Làm hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đây nếu không có gì làm, Hoa Thần Nguyệt Tịch hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong cũng rời đi, gọi cung nữ hoạn quan về hậu viện ngủ.

Từ Tư Uyển nói "muốn an tĩnh một lát" thật ra có một nửa là thật.

Nhắc tới Vệ Xuyên, lòng nàng luôn xuất hiện chút gợn sóng, hôm nay bị thử như vậy, tuy hữu kinh vô hiểm nhưng khiếp sợ vẫn còn.

Đường Du nói đúng, chỉ cần Vệ Xuyên còn đó, việc này như cây đao treo trên đầu nàng, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Nếu nàng chủ động thu xếp hôn sự cho Vệ Xuyên, bản thân có thể chứng minh trong sạch, nhưng...

Nàng vẫn muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu của mình.

Nàng lên giường trằn trọc một lát, đợi đến khi trong cung hẳn đều đã ngủ, nàng lặng lẽ ngồi dậy, đi chân trần ra ngoài.

Bình thường cung nhân trực đêm sẽ ở trong phòng chờ lệnh, có thể ngủ nếu không có việc gì.

Nếu hầu hạ chủ tử nghiêm khắc, ai trực đêm đều phải ngồi dựa vào tường.

Từ Tư Uyển đương nhiên không phải người hà khắc như vậy, nàng cho họ chuẩn bị chăn đệm ngủ dưới đất ở gian ngoài, tốt xấu gì cũng thoải mái một chút.

Nhưng nàng nghe Hoa Thần nói Đường Du chưa bao giờ ngủ khi trực đêm.

Đẩy cửa bước ra, nhìn xung quanh, trong căn phòng mờ mịt không có chăn gối dư thừa.

Bỗng có một bóng người từ chiếc ghế bên cạnh đứng lên, ngập ngừng gọi: "Nương tử?"

"Ừ." Nàng gật đầu.

Đường Du thắp một ngọn nến.

Từ Tư Uyển ngáp một cái, chờ nến thắp xong thì bước tới, chọn một cái ghế gần đó ngồi xuống.

"Sao nương tử chưa ngủ?"

"Ta không ngủ được.

Còn ngươi, sao chưa ngủ?"

"Khi trực đêm ta không ngủ." Gã bật cười, lại thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, đành bất lực lắc đầu, "Trước đây ta làm việc ở chỗ Tuyên phi - là Tuyên phi của tiên đế, hiện giờ bà ấy không còn nữa.

Bà ta rất nghiêm khắc, ban đêm nếu cung nhân được gọi tới, chỉ cần tới muộn là sẽ bị phạt roi.

Nếu gặp ngay lúc tâm trạng bà ta không tốt, đánh xong còn bị phạt quỳ bên ngoài một đêm, dù là trời đông giá rét.

Vì thế các cung nhân đều cố gắng tỉnh táo, không dám ngủ khi trực."

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi: "Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi."

"Mười hai."

Từ Tư Uyển mím môi: "Ta không phải người như vậy, ngươi cứ ngủ đi.

Buổi tối ta cũng không có việc gì cần hầu hạ, ngươi cứ trải giường ngủ tới sáng."

Gã vẫn lắc đầu: "Quen rồi, không ngủ được." Nói tới đây, gã bỗng hỏi, "Nương tử có tâm sự?"

Từ Tư Uyển im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi chán ghét ta không?"

Đường Du cau mày: "Sao thế?"

"Ta chán ghét chính mình." Nàng cúi đầu lẩm bẩm, "Ngươi nói ta giỏi thao túng lòng người, đúng thế.

Nhưng ta...!Ta không biết tại sao lại đi đến bước này.

Hình như từ lúc ta vào cung, ta bỗng trở nên như thế, mỗi lần nói năng hay làm gì, ta đều trở nên cẩn thận, đắn đo không ngừng.

Nhưng ta không phải không như vậy, ta không nên như vậy...!Ta biết bệ hạ đối xử tốt với ta, nhưng ta không thể thoải mái, không thể thành thật với hắn.

Mỗi lần tính kế hắn, tâm trạng ta đều rất tệ.

Đường Du, ngươi có thấy ta là kẻ xấu không? Sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt, bị mọi người xa lánh hay không?"

Dứt lời, nàng nhìn gã, ánh mắt chứa đầy nỗi lo.

Đường Du nhìn nàng chằm chằm: "Sao nương tử có thể có bận tâm như vậy? Hoàng cung chính là nơi như thế.

Nương tử phải suy nghĩ cho bản thân, ta cũng vui vì nương tử biết tính toán, biết tranh giành thánh sủng, biết tự bảo vệ mình."

"Ngươi thật sự nghĩ vậy à?"

"Ừ." Đường Du gật đầu, "Còn về vấn đề bị xa lánh...!Thật ra người sống trong cung không thể đòi hỏi nhiều, không thể tránh những thời điểm hoang mang bối rối, chỉ cần nương tử lung lay được những người tốt, người sẽ không gặp đại họa, huống hồ..."

Nói tới đây gã đột nhiên dừng lại, nhìn về phía xa xăm.

Từ Tư Uyển đợi một lúc, không nhịn được mà hỏi: "Huống hồ cái gì..."

"Huống hồ...!Tuy nương tử không thoải mái vì những tính toán này, nhưng lòng người không ai giống nhau.

Có lẽ...!Có lẽ vẫn có người mong được nương tử tính kế, càng sẽ không vì chuyện này mà oán hận nương tử."

Khi nói những lời này, từ đầu đến cuối gã đều không nhìn nàng.

Từ Tư Uyển nhìn đôi mắt thất thường cùng nét mặt bối rối của gã, im lặng không nói gì.

Đột nhiên gã đứng dậy, ra ngoài.

"Đi đâu đó?" Nàng hỏi.

Gã không dừng bước: "Nương tử nên ngủ rồi.

Ta ra ngoài đi dạo một lát, sẽ không quấy rầy nương tử nghỉ ngơi."

"Vậy ta vào trong, ngươi đừng ra ngoài."

Gã dừng lại, nghi hoặc quay đầu.

Ánh nến duy nhất trong phòng chiếu rọi đôi gò má gầy gò khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc của gã.

Nàng nhìn gã, cũng đứng dậy: "Bên ngoài lạnh lẽo, đừng để cảm lạnh." Nói tới đây, nàng khẽ cười, "Đa tạ ngươi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Nương tử nghĩ thoáng một chút." Đường Du khống chế cảm xúc, "Tình thế bức bách, bản thân bình an mới là điều quan trọng nhất.

Huống hồ mọi người trong cung đều tính kế lẫn nhau, nếu nương tử không tham dự, người sẽ càng dễ bị bọn họ xa lánh."

Từ Tư Uyển gật đầu, xoay người vào trong.

Đường Du trầm mặc, theo tiềm thức bước lên một bước, sau đó bỗng dừng lại, quay đầu nhìn gian ngoài trống vắng, nhìn ánh nến lẻ loi, nhìn vị trí nàng vừa ngồi, khẽ cười.

Nhưng gã chưa kịp quay lại thổi tắt ánh nến, cánh cửa phía sau lần nữa phát ra tiếng vang, gã quay đầu, thấy nàng lại đi ra, trong tay cầm thêm một thứ.

Nàng đưa cho gã: "Không ngủ được thì kiếm việc gì làm đi, đừng tự làm khổ chính mình."

Gã cúi đầu nhìn, là cửu liên hoàn.

Thứ này tuy phức tạp nhưng nếu có thể thành thạo thì không khó gì, cho nên chỉ có hài tử hay chơi.

Đường Du không nhịn được mà cười, ngước mắt nhìn nàng.

Nàng không khỏi xấu hổ, vội giải thích: "Ta vốn định lấy sách cho ngươi, nhưng buổi tối không đủ ánh sáng, không tốt cho mắt.

Thứ này không cần tập trung nhìn nhiều, lại có thể giết thời gian, phù hợp hơn..."

Xem ra nàng đã nghĩ kỹ rồi.

Đường Du cười bất lực: "Đa tạ."

Từ Tư Uyển lại nhìn ánh nến: "Ánh nến kia ngươi cứ để lại đi.

Dù sao cũng cách một cánh cửa, màn che lại dày, sẽ không ảnh hưởng tới ta.

Đúng rồi, trong ngăn tủ cạnh tường có trà với chút điểm tâm, nếu đói thì cứ lấy ăn, nếu không thích thì...!Thật ra về phòng luôn cũng không sao.

Ở chỗ ta quy tắc trực đêm không cần thiết, ta cũng không bận tâm.

Nói chung là ta sẽ không tố cáo ngươi với người ngoài."

"Không sao." Gã bật cười thành tiếng, thuyết phục nàng, "Nương tử đi ngủ đi."

"Được." Nàng gật đầu, lần nữa vào trong.

Lần này, cánh cửa đóng chặt, trong bóng đêm, bóng người chỉ loáng thoáng trên cửa giấy một lát rồi biến mất.

Đường Du nhìn chằm chằm cánh cửa kia rất lâu.

Gã quay về ghế, cầm cửu liên hoàn lên, lần theo ký ức tuổi thơ mà cố gắng giải mã.

Lần cuối cùng gã chơi trò này là khi nào nhỉ? Chắc là tám tuổi.

Khi đó Tần gia còn, Đường gia cũng bình yên vô sự.

Ở Tần gia gã đọc sách cùng tôn tử Tần Khác của Tần lão thừa tướng, bên cạnh còn rất nhiều công tử thế gia xuất thân tương đương gã.

Lúc ấy một đám nam hài tụ tập, phá phách sau giờ học.

Về sau, các trưởng bối cho họ cửu liên hoàn, nói rằng ai giải được đầu tiên sẽ được thưởng.

Để rèn luyện đầu óc của bọn trẻ, nhiều người thường cho chúng chơi thứ này.

Hơn nữa còn có phần thưởng khích lệ, đám nam hài vô cùng phấn chất, vừa hết giờ học lại cúi gằm mặt chơi vì sợ bị tụt lại phía sau.

Gã vẫn còn nhớ khi đó gã và Tần Khác nữa nghiêm túc vẽ lại cửu liên hoàn, định bức tranh để tìm ra nguyên tắc giải mã.

Chỉ riêng bức tranh đó bọn họ vẽ mất ba ngày, cuối cùng bức tranh cũng không có tác dụng, bởi vì vị muội muội mới hai ba tuổi của Tần Khác đang ở độ tuổi tò mò giật xé bức tranh.

Gã vẫn nhớ nữ hài kia tên Tần Uyển.

Nàng ấy mềm mại như cái bánh nhỏ, chỉ cần gặp nàng ấy, họ đều không nhịn được mà ôm nàng vào lòng.

Hiện giờ đã hơn mười năm trôi qua, Tần gia không còn, Đường gia cũng không còn, ngay cả hai đứa nhỏ Tần Uyển và Tần Khác cũng không còn nữa.

Tất cả hỉ nộ ai nhạc, vinh quang phồn hoa đều như giấc mộng Nam Kha.

Nhớ lại chuyện trước đây, Đường Du lặng lẽ đùa nghịch cửu liên hoàn.

Thứ bằng kim loại lạnh lẽo được nắm trong tay dần trở nên ấm áp.

Cũng giống như trái tim con người dù ở ngoài giá lạnh bao lâu, chỉ cần gặp chút ấm áp cũng sẽ chậm rãi ấm lên.

Gã lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia.

Nàng rất giỏi khống chế lòng người.

Gã biết, gã cũng là một trong số bị khống chế đó.

Từ Tư Uyển yên giấc một đêm, hôm sau dậy sớm.

Hoa Thần dẫn các cung nữ vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Đợi nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, Đường Du đặt một vật lên bàn.

Từ Tư Uyển nhìn, là cửu liên hoàn kia.

Thấy những vòng xiềng xích vẫn đan xen nhau, nàng cười: "Vẫn chưa giải được?"

"Giải rồi." Đường Du tuy mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười, "Nhàn rỗi không có gì làm nên đan lại."

"Mau về nghỉ ngơi đi." Từ Tư Uyển gật đầu, duỗi tay cầm cửu liên hoàn kia lên đưa cho gã, "Cái này cho ngươi."

"Đa tạ nương tử." Đường Du khom người cáo lui.

Từ trong gương Từ Tư Uyển nhìn theo tấm lương gã, thấy gã chưa kịp ra khỏi cửa đã ngáp một cái, dáng vẻ thả lỏng chính mình là điều nàng muốn nhìn thấy.

Trang điểm xong, Từ Tư Uyển truyền bữa sáng.

Ăn được một nửa, Trương Khánh vào bẩm báo, nói người ngự tiền tới.

Từ Tư Uyển vốn đang nói cười với Hoa Thần, nghe vậy lập tức im bặt, trầm giọng: "Mời bọn họ vào đi."

Kế tiếp, có hai cung nữ cùng đi vào, một người cầm một chung sứ nhỏ, người còn lại hành lễ, nói: "Cháo này sáng nay bệ hạ ăn thấy ngon, nên bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thêm một phần đưa tới cho uyển nghi nương tử."

Từ Tư Uyển buông đũa, đứng dậy hành lễ: "Tạ bệ hạ."

Sắc mặt hai cung nữ cứng đờ, lại không dám nói gì thêm, sau khi đặt chung cháo lên bàn liền cáo lui.

Phản ứng lãnh đạm xa cách của nàng đương nhiên sẽ truyền tới tai hoàng đế, vì thế tới trưa, lại có ngự thiện được đưa đến, lần này là cá hấp.

Cá hấp Ngự Thiện Phòng làm rất ngon, nguyên liệu tươi mới, nêm nếm cũng vừa miệng.

Trước đây có lần dùng bữa với hắn, Từ Tư Uyển từng thuận miệng khen một lần, xem ra hắn vẫn còn nhớ, vì thế sai cung nhân ngự tiền tới truyền lời: "Bệ hạ nói uyển nghi nương tử thích món này, vì thế ngay cả đũa cũng chưa động vào đã lệnh bưng trực tiếp tới đây cho nương tử nếm thử."

Thái độ của Từ Tư Uyển vẫn giống buổi sáng, đứng dậy, hành lễ tạ ơn, giọng điệu nhàn nhạt, không hề nhiều lời.

Cung nhân ngự tiền đành trở về phục mệnh.

Cứ thế liên tiếp mấy ngày, tuy hắn không tới làm phiền nàng như các kiểu ban thưởng lại cuồn cuộn đưa tới Niêm Mai Các.

Từ ngự thiện đến trang sức vải vóc mới, còn cả lò sưởi tay thủ công tinh xảo, dường như hắn thấy thứ gì tốt liền tặng nàng một phần.

Khắc ghi cùng cẩn thận lấy lòng như vậy, nếu không có thâm cừu đại hận còn ở đó, nàng có lẽ sẽ rất cảm động.

Nhưng trước mắt, nàng đương nhiên vẫn đắn đo đúng mực, từng bước so chiêu với hắn.

Một mặt nàng vẫn không chịu gặp hắn, buổi tối ngày chín lại cản hắn ngoài cửa; một mặt khi cung nhân ngự tiền tới tặng đồ, bọn họ có thể nhìn ra thái độ của nàng dần tốt lên, giọng điệu ngày càng mềm mại, cũng có dáng vẻ tưởng niệm.

Chớp mắt đã tới mười lăm tháng giêng.

Hôm nay là tết Thượng Nguyên, cũng là ngày chúng phi tần tới Trường Thu Cung thỉnh an.

Bầu không khí của năm mới vẫn còn đó, các phi tần đều kể những chuyện thú vị, Hoàng Hậu không nhiều lời, chỉ cười nghe.

Từ Tư Uyển lại trầm mặc, làm bộ không tập trung, quả nhiên rất nhanh đã có người chú ý tới.

Phương Như Lan quan sát nàng, giọng điệu chanh chua: "Thường ngày Thiến uyển nghi hay nói nhiều, sao hôm nay lại an tĩnh thế? Chẳng lẽ ăn nhiều đồ quá nên thấy nhàm chán à?"

Nàng ta đương nhiên đang ám chỉ chuyện Từ Tư Uyển và hoàng đế cáu kỉnh, thấy nàng mất tập trung như vậy nên nói nàng quá cương cứng, khiến hoàng đế bực bội.

Từ Tư Uyển nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: "Ngươi có ý gì?"

"Thiến uyển nghi đừng căng thẳng thế." Phương Như Lan khẽ cười, "Nào có đóa hoa nào thật sự nở được trăm ngày? Có một số việc, cứ nghĩ thoáng là được." Nói rồi, nàng ta nhìn Sở Thư Nguyệt bên cạnh, "Nghe nói hôm qua Hoàng Hậu nương nương vừa hạ chỉ tấn phong Sở tỷ tỷ lên quý nhân đúng không? Chúc mừng tỷ tỷ."

Nàng ta rõ ràng cố ý châm chọc Từ Tư Uyển, nhưng Từ Tư Uyển ngẩng đầu lại thấy sắc mặt Sở Thư Nguyệt cứng đờ, chỉ miễn cưỡng cảm tạ, ngay cả nụ cười cũng không được tự nhiên.

Phản ứng như thế cũng đúng, đêm trừ tịch hôm ấy Sở Thư Nguyệt cố gắng như vậy, đương nhiên hi vọng sủng quan lục cung.

Ai ngờ nửa tháng trôi qua, nàng ta không chỉ không được tấn phong, ngay cả thị tẩm cũng không được.

Hiện giờ Hoàng Hậu mở miệng muốn tấn vị cho nàng ta, rõ ràng là đánh vào mặt Ngọc phi.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng thấy hơi có lỗi với Sở Thư Nguyệt.

Có điều nàng vốn không định tranh cao thấp với nàng ta, thời điểm phát cáu với hoàng đế cũng căn bản không nhớ tới người này.

Hiện giờ gặp chuyện như vậy đúng là bất ngờ.

Nhưng Sở Thư Nguyệt hiển nhiên lại không nghĩ thế, nàng ta cảm tạ Phương Như Lan, sau đó như cố ý lại như vô tình liếc nhìn Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển thầm cười, cười nàng ta hồ đồ, cười nàng ta tự đề cao chính mình.

Hoàng Hậu nghe có người nhắc tới việc này, cười nói: "Bổn cung hiểu tấm lòng của Sở quý nhân, cho nên sẽ không bạc đãi nàng ấy.

Các muội cũng cần phải tận tâm thị quân.

Hiện giờ trong cung quá ít hoàng tử công chúa, nếu ai có thể khai chi tán diệp cho hoàng gia, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ rất lớn."

Mọi người nghe thế, đồng loạt đứng dậy, hành lễ đáp vâng.

Tuy vậy, không khỏi có người nhớ tới Cẩm bảo lâm, nàng ta sinh nhị hoàng tử nhưng ngay cả vị phân cũng không được tấn phong dù chỉ một bậc.

Tính ra hôm nay trùng hợp là ngày đầu tháng của nhị hoàng tử, cũng là ngày Cẩm bảo lâm ra cữ.

Nhưng từ sáng chỉ nghe nói Thái Hậu và nhóm thái phi chỉ lo ăn mừng vì nhị hoàng tử, Hoàng Hậu cũng chuẩn bị chút lễ vật, còn Tử Thần Điện trước sau đều an tĩnh, an tĩnh đến mức giống như không biết việc này.

Có thể thấy hoàng đế chán ghét Cẩm bảo lâm cỡ nào, chỉ tiếc liên lụy đến ấu tử vô tội.

Có người cũng thổn thức, chẳng qua bầu không khí hiện giờ đang hòa hợp êm thấm, đương nhiên sẽ không có người nói rõ, càng sẽ không có ai trần tình giúp Cẩm bảo lâm nửa câu.

Trường Thu Cung hoan thanh tiếu ngữ từ lúc sáng sớm đến khi mặt trời lên cao.

Mọi người ở đây đã lâu, Hoàng Hậu lấy cớ muốn đi thăm nhị hoàng tử mà cho các nàng lui xuống.

Các phi tần rời khỏi Trường Thu Cung, Từ Tư Uyển vẫn trông có vẻ không có tinh thần.

Tư Yên tới gần nắm tay nàng, khuyên nhủ: "Nếu tỷ tỷ có tâm sự, chúng ta đi dạo một lúc đi.

Muội nghe nói mai đang nở rộ, muốn đi hái vài cành về cắm."

Từ Tư Uyển miễn cưỡng cười: "Hôm qua thức khuya...!Ta muốn về nghỉ ngơi một chút."

"Vậy muội về cùng tỷ tỷ.

Mới mấy ngày không gặp, tỷ tỷ trông gầy quá, không lẽ ăn không ngon ngủ không yên sao?" Nói tới đây, Tư Yên quay đầu nhìn Hoa Thần, "Ngươi tới Thái Y Viện bốc thuốc an thần cho tỷ tỷ."

Hoa Thần kính cẩn nhận lệnh.

Tỷ muội bọn họ vốn dĩ đang quan tâm hỏi thăm nhau, bỗng có tiếng chế nhạo từ đâu truyền tới: "Đã đến nông nỗi này rồi sao? Uyển nghi là người hiền dịu, chỉ sợ ngày tháng như vậy còn dài."

Từ Tư Uyển nghiêng đầu nhìn, người kia không hề sợ, còn có ý mời phi tần quen biết đi dạo mai viên khi nãy Từ Tư Yên nhắc tới.

Mặc kệ nàng ta, Từ Tư Uyển cùng Tư Yên về Sương Hoa Cung.

Tư Yên rất lo cho nàng, cố ý cùng nàng về Niêm Mai Các, vừa bước vào cửa viện, đôi mắt thoáng run lên, vội hành lễ: "Bệ hạ thánh an!"

Từ Tư Uyển sớm đã nhìn thấy người kia, nhưng nàng cố ý làm ra vẻ phát hiện muộn, phải nghiêm túc nhìn một lát mới hoàn hồn, vội hành lễ: "Bệ hạ thánh an."

Tề Hiên đi tới đỡ nàng.

Tư Yên nhìn hai người, lập tức cúi đầu nói: "Thần thiếp cáo lui..."

Hắn làm như không nghe thấy, mắt chỉ nhìn Từ Tư Uyển.

Lúc đứng dậy nàng cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn chứa đựng tình cảm vô tận.

Chợt, nàng dời mắt đi: "...!Sao bệ hạ lại tới đây lúc này?"

"Nếu không chặn đường nàng trước, chỉ sợ không vào được cửa chỗ nàng." Hắn cười nói, bên trong lại chất chứa sự bất lực.

Nàng chỉ cúi đầu, hàng lông mi thoáng run rẩy.

Ngón trỏ hắn nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đừng giận nữa, sau này trẫm sẽ không nhắc tới Vệ Xuyên."

"Bệ hạ bớt lấy chuyện này dỗ thần thiếp đi!" Nàng cúi đầu, "Quân vô hí ngôn, nếu trong lòng bệ hạ còn nghi vấn thì cứ nói thẳng ra."

"Trẫm không nghi ngờ." Dứt lời, hắn vươn ngón út ra, "Chúng ta ngoắc tay."

Từ Tư Uyển sửng sốt, lập tức bị chọc cười.

Đây vốn dĩ là trò nàng kéo hắn cùng làm, hiện giờ đổi lại là hắn dỗ dành nàng.

Nàng không khỏi đỏ mặt, hai tay nắm lấy vạt áo hắn, mỉm cười: "Thần thiếp tin."

"Ngoắc tay." Hắn cúi người nắm lấy tay nàng, nhớ lại câu nàng từ nói, nhẹ giọng, "Ngoắc tay, kéo lại, trăm năm cũng không thay đổi, ai thay đổi sẽ là chó con."

Hắn đúng là biết dỗ dành người ta.

Nàng ngóng nhìn hắn, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Hắn lại hỏi: "Có thể cho trẫm vào trong uống ly trà chưa?"

"...!Vâng." Nàng xấu hổ gật đầu, tay kéo hắn vào trong.

Cung nhân xung quanh thấy thế đều mỉm cười.

Hoa Thần dâng trà và bưng điểm tâm, hắn uống hai ngụm, rồi cầm cái bánh đút cho nàng ăn.

Nàng tươi cười cắn một cái, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu, là dáng vẻ hắn đã tưởng niệm nhiều ngày.

Không khỏi nhớ lại hôm ấy nàng khổ sở thế nào, hắn nhất thời áy náy, thở dài: "Ngày mai lại phải thượng triều.

Hôm nay là ngày thanh nhàn cuối cùng, trẫm ở đây với nàng, không đi đâu cả."

"Nhưng hôm nay là mười lăm, lại là Thượng Nguyên." Từ Tư Uyển cúi đầu, "Buổi tối bệ hạ phải tới Trường Thu Cung, gia yến chạng vạng cũng phải đi dự.

Không chỉ thế, hôm nay còn là ngày đầy tháng của nhị hoàng tử, bệ hạ tuy không thích Cẩm bảo lâm nhưng cũng không thể giận chó đánh mèo với hài tử."

Hắn nhướng mày: "Trẫm chỉ tùy hứng một ngày thôi.

Nàng không cần lo sợ, trẫm đã cố ý như thế, đương nhiên sẽ bảo vệ nàng chu toàn, không để nàng mang tai tiếng."

Từ Tư Uyển sửng sốt: "Thần thiếp không sợ mang tai tiếng, thần thiếp chỉ không muốn bệ hạ hối hận." Không đợi hắn hỏi "hối hận cái gì", nàng kéo tay hắn, "Hôm nay là tết Thượng Nguyên, đừng nhắc tới chuyện không vui nữa.

Mười lăm đến Trường Thu Cung là để phu thê hòa thuận, mà vì tình phụ tử thì cũng nên đi thăm nhị hoàng tử.

Bệ hạ đừng vì thần thiếp mà đánh mất nhiều chuyện vui." Nói tới đây, nụ cười của nàng càng xán lạn, "Nhưng có nhiều việc thần thiếp nguyện ý tháp tùng bệ hạ.

Trong tiệc tối hôm nay, thần thiếp sẽ hầu giá bên ngài.

Thần thiếp cùng có thể cùng bệ hạ đi thăm nhị hoàng tử.

Còn về Trường Thu Cung...!Tuy thần thiếp không tiện đi theo, nhưng ngày mai thần thiếp có thể không ra ngoài, chỉ đợi bệ hạ tới, được không?"

Nàng lên ý tưởng từng chuyện, giọng nói nhẹ nhàng như mưa phùn gió xuân khiến người nghe rung động.

Tề Hiên đột nhiên cảm thấy mọi muộn phiền đều biến mất, bất giác gật đầu, buột miệng đồng ý: "Được."

Từ Tư Uyển lập tức đứng dậy đi tới bàn trang điểm: "Vậy để thần thiếp trang điểm trước! Chúng ta đi thăm nhị hoàng tử một lát, sau đó về phòng lười biếng nửa ngày rồi đến yến tiệc."

"Được." Hắn lại đồng ý, chăm chú nhìn nàng rất lâu.

Từ Tư Uyển vội trang điểm, cho thấy nàng rất chú ý tới tiệc đầy tháng của nhị hoàng tử.

Sau đó, nàng thay bộ cung phục màu xanh ngọc tôn lên làn da trắng nõn của mình.

Bước ra ngoài bình phong, đúng như dự đoán, nàng bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hắn.

Hắn đi tới, giơ tay vuốt nhẹ món trang sức trên tóc nàng.

"Bệ hạ thấy thần thiếp mặc thế này ổn không?"

"Đẹp lắm." Hắn mỉm cười, sau đó lệnh Vương Kính Trung, "Mang hai miếng ngọc mới tiến cống vào cung đi làm cặp vòng tay cho uyển nghi."

Từ Tư Uyển cười hành lễ: "Tạ bệ hạ." Nói tới đây, nàng lại hỏi, "Thần thiếp nghe Oánh quý tần tỷ tỷ nói nếu dùng ngọc làm vòng tay, tâm vòng ngọc có thể dùng làm thẻ bài đúng không?"

Hắn giật mình, gật đầu: "Ừ, mà sao thế?"

"Cặp vòng tay kia vừa đủ làm thêm cặp thẻ bài." Nàng đi tới, nắm lấy tay hắn lắc lắc, "Thần thiếp không nên lãng phí ngọc tốt của bệ hạ đúng không? Nếu có thời gian, bệ hạ vẽ mấy hoa văn cho thần thiếp để người ta điêu khắc lên ngọc được không? Chỉ cần vẽ hai đóa sen thôi, cho thần thiếp và muội muội mỗi người một cái."

Hắn nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Trẫm còn tưởng cặp thẻ bài này một cái cho trẫm.

Không nghĩ tới trẫm à?"

"Thần thiếp làm một thẻ bài cặp với bệ hạ không ổn đâu." Nàng bĩu môi, lộ vẻ thất vọng, "Đồ bệ hạ dùng đều vẽ hình rồng.

Nhưng hoa văn duy nhất hợp với rồng là phượng hoàng, mà thần thiếp làm sao dùng được?"

Nàng nói thật như thể chỉ đang nghiêm túc giải thích, để hắn biết không phải nàng không nghĩ tới hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhắc tới vấn đề này, nhưng tương lai nàng chắc chắn sẽ thường xuyên nhắc tới hơn.

Nàng muốn hắn phải cảm thấy đây là điều đáng tiếc.

Bằng cách này, nếu một ngày nào đó phượng vị bỏ trốn, hắn sẽ nghĩ tới nàng, muốn bù đắp những tiếc nuối bao năm qua.

Tề Hiên nghe vậy chỉ biết gật đầu: "Thôi được, lát nữa về trẫm sẽ vẽ cho nàng một cặp hoa sen." Nói tới đây, hắn thở dài, bất lực lắc đầu, "Bản thân có đồ tốt, ngay cả muội muội cũng được thơm lây.

Chỉ có trẫm chịu thiệt, không có gì cả."

Hết câu, hắn đứng dậy ra ngoài với vẻ tuyệt vọng.

Nàng bật cười, vội đuổi theo ôm lấy cánh tay hắn, cử chỉ thân mật: "Bệ hạ rộng lượng, đừng so đo với thần thiếp việc này."

Hắn thật sự bất lực với nàng, ngón tay lướt qua chóp mũi nàng, ôm nàng đi về phía trước.

Họ bước ra khỏi cổng viện, liền có cung nhân cầm áo choàng đi lên, hắn cầm áo choàng lông chồn khoác cho nàng trước, sau đó được cung nhân hầu hạ khoác áo, rồi lại nắm tay nàng ra ngoài.

Thời tiết đầu xuân se lạnh, đường dài trong cung luôn bị một tầng sương lạnh bao phủ.

Nhưng tay hắn rất ấm, nàng ôm chặt suốt chặng đường.

Thỉnh thoảng họ tùy ý tâm sự, đôi khi thì không, chỉ nhẹ nhàng đi.

Trên đường, Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn hắn rất nhiều lần.

Nàng nhìn rất lâu, nhất thời tán thưởng, sau đó tán thưởng lại biến thành giễu cợt, lòng thầm than: Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Người được ca tụng là hào hiệp luôn có chí khí và trí tuệ.

Mà hắn chỉ biết tính toán chi li, dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, hành sự cũng ngoan độc, nào xứng với hai chữ hào hiệp?

Mà nhìn qua nàng, chính nàng cũng không tốt đẹp như vậy.

Có lẽ nàng vốn có cơ hội trở thành nữ hài tốt đẹp, nhưng thù hận lâu năm sớm đã ép nàng điên rồi."

Tất cả đều do tiên hoàng ban tặng, và người khởi xướng chính là nam tử bên cạnh.

Hai người đi khoảng hai khắc thì tới Trường Ninh Cung nơi các thái phi ở.

Tiệc đầy tháng của nhị hoàng thứ bắt đầu vào buổi trưa, lúc này vốn nên là thời điểm bắt đầu náo nhiệt nhưng Trường Ninh Cung lúc này lại vô cùng yên ắng.

Không quá khó để hiểu, đơn giản là vì thái độ của hắn.

Hắn là ngôi cửu ngũ, lại là người làm phụ thân, còn là bầu trời của phi tần lục cung.

Hiện tại hắn tỏ rõ sự chán ghét với đứa bé này, các phi tần đương nhiên sẽ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ngoại trừ người làm mẫu hậu như Hoàng Hậu bắt buộc phải đến, đa số phi tần đều giả vờ không biết.

Vì thế, khi nghe cung nhân bẩm báo, người ngồi nói chuyện trong sảnh đều sững sờ.

Hoàng Hậu đang đứng cạnh Thái Hậu liền tới trước cửa cung, hành lễ: "Bệ hạ thánh an."

"Hoàng Hậu nương nương kim an." Từ Tư Uyển khom người hành lễ.

Hắn tiện tay đỡ Hoàng Hậu, sau đó bước lên hành lễ với Thái Hậu: "Mẫu hậu vạn an." Kế tiếp chào hỏi đám thái phi, "Chư vị mẫu phi an."

Thái Hậu bất ngờ, ẩn ý hỏi: "Sao ngài lại rảnh rỗi vậy?"

Trước đó bà có phái người đi mời, nhưng hắn không chịu đến.

Tề Hiên cười nói: "Chính sự vốn bận rộn, đến Tết mới có thể nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, nhi tử vốn định lười biếng một chút, ai ngờ Thiến uyển nghi lại nói tiệc đầy tháng của hài tử là niềm vui của gia đình, một mực khuyên nhi tử đến đây, nhi tử không trốn được."

Lúc bọn họ nói chuyện, Từ Tư Uyển chậm rãi bước tới, chờ hắn dứt lời, nàng cũng hành lễ với Thái Hậu, Hoàng Hậu và nhóm thái phi.

Thái Hậu nghe vậy cũng vui mừng, ôn hòa vẫy tay với nàng: "Đứa bé ngoan, mau ngồi đi."

"Tạ Thái Hậu nương nương." Từ Tư Uyển cười đứng dậy, lập tức có cung nữ lấy thêm ghế tới, mời nàng ngồi.

Nhân vật chính của tiệc đầy tháng hôm nay là nhị hoàng tử Nguyên Tranh, ngồi trên giường trà trước mắt ngoại trừ Thái Hậu thì còn có Túc thái phi nuôi nấng Nguyên Tranh.

Tề Hiên thấy thế cũng ngồi xuống ghế thêu bên trên, Túc thái phi liếc nhìn nhũ mẫu, ý bảo bế hài tử cho hắn xem, còn mình cười nói: "Đứa bé này sinh non tám tháng, lúc được đưa tới vừa đen vừa gầy, bây giờ trông khá và bụ bẫm hơn nhiều rồi."

Tề Hiên gật đầu: "Thái phi vất vả rồi.

Hậu cung không yên, làm phiền thái phi."

Túc thái phi khẽ cười, từ ái nhìn hài tử nằm trong lòng nhũ mẫu: "Bệ hạ khách khí.

Ta không có phúc, tuy vào cung từ khi còn trẻ nhưng cả đời lại không thể có một đứa con, hiện giờ được nuôi nấng đứa bé này, ta cao hứng còn không kịp, sao có thể nói là vất vả."

Tề Hiên tươi cười nhận lấy hài tử từ tay nhũ mẫu, nhưng động tác có vẻ không quen.

Từ Tư Uyển lặng lẽ nhìn hài tử, lòng lại nhớ tới đám trẻ Tần gia.

Tần gia là gia tộc lớn, có rất nhiều nhanh, khi đó cũng có rất nhiều hài tử nằm trong tã lót như vậy, thậm chí còn có thai phụ lớn bụng bị áp giải vào thiên lao, cuối cùng một thi hai mệnh, không ai sống sót.

Túc thái phi lại nói: "Nhưng vì đứa nhỏ này, ta vẫn phải nhiều lời."

Tề Hiên đáp: "Thái phi cứ nói.

Nụ cười trên mặt Túc thái phi nhạt đi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Cẩm bảo lâm không an phận, ngài không thích nàng ta, điều này không quan trọng.

Hài tử giao cho ta nuôi nấng, ta cũng rất vui.

Nhưng dù sao nó cũng là hoàng tử, vì tiền đồ của nó, ngài vẫn nên tìm cho nó một người làm mẫu phi, nếu không, đứa nhỏ này vẫn là con của Cẩm bảo lâm, danh nghĩa khó nghe không cho nó."

Tề Hiên trầm giọng: "Trẫm hiểu."

Túc thái phi lại thở dài: "Hoàng Hậu phải nuôi nấng đại hoàng tử, sức khỏe lại không tốt, quản lý lục cung cũng không dễ dàng, nhưng trong cung vẫn còn những phi tần có địa vị cao, ngài cũng nên cân nhắc."

"Phi tần địa vị cao?" Từ Tư Uyển đột nhiên ngước mắt nhìn Túc thái phi.

Phi tần hậu cung hôm nay có thể gánh nổi mấy chữ này thật ra chỉ có Ngọc phi.

Những người còn lại, xuất thân của Ngô sung hoa và Oánh quý tần không cao, phi tần mới lại không đủ tư lịch, vị phân không đủ, hài tử mình sinh có thể tự nuôi, nhưng nếu nuôi hài tử của người khác thì không ổn lắm.

Nàng theo bản năng cảm thấy có lẽ Ngọc phi đã tới mở lời với Túc thái phi, xin Túc thái phi mở miệng giúp mình.

Nhưng nhìn thái độ của hoàng đế, nàng bỗng phát hiện có gì đó không ổn.

Ngọc phi từng cầu xin hắn, hắn lại giao hài tử cho Túc thái phi, nàng ta đương nhiên hiểu ý, sẽ không ngu ngốc đến mức ép hắn.

Hiện giờ có người nói chuyện "thay" Ngọc phi chỉ càng khiến hắn thêm bất mãn với nàng ta.

Từ Tư Uyển lặng lẽ nhìn Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đoan trang ngồi cạnh hoàng đế, hơi khom người, nói nhỏ: "Túc thái phi nói thế cũng đúng.

Hơn nữa...!Đứa nhỏ này mới tròn một tháng, Ngọc phi muội muội đã nhắc với thần thiếp mấy lần, cứ khen nó đáng yêu, muội ấy rất thích, còn nói nếu thái phi cảm thấy vất vả thì cứ giao cho muội ấy nuôi nấng, muội ấy nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc, coi như con ruột.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro