Sở thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thường, Tư Uyển có đến Tử Thần Điện, nhưng hôm nay có rất nhiều triều thần vào cung, các nàng không tiện ra ngoài, chỉ có thể để Đường Du thay họ đưa tiễn.

Từ Tư Uyển về Niêm Mai Các, cho các cung nhân lui xuống, một mình nghĩ về chuyện của Tuyên quốc công phủ.

Đường Du trở về, thấy Hoa Thần và Nguyệt Tịch đều ở ngoài, nghĩ nghĩ, liền gọi Hoa Thần cùng vào trong.

Từ Tư Uyển biết gã có điều muốn nói, nhưng không ngờ gã lại gọi Hoa Thần đi cùng.

Đường Du lắc đầu: "Ta biết phu nhân muốn giữ mặt mũi cho ta, nhưng trong cung có rất nhiều việc cần đến cung nữ.

ta nghĩ kỹ rồi, Hoa Thần cũng là người của nương tử, có thể tin được.

Sau này có chuyện gì ta có thể thảo luận với nàng ấy."

Nghe cách xưng hô của Đường Du, Hoa Thần không khỏi nghi ngờ.

Từ Tư Uyển suy nghĩ một lát, cũng sáng tỏ.

Trước đây nàng xem xét đến thân phận của Đường Du, biết gã là người tâm cao khí ngạo, cho nên mới không cho Hoa Thần biết việc này.

Mỗi lần nói chuyện riêng với Đường Du, nàng đều đuổi Hoa Thần ra ngoài.

Hoa Thần hầu hạ nàng nhiều năm, nàng không biết Hoa Thần có oán trách gì không, nhưng Đường Du nói đúng.

Từ Tư Uyển thở dài: "Vậy gọi cả Nguyệt Tịch vào đi."

Bốn cung nữ nàng mang vào cung, Lan Huân và Quế Phức kém hơn một chút, còn Nguyệt Tịch từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh nàng, là người bạn tri kỷ, nếu chuyện này có thể nói với Hoa Thần, vậy không cần phải giấu giếm Nguyệt Tịch.

Hoa Thần ngơ ngác trước cuộc đối thoại của họ nhưng không vội hỏi, nàng vén rèm ra ngoài, gọi Nguyệt Tịch vào.

Lần nữa vào phòng, Đường Du đã kéo ghế ngồi xuống.

Từ Tư Uyển nhìn hai người: "Các ngươi cũng ngồi đi.

Trước đây ở trong phủ chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, vào cung rồi các ngươi đều bị hạn chế.

Hôm nay ta nói với các ngươi việc này, hi vọng tương lai ở riêng mọi người có thể tùy ý hơn."

Các nàng hành lễ, từng người kéo ghế thêu tới, ngồi trước giường trà.

Sau đó, không cần Từ Tư Uyển nhiều lời, Đường Du chủ động kể về giao tình của Đường gia và Từ gia ngày xưa, sau này Đường gia suy tàn, Từ gia đã chiếu cố gã thế nào.

Hai cô nương nghe đến sững sờ, Nguyệt Tịch đứng dậy khom người: "Nô tỳ không biết có quá khứ như vậy.

Đường gia có giao tình với Từ gia, nô tỳ nên gọi ngài một tiếng Đường công tử mới đúng.

Nếu lúc trước có chỗ nào mạo phạm, mong công tử..."

"Quên đi." Đường Du cười lắc đầu, "Ta kể ra chuyện này không phải để dùng thân phận gây áp lực với ngươi.

Bọn ta cần hai cô nương giúp đỡ, giữa mọi người không nên nghi ngờ lẫn nhau.

Thật ra thời gian các ngươi ở bên nương tử nhiều hơn ta, nếu nương tử đã nói coi ta như huynh trưởng, trong lòng hẳn cũng coi hai ngươi như tỷ muội.

Nếu hai ngươi vì biết thân phận của ta mà rụt rè, ta sẽ rất áy náy."

Nguyệt Tịch vội xua tay: "Không, không, ý nô tỳ không phải như vậy."

Hoa Thần nhìn Đường Du: "Nếu đã muốn nói rõ, ta đây cũng có một chuyện muốn nói."

Đường Du gật đầu: "Ngươi nói đi."

Hoa Thần lại nhìn Từ Tư Uyển: "Nương tử, tuy việc hôm nay quá bất ngờ, nhưng nô tỳ lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Tính ta nương tử vào cung tháng tư, tiểu công gia ngăn cản xa giá của nương tử cũng là chuyện khi đó, cách nay đã hơn tám tháng.

Ban đầu bệ hạ có khúc mắc với việc này cũng có lý, nhưng lúc ấy Thái Hậu không nói gì, sao bây giờ lại đột nhiên nhắc tới?"

"Vừa rồi ta cũng nghĩ đến vấn đề này." Từ Tư Uyển thở dài, "Ta nghĩ...!Vừa rồi có kẻ nhiều lời trước mặt Thái Hậu, làm Thái Hậu chú ý.

Cũng may Thái Hậu không không có ý ghép bậy uyên ương, nếu không ta sợ bản thân thật sự sẽ gặp họa."

Tính tình Nguyệt Tịch ngay thẳng, nghe vậy không khỏi giật mình: "Nguy hiểm thế sao? Chẳng lẽ không phải Tuyên quốc công phu nhân bàn việc hôn sự, Thái Hậu thuận miệng nhắc tới ư?"

Hoa Thần bất lực nhìn nàng ấy, xấu hổ rời khỏi chỗ ngồi, duỗi tay lấy hai quả mơ trên bàn, hậm hực ngồi xuống ăn.

Đường Du suy tư: "Ta nghĩ thật ra ai bắt đầu chuyện này không quan trọng, mấu chốt là tiểu công gia.

Ngài ấy từng cản xa giá của nương tử, mọi người trong cung đều biết ngài ấy có tình cảm với người, chuyện này như có một con dao, chỉ cần ngài ấy còn ở đó, con dao này sẽ luôn treo trên đầu nương tử, không biết rơi xuống lúc nào."

Nguyệt Tịch rùng mình, ngập ngừng hỏi: "Nhưng...!Cũng không thể giết ngài ấy vì chuyện này đúng không?"

"Đương nhiên không phải." Đường Du cười cười, nghiêm túc nói, "Ta chỉ nghĩ nếu tìm được mối hôn sự cho tiểu công gia cũng tốt, có vài chuyện trong quá khứ sẽ trở nên bình thường, lời đồn cũng không còn nghiêm trọng."

"Đây cũng là một cách." Hoa Thần gật đầu, "Không bằng nhân cơ hội Thái Hậu nhắc tới, nương tử nhiệt tình tiến cử vài người có tài có đức giúp tiểu công gia đi? Vừa có thể tránh được những rắc rối sau này, nương tử cũng có thể tỏ rõ thái độ, bịt miệng đám người kia."

Từ Tư Uyển cười lắc đầu: "Ta tự có kế hoạch.

Hiện giờ...!Chúng ta thực hiện từng bước, nếu không hiệu quả, chúng ta sẽ làm cách của ngươi."

"Nương tử suy nghĩ thấu đáo." Hoa Thần nghe vậy cũng yên tâm.

Từ Tư Uyển không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lười biếng ngáp một cái: "Ta muốn đi ngủ.

Các ngươi mang giấy viết chữ phúc đem đi đưa cho Tứ muội muội, Oánh quý tần, Ngô sung hoa với Tô huy nga, còn chỗ hoàng hậu nương nương thì tặng hai tờ.

Buổi tối vừa có cung yến vừa phải đón giao thừa, nếu không có việc gì, các ngươi đừng gọi ta."

"Vâng." Ba người đồng thanh đáp.

Đường Du cầm mấy tờ giấy viết chữ phúc lui xuống, Hoa Thần và Nguyệt Tịch hầu hạ nàng lên giường.

Giấc ngủ này của Từ Tư Uyển rất chập chờn, trong mơ nàng rất hoang mang, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện cũ khiến nàng hối hận vì đã quen Vệ Xuyên.

Không phải nàng đã có suy nghĩ báo thù từ năm ba tuổi.

Hài tử ba tuổi còn quá nhỏ, chỉ biết sợ, biết bất an, nhưng không biết trên đời này còn có thứ gọi là báo thù.

Nàng quen Vệ Xuyên từ nhỏ, khi đó tâm tư báo thù chưa kịp nảy mầm, hai người chân thành làm bạn.

Sau này nàng bắt đầu có dã tâm, dần lợi dụng y, nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy có lỗi.

Lần nữa mở mắt, xung quanh đã tối đen, Từ Tư Uyển trở mình nằm thẳng người, mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu.

Nàng đưa tay lên trán suy tư hồi lâu, mãi đến khi Hoa Thần đẩy cửa đi vào, đứng ngoài rèm nhẹ giọng gọi: "Nương tử, đến giờ dậy rồi, nếu không sẽ trễ nải cung yến."

"Ừ, ta dậy rồi." Từ Tư Uyển đáp.

Nói rồi, nàng ngồi dậy.

Hoa Thần đỡ nàng: "Bọn nô tỳ đã đi đưa đồ theo phân phó của nương tử.

Hoàng hậu, Ngô sung hoa nương nương và Tô huy nga đều viết một tấm đáp lễ, chỉ có Oánh quý tần nương nương lại nói chữ mình không đẹp, không chịu viết, nên sai người tặng một chiếc vòng tay ngọc trai.

Nô tỳ đã xem, rất đẹp."

Từ Tư Uyển bật cười: "Vậy tối nay đeo nó đi."

Tối nay, theo quy tắc đón năm mới của Đại Ngụy, nữ nhi phải mặc đồ đỏ đến dự tiệc, trên cổ tay đeo thêm chiếc vòng ngọc trai màu trắng chắc chắn sẽ rất nổi bật.

Hoa Thần lại nhẹ giọng: "Cẩm bảo lâm mới bị bệ hạ khiển trách."

Từ Tư Uyển giật mình: "Còn đang ở cữ, sao lại bị khiển trách?"

"Cũng tại Cẩm bảo lâm sốt ruột." Hoa Thần cúi đầu, "Hôm nay là trừ tịch, nàng ta sai người tới ngự tiền cầu xin, nói là muốn gặp mặt nhị hoàng tử.

Bệ hạ vốn đang bận rộn tiếp đón triều thần tông thân đến chúc mừng nằm mới, vừa thấy người tới liền đuổi đi, còn lệnh cung nhân ngự tiền tới Diệu Tư Cung một chuyến, bảo Cẩm bảo lâm nên một vừa hai phải."

"Xem người mà nàng ta giao phó đi." Từ Tư Uyển lắc đầu chế nhạo, "Cái miệng của Cẩm bảo lâm chúng ta còn thấy ồn ào, e rằng ở trước mặt bệ hạ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Có điều, Cẩm bảo lâm cũng thật đáng thương, hài tử vừa chào đời đã bị đưa đi, không kịp gặp mặt."

"Nàng ta có gì mà đáng thương?" Hoa Thần tức giận, "Trước đây nàng ta mặc kệ sự an toàn của hài tử mà hãm hại nương tử mà."

Từ Tư Uyển mỉm cười, từ chối bình luận, quay đầu hỏi nàng ấy: "Ngày xưa chúng ta hay qua lại với Cẩm bảo lâm, ngươi và cung nhân bên cạnh nàng ta có giao tình không?"

"Có thì có." Hoa Thần gật đầu, "Nhưng nàng ta từng hại nương tử, đám cung nhân chưa chắc đã không biết chuyện.

Nếu nương tử muốn bọn họ làm việc cho mình, chỉ sợ không dễ."

"Ta không cần họ làm việc cho ta." Từ Tư Uyển khịt mũi, "Với tình cảnh của Cẩm bảo lâm hiện giờ, cung nhân hầu hạ nàng ta hẳn càng khó khăn hơn.

Ngươi an ủi họ, cũng có thể tiếp tế họ một chút.

Chúng ta không cần bọn họ nhớ ơn chúng ta, cứ khiến họ biết mình nên hận ai, đến lúc quan trọng chỉ cần có một hoặc hai người trong số đó đứng về phía chúng ta là được..

Cung yến trừ tịch tổ chức tại Hàm Nguyên Điện to rộng nhất, giờ Dậu bắt đầu, cho đến qua giờ Tý mới tan.

Ngoại trừ phi tần, rất nhiều tông thân mệnh quan cũng tới.

Hàm Nguyên Điện được xây dựng cũng là vì những yến hội như vậy, cung điện nằm ở phía bắc mặt hướng về phía nam, chia làm hai phần.

Trên chín bậc phía bắc có một chỗ ngồi rất lớn, ngoại trừ vị trí của thiên tử còn đặt rất nhiều ghế dành cho hậu phi tham dự.

Dưới chín bậc là đại điện, diện tích lớn đến mức có thể cho gần ngàn người cùng tham gia, trên dưới cách nhau tấm rèm châu, vừa tạo bầu không khí, vừa có thể tránh cho phi tần nhìn thấy nam nhân ngoại tộc.

Ngoài những điều này, Hàm Nguyên Điện còn có hai trắc điện, quan viên chức thấp hoặc dòng bên tông thân sẽ được sắp xếp ngồi đó.

Khi Từ Tư Uyển đến vẫn còn sớm, nàng bước lên chín bậc, phi tần vào vị trí không nhiều, ngoại trừ bản thân và Tư Yên thì chỉ có hai người quen là Oánh quý tần và Ngô sung hoa.

Ngô sung hoa không phải người thích náo nhiệt, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Hai tiểu công chúa bên cạnh nàng ấy hớn hở chạy tới, nhảy nhót gọi "Uyển nghi nương tử".

Từ Tư Uyển mỉm cười, cùng bọn chúng đi gặp Oánh quý tần.

Oánh quý tần lại ăn nhỏ.

Có lẽ các cung nhân biết sở thích của nàng ấy, trên đĩa trái cây chuẩn bị cho nàng ấy không có trái cây gì khác, chỉ có nho tím, tất cả đều được ướp lạnh.

Thấy nàng tới, Oánh quý tần cười cười, lúc chào hỏi thấy dưới ống tay áo đỏ thẫm của nàng để lộ vòng ngọc trai mình mới tặng, nụ cười càng sâu hơn: "Da muội trắng, ta biết ngay muội mang cái này sẽ đẹp mà."

"Đa tạ tỷ tỷ ban thưởng." Từ Tư Uyển ngồi xuống bên cạnh.

Oánh quý tần bĩu môi: "Ta không thích chữ ban thưởng này.

Muội xinh đẹp, ta cũng không xấu, giữa những mỹ nhân như chúng ta nên trao đổi mấy thứ nho nhỏ, không thể nói là ban thưởng."

Trong lúc nói chuyện, Tư Yên ban đầu vào chỗ của mình cũng tới, nàng ấy mang theo đĩa nho, thoải mái thêm vào đĩa của Oánh quý tần rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Tư Uyển.

"Đa tạ." Oánh quý tần vừa nói vừa cầm nho, vừa ăn vừa nhìn đông nhìn tây.

"Tỷ tỷ nhìn gì đấy?" Từ Tư Uyển nhìn theo ánh mắt của nàng ấy.

"Ta đang chờ trò hay đêm nay."

"Trò hay gì?" Tư Yên tò mò nhìn hai người, lại thấy tỷ tỷ nhà mình cũng vậy.

Oánh quý tần nói: "Sáng nay ta ngủ dậy muộn, tới chiều mới đi vấn an Thái Hậu, lúc ra ngoài trùng hợp bắt gặp bọn cung nhân đưa rất nhiều lăng la tơ lụa đến hậu cung.

Ta vốn định đi xem, lại sợ trễ giờ cung yến, cũng không biết là ai lại định làm trò khác người."

"Lăng la tơ lụa? Thứ này sao có thể nói là thứ khác người?" Tư Yên hỏi, "Có lẽ là vị tỷ muội nào được thưởng, muốn làm y phục mới thì sao?"

"Nhìn không giống để may y phục." Oánh quý tần liếc xéo Tư Yên, "Bản thân ngươi vẫn còn quá nhàn nhã, chờ đến khi thị tẩm, những chuyện này sẽ hiểu ngay.

Để bệ hạ liếc nhìn một cái, việc gì nữ nhân trong cung cũng cân nhắc tới.

Chúng ta cũng không lỗ, cứ chờ xem trò hay đi."

"Tỷ tỷ chỉ thích xem kịch vui." Từ Tư Uyển bật cười, lại than thở, "Có dung nhan đúng là tốt biết mấy.

Để thu hút sự chú ý của Thánh Thượng, không biết các phi tần căng thẳng thế nào, chỉ có tỷ tỷ không sợ, có thể thấy tỷ tỷ biết mình minh diễm động lòng người, không sợ chút kỹ xảo đó."

Oánh quý tần nhíu mày: "Làm như muội không thế vậy." Nói rồi nàng ấy đưa đĩa điểm tâm cho Tư Yên, "Ngươi ăn đi, không cần khách khí." Tới đây, nàng lại tiếp đãi hai tiểu công chúa chạy tới chạy lui quanh bàn, "Qua đây ngồi ăn chút gì đi, đừng chạy nữa."

Từ Tư Uyển không tiếp lời.

Ba người cứ ngồi nhàn thoại như vậy một lúc, theo thời gian, trong điện dần náo nhiệt.

Trên chín bậc, các phi tần lần lượt tới, phi tần quen biết khen nhau xiêm y và trang sức mới, bầu không khí vô cùng hòa thuận.

Dưới chín bậc, triều thần tông thân cũng dần đến đông đủ, tốp năm tốp ba tìm đề tài nói chuyện với nhau.

Gần tới giờ Dậu, Ngọc phi cũng tới.

Chúng phi tần đứng dậy vấn an.

Khi ngồi xuống, Oánh quý tần che miệng cười: "Ta còn tưởng hôm nay nàng ta tới cùng bệ hạ, xem ra vẫn không thể đánh bại hoàng hậu nương nương."

Còn chưa hết câu, ngoài điện truyền tới tiếng bẩm báo.

Hàm Nguyên Điện quá lớn, hoạn quan phụ trách thông báo sắp xếp vài người, từ xa tới gần, từng tiếng truyền đến.

Vì thế khi nghe "Bệ hạ giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm", mọi người dừng cuộc trò chuyện, kính cẩn rời chỗ ngồi.

Từ Tư Uyển cúi đầu quỳ rạp dưới đất, kiên nhẫn chờ.

Chờ một lát, đôi giày thêu họa tiết rồng màu đen bước qua trước mặt, giày đỏ thẫm thêu kim phượng của Hoàng Hậu theo ngay sau.

Đế hậu vào chỗ ngồi xuống, giọng nói bình tĩnh của thiên tử cuối cùng cũng vang lên: "Các khanh miễn lễ."

Tiếng tạ ơn vang khắp đại điện, mọi người đứng dậy về vị trí, Tư Uyển và Tư Yên từ biệt Oánh quý tần, trở về chỗ ngồi, ra hiệu cho cung nhân rót rượu trái cây, tươi cười lắng nghe tiếng nâng cốc chúc mừng.

Trong yến hội long trọng như vậy, uống ba ly trước tiệc là quy tắc bất thành văn, nâng cốc chúc mừng chẳng qua là thể hiện nguyện vọng quốc thái dân an, nhưng bầu không khí như vậy, nói thế là thích hợp nhất.

Vì thế đợi thiên tử dứt lời, mọi người liền đồng loạt dâng chén, cùng uống một ly.

Cứ thế qua ba vòng rượu, tiếng nhạc vang lên, tư thái của ca vũ cơ tuy quyến rũ nhưng không hề mất đi sự nhã nhặn, rất hợp để trợ hứng.

Ca vũ như vậy vốn rất đẹp.

Tuy Giáo Phường Tư chuẩn bị rất nhiều khúc, nhưng có một vài bài chỉ có thể nhìn thấy trong cung yến long trọng như hôm nay.

Nhưng có lẽ vì chuyện Oánh quý tần nói trước đó, hiện giờ Từ Tư Uyển không có hứng thú xem, chỉ ngóng chờ trò khác người của ai đó.

Nàng vừa nghĩ vừa thản nhiên dùng bữa, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngọc phi, thấy nàng ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiến lên kính rượu hoàng đế, sau đó mượn cơ hội này ngồi xuống trước ngự án.

Nàng theo bản năng nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vẫn tươi cười xem ca vũ, cứ như không hề phát hiện biến động gần đây, một mực duy trì vẻ đoan trang của đương gia chủ mẫu.

Tiếp đó, ở nơi gần trong gang tấc có bóng người nhoáng lên, Từ Tư Uyển hoàn hồn, mới thấy là Oánh quý tần tới.

Oánh quý tần bảo cung nhân thêm chỗ ngồi, lại thêm chén đũa, sau đó ngồi xuống, cười lười biếng: "Xem ra hôm nay có rất nhiều người muốn hát tuồng, chỉ tiếc ta không có chuẩn bị gì.

Thôi, thế thì cứ tìm người hợp ý cùng xem diễn." Nói rồi, nàng ấy liếc nhìn cung nữ bên cạnh, "Ta ăn cùng uyển nghi, chỗ uyển nghi không có món gì thì mang lên đây."

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Tỷ tỷ là chính tứ phẩm quý tần, muội chỉ là từ ngũ phẩm uyển nghi, thiếu vài món, xem ra hôm nay được lời rồi."

Oánh quý tần nghe vậy, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc: "Ta có xem thực đơn hôm nay, nghe nói món thịt dê nướng rất ngon, lát nữa muội thử đi."

Từ Tư Uyển bật cười thành tiếng, nhân lúc thịt dê nướng còn chưa mang lên, nàng gắp một con tôm đã bóc vỏ ăn trước.

Còn chưa ăn xong con tôm này, khúc nhạc trong điện đã lặng lẽ thay đổi.

Ban đầu hai người không chú ý, mãi tới khi thấy lụa đỏ như thác nước bay vào trong điện khiến mọi người ở đây đều ngẩn ra.

Nhìn kỹ, mới thấy dải lụa đỏ kia được mấy hài đồng năm sáu tuổi kéo.

Những hài đồng đó đều đã được huấn luyện, chúng lộn mèo qua lại, tơ lụa theo động tác của chúng bay phấp phới như sóng triều rực lửa khiến người ta phải hoa mắt.

Oánh quý tần buông đũa, tay ngọc nhỏ dài thản nhiên chống cằm.

Từ Tư Uyển lại tiếp tục ăn tôm.

Đợi lòng hiếu kỳ của mọi người dâng cao, vai chính của vở kịch này cuối cùng cũng xuất hiện.

Nàng ta như ngọn lửa rực cháy bất ngờ xuất hiện, vũ y trên người vô cùng long trọng.

Tuy hôm nay các nữ hài tử đều mặc đồ đỏ thẫm nhưng phong cách đều nhẹ nhàng, xiêm y tầng tầng lớp lớp như vậy ở bên trong có vẻ hết sức chói mắt.

"Thế mà là nàng ta..." Oánh quý tần nghiền ngẫm.

Từ Tư Uyển cũng có phản ứng tương tự, nàng lẳng lặng nhìn người múa, trong đầu cũng nghĩ - Thế mà là nàng ta.

Là Sở Thư Nguyệt.

Nàng ta an tĩnh trong cung đã lâu, không biết vì tiết mục này mà chuẩn bị bao nhiêu thời gian, nhưng từ từng động tác có thể nhìn ra vũ đạo tuyệt đỉnh, mỗi một động tác đều vũ mị và có lực, không hề co rúm rụt rè.

Chớp mắt, tiếng nhạc được đẩy tới cao trào, một dải lụa đỏ rơi xuống trước mặt Sở Thư Nguyệt.

Mắt Sở Thư Nguyệt nhìn thẳng, tay phải bắt lấy, mượn đà bay lên.

"Mau xem!" Oánh quý tần hưng phấn, thuận tay chọc vào hông Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển sợ ngứa, theo bản năng né tránh, nàng ấy cũng không phát hiện, mắt vẫn hướng về phía trước, "Tiết mục kiểu này ta chỉ thấy ở giáo phường, không thể tính là tài múa, chỉ là xiếc ảo thuật mà thôi, khó lắm! Không ngờ một tiểu thư khuê các như nàng ta có thể có màn trình diễn tốt như vậy, đúng là liều mạng để tranh sủng!"

Từ Tư Uyển cảm thấy thái độ của Oánh quý tần khá buồn cười, không khỏi liếc nàng ấy một cái.

Cùng thời điểm, trong điện không biết có bao nhiêu người nhìn Sở Thư Nguyệt mà nghĩ: Nếu nàng ta ngã xuống thì tốt biết mấy.

Nhưng dù có bao nhiêu người mong nàng ta té ngã, đến cuối cùng nàng ta vẫn tiếp đất vững vàng, mũi chân dừng trên chín bậc, không màng giày vớ, cổ chân trắng nõn đeo kim linh, theo gót sen nhẹ nhàng phát ra âm thanh vui tai.

Mọi người theo bản năng nhìn Hoàng Hậu, lại không hẹn mà cùng hướng mắt về phía Ngọc phi đang làm bạn giá trước ngự án.

Ngọc phi tươi cười đứng dậy, khen ngợi: "Mấy ngày nay không gặp Sở muội muội, không ngờ muội muội lại luyện được tuyệt kỹ này!"

Sở Thư Nguyệt thẹn thùng cúi đầu, khom lưng bước lên vài bước: "Thần thiếp cung chúc bệ hạ, hoàng hậu nương nương năm mới an khang, hồng phúc tề thiên."

"Mau đứng lên." Hoàng Hậu dịu dàng gật đầu.

Ngọc phi đến gần đỡ Sở Thư Nguyệt đứng dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc phi thở dài: "Bổn cung không biết múa, nhưng cũng có nghe vũ cơ của giáo phường nói tập múa rất dễ bị thương, chỉ cần lơ là sẽ bị thương tới gân cốt.

Muội muội vừa cho mọi người một bất ngờ như vậy, chắc là chịu rất nhiều cực khổ."

Oánh quý tần nghe vậy, khẽ cười nhạo: "Đây chỉ là xiếc ảo thuật, không cần nhiều bản lĩnh như vũ cơ bọn ta."

Từ Tư Uyển đẩy nàng ấy một cái, bật cười.

Bên kia, Sở Thư Nguyệt nhẹ nhàng đáp: "Thần thiếp vô đức vô tài, không biết phân ưu cho bệ hạ và hoàng hậu nương nương thế nào, chỉ đành lấy ra sở trường của mình tạo tiếng cười cho chúng tỷ muội."

Oánh quý tần thoáng nhìn Từ Tư Uyển bên cạnh: "Xuất thần từ gia đình hiển hách mà có sở trường này, nàng ta có phải muốn người ta biết mình là kẻ ngốc không!"

Từ Tư Uyển bất lực lắc đầu, duỗi tay đẩy một đĩa đồ ăn tới trước mặt nàng ấy.

Nàng ấy tức giận trừng mắt nhìn nàng: "Sao hả? Muội cảm thấy ta nói nhiều à?"

"Muội không có ý đó." Từ Tư Uyển làm ra vẻ vô tội, "Muội chỉ sợ tỷ tỷ đói.

Mau ăn đi, nếu không sẽ không còn sức xem kịch."

"Cũng đúng." Oánh quý tần nghe lời gắp miếng cá.

Từ Tư Uyển lặng lẽ quan sát, thấy Ngọc phi đang ngồi với hoàng đế nhường chỗ cho Sở Thư Nguyệt.

Xem ra Ngọc phi thông minh hơn nàng nghĩ.

Trong chuyện của Cẩm bảo lâm, nàng khiến hoàng đế nghi ngờ Ngọc phi, ngày tháng của Ngọc phi từ đây không còn tốt đẹp như trước.

Nàng vốn tưởng Ngọc phi sẽ cố hết sức giành lại sủng ái.

Mà chuyện tranh giành sủng ái luôn phải xem tình thế, nếu may mắn thì có thể khiến hoàng đế bị mê hoặc, nhưng nếu hoàng đế nghi ngờ nàng ta, nàng ta càng nỗ lực, hoàng đế càng chán ghét.

Tiên Hiệp Hay

Nhưng nếu đề nghị người khác vào thời điểm này thì mọi chuyện sẽ khác.

Có một số việc nàng ta không thể tự mình đi làm, nhưng người khác có thể.

Chỉ cần có người hỗ trợ quạt gió thêm củi bên gối, tình thế chắc chắn sẽ xoay chuyển.

Từ Tư Uyển không sợ bản thân không được sủng ái, chỉ sợ sau khi có hài tử con đường của mình sẽ càng khó khăn.

Trước ngự án, Sở Thư Nguyệt cầm ly rượu, thẹn thùng e lệ chúc mừng hoàng đế.

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, nghiêng đầu: "Đường Du."

Đường Du cúi đầu bước lên một bước, thấy nàng vẫn im lặng thì lại gần.

Từ Tư Uyển thì thầm vài câu, Đường Du cúi đầu đi về phía ngự án.

Thấy vậy, Oánh quý tần hỏi: "Muội sao vậy?"

Kế tiếp, nàng ấy thấy Đường Du đi thẳng đến bên cạnh Hoàng Hậu, bẩm báo gì đó.

Oánh quý tần cau mày, định hỏi thì hoàng đế nhìn Hoàng Hậu: "Sao thế?"

Hoàng Hậu nhìn Từ Tư Uyển ngồi dưới này, gật đầu: "Thiến uyển nghi thấy thấy màn biểu diễn của Sở mỹ nhân có nhiều hài tử tham gia.

Hôm nay là giao thừa, là ngày gia đình đoàn tụ, nàng ấy sợ đám hài tử buồn, muốn thỉnh chỉ tổ chức tiệc giao thừa cho chúng, sau đó sai người chuẩn bị xe đưa chúng về quê để kịp ăn Tết."

Hoàng Hậu còn chưa nói hết câu thì ánh mắt của hoàng đế đã hướng về phía Từ Tư Uyển, khen ngợi: "Uyển nghi thiện lương.

Đáng ra nên vậy.

Vương Kính Trung, ngươi làm theo ý của uyển nghi đi."

"Vâng." Vương Kính Trung nhận lệnh.

Bên phải, Ngọc phi gật đầu: "Đám hài tử được bệ hạ hậu ái là phúc của chúng."

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Được khiêu vũ trước mặt bệ hạ mới là phúc của chúng.

Mọi người trong thiên hạ đều là con của bệ hạ, đám hài tử được khiêu vũ trước mặt bệ hạ, còn được bệ hạ ban thưởng, chúng chắc chắn sẽ rất vui."

"Uyển nghi nói rất đúng." Hoàng Hậu cười gật đầu, "Trong cung cũng vừa có thêm hoàng tử.

Cứ để bọn chúng ở lại dùng một bữa, sau đó hãy đưa về với phụ mẫu." Nói tới đây, nàng ấy quay đầu, "Thính Cầm, ngươi đi chuẩn bị ít bao lì xì đi, cứ nói là bệ hạ ban thưởng."

Hoàng Hậu đã lên tiếng, Ngọc phi không thể nói gì thêm.

Oánh quý tần hào hứng ngồi xem, nàng ấy ghé sát bên tai Từ Tư Uyển, nói: "Muội đúng là vừa làm được một việc tốt đấy.

Đám hài tử đến từ dân gian này có thể được bệ hạ ban thưởng, đây có thể xem như phúc tổ tiên để lại."

"Tốt xấu gì chứ?" Từ Tư Uyển gắp một miếng thịt cừu, nếm thử, "Chúng ta xem chúng biểu diễn, không nên trả công à?"

"Cũng đúng." Oánh quý tần gật đầu.

Nàng ấy cũng gắp một miếng thịt cừu, khuỷu tay đụng nhẹ tay Từ Tư Uyển, "Ngon không?"

"Bên ngoài giòn bên trong mềm, không tệ." Từ Tư Uyển cười đáp.

Sau tiết mục của Sở Thư Nguyệt, ca vũ trên cung yến bỗng trở nên tẻ nhạt.

Hoàng đế đương nhiên cũng cảm thấy hay, vì thế cho nàng ta ngồi cạnh hầu giá.

Bầu không khí duy trì sự náo nhiệt, cứ thế đã tới thời điểm ngoài điện đốt pháo hoa, giờ Tý sắp đến.

Hầu hết các phi tần đều đứng dưới mái hiên, Từ Tư Uyển ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Nàng đang thất thần, ống tay áo đột nhiên bị ai đó kéo lấy: "Tỷ tỷ..." Từ Yên ở bên cạnh khẽ gọi.

Từ Tư Uyển muốn quay đầu, đúng lúc này, ánh mắt lại bị người khác thu hút.

Dưới bậc thang của đại sảnh, bóng dáng ngọc thụ lâm phong kia đã quá quen thuộc.

Y ngước mắt như đang xem pháo hoa, nhưng cũng không giống.

Ngay khi ánh mắt chạm nhau, y rời mắt đi.

Pháo hoa nở rộ chiếu sáng gương mặt cô độc ấy, trái tim Từ Tư Uyển thắt chặt, chỉ biết thở dài.

Tư Yên thì thầm: "Tiểu công gia...!Cũng rất đáng thương."

Từ Tư Uyển ậm ừ, không biết phải nói gì.

Có quá nhiều người đang thương trên thế gian này, ai cũng có sự bất lực của riêng mình.

Nàng vô lực quan tâm người khác, chỉ có thể lo cho chính mình, trong lòng dù cất chứa bao nhiêu thương tâm, cuối cùng chỉ đọng lại một câu "Xin lỗi".

Nếu xét tới tận cùng, nàng thậm chí không thể xin lỗi y.

Con đường nàng muốn đi quá nguy hiểm, chính nàng cũng không biết bản thân có thể thắng hay không.

Một lát sau, tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên.

Cùng với tiếng chuông, tiếng pháo cũng dồn dập hơn nhuộm cả màn đêm rực rỡ sắc màu.

Từ Tư Uyển lơ đãng nhìn xuống dưới, nhưng lúc này đã không còn tìm được hình bóng y.

Kế tiếp, thánh giá rời đi, mọi người khom người đưa tiễn.

Đợi thánh giá đi xa, các triều thần cũng lần lượt cáo lui.

Đại điện bớt náo nhiệt, nàng thấy Thính Cầm cầm áo khoác tới choàng thêm cho Hoàng Hậu, khuyên nhủ: "Sáng nay nương nương không khỏe, mau về nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừ." Hoàng Hậu khẽ cười, nghiêng đầu gọi Sở Thư Nguyệt, "Bổn cung không khỏe, không tiện hầu hạ bệ hạ, Sở mỹ nhân tới Tử Thần Điện đi."

"Vâng." Sở Thư Nguyệt cung kính hành lễ.

Mọi người đều nhìn nàng ta, tuy vẻ mỗi người một vẻ mặt nhưng không ai nói gì.

Chắc hẳn không ít người đều mong qua hai ba ngày, nhiệt tình của hoàng đế sẽ đi qua.

Vì giao thừa và ngày đầu năm mới là ngày trọng đại, hoàng đế và hoàng hậu sẽ ngủ chung.

Nếu hoàng hậu không chủ động lên tiếng, hoàng đế sẽ không gọi người khác thị tẩm.

Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ biết hoàng hậu sẽ không tranh giành một đêm này, dù gì nàng ấy cũng đã sinh hoàng trưởng tử, địa vị vững vàng.

Sau khi tiễn Hoàng Hậu, đám đông cũng giải tán.

Từ Tư Uyển và Từ Tư Yên cùng về Sương Hoa Cung.

Trên đường về, Tư yên có vẻ không vui: "Tỉ mỉ chuẩn bị tiết mục như vậy trong đêm giao thừa, muội e là Sở mỹ nhân sẽ sớm được thăng chức."

"Không sao.

Cuộc sống trong cung vốn là phong thủy xoay chuyển.

Ta không giỏi đến mức lực sủng hậu cung." Từ Tư Uyển bình tĩnh phân tích, "Nhưng lần này hình như Ngọc phi không vui."

"Tại sao?" Tư Yên sững sờ.

"Bởi vì nàng ta không thể nhiều lời." Nàng nhếch mép.

Đêm lạnh đầy sương, đường đi trong cung dài như không có hồi kết.

Đi trên con đường như vậy, không ai đoán được phía trước sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng mong Ngọc phi sẽ không quá bất ngờ trước những chuyện không được như ý.

Đương nhiên, Sở Thư Nguyệt chỉ có thể thị tẩm vào đêm giao thừa.

Đêm mùng một Tết, hoàng đế ngủ một mình ở Tử Thần Điện, sáng sớm mùng hai liền chạy tới Niêm Mai Các của Sương Hoa Cung.

Lúc đó Từ Tư Uyển vừa dùng bữa sáng xong, đang trang điểm, từ trong gương thấy bóng người đong đưa, liền quay đầu, cười nhìn hắn: "Thần thiếp còn tưởng bệ hạ sẽ dẫn Sở muội muội cùng đi."

Hắn khoanh tay, nhướng mày: "Bình dấm nhỏ! Trẫm một lòng nhớ lời hứa với nàng, từ sớm đã xuống giường.

Nàng thì hay rồi, vừa gặp liền nhắc tới người khác." Dứt lời hắn xoay người, làm bộ muốn đi, "Vậy trẫm đi gọi nàng ấy, nàng chờ đi."

"Bệ hạ!" Từ Tư Uyển vội gọi, nàng lập tức đứng dậy, chạy tới kéo vạt áo của hắn, "Thần thiếp sai rồi.

Thần thiếp cảm thấy Sở muội muội thật may mắn, đêm giao thừa có thể bầu bạn với đế quân, thần thiếp chỉ ghen tị thôi."

Hắn ôm nàng rồi cùng nàng quay lại bàn trang điểm: "Hoàng Hậu bảo nàng ấy tới.

Nếu không, trẫm cũng không có suy nghĩ đó."

"Hoàng Hậu đúng là đoan chính rộng lượng." Nàng tỏ vẻ thản nhiên khen ngợi, nhưng trong lòng chỉ toàn những lời chế nhạo.

Nếu thật sự không muốn, tối đó hắn đã không để Sở Thư Nguyệt ngồi bên cạnh.

Bởi vì hắn không lên tiếng, cho nên mới đẩy Hoàng Hậu ra.

Con người đạo đức giả đúng là khó có thể thay đổi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro