Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70

Cao Lam đã được đưa vào phòng bệnh cao cấp, mặc dù vẫn không có tỉnh lại, nhưng tối thiểu có thể khiến người ta vì nàng quản lý dung nhan một chút.

Trong phòng nhiệt độ vừa vặn, thêm ẩm ướt khí thở ra sương mù, trong phòng bệnh chỉ có tiếng tít tít của máy thở. Tưởng Vân ngồi ở một bên giường, cầm trong tay thập tự giá đã mua được, hai tay giao nhau, nhắm mắt vì Cao Lam cầu nguyện. Vương Hiểu Giai ngồi ở một bên, lẳng lặng bồi bạn.

Tưởng Vân đem thập tự giá đeo lên cổ Cao Lam, sau đó nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng nói

"Lam tỷ, em từ chức. Em biết chị nhất định không hiểu cách làm của em, nhưng em có lựa chọn của mình, xin chị tin tưởng em. Chị là bá nhạc quan trọng nhất trong nhân sinh của em, em đem chị trở thành người thân. Về sau, chúng ta không còn là cấp trên và cấp dưới nữa, liền là người thân có được hay không? Chị sớm ngày tỉnh lại, sau đó cho em nhiều cơ hội bồi chị, hiếu kính chị. Về sau chúng ta có thể cùng xuất hành, em sẽ chiếu cố chị thật tốt"

Tưởng Vân nói liên miên lải nhải cùng Cao Lam trò chuyện, Vương Hiểu Giai nghe Tưởng Vân nói, cảm thấy một người thiệt lương như thế này là như thế nào tại thương trường cùng các nam nhân chém giết được đây? Cô cao tay, cơ trí, nếu như không phải mấy ngày nay nghe Ngô Triết Hàm từng chuyện từng chuyện kể ra, chỉ sợ Vương Hiểu Giai vĩnh viễn cũng sẽ không biết Tưởng Vân đến tột cùng phải chịu bao nhiêu áp lực. Nhiều lần tình hình nguy hiểm như vậy, đối với Tưởng Vân mà nói giống như đứng bên vách núi, bước sai một bước, vạn kiếp bất phục. Cho nên thời điểm vừa cùng Tưởng Vân tiếp xúc, mặc dù biết tuổi tác cô không tính là lớn, nhưng toàn thân lộ ra một cỗ thành thục không giống người đồng trang lứa, cũng là phần thành thục này hấp dẫn ánh mắt Vương Hiểu Giai đi.

Tưởng Vân nộp đơn từ chức, hiện tại đang trên đầu sóng ngọn gió, Đài Bắc không nên ở lâu. Hơn nữa, trong một tháng Tưởng Vân muốn đem việc làm nội địa bàn giao tốt. Bởi vậy, mọi người thương nghị mau chóng về thành phố T. Lúc gần đi Peter đến đưa

"Tưởng Vân, anh ủng hộ quyết định của em. Em có một thân thực lực, không nhất định phải làm tại Hành Nhất."

"Cám ơn anh. Trước mắt quan trọng nhất chính là Lam tỷ mau chóng tỉnh lại. Bên này có bất kì tình huống gì, làm ơn liên hệ cùng em. Em cùng Lam tỷ, tình cảm..."

"Yên tâm đi. Anh cũng một mực đem em trở thành muội muội. Kì thật từ nhỏ anh chỉ hi vọng có một muội muội, nhưng lại một mực không thể toại nguyện"

Tưởng Vân nhìn Peter ấm áp tiếu dung, trong lòng một trận ấm áp. Cô chủ động tiến lên ôm anh

"Cảm ơn anh, Peter"

"Mẹ là người kiên cường như vậy, nhất định sẽ tỉnh lại. Bất quá lúc bà tỉnh lại em khẳng định sẽ bị mắng! Bất quá yên tâm, anh sẽ giúp em!"

Tưởng Vân cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng là dư thừa, hai người đều dùng biểu lộ chân thành nhất đối mặt với đối phương, dạng này liền tốt.

Tạm biệt Peter, mấy người bay về thành phố T. Đêm đó, A Tả đề nghị tìm một chỗ ăn mừng một trận. Tưởng Vân nhỏ giọng hỏi Vương Hiểu Giai

"Phu nhân, em thích ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được a"

"Em chọn lựa một cái muốn ăn, để bọn họ chọn chị sợ không hợp khẩu vị của em"

Vương Hiểu Giai cười nhìn Tưởng Vân, Tưởng Vân vẻ mặt thành thật, còn thúc giục nàng mau chóng suy nghĩ. Nàng giơ tay lên, sờ lỗ tai Tưởng Vân, nhỏ giọng nói ra:

"Chị hướng về em như thế, không sợ bọn họ náo chị a!"

"Phu nhân, chị một khoả hồng tâm hướng về em! Em nhìn chị tư tưởng giác ngộ như thế này, đủ cao đi!"

"Tạm được"

"Vậy em cho chị ban thưởng đi, về sau chị còn phải tiếp tục phát huy"

"Chị muốn ban thưởng cái gì a?"

"Cái này phải xem ý tứ của phu nhân em"

"Cho phép chị đưa ra chút ý kiến tham khảo"

"Hắc hắc, phu nhân thật sự khéo hiểu lòng người! Tỉ như...."

Tưởng Vân tại bên tai Vương Hiểu Giai nói xong, Vương Hiểu Giai ngay cả bên tai đều đỏ. Nàng hung hăng bóp cánh tay Tưởng Vân, xấu hổ tức giận trừng mắt cô.

Tưởng Vân lại muốn Vương Hiểu Giai ăn mặc đồng phục dụ hoặc cô!

Cuối cùng mấy người quyết định đi ăn lẩu. Vương Hiểu Giai đối với loại thức ăn nhiều dầu kia không phải rất hứng thú, nhưng ngẫu nhiên ăn một bữa cũng không tệ. Nhất là bồi tiếp Tưởng Vân, còn có nhóm bạn này, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là mọi người vui vẻ.

Rất nhanh A Tả liền liên hệ tốt một tiệm lẩu, vừa vào cửa, liền có rất nhiều người nhòm ngó mọi người.

Quản lý nhìn thấy A Tả vội vàng ra đón

"Tả ca, gian phòng đã sắp xếp xong xuôi, mời tới bên này"

Đêm nay, mọi người luân phiên kính Tưởng Vân. Sau đó mỗi người đều kể những việc khắc sâu ấn tượng trong những năm gần đây, nói nói, Ngô Triết Hàm trước rớt xuống nước mắt

Tưởng Vân nắm trong tay ly rượu, thỉnh thoảng lắc một chút, con mắt nhìn chằm chằm gợn sóng, thâm trầm đến cực điểm. Đúng vậy a, những năm này, phát sinh rất nhiều chuyện, thứ nào việc nào không phải khắc cốt ghi tâm đây.

Vương Hiểu Giai nhìn thấy Ngô Triết Hàm khóc, có chút luống cuống. Không biết nên đi an ủi hoặc liền để nàng phát tiết. Đang do dự, Tưởng Vân nắm chặt tay nàng. Vương Hiểu Giai quay đầu nhìn cô, ánh mắt của cô lộ ra ý cười ôn hoà.

"Không sao, có A Tả"

Tưởng Vân nhẹ nói

Vương Hiểu Giai hơi cười. Yên tâm đồng thời lại cảm thấy ấm áp, Tưởng Vân quan tâm để cho nàng cảm nhận được tư vị của được yêu, được sủng.

"Tốt tốt, những năm kia chúng ta đều đã cùng đi qua. Tiếp theo, chúng ta còn muốn cùng đi, mà lại một lần nữa đi! Đến! Cạn một ly, vì qua đi hôm qua, càng thêm không biết ngày mai!"

A Tả nâng chén, hào khí vạn trượng nói ra.

Mọi người nhao nhao nâng ly

"Cạn ly!"

Rượu qua nhiều vòng, trong mắt A Thành chứa nhiệt lệ bưng ly rượu đến trước mặt Tưởng Vân

"Tưởng tổng, về sau, tôi có thể gọi tên ngài hay không?"

Tại Hành Nhất, mọi người muốn phân rõ cương vị chức trách. Cho nên từ khi vào Hành Nhất, A Thành vẫn xưng hô Tưởng tổng. Hiện tại mọi người rút khỏi Hành Nhất, xưng hô hẳn là nên sửa đổi một chút.

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười. Vương Hiểu Giai chủ động nhường ra vị trí của mình, thuận tiện A Thành cùng Tưởng Vân nói chuyện phiếm. Ngô Triết Hàm đem Vương Hiểu Giai kéo đến ngồi xuống bên người, kể cho Vương Hiểu Giai quá trình A Thành cùng Tưởng Vân quen biết.

Vương Hiểu Giai kỳ thật bội phục Tưởng Vân, có thể làm cho những người này một mực đi theo cô cũng là thực lực.

Lưu Gia Vân nhìn Tưởng Vân đối diện, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nhìn thấy cô cùng Vương Hiểu Giai ăn ý ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, trong lòng Lưu Gia Vân từ đầu đến cuối đều cảm thấy có chút khó mà tiếp nhận. Nhưng lại có thể làm gì đâu! Một đêm kia A Tả tìm anh uống rượu, đem chuyện của Tưởng Vân và Vương Hiểu Giai đều nói cho Lưu Gia Vân nghe, cuối cùng, anh ấy nói một câu

"Gia Vân, Tưởng Vân vì mọi người nỗ lực rất nhiều rất nhiều, để cho em ấy vì chính mình sống một lần đi!"

Chính là câu nói này để cho Lưu Gia Vân triệt để bỏ đi suy nghĩ. Đúng vậy a, Tưởng Vân đã yêu Vương Hiểu Giai như vậy, vì nàng có thể từ bỏ tiền đồ tốt đẹp tại Hành Nhất, như vậy còn có lí do gì có thể ngăn cản hai người đây?

Kỳ thật Lưu Gia Vân cũng không xem trọng tương lai Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai, anh cảm thấy Tưởng Vân có thể kiên trì, nhưng Vương Hiểu Giai chưa hẳn. Tình cảm giữa hai người phụ nữ không thể rời bỏ củi gạo dầu muối, chỉ sợ tại quá trình kích tình đến bình thản Vương Hiểu Giai sẽ làm ra lựa chọn giống Tư vậy. Mà anh, liền lấy phương thức hi vọng của Tưởng Vân, cả một đời bồi tiếp cô.

Mọi người nháo đến khuya mới giải tán. Về đến nhà, Vương Hiểu Giai làm cho Tưởng Vân chén mật ong, Tưởng Vân từ từ nhắm hai mắt nằm ngửa trên ghế salon. Vương Hiểu Giai đi qua, ngồi quỳ chân trên thảm, giúp Tưởng Vân xoa bóp đầu. Tưởng Vân từ từ nhắm hai mắt, nắm tay Vương Hiểu Giai qua, đặt ở bên môi hôn một chút, liền bắt đầu hưởng thụ Vương Hiểu Giai xoa bóp

"Rainbow"

"Hả?"

"Tại sao chị phải từ bỏ tiền đồ tại Hành Nhất?"

"Bởi vì mệt mỏi"

"Một mình làm không phải mệt mỏi hơn a?"

"Không giống nhau, tối thiểu tâm là tự do"

"Là bởi vì quan hệ với em, cho nên ảnh hưởng tới phát triển của chị tại Hành Nhất sao?"

Tưởng Vân từ từ nhắm hai mắt, lắc đầu

"Không phải liên quan đến em, là chuyện của bản thân chị. Tại Hành Nhất, chị vĩnh viễn cũng không thoát được gông xiềng người khác cho chị, tựa như người ở bên trong cái lồng, tại bên trong vòng tròn người khác vẽ xong mà hoạt động. Hơi không cẩn thận, liền sẽ gây nên bất mãn, sau đó liên luỵ những người khác."

Lời nói Tưởng Vân làm Vương Hiểu Giai đau lòng. Kỳ thật Tưởng Vân từ bỏ tranh cử, muốn tự mình xây dựng sự nghiệp, những chuyện này tại hai ngày trước khi Tưởng Vân tranh cử bộ trưởng nàng mới biết đến. Hơn nữa là A Tả tìm Vương Hiểu Giai, đem những chuyện này nói cho nàng biết. Đêm đó Vương Hiểu Giai là như thế nào đến nhà đều nhớ không rõ, chỉ biết là không ngừng đem sự tình phân tích, suy ngẫm. Tưởng Vân vì tương lai của cả hai mà làm ra hy sinh lớn như vậy, Vương Hiểu Giai không thể nói là không cảm động. Sau khi cảm động, lại bắt đầu hoài nghi có phải nàng làm trễ nãi Tưởng Vân hay không.

A Tả để Vương Hiểu Giai hiểu rõ, Tưởng Vân làm ra quyết định như vậy liền không quay đầu lại được. Tiếp theo chờ đợi mọi người đều là khó khăn, nếu không có nội tâm cường đại, sợ rằng cũng không vượt qua được.

A Tả cũng không có nói chuyện giật gân, sự thật chính là như vậy. Tự mình lập nghiệp, mang ý nghĩa hào quang mình đang mang cũng bị mất. Trước kia lấy danh hiệu Phó tổng giám đốc hành chính Hành Nhất, mặc kệ là ai cũng muốn cho Tưởng Vân mặt mũi. Bao quát rất nhiều người vắt óc tìm mưu kế tiếp cận Tưởng Vân đều là vì hướng về phía quyền lợi trong tay cô. Hiện tại, khi hết thảy đều không có, những người kia cũng đồng dạng sẽ đi cách xa cô, xã hội liền có một mặt hiện thực tàn khốc như vậy.

A Tả nói hiện tại trong lòng Tưởng Vân gặp phải áp lực lớn nhất liền là Cao Lam và Vương Hiểu Giai, lời này để Vương Hiểu Giai cũng không biết phải làm sao. Anh ấy nói Tưởng Vân đối phó chuyện tập đoàn bên kia kỳ thật dư xài, nhưng cô lo lắng mình lập nghiệp nếu là không tốt, Vương Hiểu Giai sẽ có ý kiến gì về cô? Còn có Cao Lam, nàng vun trồng Tưởng Vân như vậy, vậy mà Tưởng Vân lại xử trí theo cảm tính từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, này lại để Cao Lam thất vọng cỡ nào. Nếu như Tưởng Vân không có làm cho ra việc, như vậy cô còn biết đem mặt mũi nào mà đối mặt với Cao Lam.

Kỳ thật Vương Hiểu Giai phi thường đau lòng Tưởng Vân, nàng muốn nói cho Tưởng Vân nàng không quan tâm cô có phải là phó tổng giám đốc tập đoàn Hành Nhất hay không, không quan tâm cô có bao nhiêu tiền, cũng không quan tâm cô có cái địa vị gì. Nhưng nàng nói không nên lời, bởi vì những điều này đối với Tưởng Vân mà nói là bảo đảm.

Tưởng Vân sẽ không bởi vì lời nói của Vương Hiểu Giai liền từ bỏ sự nghiệp của mình, sự nghiệp đối với Tưởng Vân mà nói là bảo hộ an toàn lớn nhất, loại bảo hộ này kỳ thật vượt qua cả tình yêu cùng gia đình. Cho nên Vương Hiểu Giai không biết biểu đạt tâm tình của nàng như thế nào, nàng muốn cho Tưởng Vân nhẹ nhõm một chút, nhưng càng nghĩ nói chút gì hoặc làm chút gì, liền càng không biết nói như thế nào làm như thế nào. Cho nên Vương Hiểu Giai ấp a ấp úng nhiều lần, cũng không có đem lời nói ra miệng

Hiện tại Tưởng Vân uống rượu, chính là bị đau đầu. Vương Hiểu Giai lại xoắn xuýt có nên tiếp tục cái đề tài này hay không.

Tưởng Vân thở phào một hơi, mở mắt ra, hai người cứ như vậy lúc lên lúc xuống nhìn nhau. Tưởng Vân giơ tay lên từng điểm từng điểm miêu tả lấy mặt mày Lương Vặn Hàm, ngón cái đảo qua môi mềm, Tưởng Vân thấp giọng nói ra

"Hôn chị"

Vương Hiểu Giai bị ánh mắt Tưởng Vân mê hoặc, ở trong đó tựa hồ lại có cái gì đó đang cuộn trào. Nghe được giọng Tưởng Vân trầm thấp, Vương Hiểu Giai không có suy tư nhiều hơn, chậm rãi cúi đầu xuống, rốt cuộc môi hai người dính vào nhau. Vương Hiểu Giai học theo dáng vẻ của Tưởng Vân, đầu lưỡi hoạt động dọc theo vành môi của cô, Tưởng Vân môi khẽ nhếch, cô từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ Vương Hiểu Giai thân cận. Vương Hiểu Giai rất trân quý mô tả lấy môi Tưởng Vân, thế nhưng cái ôn nhu mệt nhọc này khiến Tưởng Vân bất mãn, cô bỗng nhiên giơ tay lên bưng lấy mặt Vương Hiểu Giai, lưỡi không kịp chờ đợi câu đỡ lấy Vương Hiểu Giai, nhiệt liệt dây dưa, thẳng đến hô hấp hai người triệt để hỗn loạn, lúc Vương Hiểu Giai cảm thấy thực sự thở không nổi, Tưởng Vân mới chậm rãi buông ra, nhưng vẫn hôn môi nàng

"Hương vị của em rất tốt nha"

Tưởng Vân vừa cười vừa nói

Vương Hiểu Giai thở hào hển, thế nhưng nhìn qua ánh mắt Tưởng Vân phảng phất chảy ra nước, nàng sờ lên lông mày Tưởng Vân, nhẹ nói

"Tưởng Vân, em yêu chị, rất yêu... rất yêu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro