Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Cảnh tượng chướng mắt

Tạ Thiên Y hẹn gặp Vương Hiểu Giai.

"Thiên Thảo, cấp trên tìm chị chưa?"

"Vẫn chưa."

"Chị còn giấu Tưởng Vân sao?"

"Ừ, hiện giờ công việc của chị ấy đang bề bộn, dường như rất mệt mỏi. Chị không muốn mang đến cho chị ấy thêm một gánh nặng nào nữa."

Những ngày qua, Tạ Thiên Y trước sau đã giúp Vương Hiểu Giai chạy tới lui lo chuyện này, nhưng cũng không có gì được rõ ràng.

Vương Hiểu Giai kề miệng uống nước trái cây và nói:

"Chị cho rằng chuyện này tệ nhất là không được bay nữa."

"Làm sao có khả năng này?"

"Đúng vậy, chính em cũng nói, làm sao có khả năng này. Cho nên muốn làm cho chị ngừng bay cũng không phải là chuyện dễ dàng."

"Nhưng mà với tình trạng này của chị ở hãng, bị oan ức như thế, đáng sao?"

"Ở đâu cũng có thể gặp chuyện như vậy. Con đường này là chị chính mình lựa chọn, đi đến đâu không quan trọng. Chỉ cần ở bên ngoài làm việc, chị không thể lẩn tránh sự thật chuyện người yêu của chị là phụ nữ."

"Thiên Thảo, thật ra chị so với em dũng cảm và kiên cường hơn nhiều. Em chưa từng nghĩ đến có một ngày chị sẽ cùng một người phụ nữ ở cùng nhau, càng không nghĩ tới chính là chị có thể kiên quyết đến như vậy."

"Chị vẫn luôn luôn như vậy mà, chuyện chị quyết định thì sẽ quyết tâm, kiên quyết làm."

"Vậy không giống nhau, trên thực tế, chị và Tưởng Vân phải có nhiều dũng khí mới có thể vượt qua những khó khăn chồng chất kia!"

"Áp lực của nàng so với chị lớn hơn nhiều."

"Công việc bên kia của Tưởng Vân sao rồi?"

"Nàng nói còn đang lo lắng, chị cảm thấy hình như nàng đang làm một quyết định quan trọng."

"Quyết định gì?"

"Nàng chưa nói."

"Chị không có hỏi sao?"

"Chuyện công việc của nàng chị ít khi hỏi đến. Hỏi cũng chẳng giúp được cái gì, ngược lại còn tạo thêm áp lực cho nàng."

"Chuyện tin báo, Hứa tổng cũng sẽ giúp, chị cũng đừng lo lắng quá."

Vương Hiểu Giai gật đầu.

"Đúng rồi sắp đến sinh nhật Bee. Lát nữa chúng ta đi dạo phố để chọn quà sinh nhật nha?"

"Cũng được."

Dù sao hiện giờ mình đang ở tình trạng bị tạm thời đình chỉ công việc, có rất nhiều thời gian.

"Đưa cho tôi hai bịch đi, trong tay cô cầm nhiều đồ quá."

Viên Vũ Trinh hồi nãy nghe điện thoại, Tưởng Vân đỡ lấy mấy túi to giúp nàng. Cúp điện thoại, Viên Vũ Trinh đuổi theo Tưởng Vân, định cầm lại vài túi, trong tay hai người đều đầy túi xách.

"Không sao đâu."

"Tôi có thể, cho tôi lấy vài món."

"Vậy cô cầm hai cái này đi."

"Là hai bịch nhẹ nhất sao?"

Hai người cười thành tiếng.

Cảnh này đúng lúc bị đập vào mắt Tạ Thiên Y và Vương Hiểu Giai đang đứng đối diện.

Tạ Thiên Y cảm giác được rõ ràng thân thể Vương Hiểu Giai cứng đơ, trước mặt nhìn thấy một đôi đang nói cười rất "thân mật". Ngay cả Tạ Thiên Y cũng thấy có chút chướng mắt. Nàng cẩn thận nhìn sang người kế bên là Vương Hiểu Giai, ánh mắt của Vương Hiểu Giai không chớp nhìn chằm chằm người đối diện.

Vương Hiểu Giai có phần không thể tin được những gì mình trông thấy trước mặt. Tưởng Vân trên mặt tươi cười thật sâu, còn có ánh mắt hai người nhìn nhau, làm cho người ta nghĩ rằng trong lúc đó hai nàng hiểu thầm ý nhau.

Đó là người đã từng rất ôn nhu và diệu dàng đối với nàng đêm hôm qua đó sao? Vì sao, chỉ sau có một đêm mà lại có thể đổi trắng thay đen cùng một người phụ nữ khác thân mật đến dường này?, không những thế người này còn từng là đối tượng dính scandal với Tưởng Vân.

Vương Hiểu Giai rất muốn tiến đến cùng Tưởng Vân đối chất. Nhưng nàng phát hiện chân mình bước không được, trong lòng có một giọng nói "Không thể đi, không thể đi" vì thế nàng vội kéo Tạ Thiên Y, do Tưởng Vân sắp chuyển hướng nhìn về phía này, nên nàng nhanh chóng dời đi trước.

"Thiên Thảo, tại sao chị không đến hỏi Tưởng Vân?"

Tạ Thiên Y thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi. Do vừa rồi Vương Hiểu Giai vội vàng kéo cô đi trốn vào một cửa hàng khác bên cạnh. Sau đó, Vương Hiểu Giai chỉ im lặng ngồi nhìn năm phút trôi qua.

"Không biết."

Vương Hiểu Giai lắc đầu trả lời.

"Để em hỏi!"

Nói xong, Tạ Thiên Y lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tưởng Vân.

"Đừng!"

Vương Hiểu Giai vội vàng giữ lại Tạ Thiên Y.

Tạ Thiên Y kinh ngạc nhìn Vương Hiểu Giai, vừa vặn, trong mắt nàng lộ rõ, là sợ hãi sao?

"Đừng hỏi, chị không muốn biết. Đi cùng Tân Nguyên, một là hợp tác, hoặc có thể là có việc gì."

Vương Hiểu Giai nhẹ giọng giải thích.

"Hợp tác là việc công, cần phải ở văn phòng mà, không phải ở cửa hàng."

Lời nói của Tạ Thiên Y như kim chích lần thứ hai làm Vương Hiểu Giai đau. Đúng vậy, nếu là công chuyện thật, làm sao hai người lại xuất hiện ở đây, còn vui vẻ cùng nhau mua sắm vậy? Trong tay Tưởng Vân rõ ràng đang cầm nhiều túi shopping, nàng giống đang đi làm sao?

Lúc này, chuyện thư khiếu nại kia từ đâu chạy vào não bộ, khiến trong đầu Vương Hiểu Giai vang lên tiếng ong ong. Nàng nhớ đến buổi sáng Tưởng Vân thức dậy rất sớm, sau đó rửa mặt, mặc quần áo, nàng dự định làm bữa sáng, nhưng chưa kịp hỏi Tưởng Vân đã ăn gì chưa, thì sau đó lại nghe tiếng Tưởng Vân đang nói chuyện điện thoại cùng một ai đó, còn dùng giọng quan tâm hỏi đối phương đã ăn gì chưa, hẳn là Viên Vũ Trinh đi.

Như vậy kế hoạch của Tưởng Vân là muốn sáng sớm đi tìm Viên Vũ Trinh sao? Sau đó cùng nàng ăn điểm tâm? Tưởng Vân tối hôm qua nói hôm nay không đi làm, nhưng lại không nói sẽ đi gặp Viên Vũ Trinh. Hơn nữa cũng không phải bởi vì hiện tại có việc mới gặp, nhìn qua là các nàng đã hẹn trước. Hai nàng từ lúc nào lại có quan hệ thân thiết như thế này?

Mỗi một chi tiết dẫn đến một vấn đề, đều làm lòng Vương Hiểu Giai càng ngày càng lạnh. Nàng chính là sợ đối mặt với Tưởng Vân, sợ rằng cho dù bắt tận tay day tận mặt Tưởng Vân vẫn có đủ lý do để giải thích. Sợ chuyện nàng lo lắng trở thành sự thật. Sợ từ miệng Tưởng Vân nói ra sẽ khiến cho nàng không thể nào không nghe theo? Vẫn sợ rằng sau khi nghe xong sẽ phải trả giá, sẽ thành hai bàn tay trắng? Có thể sẽ nghe ra những ấp áp Tưởng Vân mang lại cho nàng từ trước đến nay đều là giả?

Không thể nào! Ánh mắt Tưởng Vân vẫn luôn dùng để nhìn nàng không thể nào là giả, nàng chắc chắn chưa từng nhìn lầm. Còn đêm hôm qua, đôi tay run rẩy của cô, cùng nước mắt nơi khoé mi, đến cả đôi tay ôn nhu giúp nàng gạt đi nước mắt, sao có thể là giả được? Không thế nào, chắc chắn không phải.

Tạ Thiên Y cầm tay Vương Hiểu Giai, cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nhìn Vương Hiểu Giai đầy lo lắng, Thiên Thảo đang đắm chìm trong tình yêu. Trong ánh mắt nàng đầy sợ hãi và rối rắm, khiến Tạ Thiên Y phải rung động. Không ngờ đây là Vương Hiểu Giai lạnh nhạt, đầy tự tin, gặp chuyện không sợ hãi mà cô đã từng biết sao?

"Thiên Thảo, chị hãy nghe em. Cho dù thế nào đi nữa thì đây vẫn là sự thật, tuy chuyện này hay xảy ra như trong phim ảnh, nhưng đến cuối cùng thì đều là do hiểu lầm cả. Cho nên chị cũng đừng đoán bừa, được không?"

Vương Hiểu Giai không nói gì.

"Vả lại, em cảm thấy được Tưởng Vân không giống như loại người lợi dụng tình cảm. Chị là người mà chị ấy thân thiết nhất, chị cần phải hiểu rõ chị ấy, đúng không!"

"Chị cũng không dám tin tưởng Tưởng Vân chính là loại người này. Nhưng mà vừa rồi, hai người bọn họ không phải đang rất thân mật đó thôi?"

"Ấy có lẽ là chạm mặt ngoài ý muốn thôi?"

Vương Hiểu Giai lắc đầu.

Tạ Thiên Y không thể tưởng được vì lý do gì trước kia rõ ràng đối với Viên Vũ Trinh có chút phản cảm mà nay Tưởng Vân lại tiếp nhận Viên Vũ Trinh, hơn nữa hai người nhìn rất vậy vui vẻ, hoà hợp.

"Thiên Thảo, cho dù như thế nào, đây là chuyện của chị và Tưởng Vân, chị có quyền tìm Tưởng Vân hỏi rõ ràng."

"Thiên Thảo, chị không khỏe sao?"

"Chị muốn về nhà."

"Vậy em chở chị về!"

Vương Hiểu Giai lắc đầu,

"Chị tự mình về được mà. Em đi mua quà đi, tiện thể giúp chị mua một phần."

"Chị như vậy sao em có thể yên tâm mua quà này nọ!"

"Thiên Y, chị muốn được yên tĩnh, không có việc gì đâu."

Nói xong, Vương Hiểu Giai đứng dậy đi ra ngoài. Đi qua chỗ hồi nãy Tưởng Vân và Viên Vũ Trinh đứng, mặc dù hai người sớm đã bỏ đi, nhưng Vương Hiểu Giai vẫn không dám nhìn, nàng bước nhanh hơn để rời khỏi.

Về đến nhà, Vương Hiểu Giai dọn dẹp sạch sẽ trong và ngoài phòng. Nàng muốn mình bận rộn, để trong lòng không phải suy nghĩ những chuyện làm mình lo lắng nhiều. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là Tưởng Vân.

Nhìn thấy màn hình điện thoại hiện là "Tiểu trung khuyển", Vương Hiểu Giai có chút khó chịu.

"Alo"

"Phu nhân! Ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn đâu. Chị ăn chưa?"

"Đang chuẩn bị ăn. Em đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Không phải em nói có hẹn với Thiên Y sao?"

"Vâng, Thiên Y tạm thời có việc."

"Vậy em ăn một mình, hay là chờ chị về?"

"Chị về?"

"Ừh. Chị lát nữa phải đi về lấy một phần tài liệu, sau đó sẽ đi."

"À."

"Nếu không ăn, chị lát nữa mang đồ ăn cho em. Được chứ?"

Đôi mắt Vương Hiểu Giai có chút ướt át, trong điện thoại Tưởng Vân vẫn ôn nhu như vậy, thế nhưng cảnh tượng vừa rồi chẳng thể nào xoá nhoà đi trong tâm trí nàng. Nhưng Tưởng Vân tóm lại là quan tâm nàng.

"Em chờ chị trở về."

"Ừh. Có muốn ăn gì đặc biệt không?"

"Không có. Đừng mua nhiều quá, em ăn không vô."

"Làm sao vậy?"

"Không sao cả, chỉ là không có muốn ăn uống."

Nghe Vương Hiểu Giai nói như vậy, Tưởng Vân cảm thấy có chút không đúng, nhưng nói không ra không đúng chỗ nào. Buổi sáng khi ra ngoài cũng còn tốt, vì sao lúc này giọng Vương Hiểu Giai nghe có chút mệt mỏi.

"Làm sao vậy, em không thoải mái sao?"

"Không có a. Chị đừng lo lắng."

"Ừh, chị về liền."

"Vâng, chị đi đường cẩn thận."

"Ừh."

Tắt điện thoại, Vương Hiểu Giai vẫn nắm di động ngồi trên sofa, chờ Tưởng Vân trở về. Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Vương Hiểu Giai lập tức đứng lên, chạy tới mở cửa.

"Chị về rồi à!"

Trên mặt Vương Hiểu Giai tươi cười nhìn người ở ngoài cửa.

"Vương tiểu thư, là tôi."

A Thành có chút ngượng ngùng, Vương Hiểu Giai rõ ràng hiểu lầm là Tưởng Vân trở về.

"Tưởng tổng bảo tôi mang cái này đến cho cô, nàng nói bên kia hiện giờ có việc, sợ cô đói kêu tôi đến đây trước, thuận tiện lấy luôn tài liệu."

"Vâng, cám ơn! Vào đi!"

Vương Hiểu Giai nhận cái gì đó trong tay A Thành, trên gói đồ là tên tiệm cơm lạ.

"Tưởng Vân không về sao?"

Vương Hiểu Giai nhịn không được nên hỏi.

"Vâng, Tưởng tổng vừa ra ngoài bàn chuyện với đối tác."

"Cùng ai?"

"Tưởng tổng không nói. Nàng đặt đồ ăn, cuống cuống kêu tôi đi lấy, sau đó tôi liền đến đây. Một lát nữa tôi phải đi tìm Tưởng tổng."

Vương Hiểu Giai gật gật đầu, trong lòng dường như hiện ra một cái hố to, trống rỗng, rét lạnh, làm cho bản thân căng thẳng và lo lắng, Vương Hiểu Giai không biết phải làm sao để giảm bớt.

Tiếng cửa đóng lại đánh thức Vương Hiểu Giai, nàng lúc này thẫn thờ lấy tài liệu giao cho A Thành. A Thành nói cám ơn, sau đó rời khỏi. Ngay cả lời chào tạm biệt hình như nàng cũng quên không nói.

Nhìn gói đồ ăn trên bàn, Vương Hiểu Giai không có cảm giác muốn ăn, nàng xoay người quay vào phòng.

Lúc này trong đầu Vương Hiểu Giai, kiềm chế không được, tưởng tượng thấy hình ảnh Tưởng Vân cùng Viên Vũ Trinh ăn cơm, nói chuyện phiếm vui vẻ, thỉnh thoảng xen kẽ cảnh hai người ở cửa hàng. Vương Hiểu Giai cười khổ, trong tình yêu thật sự không chỉ có ngọt ngào, ngọt ngào bao nhiêu, thì sẽ có đau thương bấy nhiêu.

Nàng chỉ có thể không ngừng thuyết phục bản thân, không nên để ý quá mức. Thực tế chuyện như vậy chắc chắc sẽ có ngày xảy ra, trước khi quen biết Tưởng Vân, nàng cùng từng qua lại với rất nhiều nam nữ, nhưng không phải cũng vẫn không thể đến được với nhau đấy sao? Tin tưởng rất quan trọng, vả lại, công việc của Tưởng Vân đang gặp phải phiền phức rất lớn, có lẽ bởi vì Tân Nguyên có khả năng giúp đỡ. Ở một góc độ khác mà nhìn, dường như nàng không nên hoài nghi Tưởng Vân như vậy. Vương Hiểu Giai cứ tự thuyết phục bản thân như vậy tận đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro