Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76

"Buổi tối chúng tôi cùng trưởng khu ăn cơm. Tưởng Vân rất hứng thú với khu nhà máy sản nghiệp mới giải phóng, cho nên cao hứng uống mấy chén."

Viên Vũ Trinh vào nhà nói ra.

"Ừm, để tôi nấu nước mật ong cho hai ngời, mời ngồi một lát."

Vương Hiểu Giai xoay người đi đến phòng bếp, Viên Vũ Trinh đem Tưởng Vân nằm ở trên ghế salon, giúp cô cởi hai cúc áo trên áo sơ mi. Vương Hiểu Giai cố ý không nhìn xem tình hình ở phòng khách, nàng hiện tại cảm thấy tình cảnh như vậy có chút khó chịu.

Viên Vũ Trinh đánh giá bố cục chung quanh gian phòng, không lớn, nhưng rất ấm áp. Cảm giác ấm áp này chính là điểm thiếu khuyết của Viên Vũ Trinh, bởi vậy nội tâm vô cùng khát vọng. Tầm mắt của nàng bị những vật trang trí nhỏ được bài trí trên giá sách hấp dẫn, nàng nhìn một chút liền khẳng định đây là Tưởng Vân làm. Nhìn kỹ, toàn bộ căn nhà có rất nhiều chỗ bị "đánh dấu". Căn hộ mang phong cách không khí Địa Trung Hải, tỏa ra làn gió ấm áp. Nhưng là có vài phụ kiện nhỏ, vật phẩm trang sức, thậm chí tấm thảm lót trên ghế nằm, đều đoán ra được là Tưởng Vân từ ngày vào ở chung đã mua thêm những thứ đó.

Trong phòng không có ảnh chụp chung của hai người, điều này khiến trong lòng Viên Vũ Trinh mơ hồ có chút an tâm. Có lẽ bản chất truyền thống của người Trung Quốc đều có ý thức, trong nhà nhất định phải đặt một khung ảnh chụp chung, bất luận lớn hay nhỏ. Tưởng Vân ở nhà Vương Hiểu Giai, nhưng lại không chụp ảnh chung, nhìn kiểu gì vẫn là có ý tứ giấu diếm mối quan hệ. Viên Vũ Trinh suy nghĩ càng ngày càng xa, đắm chìm trong suy luận của chính mình. Buổi xã giao tối nay, Tưởng Vân thay Viên Vũ Trinh uống giúp không ít rượu, dù vậy Viên Vũ Trinh cũng ổn thỏa đưa Tưởng Vân về nhà, kỳ thật nàng cũng uống khá nhiều. A Thành muốn đỡ Tưởng Vân lên lầu, nhưng Viên Vũ Trinh không chịu.

Tưởng Vân tối nay thật sự say. Một phần là đã lâu rồi cô không uống rượu. Một phương diện khác, cũng có liên quan đến sự tình Vương Hiểu Giai cùng Hứa Phóng Nhân. Vương Hiểu Giai bưng hai chén nước mật ong tới, một chén đưa cho Viên Vũ Trinh. Nàng nhìn Tưởng Vân nằm trên ghế salon nhắm mắt cau mày, biết cô cực kỳ khó chịu. Không nói thêm gì, trực tiếp kéo cô ngồi dậy, để cho cô tựa trên bả vai mình, rồi nói:

"Tưởng Vân, em là Thiên Thảo. Chị có nghe thấy không?"

Tưởng Vân chịu cơn đau đầu mở mắt ra, nhìn Vương Hiểu Giai ở trước mặt

"Chị về nhà rồi sao?"

"Ừm. Trước em giúp chị uống nước mật ong, sau đó đỡ chị về phòng đi ngủ."

Bên trong thanh âm lạnh lùng của Vương Hiểu Giai không giấu được đau lòng. Hai tay Viên Vũ Trinh nắm chén, mắt liếc thấy hai người. Tưởng Vân ngoan ngoãn tựa trên người Vương Hiểu Giai, vòng tay trên lưng Vương Hiểu Giai, há mồm uống xong nước mật ong trong tay nàng. Viên Vũ Trinh biết thời khắc này động tác của Tưởng Vân tuyệt đối là tự nhiên. Vừa về đến nhà, nàng có thể rõ ràng cảm giác được thân thể Tưởng Vân trầm tĩnh lại.

"Vũ Trinh, cô ngồi đây một chút, tôi dìu chị ấy trở về phòng."

Viên Vũ Trinh mỉm cười gật đầu.

"Cần tôi hỗ trợ không?"

"Tôi có thể tự làm được. Tưởng Vân, chị đứng lên được không? Chúng ta trở về phòng."

Vương Hiểu Giai dụ dỗ nói, nàng quá rõ trọng lượng của Tưởng Vân. Đừng nhìn người gầy, thế nhưng lại có lực. Nếu cô đem trọng lượng toàn thân dồn hết lên người Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai khẳng định đỡ không được. Bởi vậy Vương Hiểu Giai nhìn thấy Viên Vũ Trinh không có thở quá gấp, liền biết Tưởng Vân không có say đến mức độ bất tỉnh nhân sự.

Tưởng Vân chầm chậm gật đầu. Nắm lấy tay Vương Hiểu Giai mượn lực đứng lên, bước đi xiêu vẹo hướng gian phòng. Vừa đi vừa nói:

"Vũ Trinh, tôi ngủ một giấc sẽ không sao. Cô cũng sớm trở về đi, để A Thành lái xe chậm một chút."

"Biết."

Tưởng Vân cự tuyệt Vương Hiểu Giai muốn dùng tay đỡ, thật ra là cô say đến khó chịu, nhưng cô cũng không muốn gây cho Vương Hiểu Giai thêm phiền phức. Nhưng động tác cự tuyệt này khiến trong lòng Vương Hiểu Giai phi thường khó chịu, nàng vẫn còn nhớ đến dáng vẻ của Viên Vũ Trinh ôm chặt eo Tưởng Vân lúc nãy. Vào đến phòng ngủ Tưởng Vân liền ngã chổng vó ở trên giường, Vương Hiểu Giai đi qua nhanh cởi quần áo, giúp cô thay đồ ngủ.

Một lát sau, Vương Hiểu Giai trở lại phòng khách. Nàng nhìn Viên Vũ Trinh không có ý tứ đứng dậy rời đi, liền hiểu nàng muốn nói ra suy nghĩ của mình. Thế là nàng rất tự nhiên bưng tới cốc nước lọc, cho Viên Vũ Trinh súc miệng, sau đó đợi nàng nói đôi lời.

"Tưởng Vân hôm nay nhìn qua có điểm kì lạ, uống rượu có chút gấp. Ban đầu tôi cho là cô ấy là nóng lòng muốn cầm mảnh đất kia, về sau phát hiện không phải. Trong bữa tiệc cô ấy lúc nào cũng thất thần, trước kia điều này là cực kỳ hiếm thấy."

Vương Hiểu Giai nhìn Viên Vũ Trinh, ra hiệu nàng nói tiếp.

"Công ty mới hiện tại nhiệm vụ cấp thiết nhất là mau chóng định hình nhà máy, sau đó khởi công kiến thiết. Mỗi người chúng tôi mỗi ngày cũng đang nỗ lực liên hệ những việc này, mà lại, hiện tại thử sản xuất ra sản phẩm căn bản không có nguồn Tư thụ. Nhà xưởng trước kia có khả năng hợp tác hiện tại có thái độ quan sát, Tư thụ mở không ra, nhà máy xác định không hạ, mang ý nghĩa tất cả việc làm đều đình trệ. Dưới mắt chính là giai đoạn thi chạy với thời gian, cho nên áp lực trong lòng Tưởng Vân rất lớn. Nhưng mà những cái này chỉ là công việc, tôi muốn nói chuyện tình cảm giữa hai cô áp lực càng lớn, mà cô ấy lại không có cách nào cùng mọi người trao đổi."

Vương Hiểu Giai không hiểu Viên Vũ Trinh rốt cục muốn nói cái gì. Áp lực của Tưởng Vân không cần nàng nói, Vương Hiểu Giai cũng biết. Ý nàng chẳng lẽ là oán trách mình tạo thêm áp lực cho Tưởng Vân?

"Vũ Trinh, đây là chuyện riêng giữa tôi và Tưởng Vân."

"Nhưng Tưởng Vân sẽ không cùng cô nói về áp lực này."

"..."

Vương Hiểu Giai biết thời khắc này biểu lộ của mình nhất định không dễ nhìn, trong nội tâm nàng dường như có chút giận Tưởng Vân. Viên Vũ Trinh nhìn Vương Hiểu Giai không nói lời nào, nhưng toàn thân phát ra khí tức càng ngày càng lạnh, trong lòng có chút phức tạp. Nàng cố ý nói ra những lời này, nhưng nàng chỉ hi vọng Vương Hiểu Giai có thể thông cảm cho Tưởng Vân nhiều một chút.

Ai cũng nhìn ra được Tưởng Vân rất quan tâm Vương Hiểu Giai. Nói không khoa trương, nếu như trời đột nhiên đổ mưa, Tưởng Vân cơ hồ trước tiên sẽ gọi điện thoại hỏi Vương Hiểu Giai đang ở đâu, nếu cần, cô nhất định tự mình đi đón. Tâm tư như vậy, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng đều có thể, nhưng sẽ không dễ dàng nếu tiếp tục kéo dài như vậy. Viên Vũ Trinh hi vọng Vương Hiểu Giai có thể để Tưởng Vân bớt quan tâm nàng chút, cô hiện tại đã đủ mệt mỏi.

"Thiên Thảo, tôi nói điều này cô cũng đừng quá để ý. Lần trước Tưởng Vân ở cùng một chỗ với tôi, cô ấy liền uống nhiều hơn hai ly, nhìn thấy một đôi bên cạnh, một bên thì y như chim non nép vào lòng người kia, từ trong ánh mắt cô ấy nhìn ra một loại hâm mộ. Cho nên tôi mới to gan suy đoán, có lẽ tình cảm bên trong hai người các cô, hẳn là đang nỗ lực để có một chút bình đẳng. Tôi biết chuyện này không liên quan đến tôi, thế nhưng hiện tại tôi cùng Tưởng Vân, còn có Ngũ Triết, A Tả đều cùng một chỗ dốc sức lập nghiệp, vạn sự khởi đầu nan, chúng tôi đều rất đau lòng Tưởng Vân. Hôm nay tâm tình cô ấy không tốt lắm, cho nên uống có chút nhiều."

Vương Hiểu Giai không ngừng tự nhủ phải tỉnh táo, cô gái trước mặt này là đồng nghiệp Tưởng Vân, là bằng hữu Tưởng Vân, nàng không phải cố ý đến để châm ngòi hay chọc tức mình. Vương Hiểu Giai cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh, thế nhưng bên ngoài mặc dù là biểu hiện giữ vững lý trí, đáy lòng Vương Hiểu Giai hiện tại đang kêu gào đòi phản kích. Nhưng cuối cùng, Vương Hiểu Giai nói:

"Cám ơn cô nhắc nhở, Tưởng Vân được mọi người quan tâm như vậy, là phúc khí của chị ấy, cũng là phúc khí của tôi. Hai chúng tôi đều vì lẫn nhau mà buông bỏ không ít, cũng thay đổi không ít. Có một số việc thứ lỗi tôi không tiện nói cho người khác, dù sao chuyện tình cảm, nóng lạnh tự biết."

Viên Vũ Trinh uống ngay một hơi nước mật ong trong tay, không nói gì.

"Chút nữa cô trở về bằng cách nào?"

"A Thành ở phía dưới chờ tôi."

Vương Hiểu Giai gật đầu, xem ra hiện tại Viên Vũ Trinh cùng các bằng hữu thân thiết của Tưởng Vân đã quen thuộc đến mức có thể xưng hô thân mật.

"Thiên Thảo, tính cách của tôi rất thẳng, bởi vì quan hệ giữa tôi và Tưởng Vân cũng không có đem cô trở thành người ngoài, cho nên muốn nói cái gì thì nói trực tiếp, hi vọng cô chớ để ý."

"Tôi không biết."

Vương Hiểu Giai mỉm cười nói, sau đó không nói lời nào. Ý tứ này rất rõ ràng, Viên Vũ Trinh cảm thấy nói nữa cũng không tốt, đứng dậy rời đi.

Tiễn Viên Vũ Trinh xong, Vương Hiểu Giai ngồi một mình ở trong phòng khách. Không nói lý lẽ trên thì làm sao thuyết phục được mình, nhưng là tâm lý không thoải mái, mà lại là cực độ không thoải mái. Nàng thực sự không rõ lời Viên Vũ Trinh nói cái gọi là tâm tình Tưởng Vân không tốt đến cùng là vì gì, vì bản thân nàng? Vì tình cảm của hai người? Tưởng Vân cái gì cũng không nói, Vương Hiểu Giai căn bản đoán không được.

Mà nàng cũng không rõ Viên Vũ Trinh dựa vào cái gì cùng mình bàn luận, càng không hiểu là ai cho nàng dũng khí nói. Là Tưởng Vân a? Thế nhưng trong lòng Vương Hiểu Giai rất rõ ràng Tưởng Vân không phải là người như vậy, có thể Viên Vũ Trinh nói dối Vương Hiểu Giai, để cho nàng biết là Tưởng Vân bày tỏ oán trách cho Viên Vũ Trinh nghe, hoặc chỉ là nói về cảm thụ chân thực trong lòng. Thế nhưng những điều này, cũng bởi vì Tưởng Vân một chút cũng không chịu cùng nàng thương lượng qua, tán gẫu qua, cho nên Vương Hiểu Giai có loại cảm giác bị phản bội.

Nàng rất không hài lòng với Tưởng Vân. Bất luận có tự nguyện hay không, về phương diện nào đó Tưởng Vân đã cổ vũ uy thế Viên Vũ Trinh! Viên Vũ Trinh có thể dựa trên sự nghiệp giúp đỡ Tưởng Vân, cho nên Tưởng Vân mới dung túng nàng a! Tức giận xong liền uể oải. Vương Hiểu Giai đem mặt vùi vào trong tay, nàng chán ghét loại cảm giác này! Bởi vì nàng cảm thấy mình ở trước mặt Tưởng Vân dường như càng ngày càng trở thành cái bao quần áo, cái gì đều không giúp được, nhưng lại để Tưởng Vân nỗ lực càng ngày càng nhiều. Nếu như không gặp được nàng, Tưởng Vân có thể vẫn còn là phó tổng giám đốc, không cần lo lắng ánh mắt của người khác, không cần vì tương lai hai người mà hi sinh nhiều như vậy, cũng không cần khổ cực như vậy còn phải dành chút thời gian, tinh lực để nịnh nọt thân thiết với cha mẹ nàng, tính tình lạnh lùng của nàng còn để cho cô tốn nhiều tâm lực như vậy cố gắng giải thích, đây hết thảy, trong mắt bằng hữu của cô, đều cảm thấy thật không công bằng.

Vương Hiểu Giai cũng cảm thấy bản thân rất không xứng với Tưởng Vân, nàng nghĩ nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu như mình là Tạ Thiên Y sẽ giống tính cách Tưởng Vân đối xử với đối phương, là bênh vực kẻ yếu. Thế nhưng nàng lại là cái loại vô dụng kia, tư vị trong lòng thật không dễ chịu.

Vương Hiểu Giai chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng, thế nhưng bây giờ đang tự trách cùng tự ti, quấy đến Vương Hiểu Giai trong lòng bất an cực kỳ, thậm chí đối với bản thân sinh lòng hoài nghi.

Kỳ thật cũng khó trách, Vương Hiểu Giai cùng Tưởng Vân đều có mặt cường thế của riêng mình. Bởi vì năng lực làm việc xuất sắc, bởi vì tự tin mà thong dong. Hai dạng người gặp nhau, hấp dẫn lẫn nhau, tiếp theo yêu nhau, kích tình bắn ra bốn phía, nhưng rồi về sau nhất định là lo được lo mất. Đầu tiên là sợ đối phương không yêu mình, sau đó càng sợ thì càng trốn tránh, càng nghĩ cách làm cho bản thân phải ưu tú hơn, phải hấp dẫn đối phương hơn. Vì muốn bảo trì hình tượng "hoàn mỹ" của mình, cho dù có bất mãn đến đâu, đều phải nuốt mọi nghi hoặc xuống bụng, không hề đề cập tới. Thời gian dần trôi qua, lại sợ mình chưa đủ tốt, chỉ cần bị nhân tố bên ngoài tác động, lập tức sinh ra cảm giác gặp nguy cơ, cuối cùng lại lâm vào vòng tuần hoàn cảm xúc Tư cực...

Vương Hiểu Giai giương mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, đã quá khuya. Nàng đứng dậy trở về phòng, Tưởng Vân đã ngủ say. Vương Hiểu Giai kỳ thật rất chán ghét mùi rượu, Tưởng Vân mỗi lần đi uống rượu về đều sẽ vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Hôm nay Tưởng Vân đã sớm ngủ say, mặc dù mùi rượu khó ngửi kia át đi hương trà trên người Tưởng Vân, nhưng vẫn làm cho Vương Hiểu Giai cảm thấy an tâm rất nhiều. Tựa hồ chỉ cần có Tưởng Vân ở bên người, là có thể trấn an được lo lắng trong tâm Vương Hiểu Giai.

Vương Hiểu Giai quyết định tạm thời không nghĩ đến những thứ kia, nàng nhẹ nhàng hôn một chút lên môi Tưởng Vân, sau đó nắm chặt tay Tưởng Vân, đầu khẽ tựa vào người cô, cứ như vậy thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro