chương 34+35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rõ ràng nó có thể phủ nhận, cũng có thể giống như mấy đứa nhóc trong thời kỳ phản nghịch hiện giờ lấy bạo chế bạo

Nhưng nó không làm thế, nó chỉ quỳ xuống đất xin cô đừng thương tổn đến ba nó...

"Ba ơi, con thật có thể đến bệnh viện thăm cô ba được sao?" Ôm chặt chiếc hộp giữ ấm trong lòng giống như muốn dùng nó để bảo vệ chính mình, Diệp Du Đồng lo lắng nhìn về phía ba cậu để xác định. Cậu thật sợ, sợ cô ba lại đuổi cậu ra ngoài giống như lần trước, huống chi hiện giờ cô lại đang bệnh, nếu như cậu tùy tiện xuất hiện ở đó, nói không chừng còn khiến cô xúc động phát bệnh thì sao.

Tình cảm của cậu bé dành cho người cô này quả thật không được sâu lắm, nhưng vì để Diệp Phùng Xuân không khó xử, cậu cũng chấp nhận chịu đựng thái độ hung hăng càng quấy của cô với cậu. Hơn nữa, từ khi hiểu được người cô có tính cách nóng nảy bốc đồng này cũng không phải không quan tâm tới ba cậu, Diệp Du Đồng đã quyết định không so đo chấp nhất những chuyện đã xảy ra trước đây nữa.

"Sao lại không thể? Con còn hầm canh mang đến cho cô ba mà!" Diệp Phùng Xuân cảm thấy có chút ganh tị, y nhíu mày rồi cúi người hôn lên môi cậu bé một cái, thật không có gì vui hơn những lúc nhìn thấy áng mây đỏ trên đôi má cậu bé như thế này.

Y cũng muốn dẫn con đến gặp Diệp Nghênh Hạ một chút - những năm gần đây cậu bé cũng đã chịu không ít buồn tủi từ người cô này rồi. Mặc dù cậu nhóc không hé răng nói bất cứ điều gì nhưng y cũng biết một số chuyện. Cũng không phải y muốn khiêu chiến sức chịu đựng của em mình, cũng không muốn bức cô phải chấp nhận cái gì, y chỉ hy vọng cô có thể hiểu, cho dù quan hệ giữa y và cậu bé có là gì đi nữa, người nhà vẫn mãi là người nhà, điều này vĩnh viễn không thay đổi.

"Ai cho phép cậu tới đây?"

Diệp Nghênh Hạ đang nằm trên giường bệnh vừa trong thấy đứa cháu xuất hiện ở cửa, phản ứng đầu tiên của cô là thằng bé này tới trả thù cô hoặc là muốn đến để cười nhạo.

"Cô ba..." Thấy sắc mặc cô không tốt, Diệp Du Đồng cũng không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng.

"Là anh gọi nó tới!" Diệp Phùng Xuân đi ở phía sau kịp thời lên tiếng, "Em là cô chú trong nhà, em bệnh nó đến thăm là chuyện đương nhiên rồi!"

Diệp Nghênh Hạ nhăn mày lại, cô ngồi dậy dựa vào đầu giường không nói câu nào. Vừa mới giải phẫu xong, cơ thể vẫn chưa hồi phục nên cô cũng không có thừa hơi dư sức nổi giận với cháu mình nữa, huống chi còn có anh hai ở đây, cho dù thế nào cô cũng phải nể mặt anh ấy một chút.

Diệp Phùng Xuân đón lấy chiếc hộp giữ ấm trên tay cậu bé, đổ canh bên trong vào bát, múc một muỗng lên thổi thổi rồi đưa tới bên miệng em mình. Diệp Nghênh Hạ sửng sốt, "Anh hai..."

"Từ nhỏ sức khỏe của em rất tốt, không giống như Tri Thu vừa yếu đuối lại hay ngã bệnh, nên anh hai cũng chưa lo cho em nhiều lắm..." Giống như nhớ lại chuyện gì đó, Diệp Phùng Xuân mở một nụ cười. Nụ cười ấy rơi vào mắt cô em gái ở cạnh bên, như hiện lên cảnh anh hai chăm sóc cho ba chị em cô, không hiểu sao mắt cô lại đỏ, cô chỉ có thể làm bộ nuốt xuống, im lặng không lên tiếng.

Một chén canh gà đã nhanh chóng giải quyết xong, Diệp Phùng Xuân đặt bát xuống. Diệp Du Đồng nãy giờ lẳng lặng đứng một bên trông thấy lập tức cầm lấy đem ra ngoài rửa. Nhìn thấy thân hình gầy yếu của con đi khỏi, Diệp Phùng Xuân làm như vô tình hỏi em gái một câu, "Có ngon không?"

"Uhm!" Canh gà quả thật rất ngon, cho thấy người hầm canh đã dồn hết tâm tư vào đó, Diệp Nghênh Hạ khẽ gật đầu một cái, lúc này cô cũng không biết nên nói gì. Nhưng, anh hai dẫn thằng bé đến đây, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là đang muốn dằn mặt cô sao?

"Là Đồng Đồng hầm cho em uống đó! Nghe nói em nằm viện, nó đã bỏ cả buổi sáng ra để làm!" Lúc Diệp Phùng Xuân nói câu đó cũng không nhìn mặt em mình, lại chừng biết ánh mắt y đã dừng ở một nơi nào, "Nó cũng không định đến đây, chỉ nhờ anh mang tới cho em thôi! Anh thấy em nên bỏ những thành kiến ngày trước, thử chấp nhận nó xem!"

"Anh hai..." Không tính đến quan hệ giữa hai người họ, nhưng xem ra anh cô cũng đã biết thành kiến trong mấy năm qua của cô với đứa cháu này rồi, không hiểu sao Diệp Nghênh Hạ bỗng thấy bối rối.

Trước đây quả thật cô rất lo lắng chuyện đứa cháu này nhằm vào sản nghiệp của Diệp gia, cho nên đó giờ cô vẫn luôn có ác cảm thậm chí là đề phòng cậu bé, cô cũng không ngờ vì vậy mà cậu bé lại chịu thương tổn. Cho đến khi phát hiện quan hệ giữa hai cha con họ, cô lại cảm thấy mình đang đứng trên đỉnh đầu đạo đức, muốn phê phán răng dạy thế nào thì phê phán răng dạy thế ấy. Giờ ngẫm lại những việc mình đã làm, nói là răn dạy không bằng bảo là lấy cớ sỉ vả, giày xéo cậu bé. Rõ ràng nó có thể phủ nhận, cũng có thể giống như mấy đứa nhóc trong thời kỳ phản nghịch hiện giờ lấy bạo chế bạo, nhưng nó không làm thế, nó chỉ quỳ xuống đất xin cô đừng thương tổn đến ba nó...

Cùng là quan hệ huyết thống, cùng chịu nặng ơn của Diệp Phùng Xuân, nhưng tấm lòng, dũng khí, tình cảm chân thành bảo vệ của cậu nhóc này dành cho anh hai, cả đời này cô cũng không thể nào bì được. Lúc này Diệp Nghênh Hạ mới phát hiện thì ra cô vốn không có tư cách chỉ trích một cậu bé vì nó quá yêu thương cha mình. Vì anh hai, thậm chí nó còn chấp nhận bao dung cho một người cô luôn ức hiếp nó. Nếu cô không phải là em gái của Diệp Phùng Xuân, có lẽ một ngụm nước lã của cậu bé rót cô cũng không uống được.

"Anh nghĩ em cũng hiểu, tất cả trách nhiệm trong chuyện này đều thuộc về anh, em không cần phải đổ hết tội danh lên đầu nó, cũng đừng gây khó dễ nó nữa!" Tiếng Diệp Phùng Xuân rất nhỏ, nhưng giọng điệu lại nặng nề, "Nó sợ bị em chỉ trích, cho nên vẫn không dám về nhà!"

"Nhưng hai người như vậy..." Bị anh hai nói như thế, Diệp Nghênh Hạ lại nhịn không được đáp lại. Cho dù có thế nào, quan hệ kì quái của hai người cũng đã khiến mọi người khó tiếp nhận rồi.

"Nghe cho kĩ, anh không cần em cho phép hay ép em phải chấp nhận!" Diệp Phùng Xuân ngạo nghễ ngắt ngang lời của cô, "Nhưng anh cũng muốn nói cho em hiểu, anh và Đồng Đồng sẽ không gây trở ngại đến bất kì ai nhưng cũng không muốn có ai gây trở ngại... Người nhà vẫn là người nhà, không thay đổi gì cả, em có hiểu không?"

Diệp Nghênh Hạ nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên như không có gì của anh mình, cô chán nản phát hiện thì ra người anh luôn tao nhã, cương quyết này ngay cả việc phạm sai lầm cũng cho đó là một chuyện hợp tình hợp lý, đến nỗi cô không nói được lời nào.

"Chuyện của em và Tăng Dụ Dân, anh xem như chấm dứt ở đây!" Diệp Phùng Xuân thấy em mình trầm ngâm, nói tiếp, "Có thể ly hôn thì gắng ly hôn sớm một chút đi, nhớ đừng làm khó coi quá!" Y làm việc luôn gọn gàng sạch sẽ, y cũng hy vọng lúc mình ra tay, em y đừng vì cảm tính mà ngăn cản việc của y. Nhưng, xem ra việc Nghênh Hạ không sinh được em bé cũng tốt, bằng không nó lại trở thành vật hy sinh cho những cuộc tranh đấu gia tộc.

"Anh hai, anh..." Diệp Nghênh Hạ lắp bắp kinh hãi. Cô biết anh mình rất ít nói, nếu đã bảo vậy, có nghĩa là Tăng Dụ Dân đã được liệt vào sổ đen.

"Những người mà năm đó cậu ta dẫn vào, mấy năm nay anh cũng đã loại bỏ dần dần hết, anh làm thế ắt cậu ta cũng hiểu là vì cái gì. Lần này cậu ta lại cố tình làm vậy với em, có lẽ là đã chuẩn bị đối đầu với anh rồi, người như vậy, anh không chấp nhận!" Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Diệp Phùng Xuân, cô rùng mình một cái. nghĩ đến chuyện mình suýt chết, ngoài việc nghe theo quyết định của anh hai, cô vốn không còn con đường nào để chọn nữa!"

--------------

Sự thật đã chứng minh khứu giác của Diệp Phùng Xuân nhạy bén vô cùng. Nhưng y lại không ngờ nhóm người phản đối y lại ở phía sau đâm y một nhát như thế.

Tăng Dụ Dân là một trong những người vào làm từ lúc Dư Cẩm Hà còn cầm quyền, gã rất có uy trong công ty. Nhất là kể từ sau khi anh ta cưới tiểu thư họ Diệp, quyền lực của anh ta trong tập đoàn cũng không thua gì Diệp Phùng Xuân.

Ban đầu, khi mới vào "Thường Thanh" làm việc, anh ta cũng không có ý đồ xấu gì, nhưng kể từ lúc cưới vợ, tính tình lại dần dần thay đổi. Anh ta lớn hơn Diệp Phùng Xuân vài tuổi, tự nhận là thông minh tháo vát nhưng vẫn phải đứng bên dưới, cho nên cũng dẫn tới chuyện không phục. Mới đầu anh ta cũng còn cố kỵ cái vị trí lãnh đạo tối cao của Diệp Phùng Xuân một chút, nhưng về sau khúc mắc ở trong lòng hai người càng lớn - Diệp Phùng Xuân có hai điều rất kiên trì khiến Tăng Dụ Dân không thể chịu đựng được, một là kiên quyết không cho công ty lên sàn, hai là hoàn toàn không chen chân vào ngành bất động sản.

Cho nên, nếu không tìm cách đá Diệp Phùng Xuân đi, kế hoạch của Tăng Dụ Dân hoàn toàn không thể thực hiện. Tuy nhiên, đó lại chẳng phải là một chuyện dễ dàng, cho nên anh ta vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ.

------------

Cảm giác gần đây dường như ba đang trốn tránh mình, Diệp Du Đồng lo lắng, nhưng cậu cũng không biết nên làm thế nào. Biết trước giờ ba cậu làm bất kì việc gì cầm được sẽ buông xuống được, cho nên y cũng sẽ không do dự hay nuốt lời thế đâu, nhưng, tại sao lâu rồi mà ba không đến tìm mình? Mình lại nhớ ba đến thế nữa...

Ngay khi Diệp Du Đồng đọc được tin tức trên mạng và giới truyền thông mới biết là công ty của ba cậu đang gặp nguy cơ rất lớn, cậu vừa đau lòng lại vừa hoảng hốt, thậm chí cậu còn thấy giận khi ba giấu cậu. Hèn gì mấy ngày rồi ba luôn bảo bận này bận kia không chịu gặp nhau, thì ra là đã xảy ra chuyện lớn như thế! Hiện giờ nhất định ba đang phải ứng phó mệt mỏi, nhưng tại sao ba lại không cho cậu ở cạnh bên? Cho dù là ôm một cái cũng được...

Những tin lá cải đồn thổi đó lại khiến cậu bé hoang mang lo sợ. Bọn họ bảo trước đây ba cậu từng bị kẻ xấu bắt cóc, sau khi được cứu thoát đã bị hội chứng uất ức và cho tới giờ vẫn chưa chữa khỏi, không thích hợp làm chủ tịch của công ty nữa, họ muốn đá y xuống đài, thậm chí họ còn đưa ra nhiều bằng chứng xác thực khác.

Đúng là nói nhảm, sao ba lại bị chứng bệnh đó chứ? Còn cả chuyện bắt cóc gì đó nữa... Trông thấy từng bát nước bẩn không ngừng hất lên người cha mình, Diệp Du Đồng như sắp điên lên. Tuy cậu đã bước vào Diệp gia hơn tám năm, nhưng cậu lại không rõ về quá khứ của ba cho lắm, cậu không biết lúc này mình nên làm gì mới có thể giúp được y.

Lúc này nếu đến gặp ba hỏi trực tiếp e là không thu được kết quả gì, với lại nhất định ba sẽ bảo đây là chuyện của người lớn trẻ con như cậu không được chõ mũi vào. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Du Đồng đành phải gọi điện cho chú út, cầu cứu y. Đầu tiên phải làm rõ chân tướng trong chuyện này, bằng không cậu cũng không biết mình nên giúp ba như thế nào.

Tuy Diệp Ngạo Đông không vào làm việc trong công ty, nhưng trên danh nghĩa anh lại có một số lượng cổ phần trong đó, có lẽ là nghe loáng thoáng việc anh mình bị ông anh rể khó dễ, anh cũng vội vã trở về nhà. Nhất là khi nhận được điện thoại của đứa cháu, chàng thanh niên luôn sáng sủa hoạt bát bỗng chột dạ im lặng một chút.

"Cháu về nhà đi, chú có chút chuyện muốn kể cho cháu nghe!" Sau một lúc lâu anh mới mở miệng nói chuyện, thì ra chuyện năm đó cũng không theo tháng năm mà phai nhòa, "Chuyện về ba mẹ của cháu, chú đều biết cả..."  

  Tối hôm đó, sau khi nói chuyện với chú út xong, Diệp Du Đồng không quay về trường mà lại đến chỗ của Diệp Phùng Xuân, lẳng lặng nằm trên giường chờ y về nhà. Nhưng, trong lòng cậu lại băn khoăn lo lắng, không cách nào bình tĩnh được, trong những lần suy nghĩ lung tung đó mắt cậu lại đỏ hoe, thiếu chút nữa không kìm được nước mắt.

Người mà cậu yêu mến, giống như một vị anh hùng La Mã cổ đại ôm ấp hào tâm tráng chí cứu thế, y luôn giữ vững lòng tin, thực hiện trách nhiệm, không trốn tránh cũng không lùi bước. Lúc này trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ, chính là ôm chặt lấy ba, trao hết cho ba tình yêu, hơi ấm của mình, không để y trở thành Rienzi vì bảo hộ thần dân mà chết trong cô độc, hiểu lầm.

Trời đã khuya, Diệp Phùng Xuân vẫn chưa trở về. Vì lo lắng lại đau lòng nên Diệp Du Đồng không thể ngủ được, cậu đi xuống lầu, mở đèn trong phòng khách lên rồi cuộn tròn trên sô pha chờ tiếp.

Không biết qua bao lâu, bỗng có ánh đèn xe nhoáng qua cánh cửa sổ làm cậu bé đang mơ màng tỉnh giấc. Sau một thời gian dài khổ sở chờ đợi, cuối cùng thân hình vạm vỡ mà cậu hằng mong nhớ cũng đã xuất hiện ở cửa, cậu không kiềm lòng được nữa, nhảy từ trên sô pha xuống, ngay cả đôi dép lê dưới chân cũng không kịp mang vào, giẫm đôi chân trần xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch.

"Đồng Đồng?" Y bất ngờ, cúi đầu gọi một tiếng. Lúc này Diệp Du Đồng cũng đã lao tới bên cạnh y, vươn đôi tay bé nhỏ, ôm lấy eo y.

"Ba..." Tựa khuôn mặt nhỏ bé vào lồng ngực to lớn, lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng mới khiến cậu bình tâm lại, "Con chờ ba thật lâu!"

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, Diệp Du Đồng phát hiện trên chiếc áo sơ mi của y có mấy nếp uốn, trên mặt còn mấy sợi râu lún phún chưa kịp cạo đi và trên đôi mắt thông minh tinh tường ấy cũng đã thật mệt mỏi - Xem tình trạng này có lẽ cả đêm qua ba đã không về. Cậu bé đau xót vươn đôi tay sờ lên hai má y, rồi lại bị đối phương đột ngột bế lên, khiến cậu bé hoảng hốt hô lên một tiếng khe khẽ.

"Hư, ngoan, đừng nói gì hết!" Diệp Phùng Xuân cúi đầu xuống thầm thì vào tai cậu bé, trong tiếng trầm mạnh ấy lại dẫn theo một chút dụ hoặc, "Đồng Đồng ngủ trước đi, ba đi tắm rửa một chút!"

"Không, con không đi!" Sao cậu có thể đi ngủ bỏ ba lại một mình chứ! Nhưng nhìn dáng vẻ của ba như vậy đúng là cần phải tắm rửa thay quần áo thật, thế là cậu lại bảo, "Con tắm với ba..."

Vừa mới nói tới đó, cậu đã nghĩ tới chuyện mắng mình ngu một trận - Trời ạ, sao cậu lại có thể thốt ra mấy câu kỳ quái đó chứ? Cậu xấu hổ đến cả người nóng bừng lên, rút người lại không dám ngẩng đầu nhìn cha mình, rồi lại cảm giác bàn tay đang ôm của ba lại càng siết chặt.

"Được, Đồng Đồng sẽ tắm với ba!" Giọng điệu đó nửa là trêu đùa nửa cũng là đồng ý, lúc nói chuyện Diệp Phùng Xuân cũng đã thành công ôm cậu bé lên tới phòng chính ở lầu hai. Đèn bỗng sáng lên, Diệp Du Đồng giãy ra một chút, lúc đó Diệp Phùng Xuân cũng hiểu ý buông cậu bé xuống.

"Ba, ba... không sao chứ?" Cuối cùng Diệp Du Đồng cũng tìm được cơ hội hỏi câu này. Nói thật, ngay từ đầu cậu rất muốn nổi giận với ba - đã xảy ra chuyện như vậy mà ba vẫn gạt cậu, cậu cũng đã mười bảy tuổi rồi, có chuyện gì lại không thể cho cậu cùng gánh vác với ba kia chứ? Nếu cả đời này ba đều bảo vệ cậu như trẻ con, thì còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của chú út, Diệp Du Đồng lại phát hiện mình vốn không thể nào trách Diệp Phùng Xuân được, ba là người như vậy, cho nên ba sẽ chỉ làm những chuyện mà ba cho là đúng.

"Ba vẫn ổn!" Quả nhiên Diệp Phùng Xuân vẫn không nói chuyện đó với cậu, "Nhưng con đó, sao lại chạy về nhà! Hôm nay cũng không phải cuối tuần, mai không đi học sao?"

"Ba như vậy, con sao..." Nhớ tới việc người ta nói cha cậu bị bệnh tâm thần, cậu vừa tức vừa xót, "Những người đó nói bậy có đúng không ba? Ba đã trị khỏi rồi phải không... Chú út đã kể hết cho con nghe rồi, ba vì cứu chú ấy nên mới bị người xấu hại thành như vậy..." Cậu không biết nên nói sao để an ủi cha mình, càng nói lại càng lộn xộn.

Lại nhớ những chuyện cũ mà chút út đã kể, ngay cả một người cứng rắn như chú ấy mà mắt cũng đỏ hoe. Năm đó bọn cướp có mang vũ khí trong người đã chặn cướp xe của Diệp Phùng Xuân, họ phát hiện trong xe có hai cậu trai một lớn một nhỏ, nên tính toán xem ai mới là người quan trọng nhất trong Diệp gia, lại còn định mang cả hai cùng đi.

Vào thời khắc quan trọng, Diệp Phùng Xuân đành phải nói cho bọn họ biết mình là con trưởng của Diệp gia, hơn nữa y còn mang cả danh tiếng của mẹ y và dòng họ bên ngoại ra, để bọn họ chỉ bắt mình y đi, không làm khó em y, nếu không thì y sẽ liều mạng với bọn họ, rơi vào tình trạng cá chết lưới rách thì một đồng bọn họ cũng đừng mong có được.

Cả đời này Diệp Ngạo Đông cũng không thể quên được cái dáng vẻ khi đàm phán với bọn cướp của anh hai vào năm ấy, khi đó y cũng chỉ mới là sinh viên năm hai mười tám mười chín tuổi mà thôi. Một mình y phân tích cho bọn cướp nghe cái lợi của việc chỉ bắt mình y, chẳng hạn như y là con vợ cả, gia thế bên ngoại lại hiển hách còn em y chỉ là đứa con do một người hầu sinh, tuổi còn nhỏ lại yếu ớt, nếu như không cẩn thận bị bọn họ tra tấn chết thì bọn họ lại càng phiền phức, y lại còn dùng mạng mình để uy hiếp bọn họ, nên cuối cùng cũng thành công thuyết phục được lũ ác ôn đó, giờ nghĩ lại anh cũng không khỏi bội phục - Có lẽ Diệp Phùng Xuân sinh ra để làm lãnh đạo, để người khác phải nghe theo y, phục tùng y.

Sau cùng, Diệp Ngạo Đông bị bọn họ bịt miệng lại ném vào xe, trơ mắt nhìn đám người xấu đó bắt anh hai mình đi, anh sợ tới mức muốn khóc lại khóc chẳng thành lời.

Tính ra, lũ cướp đó cũng chỉ là một đám ô hợp, số tiền mà bọn họ cần cũng không nhiều lắm, Diệp gia thừa sức trả được. Nhưng khi ấy cha của Diệp Phùng Xuân lại đang ở nước ngoài du lịch không liên lạc được, còn phía Dư Cẩm Hà thì vẫn đưa tiền gọn lẹ nhưng mục đích của bà lại chẳng phải để họ thả Diệp Phùng Xuân ra mà muốn bọn họ giam y lại nửa tháng, muốn bọn họ tiêm morphine và ma túy vào người y. Về sau, trong lúc vô tình Diệp Ngạo Đông nghe bác sĩ tâm lý của anh mình kể lại, khi đó anh mới biết trong gần nửa tháng ấy Diệp Phùng Xuân đều phải sống trong thùng gỗ.

Từ cái ngày nhiễm phải ma túy, vì để cai nghiện Diệp Phùng Xuân gần như phải chịu đựng hết tất cả mọi tra tấn. Khoảng thời gian đó, y đã dùng hết các cách để quên lãng đi: hút thuốc, uống rượu, lạm giao... cuối cùng với ý chí nghị lực kinh người, khoảng gần một năm y đã hoàn toàn thoát khỏi hố sâu này.

Trong chiếc bồn tắm lớn hai người trong phòng chính, Diệp Du Đồng mặc áo và quần đùi rộng rinh ngồi cạnh cha mình, hai chân cậu thả vào trong nước, nhìn cha cậu nhắm mắt tựa vào thành bồn đón lấy dòng nước ấm áp đang chảy xuống, lúc đó chợt có một cảm giác thỏa mãn lan tràn khắp cơ thể khiến cậu không kiềm chế được. Vì thế, cậu cầm chiếc khăn ấm lau nhẹ lên mặt và cằm y, cứ làm như thế mấy lần, cậu lại cúi người hôn lên thái dương y, cái cảm giác đó bỗng làm tim cậu đau nhói.

Diệp Phùng Xuân vẫn nhắm chặt đôi mắt như vị chúa tể sơn lâm đang ngủ quên, để cậu bé tùy ý đùa giỡn trên người mình.

Lấy lọ kem cạo râu có vị bạc hà nhàn nhạt ra thoa lên hai má, cằm, cổ y thật đều, Diệp Du Đồng cầm lấy dao cạo cẩn thận cạo từng chút một cho y, tỉ mỉ nhẹ nhàng từng li từng tí bên mép cằm, rồi lướt tới hai bên má, xuống cổ, cẩn thận lấy đi hết những dấu vết tiều tụy sau một đêm mất ngủ của y. Làm xong, Diệp Du Đồng lại cẩn thận lấy khăn ấm lau sạch bọt kem, sau cùng còn thoa sáp dưỡng sau khi cạo râu có mùi thơm thiên nhiên lên nữa.

Cho đến khi xác định toàn bộ quá trình đã hoàn tất, Diệp Phùng Xuân đột nhiên mở hai mắt, "Rầm" một cái, đứng lên. Y cũng quên cả những giọt nước đang rơi tí tách trên người mình, ôm lấy cậu bé, hôn cuồng nhiệt. Một người dũng mãnh tiến tới, một người vừa đánh vừa lui, chẳng mấy chốc Diệp Du Đồng đã bị ba cậu ép sát vào tường, hai tay bị giữ chặt kéo lên đỉnh đầu, bắt đầu xâm nhập, chiếm lấy đối phương từ góc độ sâu nhất, điên cuồng nhất.

"Ba... Ưm..." Cảm giác được bàn tay của ba cậu đang chui vào áo mình, vuốt dọc xuống eo, cả người cậu vặn vẹo mãnh liệt, run lẩy bẩy - Ở trong tay y, không hiểu sao cả người cậu lại mẫn cảm lạ thường. Tay y chạm vào nơi nào, máu khắp cơ thể cậu như đổ dồn về nơi đó.

Cho đến khi cậu bé sắp chịu không nổi nữa, Diệp Phùng Xuân mới bằng lòng tách ra một chút, nhưng lúc này y vẫn ôm chặt cậu bé, thì thào vào tai cậu, "Đồng Đồng, đừng bỏ ba!" Lời vừa thốt ra, Diệp Phùng Xuân biết mình đã rất mệt mỏi, nên y mới có thể nói ra một câu yếu đuối đến thế. Cho dù người cả thế giới này có xa lánh y, nhưng riêng đứa bé này, phải ở lại bên y.

Diệp Du Đồng cũng không trả lời ngay, cậu chỉ vuốt nhè nhẹ lên tóc ba, vừa dịu dàng, vừa thương tiếc. Hiện giờ cậu bé cũng đã hiểu, cậu không cần phải hỏi nguyên nhân kết quả của những chuyện đó thế nào, chỉ cần những lúc ba cô đơn, yếu ớt, cậu ở cạnh ba là đủ.

Cho đến lúc cậu bị y đặt xuống chiếc giường lớn, Diệp Du Đồng mới giật mình phát hiện nơi này có gì đó là lạ. Không biết chiếc nệm này làm bằng chất liệu gì, mà khi nằm xuống mỗi đường cong trên cơ thể cậu đều dán chặt vào nó, giống như khi đặt lưng xuống không cần dùng chút sức nào cả, "A..."

Thấy cậu bé tò mò, Diệp Phùng Xuân từ từ cúi xuống hôn cậu. Bấy giờ, nửa người của y đang đặt trên người cậu bé, vật đã cương cứng phía dưới của cả hai cọ nhè nhẹ vào nhau, lúc đó, y mới nói khẽ vào tai cậu, "Đây là bảo bối gia truyền của Diệp gia, các tiền bối đều bảo nếu thân thiết trên chiếc giường này, sẽ sinh em bé..." Nói xong, y còn thuận tay sờ sờ lên cái bụng lành lạnh của cậu một chập, nở nụ cười xấu xa.

Diệp Du Đồng nghe thấy xấu hổ đỏ cả mặt, kéo tay y ra, "Ba, ba đừng nói bậy bạ!" Mấy câu này cậu nghe còn ngại chết được, không biết sao ba lại có thể thốt ra dễ dàng thế chứ, "Ba mau ngủ đi, đừng làm bậy nữa..." Chắc ba cũng đã mệt lắm rồi, sao vừa mới tắm xong lại trở nên hăng hái vậy chứ?

"Đồng Đồng và ba đều có từ nơi này đó!" Diệp Phùng Xuân ôm lấy cậu bé, hôn nhẹ lên người cậu, giọng nói của y đầy rẫy mị hoặc, "Tóc của Đồng Đồng, da của Đồng Đồng, tai của Đồng Đồng, ngón tay của Đồng Đồng... Đều là ba cho..." Mỗi một câu, y lại hôn lên từng nơi trên người cậu, nghe những câu nói và hành động không giống ngày thường của ba mình, cậu cảm thấy máu trên khắp người cậu đang sôi lên sùng sục.

Cô gái đó, Diệp Phùng Xuân cũng gần như quên mất cả khuôn mặt của cô rồi, dường như đó là một cô bé đến giúp việc cho y. Khoảng thời gian đó có lẽ là vực thẳm trong cả đời Diệp Phùng Xuân và có lẽ trông thấy y cai nghiện đáng thương quá mà bọn họ lại mơ mơ hồ hồ lên giường với nhau. Nhưng, y cũng không ngờ, lúc cô bé ấy đi lại mang trong người cốt nhục của y, hơn nữa còn sinh đứa bé ra...

Có lẽ, cô bé ấy yêu mình. Trong lúc say mê trên thân thể ấm áp, y thầm nghĩ, cô bé mà ngay cả tên y cũng không thể nhớ được đó đã dùng cách này khắc lại dấu vết mãi mãi trong lòng y và Diệp Phùng Xuân y cũng sẽ mãi mãi cảm kích cô ấy vì đã mang đến cho y một đứa con báo vật, đứa con của riêng y.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam