chương 24+25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái cảm giác hạnh phúc đó cứ như đang nằm mơ

Nhưng cả đời này cậu cũng không thể nào quên được...

"Chuyện thành ra như thế em vừa lòng hả dạ rồi chứ?" Diệp Phùng Xuân ném chiếc DV, hai chiếc di động và một đống quần áo đến trước mặt cô em gái đang nhắm mắt nằm trên giường, "Ngồi dậy, anh biết em không ngủ!"

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của của anh mình, thân thể Diệp Tri Thu hơi run lên, mắt cô lại càng nhắm chặt hơn.

Diệp Phùng Xuân nhíu mi, đưa tay mở DV lên. Những âm thanh khiến người khác nghe thấy phải đỏ mặt tía tay lần lượt truyền vào tai Diệp Tri Thu. Cuối cùng cô giả bộ không được nữa, bật người ngồi dậy, lấy hai tay bịt tai lại, vừa chửi vừa khóc, "Diệp Phùng Xuân, con mẹ nó, anh muốn cái gì!"

"Anh vẫn nghĩ là em chỉ buông thả bản thân, không ngờ em đúng là quậy đến điên rồi!" Bị em gái mắng như thế nhưng Diệp Phùng Xuân lại xem như không có gì, đưa tay tắt DV, "Nếu hôm qua không phải vừa lúc để Đồng Đồng nhìn thấy, em cho là hiện tại em sẽ thành cái dạng gì?"

Hai gã đàn ông đó biết cô là con nhà giàu, vốn muốn chiếm tiện nghi của cô xong rồi chụp ảnh, quay phim lại để uy hiếp vơ vét tiền bạc. Nếu thật sự để bọn họ thực hiện được, không chỉ ảnh hướng tới thanh danh của Diệp Tri Thu mà ngay cả Diệp gia cũng sẽ gặp nhiều phiền toái.

"Em... Em không biết!" Diệp Tri Thu ôm mặt, đầu lắc như trống bỏi. Cô không ngờ mình lại bị kẻ xấu để ý, theo lẽ đó chỉ là một cuộc tụ họp bình thường, cô chỉ còn nhớ mang máng mình theo hai người đàn ông đi đâu đó, những chuyện khác cô không nhớ nổi nữa. Hiện tại nghe anh hai nhắc tới, cộng với những mảnh trí nhớ vụn vặt trong đầu, giờ này cô cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì.

Đêm qua cô bị anh mình mang về nhà, mọi người vừa bắt cô nôn hết rượu ra vừa ép cô uống thuốc giải rượu cô mới tỉnh lại. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh hai, cô biết mình đã gây họa, cuối cùng cô đành phải làm bộ như thân thể không khỏe muốn nghỉ ngơi để tránh nạn. Vì thế, đến sáng hôm nay Diệp Phùng Xuân mới tới giải quyết tiếp chuyện của hôm qua, nếu cứ để cô tiếp tục buông thả như thế nữa, tương lai của cô coi nhưng xong rồi.

"Khá cho một câu không biết!" Diệp Phùng Xuân cười cười, "Cháu của em năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vì không để cho em bị người khác hại, nó đã bị tên khốn nạn đó đâm một dao!" Mỗi khi nhớ tới chuyện này, y không thể giữ được bình tĩnh nữa. Đêm qua lúc y mang cậu bé tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra bảo vết thương gần mười li, phải khâu mười hai mũi. Tuy nói là may mắn chưa tổn hại gì đến mạch máu nhưng những vết máu loang lổ trên áo đó cũng khiến người làm cha như y đau lòng xót ruột. Tuy nhiên, cậu bé lại sợ y lo lắng, rõ ràng đã đau đến mặt mũi trắng bệch vậy mà còn cười bảo không có chuyện gì.

"Cái gì..." Diệp Tri Thu ngây ra, lúc này cô bỗng nhớ tới đứa cháu lúc nào cũng trầm tĩnh, ít nói, đến tưởng chừng như không tồn tại đó. Mấy năm nay mặc dù cô không nói tốt xấu gì cậu bé này nhưng cô cũng chẳng để tâm tới, thậm chí cô còn thường xuyên lợi dụng sự tồn tại của nó để châm chọc anh mình, thật không ngờ đến lúc cô gặp nguy hiểm đứa cháu ấy lại đưa tay ra cứu cô. Tuy tính cô bướng bỉnh, thích làm theo ý mình, nhưng lòng dạ cô không xấu, giờ nghĩ tới một đứa nhỏ vì cứu mình mà bị thương, cô vừa thấy áy náy vừa đau khổ, "Tiểu Đồng... Nó không sao chứ?"

"Em nói thật cho anh biết, cuối cùng thì em có hút thuốc phiện hay không?" Diệp Phùng Xuân không trả lời câu hỏi của em mình, chỉ nhìn thẳng vào cô, gặng hỏi. Theo như trạng thái tinh thần của em y hôm qua, nếu chỉ là say rượu, nhất định sẽ không giống như con đần thế kia, lại càng không thể nào bất tỉnh được.

Đột nhiên bị hỏi vậy, người tính tình ngay thẳng như Diệp Tri Thu ngay cả nói dối cũng không kịp nghĩ, cô chỉ trừng mắt nhìn anh mình mấy giây rồi xấu hổ nói khẽ, "...Chỉ có một chút ma túy!"

Diệp Phùng Xuân cố nén xuống xúc động muốn đánh người, y hít sâu một hơi, nói với em gái, "Trong khoảng thời gian này anh sẽ bảo người nhanh chóng tìm cho em một trường đào tạo chuyên sâu, trong vòng ba năm em không được phép trở về!"

"Anh hai!" Nghe giọng nói quyết tuyệt của anh mình, cô biết mình đã chạm tới giới hạn của y rồi, không hiểu sao giờ này mắt cô lại nhòe đi, "Em không đi..." Tuy rằng cô từng bảo không cần anh hai lo, không cần ở lại cái nhà này rất nhiều lần, nhưng đó đều là những lời thốt ra lúc cô bực bội, khi đó cô thật sự chưa hề nghĩ tới một khi những chuyện đó biến thành thật cô sẽ như thế nào đây!"

"Tri Thu, em cũng sắp hai mươi lăm tuổi rồi, em không thể tiếp tục buông thả bản thân như thế nữa!" Thấy em mình buồn thiu, giọng Diệp Phùng Xuân dịu hẳn đi. Tuy nhiên, y cũng không thay đổi quyết định, "Với tình huống hiện giờ của em, quả thật không thể tiếp tục ở lại trong nước nữa, tốt nhất là em nên đi nước ngoài thay đổi tâm trạng, huống chi sau này em còn cả một đoạn đường cần phải đi... Chẳng lẽ em cam lòng bỏ hết chuyên môn và sự nghiệp của em sao?" Bị trai lừa tình lừa tiền đã là rất khó nghe rồi, giờ lại vướng vào ma túy, lạm giao, y thật lo em mình sau này sẽ rất khó lập gia đình, như thế chẳng phải là cuộc đời này xem như bị hủy cả rồi sao! Chi bằng để cô thay đổi một hoàn cảnh sống mới, làm lại từ đầu.

"Anh hai..." Cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời thành khẩn của anh trai, đó giờ cô vẫn biết anh mình nói rất đúng nhưng cô luôn tự lừa dối chính mình, bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ đó, giờ có hối hận cũng đã muộn rồi. Trong lòng quýnh lên, cuối cùng cô không thể kìm lại được nước mắt, rơi xuống.

----------------------

Vì Diệp Tri Thu luôn tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài, Diệp Phùng Xuân đành phải bảo người đưa cơm lên cho cô. Cũng vì thế mà bữa cơm trưa cuối tuần hôm ấy cũng chỉ có hai cha con họ thôi.

"Đồng Đồng, con nên ăn nhiều mộc nhĩ (nấm mèo:D) vào!" Diệp Phùng Xuân thấy cậu bé bị thương ở tay phải dùng thìa múc cơm, không mấy thuận tiện, y nhịn không được gắp cho cậu bé, "Còn muốn ăn thứ gì, cứ nói với ba!"

"Uhm!" Diệp Du Đồng khẽ gật đầu, lúc này trong lòng cậu cảm thấy thật ngọt ngào, rồi lại ngượng ngùng trước sự cưng chiều lộ rõ mồn một đó của y.

Thấy cậu bé múc mấy lần cũng không cho được miếng mộc nhĩ vào thìa, người luôn ăn uống từ tốn như Diệp Phùng Xuân phá lệ ăn thật nhanh, rồi cầm lấy bát cơm của con lên, "Con như vậy ăn uống khó khăn lắm, để ba đút cho!"

"Hở? Chuyện này... Không cần đâu ba, con tự ăn được..." Diệp Du Đồng kinh ngạc đến độ nói lắp cả lên, sao cậu có thể mặt dày như thế được chứ! Cậu cũng đã mười sáu tuổi rồi, hơn nữa mùa đông mặc rất nhiều quần áo nên vết thương đó cũng chỉ là ngoài da, chảy chút máu mà thôi, vốn không cần phải khoa trương như thế. Hơn nữa, nếu so với những vết thương mà trước đây cha dượng cậu say rượu thượng cẳng tay hạ cẳng chân gây ra thì chỉ là chuyện vặt vãnh. Đến bây giờ trên đầu cậu vẫn còn cái sẹo đó, nó là do cha dượng cậu lấy kẹp gắp than đập vào, khi đó cậu đau đến hôn mê bất tỉnh. Cũng may có một người hàng xóm tốt bụng đi ngang qua trông thấy, đưa cậu đến một phòng khám nhỏ gần đó chữa trị, không thì cậu đã chảy máu đến chết rồi.

"Ăn đi!" Diệp Phùng Xuân bỏ ngoài tai lời cự tuyệt của con, y lấy đũa gắp đồ ăn đưa tới bên miệng cậu bé, trong đôi mắt sâu thẳm ấy chứa đầy vẻ hiền hòa, thương tiếc.

Nhìn vẻ mặt của cha mình, cậu bỗng nhớ tới cái đêm giao thừa hồi tám năm trước. Đó là lần đầu tiên mà ba cậu đút cháo cá bột cho cậu ăn, bát cháo ấy vừa ngon lại vừa ấm áp, đó là thứ mà ba đã tự mình mang tới bệnh viện cho cậu, cái cảm giác hạnh phúc đó cứ y như đang nằm mơ, nhưng cả đời này cậu cũng không thể nào quên được...

Há miệng nuốt miếng mộc nhĩ vừa trơn vừa mềm, Diệp Du Đồng từ từ nhai nó. Rõ ràng trong lòng cậu đang tràn ngập ngọt ngào và thỏa mãn nhưng không biết tại sao cổ họng cậu như nghẹn lại, suýt nuốt không trôi.

"Mấy ngày tới con có gì cần giúp đỡ nhất định phải nói cho ba hay, đừng ngại!" Cẩn thận đút cơm cho con xong, Diệp Phùng Xuân cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, "Cả ngày hôm nay ba đều ở nhà!"

"Dạ!" Diệp Du Đồng gật đầu, cậu bỗng nhớ tới một chuyện vì thế nhỏ giọng yêu cầu, "Con muốn gội đầu..." Hôm qua ở khu giải trí chướng khí mù mịt, quần áo, đầu tóc của cậu đều đầy mùi khói. Lúc về nhà tay lại bị thương không thể đụng vào nước nên chỉ lau sơ một chút rồi ngủ, nhưng hôm nay cậu nhất định phải gội không thì đến hôm thứ hai sẽ không thể ra ngoài gặp ai được.

Thật ra thì cũng không phải không thể ra tiệm cắt tóc bảo người ta gội cho, nhưng dạo này cậu thật không muốn có người lạ chạm vào mình, với lại xuất phát từ tâm lý ỷ lại cùng khát vọng được tiếp xúc gần gũi với cha mình, lần đầu tiên Diệp Du Đồng mặt dày nhờ y giúp đỡ. Còn nhớ cái hồi mà cha cậu chưa lấy dì Chu, lúc ấy y cũng từng tắm cho cậu một lần. Khi đó cậu mới vào Diệp gia, cậu vốn không biết mấy thiết bị cao cấp trong nhà này dùng như thế nào, lại sợ bị người khác ghét bỏ nên chẳng dám hỏi ai, thế là cậu cứ tắm nước lạnh như thế suốt một tuần liền cho đến khi cậu bị cảm mới có người phát hiện chuyện này.

Cậu còn nhớ rõ khi ấy cha cậu nhẫn nại từ từ chỉ cho cậu cách sử dụng từng món như thế nào, cuối cùng y còn cẩn thận tắm rửa cho cậu. Y chỉnh nước ấm, thoa sữa tắm, chà người.... làm mẫu cho cậu xem một lần. Giờ ngẫm lại, tuy là trước đây cậu và ba không được gần gũi cho mấy, nhưng cũng không quá phiền đến y như hiện giờ...

"Uhm, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng đi rồi ba giúp con gội!" Giọng nói của Diệp Phùng Xuân vô tình cắt ngang hồi ức của cậu bé, với một yêu cầu nhỏ bé thế này, y đương nhiên sẽ không từ chối, "Gội đầu, sấy tóc xong cũng vừa đến giờ ngủ trưa! Mấy hôm nay con đừng học bài nhiều quá, chờ vết thương đỡ chút rồi tính sau!"

--------------------

Dòng nước ấm áp theo ngón tay thon dài của cha cậu len lỏi vào chân tóc, Diệp Du Đồng nhắm hai mắt lại từ từ cảm nhận, ngay cả nhịp thở cũng trở nên dè dặt hơn.

"Có nóng hay không?" Diệp Phùng Xuân vừa xoa mái tóc nâu mềm mại của con, vừa hỏi. Giờ càng tiếp xúc nhiều y lại càng muốn cưng chiều cậu bé này hơn, y thật muốn cho con tất cả tình yêu thương của mình.

"Không nóng!" Cậu bé ngoan ngoãn đáp lại.

Xoa nhẹ lên mái tóc dính đầy bọt dầu của con, Diệp Phùng Xuân cẩn thận mát xa lên đỉnh đầu cậu bé. Cho đến khi cảm nhận được vết sẹo nổi lên, y biết đó là chứng cứ cho những lần con y bị gã đàn ông đó đánh, lòng y như thắt lại. Hiện tại y thật hối hận, hối hận vì đã không mua chuộc những người trong tù "chăm sóc" cho gã nhẫn tâm đó thêm một chút. Tuy nhiên, ít ra thì tên khốn nạn đó cũng đã làm được một chuyện đúng đắn đó là đã đến cửa Diệp gia đòi tiền, nếu không cả đời này Diệp Phùng Xuân y cũng không biết mình còn có một đứa con vừa trong sáng vừa đáng yêu như thế.

Cũng may, hiện giờ Đồng Đồng vẫn còn bên cạnh y, cũng may chính y không mắc sai lầm... Đó là sự ấm áp, thương yêu duy nhất trong cuộc đời này của y.  

  Còn mười mấy ngày nữa đến Tết Nguyên Đán, tiết trời vẫn lạnh, thi thoảng còn có những trận mưa rào hay mưa tuyết.

Sau khi trải qua trận phong ba đó, rốt cuộc Diệp Tri thu cũng bình tĩnh nhìn lại những việc bản thân đã làm trong mấy năm qua. Huynh trưởng như cha, quả thật trong lòng cô luôn lo sợ từ nay về sau anh hai sẽ không quan tâm tới mình nữa. Chuyên ngành của cô là kiến trúc nên cô quyết định nghe theo đề nghị của anh, sang nước ngoài chuyên tu.

Cô ngẫm tới ngẫm lui vẫn cảm thấy những chuyện mình đã gây nên thật không ra gì, nên đành gạt đi những lời giữ lại của chị em trong nhà, ngay cả Tết âm lịch sắp đến cũng không định ở lại ăn, mà vội vã làm thủ tục xuất ngoại. Tuy ngoài miệng cô bảo là đi trước để thích nghi với hoàn cảnh mới sẵn tiện xem nên học trường nào luôn nhưng mọi người đều hiểu được sự băn khoăn, lo lắng trong lòng cô, cuối cùng chỉ đành tiễn cô đi.

"Anh hai, anh cho em thêm một ít thời gian nữa, lần này em sẽ cố gắng không để anh thất vọng!" Trước lúc đi cô đã hứa hẹn với Diệp Phùng Xuân như thế.

Hôm Diệp Tri Thu đi, ngoài Diệp Phùng Xuân ra, tất cả mọi người đều ra sân bay đưa cô. Diệp Du Đồng phát hiện kể từ cái ngày cô út đi rồi, trong nhà càng trở nên quạnh quẽ hơn, cha cậu cũng ít nói hơn trước, trong lòng y nhất định đang nhớ cô út một mình ở nơi đất khách quê người... Tuy là y chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài. Biết trong lòng cha mình chịu nhiều khổ sở, cậu lại càng chăm sóc, che chở cho y nhiều hơn.

Vì sắp phải thi cuối kỳ, bài học, bài tập của cậu nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, do đó mà thời gian học cũng kéo dài hơn cả tiếng đồng hồ, đến khi cậu về nhà thì trời cũng đã bắt đầu đen ngòm.

Sợ làm phiền người khác, mỗi ngày Diệp Du Đồng đều tự mình đi bộ khoảng mười phút đến trạm xem buýt tới trường. Hôm nay mưa dầm, gió rít rừng đợt lạnh thấu xương, khi đó đèn đường vẫn chưa đến giờ mở, dưới bầu trời u ám một thân hình nhỏ bé cầm ô chậm rãi đi từng bước trên con đường về nhà, trông như kẻ lang thang.

Cũng chẳng còn mấy bước nữa về đến nhà, đột nhiên một bóng đen từ trong đám cây ven đường nhảy ra, chắn ngay trước mặt cậu.

"Ai..." Cậu nhóc lắp bắp kinh hãi, vội vã dừng chân, ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, lúc này trời lờ mờ, cậu chỉ có thể nhìn thấy dáng người gầy nhom và mái tóc rối tung của gã ấy.

"Tiểu Vũ, là tao đây!" Đối phương mở miệng, giọng nói khàn khàn, miệng phả ra mùi rượu nồng nặc, "Tao X (chửi tục á =.=), hiện giờ mày đã thành thiếu gia rồi nên quên bẵng mất ông đây phải không?"

Lại nghe thấy cái giọng nói đã khiến cậu nằm ác mộng vô số lần, còn cả cái mùi rượu rẻ tiền khiến người khác phải buồn nôn đó, trong thoáng chốc Diệp Du Đồng như sống lại cái cảnh vào tám năm về trước. Cảm giác vừa sợ hãi vừa ghê tởm muốn nôn đó như khắc sâu trong trí nhớ của cậu.

"Ông đừng qua đây!" Diệp Du Đồng quát to một tiếng, chĩa ô vào gã nọ buộc gã phải lùi ngược ra sau, định nhân cơ hội chạy nhanh về nhà.

"Con mẹ mày!" Gã đàn ông đang say rượu đó đã bị hành động này của cậu chọc giận, gã giật lấy cái ô của cậu quẳng ra xa, "Hại ông mày phải ngồi mấy năm tù, đồ sao chổi như mày đúng thật là oai nha!"

Ngã lăn trên đất một vòng, cả người ướt đẫm, Diệp Du Đồng cố nén cơn đau bò dậy chạy nhanh về phía trước, nhưng gã nọ lại túm lấy túi sách của cậu. Cậu lập tức cởi túi ra, quẳng về phía gã ta, lộp bộp mấy tiếng, sách vở và các dụng cụ văn phòng phẩm rớt hết ra ngoài.

"Thằng nhóc chết dẫm, tao cho mày chạy!" Đã say tới không còn biết chính mình đang làm gì, gã ta vọt mạnh lên phía trước, tóm lấy cậu bé. Gã đè cậu bé xuống mặt đường xi măng lạnh buốt, xán mấy bộp tay, sau lại bóp lấy chiếc cổ vừa mềm vừa trắng mịn của cậu.

Đối phương bắt đầu bóp mạnh tay, lúc này trong miệng cậu bé đang đầy vị tanh bỗng cảm thấy toàn bộ không khí trong phổi mình như sắp cạn kiệt. Cậu mơ hồ trông thấy gương mặt khủng bố và đôi mắt khát máu của gã ta, cậu hoảng sợ - gã điên này thật muốn giết mình - một sức mạnh xuất phát từ sự căm phẫn, khát vọng sống đã khiến cậu nhấc chân lên đá vào chỗ hiểm của đối phương.

Không ngờ thằng nhóc nhu nhược chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời giờ phút này lại phản kháng, gã đau đớn buông lỏng tay, túm lấy hạ thân lăn qua một bên. Không khí thông thoáng rót vào người, Diệp Du Đồng ôm cổ ho khan mấy tiếng rồi cố gắng bò nhanh dậy, chạy một hơi tới trước cửa nhà mình rồi lấy tấm card gác cổng trong túi quần ra mở cửa, sau đó chạy một lèo vào phòng khách.

"Ủa? Tiểu thiếu gia, sao cậu..." Má Kỷ thấy bộ dáng khốn đốn của cậu, sợ tới mức la toáng lên.

Lúc này Diệp Du Đồng vẫn còn đang trong cơn sợ nên cậu hoàn toàn không nghe thấy má Kỷ nói gì, cậu vẫn cứ bước, tới lầu hai, vọt vào phòng mình. Cho đến khi bước vào toilet, cậu ngã quỵ xuống trước bồn cầu, nôn liên tục.

Đợi đến khi Diệp Phùng Xuân chạy tới được phòng của con, đập vào mắt y lại là cảnh bảo bối nhà y đầu tóc rối tung, cả người ướt đẫm nửa quỳ bên cạnh bồn cầu. Vừa rồi do cậu nôn dữ dội nên giờ này cơ thể cậu không còn chút sức lực nào nữa, bụng trống rỗng không thể nôn được gì nhưng thân thể cậu lại bắt đầu co giật, trên lông mi còn sót lại giọt nước mắt cay đắng, hai gò má bắt đầu sưng vù lên, khóe miệng nứt ra còn dính lại một chút máu... Nhưng rùng rợn nhất là cái vòng xanh tím khiến ai nhìn thấy cũng phải hoảng vía trên cổ cậu.

"Đồng Đồng!"

Nhìn thấy thảm trạng của con mình, mặt y nhăn lại. Đến tột cùng thì cậu nhóc đã gặp phải chuyện gì rồi? Vừa rồi khi y lái xe về nhà tình cờ phát hiện trên đường vơi vãi một số tập vở và túi sách, bên cạnh còn có chiếc khăn quàng cổ, mấy thứ đó y đều nhận ra, ngoài con y ra không thể nào là của người khác được. Không biết cậu bé thế nào rồi, y sốt ruột chạy nhanh về nhà xem. Không ngờ lúc vào nhà, má Kỷ bảo cậu nhóc đã về rồi, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì. Diệp Phùng Xuân nghe xong lập tức vọt lên lầu hai, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đau lòng như thế.

Nghe được tiếng của y, Diệp Du Đồng theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt không tiêu cự đang tìm kiếm nơi khiến cậu vững lòng, "Ba ba..." Giọng thì thào đó nghe vừa bi ai vừa não nuột như tiếng ve sầu vào những ngày đầu thu, "Ba ba..."

Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của con, Diệp Phùng Xuân không thể chịu được nữa, y bước tới trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống kéo cơ thể lạnh buốt của con vào lòng, "Đồng Đồng, đừng sợ, ba đang ở đây!" Y khẽ vuốt lên tấm lưng gầy yếu của con, cố chia cho con hơi ấm của mình để cậu bé không sợ hãi, không đau khổ như thế nữa, bởi khi nhìn thấy cậu như thế, tim y như bị dao cắt.

Diệp Du Đồng giống như người đi lạc trong màn đêm nhìn thấy ánh lửa, cậu đưa tay ôm lấy cha mình, tựa mặt vào vòm ngực rộng lớn của y. Tiếng tim đập đó, hơi ấm đó như liều thuốc làm dịu đi nỗi sợ trong lòng cậu, "Ba ba..."

"Đồng Đồng, ngoan, ba ở đây!" Âm thanh trầm mạnh như thổi vào lòng cậu, ngay cả bàn tay đang âu yếm trên lưng đó cũng khiến cậu an tâm, "Đừng sợ, ba ôm con!" Y đã bỏ mất thời thơ ấu của con mình, những ngày tháng sau này y không thể bỏ mất nữa.Y muốn che chở, muốn chiếm cứ, muốn chiều chuộng, muốn dựa dẫm...

Nhưng tất cả những điều đó đều chỉ phải ôm thật chặt mới có thể toại lòng.

Dường như bình tâm lại, cơn co giật trên cơ thể Diệp Du Đồng dần dần lắng xuống, nhưng hai tay cậu lại càng siết chặt cha mình hơn.

.

Cảm thấy cơ thể con vừa ướt vừa lạnh, Diệp Phùng Xuân nắm lấy vai cậu bé, cẩn thận cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục thật dày ra, "Tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi một chút, có được không?" Hiện tại y không muốn hỏi cậu bé đã gặp phải chuyện gì, ít nhất cũng phải chờ cho cậu bình tâm lại mới được.Nhưng y dám khẳng định, bất kể là ai đã làm ra chuyện này, y sẽ khiến người đó phải trả giá gấp bội.

Cảm giác ba sắp rời khỏi mình, Diệp Du Đồng túm lấy tay áo y, đôi môi mỏng manh run nhè nhẹ, lại không thể thốt nên lời.

Thấy ánh mắt mờ mịt của con, tuy không thể nói được gì nhưng y cũng hiểu cậu bé đang cầu xin y ở lại cạnh mình. Lúc này y mới ngẫm lại, quả thật nếu bỏ con ở trong phòng một mình cũng không phải chuyện tốt, y lập tức nói khẽ vào tai con, "Ba tắm cho con nha?"

Chỉ cần ba không bỏ mình, những việc còn lại Diệp Du Đồng đều không để ý tới. Lúc này cậu nép vào người y, để mặc y cởi áo sơ mi và chiếc quần dài trên người cậu. Diệp Phùng Xuân ôm cậu bé bỏ vào trong chiếc bồn tắm thật lớn rồi cẩn thận chỉnh nước ấm chuẩn bị tắm cho con. Làn sương mù từ dưới nước ấm bốc hơi lên, tiện đà nhuộm của cơ thể trắng nõn của cậu bé thành màu hồng phấn, trong phút giây ấy, trên khuôn mặt đang vô cùng thảm hại đó lại toát ra một khí chất khiến ai nhìn thấy đều muốn yêu thương.

Lấy chiếc khăn bông mềm mại cẩn thận lau mặt, lau khô tóc cho con rồi lại giúp cậu bé súc miệng. Xong, y xả hết nước trong bồn ra rồi quơ lấy chiếc áo tắm đặt cạnh bên phủ lên người con, bế bé lên, "Ba ôm con lên giường nghỉ một lát nha?"

Diệp Du Đồng không đáp lại, cậu cuộn tròn trong lồng ngực của cha mình, hai tay nắm chặt lấy lớp áo sơ mi trên người y: Dù thế nào cũng được, chỉ cần có ba bên cạnh là tốt rồi.

Khẽ đặt cậu bé xuống giường, nhưng vì áo y lại bị con nắm lấy không buông, cuối cùng y đành phải nằm xuống cùng cậu bé. Y đưa một tay giữ vai con, tay còn lại kéo chiếc áo tắm của cậu bé để sang một bên, rồi kéo lớp chăn dưới góc giường lên đắp lại. Đến lúc này Diệp Phùng Xuân mới có thể rảnh tay vuốt ve gương mặt sưng vù của con mình. Bảo bối của y đáng yêu như thế, vô hại như thế, tại sao lại có người nhẫn tâm làm thương tổn đến bé chứ?

Thấy dấu vết tàn ác nhẫn tâm in trên người con, lần đầu tiên Diệp Phùng Xuân biết thế nào là sợ hãi. Nếu vừa rồi Đồng Đồng có gặp bất trắc gì, có lẽ y đã mất đi đứa con này... Y thật không dám nghĩ đến khi đó mình sẽ như thế nào. Y làm sao có thể mất đi con trong khi y còn chưa nghĩ ra cách hồi đáp lại tình yêu trao đi không hề giữ lại chút gì của cậu bé.

Chờ cho đến khi cậu bé tựa vào người y say giấc cũng đã hơn tám giờ tối. Lúc này y mới sực nhớ con mình vẫn chưa ăn cơm chiều, nhưng xem ra giờ này cũng chẳng ăn vô. Diệp Phùng Xuân vén chăn lên, lui nhẹ ra ngoài, rồi đứng dậy đi xuống lầu dặn người hầu làm bữa khuya cho con: Nếu đến tối bé thức dậy thấy đói bụng nhưng không có gì ăn thì tính sao bây giờ.

Nhưng thực tế tối đó Diệp Du Đồng cũng không tỉnh lại và đến nửa đêm Diệp Phùng Xuân mới phát hiện con mình phát sốt. Có lẽ là do trúng mưa cộng với kinh hoàng quá độ khiến trán cậu nóng như lửa, tay chân lạnh như băng, miệng lại luôn thì thào gọi tiếng ba ba.

Rơi vào tình cảnh như thế, có nói thế nào Diệp Phùng Xuân cũng không đành lòng để con ngủ một mình, y chui vào chăn, ôm lấy con, hi vọng có thể dùng thân thể của mình sưởi ấm cho cậu bé. Cậu nhóc thỏa mãn, ngoan ngoãn rúc vào lòng y, thân hình nhỏ nhắn, da thịt mềm mại như trẻ con, thêm vào đó là hơi thở vì phát sốt mà vừa yếu ớt vừa thanh thuần, lại dẫn theo chút hơi nóng phả vào bên gáy y... Với Diệp Phùng Xuân mà nói giờ phút này có lẽ là phút giây ngọt ngào nhưng cũng là giây phút khó qua nhất. Y cố nén đi những suy nghĩ xấu xa không nên có trong lòng, nhưng con ác ma đó một khi càng đè nén nó là càng muốn phá tường nhảy xổ ra.

Bị gói kĩ trong chăn và lồng ngực ấm áp của cha mình, thật ấm áp thật an toàn, cậu bé rơi sâu vào giấc ngủ. Diệp Phùng Xuân cứ thức như thế ôm con cả một đêm, cuối cùng nhờ vào ý chí lúc mạnh lúc yếu y cũng vượt qua một đêm không bình yên, cho đến hừng sáng mới mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau, Diệp Phùng Xuân cảm thấy cả người ê ẩm, đau nhức, có lẽ đó là hậu quả của việc cả đêm y chỉ nằm bằng một tư thế. Thấy cậu bé vẫn nằm gọn trong lòng mình ngủ ngon lành, y vươn tay sờ lên trán, hai má của con, thấy cậu bé đã hạ sốt, lúc này những lo âu của y mới tan thành mây khói.

Dường như những cử chỉ nhẹ nhàng âu yếm đó lại khiến cậu bé giật mình, hừ khẽ một tiếng, "Ưm... Ba ba..." Lập tức ép sát vào người cha mình, thân thể trần truồng cọ cọ lên chiếc áo ngủ mỏng manh của y.

Cố gắng không đi quá giới hạn suốt một đêm, giờ phút này Diệp Phùng Xuân có thể nhận thấy rõ ràng vị tình dục trong hơi thở con mình, đầu y như nổ tung. Sáng sớm là thời điểm dục vọng của nam giới tăng cao nhất, gương mặt điềm tĩnh đầy thỏa mãn của con gần trong gang tấc, đôi môi mỏng manh ấy khẽ nhếch lên, chỉ cần y cúi nhẹ xuống đã có thể chạm vào, giữ lấy. Chỉ cần y chủ động tiến thêm một bước nhỏ nữa, đứa bé này sẽ mãi mãi thuộc về y...

Hấp dẫn ma mị đó khiến trán Diệp Phùng Xuân rịn đầy mồ hôi. Y muốn ngồi dậy, tránh khỏi chiếc bẫy rập ngọt ngào có thể khiến cho cha con hai người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đó. Nhưng cơ thể y vừa động, định lui ra ngoài một chút, dường như cậu bé đã cảm nhận được điều này, cậu càng lo lắng lại càng ôm chặt hơn. Một bên đùi trần trụi bạo gan chui vào giữa chân cha mình, khiến hai người lại càng tiếp xúc thân mật hơn khi nãy. Từ những va chạm khẽ khàng của con, Diệp Phùng Xuân có thể cảm giác được thân thể cậu bé đang từ từ biến hóa... Và cứ như một loại bệnh lây truyền, phía dưới của y cũng cháy lên hừng hực.

Đến cuối cùng thì hai người họ đang làm gì?

"Ba ba, đừng đi..."

Y định bỏ mặc tất cả, đẩy cậu bé ra, nhưng đột nhiên cậu bé lại nũng nịu gọi y một tiếng, chính âm thanh ấy đã khiến y phải dừng động tác lại.

Cảm giác khô nóng bỗng xuất hiện ở nửa thân dưới khiến Diệp Du Đồng mở mắt ra, nhưng nhiệt độ do cơn sốt mang tới lại khiến ý thức cậu thật mơ hồ, cậu cũng không biết rõ hành động của mình có ý nghĩa như thế nào, cậu chỉ biết mình phải dùng hết mọi cách có thể để giữ ba lại bên cạnh, "Ba ba..." Cậu vươn cánh tay nhỏ nhắn câu lấy cổ cha mình kéo y sát lại, rồi ngước đầu đưa đôi môi bị cơn nóng hong khô, đỏ bừng lên dần, chạm vào hầu kết y, hôn thẳng đến đôi môi vừa dày vừa ấm áp.

Lúc này Diệp Phùng Xuân hoàn toàn không thể kìm lòng được nữa, dục vọng độc chiếm, yêu thương vô tận của cậu bé trong lòng làm y mất hết lý trí. Y muốn che chở, muốn chiếm cứ, muốn chiều chuộng, muốn dựa dẫm... Nhưng tất cả những điều đó đều chỉ phải ôm thật chặt mới có thể toại lòng.

Bốn phiến môi chạm nhẹ vào nhau, trong khoảnh khắc đó, như phát ra những tia lửa rực rỡ. Diệp Phùng Xuân chưa bao giờ nếm được cái cảm giác hôn một người mà tim đập nổi trống như thế, cảm giác đó đúng là thật ngọt ngào. Đôi môi của cậu bé thật mềm mại, thật giống như những lần mà y thầm tưởng tượng, trong khoảnh khắc ấy y như mất hết sức lực chống cự, y khẽ ngậm lấy đôi môi khô ráo, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ nhàng, y muốn cho cậu bé hơi ấm, cho cậu bé an tâm.

"Ưm... Ba ba..." Không biết là thoải mái hay đang khó chịu, Diệp Du Đồng khẽ ngâm một tiếng nũng nịu và kết quả khi đôi môi ấy hé mở ra là khoang miệng của cậu đã bị đầu lưỡi linh hoạt của Diệp Phùng Xuân nhanh chóng chiếm lấy. Cảm giác hơi thở của cha mình quanh quẩn xung quanh chóp mũi, lấp đầy trong miệng, ý thức của cậu càng trở nên mơ hồ hơn, hai tay cậu không tự chủ được siết chặt lấy, ngón tay vươn vào trong tóc y, run rẩy khi chạm vào từng sợi tóc rắn chắc, cái cảm giác đó giống như dòng điện chạy từ đầu ngón tay cho đến cả ngón chân.

Cảm giác cậu bé càng đòi hỏi nhiều hơn nữa, thân thể mảnh mai ấy kích động đến run lên, nó cứ như một hố sâu cần thật nhiều yêu thương mới có thể lấp đầy nỗi bất an, tuyệt vọng trong lòng. Bất kể như thế nào Diệp Phùng Xuân cũng không đành cự tuyệt con với lại đã đến nước này rồi y cũng không muốn lo lắng đến chuyện gì nữa, lúc này y chỉ muốn thỏa mãn tình yêu vô tận của cậu bé. Cũng giống như ôm một đứa trẻ bình thường, y ôm chặt con vào lòng hôn cuồng nhiệt, rồi lại dịu dàng tránh khỏi miệng vết thương.

Khi ấy, Diệp Du Đồng đã hoàn toàn nằm im trong lòng cha mình, cậu mơ hồ biết ba ba đang hôn mình, nhưng nó lại không giống thật, có lẽ cậu chỉ đang nằm mơ...

Hai người đều bỏ mặc cả thế giới đang chuyển động bên ngoài, hôn nhau cuồng nhiệt, nào biết cánh cửa phòng phía sau họ bị ai đó đẩy ra, rồi lại nhanh chóng khép vào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam