"Ừh. Chị hận không thể bay trở về ngay bây giờ. Chị nhớ em lắm."

"Em cũng vậy."

"Chờ chị nha, yêu em."

Khi nghe đêm nay Tưởng Vân sẽ trở về trong lòng Vương Hiểu Giai cảm thấy tốt hơn. Nàng mơ hồ cảm thấy Tưởng Vân lần này có gì đó khác lạ. Bây giờ hoàn cảnh hai người ở hai nơi sẽ kết thúc. Vương Hiểu Giai có cảm giác Tưởng Vân có chuyện không nói ra.

"Hứa tổng, cám ơn anh. Sau chuyện này, em nợ anh một ân tình."

"Không phải một mà là hai. Phải tính phần của Tưởng Vân!"

Vương Hiểu Giai nghĩ ngợi, hào phóng gật đầu nói:

"Ừh, hai ân tình!"

Hai người cười thành tiếng.

Hai người trò truyện. Hứa Phóng Nhân kể với nàng Tô Thiền rất thích nàng, rồi nhắc đến Viên Vũ Trinh.

"Hai người em họ này của anh, làm cho anh phải lo lắng. Vũ Trinh từ nhỏ đã sang Mỹ, phong cách làm việc rất được. Tô Thiền và nàng rất hợp."

"Em và Viên Vũ Trinh đã gặp nhau được một lần."

"Nàng là người rất tốt. Làm việt có hiệu quả và kiếm lời rất nhanh. Từ nhỏ, mặc dù ít tiếp xúc nhưng cũng biết được một ít chuyện của nàng. Nàng rất ưu tú, chuyện gì muốn làm sẽ làm vô cùng tốt."

Vương Hiểu Giai gật gật đầu.

Thật ra Hứa Phóng Nhân biết một số chuyện của Viên Vũ Trinh và Tưởng Vân. Chuyện lần trước hai người trên tạp chí cũng nghe nói qua. Hứa Phóng Nhân nhìn ra Tưởng Vân không có khả năng chọn Viên Vũ Trinh. Không phải vì nàng không tốt mà bởi vì Vương Hiểu Giai thích hợp với cô hơn.

Hiện tại là anh chủ động nhắc đến Viên Vũ Trinh nhưng Vương Hiểu Giai cũng không muốn đem nàng ra bàn tán. Nghĩ về điểm ý tứ này Hứa Phóng Nhân đối với Vương Hiểu Giai càng thích hơn. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, Vương Hiểu Giai và Tưởng Vân giữa hai người có sự tin tưỏng với nhau. Biết được điều này có chút ngoài ý muốn của anh ta. Từ trước đến giờ anh, anh ấy luôn nghĩ phụ nữ khi yêu rất yếu đuối.

Giờ phút này, đầu óc Vương Hiểu Giai đã bay đến bên người Tưởng Vân. Đêm nay cô trở về, nàng dường như có nhiều việc phải làm. Trong lúc Tưởng Vân không có ở đây, Vương Hiểu Giai đi dạo phố nhìn trúng một cặp chén sứ và mua liền.

Việc này là bị Tưởng Vân ảnh hưởng. Vương Hiểu Giai lúc trước không có gì làm, liền lật các loại tạp chí và sách vở về gốm sứ ra xem. Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau bàn luận. Vương Hiểu Giai cảm thấy tri thức của Tưởng Vân rất rộng.

Thấy Vương Hiểu Giai như người mất hồn, Hứa Phóng Nhân kiếm cớ nói lát nữa mình có công chuyện. Hứa Phóng Nhân muốn đưa nàng về nhà, Vương Hiểu Giai từ chối. Hai người tạm biệt.

Vương Hiểu Giai đi siêu thị. Nàng nghĩ Tưởng Vân mấy ngày nay nhất định rất vất vả nên Vương Hiểu Giai quyết định nấu canh cho cô uống. Biết Tưởng Vân thích ăn ở nhà vì vậy Vương Hiểu Giai gần đây thường xuyên để ý đến đồ ăn. Vương Hiểu Giai chọn lựa nguyên liệu nấu ăn và mỉm cười. Cảm giác bực bội của ngày hôm qua vì bài báo đã bay đi hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro