Thu lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Chuyện giữa người và người chỉ có chút đạo lý đó, nếu biết được đối phương cần cái gì, không muốn cái gì, mọi việc đều dễ dàng giải quyết."

"Nương tử chu đáo, là nô tỳ không chú ý tới."

Từ Tư Uyển trầm mặc vài giây, nói nhỏ: "Thật ra không đắn đo nhiều cũng rất tốt."

Sao nàng có thể muốn sống mệt như vậy? Nếu không phải còn nợ máu mãn môn cần đòi, hiện giờ nàng cũng có thể vui vẻ dưới gối phụ mẫu, chờ trong nhà tìm cho mình một mối hôn sự tốt.

Không ai thích ngày tháng phải thận trọng từng bước, nhưng nàng không thể không làm.

...

Trong Niêm Mai Các, Trương Khánh bị nhốt trong phòng trống ở hậu viện đã một ngày một đêm không ngủ.

Trước đó Từ Tư Uyển đã ra lệnh đừng gây động tĩnh quá lớn, nhưng nhóm hoạn quan có rất nhiều cách tra tấn.

Sau khi thương lượng, Tiểu Triết Tử và A Phàm quyết định treo gã lên, chân vừa chạm đất nhưng lại không thể đứng vững, ngay tại tư thế khó chịu nhất.

Trừ cái này ra, tuy không được dùng trọng hình nhưng roi vẫn có thể dùng tới.

Hình phạt bình thường như vậy sẽ không trực tiếp làm bị thương gân cốt, muốn không kêu thảm thiết chỉ cần bịt miệng lại, bên ngoài sẽ không thể nghe thấy tiếng vang.

Mới qua một ngày, Trương Khánh đã rất yếu.

Tới tối, A Phàm vào thay cho Tiểu Triết Tử đã mệt nhọc một ngày.

Gã liếc nhìn Trương Khánh, xắn ống tay áo lấy roi treo trên tường, giơ lên đánh vào lưng Trương Khánh.

"Bang", sau lưng Trương Khánh thêm một vết máu, gã vừa mệt mỏi tới ngất đi lập tức run rẩy một cái, hai tay bị trói nắm chặt dây thừng, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống: "Không phải ta..." Gã nỉ non.

A Phàm làm như không nghe thấy, vòng tới trước mặt gã, cười như không cười: "Ngươi cố ý không cho ta báo cáo kết quả làm việc, vậy thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."

Trên thực tế, gã vết thương chồng chất đa phần cũng do A Phàm ban tặng.

Tuy Tiểu Triết Tử cũng muốn lập công nhưng lại không thể ra tay nặng như vậy, chỉ nói chuyện bình thường, mong gã tự khai ra.

Trương Khánh cố hết sức ngẩng đầu: "Quý nhân nương tử không tin ta...!Nếu không có phân phó, ngay cả Sương Hoa Cung ta cũng không dám ra, nào có được thạch tín?"

"Ai biết chứ?" A Phạm cười lạnh, "Huống hồ trước đây Đào lương sử cũng ở Sương Hoa Cung, ai biết nàng ta có dặn dò ngươi gì không?"

"Ngươi..." Trương Khánh cau mày, cười một tiếng, "Rõ ràng ngươi cũng từ chỗ Đào lương sử mà ra."

Sắc mặt A Phàm thay đổi, nghiến răng, đột nhiên bóp cổ gã: "Câm cái miệng của ngươi lại! Nếu dám khua môi múa mép trước mặt quý nhân, ta giết chết ngươi!"

...

Trong phòng ngủ, Từ Tư Uyển đang dùng bữa, một tiếng "bệ hạ giá lâm" phá tan sự yên lặng.

Nàng giật mình, vội buông đũa xuống, ra ngoài.

Vừa ra ngạch cửa, vừa lúc hoàng đế đã tới, nàng vừa muốn hành lễ đã được hắn đỡ lấy: "Vào đi." Hắn nói.

Nàng phát hiện sắc mặt hắn âm trầm, sợ hãi gật đầu, ngoan ngoãn theo hắn quay về phòng.

Vào trong, thấy nàng đang dùng bữa, hắn tùy ý ngồi xuống bên cạnh.

Hoa Thần và Nguyệt Tịch lập tức đi lấy thêm chén đũa.

Hắn nhìn nàng: "Nghe nói nàng gặp chút chuyện?"

Từ Tư Uyển đứng cạnh, nghe vậy không khỏi run lên, giống như không ngờ hắn sẽ hỏi thế.

Nàng cúi đầu: "Sao bệ hạ lại biết..."

"Trong cung đang đồn khắp nơi, sao trẫm có thể không biết? Việc này trẫm sẽ sai Cung Chính Tư đi điều tra, nàng không cần phí sức."

Từ Tư Uyển vội nắm chặt ống tay áo hắn, cầu xin: "Cầu xin bệ hạ đừng nhúng tay, để tự thần thiếp điều tra đi."

Tề Hiên nhíu mày: "Sao vậy?"

"Bệ hạ không cảm thấy việc này quá hung ác sao?" Nàng ngẩng đầu, khóe mắt đã ươn ướt, "Thần thiếp vừa được thánh sủng liền có kẻ muốn lấy mạng thần thiếp.

Thần thiếp muốn được bệ hạ bảo vệ...!Nhưng dù sao cũng phải tự đứng vững mới tốt, nếu không qua lần này vẫn sẽ còn lần sau.

Mong bệ hạ cho thần thiếp chút thời gian để thần thiếp tự điều tra, thần thiếp chỉ muốn trên dưới Niêm Mai Các biết thần thiếp không phải mắt mù tai điếc, không dễ bị bắt nạt như vậy!"

Càng nói nàng càng quật cường để lộ sự bướng bỉnh và giận dỗi.

Tính tình như vậy chỉ nữ nhi không rành thế sự mới có, ở trong mắt hắn lại càng ấu trĩ..

Hoàng đế nhíu mày, có vẻ không vui, nhưng ý cười lại không nhịn được mà tràn ra: "Nếu trẫm muốn chống lưng cho người khác, không biết các nàng ấy sẽ cao hứng cỡ nào, chỉ có nàng khác biệt."

Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Được không?".

Hắn cười nhạo: "Thôi được, theo ý nàng.

Nhưng nếu tự mình tra không được thì phải nói với trẫm."

"Tạ bệ hạ." Nàng nức nở hai tiếng.

Hắn dịu dàng nâng mặt nàng lên, đôi mắt tìm tòi nghiên cứu hơi nheo lại: "Gặp chuyện phải biết mở lời với trẫm."

Từ Tư Uyển gật đầu: "Thần thiếp biết rồi."

"Thật không?" Hắn khẽ cười, "Trẫm đồng ý cho nàng ra vào Tử Thần Điện mọi lúc, nhưng qua ba bốn ngày rồi cũng không thấy nàng đặt chân tới một lần.

Sao hả, không muốn gặp trẫm đến vậy?"

"Thần thiếp nào có?" Nàng ngơ ngẩn, "Còn không phải thần thiếp sợ khiến bệ hạ chán ghét sao? Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, thần thiếp thà chịu nỗi khổ tương tư nhất thời, chỉ mong được cùng bệ hạ thường xuyên làm bạn."

Nụ cười của hắn càng nhu hòa, người vẫn ngồi ở đó nhưng lưng đã khom tới gần: "Uất ức vậy à?"

Nàng làm bộ lau nước mắt, không trả lời.

"Sao trẫm có thể chán ghét nàng chứ?" Hắn cười một tiếng, lắc đầu, bỗng nói, "Trẫm còn nợ nàng một thứ."

Từ Tư Uyển sửng sốt: "Cái gì?"

Hắn đứng dậy, đi đến án thư trong phòng nàng: "Thiếu nàng một bức chữ."

Từ Tư Uyển cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra, chắc hắn đang chỉ bài viết Kinh Thi.

Hôm đó sau khi thị tẩm, hắn từng khen nàng, phong hào của nàng cũng bởi vậy mà đến.

Khi ấy nàng nói thích, hắn liền bảo sẽ viết cho nàng.

Nhưng đó chỉ là thuận miệng, nàng vốn không để trong lòng, không ngờ đến giờ hắn vẫn còn nhớ.

Từ Tư Uyển khẽ cười, lòng thầm nghĩ: Thú vị.

Nàng sẽ không ngốc đến mức nghĩ hắn tình thâm, điều này nhiều nhất cũng chỉ chứng minh hắn rất biết cách sống chung với thê thiếp.

Đôi khi nam nhân có thú vui như vậy, luôn làm bộ thâm tình, rất nhiều thời điểm ngay cả chính họ cũng tin.

Trước đây khi nàng lén tới thanh lâu cũng từng gặp nam nhân "thâm tình" với nữ tử ở đó.

Nhưng khi ấy nàng còn quá nhỏ, tình yêu của họ không thể làm nàng cảm động, sau này lớn lên mới dần dần hiểu được.

Có thể tới thanh lâu, có nam nhân nào không phải gia tài bạc triệu? Nếu thâm tình, gã sớm đã cưới người về.

Bọn họ ngại mặt mũi, ngại quyền thế, không thể thật sự cưới người ta nhưng vẫn ra dáng thâm tình, chẳng qua chỉ lừa mình dối người mà thôi.

Nói đến cùng thứ bọn họ để ý nhất vẫn là ích lợi của chính mình.

Người ích kỷ thường muốn chiếm hết chỗ tốt, còn muốn để lại mỹ danh, trong chuyện nào cũng vậy.

Cho nên năm xưa Tần gia bị mãn môn, nhưng hắn ngoan độc như vậy đến nay vẫn có thể làm minh quân.

Mà nàng, nếu tới thời điểm mấu chốt, nàng tin hắn cũng sẽ từ bỏ nàng, tất cả tình yêu tới khi ấy đều sẽ trở thành vô nghĩa không đáng nhắc tới.

Nếu trong thời điểm mấu chốt đó nàng không chịu chết, có lẽ hắn còn trách nàng không hiểu cho nỗi khổ của hắn, giống như những nữ tử thanh lâu khát vọng được khách chuộc thân, đến khi bị ghét bỏ đều làm ồn lên, đám nam nhân liền trách họ không hiểu lý lẽ.

Những người đó luôn biết đẩy mọi tội lỗi đi, làm ra vẻ bản thân vô tội.

Từ Tư Uyển khẽ cười, chậm rãi đi đến, nhu tình ôm lấy hắn từ sau.

Tay Tề Hiên đang cầm bút hơi dừng lại, cảm nhận gương mặt nàng dán lên sau lưng hắn, mỉm cười, bút lông lại vững vàng đặt xuống.

Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lãnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga my, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phiến hề...

Từ Tư Uyển nhìn dòng chữ hắn viết.

Nàng từng thấy nét chữ của hắn, luôn cứng cáp mạnh mẽ, nếu phiền lòng sẽ viết qua loa nhưng vẫn toát ra khí thế khiếp người.

Nhưng bây giờ, hoặc là vì câu thơ này thùy mị, từng nét chữ của hắn viết theo thể chữ lệ, thoạt nhìn rất đẹp.

Hắn gác bút, lại gọi Vương Kính Trung: "Mang ấn của trẫm tới."

Thiên tử có rất nhiều ấn, trên thánh chỉ quan trọng sẽ đóng ngự tỉ, nhưng họ vẫn có nhiều ấn nhỏ, giống như thi sĩ ở nhân gian khi viết chữ vẽ tranh sẽ đóng lên.

Nhưng ấn nhỏ tùy ý này cũng là đồ ngự dụng, có được ban thưởng này đều là vinh hạnh rất lớn.

Từ Tư Uyển vui vẻ a mặt, an tĩnh nhìn hắn đóng dấu, sau đó lui nửa bước, hành lễ tạ ơn.

Một tay hắn giữ chặt nàng, cười bỡn cợt: "Vui không? Vậy không được khóc nữa."

"Thần thiếp vốn dĩ không khóc." Nàng nhỏ giọng phản bác.

Hắn dùng sức ôm nàng vào lòng, nàng tựa vào lòng hắn, lặng lẽ nghe nhịp tim đập, thầm nghĩ: Thật dễ nghe.

Nếu có một ngày có thể nghe tiếng tim này chuyển từ mạnh sang yếu, cuối cùng biến mất thì dễ nghe hơn.

...

Hai ngày sau, ban ngày Từ Tư Uyển truyền Tiểu Triết Tử và A Phàm tới, hỏi Trương Khánh đã khai ra chưa.

Hai người quỳ dưới đất lộ vẻ khó xử.

Từ Tư Uyển cười cười: "Không sao, cứ từ từ thẩm vấn, lui ra đi." Nói xong, nàng còn lệnh Hoa Thần bảo bếp nhỏ chuẩn bị cho họ ít canh gà, tránh vì thẩm án mà mệt đến nhiễm bệnh..

Hai người dập đầu tạ ơn, sắc mặt lộ vẻ áy náy.

Chờ bọn họ ra ngoài, Hoa Thần nói nhỏ: "Thẩm vấn mấy ngày, bọn họ cũng mệt rã rời, không biết Trương Khánh còn có thể kiên trì đến bao lâu."

"Đúng vậy, mệt rã rời." Từ Tư Uyển hờ hững.

Tiểu Triết Tử thẩm án ban ngày, buổi tối ngủ yên, sắc mặt vẫn còn tốt.

A Phàm mấy đêm liền không ngủ đã không còn sức sống.

Nhưng còn Trương Khánh, có thể kiên trì không nhận tội đến lúc này, cũng không cắn bậy ai thật sự khiến nàng bất ngờ.

Một người như vậy nếu có thể sống sót sau vở kịch này cũng không tệ.

Đêm đó, A Phàm ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng tạm giam Trương Khánh.

Mấy đêm nay gã không ngủ được, ban ngày ngủ lại không sâu, bọng mắt lúc này đã xanh đen.

Tiểu Triết Tử xoay người nhìn gã, cười cười: "Hay là đêm nay ngươi ngủ đi, ta thay ngươi một đêm?"

"Không sao." A Phàm lắc đầu, ý bảo Tiểu Triết Tử cứ yên tâm đi nghỉ.

Tiểu Triết Tử nghe thế thì không khách khí nữa, chắp tay rồi rời đi.

A Phàm đóng cửa lại, chờ Tiểu Triết Tử đi xa, ngước mắt nhìn Trương Khánh.

Trương Khánh vẫn bị treo trên xà nhà, mình đầy thương tích.

Ban đầu, xiêm y trên người gã còn hoàn chỉnh, lúc sau dưới đòn roi mà rách rưới, bọn họ dứt khoát lột áo của gã, vết thương đáng sợ đầy người đều lộ ra.

Một người như vậy chắc không thể sống lâu nữa.

Nếu không dùng nước lạnh đánh thức, bản thân gã cũng không thể tự tỉnh lại.

A Phàm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Trời đã tối, đa số cung nhân đều đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn vài người canh giữ trong phòng Thiến quý nhân sẽ không vô cớ tùy ý đi lại.

Thời điểm như vậy nếu gã ra ngoài chắc chắn thần không biết quỷ không hay.

Cũng vì nguyên nhân này hắn mới chủ động chia sẻ công việc buổi tối.

Nếu không, lúc này gã đã ngủ trong phòng, đứng dậy rời đi không khỏi có chút động tĩnh, rất có khả năng kinh động tới người cùng phòng, khiến người ta sinh nghi.

Nhưng nếu có công việc phải làm, phát ra chút động tĩnh cũng bình thường.

Trước chuyện lần này, gã thường xin trực đêm.

Cung nhân bên cạnh Thiến quý nhân không nhiều, ban đêm chỉ có một hoạn quan trong viện, tạm thời bỏ đi sẽ không bị ai phát hiện.

Hiện giờ vì thẩm án, càng sẽ không có ai nghi ngờ việc gã đêm khuya không ngủ, cho dù ra ngoài bị bắt gặp, gã cũng có thể dùng một câu "Ngửi mùi máu tới đau đầu, ra ngoài thư giãn một chút" để qua loa.

A Phàm lười biếng dựa vào vách tường, ngáp một cái.

Kiên nhẫn đợi thêm nửa canh giờ, gã cuối cùng đẩy cửa ra, chạy tới cửa nhỏ hậu viện.

Cửa nhỏ đóng mở phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ.

Ra khỏi Sương Hoa Cung, ở cửa cung gần đó truyền tới tiếng tiêu du dương khiến người ta thư thái.

Khúc nhạc như vậy thường thấy trong cung, rất nhiều phi tần cung nữ đều biết một chút, mỗi khi rảnh rỗi sẽ lấy ra giải sầu.

Nhưng gã không chú ý nơi đó vốn không có người ở, không nên có âm thanh này.

Theo tiếng tiêu, một số cung nhân rời khỏi Cảnh Minh Cung, tản ra các nơi.

Đi một đoạn, A Phàm ngáp một cái, khi qua lối rẽ vô tình thấy hoạn quan cầm đèn lòng đi ngang, gã chỉ coi đó là cung nhân tuần tra ban đêm, hoặc là bị vị phi tần nào đó sai đi làm việc, không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.

Hoạn quan cầm đèn kia rẽ sang một lối khác, ra hiệu cho người kế tiếp đi theo hướng đông.

Tiếng y phục cọ xát, tiếng bước chân, tiếng gió, tiếng ve kêu, tất cả dệt thành khúc nhạc dã thú trong hoàng cung này.

Từ Tư Uyển đứng trước cửa sổ nhìn sắc trời, kiên nhẫn chờ đợi.

A Phàm đi trong đêm khoảng một khắc, tới một cung thất bỏ hoang phía đông.

Trong viện, có một cung nữ dựa vào tường chờ tới chán nản, bỗng thấy gã tới, hoảng sợ hỏi: "Sao hôm nay tới sớm vậy? Cẩn thận có người theo dõi."

"Không đâu." A Phàm cười một tiếng, "Chuyện ở Niêm Mai các gần đây ngươi không nghe nói à? Trong cung còn có kẻ khác muốn lấy mạng Thiến quý nhân, nhưng hành động hơi ngốc, thế mà trực tiếp bỏ thạch tín.

Mấy ngày nay Thiến quý nhân đang lo lắng việc này, không rảnh quan tâm chuyện khác."

Cung nữ kia nhíu mày: "Lần tới vẫn nên cẩn thận một chút.

Ta thấy Thiến quý nhân kia không phải người tốt."

"Có xấu hay không cũng phải xem xấu với ai.

Hiện giờ nàng ta rất tin tưởng ta, ngay cả chuyện điều tra thạch tín cũng giao cho ta, làm sao nghi ngờ ta hai lòng?" Dứt lời, A Phàm duỗi tay, "Thuốc đâu?"

"Ở đây." Cung nữ lấy một bình sứ ra.

A Phàm nhận lấy, vừa cất vào trong lòng, phía sau đột nhiên có người kêu lên: "Ai đó!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro