Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68

Ngô Triết Hàm, A Tả, Amy cùng Vương Hiểu Giai từ bệnh viện đi ra, A Tả đề nghị đi ăn một chút gì. Mặc dù cho không có khẩu vị, nhưng mấy người vẫn đi ăn. Lúc này mà bỏ ăn bỏ uống đi đợi kết quả cũng không có nổi chút tác dụng nào.

Xế chiều Tưởng Vân đi tập đoàn, ngoại trừ ở giữa gọi điện thoại cho Vương Hiểu Giai, sau đó liền cùng Amy bàn giao mấy cái công việc. Viên Vũ Trinh nói đi tìm Tưởng Vân, lần này nàng mang đến một số báo cáo tiến triển mới nhất của hạng mục, có lẽ Tưởng Vân cần. Mấy người đều không nói cái gì, Vương Hiểu Giai cảm thấy lúc này Viên Vũ Trinh kỳ thật càng có khả năng giúp đỡ Tưởng Vân thật sự làm chút sự tình, mà nàng ngoại trừ làm bạn, tựa hồ cũng không giúp đỡ được gì. Ý nghĩ như vậy để cho tâm tình nàng càng thấp hơn, Ngô Triết Hàm tự nhiên nhìn ra tâm tình nàng, nói

"Thiên Thảo, bên người Tưởng Vân không thiếu người có năng lực. Nếu như là bạn trong sự nghiệp, cô ấy rất tình nguyện tiếp nhận. Nhưng đối với người yêu, cô ấy chỉ tuyển chọn cậu. Cậu phải biết sức mạnh của ái tình, cậu nhìn, chỉ cần cậu không ngược cô ấy, cô ấy liền sống lại đến giờ. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ lòng của cô ấy đều ở trên người cậu. Cho nên không nên suy nghĩ bậy bạ, cậu ở bên cạnh làm bạn chính là điều cô ấy cần nhất. Cái này so với thương nghiệp trọng yếu hơn"

Mấy người vừa tới tiệm cơm, Tưởng Vân liền gọi điện thoại đến, hỏi bọn họ đang ở đâu. A Tả báo địa chỉ, Tưởng Vân nói lập tức đến. Nghe nói Tưởng Vân tới, trong lòng Vương Hiểu Giai lúc này mới dần dần cao hứng trở lại.

Ngô Triết Hàm đụng cánh tay của nàng một chút, lại gần nhỏ giọng nói ra:

"Yên tâm đi! Tâm tư Tưởng Vân a, tất cả ở chỗ này của cậu. Khẳng định là cô ấy cự tuyệt cùng tập đoàn bên kia cùng nhau ăn cơm, cố ý trở về theo cậu!"

Vương Hiểu Giai bị nàng nói trúng tâm tư, có chút thẹn thùng trừng nàng một chút, Ngô Triết Hàm thật to nở nụ cười

Chỉ chốc lát sau, Tưởng Vân xuất hiện, trong thần sắc tất cả đều là mỏi mệt. A Tả xem xét bộ dạng cô liền biết gặp được phiền toái. Tưởng Vân ngồi vào bên cạnh Vương Hiểu Giai, cầm lấy đũa ăn mau mấy ngụm, Tưởng Vân đói bụng, đói thật lâu rồi.

"Có phải gặp phải phiền toái?"

A Tả thần sắc nghiêm túc hỏi

Tưởng Vân gật gật đầu, bên trong miệng tiếp tục ăn lấy thức ăn. Vương Hiểu Giai xem xét cô đây là thật sự đói, lại nhanh lấy cho cô chén canh

"Ăn từ từ, nếu không đối với dạ dày không tốt"

"Quá đói, đám lão đầu tử này phải chết đói người, không ngừng họp, lần lượt làm trường thiên phát biểu. Còn không cho ăn cơm!"

Mấy người nghe đều bật cười. Tưởng Vân biết mọi người đều lo lắng cho cô, nhất là Vương Hiểu Giai. Buổi chiều Viên Vũ Trinh đến tìm cô, Tưởng Vân liền thầm nghĩ không ổn. Nhưng Viên Vũ Trinh mang đến tư liệu quá kịp thời, bên này Cao Lam đang nằm viện, nhất định là có người tại bên kia chủ tịch hóng gió, mau chóng họp việc tranh cử. Sẽ lên quyết định một tuần sau tiến hành bỏ phiếu tuyển cử.

"Cái gì? Một tuần sau?"

A Tả nhíu mày kêu lên

"Đây không phải lợi dụng lúc người gặp khó khăn a!"

"Cũng chưa chắc. Cùng thời gian nguyên bản cũng không còn nhiều lắm, chỉ bất quá hai phe khác nhất định đang cố gắng để tranh cử đừng trì hoãn. Cho nên chỉ cần đúng hạn cử hành bỏ phiếu, đối với bọn họ mà nói là đủ rồi"

Tưởng Vân nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói ra. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm đĩa thịt bên kia của Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai nhanh gắp thịt bỏ vào trong chén Tưởng Vân, đây là đói thành cái dạng gì a! Tưởng Vân cao hứng cười, Vương Hiểu Giai bó tay rồi.

"Đừng chỉ cố ăn, em tính thế nào đó a!"

A Tả bất đắc dĩ nói

"Anh để cho cậu ấy ăn xong không được sao! Gấp làm gì!"

Ngô Triết Hàm bất mãn trừng A Tả một chút, nói ra.

"Ai nha, gấp chết người!"

"Làm sao anh lại nóng vội! Thiên Thảo so với anh gấp hơn nhiều, người ta còn không nói câu nào đây!"

Lực chú ý của Vương Hiểu Giai hiện tại đều đặt trên người Tưởng Vân bên cạnh, chợt nghe xong mọi người nhắc đến tên mình, ngẩng đầu nhìn mọi người

Tưởng Vân xem xét bộ dạng của nàng, nhanh trấn an

"Không có việc gì, không có việc gì, hai người bọn họ đấu võ mồm đấu đến quen thuộc!"

"Chị làm sao đói thành dạng này, không phải em bỏ mấy thanh chocolate trong túi chị sao?"

"Đã sớm ăn hết. Còn bị mấy người chia mất mấy khối!"

"Chậm một chút a, lại không có ai cùng chị tranh đoạt"

"Có a!"

Nói xong nhích lại gần bên tai Vương Hiểu Giai nhỏ giọng nói ra

"Chị nếu không phải dùng lời trước trấn trụ A Tả, anh ta nhất định cùng chị tranh đoạt đồ ăn!"

Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Tưởng Vân

Tưởng Vân xác định gật gật đầu

Bên kia A Tả bỗng nhiên kêu một tiếng

"Tưởng Vân! Em cố ý a! Có phải hay không sợ anh cùng em tranh thức ăn! Em cái tên giảo hoạt này!"

Nói xong tranh thủ thời gian cầm lấy đũa dùng lực hướng trong chén mình gắp thức ăn. Mấy người cũng nhịn không được cười ra, hai cái người ăn hàng a! Cứ như vậy, bầu không khí lập tức nóng lên, mọi người cũng đều nhao nhao bắt đầu ăn. Vừa rồi Vương Hiểu Giai còn chưa kịp ăn, lúc này cũng cảm thấy đói bụng. Tưởng Vân vừa gắp thức ăn cho Vương Hiểu Giai bên cạnh hỏi

"Vừa rồi làm sao không ăn nhiều một chút! Em nhìn, đều bị A Tả ăn sạch"

Ánh mắt A Tả ai oán vung tới, là ai ăn đó a!!

"A Tả! Tranh thủ thời gian gọi món ăn! Không thấy đều không đủ ăn a!"

Ngô Triết Hàm hô

Nụ cười nhiều lần hiện trên khuôn mặt Vương Hiểu Giai, bầu không khí dạng này coi như không tệ a!

Cơm nước xong xuôi, Tưởng Vân nói phải đi bệnh viện nhìn xem. Đến bệnh viện, Tưởng Vân ngồi trên ghế tại hành lang, yên lặng trông coi Cao Lam chờ Peter đến, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Vương Hiểu Giai ngồi đối diện Tưởng Vân, nàng thấy vẻ mặt Tưởng Vân ngưng trọng, trong lòng một trận đau lòng, vừa rồi lúc ăn cơm, Tưởng Vân rõ ràng là cố ý để mọi người buông lỏng cảm xúc, thế nhưng cô lại tự mình đeo toàn bộ áp lực trên lưng.

Sau khi bọn người Ngô Triết Hàm rời đi, cho Vương Hiểu Giai phát cái tin nhắn

"Tưởng Vân áp lực rất lớn, hảo hảo nghe chị ấy đi"

Mọi người cùng một chỗ lâu như vậy, là thật tâm quan tâm Tưởng Vân, nhưng Tưởng Vân quen thuộc một người chống đỡ áp lực. Thời điểm như vậy, Vương Hiểu Giai cũng không có kinh nghiệm phải làm cái gì. Nàng chỉ có thể bồi tiếp cùng Tưởng Vân một chỗ trầm mặc, tại lúc Tưởng Vân cần nàng sẽ phải nỗ lực toàn bộ nỗ lực có thể, chỉ cần Tưởng Vân muốn, Vương Hiểu Giai đều liền cho,

Nói chuyện một hồi, Tưởng Vân đứng dậy đi tới

"Chúng ta trở về đi!"

Vương Hiểu Giai gật gật đầu, trong nháy mắt đứng dậy cảm thấy trên đùi tê rần, nàng bắt lấy cánh tay Tưởng Vân, Tưởng Vân vội vàng đỡ lấy nàng. Vương Hiểu Giai ngượng ngùng cười cười

"Chân tê?"

Tưởng Vân nhẹ gật đầu

"Hoạt động một chút, vừa rồi ngồi lâu a"

"Ân. Không sao, chúng ta đi thôi"

Peter nhìn thấy thân ảnh hai người đi xa, Vương Hiểu Giai kia cùng Tưởng Vân quan hệ rất không bình thường, hai người tựa hồ rất thân mật. Có lẽ là loại quan hệ đó đi. Nhưng bất kể như thế nào, hai người rất xứng đôi. Vương Hiểu Giai đẹp làm cho người nào đều không thể coi nhẹ, nhưng tại bên người Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai rất hiểu làm biến mất vẻ phong tình, cam nguyện làm tiểu nữ nhân phía sau Tưởng Vân. Phụ nữ như vậy đều là thông minh, mà lại nhìn ra được Tưởng Vân hộ nàng, bảo vệ đến lợi hại. Như vậy trước đó mẹ đối với Tưởng Vân đủ loại bất mãn, hiển nhiên cùng Vương Hiểu Giai có quan hệ.

Peter bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, mẹ đây là cần gì chứ, dụng tâm để ý lời nói liền có thể nhìn ra được Tưởng Vân đối với Vương Hiểu Giai dụng tình chi sâu. Bởi vì mấy lần gặp mặt, Tưởng Vân mặc dù không có cùng Vương Hiểu Giai có quá nhiều giao lưu, thậm chí không đứng chung một chỗ. Nhưng chỉ cần có người tiếp cận Vương Hiểu Giai, Tưởng Vân đều sẽ nhanh chóng đem ánh mắt bắn đi qua.

Hai người trở lại khách sạn, Tưởng Vân đi tắm trước. Sau khi đi ra Tưởng Vân một người ngồi tại ghế sô pha suy nghĩ, tóc cũng không có sấy qua. Vương Hiểu Giai đơn giản cọ rửa một chút liền đi ra, cầm máy sấy đi qua, khi âm thanh máy sấy vù vù cùng gió nóng cùng nhau xuất hiện tại xung quanh Tưởng Vân, Tưởng Vân mới hoàn hồn

Ngón tay Vương Hiểu Giai ôn nhu xuyên qua kẻ hỡ, Tưởng Vân không nhúc nhích, mặc cho Vương Hiểu Giai chiếu cố. Vương Hiểu Giai vây quanh trước mặt cô, Tưởng Vân nhìn thân thể mềm mại trước mắt, ngồi dậy ôm lấy. Mặt dán tại trước ngực của nàng, trên dưới cọ xát. Vương Hiểu Giai để tuỳ ý Tưởng Vân, tiếp tục công việc trong tay.

Tưởng Vân đắm chìm trong ôn nhu, cô cách áo ngủ, bỗng nhiên cắn cái điểm nhỏ nhô ra kia. Vương Hiểu Giai hít vào một hơi, tay lập tức đè xuống bả vai Tưởng Vân. Tưởng Vân ăn một chút bật cười, cô ưa thích Vương Hiểu Giai mẫn cảm. Vương Hiểu Giai đối với cô cũng hết cách, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là tay nhẹ nhàng nắm kéo tóc ngắn của Tưởng Vân.

Rất nhanh, áo ngủ bị Tưởng Vân ngậm ướt, lộ ra hai điểm cảm thấy khó xử kia. Ánh mắt Tưởng Vân dần dần thay đổi, Vương Hiểu Giai không cần nhìn đều biết hiện tại tình hình là như thế nào, tim của nàng đập càng lúc càng nhanh.

Tưởng Vân ngẩng đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm hai điểm kia, ngẫu nhiên duỗi ra đầu lưỡi chống đỡ, hoặc là mút vào hoặc là cắn, Vương Hiểu Giai có chút đứng không yên. Tay Tưởng Vân từ dưới áo ngủ luồn đi vào, dán trên làn da trơn mềm, hai người đồng thời thở dốc lên tiếng. Tưởng Vân đem Vương Hiểu Giai kéo vào trong ngực, sau đó xoay người đem nàng đặt dưới thân, không kịp chờ đợi mà hôn giáng lâm. Máy sấy rớt xuống nệm trên đất, sau đó "Ưm....." một tiếng vang lên, gợi lên một tình cảnh diễm lệ.....

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Vân mang Vương Hiểu Giai đi đến cửa hàng. Hai người vừa vào cửa chủ tiệm liền kinh ngạc nhìn qua Tưởng Vân, ánh mắt tại giữa hai người quét qua quét lại. Tưởng Vân nắm tay Vương Hiểu Giai, mỉm cười nhìn. Khó có được thời điểm nhìn thấy cô biểu lộ phong phú, vẫn rất có ý tứ.

"Đã lâu không gặp!"

"Đúng vậy a!"

"Vị này là.... chủ nhân vòng tay?"

Tưởng Vân cười gật gật đầu

"Đây là phu nhân nhà tôi, đây là lão bản tiệm này"

Tưởng Vân vì hai người đơn giản giới thiệu, danh tự không trọng yếu, trọng yếu là cho thấy thân phận.

"Lần này muốn tuyển chút gì?"

Tưởng Vân đi qua

"Tôi muốn vì nàng định chế một bộ trang sức"

Vương Hiểu Giai vừa tiến vào cửa hàng liền bị các loại trang sức có tạo hình đặc biệt trong tiệm hấp dẫn, Tưởng Vân cùng chủ cửa tiệm đang tán gẫu, chính nàng liền bốn phía bắt đầu đi dạo. Phẩm vị chủ cửa tiệm không tầm thường, khó có được.

"Phu nhân, đến đây một chút"

Tưởng Vân kêu

"Chị muốn vì em đặt trước một bộ trang sức, em có thể nói ý nghĩ của em một chút"

Vương Hiểu Giai có chút ngoài ý muốn, buổi sáng Tưởng Vân chỉ nói muốn dẫn nàng đi một chỗ, cũng không có nói là muốn vì nàng đặt trước chế tạo trang sức. Nhưng nhìn đến tiệm này, từ nội tâm Vương Hiểu Giai phát ra sự yêu thích. Thế là, nàng ngồi xuống, đem một số ý nghĩ của mình nói ra, chủ tiệm vừa nghe vừa ghi nhớ.

Tưởng Vân đi đến một bên, bốn phía ngao du, nhìn trúng một cái vật trang sức thập tự giá mã não. Muốn mua đến đưa cho Cao Lam, lúc này Vương Hiểu Giai cũng bàn xong đi đến nói

"Về thời gian có yêu cầu a?"

"Cô nhìn cần bao lâu?"

"Ba tháng thế nào?"

Tưởng Vân quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai mỉm cười gật gật đầu

"Được rồi"

"Nhìn trúng cái Thập tự giá này?"

"Ân. Một vị trưởng bối của tôi hiện tại hôn mê bất tỉnh, tôi rất lo lắng"

"Hi vọng hết thảy đều có thể tốt"

"Đúng vậy a. Cái này giúp tôi bọc lại đi"

"Được"

Hai người lại tại trong tiệm nhìn một lát, điện thoại di động Tưởng Vân vang lên, cô cau mày trả lời điện thoại một lát, là tập đoàn bên kia. Thanh âm Tưởng Vân càng ngày càng lạnh, Vương Hiểu Giai có chút bận tâm nhìn cô. Tưởng Vân nắm chặt điện thoại, cùng Vương Hiểu Giai chào một cái liền đẩy cửa tiệm ra, đứng ở cổng tiếp tục nghe. Trong tiệm chỉ có Vương Hiểu Giai cùng chủ tiệm bưng đến hai chén trà cùng một bàn điểm tâm nhỏ, mời Vương Hiểu Giai ngồi xuống thưởng thức.

"Cám ơn"

Vương Hiểu Giai ngượng ngùng cười cười

"Không cần ngại ngùng, tôi cũng ưa thích phụ nữ"

Vương Hiểu Giai hơi kinh ngạc nhìn lại, nàng còn chưa có gặp qua người lần đầu tiên gặp mặt lại hào phóng thừa nhận xu hướng tính dục.

"Nhưng Tưởng Vân tương đối may mắn, cô ấy gặp được người mình yêu. Mà tôi, còn đang chờ đợi đây!"

Uống ngay một hơi trà trong tay, thản nhiên nói

Vương Hiểu Giai không biết nên nói cái gì, nàng cũng không quá am hiểu cùng người xa lạ nói chuyện phiếm

"Đây đều là cô tự mình làm?"

"Đúng vậy a, thuần chế tác thủ công"

"Phi thường xinh đẹp"

"Cám ơn"

Vương Hiểu Giai lại không biết nói cái gì, nhìn ra sự bất an của nàng, chủ tiệm mỉm cười nói

"Tôi cùng Tưởng Vân cũng không coi là có quá nhiều quen biết, nhưng có loại cảm giác cùng chung chí hướng. Cô ấy đến Đài Bắc, chỉ cần có thời gian đều tới tiệm của tôi ngồi một chút. Có đôi khi chúng tôi đều không nói lời nào, chỉ lẳng lặng thưởng thức trà. Tôi nghĩ tôi cùng cô ấy có một sô điểm rất giống nhau, cho nên có một loại ăn ý. Tôi cũng không biết cô ấy làm cái gì, từ trước đến giờ cô ấy cũng không chủ động hỏi tôi. Có phải hình thức ở chung này rất có ý tứ hay không?"

Vương Hiểu Giai nhàn nhạt cười

Tưởng Vân đẩy cửa ra tiến đến, nhìn thấy hai người trao đổi rất vui sướng. Vương Hiểu Giai thấy cô tiến đến, vội vàng đứng dậy nhường một chỗ

"Thế nào? Có phải có việc hay không?"

Tưởng Vân nắm chặt tay của nàng, lắc đầu

"Vẫn là việc tranh cử"

Vương Hiểu Giai biết hiện tại ngoại trừ sự tình Cao Lam, bên ngoài sự tình tranh cử là một chuyện nhức đầu nhất. Nhưng Tưởng Vân không có nhiều lời nói qua cái gì, Vương Hiểu Giai cũng sẽ không hỏi nhiều. Nàng hiểu rõ Tưởng Vân có cách nghĩ cùng cách làm riêng của cô, không nói tự nhiên có đạo lý của cô, cho nên không cần thiết cạy hỏi, điểm này nàng và Tưởng Vân đều giống nhau.

"Chị hẹn bọn người Ngô Triết Hàm, có một số việc cần an bài, chúng ta về trước đi được chứ?"

"Được"

Cùng nói tạm biệt, hai người dắt tay rời đi, từ cửa thuỷ tinh nhìn qua ngoài cửa bóng lưng của hai người, chủ tiệm nhấp một ngụm trà. Hai người này rất xứng đôi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro