Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85

Thái độ của Tưởng Vân làm cho Vương Hiểu Giai thầm giật mình, mà thái độ của Vương Hiểu Giai cũng làm cho lòng Tưởng Vân có chút không chắc. Nhưng sau một năm gặp lại, cả hai cũng sẽ không tiếp tục còn là bản thân của trước kia. Hiện tại hai người, đang tự kiềm chế, tỉnh táo, bình tĩnh nắm chắc phương diện năng lực của bản thân có thể nói lô hỏa thuần thanh. Nhưng mà dù vậy, Vương Hiểu Giai nhìn thấy Tưởng Vân, tâm vẫn là không thể bị khống chế càng nhảy càng nhanh.

"Đến đây lúc nào?"

"Sáng nay vừa tới."

Vương Hiểu Giai nhìn thấy Tưởng Vân, nghĩ đến buổi sáng lúc ra cửa nhìn thấy cái thân ảnh quen thuộc kia, hiểu rõ gật đầu. Hiện tại Tưởng Vân, nói như thế nào đây, khác một chút so với trong trí nhớ của Vương Hiểu Giai, cô mặc quần áo trước nay chưa thấy qua, tỉ như thần bí, còn có bất cần đời.

"Đi công tác?"

Tưởng Vân lắc đầu không nói chuyện. Vương Hiểu Giai nhìn thấy Tưởng Vân, cũng không tiếp tục đặt câu hỏi. Tưởng Vân cảm thấy có chút lo sợ không yên, trước mắt Vương Hiểu Giai đã thay đổi. So một năm trước càng có nữ nhân vị mà, mà lại, loại tự tin từ trong ra ngoài kia, làm cho cả người nàng thoạt nhìn qua càng đẹp thêm có phần lóa mắt. Sáng nay khi Tưởng Vân nhìn thấy Vương Hiểu Giai lần đầu tiên, thời khắc đó tâm đã rung động, dường như đã qua một đời người, để coi một lần nữa lại vì nàng mà mê muội. Loại rung động này nhắc nhở Tưởng Vân, cô gái trước mắt này, bất luận ở nơi nào, bất luận qua bao lâu, đều như cũ giống như sinh mệnh duy nhất của mình mà không thể thiếu mất.

"Bằng hữu của chị một hồi sẽ đến đón chị."

"Vậy là chị cố ý đến gặp tôi sao?"

Vương Hiểu Giai hỏi. Hiện tại Vương Hiểu Giai đã tìm được chân lý sống mới, sinh mệnh vì vậy mà cứng cỏi hơn, nội tâm cũng theo đó cường đại lên, đây chính là nguyên nhân Vương Hiểu Giai rời đi. Nàng muốn tìm được bản thân chân chính của mình, như thế mới có thể tìm được yên tĩnh chân chính, chỉ khi sinh mệnh yên tĩnh mới có thể mang cho người ta sự vui vẻ chân thực nhất, bên cạng đó đi đôi cùng sự tự tin. Cho nên, nàng không còn là Vương Hiểu Giai có thói quen trầm mặc của trước đây. Đối mặt với Tưởng Vân, cho dù khẩn trương, nàng cũng y nguyên có thể bình thản mà ứng đối. Thuận tiện ngăn lại những lời Tưởng Vân muốn nói, ngữ bên trong ngữ, "Đá cầu" bằng lời nói mà, ai sẽ không chứ!

Tưởng Vân hào phóng gật đầu thừa nhận nói:

"Đúng vậy a. Thuận tiện muốn qua em mượn phòng tắm một chút. Bay lâu như vậy, toàn thân đều khó chịu."

Vương Hiểu Giai nở nụ cười, đây thật là lí do tốt, thực sự làm cho không người nào có thể cự tuyệt. Thế là Vương Hiểu Giai quay người mở cửa, mỉm cười mời nói:

"Mời vào."

Tưởng Vân gật đầu nói cám ơn, lấy hành lý vào cửa. Bởi vì chỗ đứng của hai người, khi Tưởng Vân bước qua người Vương Hiểu Giai, cố ý cách rất gần, loại khoảng cách này vừa vặn để Vương Hiểu Giai sinh ra một chút khẩn trương. Nàng không tự chủ được lui về sau nhường đường một chút, thế nhưng phía sau đã là khung cửa, tránh cũng không thể tránh. Tưởng Vân cố ý dừng một chút, nói:

"Quấy rầy rồi."

Nói xong liền cởi giày, tự nhiên đi vào phòng khách. Vương Hiểu Giai ổn định hô hấp hơi nhanh, trên mặt mặc dù không có biểu lộ, thế nhưng tay trên nắm cửa lại rõ ràng đang nắm chặt.

Vương Hiểu Giai nhíu mày nhìn Tưởng Vân chân trần giẫm trên mặt đất, tháng 9 ở New Zealand là mùa đông, tuy nhiệt độ không thấp bằng trong nước, nhưng cũng đủ khiến người cảm thấy lạnh lẽo. Trước kia Tưởng Vân vẫn luôn ưa thích chân trần ở trong phòng đi tới đi lui, cô vẫn luôn mang thể hàn tròn người, tay chân thường xuyên lạnh buốt vào mùa đông, Vương Hiểu Giai phí hết một phen công phu mới giúp được cô từ bỏ cái thói quen này. Hiện tại làm sao bệnh cũ lại phạm vào! Vương Hiểu Giai rầu rĩ là không biết nên nhắc nhở Tưởng Vân đi giày hay vẫn nên trực tiếp đưa cho cô, Tưởng Vân chạy tới lò sưởi trước tường, nhất chốt mở lò sưởi âm tường.

"Oa! So với tưởng tượng của chị lạnh hơn nhiều! Một ngày đông lạnh!"

Vương Hiểu Giai nhìn chằm chằm chân Tưởng Vân, vẫn còn đang rầu rĩ, nghe Tưởng Vân nói, lại cảm thấy mềm nhũn. Nhưng nàng cái gì cũng không làm, tự mình mang giày, đi đến bên người Tưởng Vân, vừa cười vừa nói:

"Đúng vậy a, cho nên chị mặc những bộ đồ này khẳng định không đủ."

Tưởng Vân cười cười,

"Đi vội vàng, không kịp chuẩn bị."

Vương Hiểu Giai lại xoắn xuýt! Tưởng Vân có ý tứ là không mang đủ quần áo sao? Vậy mình phải chăng hẳn là cầm mấy bộ ra cho chị ấy? Chị ấy... có thật là không mang không đây?

Kỳ thật từ lúc vừa vào cửa, Tưởng Vân liền cố ý không mang giày, chính là muốn nhắc nhở Vương Hiểu Giai mình đã quên thói quen cũ kia. Nếu như Vương Hiểu Giai mở miệng nhấc, như vậy Tưởng Vân tự nhiên có rất nhiều lời để nói. Thế nhưng Vương Hiểu Giai không nói gì, điều này khiến Tưởng Vân không thể xác định nàng phải chăng còn để ý đến mình giống như trước đây. Dù sao thời gian một năm, đủ để cho một người quên rất nhiều chuyện cùng rất nhiều người; cũng đủ để cải biến thói quen thậm chí lại bắt đầu lại từ đầu một loại cuộc sống mới. Cho nên, Tưởng Vân hiện tại chỉ có thể thăm dò.

"Vậy bằng hữu của chị nếu như không tiện, chị có thể tạm thời mượn mấy bộ ở chỗ tôi. Nhưng đề nghị nếu như chị đến đây ở thời gian dài thì tốt nhất nên đi mua một số quần áo mới."

Tưởng Vân cười gật gật đầu. Vương Hiểu Giai mang mọi chuyện tất cả đều phá hỏng, ý tứ là chị có những bằng hữu khác, có thể mượn đồ từ họ. Dầu gì, cũng có thể đi mua một số. Nếu như hai thứ này đều không làm, phải mượn ở chỗ tôi, vậy nói thẳng ra ngay từ bây giờ nói đi. Cái này tự nhiên là bại lộ ý đồ chân thực của Tưởng Vân!

Một năm không thấy, phu nhân trở nên càng thông minh! Cũng càng khó theo đuổi hơn!

"Không sao, cũng chỉ do vừa tới chỗ này còn chưa kịp thích ứng."

Vương Hiểu Giai gật gật đầu, đứng dậy nói:

"Để tôi đi pha chút trà cho chị. Khi tới đây tôi đặc biệt bắt đầu thích uống trà, không phải chị ưa thích phổ nhị sao, tôi thích một loại trà đỉnh động khác. Đúng lúc bằng hữu tặng còn chưa kịp uống xong, có muốn thử không?"

Tưởng Vân hơi suy tư một chút, lời Vương Hiểu Giai ám chỉ để lòng Tưởng Vân như có một tia không thoải mái, nhưng lập tức liền bị bỏ qua. Bởi vì Tưởng Vân hiểu rõ mình muốn làm gì, và tại sao phải làm.

"Đỉnh động à? Chi bằng cho chị một ly nước nóng thôi! Dù sao chị vẫn như cũ ưa thích phổ nhị, hơn nữa cũng không phải không thể uống. Có lẽ là do tuổi tác, hiện tại chị trở nên cố chấp."

Vương Hiểu Giai cứ thế đứng nguyên chỗ, Tưởng Vân nhìn thấy nàng, nhếch miệng lên.

Cuối cùng, Vương Hiểu Giai vẫn đi đun nước nóng. Hai người ngồi ở phòng khách, ai cũng không nói chuyện. Lò sưởi âm tường ấm áp rất nhanh giúp Tưởng Vân ấm hơn, cả ngày nay cô đích xác là bị đông lạnh. Buổi sáng vốn định gõ cửa, nhưng là trong lòng vẫn chú ý những gì Vương Hiểu Giai nói ngày đó, tự nhủ:

"Tưởng Vân, chúng ta tách ra một đoạn thời gian đi. Em đi tìm đáp án mà em muốn, chị sống cuộc sống của chị. Nếu như tương lai chúng ta lại gặp nhau, còn có thể yêu nhau thêm lần nữa, khi đó chúng ta sẽ yêu lại từ đầu. Cho nên, xin đừng nên đi quấy rầy cuộc sống của em, em cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chị. Hứa với em, cứ như vậy đi."

Tưởng Vân trước kia rời khỏi nhà Vương Hiểu Giai, cô đã đến đại học U. Thế là, cô ở đại học U ngây ngốc cả ngày, thuận tiện thăm dò rõ ràng nơi Vương Hiểu Giai học, thư viện, nơi hoạt động, lộ tuyến về nhà. Một năm này với kinh nghiệm lập nghiệp nói cho Tưởng Vân biết, thăm dò đường lui của đối phương, mới biết được mình nên tấn công từ chỗ nào. Chỉ bất quá cô không nghĩ tới Vương Hiểu Giai của hiện tại đã thay đổi khác xa so với phong cách hành xử trước kia, điều này khiến Tưởng Vân có chút khẩn trương, cô nhất định phải điều động toàn bộ tế bào não đến ứng đối tình thế ngoại giao "Phức tạp" trước mắt.

"Chị đi trước tắm rửa đây."

Tưởng Vân vừa nói vừa mở rương hành lý ra lấy quần áo.

Vương Hiểu Giai gật gật đầu,

"Trên lầu, tôi dẫn chị đi."

Căn phòng này là do bạn của Hứa Phóng Nhân năm đó nhận được chức cao nên phải chuyển qua Australia. Phòng ở còn chưa kịp bán đi, đúng lúc Vương Hiểu Giai đến đại học U học tập, Hứa Phóng Nhân liền giúp Vương Hiểu Giai thuê. Chỗ này cách đại học U rất gần, sinh hoạt giao thông đều rất thuận tiện, trọng yếu nhất chính là, gian phòng chỉnh thể thiết kế quá phù hợp với thẩm mỹ của Vương Hiểu Giai. Nhưng là dù vậy, lúc trước Vương Hiểu Giai cũng không có ý định tiếp nhận, dù sao Hứa Phóng Nhân đã giúp nàng rất nhiều. Nhưng do Hứa Phóng Nhân phi thường kiên trì, cuối cùng Vương Hiểu Giai kiên trì giao toàn bộ tiền thuê, nếu không thì không được, Hứa Phóng Nhân đành phải theo ý nàng.

Mà những điều này, Tưởng Vân đã biết từ lâu. Bởi vì vị bằng hữu cũng là bằng hữu của Tưởng Vân, thậm chí có thể nói là bạn rất thân. Chuẩn xác mà nói, vị bằng hữu kia là chủ nhân đời trước của căn phòng này, mà chủ nhân đương nhiệm, chính là Tưởng Vân. Cho nên, trong cuộc sống cũng không có nhiều sự "Trùng hợp " như vậy, cô chỉ là để bằng hữu tìm cớ cố ý liên hệ Hứa Phóng Nhân, sau đó thuận lý thành chương để Hứa Phóng Nhân an bài Vương Hiểu Giai vào đây ở.

Vương Hiểu Giai có chút kỳ quái, Tưởng Vân rõ ràng là lần đầu tiên tới, nhưng vì sao lại có loại ảo giác tựa hồ như cô vốn dĩ thuộc về nơi này đây?

Do mình tự sửa sang gian phòng, trong lòng Tưởng Vân đã cảm thấy vui vẻ. Đương nhiên, vui vẻ nhất, vẫn là nơi này dành cho người mình yêu mến ở. Tưởng Vân nhìn chằm chằm ly nước trong toilet, một cái bàn chải đánh răng, một chiếc khăn mặt, trên mặt hiển hiện nụ cười quỷ dị. Vương Hiểu Giai xem xét bộ dáng của cô, liền biết cô suy nghĩ cái gì! Không để ý tới cô, thẳng đi lấy khăn mặt. Tưởng Vân thuần thục mở vòi nước bồn tắm lớn, cô giờ phút này quá muốn thoải mái tắm nước nóng!

Đến đưa khăn lông Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Tưởng Vân thuần thục xả nước vào bồn tắm lớn, Tưởng Vân quay đầu cười cười,

"Không ngại chị dùng bồn tắm một chút chứ?"

"Ừm, không sao."

Vương Hiểu Giai sững sờ đáp. Thả khăn mặt trong tay ra, rời khỏi buồng tắm.

Tưởng Vân nhìn chằm chằm cửa đóng chặt, lần nữa bật cười. Phu nhân, thật xin lỗi, chuyện chị hứa lúc trước thực sự không thể tiếp tục giữ. Chị tới quấy rầy em, bởi vì chị chịu không được sự tra tấn của tưởng niệm, chịu không được tư vị của cô đơn, càng chịu không được tên mắt xanh mũi đỏ tóc quăn thừa dịp chị không ở bên em quấn quít lấy em! Cho nên vì phải đoạt lại chủ quyền, thuận tiện để em triệt để tìm tới cuộc sống hạnh phúc, chị tới đây. Coi như em buông được tình cảm đã từng có với chị, không sao, cùng lắm thì lại yêu một lần nữa.

Bất quá, phu nhân, chi tiết trong gian phòng đó, vẫn tiết lộ tưởng niệm của em dành cho chị. Tỉ như, cái khăn mặt kia là kiểu dáng chị đã từng dùng qua; tỉ như, dầu gội đầu vẫn mùi thơm chị nói chị thích nhất; tỉ như, cặp dép lê trong phòng kia, vẫn là đôi dép một năm trước trong nhà em vẫn luôn dùng; lại tỉ như, tấm thảm trên ghế sa lon kia, chính là khi chị vào nhà em đã mua lót lên ghế... Nếu như chị không đoán sai, trong phòng ngủ của em nhất định còn có tấm ảnh chị cười ngây ngô khi cho dê ăn ở vườn bách thú.

Tưởng Vân nói rất đúng, Vương Hiểu Giai vội vàng từ phòng vệ sinh rời khỏi, chính là vì giấu tấm ảnh kia của Tưởng Vân vẫn luôn được đặt ở cạnh đầu giường trong phòng ngủ, còn có, chiếc áo sơ mi bị Tưởng Vân móc rách cổ tay. Tưởng Vân đến quá đột ngột, Vương Hiểu Giai từng có vô số tưởng tượng, nhưng mỗi một cái tưởng tượng, đều có một đại tiền đề, là vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho Tưởng Vân vào trong nhà! Dự vào tính cách của Vương Hiểu Giai tự nhiên cũng sẽ không mời ngoại nhân đến, cho nên nàng vào ở ngày đầu tiên, chuyện thứ nhất, liền đem ảnh chụp Tưởng Vân bày ở đầu giường. Cũng là tấm hình này, làm bạn với Vương Hiểu Giai vượt qua 365 buổi tối cô độc. Vương Hiểu Giai từng nói như thế này để tự bào chửa cho chính mình: từ góc độ tâm lý học mà nói, càng muốn quên một người, thì càng không nên tận lực né tránh đồ vật có quan hệ với đối phương. Vương Hiểu Giai biết mình một chút căn bản cũng không thể quên được Tưởng Vân, thay vì cứ vụng trộm mà tưởng niệm, chi bằng hào phóng tưởng niệm. Mỗi ngày ngây ngốc nhìn tấm ảnh kia, đã có thể làm dịu áp lực, lại có thể đem tưởng niệm biến thành thói quen, sau đó lại thuận theo tự nhiên, hoặc là có thể quên đi sự tồn tại của cô trên thế gian, hoặc có thể đem yêu thương càng khắc càng sâu vào trong lòng.

Tưởng Vân, chị cứ đột nhiên đi tới trước mặt em như vậy, để cho hạ tâm rõ ràng đã trầm tĩnh của, lại lần nữa táo động. Chị, đến tột cùng là tới làm gì hả?

Tưởng Vân vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn "Kiệt tác " của mình, nụ cười xấu xa. Phu nhân, không có ý tứ, lần này chị đã có đủ chuẩn bị rồi. Em, chuẩn bị tiếp chiêu đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro