chương 16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lúc Diệp Du Đồng tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Trước đây cậu chưa bao giờ nếm mùi say rượu, cái cảm giác như có ai đó nện vào đầu làm cậu thề với lòng là sau này không bao giờ nếm thêm lần nữa. Đúng rồi, ngày hôm qua cậu hẳn là đã ngủ trong thư phòng của ba ba, sao giờ lại tỉnh dậy trong phòng của mình, chẳng lẽ...

Nghĩ đến đó, cậu không cách nào ngủ được nữa, cậu vội vàng ngồi dậy rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu. Lúc này cũng đã gần mười một giờ trưa rồi, trước giờ chưa từng phóng túng như thế làm Diệp Du Đồng cảm thấy bất an, vừa uống rượu vừa say mèm ngủ đến trưa, không biết ba cậu có giận hay không nữa.

"Lêu lêu anh hai, anh hai ngủ nướng!" Vừa nhìn thấy anh hai mình, Diệp Ngải Ngải mặc bộ váy màu phấn hồng vừa gọi vừa chạy tới, "Ngải Ngải chờ anh hai lâu lắm rồi đó!" Nhưng mà ba ba không cho cô bé gọi anh hai dậy, đúng là thấy ghét mà!

Thấy em gái mình cuối cùng cũng đã về nhà, Diệp Du Đồng thật vui vẻ, lúc này cậu quên cả xấu hổ vì bị cười nhạo, cậu đi tới ôm lấy cô bé, "Về rồi à? Có nhớ ba với anh hai không?" Dì và em gái đi cũng khá lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến chuyện mẹ kế cậu đi đến nỗi ngay cả sinh nhật cha cậu cũng không chịu về thu xếp một chút, trong lòng cậu cũng có chút khó chịu.

"Nhớ ba ba, không thèm nhớ anh hai!" Mặc dù Diệp Ngải Ngải còn nhỏ nhưng cũng đã biết cách trêu chọc người khác như thế nào rồi, cô bé cố ý nói với anh hai mình như vậy, "Anh hai ngủ nướng không chịu chơi với Ngải Ngải, hừ!"

"Cô bé đáng ghét!" Diệp Du Đồng xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của em gái, "Hôm nay muốn chơi trò gì? Anh hai chơi với em?"

"Được nha, em muốn anh hai chơi điều khiển xe với em, mình thi đấu với nhau nha!" Cô bé bốn năm tuổi này chưa bao giờ thích búp bê như mấy bé gái cùng trang lứa khác, mấy món đồ chơi của cô bé điều thiên về nam tính thôi. Lúc còn nhỏ Diệp Du Đồng chưa bao giờ được chơi món đồ chơi nào, đến lúc trưởng thành lại bị cô em gái đưa ra yêu cầu ngây thơ này, tính ra thì chơi cùng với em gái cũng có thể xem như bù đắp lại khiếm khuyết thuở ấu thơ của cậu.

Hai anh em dàn trận trong phòng khách, vì em gái còn nhỏ tuổi, nên Diệp Du Đồng nhường cô bé chạy trước, lúc chạy đến thời điểm quan trọng Diệp Ngải Ngải sẽ hưng phấn mà hét to lên. Sớm biết em mình là cô bé hiếu thắng, không thắng sẽ không không bỏ qua, nên cuối cùng Diệp Du Đồng làm bộ như kĩ thuật không tốt, để thua cô bé.

Có lẽ bởi vì thế mà Diệp Ngải Ngải rất thích chơi đùa với anh hai. Bởi vì anh hai sẽ không chê bé nhỏ mà không chơi trò chơi với bé, cũng sẽ không ỷ lớn ăn hiếp mình, hai anh em chơi chung rất vui vẻ.

Hai anh em đang chơi trò chơi thì đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót của Chu Ngọc San từ trên lầu đi xuống, vừa xuống tới phòng khách cô đã túm lấy tay con gái, thậm chí không thèm để ý chuyện cô bé còn đang cầm điều khiển từ xa, "Ngải Ngải, đi với mẹ!"

Diệp Du Đồng giật mình, lúc này cậu phát hiện sắc mặt của mẹ kế mình không được tốt lắm, cậu run run hỏi, "Dì Chu, dì..."

Nghe cậu mở miệng nói chuyện, Chu Ngọc San quay ngoắt qua trừng mắt liếc cậu, trong mắt chứa đầy căm tức, "Cậu lại muốn nói cái gì? Tôi muốn dẫn con gái của mình đi cũng không được à?"

Tuy rằng trước đây quan hệ của hai người cũng không mấy thân thiết cho lắm, nhưng từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ thấy mẹ kế cậu nổi giận trước mặt người khác như thế, lúc này điều mà lo lắng nhất là liệu có phải giữa cha cậu và dì ấy đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Diệp Ngải Ngải đang chơi vui vẻ lại bị mẹ mình phá vỡ, mà thái độ thô bạo của mẹ cũng đã khiến cô bé sợ hãi, "Mẹ ơi, mẹ nắm tay Ngải Ngải đau quá!"

Lúc này Chu Ngọc San mới phát hiện sự thất thố của mình, cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nhìn đứa con riêng của chồng nói, "Cậu đi nói với Diệp Phùng Xuân, cho dù anh ta có đệ đơn ly hôn lên tòa án, tôi cũng không giao quyền nuôi Ngải Ngải cho anh ta!" Nói xong, cô vội vã ôm cô con gái đang khóc ầm ĩ ra ngoài.

Diệp Du Đồng nghe thấy hai từ "Ly hôn", đầu óc cậu như trống rỗng, điều cậu nghĩ đến đầu tiên là cha cậu đã biết rõ sự thật, hiện giờ không biết cha cậu đang đau lòng, khổ sở bao nhiêu... Cậu liếc nhìn Chu Ngọc San một cái, lập tức quẳng chiếc điều khiển trong tay, chạy nhanh lên lầu hai.

Không có trong phòng sách cũng không có trong phòng ngủ, Diệp Du Đồng không chút băn khoăn mà đi thẳng tới căn phòng mà cha cậu thường nghe nhạc. Cậu đẩy cửa ra, trong tiếng nhạc vờn quanh cha cậu đang tựa vào sopha, mày nhíu, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đang rất phiền muộn.

"Ba, ba và dì Chu..." Cậu ngừng lại vì nhìn thấy đôi mắt bén nhọn của ba ba, ba như vậy, có chút xa lạ.

"Ai cho con vào, sao không gõ cửa?" Trong giọng nói trầm mạnh lộ ra sự tức giận.

Lúc này Diệp Du Đồng mới phát hiện dường như mình đã quấy rầy ba ba mất rồi, cậu run rẩy, "Xin lỗi, con..." Cậu quá lo lắng nên quên cả lễ phép, nhưng mà khi nghe thấy tin đó, sao cậu không gấp cho được, "Dì Chu nói ba và dì ấy ly hôn..."

"Phải!" Vẻ mặt Diệp Phùng Xuân dịu đi chút ít, đôi mắt minh mẫn của y lướt qua khuôn mặt cậu bé giống như đang tìm dấu vết gì đó, "Đó là chuyện của người lớn, con không cần phải quan tâm! Có ăn gì chưa? Xuống dưới bảo má Kỷ làm cho con chút gì ăn đi, tối qua con không có ăn cơm phải không?" Còn lấy chai XO của y làm thức uống, không bị ngộ độc cồn cũng xem như may mắn.

Cậu nhớ tới chuyện tối qua mình làm xằng làm bậy, đỏ mặt nói: "Xin lỗi, con không nên uống nhiều rượu như thế..." Nhưng lúc đó cậu quả thật cảm thấy khổ sở lắm, một ngày quan trọng như vậy mà cậu lại không thể nhìn thấy cha mình.

"Là lỗi của ba!" Diệp Phùng Xuân thở ra một hơi, y nhìn thấy trong đôi mắt của cậu bé thật rạng rỡ, không có một gì là quấn quýt si mê y cả, quả nhiên là rượu vào làm y suy nghĩ lung tung, thằng bé này đã quen ỷ lại y, bất quá cũng chỉ là muốn thân thiết với y hơn chút thôi, "Xin lỗi, hôm qua ba đã thất hẹn với con! Chờ đến sinh nhật con, ba sẽ bồi thường lại, được không?"

"Hả? Con... Ba không cần xin lỗi đâu, ba vốn không có hứa mà!" Không biết làm sao lại nhắc tới chuyện này, dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng lắm. Tuy nhiên, nghe ba ba nói như vậy, cậu quả thật rất vui, "Nhưng mà ba và dì Chu phải ly hôn..." Cậu làm sao còn lòng dạ để ý tới chuyện khác nữa chứ.

Thấy cậu nhóc cứ cố chấp nhắc mãi vấn đề này, Diệp Phùng Xuân nhíu mày, thở dài, "Được rồi... Ngay cả con cũng đều phát hiện, con cho là ba không biết gì hết sao?" Đứa bé này quả thật rất ngoan, cậu đã cố gắng rất nhiều để tác hợp cho hai vợ chồng bằng mặt không bằng lòng của y. Rõ ràng mẹ kế không có hảo cảm với cậu bé mà cậu bé thà bản thật chịu thiệt chứ không muốn ba mình ly hôn. Mỗi lần nghĩ đến đó, Diệp Phùng Xuân liền xót xa cho con mình, cho nên y mới bằng lòng phối hợp với cố gắng của cậu bé hàn gắng quan hệ vợ chồng, tiếc là cuối cùng vẫn không được.

Người đàn ông kia của Chu Ngọc San là một thuyền trưởng, gần đây anh ta đã chuyển nghề, lên bờ không đi thuyền nữa. Trước đây, vì nhà anh ta nghèo phải lênh đênh trên biển kiếm sống, nên cha mẹ họ Chu bên kia kiên quyết không cho họ đến với nhau. Hiện giờ nghĩ lại có lẽ trước đây Chu Ngọc San còn băn khoăn chuyện này nên không thể không gả cho y, giờ xem như đã tu thành chính quả, có lẽ đã không còn cần tới tấm lá chắn kèm phiếu cơm dài hạn này nữa rồi.

Diệp Du Đồng nghe cha mình nói như thế, giật mình trợn to mắt! Thì ra ba đã sớm biết, vậy cuối cùng thì y đã mang tâm trạng gì khi biết vợ mình phản bội mình mà vẫn đè nén không nói ra? "Ba ơi... " Nếu có thể, cậu thật muốn ôm chầm lấy ba, chia sẻ cho ba chút ấm áp của mình.

"Đừng trưng ra khuôn mặt như thế, con cảm thấy ba đáng thương lắm sao?" Diệp Phùng Xuân đúng là bị khuôn mặt để tang cha tang mẹ của cậu bé chọc cho buồn cười, "Đó là chuyện của hai phía mà, ba và dì Chu con vốn là do hai gia đình ép phải lấy nhau, kết quả như bây giờ xem như cũng không tệ lắm!" Lúc ấy y quả thật rất bận rộn nên muốn tìm một người vợ chăm lo cho gia đình con cái, mà ba vợ lại là bạn thân của cha y, nên hai đứa con hai gia đình lấy nhau cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tuy nhiên, khi đó y vẫn không biết trong lòng Chu Ngọc San vốn đã có người khác rồi, đến sau này phát hiện thì cũng đã muộn.

"Nhưng mà..." Diệp Du Đồng vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận, chuyện này thật không công bằng với ba, mà nghe như dì ấy còn muốn dẫn em gái đi, người luôn lo lắng cho người nhà như ba nhất định sẽ rất đau lòng.

"Đồng Đồng, con có tin ba không?" Diệp Phùng Xuân đến gần bên cậu bé, đưa tay xoa nhè nhẹ lên khuôn mặt cậu, "Ba không sao đâu, yên tâm!" Đã khiến con mình phải lo lắng cho mình như vậy, Diệp Phùng Xuân cảm thấy chua xót. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng muốn bảo hộ mình của con, đã làm cho tâm hồn u tối của y như gặp được ánh mặt trời, sáng rực lên!

Nhìn dáng vẻ bình thản của cha mình, Diệp Du Đồng gật gật đầu, đôi mắt trong veo: cho dù có thế nào thì cậu luôn tin tưởng ba ba. Nhưng một khi nghĩ đến cảnh ngôi nhà này có lẽ sắp đổ vỡ, trong lòng cậu vừa bất an lại vừa đau khổ.

"Phải rồi, món quà hôm qua con tặng cho ba, ba rất thích!" Như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Diệp Phùng Xuân mỉm cười nhìn cậu bé, một nụ cười vừa dịu dàng vừa dẫn theo dòng điện, quả thật là hấp dẫn trí mạng, "Rất đẹp! Cám ơn con!"

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người cha luôn nghiêm túc có dáng vẻ như vậy, khuôn mặt đó đúng là khiến người khác không mở mắt nổi, lúc này tim Diệp Du Đồng bỗng đập lên rộn rã, đến như muốn ngừng thở, "Không, Không có gì.... Ba... thích là tốt rồi!" Cố gắng thốt lên mấy lời này, cậu bé cũng không hiểu vì sao hai gò má mình nóng bừng lên, cổ họng khô rát như thế, cảm giác giống như khi cậu uống rượu tối qua, khô nóng khó kìm nén.

Toàn bộ dáng vẻ ngượng ngùng của con đều bị Diệp Phùng Xuân thu gọn hết vào tầm mắt, lúc này trong đôi mắt y như tối sầm lại, không nhìn thấy đáy.

"Không có gì thì con xuống dưới nhà ăn chút gì đi!" Khi y mở miệng nói chuyện thì giọng nói đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh của ngày thường, "Có một số chuyện ba cần một mình yên tĩnh suy nghĩ!"  

  Về sau, Chu Ngọc San không hề trở về nhà, ngay cả việc ly hôn cô cũng giao hết cho luật sư giải quyết. Có lẽ do cô cảm thấy thẹn nên không hề nhắc việc chia tài sản với Diệp Phùng Xuân, tranh chấp giữa hai người chủ yếu xoay quanh quyền nuôi dưỡng Diệp Ngải Ngải.

Theo như cá tính đó giờ của Diệp Phùng Xuân, con cái của Diệp gia không thể rời khỏi y. Nhưng do cô bé còn quá nhỏ không thể xa mẹ, với lại y đã có một đứa con là Diệp Du Đồng rồi, cho nên tỉ lệ thắng kiện của y cũng không lớn lắm.

Biết gần đây cha mình phải lo vụ ly hôn tâm trạng không mấy tốt nên Diệp Du Đồng càng quan tâm chăm sóc cho y hơn gấp bội, thậm chí có thể nói là lo lắng đủ điều. Một tách trà, một cốc nước, một muỗng canh, một chén cơm cũng có thể nói lên sự yêu thương của cậu bé dành cho cha mình, có đôi lúc bản thân Diệp Phùng Xuân cũng cảm thấy nó thật khoa trương. Cả đời này, có rất nhiều người kính trọng y cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ y, nhưng lòng yêu thương, che chở không cần đáp lại như thế thì đây là lần đầu tiên y cảm nhận được, hơn nữa đối phương còn là một cậu bé chưa thành niên, nhiều khi bất chợt nghĩ tới làm y cảm thấy có chút buồn cười.

Về phần cỗ xe tình cảm có thể tùy thời chệch đường ray mà cậu bé ôm ấp trong lòng, sau cái ngày mà y thử hôm đó, đã có bảy tám phần là y đoán đúng. Đứa nhỏ đơn thuần đó thậm chí còn không biết làm thế nào che dấu dục vọng của mình...

Y luôn cảm thấy ray rứt, lúc đó quả thật y không nên phóng điện, cho dù xác định được tình cảm của cậu bé thì thế nào? Chi bằng làm bộ như không biết gì, như thế hai người vẫn trong trạng thái an toàn, có lẽ đối với cậu bé đó chỉ là nhất thời rung động mà thôi. Ngay cả bản thân Diệp Phùng Xuân cũng không biết lúc đó tại sao mình lại nhịn không được mà mỉm cười. Nhìn thấy cậu bé vì một nụ cười của mình mà vừa sợ sệt vừa thẹn thùng giống như một chú nai con lạc đường, trong lòng y vừa cảm thấy kiêu ngạo vừa cảm thấy hài lòng với trò đùa quái ác của mình.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, mỗi ngày y đều lo lắng, nếu một ngày nào đó cậu bé không khắc chế được tình cảm của mình, thì bọn họ sẽ như thế nào đây? Nếu y nghiêm khắc cự tuyệt bé, với một cậu nhóc mẫn cảm như thế nhất định sẽ bị tổn thương sâu sắc, Diệp Phùng Xuân thật không muốn như thế. Nhưng nếu không cự tuyệt thì y điên chắc rồi, suy nghĩ như thế dù tồn tại trong đầu chỉ một chút cũng là có tội.

Sau khi tính toán tới lui, y cảm thấy cứ giữ nguyên trạng huống như thế này vẫn tốt hơn. Chuyện như thế này một khi phá vỡ thế cân bằng thì không cách nào trở lại như lúc đầu được. Chỉ cần trong trạng thái tỉnh táo cậu nhóc không thốt ra những lời khó nói đó, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế của y. Mà quan trọng hơn là, từ sau cái đêm sinh nhật đó, thái độ của cậu đối với y vẫn trong sáng như trước, điều này làm cho Diệp Phùng Xuân không thể khẳng định chắc chắn đứa con có tình cảm khác lạ với mình, có lẽ tất cả đều do bản thân y tự mình đa tình rồi suy nghĩ lung tung, như thế đúng là vừa vớ vẩn vừa thật buồn cười.

Trong vụ ly hôn vì hai người không hề tranh cãi về mặt tài sản nên không mấy chốc thì tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng, không ngoài dự đoán Ngải Ngải được phán cho mẹ cô bé nuôi nấng.

Kết quả này Diệp Phùng Xuân đã sớm biết, sở dĩ y vẫn giữ thái độ tranh chấp là vì sau này nếu hai người nọ dám đối xử không tốt với Ngải Ngải, y sẽ mang con về. Mặt dù đối phương sai lầm nhưng y vẫn không keo kiệt mà cho vợ con một số bất động sản, trả phí nuôi dưỡng con gái. Người đàn ông kia cũng sắp bốn mươi rồi, anh ta đi thuyền nhiều năm mới lên được chức thuyền trưởng, không bao lâu sau lại quyết định lên bờ, phỏng chừng cũng không được bao nhiêu tiền, y không hy vọng con mình phải chịu khổ với anh ta.

Có lẽ không biết nên đối mặt với chồng trước như thế nào, sau khi thu xếp xong đồ đạc ở Diệp gia, Diệp Phùng Xuân lái xe đưa Chu Ngọc San về nhà mẹ, cô vẫn trầm mặc.

"Dừng ở đây đi!" Xe đỗ vào mé đường gần cổng ngôi biệt thự, Diệp Phùng Xuân khẽ nhắc cô vợ trước còn đang ngẩn người, "Tôi sẽ không vào!" Vợ trước chỉ mang theo một ít đồ, hẳn là có thể tự khiêng lấy. Ba má vợ rất bất mãn chuyện vợ trước cố tình ly hôn với y, có lẽ là y không nên vào đó kích thích hai ông bà. Diệp Phùng Xuân bước xuống xe mở cửa xe ra, rồi lại mở cốp xe đưa túi cho cô, "Chăm sóc tốt cho Ngải Ngải!"

"Phùng Xuân, tôi thật muốn biết..." Chu Ngọc San nhìn người đàn ông luôn trầm tĩnh như nước ngay trước mặt mình, trong lòng thật hỗn loạn. Là vợ chồng từ thuở thanh mai trúc mã đến giờ, cô làm sao không thích y, nhưng tình cảm của y không thuộc về cô, cô đã sớm hiểu người đàn ông này không thuộc riêng về một người, "Trên thế giới này, đến tột cùng thì có người nào có thể khiến cho anh không khống chế được chính mình không?"

Người chồng trước này của cô có thể nói là hoàn mỹ, y có bề ngoài anh tuấn, suy nghĩ thấu đáo, phẩm hạnh đoan chính, đối với ai cũng như vậy, y chưa từng bạc đãi bất cứ người nào, nhưng bao nhiêu năm qua cô chưa từng thấy y đối xử nhiệt tình với ai dù là một nửa, không cho ai có cơ hội quấn lấy y đừng nói đến những suy nghĩ khác. Ngay cả lúc ly hôn với cô, y cũng bình tĩnh giống như xử lý một hợp đồng làm ăn không mấy quan trọng.

Nghe vợ trước nói như thế, Diệp Phùng Xuân nhíu mày, "Tôi không thích không khống chế được!" Trong đầu y bỗng nhiên hiện lên đôi mắt mờ hơi nước, đôi môi đỏ mọng cùng đôi chân thon dài trắng nõn, thêm vào đó là hình ảnh chiếc giường lớn ở khách sạn trên ốc đảo, cái hôm mà y nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn vừa vội, sự run rẩy ngây thơ của đứa con vào cái lần cậu bé bị mộng tinh...

Trời ơi! Nếu không phải năng lực tự chủ của y rất mạnh, thì thiếu chút nữa y đã nhảy dựng lên.

"Ba ba! Ba ba!" Tiếng ngây thơ của cô con gái ngày càng gần đã kéo y quay về với hiện thực. Tuy nhiên, mới vừa hoàn hồn, hai mắt y như sung huyết.

"Phùng Xuân!"

"Ba ba!"

Y nhanh chóng đẩy Ngải Ngải đến chỗ an toàn, kế đó là tiếng vợ trước thét to lên kèm tiếng xe phanh lại, Diệp Phùng Xuân cảm thấy cả người đau đớn, sau đó cả người y ngã gục trên mặt đất. Trước lúc y mất đi ý thức, điều mà y nghĩ đầu tiên là: lần này chỉ sợ lại khiến con y phải lo lắng...

.................................

Lúc y tỉnh lại, bay vào mũi y là mùi cồn thuốc, y biết chắc mình đang nằm trong bệnh viện. Nhắm mắt, y nhớ lại những gì đã xảy khi khi đó, theo trí nhớ của y, có lẽ con gái y vẫn bình an vô sự... Nghĩ đến đó, y lại lập tức mở mắt ra để xác nhận những gì mình nghĩ, y giật giật cơ thể lại phát hiện trên chăn hơi nặng.

"Ba ba!" Giống như cảm giác được y tỉnh dậy, tiếng gọi mang theo giọng mũi vang lên, tiếp đó là sự trầm mặc đầy đau khổ không nói nên lời.

Y quay đầu về nơi giọng nói phát ra, quả nhiên đứa con của y đang ngồi trên ghế bên cạnh giường. Đôi mắt một mí đã sưng thành hai quả hạch đào, cái chóp mũi nho nhỏ cũng hồng hồng cả lên.

"Ba không sao..." Đồng Đồng đừng sợ... Thấy cậu bé vì lo lắng cho y mà tiều tụy thế này, y cảm thấy ngực mình đau buốt. Y cố nén xuống xúc động muốn ôm cậu bé vào lòng an ủi một phen. Hành động như thế rõ ràng cũng thật bình thường nhưng hiện tại không hiểu sao y lại phiền muộn lại do dự, "Em gái sao rồi?" Không biết tại sao một cô bé còn chưa tới năm tuổi lại bỏ nhà chuồn ra đường lớn như thế, nếu không phải đang trong khu vực đông dân cư tốc độ xe cũng không cao mấy thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Ngải Ngải không sao cả, em có hơi sợ hãi nên dì Chu đã ôm em ấy đi ngủ rồi!" Nghe câu hỏi bình tĩnh của ba mình, lúc này cậu bé mới tìm lại được giọng nói của bản thân, "Ba có đau lắm không? Xương cẳng chân của ba bị gãy, bác sĩ mới vừa làm phẫu thuật cho ba xong..." Nói đến đây mắt cậu lại đỏ hoe lên. Nếu nói lúc cậu hay tin cha mình gặp chuyện không may cậu còn giữ được chút bình tĩnh chạy tới bệnh viện thì khi cậu thấy y nằm bất tỉnh bị đẩy vào phòng phẫu thuật thì nỗi sợ hãi của cậu giống như sắp đến ngày tận thế.

"Ba không đau!" Chi dưới không có cảm giác, Diệp Phùng Xuân biết đây hẳn là do thuốc gây tê chưa hết hiệu lực, với lại ắt hẳn bệnh viện cũng đã tiêm thuốc giảm đau cho y, nên quả thật cũng không đau lắm, "Con không cần quá lo lắng..."

"Xin lỗi, đều tại con..." Cuối cùng thì cậu cũng nhịn không được mà rơi nước mắt trước mặt cha mình... lần thứ hai sau tám năm dài, "Con không nên gọi điện thoại cho em gái nói ba đến thăm em ấy..." Cậu vốn nghĩ có thể để ba gặp em thêm lần nữa, ai ngờ lại thành tai nạn. Nhìn thấy cẳng chân của ba bị phủ bởi một lớp thạch cao thật dày, trong lòng Diệp Du Đồng cảm thấy áy náy đến không còn từ nào có thể hình dung được nữa, lúc này quả thật cậu cũng có chút tin rằng mình là sao chổi.

Đã tới nước này rồi, Diệp Phùng Xuân không thể trơ mắt nhìn cậu bé thương tâm như thế nữa, y vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên má cậu bé, khi đầu ngón tay tiếp xúc với hai má trơn mềm, giống như có một dòng điện chạy ngang, tay y như run lên, "Đồng Đồng ngoan, đừng khóc! Đây không phải là lỗi của con!"

Nghe y nói như vậy, cậu bé giống như được cứu rỗi, lúc này cậu lại nhớ đến hồi cậu còn bé, cậu òa vào vòng tay ấm áp của ba, sau đó ôm ba thật chặt.... Nhưng hiện giờ ba đang bị thương nên cậu chỉ có thể đau khổ nén đi xúc động trong lòng mình, cậu liều lĩnh chụp lấy bàn tay còn chưa kịp rút về của ba, cả người không kìm nén được mà run rẩy.

"Anh hai!"

Đột nhiên có người đẩy cửa vào làm Diệp Du Đồng hoảng sợ, theo bản năng bỏ tay cha mình ra. Lúc này cậu mới phát giác khi nãy mình đã làm ra hành động khác thường gì, cậu trộm nhìn về phía cha cậu, thấy vẻ mặt y vẫn bình thường mới an lòng.

"Cô..." Nhìn thấy người tới là Diệp Nghênh Hạ - người mà cậu sợ nhất, cậu mở miệng chào một tiếng.

Diệp Nghênh Hạ nhìn cậu bé gật đầu một cái cho có lệ rồi đi thẳng tới bên giường anh mình, "Anh thấy sao rồi? Bác sĩ bảo thế nào?"

Diệp Du Đồng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng cô khàn khàn, dáng vẻ vội vã, mái tóc bình thường vẫn chải chuốt cẩn thận hôm nay rõ ràng chỉ được chải sơ qua, lúc này cậu mới hiểu được thì ra người cô ngày thường luôn kiêu ngạo cương quyết này không phải không lo lắng tới anh mình, cũng bắt đầu từ lúc ấy những cảm giác xa cách của cậu với cô cũng tan thành mây khói.

"Xương cẳng chân bị gãy, cũng không có gì nguy hiểm!" Diệp Phùng Xuân rút lại bàn tay còn ướt nước mắt của con, nhìn cô em gái trả lời, "Tuy nhiên, sắp tới em phải vất vả hơn rồi, trong nửa tháng e là anh không thể bước xuống giường được!"

"Em hiểu rồi!" Xác định ông anh không có việc gì, Diệp Nghênh Hạ lập tức khôi phục vẻ cẩn trọng như trước, "Tri Thu và Ngạo Đông cũng hay tin rồi, vài ngày nữa tụi nó sẽ tới thăm anh!"

"Uhm, nếu như bận thì cũng không cần..." Nghĩ đến mấy đứa em, Diệp Phùng Xuân cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Anh hai!" Chỉ mấy phút sau, tính tình nóng nảy của Diệp Nghênh Hạ lại nén không được mà phát tác, "Sao anh lại đưa tiền và nhà cho con đàn bà không biết xấu hổ đó chứ? Cho dù có muốn vung tiền cũng không phải dùng cách này! Hiện tại lại thành như thế này... Ai biết con bé kia có phải con của anh hay không! Anh cho cái gì..."

"Nghênh Hạ!" Diệp Phùng Xuân thấp giọng ngắt ngang lời em gái, "Có con cháu ở trong này, em chú ý từ ngữ của mình một chút!" Đứa em này của y tới khi nào mới hiểu chuyện hơn chứ? Y còn nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ cô không sợ y tức chết hay sao?

"Lúc đầu đã là như vậy!" Lúc này Diệp Nghênh Hạ giống như cô con gái nổi giận với cha mình, vừa sợ lại vừa không phục, "Ít ra cũng nên xét nghiệm một chút, con bé đó..."

"Ngải Ngải đã gọi anh là ba bốn năm, nó đương nhiên là con gái của anh!" Diệp Phùng Xuân nói dứt câu thì nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn bàn tiếp đề tài này nữa, "Em về nhà đi, anh muốn nghỉ ngơi!"

Cho đến khi tiếng bước chân của người cô biến mất khỏi hành lang, Diệp Du Đồng mới phục hồi tinh thần lại. Cậu từ từ ngẫm lại đoạn đối thoại giữa hai người, sợ hãi. Em gái, em ấy có thể không phải là con ruột của ba ba...

"Con đừng suy nghĩ nhiều!" Mặc dù y đang nhắm mắt lại nhưng y cũng có thể đoán được dáng vẻ lo lắng của đứa con, "Huyết thống cũng không đại biểu cho điều gì!" Có lẽ đôi khi nó còn là một sự trói buộc, một chướng ngại, một gánh nặng.

"Ba ơi..." Cúi đầu gọi cha mình, hai tay nắm chặt lại, trong lòng vừa chua vừa xót. Ngoài người trước mặt này ra, cậu bé biết cả đời này của mình không còn có thể yêu người khác nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam